“Nơi này rất lớn, nhà vàng cất người đẹp cũng không thành vấn đề”.
“Chứa cả trăm mỹ nữ cũng được”.
Lục Tuyết Kỳ hưng phấn nới, không có chút dáng vẻ nào của đại soái Long Hồn.
Cô ấy còn nhìn Diệp Bắc Minh, dáng vẻ như có chuyện lạ: “Tiểu sư đệ, em có thích phụ nữ không?”
“Thêm vài người cũng không sao, minh tinh giới giải trí, tiểu thư khuê các hay thanh mai trúc mã ngày xưa?”
“Chỉ cần em mở miệng, tất cả đều đưa đến cho em!”
Nhìn dáng vẻ Lục Tuyết Kỳ hưng phấn.
Một vài thân tín Long Hồn ở phía sau.
Đều ngây ngốc!
Đây là đại soái quả quyết sát phạt, sấm rền gió cuốn sao?
Đúng là hai cực đảo ngược!
Diệp Bắc Minh có chút hoảng sợ!
Ngộ ngỡ Bát sư tỷ thật sự tìm cho anh một đống phụ nữ, anh xử lý thế nào đây?
“Khụ…”
“Sư tỷ, đừng làm loạn, em còn phải tìm tung tích của mẹ em chứ, nào có thời gian tìm người phụ nữ khác”.
...
Một chiếc Limousine Lincoln màu đen dừng trước cửa lớn phủ thiếu soái.
Một đôi thanh niên nam nữ và ba lão giả thâm sâu bước xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi bướng bỉnh bất cần, mắt cao hơn đầu.
Cô gái trẻ tuổi khí tức trầm ổn, ung dung ổn định.
Người đàn ông trẻ tuổi nhướng mày: “Chị, chị chắc chẳn Diệp Bắc Minh này thật sự hiểu Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu được ông nội mình?”
Cô gái trẻ tuổi nói: “Tin tức Khương Sơn Hà và Khương Hàn Nguyệt mang về cho chúng ta chắc chắn không phải là giả”.
“Chỉ là không ngờ Quỷ Môn Thập Tam Châm thất truyền mấy chục năm, nay lại tái xuất giang hồ!”
Hai người đến từ nhà họ Khương Cổ Võ.
Khương Minh Châu.
Khương Kiếm Vân.
Khương Kiếm Vân mặt đầy kiêu ngạo: “Chị, chờ lát nữa hắn đi ra, lập tức bảo hắn quỳ xuống”.
“Sau đó, thần phục nhà họ Khương chúng ta là xong chuyện”.
“Bảo hắn quay về cứu ông nội, hắn dám không đồng ý?”
Khương Minh Châu có chút lo lắng: “Em đừng làm loạn, Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản”.
“Hừ!”
Khương Kiếm Vân rất khinh thường: “Dù hắn có lợi hại, nhưng có thể là đối thủ của nhà họ Khương Cổ Võ chúng ta được không?”
Khương Minh Châu cau mày: “Chuyện nhà họ Hạ Cổ Võ không phải em chưa nghe nói qua?”
“Đường Môn Cổ Võ cũng hoàn toàn sụp đổ vì hắn!”
“Ha ha ha! Nhà họ Hạ Cổ Võ? Đường Môn Cổ Võ?”
Khương Kiếm Vân cười thành tiếng.
Cười đến chảy nước mắt!
“Chị, nhà họ Hạ và Đương Môn chỉ tính là ngọn tóc của gia tộc Cổ Võ thôi”.
“Cũng do vài người không hiểu chuyện coi bọn họ là gia tộc Cổ Võ”.
“Trên thực tế cũng chỉ là dòng thứ lăn lộn không nổi ở Côn Luân Khư, nên bị đuổi ra ngoài mà thôi!”
Khương Kiếm Vân cực kỳ khinh thường!
Ngạo mạn!
Coi thường!
