Hai lão giả bước ra từ trong hai sơn động khác nhau.
Một cao một thấp!
Một béo một gầy!
Lão giả cao gầy trầm giọng nói: "Con trai Diệp Thanh Lam?"
Ô Đạo Nguyên cười to: "Ha ha ha, đại ca, anh thật thông minh!"
"Không sai, chính là con trai của Diệp Thanh Lam, con trai yêu nữ này trở lại!"
"Hiện tại thằng chó này mới cảnh giới Võ Thần mà đã có thể chém giết Thánh Vương sơ kỳ, thật sự khiếp sợ!"
"Em dám khẳng định, đồ vật năm đó Diệp Thanh Lam mang đi từ Thanh Huyền Tông chắc chắn ở trong tay thằng này!"
Lão già mập lùn vô cùng kích động: "Lão tam, em chắc chắn là con trai Diệp Thanh Lam chứ?"
...
"Nhị ca, chắc chắn, không hề nghi ngờ!"
Ô Đạo Nguyên ngưng trọng gật đầu.
Lão già mập lùn không nhịn được mà cười to, thịt mỡ trên mặt run lên: "Lão tam, tự mang tên này về cho anh!"
...
Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh đi thẳng tới chỗ ở của mấy sư tỷ.
Ai nấy đều bị thương với mức độ khác nhau.
Lúc Diệp Bắc Minh đẩy cửa vào, Đạm Đài Yêu Yêu đang thay thuốc cho Lục Tuyết Kỳ.
Trước mắt trắng nõn như tuyết!
Diệp Bắc Minh theo bản năng muốn tránh đi.
Vương Như Yên cười khúc khích: "Tiểu sư đệ còn ngượng ngùng hả?"
"Ban đầu cùng nhau tắm rửa ở Thiên Trì đâu có thấy em ngượng ngùng".
Diệp Bắc Minh đỏ mặt: "Thập sư tỷ, chị đừng chọc ghẹo em nữa".
"Ây da!"
Vương Như Yên đột nhiên cắn môi đỏ, hô hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Bắc Minh giật mình: "Thập sư tỷ, chị sao vậy?"
Vương Như Yên che ngực lại: "Tiểu sư đệ, chị đột nhiên không thở được".
Diệp Bắc Minh vội vàng duỗi tay ra: "Để em xem cho chị!"
Đặt tay lên ngọn núi!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thập sư tỷ, nội thương của chị đã bị em chữa khỏi rồi, thân thể không hề có bệnh tình gì".
Vương Như Yên kéo tay Diệp Bắc Minh, ấn tại nơi khác: "Vậy em lại xem nơi này đi, chỗ này của chị có hơi hơi đau".
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Kiểm tra mấy lần ở vùng ngực Vương Như Yên xong.
Thấy biểu cảm cười quái dị của Vương Như Yên, Diệp Bắc Minh nhận ra mình bị lừa: "Thập sư tỷ, chị... chị giả vờ bị bệnh!"
"Phì! Ha ha ha..."
Vương Như Yên cười to: "Tiểu sư đệ, em nhất định là cố ý".
Diệp Bắc Minh vô tội đáp: "Thập sư tỷ, em thật sự không có!"
Đạm Đài Yêu Yêu lườm qua: "Như Yên, em chẳng đứng đắn gì cả, mau đến hỗ trợ thay thuốc đi".
"Dạ".
Vương Như Yên cười tiến lên giúp đỡ.
Diệp Bắc Minh đi theo kiểm tra tình trạng của Lục Tuyết Kỳ, chắc chắn không có việc gì mới thở phào.
Ong!
Đột nhiên, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Miếng ngọc bội anh đưa cho Tô Thanh Ca lại có cảm ứng!
Tô Thanh Ca lại muốn liên hệ anh?
"Mấy vị sư tỷ, em có chút việc, đi trước đây".
Diệp Bắc Minh nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc anh bước ra khỏi Thanh Huyền Tông, chỉ chớp mắt, trong bóng tối xuất hiện hơn mười bóng người.
Đều là cảnh giới trên Thánh Vương!
"Thằng này dám rời khỏi Thanh Huyền Tông?"
"Đi theo sau, trong vòng mười phút, lão phu cam đoan tên kia sẽ quỳ gối dưới chân tôi cầu xin tha thứ!"
Diệp Bắc Minh rời khỏi Thanh Huyền Tông, bay nhanh về phía một sơn cốc.
Khoảng chừng mười phút sau.
