Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Long cô nương, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Long Khuynh Vũ ngượng ngùng cúi đầu: "Diệp đại ca, tôi hiểu tâm ý của anh, nhưng không ngờ anh lại là người thẹn thùng như vậy!"
"Điều này không giống với tính cách quyết đoán sát phạt của anh!"
Diệp Bắc Minh muốn nói lại thôi, không biết nên giải thích thế nào.
Không thể phủ nhận Long Khuynh Vũ rất đẹp!
Nhưng anh thật sự không có suy nghĩ kia.
Hú!
Cùng lúc đó, tiếng long mạch gầm nhẹ từ sâu trong trận pháp truyền đến!
Long Khuynh Vũ cười nói: "Được rồi Diệp đại ca, chúng ta đi tìm long mạch trước đi".
"Được rồi".
Diệp Bắc Minh gật đầu, sau này mới có thể nói chuyện này.
Hai người nhanh chóng đi dọc theo sơn cốc để tiến sâu vào bên trong.
…
Huyền Giới, cốc Luân Hồi.
Đông Phương Xá Nguyệt đi vào một chỗ bên ngoài cung điện, quỳ một chân xuống: "Sư phụ, con đã trở lại!"
"Đồ nhi đã đánh chết Diệp Càn Khôn!"
Một lúc lâu sau, trong cung truyền đến một giọng nói: "Ngươi so với tên phế vật Vạn Tuyệt kia mạnh hơn nhiều!"
Đông Phương Xá Nguyệt lấy ra một chiếc mặt nạ màu tím, dâng lên bằng hai tay: "Xin mời sư phụ xem qua, đây là mặt nạ của Diệp Càn Khôn!"
Một luồng sức mạnh ập đến, đưa chiếc mặt nạ màu tím vào cung điện!
Cùng lúc đó, Đông Phương Xá Nguyệt lại lấy ra một thứ khác: "Sư phụ, đây cũng là mảnh thứ tư của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trên người Diệp Càn Khôn!"
Ầm!
Cánh cửa cung điện đột nhiên mở ra.
Một ông lão máu thịt khô héo giống như xác ướp bước ra, một đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt!
Mảnh vỡ nhỏ trong tay bay ra ngoài, rơi vào trong tay chủ Luân Hồi: "Ha ha ha ha! Quả nhiên là mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Bổn tọa đã có trong tay bốn mảnh vỡ, lo gì không làm được chuyện lớn!"
"Sư phụ… Diện mạo của ngài...."
Đông Phương Xá Nguyệt có vẻ rất khiếp sợ.
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Chủ Luân Hồi hừ lạnh một tiếng: "Diệp Càn Khôn đả thương thần hồn của bổn tọa, khiến công pháp của bổn tọa xảy ra chút vấn đề!"
"Kết quả là thân thể của ta đã già đi mấy triệu năm, tiểu súc sinh này thật sự rất đáng chết!"
Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng nói: "Sư phụ, cậu ta đã chết!"
Trong đôi mắt của chủ Luân Hồi lóe lên sát ý: "Cậu ta có chết hay không thì bổn tọa phải tự mình nhìn mới biết được!"
Một giây tiếp theo.
Trong đôi mắt của chủ Luân Hồi xuất hiện một tia máu!
Hoàn toàn đi vào giữa hai hàng lông mày của Đông Phương Xá Nguyệt!
Thuật sưu hồn!
Đông Phương Xá Nguyệt lập tức hoảng sợ: "Nguy rồi, không phải thuật đọc tâm mà lại là thuật sưu hồn…"
Chủ Luân Hồi cảm nhận được Đông Phương Xá Nguyệt có chút gì đó bất thường: "Ngươi dám lừa gạt ta?"
Đông Phương Xá Nguyệt giật mình: "Sư phụ, con không có..."
"Không sao? Vậy đây là cái gì?"
Chủ Luân Hồi trực tiếp xé nát nơi sâu thẳm trong ký ức của Đông Phương Xá Nguyệt, bên trong đang lưu giữ hình ảnh cô ta và Diệp Bắc Minh đang ân ái cùng nhau ở ma khí!