Các loại suy nghĩ truyền tới: “Nhà họ Khương chúng ta mới có thể được xưng là gia tộc Cổ Võ”.
“Phải biết rằng, cứ mười năm, nhà họ Khương đều có một người được tông môn của Côn Luân Khư chọn trúng”.
“Không biết nghiền ép bao nhiêu con phố của nhà họ Hạ và nhà họ Đường!”
Khương Minh Châu vẫn lắc đầu: “Em đừng làm loạn là được, chờ lát nữa xem sắc mặt chị rồi hành sự”.
Sau lưng.
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, cô cẩn thận quá”.
“Một thằng nhóc giới thế tục thôi mà, nếu hắn dám không phục, trực tiếp trấn áp!”
“Không sai!”
Hai lão giả khác gật đầu.
Năm người sải bước đi về phía phủ thiếu soái.
Tướng sĩ Long Hồn ngăn bọn họ: “Đứng lại, đây là phủ thiếu tướng, những người không nhiệm vụ, cấm…”
Soạt!
Khương Kiếm Vân tát một cái, tướng sĩ Long Hồn này hộc máu bay ra ngoài.
Gương mặt nổ bùm, ngã vào phủ thiếu soái, xương toàn thân đứt đoạn!
Chỉ còn lại một hơi thở!
Diệp Bắc Minh tiễn Lục Tuyết Kỳ đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Anh vội vàng tiến lên, thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại được hơi cuối cùng của tướng sĩ này!
Lại lấy ra một viên đan dược, cho anh ta ăn.
Tướng sĩ sắp chết này vậy mà lại được Diệp Bắc Minh cứu sống.
Khương Kiếm Vân mắt sáng bừng: “Chị, thật sự là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Ha ha ha, anh quả nhiên biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
Hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho anh, theo tôi đến nhà họ Khương Cổ Võ cứu một người!”
“Chỉ cần anh…”
Soạt!
Một tàn ảnh tấn công tới.
Lướt qua!
Ba lão giả cả kinh thất sắc: “Cậu Kiếm Vân, cẩn thận”.
Ra tay ngăn cản, đáng tiếc đã muộn!
Khương Kiếm Vân còn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, gò má liền đau nhức!
Sau đó, thân thể bay ra ngoài...
Ầm!!!
Sương máu nổ tung, Khương Kiếm Vân bi một tát của Diệp Bắc Minh đập chết.
Ánh mắt Khương Minh Châu trong nháy mắt toàn là máu, gào thét một tiếng: “Em trai!”
“Diệp Bắc Minh, sao anh dám giết em trai tôi?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: “Tôi đến cả cô cũng giết được!”
Chương 292: Tiểu sư đệ, sao em lại từ chối?
“Anh nói gì?”
“Anh dám!!!”
Vẻ mặt tức giận của Khương Minh Châu ngưng lại, bất chợt hóa thành kinh hoàng.
Bởi vì cô ta phát hiện, Diệp Bắc Minh đang đi về phía mình!
Nội tâm sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Ba vị trưởng lão, cứu tôi!!!”
Khương Minh Châu bị dọa sợ đến phát điên.
Con mẹ nó anh là người gì vậy?
Soạt soạt soạt!
“Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay với nhà họ Khương?”
“Đáng chết! Mày biết bọn tao có thân phận gì không?”
“Bọn tao đến từ nhà họ Khương Cổ Võ!”
Ba lão giả ra tay, nổi lên một luồng khí tràng mạnh mẽ, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Một người bên trái, một người bên phải, một người ở phía sau.
Ba Võ Tông đỉnh phong!
Căn bản không đủ nhìn.
Diệp Bắc Minh quay đầu, đánh về phía ba người mỗi người một quyền!
Ba đường máu bắn nổ tung, bị đánh ngã gục tại chỗ!
Khí tràng mạnh mẽ bộc phát ra, Khương Minh Châu ngã trên đất.
