Lúc này, lòng anh ta đau như dao cắt.
Mắt đỏ như nhỏ máu.
Đại não anh ta trống rỗng.
Trên quảng trường, mây mù quay cuồng.
Dùng ngón chân cũng biết bên trong ấy đang xảy ra chuyện gì.
Mục Hàn phát điên hét to: “Á! Á! Không được!”
Giọng nói khàn khàn, đầy phẫn nộ xen lẫn sự cuồng bạo vang vọng khắp đại điện.
Sắc mặt ba lão già kia trở nên quái lạ.
Mục Hàn biết Mục Nguyên thích Nam Cung Uyển nhưng tới tận bây giờ anh ta cũng chả thèm quan tâm.
Bởi vì anh ta biết Mục Nguyên không dám động tới một sợi lông của Nam Cung Uyển.
Cuối cùng, Nam Cung Uyển cũng sẽ là vợ của mình.
Lúc này.
Cô gái được Mục Hàn chỉ định nội bộ làm vợ của mình trong tương lại giờ lại cùng với người đàn ông khác...
“Không! Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
“Mở cửa dịch chuyển cho tôi! Mở cửa dịch chuyển cho tôi ngay!”
“Tôi muốn đến đại lục Chân Võ, con mẹ nó ông đây muốn đến đại lục Chân Võ!”
“Ông đây mặc kệ thằng nhãi đó là ai, chắc chắn phải băm tên oắt đó thành trăm mảnh, cho sống không bằng chết, vứt máu thịt cho chó ăn!”
Mục Hàn giận run người đến giọng nói cũng bị biến dạng.
Một ông lão lắc đầu bảo: “Không có mệnh lệnh của cung chủ thì những người khác không được mở cửa dịch chuyển”.
Mục Hàn gào lên đầy tức giận: “Tôi đi tìm cung chủ!”
Rầm!
Anh ta tung một quyền giáng thẳng xuống kính đồng, cái kính vỡ vụn.
Anh ta giậm chân, mặt đất nứt ra, ngay tại chỗ đó xuất hiện một cái hố đường kính khoảng ba thước.
Mục Hàn hóa thành tàn ảnh đâm vỡ trần nhà cung điện rồi lao ra ngoài.
Trung tâm quảng trường Tinh Cung, mây mù bao phủ che đậy tất cả mọi thứ.
Chẳng biết bao lâu sau, mây mù dần tan đi.
Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển không chút hề hấn đứng ở đó.
Thế nhưng.
Hai người đều đã thay một bộ quần áo khác.
Dùng ngón chân cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lê đỏ bừng: “Ở đây nhiều người vậy mà! Thằng nhóc này thật không biết ngượng!”
Dung nhan tuyệt sắc của Nhan Như Ngọc trắng bệch.
Rõ ràng cô ta và Diệp Bắc Minh lại không có quan hệ gì nhưng tâm trạng lúc này lại rất rối bời.
Cổ Thông Thiên sửng sốt, rồi lắc đầu nói: “Tên nhóc này còn đào hoa hơn lão phu lúc trẻ nữa!”
Giáo chủ Thần Long giáo Hạ Hầu Phong cũng cứng miệng: “Lão phu cũng cảm thấy mặc cảm!”
Giáo chủ Bổ Thiên giáo gật đầu nói: “Kỹ năng tán gái của tên nhãi này làm tôi phục sát đất!”
Những người đứng đầu các tông môn và gia tộc cũng nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Uyển Nhi, cô...”
Lâm Hi trố mắt nhìn.
Gương mặt xinh tươi của Nam Cung Uyển đỏ bừng, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Lâm sư tỷ, tôi và Bắc Minh đã hóa giải hiểu lầm rồi...”
“Gì cơ? Bắc Minh hả?”
Lâm Hi ngơ ngác.
Cặp mắt xếch của Tần Lôi trợn tròn, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư muội Uyển Nhi à, cả hai?”