Mười tên Thánh Vương cùng đi theo từ Thanh Huyền Tông dừng lại giữa đầy trời bụi đất.
"Đù, sao tốc độ tên này nhanh vậy?"
"Người đâu? Sao không thấy nữa!"
"Thế mà cũng mất dấu được, tên này dùng bí pháp gì? Bắt anh ta về xong nhất định phải hung hăng tra khảo một phen!"
Sắc mặt những Thánh Vương kia âm trầm.
Một người trong đó chính là Bạch Chính Đức của Chấp Pháp Đường.
"Ai?"
Bỗng nhiên, đôi mắt Bạch Chính Đức đọng lại.
Nhìn về một phương hướng nào đó!
Những người khác cũng sôi nổi quay sang.
Chỉ thấy.
Một người đeo mặt nạ màu đen, khoác nón rộng vành màu đen, khiêng lưỡi hái quỷ dị chậm rãi đi tới!
Khoảnh khắc trông thấy người kia, trái tim mọi người không hẹn mà cùng khẽ run lên!
Một lão giả Thánh Vương quát: "Mày là ai? Đứng lại cho tao, dám tiến lên một bước nữa chúng tao sẽ không khách sáo đâu!"
Người kia khẽ quát: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!"
"Bản tháp sớm đã không thể chờ được!"
Ầm!
Một lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.
Tay anh cầm Thần Ma Liêm Đao quét ngang!
Phụt!
Lão giả Thánh Vương nói chuyện không hề có cơ hội phản ứng, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, đầu bay lên cao!
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười như Tử thần: "Giết chóc, bắt đầu!"
Chương 692: Tôi là sát thần!
“Ngũ trưởng lão!”
Nhìn thấy đầu người bay lên, tất cả mọi người có mặt kinh hãi kêu lên một tiếng!
Trái tim sợ đến suýt nổ tung, ông ta là Thánh Vương hậu kỳ đó!”
Vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có?
Một Thánh Vương khác mặt biến sắc: “Mày là ai?”
“Mà dám giết trưởng lão của Thanh Huyền Tông, nơi này cách Thanh Huyền Tông chưa đến trăm dặm…”
Diệp Bắc Minh dậm chân, mặt đất ầm ầm vang lên một tiếng.
Trượt đến trước người kẻ này, chém ngang Thần Ma Liêm Đao trong tay!
“Muốn chết hả!”
Vị Thánh Vương này gầm thét lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao, chém lên Thần Ma Liêm Đao!
Khoảnh khắc hai bên đập vào nhau, bảo đao bị chém làm đôi!
Phụt!
Liền sau đó.
Vị Thánh Vương này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức!
“Suýt!”
Đám người Bạch Chính Đức hít sâu một hơi lạnh, không nhịn được lùi lại.
Còn chưa đến mười giây, người trước mắt đã giết hai Thánh Vương?
“Anh bạn này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”
“Chúng tôi là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, không có ác ý với cậu!”
Hai Thánh Vương toát mồ hôi lạnh, sượt sượt sượt lùi lại.
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi, trong chớp mắt xuất hiện trước hai người.
Thần Ma Liêm Đao vô tình chém đứt cổ của hai người!
Hai người cảnh giới Thánh Vương vẫn không có cơ hội phản kháng!
“Suýt!”
Đám người còn lại kinh hồn bạt vía.
Bạch Chính Đức quát lên một tiếng: “Đi thôi, mau về Thanh Huyền Tông!”
Mọi người không hề do dự, quay người định bỏ chạy.
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên.
Đám người không nhịn được quay đầu nhìn, sợ đến tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Chỉ thấy một vị Thánh Vương chạy chậm nhất bị đuổi kịp, Thần Ma Liêm Đao trực tiếp chém người này thành hai nửa!
“A!”
“Cứu tôi với…”
“Đừng…”
Sau lưng không ngừng có tiếng kêu vang lên.
Những trưởng lão nội môn thường ngày cao cao tại thượng, lúc này lại giống như con mồi bị người ta truy giết!
Tốc độ của Bạch Chính Đức nhanh nhất, xông lên phía trước nhất.
Tiếng kêu phía sau càng lúc càng ít dần, ông ta toát mồ hôi trán, không nhịn được quay đầu nhìn!
Diệp Bắc Minh đã chỉ cách ông ta ba mét!
Giơ chân đạp một cái!
Phập!