Lăn từ trên bậc thang phủ thiếu soái xuống, vô cùng nhếch nhác.
Diệp Bắc Minh từ trên cao lạnh nhạt nhìn chằm chằm Khương Minh Châu.
Giọng Khương Minh Châu run rẩy: “Diệp Bắc Minh, em trai tôi chỉ làm một người canh cửa bị thương”.
“Mạng của họ rẻ như kiến vậy!”
“Một người giữ cửa chết thì chết, anh cần phải làm đến mức vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Một người giữ cửa?”
“Đây là hộ vệ của sư tỷ tôi, đối với tôi cũng đều quan trọng hơn bất kỳ ai trong số các người”.
“Gia tộc Cổ Võ giỏi lắm sao?”
“Đến phủ thiếu soái làm người khác bị thương, chết!”
Phất tay!
Một luồng nội kình bộc phát ra, ngưng tụ thành hình móng vuốt.
Túm nổ đầu Khương Minh Châu!
Tướng sĩ Long Hồng suýt chết kia vô cùng kích động, bò qua dưới chân Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, cảm ơn… cảm ơn anh đã cứu mạng tôi!!!”
“Tôi chỉ là một binh lính bình thường, mạng còn rẻ hơn cỏ!”
“Anh lại… vì tôi mà đắc tội với gia tộc Cổ Võ!!!”
Những tướng sĩ Long Hồn khác xúc động nhìn Diệp Bắc Minh.
Những thế gia và những nhân vật lớn ở Long Đô.
Dù nhìn thấy người của gia tộc Cổ Võ, không phải đều khom lưng khụy gối sao?
Cúi người gật đầu?
Chỉ mong coi gia tộc Cổ Võ làm tổ tông của mình.
Nhưng ở chỗ Diệp Bắc Minh, gia tộc Cổ Võ như kiến hôi vậy!
Nói giết liền giết!
Vì một binh lính bình thường, có thể giết ba người nhìn là biết người trong tầng lớp cấp cao gia tộc Cổ Võ.
Thủ đoạn và khí phách này khiến người ta vô cùng kính nể!
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn mọi người: “Đối với tôi mà nói, chỉ cần là người của mình, mạng của bất kỳ ai cũng có giá trị”.
“Sau này đừng có nói mấy loại như mạng mình rẻ như cỏ, mấy người các anh mau rửa sạch mặt đất đi”.
“Rõ!!!”
Mọi người ở phủ thiếu tướng miệng đồng thanh trả lời.
Bốp bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.
Người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã truyền tới.
“Không sai, quả quyết sát phạt, đúng là nhân tài đáng được bồi dưỡng!”
“Nhưng cậu cần phải biết, có mạng của một vài người quả thật không đáng tiền!”
“Con kiến cuối cùng vẫn là con kiến, không thể nào trở thành rồng trên chín tầng mây!”
“Điều này cậu cần phải hiểu rõ!”
Một đám người mặc cổ phục đi ra, mấy người mắt cao hơn đầu.
Hai vị lão giả đi đầu.
Bảy tám thanh niên nam nữ theo phía sau!
Một cô gái trong số đó vô cùng xinh đẹp!
Bất kỳ minh tinh nào trong giới giải trí Long Quốc so với cô gái này đều bị đá xa mười mấy con phố!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn: “Mấy người là ai?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể anh lại không nhìn ra cảnh giới võ đạo của hai lão giả đi đầu!
Ngoài mấy sư tỷ ra, đây là người đầu tiên Diệp Bắc Minh không nhìn ra cảnh giới võ đạo.
Một lão giả trong số đó mỉm cười: “Lão phu tên Mạc Thương Khung, đến từ cung Xã Tắc, Côn Luân Khư!”
Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc: “Người của cung Xã Tắc?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Mạc Thiên Khung? Ồ, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Lời vừa dứt khỏi miệng.
Lập tức bùng nổ!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều nổi giận!