Nam Cung Uyển nhìn về phía Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi đã biết chuyện cũ của Bắc Minh rồi”.
Vừa rồi ở trong màn sương đen kia, Diệp Bắc Minh đã kể lại thân thế lai lịch và tất cả mọi thứ về mình ngoại trừ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Sau khi Nam Cung Uyển nghe xong câu chuyện của Diệp Bắc Minh thì suy nghĩ đã thay đổi.
Người đàn ông trước mặt mình có một sức quyến rũ khó cưỡng.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Uyển Nhi, tôi có chút chuyện cần xử lý”.
“À, vâng ạ”.
Nam Cung Uyển gật đầu.
Ngay khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Bắc Minh bước trước mặt Nhan Như Ngọc, nói: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện nhé”.
“Vãi cả...”
“Quần què!”
“Cầm thú! Đồ cầm thú!”
Một tràng tiếng kêu than phẫn nộ vang lên: “Cô Nhan nhìn kỹ đi, tên nhãi kia chính là một tên tệ bạc mà!”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì cô không biết sao? Đừng đồng ý với cậu ta mà!”
Vẻ mặt La Vãn Vãn đầy cảnh giác.
Cô ta bèn đứng chắn trước người Nhan Như Ngọc: “Chị Nhan, chị đừng đồng ý với cậu ta!”
Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng của mình, hít thật sâu rồi nói: “Được, mời cậu Diệp theo tôi”.
Dưới ánh mắt ngây dại của mọi người, cô ta xoay người bước ra ngoài quảng trường.
Diệp Bắc Minh nhanh chân đuổi theo.
“Cái gì?”
“Mẹ ơi...”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Có một vài thanh niên nhíu mày, trăm nỗi nghi vấn trong lòng không được giải đáp: “Sức quyến rũ của Diệp Bắc Minh ở đâu ra chứ?”
...
Nhan Như Ngọc dẫn Diệp Bắc Minh tới một căn phòng được trang hoàng nhã nhặn.
Hương thơm thoang thoảng quấn quanh nơi đầu mũi.
Nhan Như Ngọc cắn môi nói: “Cậu Diệp, đây là phòng ngủ của tôi”.
Cô ta bước đến chỗ cái bàn, di chuyển cái bình hoa trên mặt bàn một chút.
Ầm!
Một vầng sáng hiện lên bao phủ cả căn phòng.
“Cậu Diệp, bây giờ sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta”, Nhan Như Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.
“Lần trước ở Tinh Thần Lâu, cậu nói rằng mình biết tin tức của bố mẹ tôi!”
“Vậy đó có phải sự thật hay không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Là thật!”
Cơ thể mềm mại của Nhan Như Ngọc run lên, ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt, cô ta ôm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh nói: “Cậu Diệp, bố mẹ tôi là ai thế?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Bố cô chính là Thần Chủ Tuyệt Thế!”
Chương 893: Một con sâu mà cũng dám giả mạo thành chân long ư
"Là một vị cao thủ Thượng Cổ có y thuật cực kỳ khủng bố...!"
"Mẹ của cô từng là mỹ nữ số một Đại Lục Thượng Cổ!"
Con ngươi Nhan Như Ngọc co rút lại một chút: "Cái gì?"
"Không có khả năng, cậu đang lừa tôi, nhất định là cậu đang lừa tôi đúng không?"
Một hàng nước mắt trào ra.
Thân hình cô ta run rẩy kịch liệt!
Cô ta bịt chặt hai mắt ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu.
"Tôi cũng là người có bố mẹ sao?"
"Hoá ra tôi không phải cô nhi, hu hu hu...”
Diệp Bắc Minh đi tới, đưa ra một cái khăn tay: "Cô Nhan, Thần Chủ Tuyệt Thế là sư phụ của tôi”.
"Tôi đã từng đồng ý với sư phụ là sẽ chăm sóc cô thật tốt, đây là y thuật vô danh mà Thần Chủ sư phụ để lại”.