Bạch Chính Đức bay đi như con chó chết, kinh mạch toàn thân đứt lìa toàn bộ!
Bạch Chính Đức lật người, vẻ mặt kinh hãi: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Giọng nói dưới mặt nạ vang lên: “Bạch trưởng lão, vừa nãy ông còn muốn bắt tôi đến Chấp Pháp Đường đấy?”
“Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?”
“Là mày?”
“Làm sao có thể!”
Đồng tử của Bạch Chính Đức điên cuồng co lại, giống như gặp ma: “Diệp Bắc Minh… Mày… mày làm sao có thể có thực lực giết Thánh Vương đỉnh phong?”
“Mày… mày mới là cảnh giới võ thần!”
Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi là võ thần? Tôi là sát thần!”
Thần Ma Liêm Đao nhanh gọn dứt khoát chém xuống.
Đầu người bay cao lên!
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu bỏ đi.
Ba giây sau.
Phập một tiếng bức bối, cái đầu của Bạch Chính Đức rơi ở chỗ không xa!
Cái đầu của Bạch Chính Đức trừng to mắt, khuôn mặt già đầy vẻ khó mà tin được.
Đến chết ông ta cũng không dám tin, mình lại chết trong tay một thợ săn?
…
Thương hội Thiên Hạ ở thành Thanh Huyền.
Trong khuê phòng của Tô Thanh Ca, một giọng nói vang lên: “Cô tìm tôi à?”
“A?”
Tô Thanh Ca kinh hãi kêu một tiếng.
Kinh ngạc phát hiện, trong khuê phòng có thêm một người!
Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và mặc áo choàng!
Tô Thanh Ca phản ứng lại, mau chóng nói: “Cậu Diệp, thật ngại quá”.
“Vì tôi thực sự không biết liên lạc với cậu bằng cách nào, cho nên chỉ có thể nhỏ máu tươi lên ngọc bội”.
Diệp Bắc Minh không truy cứu việc này: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, sáu tỷ khối nguyên mà cậu cần, đã đủ rồi”.
Cô ta đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhanh vậy ư?”
Tô Thanh Ca cười xinh đẹp: “Chuyện của cậu Diệp, Thanh Ca vẫn luôn để trong lòng”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tại sao giúp tôi như vậy?”
Tô Thanh Ca biết bất luận tìm lý do gì, cũng không bằng nói thật, hít sâu một hơi: “Phù!”
“Thứ nhất, tôi tận mắt chứng kiến thực lực luyện đan của cậu, chỉ dựa vào thực lực luyện đan của cậu đã đủ đáng mười tỷ khối nguyên rồi!”
“Thứ hai, câu Diệp đã cứu mạng Thanh Ca!”
“Thứ ba, tôi muốn kết giao với cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ?”
Tô Thanh Ca vô cùng nghiêm túc: “Nhà họ Tô là một trong mười gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tông, nhưng thân phận của tôi rất khó xử”.
“Vì cha của tôi không có quyền lợi gì ở nhà họ Tô, cho nên bản thân tôi cũng không thể nắm giữ được số phận của mình!”
“Chắc chắn sẽ bị đưa đi liên hôn, hoặc là quản lý một vài sản nghiệp của gia tộc!”
“Bây giờ tôi…”
“Dừng!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời Tô Thanh Ca: “Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô, giữa chúng ta chỉ là giao dịch!”
“Cô chỉ cần nói với tôi, cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Tô Thanh Ca ngẩn người, đôi mắt tràn đầy thất vọng.
Chỉ là giao dịch thôi sao?
Xem ra cậu Diệp không hề có hứng thú với cô ta!
Ngay cả câu chuyện của cô ta, cũng không muốn nghe.
“Được thôi”.
Tô Thanh Ca hơi thất vọng: “Tôi hy vọng, cậu Diệp có thể ra tay mười lần vô điều kiện vì tôi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ba lần!”
Tô Thanh Ca cắn răng: “Năm lần!”
Chương 693: Kẻ cầm liềm!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ba lần, nếu cô còn ra điều kiện, thì thôi vậy”.
Tô Thanh Ca cắn môi đỏ: “Được, ba lần thì ba lần!”
“Nhưng, ba lần này, bất luận tôi yêu cầu cậu Diệp làm gì, cậu cũng phải giúp tôi hoàn thành!”
“Đương nhiên, tôi sẽ không bảo cậu Diệp đi chết, hoặc là làm những việc trái với trái tim võ đạo!”
“Giao dịch thành công!”