Sắc mặt của Đông Phương Xá Nguyệt trở nên trắng bệch, còn có chút đỏ ửng!
Chủ Luân Hồi tức giận gầm lên: "Bổn tọa còn xem ngươi là truyền nhân, không ngờ ngươi lại dám phản bội bổn tọa!"
"Ngươi còn dám dùng cái chết giả của Diệp Càn Khôn để lừa dối bổn tọa?"
"Có một khoảng trống sâu trong trí nhớ của ngươi! Ngươi còn có điều gì khác đang giấu bổn tọa, đúng không?"
Ánh mắt Chủ Luân Hồi càng ngày càng lạnh như băng: "Đừng quên, phép tắc Luân Hồi của ngươi là do ta dạy!"
"Phép tắc Luân Hồi, khôi phục trí nhớ!"
Giây tiếp theo.
Ký ức bị xóa của Đông Phương Xá Nguyệt đã được khôi phục ngay lập tức!
Mọi chuyện đều đã bị chủ Luân Hồi biết được!
Chủ Luân Hồi cười lạnh lùng: "Ha ha, thì ra là vậy!"
"Diệp Càn Khôn? Diệp Bắc Minh… là người của Hoa Tộc?"
"Chín thân thể Luân Hồi của ngươi đều là sư tỷ của cậu ta?"
"99 người hầu bên cạnh người thật ra lại là sư phụ của người này?"
"Nói như vậy, tiểu tử này là đồ tử đồ tôn của bổn tọa sao?"
"Để bổn tọa nhìn một chút xem rốt cuộc cậu ta là ai!"
Chủ Luân Hồi cực kỳ bá đạo, trực tiếp xé mở thần niệm của Đông Phương Xá Nguyệt!
Rốt cuộc, ở nơi sâu nhất trong trái tim của Đông Phương Xá Nguyệt.
Nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc!
"Đây là..."
Thân thể của chủ Luân Hồi run lên, thu hồi thần hồn và gào lên: "Không thể nào!"
"Sao có thể! Khuôn mặt của cậu ta...giống hệt ta?"
Đôi mắt của chủ Luân Hồi chuyển sang màu đỏ!
Tâm trạng cũng trở nên vô cùng bực bội!
"Tại sao lại như vậy?"
"Rốt cuộc cậu ta là ai?"
"Là trùng hợp hay là chuyển thế?"
"Khuôn mặt này... Không thể nào trùng hợp như vậy được, nhất định là...", chủ Luân Hồi đi qua đi lại, như thể đang nghĩ đến điều gì.
Một giây tiếp theo.
Chương 1357: Người Luân Hồi
Ông ta trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt: "Chẳng trách ngươi bảo bổn tọa đeo mặt nạ vàng, hóa ra ngươi đã sớm biết dáng vẻ của chúng ta giống hệt nhau!"
"Chết tiệt!"
Một luồng sức mạnh bùng nổ đánh bay Đông Phương Xá Nguyệt ra ngoài!
Máu thịt trên người lẫn lộn, cực kỳ thê thảm!
"Nếu như bổn tọa sớm biết tiểu tử này tồn tại thì ta nhất định sẽ trực tiếp giết chết cậu ta!"
"Ngươi có biết mình đã gây ra bao nhiêu chậm trễ không? Đồ phế vật nhà ngươi! Cho dù có chết một ngàn lần cũng không thể che dấu được lỗi lầm của ngươi!"
"Không được, Diệp Bắc Minh nhất định phải chết!"
Chủ Luân Hồi hơi nheo mắt lại.
Khoát tay, chín vị sư tỷ của Diệp Bắc Minh xuất hiện!
Chín người nhắm mắt lại, đứng đó như những tượng gỗ đang say ngủ!
Chủ Luân Hồi giơ tay lên, thần hồn của hai vị sư tỷ bị tước ra khỏi cơ thể!
