Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1981: Nghê Hoàng: Mau gọi sư tỷ!

Một viên Quy Linh đan có thể giúp anh đột phá một đại cảnh giới!

Nếu tham gia đại hội Thiên Đan, rồi có thêm một viên Quy Linh đan nữa, thế thì cũng không phải là không được!

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: "Chỉ e là không được! Cậu Diệp, để phòng ngừa có người đục nước béo cò, đại hội Thiên Đan yêu cầu phải báo danh trước ba tháng!"

"Hơn nữa phải tham gia buổi tuyển chọn chung nữa!"

"Bây giờ cậu muốn tham gia thì muộn rồi, cậu lại không phải người của Thiên Cơ Môn!"

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: "Cái này đơn giản mà, tôi bái tiền bối làm thầy là được!"

"Trở thành thành viên của Thiên Cơ Môn thôi mà?"

"Cái gì?"

Mọi người trên quảng trường đơ ra, còn có thể như thế hả?

Có vẻ Thiên Cơ lão nhân đã đoán trước được, khóe môi ông ta sắp cong lên tận trời rồi nhưng vẫn cố ra vẻ lắc đầu khó xử: "Không được, thế sao được? Thực lực của lão phu còn không bằng cậu!"

Diệp Bắc Minnh đang định lên tiếng.

"Được rồi đồ nhi, giờ không còn sớm nữa, đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi!"

"Làm một cái lễ bái sư trước rồi nói tiếp!"

Diệp Bắc Minh: "..."

Mọi người: "..."

Không phải nói không cần à?

Diệp Bắc Minh cũng không nói lời vô nghĩa, anh quỳ xuống bái Thiên Cơ lão nhân rồi nói: "Đệ tử Diệp Bắc Minh, tham kiến sư phụ!"

"Đứng lên đi... ha ha ha, mau... ha ha ha ha, đồ đệ ngoan mau đứng lên đi!" Thiên Cơ lão nhân cong môi cười, hai tay đặt lên vai Diệp Bắc Minh đỡ anh đứng dậy.

Nghê Hoàng phì cười: "Xì! Diệp đại ca, ơ... không đúng!"

"Bọn ta vào môn trước đệ, tính ra đệ là tiểu sư đệ của bọn ta! Mau gọi sư tỷ đi!"

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật: "Cô có chắn cô muốn làm sư tỷ của tôi không?"

Lục Linh Nhi khẽ cười một tiếng: "Làm sư tỷ của người ta rồi thì không được làm chức khác nữa đâu!"

"Ách..."

Nghê Hoàng nghẹn lời, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: "Thôi vậy... chúng ta cái nào ra cái đó, anh gọi sư phụ là sư phụ, tôi vẫn gọi anh là Diệp đại ca thôi..."

Cùng lúc đó.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ tượng đá Linh Quy bên cạnh: "Cổ Nhất Hàn thật sự chưa làm trọn chức trách của người thủ hộ đảo Rùa!"

"Diệp Bắc Minh giết chết Cổ Nhất Hàn, xóa sổ quy tắc đảo Rùa, vô tội!"

"Hoàng Minh Phong tự nguyện từ bỏ thân phận người thủ hộ đảo Rùa, uy hiếp Diệp Bắc Minh ngay tại chỗ, Diệp Bắc Minh giết Hoàng Minh Phong, vô tội!"

Mọi người trên quảng trường xôn xao, kinh ngạc nhìn sang bên đó!

"Cái này như trò trẻ con vậy?"

"Không ngờ Diệp Bắc Minh lại vô tội thật á?"

"Chí ít về mặt lý thì Diệp Bắc Minh đúng, những người thủ hộ khác cũng không tìm được vấn đề gì!"

"Hai người thủ hộ cứ chết như thế? Rồi giờ vô tội?"

Không đợi mọi người nghĩ thêm.

"Trận khôi hài này kết thúc tại đây, đại hội Thiên Đan sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"

"Các thí sinh tham gia chuẩn bị, những người không có phận sự hãy lùi ra khỏi khu vực thi đấu!"

Theo tiếng ầm ầm! Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Linh Quy rung chuyển dữ dội!"

Mặt đất xung quanh tượng đá Linh Quy thiên tôn, hàng chục ngàn viên gạch lát sàn lớn từ từ nhô lên, rồi tạo thành hàng vạn cột đá cao hơn mười mét!

Tám người thủ hộ đảo Rùa còn lại bước ra một bước, sau đó mỗi người lấy ra một kiện pháp khí.

Bọn họ rót thần lực vào pháp khí, pháp khí nở rộ ký hiệu không gian, hình thành các bức chắn tỏa ra hào quang trong suốt.