Diệp Bắc Minh ném lại mấy chữ, quay người bỏ đi.
…
Rất nhiều đệ tử tập trung ở cổng núi Thanh Huyền Tông.
Mấy chục thi thể không đầu nằm trên quảng trường trung tâm nhất.
Đầu của họ được đặt ở bên cạnh, nét mặt vô cùng kinh hãi!
Đám người Ô Đạo Nguyên, Hình Sư nhìn thi thể, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
“Là mấy người Bạch trưởng lão!”
“Trời ơi, Bạch trưởng lão là Thánh Vương đỉnh phong, làm sao lại bị người khác chém đầu?”
“Rốt cuộc là ai làm?”
“Có thể giết được mười mấy người Bạch trưởng lão, hơn nữa chỉ cách Thanh Huyền Tông trăm dặm, ít nhất là người cấp Thánh Chủ ra tay phải không?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao.
Đột nhiên, một giọng nói Bạch trưởng lão chẳng thân thiện vang lên: “Đây chẳng phải là Bạch trưởng lão sao? Sao mà chết không nhắm mắt vậy!”
Tất cả đệ tử có mặt ngẩn người!
Ai mà to gan như vậy?
Soạt!
Quay đầu nhìn!
Đồng tử của tất cả mọi người co lại!
“Diệp cuồng nhân!”
“Là hắn!”
Đám đông nhường ra một lối đi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến!
Ô Đạo Nguyên bùng cơn lửa giận, nhìn chằm chằm anh: “Diệp Bắc Minh, là mày!”
“Mấy người Bạch trưởng lão chết trong tay mày phải không?”
Mười mấy trưởng lão Chấp Pháp Đường có một nửa là người của nhà họ Ô!
Trong một lúc tổn thất tám Thánh Vương, tổn thất trầm trọng!
Trong lòng Ô Đạo Nguyên đang nhỏ máu!
Diệp Bắc Minh cười: “Đúng thế, là do tôi giết!”
“Một võ thần nhỏ bé như tôi, một mình giết được mười mấy trưởng lão cảnh giới Thánh Vương!”
“Hơn nữa tôi còn quay về lành lặn không tổn hại, Ô trưởng lão, ông nói đúng lắm!”
“Ông là Thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, ông muốn giết thì cứ giết đi, tìm nhiều lý do thế làm gì?”
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Ánh mắt của mọi người nhìn Ô Đạo Nguyên cũng thay đổi!
“Ô trưởng lão hơi quá đáng rồi!”
“Ấy, muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”
“Tuy Diệp cuồng nhân rất ngông cuồng, nhưng hắn nói cũng có lý!”
“Nhà họ Ô là gia tộc sáng lập của Thanh Huyền Tông, có lúc nào coi trọng cái mạng của đệ tử bình thường chúng ta chưa? Muốn giết chẳng phải chỉ cần một lý do sao!”
“Thật khiến người ta lạnh lòng…”
Rất nhiều đệ tử lắc đầu.
Hình Sư cau mày: “Ô huynh, có lẽ chuyện này không liên quan đến Diệp Bắc Minh!”
“Dù sao, cậu ta nói cũng thực sự có lý”.
“Cậu ta không thể nào một mình giết mười mấy Thánh Vương, hơn nữa không hề bị thương tổn, có lẽ có người khác!”
Sát ý trong mắt Ô Đạo Nguyên giảm đi mấy phần: “Hừ!”
Hình Sư hạ lệnh: “Đưa thi thể của mấy người Bạch trưởng lão đi, chôn cất trang trọng!”
“Vâng!”
Mấy đệ tử tiến lên.
Lúc di chuyển thi thể của Bạch Chính Đức.
“Bốp” một tiếng giòn tan, một hòn đá màu đen rơi xuống đất.
“Lưu ảnh thạch?”
Ánh mắt mọi người sững lai.
Trên lưu ảnh thạch có phù văn đặc biệt, có thể ghi lại những hình ảnh mà người sở hữu nhìn thấy!
Hình Sư giơ tay lên, lưu ảnh thạch bay vào trong tay ông ta.
Truyền chân nguyên vào trong lưu ảnh thạch!
Vù!
Không khí dao động, một hình ảnh lập thể xuất hiện.
Một người đeo mặt nạ màu đen, mặc áo choàng màu đen cầm liêm đao quỷ dị điên cuồng chém giết!
Trưởng lão cảnh giới Thánh Vương lại không hề có sức phản kháng trong tay kẻ này!