Vừa định chuẩn bị ra tay hủy diệt nó!
Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: "Sư phụ, đừng!"
"Nếu xóa bỏ thần hồn của bọn họ thì nói không chừng thân thể Luân Hồi cũng sẽ bị ảnh hưởng!"
"Cứ như vậy, sau này hiến tế mười thân thể Luân Hồi có thể sẽ ảnh hưởng đến ngài!"
Sắc mặt của chủ Luân Hồi hơi dao động, trực tiếp nhét thần hồn của hai người vào một miếng ngọc bài cổ xưa!
Cắt vỡ ngón tay, nặn ra hai giọt máu tươi, đặt vào giữa hai hàng lông mày của hai vị sư tỷ!
"Lợi dụng thân phận của các ngươi để tiếp cận Diệp Bắc Minh, sau đó giết chết cậu ta!"
…
Sau nửa giờ, Diệp Bắc Minh dừng bước lại.
Phía trước là một ngọn núi màu đen, tiếng rồng gầm phát ra từ nơi đó!
Sắc mặt Long Khuynh Vũ đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt phập phồng!
Cô ta thở hổn hển: "Diệp đại ca, tôi nóng quá… Tôi cảm thấy như máu của mình đang sôi trào!"
Cả người cô ta đổ mồ hôi đầm đìa!
Quần áo đều ướt đẫm, dán chặt vào da!
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cô sao vậy?"
Long Khuynh Vũ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, từ lúc tiến vào nơi này đã giống như tiến vào lò lửa vậy!"
"Giống như có vật nào đó đang kêu gọi tôi!"
Vừa dứt lời, bên trong ngọn núi đen vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Chờ mấy chục triệu năm, cuối cùng cũng đã đến!"
"Người Luân Hồi!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày, không nói gì.
Long Khuynh Vũ theo bản năng hỏi: "Hả? Là tôi sao?"
Sau khi tiến vào nơi này, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có cô ta cảm thấy rất khó chịu!
Cho nên, trong tiềm thức cô ta nghĩ rằng đang nói về mình!
Giọng nói uy nghiêm lại vang lên: "Không liên quan gì đến cô!"
Giây tiếp theo.
Một bóng người bước ra từ ngọn núi đen!
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, người này có thân hình của con người nhưng trên cổ có một đầu rồng hung dữ!
Một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Tôi đang nói cậu ta, người Luân Hồi!"
Diệp Bắc Minh cau mày: "Ý của ông là gì? Tôi là người Luân Hồi?"
"Đúng!"
Người đàn ông đầu rồng gật đầu.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, nhanh chóng truyền âm: "Tiểu Tháp, những lời ông ta nói là như thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tất cả mọi người sau khi chết đều sẽ đầu thai chuyển thế!"
"Trong tình huống bình thường, những việc ở kiếp trước đều không liên quan đến kiếp này!"
"Tất cả mọi dấu vết đều sẽ bị xóa bỏ! Trừ khi mang theo ấn ký của kiếp trước thì mới bị xem như người Luân Hồi!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Vậy trên người tôi có ấn ký của kiếp trước?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Đương nhiên!"
"Sao ông không sớm nói cho tôi biết?", Diệp Bắc Minh nói.
"Cậu cũng đâu có hỏi!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu vô tội.
"Mẹ kiếp!"
Diệp Bắc Minh thốt ra một câu chửi!
Người đàn ông đầu rồng mỉm cười gật đầu: "Xem ra cậu cũng đã biết người Luân Hồi là gì rồi!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Ông là ai?"
Người đàn ông đầu rồng bình tĩnh đáp: "Đứng đầu trong mười hai long mạch con giáp, Tử Long!"
Mặc dù Diệp Bắc Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng đoán được một số chuyện.
Nhưng khi nhận được câu trả lời này, anh vẫn có chút kinh ngạc: "Chẳng phải ông đã bị phong ấn rồi sao?"
Tử Long bật cười khinh thường: "Chỉ dựa vào những người kia mà có thể phong ấn được tôi à?"