Phong tỏa hơn vạn cột đá bên trong.

"Các thí sinh chuẩn bị!"

Đan sư của các tông môn lớn đang đứng trong đám đông, thấy thế mỗi người đều lấy ra một miếng lệnh bài màu đen, tìm lấy một cột đá rồi leo lên.

"Tử Chân, Tử Linh, dựa vào hai người đấy!" Hứa Đại Niên nói.

Hai người gật đầu, sau đó mỗi người tìm một cột đá đứng lên.

Thiên Cơ lão nhân lấy một miếng lệnh bài màu đen ra đưa cho Diệp Bắc Minh: "Minh à, quan trọng là tham gia!"

"Sư phụ yên tâm!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Anh chủ động leo lên cái cột đá trống bên cạnh Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh.

Còn bên Luân Hồi Tông, Lục Thiêu và bốn lão giả khác đều lấy ra lệnh bài màu đen rồi leo lên cột đá.

Lục Thiêu còn đặc biệt chọn cái cột đá ở bên cạnh Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc kia, cậu che dấu kỹ thật đấy! Thực lực cảnh giới Đạo Tổ, giống bản công tử!"

"Nhưng nếu bàn về trình độ trên phương diện luyện đan, e là cậu phải thua rồi!"

"Không ngại cho cậu biết này, bản công tử luyện đan, luyện võ đều siêu!"

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, chẳng thèm để ý.

Anh đang nghĩ thầm.

Nếu mình mà có thêm một viên Quy Linh đan nữa, chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo, có khi còn lên luôn cảnh giới Hợp Đạo ý chứ?

"Này cậu kia, cậu sợ à? Không tự tin vào bản thân hả?"

Lục Thiêu vẫn không tha.

Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt.

"Ha ha ha ha"

Lục Thiêu cười run cả vai: "Sợ thì nhận đi, cậu ăn một viên Quy Linh đan mới thăng được lên cảnh giới Đạo Tổ! Chắc trước đây cậu đã chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ?"

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Hai vạn tuổi hay ba vạn tuổi?"

"Năm nay bản công tử mười ba nghìn tuổi, đang ở cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Viên Quy Linh đan này tôi buộc phải chiếm được!"

"Đợi tôi giành được viên Quy Linh đan này, tôi có thể tiến vào cảnh giới Đạo Tôn ở tuổi mười ba nghìn! Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!"

Diệp Bắc Minh còn chẳng cảm thấy tức giận một tí nào!

Trong lòng dư ra cảm giác cạn lời!

Cái tên này, sao mà lắm trò thế!

Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh đang ở bên cạnh quay đầu nhìn sang.

Lục Thiêu cứ nói dai, Diệp Bắc Minh thì trả lời một chữ cũng lười.

"Diệp Bắc Minh, vì sao cậu không nói gì? Trả lời bản công tử đi!" Nói một phát cả tràng dài, thế mà Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lại một từ, Lục Thiêu sốt cả ruột.

Như thế thì trông mình có vẻ ngốc nghếch!

"Đù! Diệp Bắc Minh, cậu có dám cá cược với bản công tử không?"

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Lúc này anh mới thấy có hứng thú, khóe miệng hiện ra vẻ hứng thú!

Lần đầu tiên anh đáp lại Lục Thiêu: "Cược cái gì?"

Lục Thiêu lắc đầu cười lạnh: "Tôi đã là đan sư Tứ đỉnh rồi, cược gì thì cậu cũng thua thôi!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc nói: "Đan sư Tứ đỉnh? Đây là cảnh giới Đan Đạo gì vậy?"

"Cảnh giới cao nhất của người luyện đan, không phải là Đan tôn cấp chín à?"

Mọi người sửng sốt!

Mọi người kinh ngạc nhìn sang

Lục Thiêu cũng ngây ra vài giây, sau đó hắn ta cười ầm lên: "Ha ha ha ha! Nhóc con, Đan tôn cấp chín ý hả? Đó là cảnh giới phế vậy gì vậy!"

"Cậu thật là, tôi buồn cười quá... ha ha ha! Đến đan sư tứ đỉnh là gì cậu cũng không biết hả?"

Phía dưới.

Mọi người xôn xao!

"Đan sư Tứ đỉnh mà cũng không biết? Thế chẳng phải là đang hồ nháo à!"

"Tên nhóc này, thực lực võ đạo thì rất mạnh! Nhưng ở phương diện đan đạo, có vẻ vẫn còn tay mơ lắm!"

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ không hiểu cách phân cấp của các anh thôi!"