Ngay cả cô gái xinh đẹp kia cũng nhướng mày: “Diệp Bắc Minh, anh thái độ gì thế?”
“Anh dám gọi trực tiếp đại danh của Mạc trưởng lão?!!!”
“Còn không mau nói xin lỗi!”
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Cô là cái thá gì?”
“Bảo tôi nói xin lỗi, cô xứng sao?”
Soạt!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều ngây người.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Sững sờ!
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Văn Nhân Mộc Nguyệt đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ khiếp sợ và không tưởng tượng nổi.
Người theo đuổi cô ta ở cung Xã Tắc đếm không kể xiết, ngày thường cũng ngang ngược quen rồi!
Nghĩ thế nào cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại hỏi cô ta là cái thá gì, anh xứng sao?
Điên rồi!
Tuyệt đối điên rồi!
Khuôn mặt già nua của Mạc Thiên Khung rất khó coi, lạnh băng nói: “Diệp Bắc Minh, cung Xã Tắc chúng tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của cậu rồi”.
“Thiên phú không tệ, có thể gia nhậpcung Xã Tắc”.
“Trở thành một đệ tử nội môn!”
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc.
Dù là gia tộc Cổ Võ nghe được tin tức này cũng kích động muốn chết!
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc là khái niệm gì?
Trong một trăm triệu không có một ai!
Dù là ở Côn Luân Khư cũng đánh vỡ đầu để tranh giành.
Diệp Bắc Minh vốn không thể từ chối!
‘Chờ anh gia nhập cung Xã Tắc, hãy đợi đấy! Chắc chắn anh sẽ hối hận!’, Văn Nhân Mộc Nguyệt nghĩ.
Đột nhiên.
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới.
“Không có hứng thú, đi thong thả, không tiễn”.
Xoay người trực tiếp tiến vào phủ thiếu soái.
Cửa đóng lại!
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây ngốc tại chỗ, miệng hơi há ra, sao anh lại không giống như mình nghĩ chứ?
...
Quay về phủ thiếu soái.
Lục Tuyết Kỳ bất ngờ: “Tiểu sư đệ, sao em lại từ chối chứ?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Bát sư tỷ, chúng ta có chín mươi chín người thầy, chẳng phải ai cũng đều có võ nghệ siêu cường?”
“Tu võ, đan dược, y thuật, kim thuật, luyện khí, rèn…”
“Ừm thì em đều học qua loa, cũng xem như ổn”.
“Cung Xã Tắc có thể dạy cho em cái gì?”
Còn một điểm Diệp Bắc Minh không nói.
Anh còn có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thăng cắp thì có thể nhận được võ kỹ và thần binh lợi hại.
Cung Xã Tắc có không?
Phốc!!!
Lục Tuyết Kỳ kích động muốn hộc máu.
Qua loa?
Cũng coi là ổn!
Lục Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, có một luồng kích động muốn đè anh xuống dưới thân, hung hăng dạy dỗ một trận.
...
Chương 293: Long soái Diệp Bắc Minh
Âu Châu.
Trong một tòa lâu đài cổ xưa nào đó.
Lúc này đang là cuối thu, nhưng nơi này đã vào đông.
Bên ngoài tuyết bây như lông ngỗng!
Mầy người ngồi trước bàn ăn dài, đang bàn luận gì đó.
“Nhà họ Ngụy bị diệt rồi, Diệp Bắc Minh vẫn chưa chết!”
“Long Quốc vốn không có vẻ gì là chuẩn bị xử lý Diệp Bắc Minh, nếu tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn sẽ điều tra ra chuyện năm đó!”
“Một con kiến hôi năm năm trước nên chết, sao có thể trưởng thanh được?”
“Tại sao, tại sao năm năm trước không giết hắn?”
Mỗi người đều vô cùng căm tức!
Sự tồn tại của Diệp Bắc Minh giống như quả bom hẹn giờ treo trên đầu bọn họ vậy.
