Anh ta là một con mãnh hổ!
Mà lại phải cúi đầu trước thỏ con?
Ông lão ở một bên lắc đầu: “Bộ Trần, dừng tay!”
“Vâng!”
Khương Bộ Trần nghiến răng nghiến lợi, rất không muốn lấy ra chứng minh thư.
Ông lão và mấy thanh niên nam nữ trẻ cũng giao ra chứng minh thư.
Kiểm tra một lượt!
Vạn Lăng Phong báo cáo nói: “Cậu Diệp, không có vấn đề gì”.
“Ông lão này tên là Khương Sơn Hà, cô gái xinh đẹp đó là tên là Khương Hàn Nguyệt”.
“Còn thanh niên hống hách này tên là Khương Bộ Trần”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn Khương Sơn Hà: “Các người ra ngoài để làm gì?”
Khương Sơn Hà kinh ngạc, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh biết thân phận của họ?
Không thể nào!
Bọn họ vừa lên tàu cao tốc chưa đến một tiếng đồng hồ.
Làm sao Diệp Bắc Minh có thể biết thân phận của họ?
Khương Sơn Hà cười nói: “Cậu thanh niên này, chúng tôi đều là người kinh doanh”.
“Ra ngoài làm ăn, có vấn đề gì không?”
“Tôi đang hỏi người gia tộc Cổ Võ các ông ấy”, Diệp Bắc Minh hỏi khiến người ta kinh sợ.
Soạt!
Anh vừa dứt lời, Khương Sơn Hà liền đứng bật dậy!
Khương Hàn Nguyệt bên cạnh cũng mở to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc!
Khương Bộ Trần kinh hãi, trực tiếp nắm thành nắm đấm!
Vạn Lăng Phong hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu nói gì vậy?”
“Cái gì mà người của gia tộc Cổ Võ?”
Đương nhiên ông ta biết gia tộc Cổ Võ là thế nào.
Đó là một thế lực đáng sợ.
Nhà nước cũng không quản nổi!
Ông lão và hai thanh niên này đều là người của gia tộc Cổ Võ ư?
Khương Sơn Hà liền ngưng nụ cười trên mặt, nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cười nói: “Cậu thanh niên này, tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Gia tộc Cổ Võ mà cậu nói là có ý gì, tôi không biết”.
Ông ta còn rất biết nhẫn nhịn?
Còn mấy thanh niên khác nhìn sang Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kiêng sợ!
Tuy bọn họ là cảnh giới Võ Linh, nhưng Diệp Bắc Minh gây áp lực cực lớn cho bọn họ.
Sâu xa khó lường!
Lúc này, tàu đã đến trạm.
“Cậu thanh niên, chúng tôi đến nơi rồi”, Khương Sơn Hà mỉm cười, kéo mọi người xuống xe.
Bọn họ đi xuống khỏi tàu với tốc độ rất nhanh.
“Có cơ hội, tao sẽ bắt mày quỳ dưới chân tao, cho mày biết thế nào là tàn nhẫn!”, Khương Bộ Trần quay đầu nhìn lại ở trước cửa xe, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh bật cười.
“Soạt!”
Đột nhiên, anh bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Khương Bộ Trần.
“Phập!”
Giơ tay lên, vỗ lên vai của Khương Bộ Trần.
“Rắc rắc!”
Một tiếng vang lớn!
Bả vai của Khương Bộ Trần lập tức sập xuống giống như bị xe tải đâm vào.
Không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này!
“Phập!”
Hai chân Khương Bộ Trần mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, đầu gối lập tức rạn vỡ, máu tươi chảy ra.
Cơn đau dữ dội truyền đến!
Toát mồ hôi lạnh.
“Mày!”
Khương Bộ Trần khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chấn hãi.
“Bộ Trần!”
Khương Sơn Hà kinh hãi hô lên một tiếng.
Khương Hàn Nguyệt và đám người của gia tộc Cổ Võ cũng rất kinh hãi!