Cuối cùng Lục Thiêu cũng thấy tự tin hơn, hắn ta lắc đầu chế nhạo: "Nhóc con, thế thì cậu nghe cho rõ đây!"

"Đan tôn cấp chín luyện chế đan dược phổ thông, đúng là đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Bất kể là chất lượng đan dược, hay vỏ ngoài viên đan, đường vân của viên đan, đan y các kiểu đều đạt đến cực hạn!"

"Nhưng cậu phải biết! Có những đan dược, không thể luyện chế thành công chỉ với một lò, mà phải chia ra để luyện chế!"

"Lúc này thì cần đan sư khống chế cùng lúc vài cái đỉnh luyện đan!"

"Khống chế hai đan đỉnh một lúc, hơn nữa đan dược luyện ra từ mỗi đan đỉnh đều đạt đến chất lượng của đan tôn cấp chín, thì có thể được gọi là đan sư hai đỉnh!"

"Tuy khống chế cùng lúc hơn một đan đỉnh thì yêu cầu thần hồn phải tập trung hơn gấp mười lần!"

"Nhưng bản công tử có thể khống chế bốn đan đỉnh một lúc, đan dược luyện chế ra đều đạt chất lượng đan tôn cấp chín!"

"Thế nên, bản công tử là đan sư tứ phẩm, cậu có luyện cả đời cũng không đạt được cảnh giới đấy đâu!"

Nói một vèo hết luôn!

Mặt hắn ngạo nghễ!

Diệp Bắc Minh cũng hiểu ra: "Hóa ra là vậy, tôi học được rồi."

"Ha ha ha ha!"

Lục Thiêu cười vui vẻ: "Nhóc con, cậu có được không vậy?

Diệp Bắc Minh nghĩ gì đó rồi gật đầu: "Nếu chia cấp theo việc khống chế đan đỉnh, vậy chắc tôi ở cảnh giới có thể khống chế mấy trăm đan đỉnh cùng lúc đấy!"

Anh vừa dứt lời.

Toàn bộ quảng trường Linh Quy im lặng như tờ!

Mọi người há hốc miệng, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ vậy!

Mấy trăm cái?

Tên này đang nằm mơ à?
Chương 1982: Tiền cược! Mười tỷ Tinh Thần thạch!

Trên thực tế, lúc Diệp Bắc Minh ở lĩnh vực tuyệt đối, anh đã điên cuồng luyện chế một số lượng lớn đan dược!

Một đan đỉnh, anh còn chê vì tốc độ quá chậm!

Nên khi luyện đan anh đã bắt đầu luyện cùng lúc hai đan đỉnh, rồi đến ba đan đỉnh, bốn đan đỉnh... rồi đến mấy trăm đan đỉnh!

Anh làm vậy chỉ vì để tiết kiệm thời gian!

Anh hoàn toàn không biết giới đan đạo lại lấy cái này để chia cấp bậc!

"Thế sao? Cậu có thể khống chế mấy trăm đan đỉnh cùng lúc hả!"

Lục Thiêu nghiền ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu khống chế được nhiều đan đỉnh như vậy, thế thì cậu cầm chắc vị trí quán quân đại hội Thiên Đan à?"

"Nếu đã vậy, chúng ta cược xem cậu có lấy được vị trí quán quân ở đại hội Thiên Đan không, cậu thấy sao?"

"Nếu cậu không giành được vị trí quán quân, cậu phải quỳ gối trước Lục Thiêu tôi, kính cẩn tặng Phần Thiên Chi Diễm của cậu cho tôi! Ngoài ra, đời này cậu không được luyện võ, luyện đan nữa!"

Nói xong.

Hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh!

"Đồ nhi, đừng đồng ý với cậu ta!"

Thiên Cơ lão nhân la to.

"Diệp đại ca, tên này cố tình khích anh đấy, hắn không có ý tốt đâu, đừng đồng ý!"

Hướng Ly Ly, Nghê Hoàng cũng nói theo.

Đến cả Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh cũng không kìm được nhắc nhở: "Diệp công tử đừng hành động theo cảm tính! Thần Ngự tông tôi chủ yếu nghiên cứu đan đạo, thầy của hai chúng tôi còn là đan sư thất đỉnh!"

"Nhưng dù thầy chúng tôi có tới, ông ấy cũng không dám khẳng định mình có thể lấy được vị trí quán quân!"

"Anh xem vị tiền bối kia tên là Thương Bình lão nhân, đan sư thất đỉnh!"

"Còn có vị Cổ U tiền bối kia nữa, đan sư bát đỉnh!"