Mấy người lạnh băng bàn bạc.
Một giờ sau.
Đã có kết quả!
“Như vậy, Diệp Bắc Minh phải chết!!!”
Một người đàn ông đội mũ rộng vành lạnh lùng nói.
Chính là Huyết Hồn, người đứng đầu điện Huyết Hồn!
Nhân vật khủng khiếp đứng thứ 200 bảng xếp hạng ngầm!
Huyết Hồn lạnh băng mở miệng: “Đồ của Diệp Bắc Minh phân chia thế nào?”
Một lão giả người da trắng: “Tôi chỉ cần tấm thẻ ngân hàng năm đó người đỡ đầu để lại, những thứ khác các người tự phân chia!”
Điện chủ Huyết Hồn gật đầu: “Tôi muốn bí mật của Diệp Bắc Minh, còn cả chiếc nhẫn trữ vật trong tay hắn!”
“Còn nữa, thanh kiếm gãy đầu rồng kia!”
Một người Lang Quốc thân hình cao lớn lạnh lẽo nói: “Tôi muốn đầu hắn, mang về làm lễ truy điện cho Lang Vương Turgenev!”
Đột nhiên.
Một người từ ngoài đi vào, tên bả vai phủ đầy tuyết trắng xóa.
Giọng nói giống như từ sâu trong địa ngục truyền tới:
“Tôi muốn Long Quốc mất đi Diệp Bắc Minh, vĩnh viễn không thể quật khởi!”
…
Năm giờ chiều.
Hỏa hoạn nhà họ Ngụy đã qua năm giờ.
Toàn bộ nhà họ Ngụy bị đốt cháy.
Trên không trung Long Đô bao phủ một tầng khói mù.
Chỉ cần là người xuất hiện ở nhà họ Ngụy, chuyện đầu tiên sau khi quay về là hạ lệnh, vĩnh viễn không được chọc giận Diệp Bắc Minh!!!
Nhà họ Ngụy bị tiêu diệt, khiến bọn họ biết được sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh!
Cậu thanh niên này tuyệt đội không chỉ đơn giản là được Long Chủ ủng hộ.
Sau lưng anh còn có lực lượng đáng sợ ngút trời!
Long Đô sôi sùng sục như thế nào, chấn động như thế nào.
Cũng không liên quan đến Diệp Bắc Minh.
Anh đang suy nghĩ có nên quay về Giang Nam hay không.
Bây giờ chỉ có hai mục tiêu.
Thứ nhất, tiêu diệt hoàn toàn điện Huyết Hồn!
Thứ hai, tìm được vị trí cụ thế bức ảnh của mẹ!
Chỉ tìm đến đó mới có thể biết rốt cuộc mẹ đã đi đâu.
Dựa theo giải thích của Ngụy Công, mẹ anh chắc hắn từ Côn Luân Khư đi ra, còn vì sao bị thế lực của Côn Luân Khư đuổi giết, cũng chỉ có tìm cơ hội đi Côn Luân Khư dò xét thôi.
Đột nhiên, một tướng sĩ Long Hồn đi tới.
“Thiếu soái, thư ký Tiền cầu kiến!”
“Xin mời!”
Thư ký Tiền vội vã đi vào.
Diệp Bắc Minh cười đứng dậy nghênh đón: “Thư ký Tiền, cơn gió này thổi ông đến đây?”
“Yo!”
Thư ký Tiền vội vàng khom người, vô cùng kính sợ, cười nói: “Long soái, cậu đừng nói như vậy, thật sự khó cho tôi quá!”
“Long soái?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Thư ký Tiền mỉm cười: “Không sai, bắt đầu từ bây giờ, cậu không còn là thiếu soái nữa!”
“Kể từ bây giờ, cậu chính là đại soái đầu tiên của Long Hồn - Long soái!”
“Cái gì?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút.