“Việc này…”
Sau khi mọi người nhìn rõ hình ảnh, tất cả đều sợ ngây người!
Hình Sư nhìn sang Ô Đạo Nguyên, dùng chân nguyên truyền âm: “Xem ra đúng là không phải Diệp Bắc Minh!”
“Tốc độ, sức mạnh của kẻ này hoàn toàn nghiền áp mấy người Bạch Chính Đức Thánh Vương đỉnh phong!”
“Ít nhất là một kẻ cấp Thánh Chủ!”
Ô Đạo Nguyên cau chặt mày: “Rốt cuộc hắn là ai?”
Hình Sư trầm mặc một lát: “Có lẽ là kẻ địch của Thanh Huyền Tông!”
Ô Đạo Nguyên cười lạnh lùng một tiếng, một luồng khí tức cường mạnh bùng phát ra: “Bất kể kẻ này là ai, nhất định phải tìm được hắn!”
“Dám giết trưởng lão củaThanh Huyền Tông trên địa bàn của Thanh Huyền Tông, đúng là vô phá vô thiên!”
“Truyền lệnh xuống dưới, vẽ chân dung của kẻ này, truy nã hắn cho tôi!”
Hình Sư gật đầu: “Chúng ta không biết họ tên của kẻ này, không dễ truy nã!”
Ánh mắt Ô Đạo Nguyên âm lạnh: “Đã như vậy, chúng ta đặt một biệt hiệu cho hắn!”
Hình Sư nghi hoặc: “Biệt hiệu gì?”
Ô Đạo Nguyên nhìn chằm chằm bóng hình trong hình ảnh: “Vũ khí của hắn là liềm đao, chúng ta gọi hắn là kẻ cầm liềm!”
“Kẻ cầm liềm?”
Trong lòng mọi người run lên!
Ghi nhớ thật kỹ cái tên này vào trong đầu.
…
Nguyệt Phong vào ban đêm.
Diệp Bắc Minh đột ngột mở đôi mắt.
Trong đầu vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Ha ha ha, cậu nhóc, cuối cùng bản tháp đã hồi phục một phần ngàn thực lực rồi!”
“Cảm ơn mười tỷ khối nguyên của cậu, đây chính là cảm giác hồi phục sức mạnh ư?”
“Tốt quá rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chúc mừng ông!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, tôi lại tìm khí tức của mẹ cậu và Tôn Thiến cho cậu!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Mười phút sau.
Chương 694: Truy nã
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, không tìm được vị trí khí tức cụ thể của bọn họ!”
“Nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn, Tôn Thiến và mẹ cậu tuyệt đối an toàn!”
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Cảm ơn!”
“Không có gì!”
Diệp Bắc Minh chuyển giọng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, với năng lực hiện giờ của ông, có thể xác định vị trí của người thân cận nhất với Ô Đạo Nguyên không?”
“Đương nhiên là được!”
“Tìm bọn họ đi!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Lão già đó khiến tôi rất không vui, chẳng phải nhà họ Ô truy giết mẹ tôi sao?”
“Đã như vậy, đêm nay cho họ hưởng thụ cảm giác bị truy giết!”
“Được!”
Một lát sau.
“Tìm được rồi!”
“Ô Bác Hiên, con trai nhỏ của Ô Đạo Nguyên, bẩm sinh kinh mạch đã phế, không thể tập võ!”
“Được gọi là cậu ấm lớn nhất nhà họ Ô, cả ngày ăn chơi trong thanh lâu kỹ viện!”
“Ô Hạo Minh, con trai thứ của Ô Đạo Nguyên, năm nay một trăm bảy mươi lăm tuổi, thiên tài hàng đầu đứng thứ sáu mươi tám bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
“Ô Khải Đông, con trai trưởng của Ô Đạo Nguyên, năm nay sáu trăm ba mươi tuổi, hiện giờ là gia chủ nhà họ Ô!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ô Đạo Nguyên, cho ông niềm vui bất ngờ ngay đây!”
…
Sâu trong Thanh Huyền Tông.
Ô Hạo Minh ngồi khoanh hai chân vận khí trong đại điện.
Đột nhiên, một luồng sát ý băng lạnh ập đến!
Ô Hạo Minh mở đôi mắt, nhìn sang cửa đại điện: “Ai đấy? Chẳng lẽ không biết nơi này không được tùy tiện ra vào sao?”
Phập!