"Chỉ là tôi không muốn rời đi thôi, nơi này có món đồ mà tôi cần phải bảo vệ!"
"Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, tôi cũng có thể yên tâm!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật: "Đừng đánh đố nữa, có chuyện muốn nói thì sao không thành thật kể ra đi?"
Tử Long cũng không giải thích nhiều, khẽ mỉm cười: "Đi theo tôi".
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đi theo phía sau.
Long Khuynh Vũ vội vàng đuổi theo, càng đến gần ngọn núi màu đen, hô hấp của Long Khuynh Vũ càng dồn dập!
Cuối cùng.
Cả người cô ta xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi trên người tuôn ra như nước suối!
"Long cô nương, cô sao vậy?", Diệp Bắc Minh tiến lên.
Chương 1358: Chân thân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục
Long Khuynh Vũ căn bản không còn chút sức lực nào, cả người nép vào trong lòng Diệp Bắc Minh, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn!
Tử Long thản nhiên nói: "Cậu thấy ngọn núi này trông như thế nào?"
Diệp Bắc Minh cau mày lại, quan sát dãy núi đen trước mặt một lần nữa.
Một lát sau, thân thể anh run lên: "Một cái đầu rồng?"
"Không sai!"
Tử Long gật đầu: "Ngọn núi này là một cái đầu của Tổ Long!"
"Cô gái này là Long tộc, bước vào một nơi dính đầy máu của Tổ Long nên đương nhiên không thể chịu nổi áp lực!"
"Đi thôi, chúng ta lên núi trước đi!"
Diệp Bắc Minh nhìn dáng vẻ của Long Khuynh Vũ, đang định đưa cô ta vào di tích Côn Luân thượng cổ.
Tử Long ngăn lại, nói: "Để cô ta đợi ở đây đi. Nếu cô ta đi theo cậu tới chỗ này thì sẽ tạo nên một trận tạo hóa đấy!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, xoay người đi theo Tử Long lên núi.
Vào lúc bước lên ngọn núi đen kia, Diệp Bắc Minh phát hiện mặt đất dưới chân mình thật ra được tạo thành từ vảy rồng!
Mỗi một chiếc vảy dài khoảng chừng trăm mét!
Một chiếc vảy rồng đã lớn như vậy thì thân thể của Tổ Long còn khổng lồ đến mức nào?
Ngay khi Diệp Bắc Minh đang khiếp sợ!
Đột nhiên.
Giọng nói phấn khích của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, chân thân của bổn tháp ở chỗ này!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, ông nói cái gì? Chân thân của ông?"
"Không sai!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm túc: "Bổn tháp cảm nhận được khí tức của chân thân!"
"Nó ở trong thi thể của Tổ Long ngay tại đây!"
"Thi thể của Tổ Long ngăn cách tất cả khí tức, trước đây bổn tháp không cảm nhận được, nhưng từ lúc cậu giẫm lên thi thể của Tổ Long thì bổn tháp đã bắt đầu cảm nhận được!"
"Đi mau, nó ở trên đỉnh núi!"
"Được!", Diệp Bắc Minh không chút do dự, bước nhanh như bay về phía đỉnh núi.
Cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta chấn động!
Một nửa cái đầu rồng cao hơn mười ngàn mét lộ ra trên không trung!
Tại vị trí giữa hai hàng lông mày của đầu rồng, một bảo tháp bằng đồng xanh đứt gãy xuyên qua đầu của Tổ Long!
Chỉ còn lại đỉnh tháp, nửa sau biến mất không thấy!
Diệp Bắc Minh thở dồn dập: "Đầu của Tổ Long lại bị bản thể của Tiểu Tháp đóng đinh đến chết?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực kỳ kích động: "Ha ha ha ha, là bản thể của tôi!"
"Tiểu tử, mau qua đi, một khi thần hồn của tôi tiến vào bản thể thì có thể từ từ khôi phục!"
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến về phía trước.