Anh diệt cả nhà họ Ngụy, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nếu vị sư huynh kia muốn bàn giao cho người khác, dù rút lui khỏi thân phận thiếu soái, Diệp Bắc Minh cũng không thành vấn đề.
Anh nằm mơ cũng không ngờ… mẹ nó, còn lên chức!
Mẹ kiếp!
Anh tìm ai nói phải trái đây?
Thư ký Tiền mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh, liên tục chúc mưng, còn lấy ra thư ủy nhiệm của Diệp Bắc Minh.
Ngay cả huy chương Long Hồn cũng thay cho anh.
Huy chương Long Hồn nguyên bản chế tạo từ vàng ròng, phía trên chạm trổ một con rồng vàng vô cùng sống động.
Huy chương Long soái cũng điêu khắc bằng vàng!
Một con rồng vàng!
Tô điểm bằng kim cương, mặt trái là quốc huy của Long Quốc.
Có thể tưởng tượng ra sức nặng!
Diệp Bắc Minh không phải người trong quân, chưa từng bước vào bộ đội, cũng chưa từng trải qua một ngày binh.
Bản thân là Long soái, dường như cũng không quá thích hợp.
Đang định từ chối.
Thư ký Tiền nói nhanh: “Long soái, cậu đừng từ chối”.
“Vị trí Long soái này phải thuộc về cậu!”
“Lấy chiến tích đánh Đông Doanh của cậu cũng đủ để phong Long soái!”
“Hơn nữa, lá thư đầu hàng của Uy Hoàng mới nhậm chức ở Đông Doanh đã được đưa đến bàn làm việc của Long Chủ”.
“Thư ủy nhiệm của Long Chủ cũng đã phát đi, e rằng bây giờ chỉ huy trưởng tối cao trong các quân doanh lớn trên toàn quốc đã nhận được tin tức”.
Ông ta cười xấu xa: “Dù cậu từ chối cũng vô dụng”.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi”.
Chỉ đành chấp nhận.
Thư ký Tiền liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Long soái, thời gian cũng không còn nhiều, phải tham gia tiệc quốc gia rồi”.
“Tối nay Long Quốc có một buổi tiệc quan trọng, rất nhiều tầng lớp cấp cao sẽ tham gia tiệc, vừa hay mọi người gặp cậu, nhân tiện tuyên bố chuyện cậu trở thành Long soái”.
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát: “Thôi, tôi không thích nơi quá náo nhiệt”.
“Hả? Long soái, đây chính là tiệc quốc gia đó, cậu thật sự không đi?”
Thư ký Tiền ngơ ngác.
Bao nhiêu gia tộc vì muốn lộ mặt một lần trong tiệc quốc gia, dùng nội tình và mối quan hệ cả đời cũng chưa chắc có thể làm được.
Nói cách khác, người có thể tham gia tiệc Long Quốc, gần như không có người dưới 50 tuổi.
Thân phận không đủ tư cách đâu!
Diệp Bắc Minh là người duy nhất mới 23 tuổi được mời tham gia tiệc quốc gia.
Nhưng anh… lại từ chối!
“Long soái, cậu chắc chắn?”
Thư ký Tiền không dám tin.
Lo lắng Diệp Bắc Minh không hiểu sức nặng của tiệc quốc gia, còn đặc biệt giải thích nhiều lần.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ăn cơm với một đám lão già, chẳng có gì thú vị!”
“Phụt!”
Thư ký Tiền suýt chút nữa phun ra ngụm máu.
Chương 294: Lục Khi Sương
Lão già?!!
Đây chính là một nhóm người đứng đầu Long Quốc!
Thấy Diệp Bắc Minh kiên trì như vậy, ông ta chỉ có thể xin phép Diệp Bắc Minh một tiếng, sau đó lui xuống, gọi một cuộc điện thoại.
Mấy phút sau, thư ký Tiền quay lại, nói với Diệp Bắc Minh Long Chủ đã đồng ý, anh có thể không đi tiệc quốc gia.
Nhưng.
Thân phận Long soái phải được xác nhận!
Diệp Bắc Minh không có còn cách nào, chỉ đành nể mặt sư huynh.
Thư ký Tiền chuẩn bị cáo từ rời đi.
Diệp Bắc Minh đột nhiên khẽ động đậy trong lòng: “Thư ký Tiền, có một vài thứ phiền ông mang về giao cho sư huynh”.
Thư ký Tiền kỳ quái: “Thứ gì?”
Diệp Bắc Minh vung tay, mặt đất phủ soái vốn trống rỗng trong nháy mắt xuất hiện cả mảng lớn đồ cổ.
Đây đều là quốc bảo của các triều đại Long Quốc.
Con ngươi bí thư Tiền co rút kịch liệt: “Long soái, đây là…”
“Đây là đồ tôi mang từ Đông Doanh về, vẫn chưa có thời gian đi nộp”.
“Ông mang về cho sư huynh làm quà đi”.
“Được!”
Thư ký Tiền rất kích động: “Long soái, những quốc bảo này đối với Long Quốc mà nói quả thật quá quan trọng!”
...
Sau khi thư ký Tiền rời đi không lâu.
Một tướng sĩ đến bẩm báo: “Long soái, bên ngoài nhà có một cô gái cầu kiến, cô ta tự xưng là người của gia tộc ẩn thế”.
“Gia tộc ẩn thế?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Bảo cô ta đi vào”.
“Rõ!”
Một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi thành thực đi vào.
Cô ta rất đẹp, khí chất thoát tục.
Lối ăn mặc rất cổ xưa, da thịt trắng nõn, mắt đẹp long lanh.
Tuổi còn trẻ đã có tu vi Võ Hoàng đỉnh phong!
Trong thế hệ trẻ cũng tính là có chút đáng sợ.
Cô gái tự giới thiệu mình: “Diệp thần y, tôi tên Lục Khi Sương, đến từ gia tộc ẩn thế”.
Không gọi anh là anh Diệp.
Cũng không gọi là Diệp thiếu soái.
Mà gọi là Diệp thần y, hơn phân nửa muốn cầu cạnh anh!
Diệp Bắc Minh tỉnh bơ: “Gia tộc ẩn thế là thế nào?”
Lục Khi Sương có chút kinh ngạc.
“Diệp thần y, anh không biết gia tộc ẩn thế?”
“Tôi không biết thì lạ lắm sao?”
“Hả?”
Lục Khi Sương liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó.
Gật đầu.
“Rất lạ, quá lạ!”
“Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cũng không kỳ quái lắm”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ bí hiểm với tôi, kiên nhẫn của tôi có hạn”.
“Cho cô một phút giải thích, nếu như không thể khiến tôi hài lòng, vậy thì mời cô rời đi”.
“Đừng!”
Lục Khi Sương kinh hãi.
Cô ta đến tìm Diệp Bắc Minh có chuyện muốn nhờ, sao có thể cứ như vậy mà rời đi?
Vội nói: “Gia tộc ẩn thế không khác lắm với gia tộc Cổ Võ, nhưng mạnh hơn gia tộc Cổ Võ một chút”.
“Điểm khác biệt chính là gia tộc Cổ Võ và gia tộc Côn Luân Khư có mối quan hệ huyết thống, còn gia tộc ẩn thế thì không”.
“Gia tộc ẩn thế của Long Quốc đã tồn tại hơn ngàn năm nay, đều rất khiêm tốn, chỉ quan tâm đến chuyện của giới võ đạo!”
“Về phần nhà ai làm chủ, chuyện nội chính phía chính phủ, chúng tôi không quan tâm!”
“Chúng tôi chỉ biết âm thầm bảo vệ biên giới Long Quốc, để võ giả nước ngoài không thể tùy ý tiến vào Long Quốc”.
Nói đến đây, Lục Khi Sương dừng lại.
Mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Nếu như gia tộc ẩn thế không tồn tại, lẽ nào Diệp thần y khổng cảm nhận được thực lực võ đạo Long Quốc có hơi yếu sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hóa ra là như vậy!
Chẳng trách gia tộc Rothschild lại dụ anh đến Tam Giác Vàng vây giết.
Hóa ra có gia tộc ẩn thế âm thầm bảo vệ Long Quốc.
Võ giả của những quốc gia khác không thể tùy tiện đi vào Long Quốc.
Vậy là gia tộc ẩn thế bảo về Long Quốc, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng lại: “Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Khi Sương trực tiếp nói rõ ý đồ: “Tôi muốn nhờ Diệp thần y vận dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm giúp nhà họ Lục tôi cứu người!”
“Tiễn khách!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
Coi tôi là ai?
Thầy lang ven đường sao?
Một người tùy tiện đến thì có thể cầu xin anh ra tay cứu người?
Quá rẻ mạt.
“Thưa cô, mời rời đi!”
Hai tướng sĩ Long Hồn tiến lên.
Lục Khi Sương có chút gấp gáp: “Diệp thần y, nếu như chúng tôi dùng tin tức của mẹ anh trao đổi thì sao?”
“Cô nói cái gì?”
“Vậy mà không biết tính tôi?”
“Tôi giúp cô cứu người, cô nói cho tôi tin tức của mẹ tôi?”
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?”
Soạt! Soạt! Soạt!
Diệp Bắc Minh phất tay.
Ba cây kim bạc bay ra, từ ngực Lục Khi Sương bắn vào trong cơ thể!
Lục Khi Sương kinh hãi: “Anh làm gì tôi vậy?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Không phải cô muốn tôi thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm cứu người sao?”
“Thứ tôi vừa thi triển chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm”.
“Nhưng, đây không phải là cứu người, mà là giết người!”
“Cái gì?”
Cơ thể Lục Khi Sương run rẩy.
Diệp Bắc Minh lãnh lẽo: “Nếu cô biết tung tích của mẹ tôi, vậy cô dẫn tôi đi tìm đi!”
“Tìm được, nếu tâm tình tôi tốt sẽ giúp cô cứu người”.
“Không tìm được, cô sẽ chết”.
“Anh!!!”
Mặt đẹp của Lục Khi Sương trắng bệch.
Cô ta còn tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng.
Bây giờ nhìn lại, quả đúng là truyện cười!
Thủ đoạn và lòng dạ của người thanh niên trước mắt này trong chốc lát có thể đánh bại mấy người cùng tuổi!
Cô ta hít sâu một hơi: “Được, tôi dẫn anh đi”.
“Lần cuối cùng mẹ anh xuất hiện là ở một thành phố biên giới tên là Vatican”.
Bỗng nhiên.
Cửa phủ Long soái truyền tới một tiếng quát lạnh:
“Đồ không có mắt!”
“Dám cản trở tao? Cút!”
“A!”
Hai tiếng kêu thảm thiết.
Cùng với tiếng đánh nhau truyền tới!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, vội vã đi ra ngoài.
Chỉ thấy một thanh niên chắp hai tay sau lưng, sải bước tới.
Võ Tông sơ kỳ!
Phía sau có hai lão giả đi theo.
Võ Tông đỉnh phong!
Khoảnh khắc cậu thanh niên nhìn thấy Lục Khi Sương, hắn cười lạnh nói: “Lục Khi Sương, chưa đến nửa tháng nữa chính là ngày cưới của chúng ta, em chạy đến đây có ý gì?”
Hắn còn nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh.
Sát ý u ám!
Trong lòng cậu thanh niên đã nhận định Diệp Bắc Minh và Lục Khi Sương có quan hệ.
Diệp Bắc Minh cũng không cần thiết phải sống!
Lục Khi Sương giải thích: “Diệp thần y, anh ta là chồng chưa cưới của tôi”.