"Còn có vị đại sư Hỏa Mãng đây nữa, ông ấy cũng là đan sư bát đỉnh, ông ấy còn có một con hỏa mãng phun ra chân hỏa làm trợ thủ, thực lực có thể so với đan sư cửu đỉnh!"

Hàn Tử Chân chỉ vào mấy lão giả!

Thương Bình lão nhân, Cổ U, Hỏa Mãng đại sư, ba người lạnh lùng nhìn sang!

Hiển nhiên là họ không tin Diệp Bắc Minh có thể khống chế mấy trăm đan đỉnh cùng một lúc!

Lục Thiêu cười quái dị bảo: "Đừng thế chứ, Diệp đại đan sư có thể khống chế cùng lúc mấy trăm đan đỉnh cơ mà!"

"Thể nào cậu ấy chẳng giành được vị trí quán quân trong đại hội Thiên Đan, đúng không? Nếu đã vậy, sao không cược một phen?"

"Hay là cậu không dám?"

Diệp Bắc Minh bình thản nói: "Việc gì tôi lại không dám? Tôi cược với anh!"

"Xem ra tên này mắc mưu rồi."

Bảo Kiếm Phong túm chặt chòm râu!

Hàn Tử Chân, Hàn Tử Linh, Thiên Cơ lão nhân, Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng, mặt mấy người họ biến sắc.

Tiếp đó.

Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: "Nếu tôi thua, tôi bảo đảm đời này tôi sẽ không luyện võ, luyện đan nữa!"

"Phần Thiên Chi Diễm, tôi cũng tặng anh!"

"Nhưng..."

Nói đến đây, anh chuyển hướng.

"Nếu tôi thắng thì sao?"

Lục Thiêu biết, Diệp Bắc Minh không có khả năng thắng, thế nên hắn tiện tay giơ nhẫn trữ vật lên: "Bên trong chiếc nhẫn trữ vật này có mấy chục dược liệu hơn mười nghìn năm tuổi, với ba gốc dược liệu năm trăm nghìn năm tuổi!"

"Một gốc dược vương một trăm vạn năm! Ít nhất cũng trị giá hơn năm trăm triệu Tinh Thần thạch!"

"Nếu cậu thắng, tự nhiên những thứ này đều của cậu hết!"

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu!

"Sao nào? Cậu không dám cược à?"

Lục Thiêu nhíu mày: "Cậu vừa nói trước mặt bao nhiêu người như thế, giờ cậu định đổi ý à?"

Diệp Bắc Minh cười nhạo: "Chẳng lẽ Phần Thiên Chi Diễm của tôi chỉ đáng có năm trăm triệu Tinh Thần thạch thôi ư?"

"Cho dù tôi lấy Phần Thiên Chi Diễm ra bán đấu giá ngay bây giờ, chắc chắn nó cũng trị giá từ năm trăm triệu Tinh Thần thạch trở lên!"

Hỏa Mãng đại sư lên tiếng: "Phần Thiên Chi Diễm đứng thứ ba trên bảng dị hỏa, thuộc loại thiên hạ chí dương chi hỏa!"

"Nếu loại lửa này mà mang ra đấu giá, thì dù có ra giá mười tỷ Tinh Thần thạch, cũng có tông môn sẵn sàng mua!"

Mười tỷ!

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đỏ hồng mắt!

Đây đúng là một con số trên trời!

Cho dù là thế lực như đạo tông, bá tông, bỏ ra mười tỷ Tinh Thần thạch xong cũng nghèo!

Trừ phi là cỗ thế lực như Luân Hồi tông, tông môn lắm tài nguyên và tài sản thì mới có thể bỏ ra mười tỷ Tinh Thần thạch!

Lục Thiêu nóng nảy rồi: "Cậu... tôi lấy đâu ra mười tỷ Tinh Thần thạch chứ!"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Không có mười tỷ Tinh Thần thạch, anh đòi cược dị hỏa với tôi?"

Lục Thiêu á khẩu không trả lời được.

"Thì ra là vậy, thằng nhóc Diệp này thật thông minh!"

Thiên Cơ lão nhân hiểu ý cười một cái: "Không cần từ chối thẳng, ra một cái giá cược mà Lục Thiêu không theo nổi!"

"Trận đánh cược ngang ngược này, không thành rồi!"

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thở phào nhẹ nhõm!

Hàn Tử Chân, Hàn Tử Linh cũng thoáng yên tâm!

Đến cả Sở Y Thủy cũng không kìm được nhếch môi cười: 'Diệp công tử thông minh thượng thừa..."

"Lão phu cược với cậu!"

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn sang Bảo Kiếm Phong!