"Đặt tay lên thân tháp!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh làm theo.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của anh chạm vào một nửa bảo tháp, trái tim run lên, như thể có thứ gì đó bị tước đi!
…
Cùng lúc đó, bên ngoài long mạch bị phong ấn.
Đám người Trịnh Vạn Nhân trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Đây là ý gì?"
"Tại sao phía trên lại phản ứng như vậy? Chẳng lẽ đã vứt bỏ chúng ta rồi sao?"
"Rất có khả năng, đã nhiều năm như vậy, nói không chừng bọn họ đã sớm không quan tâm tới chúng ta nữa!"
Trên mặt mấy ông lão đều tỏ ra thất vọng.
Sau khi bọn họ truyền tin tức cho Huyền giới, đối phương chỉ nói một câu “Đã biết”, cũng không có phản hồi gì.
Ngay lúc này, xảy ra điều khác thường.
Không khí trước mặt dao động, sau đó vô số phù văn sáng lên!
Dưới sự ngưng tụ của phù văn, không gian bị xé toạc ra tạo nên một vết nứt, một số bóng người bước ra khỏi đó!
Một người đàn ông trung niên cau mày: "Chính là chỗ này sao? Đã nhiều năm như vậy, thật sự có người đến đây muốn cướp đi long mạch kia!"
"Hỏi tình hình trước rồi nói sau!"
Một ông lão mặc áo xanh lắc đầu: "Nếu như chúng ta đã trấn áp cảnh giới để đi xuống nơi đây thì dù sao cũng phải có chút thu hoạch mới được!"
Con ngươi chuyển động, nhìn vào đám người Trịnh Vạn Nhân!
Bọn họ đã sớm bị khí tức đáng sợ kia ép quỳ trên mặt đất!
"Ông, nói đi!"
Ông lão mặc áo xanh chỉ vào Trịnh Vạn Nhân.
Toàn thân Trịnh Vạn Nhân run cầm cập, cả người run rẩy, không nói được câu nào!
"Phế vật vô dụng!"
Ông lão mặc áo xanh tung một chưởng vào người, Trịnh Vạn Nhân lập tức hóa thành một đám sương mù đẫm máu!
"Đại trưởng lão..."
Những người còn lại kêu lên, hoàn toàn sợ hãi!
Điều này không giống với những gì bọn họ tưởng tượng!
Bùm!
Ngay vào lúc này, long mạch bị phong ấn rung chuyển kịch liệt!
Ánh mắt của người đàn ông trung niên, ông già mặc áo xanh và những người khác tối sầm lại: "Bên trong đã xảy ra chuyện, chúng ta đi thôi!"
Một vài bóng người lao ra như sao băng!
Một tiếng “răng rắc” vang lên, màn sáng phong ấn long mạch lập tức sụp đổ, căn bản không thể ngăn cản được mấy người kia dù chỉ một giây!
Người đàn ông trung niên, ông già áo xanh và những người khác xông vào, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, thần hồn của bổn tháp đã trở về rồi!"
"Việc này sẽ mất chút thời gian, tiếp theo tôi cần cậu bảo vệ tôi!"
Diệp Bắc Minh không chút do dự đồng ý: "Được!"
Đôi mắt nheo lại, nhìn vào mấy vị khách không mời mà đến kia!
Tổng cộng có năm người, tất cả đều có khí tức của cảnh giới Động Hư!
Chương 1359: Giết không tha!
Chỉ liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nhất thời không có hứng thú.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào một nửa tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong mắt lập tức trở nên nóng rực như lửa!
Ông lão mặc áo xanh nuốt một ngụm nước miếng: "Mang thứ này trở về tông môn, đối với chúng ta mà nói thì đây chính là một kỳ tích lớn đó!"
Mấy người đồng loạt ra tay, hướng về phía tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bắt ông ta!
Hú!
Một tiếng rồng gầm vang lên!
Chín con ma long màu đen lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh, truyền đến một luồng khí tức uy hiếp vô hình!
"Ai?"
Năm ông lão cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời lui về phía sau!
Bùm!
Một đạo kiếm khí rơi xuống từ trên trời, từ chỗ năm người vừa rồi rơi xuống, đập mạnh xuống đất!
Chém ra một vết kiếm đáng sợ có chiều dài hàng trăm mét!
Ánh mắt của năm người xoay chuyển, đồng thời dừng trên người Diệp Bắc Minh: "Chỉ là một con kiến trong cảnh giới Chân Linh mà cũng dám ra tay với chúng ta sao?"
"Con kiến, cậu có biết chúng tôi là ai không?"
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước che chắn cho chân thân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chỉ vào vết kiếm trên mặt đất: "Cho dù các người là ai, dám vượt qua ranh giới thêm một bước nữa!"
"Giết! Không! Tha!", "Thật sao?"
Người đàn ông trung niên mỉm cười nghiền ngẫm, bước qua vết kiếm như một mũi tên rời khỏi dây cung!
Khiêu khích nhìn Diệp Bắc Minh!
"Ông đây muốn vượt qua ranh giới này, cậu có thể làm gì chứ?"
Ông ta quay đầu nhìn bốn người đi cùng: "Những kẻ ngốc này thật sự không biết mình có bao nhiêu cân lượng, còn tưởng rằng mình vô địch thiên hạ sao?"
"Các ngươi làm sao vậy?"
Người đàn ông trung niên phát hiện sắc mặt của bốn người đi cùng trông rất kỳ lạ!
Ông lão mặc áo xanh chỉ vào phía sau lưng ông ta: "Cẩn thận phía sau!"
"Phía sau?"
Người đàn ông trung niên cảm nhận được một luồng sát ý đáng sợ!
Nhanh chóng quay đầu!
Diệp Bắc Minh không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt ông ta!
Khoảng cách giữa hai người chưa đến một mét, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã giơ lên cao, chém về phía đầu của ông ta!
Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, đột nhiên tức giận: "Đệt! Cái gì vậy? Muốn giết chết ông đây, chỉ có mộng xuân thu của mẹ mày thôi!"
"Cút cho ông đây!"
Giơ tay lên tung một quyền, trực tiếp đấm thẳng về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
'Răng rắc' một tiếng!
"A..."
Tay phải của người đàn ông trung niên trực tiếp nổ tung, cơn đau dữ dội khiến vẻ mặt của ông ta trở nên vặn vẹo!
Ngay khi vừa định ra tay thì kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã rơi xuống!
"Cậu dám đùa thật..."
Con ngươi của người đàn ông trung niên co rút lại, đầu bay ra ngoài, trực tiếp nổ tung!
Diệp Bắc Minh dùng một chân đá ra ngoài!
Thi thể của người đàn ông bị nện xuống dưới chân của bốn người kia!
Phát ra một tiếng “bùm” thật lớn.
Một giọng nói như Thần Chết vang lên: "Ai dám vượt qua ranh giới này? Giết không tha!"
"Viên lão, chuyện này...."
Sắc mặt ba người còn lại thay đổi rõ rệt, khóe miệng không ngừng co giật!
Mọi người vốn dĩ còn cho rằng những lời này nhất định chỉ là một trò đùa mà thôi!
Hiện tại lại nghe giống như lời nói của Thần Chết vậy!
Chỉ là một con kiến nhỏ trong cảnh giới Chân Linh thật sự có thể giết chết sự tồn tại đã trấn áp cảnh giới của mình đến cảnh giới Động Hư!
Ông lão mặc áo xanh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu trai trẻ, cậu dám giết chết người của Thiên Đạo tông, cậu có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
"Đánh lén, giết chết một người của cảnh giới Động Hư, chẳng lẽ cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?"
"Bây giờ hãy quỳ xuống, lão phu bảo đảm sẽ không truy cứu người thân và bạn bè của cậu, nếu không..."
Viên lão dừng lại một chút.
Đôi mắt già nua nheo lại, giọng nói trở nên khàn khàn: "Lão phu sẽ cho cậu biết hối hận như thể sống không bằng chết là thế nào!"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Tôi sợ quá, phải làm sao đây?"
"Cậu!"
Viên lão cảm thấy vô cùng nhục nhã: "Tự tìm cái chết!"
Ông ta trượt chân một cái, lao ra ngoài một cách cực kỳ quỷ dị!
Trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một thanh đoản đao, trực tiếp chém thẳng vào cổ họng Diệp Bắc
Anh dựng cả tóc gáy!
Mặc dù chiêu thức của Viên lão bình thường nhưng lại mang đến cảm giác chết chóc cho anh!
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, trực tiếp thi triển sát chiêu mạnh nhất: "Cửu Tiêu, Đồ Long!"
Những người này khẳng định không phải tầm thường, anh không thể lãng phí thời gian, nhất định phải đánh úp bất ngờ!
Hú!
Tiếng rồng gầm bùng nổ!
Chín con ma long màu đen và một hư ảnh Huyết Long lao ra khỏi cơ thể, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vào thanh đoản đao trong tay của Viên lão!
Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, thanh đoản đao biến thành bột!
Cánh tay cầm thanh đoản đao trực tiếp hóa thành sương máu!
"A… Tay của tôi..."
Vẻ mặt của Viên lão rất hung dữ: "Đệt! Súc sinh, mày thật đáng chết!"
Diệp Bắc Minh nắm lấy cơ hội, tấn công bằng chiêu kiếm thứ hai!
Một tiếng “keng” kinh thiên động địa vang lên!
Lấy Viên lão làm trung tâm, đất đai nổ tung, bụi mù bốc lên cao hàng trăm mét!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, chờ đến khi khói bụi tan đi, cả người Viên lão dính đầy máu đứng ở nơi đó!
"Viên lão!"
Chương 1360: Thức tỉnh kiếm hồn!
Sắc mặt ba người còn lại thay đổi, Viên lão lại bị thương.
Vừa định xông lên!
"Đều đứng lại cho lão phu!"
Ba người đứng tại chỗ, trố mắt nhìn nhau.
Viên lão dùng ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh, cậu đã hoàn toàn chọc giận lão phu!"
"Không ngờ trong thế giới Tam Thiên lại có người nghịch thiên như cậu, đáng tiếc, hôm nay cậu phải chết yểu!"
Vừa dứt lời, Viên lão giậm mạnh chân, trực tiếp giải trừ phong ấn trên người!
Một luồng khí thế ngút trời lao ra, không gian xung quanh cơ thể Viên lão thế mà lại sụp đổ như một lỗ đen!
Không gian đang tan rã!
Một giây tiếp theo.
Bên trong toàn bộ cấm địa của long mạch thay đổi, giống như là ngày tận thế!
Cùng lúc đó, trong đầu vang lên giọng nói truyền âm của Tử Long: "Diệp Bắc Minh, cảnh giới của người này là cảnh giới Hư Thần phía trên cảnh giới Hư Vương!"
"Dựa vào thực lực của cậu ở cảnh giới Chân Linh, có thể chém chết cảnh giới Động Hư đã là cực kỳ khó tin rồi!"
"Đối mặt với cảnh giới Hư Vương, cậu chỉ có một con đường chết mà thôi!"
"Huống chi là cảnh giới Hư Thần!"
"Nếu như tôi là cậu thì sẽ lập tức rời khỏi đây, cũng không quay đầu lại, đó mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất!"
Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh nghiêm túc hơn bao giờ hết!
Quay đầu nhìn tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bước về phía trước!
Vào lúc này, Viên lão đã hoàn toàn giải trừ phong ấn, mỗi một bước đi đều khiến không gian xung quanh và mặt đất đều sụp đổ, hóa thành hư vô!
"Tiểu súc sinh, lão phu cho cậu một cơ hội ra tay trước!"