Bọn họ không ngờ, Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay.
Hơn nữa, chỉ một chiêu đã ép Khương Bộ Trần quỳ xuống đất?
Vạn Lăng Phong cũng cảm thấy sự việc không đúng, đưa theo người lao lên, bao vây đám người Khương Sơn Hà.
Khương Sơn Hà kiềm chế cơn tức giận, lạnh giọng nói: “Cậu thanh niên, cậu có ý gì?”
“Không có ý gì, tôi không thích bị người khác uy hiếp, hiểu không?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Khương Sơn Hà sửng sốt!
Nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.
Ông ta cân nhắc thiệt hơn, trầm giọng nói: “Bộ Trần, xin lỗi cậu ta đi!”
“Trưởng lão? Muốn tôi xin lỗi ư? Muốn tôi xin lỗi anh ta sao?”, Khương Bộ Trần tức sắp phát điên, đôi mắt đầy tia máu.
Ánh mắt Khương Sơn Hà lạnh lùng, quát nói: “Xin lỗi đi!”
Giọng ra lệnh vang lên.
Mặc dù Khương Bộ Trần trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng không dám trái lời, nói với Diệp Bắc Minh: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên uy hiếp anh”.
Anh ta gần như là cắn răng để nói ra lời này.
“Cút đi”.
Diệp Bắc Minh khoát tay.
“Đi thôi!”
Khương Sơn Hà cho người dìu Khương Bộ Trần xuống xe.
Tàu cao tốc lại khởi hành.
Mấy người của gia tộc Cổ Võ còn đứng trên sân ga bên ngoài.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trong tàu cao tốc qua cửa sổ.
Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Chủ nhân, thế này là sao?”
“Những người đó là người của gia tộc Cổ Võ ư?”
“Chắc là vậy”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Sao cậu lại biết?”, Vạn Lăng Phong ngẩn người.
Ông ta và người của gia tộc Cổ Võ cùng ngồi một chuyến tàu cao tốc.
Mà lại không cảm thấy gì!
Diệp Bắc Minh lại phát hiện ra.
Rốt cuộc chủ nhân có thực lực thế nào? Quá đáng sợ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng hơi bất ngờ, truyền âm nói: “Cậu nhóc, cậu hơi ngạo mạn rồi đấy! Mấy thanh niên trẻ đó còn đỡ, cùng cảnh giới với cậu, đều là Võ Linh! Nhưng còn ông lão đó là Võ Vương, nếu ra tay, thì cậu không phải là đối thủ của ông ta”.
“Cậu làm vậy có phải quá hống hách, quá mạo hiểm, quá bốc đồng rồi không?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Tôi chỉ thăm dò giới hạn của gia tộc Cổ Võ đến đâu thôi”.
“Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn rất nhẫn nhịn, không dám để lộ thân phận dễ dàng”.
Hơn nữa, đồ mà mẹ anh để lại đã bị người của gia tộc Cổ Võ cướp mất.
Chưa chắc là người của nhà họ Khương cướp đi.
Nhưng Diệp Bắc Minh không có chút thiện cảm nào với gia tộc Cổ Võ.
Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Thứ hai, tôi có thể không phải là đối thủ của Võ Vương đó, nhưng chắc chắn có thể tự bảo vệ mình!”
“Hơn nữa, nếu tôi không địch nổi, thì chẳng phải còn có ông sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người: “Tôi?”
“Chắc ông cũng có chút năng lực phải không? Ví dụ như cho tôi mượn chút sức mạnh”.
“Hoặc là giúp tôi giết một hai Võ Vương gì đó?”, Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói.
Một hồi trầm mặc.
“Cậu thật thông minh!”
Lát sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một câu.
“Đúng thế! Nếu tôi ra tay giúp cậu, có thể giết một Võ Hoàng!”
“Mạnh đến vậy hả?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Anh cũng nghĩ tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút năng lực.
Nhưng không ngờ lại có thể giết được một Võ Hoàng?