Cửa điện ầm ầm nổ tung, một bóng người cầm liêm đao đi đến!
Ô Hạo Minh biến sắc: “Kẻ cầm liềm?”
Ầm!
Lôi ảnh trùng trùng!
Tia sáng lạnh lóe lên!
Ô Hạo Minh ôm chặt cái cổ của mình: “Mày… làm sao có thể… nhanh như vậy…”
Đầu lệch sang một bên, trực tiếp rơi xuống đất!”
…
Trong một thanh lâu xa hoa nhất của thành Thanh Huyền.
Các loại phụ nữ tuyệt sắc điên cuồng nhảy múa trên sân khấu.
Lão Bảo chỉ về hướng tầng hai: “Tất cả chi phí tối nay, do Ô công tử thanh toán!”
“Cảm ơn Ô công tử!”
Các vị khách trong thanh lâu nhảy lên điên cuồng.
Đột nhiên.
“A!”
Tầng hai vang lên tiếng kêu thảm.
Liền sau đó.
Một cái đầu người bay ra, rơi trên sân khấu chính giữa nhất thanh lâu.
Chính là đầu của Ô Bác Hiên!
…
Thương hội nhà họ Ô ở Thanh Huyền Tông.
Trong đại sảnh hội nghị.
Ô Khải Đông đang họp với một đám người.
“Gia chủ, đây là sổ sách thu nhập quý này của nhà họ Ô, mời ngài xem!”
“Gia chủ, nhà họ Vương cho người đến đề nghị kết thân với Ngũ tiểu thư, chúng ta có đồng ý liên hôn với nhà họ Vương không?”
“Gia chủ, lão tổ phát lệnh truy nã, cho nhà họ Ô truy nã một người gọi là kẻ cầm liềm!”, một người đàn ông trung niên đi đến, mở một bức tranh chân dung.
Người đàn ông trên bức tranh đeo mặt nạ màu đen, mặc chiếc áo choàng màu đen.
Tay cầm một thanh liêm đao cực kỳ quỷ dị!
Mọi người chỉ nhìn bức chân dung một cái, đã cảm thấy một luồng ý chết chóc băng lạnh ập đến!
Liền sau đó.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, trần nhà của đại sảnh phòng họp ầm ầm nổ tung, xuất hiện một cái lỗ vô cùng lớn.
“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người kinh hãi, đều ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng trên trần nhà.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn, đồng tử điên cuồng co lại!
“Kẻ cầm liềm?”
Liền sau đó.
Một cây liêm đao màu đen quét đến, mấy chục đầu người bay cao!
…
Nửa đêm, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Lão tổ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ô Đạo Nguyên mở mắt, nhìn ra cửa lớn phòng ngủ: “Có chuyện gì? Vào đi!”
Ba người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào, thụp một tiếng quỳ xuống đất.
Kinh sợ nói ra chuyện Ô Hạo Minh, Ô Bác Hiên, Ô Khải Đông đã chết!
“Cái gì?”
“Hạo Minh chết rồi?”
“Bác Hiên chết rồi!”
“Khải Đông cũng chết rồi?”
Sau khi Ô Đạo Nguyên được biết tin này, khuôn mặt già hung dữ, tức đến phun ra máu tươi: “Ông nói cái gì?”
“Ba người con trai của tôi! Mẹ kiếp! Ba người con trai của tôi đều chết rồi?”
“Là ai làm? Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai làm?”
Phập!
Ông ta đạp bay người đến báo tin, điên cuồng gào thét: “Nói đi!”
Ô Đạo Nguyên điên rồi!
Sắp phát điên thật rồi!
Một người đàn ông trung niên khác sợ đến quỳ dưới đất: “Lão tổ, có người nhìn thấy… có một người đàn ông mặc áo choàng màu đen, rời khỏi thanh lâu…”
“Rất có khả năng là, kẻ cầm liềm…”
“Kẻ cầm liềm! A! A! A!”
Ô Đạo Nguyên tức đến miệng phun ra máu tươi, mái tóc trắng xám lập tức thành trắng tinh!
Xương cốt toàn thân ông ta phát ra tiếng lốp bốp, đập một chưởng lên chiếc bàn gỗ đàn hương: “Truyền lệnh truy nã xuống dưới cho tôi, nhà họ Ô bỏ ra mười tỷ khối nguyên!”
“Truy nã kẻ cầm liềm cho tôi!”
“Ô Đạo Nguyên tao không cần biết mày là ai, bắt đầu từ bây giờ, tao và mày không chết không thôi!”