"Bảo lão..."

Sở Y Thủy giật mình!

Dưới ánh nhìn của mọi người, Bảo Kiếm Phong nhếch môi cười: "Diệp Bắc Minh, lão phu đại diện Luân Hồi Tông chấp nhận trận cá cược này!"

"Ông ư?"

Diệp Bắc Minh giả bộ tỏ vẻ khó xử.

Nhưng trong lòng thì đang cười thầm: "Tiểu Tháp, cá cắn câu rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phỉ nhổ: "Bổn tháp biết ngay tên nhóc cậu không có ý tốt mà, làm gì có chuyện cậu thỏa mãn chỉ với vị trí quán quân đại hội Thiên Đan chứ!"

Bảo Kiếm Phong cười nói: "Sao nào? Không được à? Lục Thiêu là đệ tử của Luân Hồi Tông, nó không có mười tỷ Tinh Thần thạch, chẳng lẽ Luân Hồi Tông tôi cũng không có?"

"Tôi lấy thân phận trưởng lão Luân Hồi tông ra bảo đảm, hôm nay chúng tôi cược mười tỷ Tinh Thần Thạch với cậu!"

"Xin tám vị thủ hộ giả đảo Rùa và tất cả các tông môn đang có mặt ở đây làm chứng!"

Giọng nói kích động vang lên!

Vang vọng khắp đảo Rùa!

Diệp Bắc Minh cười nhẹ: "Mười tỷ Tinh Thần thạch này, tôi xin vui lòng nhận lấy vậy!"

Mọi người trên quảng trường Linh Quy đều có vẻ mặt kỳ lạ!

Rốt cuộc Diệp Bắc Minh lấy đâu ra tự tin vậy?

Đúng vào lúc mọi người đang nghi hoặc, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Đã đến giờ, đại hội Thiên Đan chính thức bắt đầu!"

"Thể lệ vẫn như những năm trước, cửa thứ nhất, thi tốc độ!"

"Trong vòng một canh giờ, ai luyện chế ra nhiều đan dược từ Tôn phẩm trở lên sẽ dành chiến thắng, ít nhất phải có một đạo đan văn!"

"Đan y, đan mạc, không yêu cầu!"

"Mỗi người chỉ được sử dụng một đan đỉnh!"

Một người thủ hộ lấy ra một nén nhang dài một mét!

Đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa, châm nhang!

"Khi nén nhang này cháy hết, vòng một sẽ kết thúc! Bây giờ bắt đầu!"

Tiếng nói vừa dứt, mười nghìn luyện đan sư tham gia đại hội Thiên Đan bắt đầu lấy ra đan đỉnh rồi điên cuồng luyện đan!

Đám Thương Bình lão nhân, Cổ U, Hỏa Mãng đại sư, tay trái khống chế một đan đỉnh, tay phải thì đốt lửa xử lý dược liệu!

Cơ hồ chỉ trong chốc lát đã luyện xong một lò đan dược!

Lục Thiêu nhanh chóng xử lý dược liệu!

Mới qua nửa canh giờ, Lục Thiêu đã luyện chế ra ba trăm viên đan dược!

Tốc độ này, trừ mấy vị kia ra, thì đủ để ngạo thị quần hùng rồi!

"Không biết thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia luyện thế nào rồi?"

Lục Thiêu vô thức liếc sang bên Diệp Bắc Minh, sau đó hắn kinh hãi hô một tiếng: "Đù mé!"

Không ngờ Diệp Bắc Minh không có dùng đan đỉnh, mà tay này bốc một nắm dược liệu, tay kia thì khống chế ngọn lửa!

Đặt lên chốc ngọn lửa nướng luôn!

Cơ hồ là trong nháy mắt, dược liệu đã hóa thành viên đan!

Hết viên đan dược này đến viên đan dược nọ hạ xuống bàn ngọc ở trước mặt.

"Sao có thể chứ!"

Lục Thiêu ngây người: "Không dùng đan đỉnh vẫn luyện được đan?"

Những đan sư khác trông thấy cảnh tượng này, bọn họ kinh ngạc nhìn sang!

"Sư phụ ơi? Sao Diệp đại ca lại làm được vậy ạ?"

Phía dưới cột đá, Nghê Hoàng trợn tròn mắt.

Lục Linh Nhi cũng nghi hoặc nhìn sang: "Sư phụ, làm vậy cũng được ạ?"

Hai mắt Thiên Cơ lão nhân sáng ngời, ông ta không kìm được cười to: "Ha ha ha, lúc nãy vi sư còn lo cho thằng nhóc này, giờ xem ra lo là thừa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK