Chỉ có đại quân người sói bọn họ tàn sát người khác, đâu có người khác tàn sát bọn họ?
Lục Khi Sương trừng mở to đôi mắt, cơ thể không ngừng run lên.
Cuối cùng cô ta đã biết, Diệp Bắc Minh đáng sợ đến mức nào!
“Chủ nhân! Suýt!”
Vạn Lăng Phong hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt vừa chấn hãi vừa vui mừng.
Phía xa.
Cho dù Huyết Hồn cách mấy ngàn mét, vẫn cảm nhận thấy một luồng khí lạnh thấu xương: “Diệp Bắc Minh, rốt cuộc mày là quái vật gì?”
Lúc này.
Toàn thân Diệp Bắc Minh được bao bọc trong máu tươi!
Ba trăm người sói đang giảm số lượng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Hai trăm!
Một trăm tám mươi!
…
Một trăm!
Tám mươi!
…
Ba mươi!
Mười!
Không
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, ba trăm người sói đều bị Diệp Bắc Minh xé xác, thi thể của người sói ngổn ngang khắp mặt đất.
Máu chảy thành sông!
“Ực ưc!”
Lang thần nuốt nước miếng, nhìn đồng hồ theo bản năng.
Đồng tử co mạnh lại!
Ba trăm giây!
Mới chỉ qua ba trăm giây!
Ba trăm giây, ba trăm người sói bị giết sạch!
Một giây giết một người?
Điên khùng!
Điên khùng hoàn toàn!
Dưới bầu trời này đâu có kẻ như vậy?
Bỗng nhiên.
Lang thần có cảm giác nguy hiểm.
Diệp Bắc Minh cuộn lên huyết khí toàn thân, xông về phía ông ta.
“Muốn chết hả!”
Lang thần gầm lên một tiếng.
Diệp Bắc Minh đã xông đến.
Thương long kình!
Tấn công ra một quyền.
Phập!
Máu tươi bắn tung tóe, một cánh tay của Lang thần bị tấn công nổ tung, ông ta vừa phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “A!”
Rồi đột ngột im bặt.
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh giáng xuống vị trí tim của ông ta.
Phụt!
Cú đấm xuyên thủng!
Một cái lỗ đáng sợ xuất hiện!
Cơ thể của Lang thần bay đi, bỏ mạng tại chỗ!
Đó là Lang thần của Lang Quốc đó!
Thế mà lại chết như vậy?
Soạt!
Diệp Bắc Minh nhìn qua.
Thượng tướng Ưng Quốc sợ đến lùi lại liên tiếp, gầm thét nói: “Nổ súng, nổ súng cho tôi!”
“Tấn công nơi này thành đống đổ nát!”
Một đám cận vệ hộ tống thượng tướng Ưng Quốc mau chóng lùi lại.
Hồng Y đại giáo chủ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, mặt nặng như nước, đôi mắt vô cùng băng lạnh: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Thực lực này, độ tuổi này”.
“Tao có thể cho mày một cơ hội, gia nhập Thánh Đường, trở thành một thành viên của tòa thánh!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh cũng chẳng có ý trả lời, bóng hình xông giết đến như quả bom!
Trong chớp mắt, đã xuất hiện trước người Hồng Y đại giáo chủ.
Đập một quyền đến!
“Muốn chết hả!”
Hồng Y đại giáo chủ quát lên một tiếng, giơ quyền trượng hoàng kim trong tay, đập mạnh về phía Diệp Bắc Minh.
“Bốp” một tiếng vang lên, nắm đấm của Diệp Bắc Minh hóa thành bàn tay, tóm chặt quyền trượng hoàng kim.
Hồng Y đại giáo chủ ngẩn người, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm: “Nhóc con, mày lại dám đọ sức ngay sát gần tao”.
“Chẳng lẽ mày không biết, thời trẻ, bản giáo chủ được gọi là đại lực sĩ cường mạnh nhất Jerusalem sao?”
Giơ tay, tấn công ra một quyền!
Mang theo luồng gió mạnh cuồn cuộn, dường như không khí cũng sắp bị xé rách!
Diệp Bắc Minh đưa tay ngăn cản.
Hồng Y đại giáo chủ cười hung dữ: “Ha ha ha, ngu xuẩn…”
Ba chữ ‘đến cùng cực’ chưa kịp nói ra miệng.
Một cảnh khiến ông ta chấn kinh xuất hiện, Diệp Bắc Minh lại tóm chặt nắm đấm của ông ta.
Hơn nữa.
Phía sau Diệp Bắc Minh, hiện lên một con rồng màu máu.
Lúc ẩn lúc hiện.
Dữ tợn!
Cuồng bạo.
Hồng Y đại giáo chủ hỏi theo bản năng: “Đây là cái gì?”
Một luồng sức mạnh đáng sợ nổi lên!
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lật tay tóm chặt cổ tay của Hồng Y đại giáo chủ, bẻ thật mạnh.
“Rắc” một tiếng giòn tan vang lên.
Cánh tay của Hồng Y đại giáo chủ gãy luôn!
Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Đại lực sĩ? Ông có thể bùng phát ra sức mạnh ba triệu cân trong chớp mắt không?”
Ba triệu cân?
Vãi!
Đồng tử của Hồng Y đại giáo chủ co lại.
Diệp Bắc Minh đã đưa hai tay ra tóm chặt hai cánh tay của ông ta.
Long Đế Quyết và thương long kình!
Sử dụng cùng một lúc!
Hồng Y đại giáo chủ kinh hoàng: “Mày muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Cho ông nếm thử mùi vị bị xé rách!”
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh lại dồn lực vào hai cánh tay, cơ thể của Hồng Y đại giáo chủ bị xé toạc tại chỗ!
Kinh hãi sốc nặng!
Nhìn thấy cảnh này, lông tóc toàn thân Lục Khi Sương dựng đứng lên: “Ngài… ngài đã xé vụn một Hồng Y đại giáo chủ?”
Vạn Lăng Phong sớm đã khâm phục sát đất: “Chủ nhân, nghịch thiên!”
Cách đó mấy kilomet.
Toàn thân điện chủ Huyết Hồn run lên, khóe mắt co giật liên tục: “Mẹ kiếp, hắn là quái vật gì?”
“Không được, nơi này không thể ở lại lâu!”
Ầm!
Bỗng nhiên.
Trên không trung vang lên tiếng vù vù!
Mấy chục quả đạn đạo cùng bay đến trong một lúc, phá vỡ không trung mấy trăm mét.
Đồng tử của Vạn Lăng Phong cũng sắp trố ra: “Thiếu chủ, đó là đạn đạo xuyên lục địa NB2—aa13 của Ưng Quốc, một quả có thể tấn công phá hủy cả một tòa nhà cao chọc trời!”
Lục Khi Sương sợ đến trượt ngã xuống đất, sau lưng ướt đẫm mồ hôi: “Chúng ta sắp chết rồi sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu.
Trong đôi mắt phản chiếu mấy chục quả đạn đạo từ không trung bay đến!
Chương 303: Một người một kiếm, một đấu với ba trăm nghìn quân lính!
Xoạt!
Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, tốc độ di chuyển của người nọ nhanh tựa yêu ma.
Người nọ tóm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, nói: “Đi thôi!”
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Lục sư tỷ, sao chị lại ở đây?”
Lục sư tỷ vội đáp: “Thừa thãi, chị vẫn luôn ở đây âm thầm bảo vệ em mà, đi mau!”
Diệp Bắc Minh chỉ vào Lục Khi Sương và An Nhã nói: “Lục sư tỷ, chị dẫn theo hai người bọn họ đi, còn em dẫn theo Vạn Lăng Phong”.
“Em cân được sao?”
Lục sư tỷ nhíu mày.
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Cân được hết!”
“Được!”