"Tôi đã sửa chữa lại một chút, đây cũng là truyền thừa duy nhất mà ông ấy để lại, chắc hẳn lên giao cho cô”.
Một quyển sách ố vàng xuất hiện trong tay anh.
Đúng là truyền thừa y thuật mà Thần Chủ Tuyệt Thế để lại!
Nhan Như Ngọc ôm lấy quyển sách này, gào khóc!
...
Cùng lúc đó, trên bầu trời một hòn đảo nào đó.
Ầm ầm!
Trên không trung, mây đen tụ tập, những tia sét tiếng sấm vang lên.
Bầu trời nứt ra thành một lỗ hổng, một cánh cửa truyền tống khổng lồ xuất hiện.
Ầm ầm!
Nước biển sôi trào, vô số ma thú không ngừng xao động, quay cuồng ở trên mặt nước, hoảng sợ nhìn cánh cửa truyền tống kia.
"Không tốt rồi!"
Ngân La biến sắc, vọt tới trước mặt Tôn Thiến: "Có nguy hiểm, đi mau!"
Tôn Thiến ngẩng đầu nhìn lên không trung: "Bây giờ mới hai ngày trôi qua, sao lại nhanh như thế?"
Ánh mắt của Chu Nhược Giai vô cùng nghiêm túc: "Kẻ địch sẽ không cho chúng ta cơ hội thở dốc đâu, mục tiêu của bọn họ là đứa bé trong bụng chị”.
"Ngân La, cô hãy dẫn Tôn Thiến đi trước, tôi sẽ ngăn bọn họ lại!"
Cô ấy cầm một thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa truyền tống trên không trung.
Ngân La lắc đầu: "Thực lực của cô không đủ!"
Ngay sau đó.
Một con huyết long xuất hiện, xuyên qua cánh cửa truyền tống dữ tợn nhìn chằm chằm các cô.
Chu Nhược Giai hít một hơi lạnh: "Đây là cái gì?"
"Diệp Bắc Minh đâu?"
Giọng nói uy nghiêm của huyết long vang lên: "Vậy mà cậu ta lại không ở đây, bổn tọa mở cánh cửa truyền tống này ra đã tốn bao nhiêu công sức, vốn còn tưởng rằng có thể giết chết kẻ này ngay được, đáng tiếc!"
Một cái móng rồng xuyên qua cánh cửa truyền tống chộp về phía Tôn Thiến.
Ngân La quát lạnh một tiếng: "Ngăn cản nó lại cho tôi!"
Gào gào!
Trên mặt biển, hàng chục ngàn con ma thú rít gào, tạo thành thú triều khủng bố xông lên.
Huyết long cười lạnh một tiếng: "Một đám súc sinh không có chỉ số thông minh, bổn tọa là rồng, chúng mày cũng dám liều lĩnh ư?"
Móng rồng đỏ như máu vung ra, vô số ma thú bị xé rách!
Nước biển bị nhuộm thành màu đỏ trong nháy mắt.
Móng rồng đỏ như máu chuyển hướng về phía Tôn Thiến!
Ngân La đâm trường thương màu bạc trong tay ra, “keng” một tiếng giòn vang, vậy mà lại không thể làm móng rồng màu đỏ bị thương một chút nào.
Ngân La biến sắc: "Ông... Ông tu thành thân xác Ma quân rồi? Sao có thể!"
Huyết long cười lạnh một tiếng: "Bổn tọa là rồng thật, thân xác Ma quân tính là cái gì? Bổn tọa là thân xác rồng thật!"
"Mấy kẻ vướng víu hãy cút đi!"
Móng rồng đỏ như máu đánh ra!
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, Ngân La phun ra hơn mười ngụm máu tươi.
Sau đó biến thành một con bạch tuộc, bị đánh thành nguyên hình!
"Ngân La!"
Đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng.
Tôn Thiến cắn răng: "Nhược Giai, chúng ta liều mạng với ông ta!"