Giọng của Ô Đạo Nguyên như sét đánh, nổ vang trong lòng tất cả mọi người!
…
Buổi tối cùng ngày, lệnh truy nã của nhà họ Ô truyền khắp cả phạm vi thế lực của Thanh Huyền Tông!
“Gia chủ của nhà họ Ô bị giết rồi?”
“Ô Hạo Minh, thiên tài tuyệt thế của nhà họ Ô chết trong Thanh Huyền Tông?”
“Ô Bác Hiên, cậu ấm đệ nhất nhà họ Ô bị người ta chém đầu ở thanh lâu?”
“Trời ơi!”
“Kẻ cầm liềm này là ai? Lại dám chọc vào nhà họ Ô?”
Cả thành Thanh Huyền chấn động.
Những người nghe được tin này, không ai không chấn hãi!
Nhà họ Ô?
Đó là nhà họ Ô đấy!
Gia tộc truyền thừa hơn triệu năm, nhân vật lớn tuyệt đối!
Tô Thanh Ca nhìn lệnh truy nã trong tay, bức chân dung bên trên khiến cơ thể cô ta run lên: “Diệp… là… Diệp…”
Chương 695: Tình như chị em
Bên tai vang lên một giọng nói chấn kinh: “Tiểu thư, đó chẳng phải là cậu Diệp từng tới đây mấy lần sao?”
Tô Thanh Ca quay đầu, con ngươi của nha hoàn điên cuồng co lại!
“Tiểu Mai? Cô vào đây từ lúc nào?”
Tô Thanh Ca thu lại lệnh truy nã.
“Tiểu thư, tôi vừa mới vào”.
Khuôn mặt Tiểu Mai trắng bệch, toàn thân đang run rẩy!
“Cậu ta… cậu Diệp đã giết gia chủ của nhà họ Ô?”
“Con trai út mà lão tổ nhà họ Ô yêu thương nhất, và cả thiên tài nhà họ Ô cũng bị cậu ta giết?”
Tô Thanh Ca cau mày: “Tiểu Mai, chuyện này không được phép nói ra ngoài!”
Tiểu Mai kinh ngạc: “Tiểu thư… chẳng lẽ cô muốn…”
Tô Thanh Ca lắc đầu: “Cậu Diệp có ơn với tôi, tôi không thể nào bán đứng cậu ta!”
“Tiểu Mai, từ nhỏ cô đã lớn lên cùng tôi”.
“Trước nay tôi chưa từng coi cô là người ngoài, chuyện này, cô nhất định không được nói ra ngoài!”
Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, ngẩn ngơ gật đầu: “Được, tiểu thư, tôi biết rồi”.
Tô Thanh Ca nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bảo Tiểu Mai tuyệt đối giữ bí mật chuyện này.
Sau khi Tiểu Mai đồng ý, bèn ra khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, Tiểu Mai xuất hiện trong một phủ đệ hoa lệ của thành Thanh Huyền.
Tô Tuyết Hồng nghe xong lời kể của Tiểu Mai, sắc mặt biến ảo bất định: “Cô nói cái gì?”
“Tô Thanh Ca quen biết kẻ cầm liềm đó?”
“Tiểu Mai, cô mau nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào!”
Đôi mắt Tiểu Mai lóe lên, cười giảo hoạt nói: “Nhị tiểu thư, tôi và Tô Thanh Ca tình như chị em”.
“Cô muốn tôi bán đứng cô ấy, chẳng lẽ một câu nói là được sao?”
Tô Tuyết Hồng hiểu ý của Tiểu Mai.
Cười đầy ý sâu xa: “Tô Thanh Ca không thể tập võ, chẳng lẽ chẳng phải là do cô hạ độc sao?”
“Cô và Tô Thanh Ca tình như chị em?”
Tiểu Mai cau mày: “Nhị tiểu thư, cô nói như vậy có ý gì?”
“Năm đó nếu không phải cô bảo tôi hạ độc, Tô Thanh Ca sẽ trở thành một phế nhân sao?”
“Cô ta vốn có thiên phú tu võ hoàn hảo, nếu mấy người lão tổ biết chuyện này là do cô làm, thì sẽ xử lý cô thế nào đây?”
Sắc mặt Tô Tuyết Hồng sầm xuống!
Một luồng áp lực cường mạnh bỗng ập đến.
Thụp!