Lục sư tỷ từ từ bước ra, tóm lấy Lục Khi Sương và An Nhã.
Diệp Bắc Minh tới trước mặt Vạn Lăng Phong, tóm lấy cánh tay ông ta nói: “Lăng Phong, đi thôi!”
Hai người nhanh chóng lao đi theo sau ba người kia.
Chân vừa mới bước khoảng năm trăm thước thì bỗng nhiên một tiếng động vang lên.
Ầm!
Sau lưng bọn họ, ánh lửa dâng lên ngút trời, một làn sóng quét qua như cơn sóng thần.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại chém ra một kiếm, bổ làn sóng ấy ra làm đôi.
Từng đám mây hình nấm khủng khiếp nối đuôi nhau hiện lên, làn sóng nhiệt lan ra khắp trời.
Cả một trang viên yên lành chìm trong biển lửa.
Con ngươi Diệp Bắc Minh phản chiếu ánh lửa ngập trời ấy.
Ánh mắt anh lạnh đến cùng cực.
“Ưng Quốc à?”
“Ba trăm nghìn quân lính sao?”
“Xem ra các người muốn giết tôi thật!”
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, lao về phía quân lính đang ở cách đó không xa: “Lục sư tỷ, em giao ba người họ cho chị đó”.
Cảnh ấy khiến Lục sư tỷ sửng sốt.
“Tiểu sư đệ...”
Vạn Lăng Phong ngơ ngác: “Chủ nhân, chủ nhân lao thẳng tới chỗ ba trăm nghìn quân lính kia ư?”
“Một mình chủ nhân đối đầu với hơn ba trăm nghìn quân lính của Ưng Quốc sao?”
...
Cùng lúc đó.
Đại bản doanh ba đội quân của Ưng Quốc.
Thượng tướng của Ưng Quốc, Wilson đang ngồi trong phòng chỉ huy.
Tiếng nổ đùng đoàng truyền tới từ màn hình, trang viên yên bình chìm trong lửa đạn, nó đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Một Thiếu tướng da trắng bước tới báo cáo: “Tướng quân, lửa đạn đã bao phủ cả trang viên rồi”.
“Vụ nổ đã diễn ra hơn mười giờ rồi, cho dù là con kiến thì giờ chắc cũng đã hóa thành tro!”
Wilson thở phào nhẹ nhõm.
Trên gương mặt già nua kia rốt cuộc đã nở một nụ cười.
“Tốt quá!”
“Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng chết rồi!”
“Tên khốn đó vậy mà giết hơn một nghìn đội thủy quân lục chiến của Hùng Quốc, còn xé nát hơn ba trăm người sói!”
“Quả đúng là một cỗ máy giết chóc!”
Nghĩ mà lòng ông ta sợ hãi.
Nhưng mà may thay Diệp Bắc Minh đã đi đời nhà ma rồi.
Nên giờ không còn uy hiếp nữa!
Một quả tên lửa xuyên lục địa NB2-aa13 có thể đánh sập một tòa nhà cao chọc trời.
Liên tục nổ hơn mười giờ thì đến một ngọn núi lớn cũng bị san bằng nữa là.
Tích tích tích...!
Lúc này, điện thoại bàn đổ chuông.
Wilson nghe điện thoại: “Kính chào hoàng đế bệ hạ tôn kính!”
“Người yên tâm đi ạ, Diệp Bắc Minh đã tàn đời rồi!”
Ở bên kia điện thoại, Ưng hoàng vô cùng vui vẻ nói: “Tướng quân Wilson, ông có chắc không?”
“Diệp Bắc Minh đã chết rồi sao?”
“Ông có thấy thi thể của Diệp Bắc Minh không?”
Wilson đáp: “Thưa hoàng đế bệ hạ, tôi không thấy thi thể của Diệp Bắc Minh”.
“Nhưng trong phạm vi mười kilomet quanh Diệp Bắc Minh đều đã bị lửa đạn bao phủ rồi!”