Huyết long buồn cười: "Hai con kiến mà cũng xứng liều mạng với bổn tọa ư?"
Móng rồng chuyển hướng, hào quang màu đỏ bao phủ xuống, nhốt hai người trong đó.
Sau đó bay về hướng không trung!
"Mẹ nhà ông, dám ở đây bắt nạt người phụ nữ của đồ nhi tôi sao?"
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên: "Lão già kia, một con sâu mà cũng dám giả mạo thành chân long ư?"
"Bây giờ ông còn muốn rời đi sao?"
Một người đàn ông mặc áo bành tô, đội mũ dạ bay lên không đuổi theo.
"Là ông? Sao có thể! Ông không chết?"
Ánh mắt huyết long co rút lại giống như gặp quỷ.
Người đàn ông nhếch miệng cười: "Là tôi!"
Ông ấy sải bước về phía trước từng bước, lại bắt lấy móng rồng màu đỏ, dùng sức thật mạnh.
Răng rắc!
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, máu me bay tán loạn.
Không ngờ một cái móng của huyết long đã bị kéo đứt trong nháy mắt, rơi từ trên cao xuống.
Chương 894: Muốn đồng quy vu tận với tôi ư
Cùng lúc người đàn ông mặc áo bành tô ra tay, hư không bốn phía cũng sụp đổ!
Sắc mặt ông ấy khẽ biến đổi: "Không tốt!"
Phía sau cánh cửa truyền tống truyền đến một vòi rồng đỏ như máu vô cùng dữ tợn: "Người đỡ đầu, ông dám sử dụng lực lượng trên cảnh giới Thần Chủ ư?"
"Hahahahaha! Ông hãy chờ chết đi, lực lượng vị diện sẽ không tha cho ông đâu!"
"Hừ!"
Người đỡ đầu hừ lạnh một tiếng: "Cho dù hôm nay lão phu có bị lực lượng vị diện đánh chết, cũng phải kéo ông đệm lưng".
Ông ấy bước ra từng bước, trong nháy mắt đã đi đến trước cánh cửa truyền tống.
Sau đó vươn tay ra chộp tới cánh cửa!
Huyết long kinh hãi: "Ông muốn làm gì..."
Cổ họng nó bị người đỡ đầu túm chặt, sau đó kéo ra khỏi cánh cửa truyền tống.
Nó bị đá một cú thật mạnh, va vào vòi rồng!
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đầu của huyết long nổ tung.
Thân xác do huyết khí ngưng tụ bị đánh tan tác!
"A... Ông điên rồi sao? Muốn đồng quy vu tận với tôi ư?", huyết long hoảng sợ rống lên giận dữ.
Sương máu ngưng tụ, lần nữa hóa thành một con huyết long.
Chỉ là đã mờ nhạt hơn vừa nãy rất nhiều!
Người đỡ đầu cười lạnh: "Người nào dám bắt nạt đệ tử tôi đều đáng chết!"
Ông ấy lại ra tay một lần nữa, lao về phía huyết long.
Không gian bốn phía sụp đổ, lực lượng vị diện đánh úp về phía người đỡ đầu.
"Điên rồi, mẹ nó ông điên rồi!"
Huyết long vô cùng hoảng sợ, xoay người phóng về phía cánh cửa truyền tống!
Người đỡ đầu lắc đầu: "Còn muốn chạy? Có thể sao?"
Ông ấy bước từng bước lên trên đầu huyết long, dẫm mạnh giày da xuống.
Ầm!
Đầu của huyết long nứt ra, thân mình hóa thành một đống máu me bay về khoảng không phía xa rồi lại ngưng tụ thành một con huyết long khác!
Bóng dáng càng thêm mờ nhạt!
Huyết long hoàn toàn luống cuống: "Người đỡ đầu, có chuyện gì thì từ từ nói!"
"Tôi có thể dùng sơ tâm võ đạo để thề, về sau tuyệt đối sẽ không đi gây sự với Diệp Bắc Minh nữa!"
Nó sợ hãi nhìn không gian bốn phương tám hướng đang sụp đổ: "Ông không thấy lực lượng vị diện đang ra tay sao, sẽ bị xoá bỏ thật đấy!"
"Trận chiến Ma Uyên năm đó, loại cường giả Thượng Cổ như ông đã may mắn không chết!"
"Vì sao không sống cho tốt chứ? Còn sống mới có thể làm vô số chuyện!"
Năng lượng không gian bốn phía quay cuồng, cứ như có thể cắn nuốt hết cả vùng biển rộng này bất cứ lúc nào vậy!
Ánh mắt của người đỡ đầu cực kỳ bình tĩnh: "Ông nói nhiều câu vô nghĩa vậy làm gì, ra đây đi!"
Sát khí khủng bố tập trung lên trên người huyết long!
"Ngu ngốc!"
Huyết long phát ra một tiếng tê tâm liệt phế rít gào: "Lão già chết tiệt, sao Từ Thiên tôi có thể chết ở chỗ này được!"
"Tôi nhất định sẽ hóa thành chân long, tiến vào thế giới Cao Võ, tôi phải theo đuổi đỉnh cao võ đạo!"
Người đỡ đầu buồn cười lắc đầu: "Đỉnh cao võ đạo? Ông cũng xứng ư?"
Ông ấy từng bước đến trước mặt huyết long, dễ dàng túm lấy cổ họng của nó!
"Không... Không! Không!"
"Người đỡ đầu, khoan đã... Cầu xin ông..."
Từ Thiên giống như nổi điên, trong lòng lạnh toát!
Người đỡ đầu đang muốn ra tay tiêu diệt huyết long.
Đột nhiên.
"A!"
Giọng nói của Chu Nhược Giai và Tôn Thiến truyền đến.
Người đỡ đầu cúi đầu nhìn: "Nguy rồi!"
Chỉ thấy không gian gần hòn đảo dưới chân hai người sụp đổ, vỡ ra một lỗ hổng cực kỳ khủng bố.
Trong nháy mắt đã cắn nuốt nước biển và vô số ma thú!
Người đỡ đầu không chút do dự, sau khi dùng một quyền đánh nát thân hình của huyết long rồi nhanh chóng lao về hướng Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.
Trong nháy mắt bắt lấy hai người, người đỡ đầu vừa định rời khỏi đảo nhỏ.
Lực lượng vị diện khủng bố nghiền áp đến, một vùng hắc ám đánh úp lại, cắn nuốt ba người.
Huyết long ngưng tụ một lần nữa, đã gần như trong suốt!
Nó sợ hãi nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó nhảy vào cánh cửa truyền tống.
Trở lại bên trong đại điện.
Trực tiếp đóng cánh cửa truyền tống lại!
"Phù phù phù phù!"
Huyết long sợ tới mức há mồm thở dốc.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!"
Sắc mặt nó trắng bệch rít gào, thân thể không ngừng run rẩy!
Nó vừa khóc vừa cười: "Hahahaha... Đã chết, hahahaha!"
"Lão già khốn kiếp đó đã chết, tốt quá, tốt quá..."
"Người đâu, mau đến đây cho tôi!"
Ba lão già đi vào đại điện, kinh ngạc nhìn huyết long gần như trong suốt: "Lão tổ, ngài làm sao vậy?"
Huyết long gào lên một tiếng, móng rồng vung ra.
Ba lão già hóa thành một đống máu trong nháy mắt!
Ầm!
Huyết long hít sâu một hơi, hấp thu máu tươi mới trở nên chân thật hơn một ít.
Ngay sau đó.
Huyết long hóa thành hình người đỏ như máu đi ra khỏi đại điện, đi vào ngục giam Trấn Hồn.
Ngục giam Trấn Hồn quả thực giống như địa ngục nhân gian vậy!
Trong mỗi một phòng giam đều đang giam giữ một tù phạm!
Những người này bị tống vào ngục giam Trấn Hồn chỉ có một kết cục, sống không bằng chết!
Từ Thiên đi thẳng một mạch, trong nhà tù bốn phía không ngừng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết: "Cầu xin ông hãy giết tôi, giết tôi đi!"
"Tôi đau khổ quá, về sau tôi sẽ không bao giờ... đối đầu với nhà họ Từ nữa!"
"Tôi nói cho ông tất cả bí mật của Xích Viêm Tông, ông hãy giết tôi đi!"
"Tôi không bao giờ... muốn chịu khổ nữa..."
Những nơi ông ta đi qua, những tiếng kêu rên không ngừng truyền đến.
Đôi mắt Từ Thiên lạnh lùng, đi vào chỗ sâu nhất ngục giam Trấn Hồn.
Nơi này chỉ có một tầng.
Chương 895: Diệp Bắc Minh sẽ có phản ứng gì
Tổng cộng giam giữ hai tù phạm!
Một người tóc tai bù xù, cả người đen sì!
Cứ cách mười giây, trên không trung sẽ sinh ra một tia chớp bổ lên trên người người này!
Nhưng người đó lại ngủ say li bì, cứ như những tia chớp đó chỉ đang gãi ngứa cho mình vậy!
Từ Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua người này.
Sau đó ông ta xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người một người phụ nữ: "Diệp Thanh Lam, cảm giác vạn cổ cắn tim rất thống khổ đi?"
"Nếu không sợ bà chết, tôi thật sự hận không thể một ngày dùng 24h để bà hưởng thụ thật tốt!"
Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái nhợt, hơi thở cực kỳ suy yếu!
Bà ấy trào phúng nhìn Từ Thiên: "Có giỏi thì ông giết tôi đi”.
"Giết bà ư?"
Từ Thiên nở nụ cười: "Nếu giết bà, sao tôi có thể lấy được bí mật của nhà họ Diệp chứ?"
"Diệp Thanh Lam, sao bà phải làm thế chứ, giữ vững bí mật của nhà họ Diệp có lợi ích gì với bà không?"
"Nói cho bổn tọa biết làm thế nào để mở ra bảo khố của nhà họ Diệp, tôi có thể cho bà được chết thanh thản!"
Diệp Thanh Lam phun ra một búng máu: "Phi, nằm mơ đi!"
Khóe mắt Từ Thiên co rúm: "Một khi đã như vậy, tôi chỉ có thể dùng phương pháp huyết tế để mở bảo khố của nhà họ Diệp ra thôi!"
"Nói cho bà một tiếng, vừa rồi bổn tọa đã tự mình ra tay, mang nghiệt chủng trong bụng người phụ nữ kia về!"
"Chỉ tiếc nửa đường có người xông ra quấy rối”.
"Hai người phụ nữ kia và người quấy rối, tất cả đều đã bị cái khe không gian cắn nuốt, có lẽ bây giờ đã chết hết rồi đi”.
Giọng điệu của Diệp Thanh Lam có chút dao động: "Ông nói cái gì?"
"Không có khả năng, ông lừa tôi!"
"Nhược Giai và Tôn Thiến không có khả năng chết được!"
"Không có khả năng?", Từ Thiên lạnh lùng cười.
Trong tay ông ta xuất hiện một viên lưu ảnh thạch, rót lực lượng vào trong.
Hình ảnh hiện lên, đúng là cảnh tượng lực lượng vị diện bùng nổ, không gian sụp đổ cắn nuốt người đỡ đầu và Chu Nhược Giai, Tôn Thiến!
Diệp Thanh Lam trừng to mắt: "Không! Sẽ không, sao hai người đó có thể chết đi như vậy được?"
Từ Thiên nhe răng cười: "Bà có tin hay không cũng không quan trọng".
"Bổn tọa lần này đến đây chỉ để thông báo với bà một tiếng thôi!"