Tiểu Mai bị ép quỳ dưới đất, khóe miệng nhỏ ra máu tươi!
“Cô đang uy hiếp tôi?”
Tô Tuyết Hồng lạnh lùng lên tiếng.
Tiểu Mai cười, răng dính đầy máu tươi: “Nhị tiểu thư, tôi chỉ nói sự thực thôi”.
“Sao lại gọi là uy hiếp cô chứ?”
“Thực lực võ đạo của cô cao cường, đương nhiên có thể giết tôi bất cứ lúc nào”.
“Nhưng…”, Tiểu Mai cười vô cùng âm lạnh: “… Tôi sớm đã âm thầm sắp xếp người rồi, chỉ cần ba ngày tôi không xuất hiện”.
“Người đó sẽ đưa tất cả chứng cứ đến tay lão tổ!”
Tiểu Mai lạnh lùng nhìn Tô Tuyết Hồng: “Cho nên, nhị tiểu thư, cô nhất định phải cầu nguyện cho tôi sống thật tốt đấy!”
“Cái gì? Cô!”
Khuôn mặt Tô Tuyết Hồng biến sắc!
Gia tộc lớn kiêng kỵ nhất chính là đấu đá nội bộ.
Nếu lão tổ biết cô ta khiến Tô Thanh Ca thành phế nhân, nhất định sẽ không tha cho cô ta!
Liền sau đó.
Tô Tuyết Hồng lật mặt như lật sách, sải bước lên trước đỡ Tiểu Mai đứng lên: “Tiểu Mai à, tôi đùa với cô đấy”.
Tiểu Mai cười thú vị: “Nhị tiểu thư, tôi cũng đùa với cô thôi”.
Nụ cười của Tô Tuyết Hồng cứng đờ: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì?”
Tiểu Mai bình tĩnh lên tiếng: “Lệnh truy nã của nhà họ Ô treo thưởng mười tỷ khối nguyên để bắt Diệp Phong! Đương nhiên nhà họ Ô không biết kẻ cầm liềm chính là Diệp Phong!”
“Chỉ cần nhị tiểu thư thông báo cho nhà họ Ô, chắc chắn có thể có được mười tỷ khối nguyên!”
“Con người tôi không hề tham lam, tôi cần một tỷ khối nguyên!”
Tô Tuyết Hồng nhìn Tiểu Mai, sâu trong đôi mắt lóe lên sát ý không dễ phát giác: “Cô đúng là không hề tham lam, một tỷ, không nhiều!”
“Có điều, sau khi nhà họ Ô phát lệnh truy nã, chắc chắn Diệp Phong sẽ trốn đi!”
“Cho dù tôi đi thông báo cho nhà họ Ô, cũng không bắt được Diệp Phong đó!”
Tiểu Mai khẽ lắc đầu: “Việc này không phiền nhị tiểu thứ bận tâm”.
“Giữa Tô Thanh Ca và Diệp Phong có giao ước, vừa hay tôi đã nghe được”.
“Diệp Phong sẽ ra tay giúp Tô Thanh Ca vô điều kiện ba lần, giữa bọn họ liên lạc bằng một miếng ngọc!”
“Chỉ cần cô nói cho nhà họ Ô chuyện này, còn lo Diệp Phong không lộ mặt sao?”
…
Diệp Bắc Minh vừa về đến Thanh Huyền Tông, một đám người đi đến.
Một cô gái trong đó kinh ngạc: “Cậu Diệp, sao cậu lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Tôi là đệ tử của Thanh Huyền Tông, cô Tiêu, cô cũng gia nhập Thanh Huyền Tông ư?”
Cô gái trước mặt không phải ai khác.
Chính là Tiêu Dung Phi!
Tiêu Dung Phi cười xinh đẹp: “Tổ tiên nhà họ Tiêu và Thanh Huyền Tông có chút quan hệ, đã cho nhà họ Tiêu mấy suất đệ tử”.
“Bố và mẹ cảm thấy thiên phú của tôi không tệ, cho nên cho tôi cơ hội này”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thì ra là vậy, tôi còn có việc, đi trước đây”.
“Được!”
Tiêu Dung Phi khẽ gật đầu.
Diệp Bắc Minh vừa mới đi, một đám đệ tử bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tiêu sư muội, cô quen biết Diệp cuồng nhân này ư?”
“Diệp cuồng nhân?”
Tiêu Dung Phi ngẩn người.
Hôm nay cô ta vừa đến Thanh Huyền Tông, cho nên vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.