Viên lão giống như đang nhìn một người chết: "Biết tại sao không? Bởi vì sau khi lão phu ra tay thì cậu sẽ không còn cơ hội nào để ra tay nữa!"
"Long Tổ, cho tôi gấp mười lần sức chiến đấu!"
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng, hai mắt đỏ bừng!
Bùm!
Một luồng huyết khí ngút trời bùng nổ từ di tích Côn Luân thượng cổ!
Một giây tiếp theo, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!
"Giết!"
Diệp Bắc Minh gào to một tiếng, tất cả chân nguyên trong cơ thể sôi trào!
Một con Huyết Long dài hàng ngàn mét phun ra từ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tiến về phía Viên lão!
Viên lão hơi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Trong thế giới Tam Thiên lại có một người nghịch thiên như cậu, nếu không phải cậu là kẻ thù của lão phu thì lão phu thật sự muốn nhận cậu làm đệ tử!"
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Cậu vẫn phải chết!"
Khoảnh khắc con Huyết Long dài hàng nghìn mét đè xuống, Viên lão giơ tay lên và tóm lấy con Huyết Long!
Một tiếng “răng rắc” giòn vang!
Huyết Long lập tức sụp đổ, biến mất không dấu vết!
Thân ảnh Viên lão chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh: "Chậc chậc chậc… Đây là thực lực mạnh nhất của cậu sao?"
"Dưới cách nhìn của lão phu thì cùng lắm cũng chỉ như vậy! Đúng là có tiếng mà không có miếng!"
Năm ngón tay nắm chặt, một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố ngưng tụ lại, đánh vào ngực của Diệp Bắc Minh!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống lại nó!
Có một cơn đau nhói ở ngực, toàn bộ cơ thể bay thẳng ra ngoài!
"Phụt..."
Diệp Bắc Minh phun một ngụm máu tươi vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hai tay chống đỡ thanh kiếm mới miễn cưỡng đứng dậy được!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục khẽ run lên, một tia máu thản nhiên nở rộ ra!
"Chủ… Chủ nhân…"
Giọng nói của một đứa nhỏ vang lên trong tâm trí!
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Đây là… kiếm hồn, cô thức tỉnh rồi sao?"
Viên lão chắp tay sau lưng, bay lên không trung: "Tiểu súc sinh, kiếp sau nhìn thấy lão phu thì mau trốn đi!"
Ông ta cũng lười lãng phí thời gian nữa, giơ tay lên chuẩn bị giết chết Diệp Bắc Minh!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh sử dụng một chiêu thức kỳ quái, cầm lưỡi kiếm trong lòng bàn tay, dùng sức kéo ra!
Két!
Máu tươi bắn tung tóe!
"Lấy máu tươi của Diệp Bắc Minh tế kiếm, mời uống máu tươi cho thỏa thích!"
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục run lên, tỏa ra ánh sáng đẫm máu!
Một giây tiếp theo, một lượng lớn máu tươi không ngừng phun ra từ trong lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh!
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ tái nhợt, máu tươi gần như rút cạn khỏi cơ thể!
Trong mắt của đám người Viên lão, một huyết ảnh thoát ra khỏi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hóa thành một đứa trẻ xinh xắn đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh: "Chủ nhân, tôi có thể ra tay một lần, giết ai đây?"
"Tất cả bọn họ!"
Diệp Bắc Minh chỉ vào đám người Viên lão.
"Được".
Đứa trẻ dứt khoát trả lời!
Viên lão cười nhạo: "Ha ha, lấy máu tươi tế kiếm? Thức tỉnh kiếm linh?"
"Xem ra cậu thật sự đã đi vào ngõ cụt rồi!"
"Chỉ dựa vào một kiếm linh mà cũng muốn giết tôi...."
Xoạt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chợt lóe và biến mất!
Viên lão chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên trừng lớn đôi mắt!
Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị một luồng sức mạnh dễ như bẻ cành khô xuyên thủng qua!
Cúi đầu nhìn xuống, con ngươi của Viên lão co rút lại!