Ông ta lấy ra một viên lưu ảnh thạch khác.
"Đây chính là cảnh tượng bà bị tra tấn, nếu tôi đưa nó cho Diệp Bắc Minh, bà nói xem cậu ta sẽ có phản ứng gì đây?"
"Căn bản không cần bổn tọa chủ động đi bắt cậu ta, chính cậu ta sẽ tự chạy tới Đại Lục Thượng Cổ đi?"
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, rít gào: "Từ Thiên, nếu ông dám động vào con tôi, tôi cam đoan nhà họ Từ sẽ chết không có chỗ chôn!"
Từ Thiên xoay người rời đi: "Hahaha, tôi sợ chắc!"
"Bổn tọa thật sự rất chờ mong, nếu tên súc sinh đó biết bà ở trong này chịu khổ sẽ có biểu cảm gì đây!"
"Tiếp tục tra tấn bà ta cho tôi, đừng có ngừng!"
Từ Thiên vừa mới rời đi, phía sau đã truyền đến tiếng kêu thê thảm của Diệp Thanh Lam.
"A!"
Trên quảng trường Tinh Cung quảng, chấn động do Diệp Bắc Minh gây ra còn chưa tiêu tan.
"Đến bây giờ tôi vẫn không biết tên nhóc Diệp Bắc Minh đó có mị lực chỗ nào!"
"Đúng vậy, nữ thần xinh đẹp như thế kia, một giây trước còn muốn giết Diệp Bắc Minh, giây tiếp theo đã ngoan ngoãn như vậy?"
"Tên nhóc đó rốt cuộc là yêu nghiệt gì?"
Mọi người nghị luận.
Lâm Hi khó hiểu: "Uyển Nhi, Diệp Bắc Minh giết Mục Nguyên, chắc chắn bây giờ Vô Tướng thần cung đã biết”.
"Một khi bọn họ đối phó với Diệp Bắc Minh, cô sẽ đứng về phía ai?"
Nam Cung Uyển không chút do dự: "Tôi sẽ đứng về phía anh ấy!"
Ánh mắt của Tần Lỗi có chút phức tạp: "Uyển Nhi, cô thật sự nguyện ý ở cùng với cậu ta sao?"
Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ mọng.
Yên lặng gật đầu!
Lôi Bá nhíu mày: "Nam Cung sư muội, nếu cô làm như vậy, chỉ sợ Vô Tướng thần cung sẽ đối phó với gia tộc Nam Cung”.
Nam Cung Uyển trầm mặc.
Ầm ầm!
Đột nhiên, trên không trung vang lên từng tiếng sấm
Một cánh cửa truyền tống xuất hiện, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Tần Lỗi ngây người: "Nhanh như vậy mà người của Vô Tướng thần cung đã tới rồi sao?"
Ánh mắt Nam Cung Uyển co rút lại.
Những người khác ở đây cũng đều nhìn chằm chằm cánh cửa truyền tống đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, cánh cửa truyền tống mở ra, một tảng đá màu đen bay đến.
Sau đó cánh cửa truyền tống lập tức biến mất.
"Đây là cái gì?"
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Chủ nhân Tinh Cung tiến lên đầu tiên: "Một viên lưu ảnh thạch?"
Ông ta suy tư một chút, rót một luồng chân nguyên vào trong đó.
Một hình ảnh xuất hiện!
Bối cảnh có chút u ám, chỉ nhìn ra được là ở trong một ngục giam.
Một người phụ nữ bị xiềng xích xuyên qua tay chân!
Một ngọn lửa màu đen dừng ở trên người người phụ nữ, sắc mặt bà ấy lập tức trắng bệch, không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Bà ấy điên cuồng giãy giụa, xiềng xích xuyên qua da thịt xé rách miệng vết thương, người phụ nữ đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo!
"Đây là...?"
"Ơ? Sao người phụ nữ này lại giống Diệp Bắc Minh vậy?"
"Quả thật rất giống!"