“Đừng bảo là một tên Diệp Bắc Minh, cho dù là một con kiến thì cũng không có cơ hội sống sót”.
“Bây giờ, sợ rằng Diệp Bắc Minh đã đi gặp Thượng Đế rồi!”
Ưng hoàng cười bảo: “Thượng Đế hả?”
“Chưa chắc”.
“Có lẽ sẽ xuống địa ngục gặp quỷ Satan thì sao?”
“Hahaha!”
Wilson cười to: “Hoàng đế bệ hạ nói rất đúng, Diệp Bắc Minh không có tư cách lên thiên đàng, cậu ta hẳn phải xuống địa ngục mới phải”.
Ưng hoàng nghiêm nghị nói: “Làm tốt lắm Thân vương Wilson, tôi sẽ ở hoàng cung Đế Quốc chờ ông”.
“Thân Vương?”, Wilson khiếp sợ.
Ưng hoàng gật đầu đáp: “Đúng thế, giết Diệp Bắc Minh là ông đã lập công rồi”.
“Từ giờ trở đi, ông chính là Thân vương Wilson của đế quốc Đại Ưng tôi!”
“Từ nay cha truyền con nối!”
Wilson quá đỗi vui mừng, cách một chiếc điện thoại quỳ xuống: “Cảm ơn hoàng đế bệ hạ!”
Cuộc gọi kết thúc.
Wilson mở rượu sâm panh ăn mừng.
“Chúc mừng Thân vương!”
Một đám tướng lĩnh tiến lên chúc mừng.
Tích tích tích...!
Bỗng nhiên.
Chuông báo động trong phòng chỉ huy kêu inh ỏi khiến cả phòng hỗn loạn!
Wilson quát: “Sao đấy?”
Một Thiếu tướng vọt vào phòng chỉ huy, khiếp hãi nói: “Tướng quân, Diệp Bắc Minh... Diệp Bắc Minh không chết, đang hướng thẳng về phía đại bản doanh ạ!”
“Nói cái gì?”
Wilson cứng đờ người.
Ly thủy tinh trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ông ta không dám tin hỏi: “Diệp Bắc Minh chưa chết?”
“Cậu nói là Diệp Bắc Minh chưa chết?”
“Cậu ta không xuống địa ngục gặp quỷ Satan à? Sao lại như thế?”
Người Thiếu tướng kia lấy ra một cái máy tính: “Tướng quân, đây là tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến...”
Wilson cúi đầu nhìn.
Vừa nhìn thì suýt nữa bệnh tim ông ta tái phát!
Trên đó là hình ảnh Diệp Bắc Minh một người một kiến trông như sát thần đang nhảy vào giữa đám quân lính.
Anh vừa chém ra một kiếm thì một lũ quân tinh nhuệ của Ưng Quốc đã đi đời.
Pháo súng nhắm ngay Diệp Bắc Minh mà điên cuồng xả đạn, xung quanh đạn nổ tung trời.
Nhưng anh từ trong vụ nổ bước ra, cả người bao phủ một luồng huyết khí khủng khiếp.
Súng đạn bình thường vậy mà chẳng thể nào mảy may làm anh bị thương.
Quân tinh nhuệ của Ưng Quốc thấy thế thì sợ mất mật, lao nhao tháo chạy.
Thấy cảnh đó, Wilson suýt nữa đập nát máy tính: “Đây vẫn còn là con người à? Đó rốt cuộc là quái vật gì thế!”
“Chó! Ai nói cho tôi biết đi? Đó là con quái vật gì thế?”
Wilson điên rồi!
“Mau chuyển cho tôi hình ảnh trên chiến trường!”
“Vâng ạ!”
Hình ảnh trên chiến trường truyền tới.
Tay Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long lao vào giữa ba đội quân của Ưng Quốc như bước vào chốn không người.
Một số lượng lớn xe tăng và xe thiết giáp lao tới!
Rầm!
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, một đám mây hình nấm hiện lên, xe tăng và xe thiết giáp đều bị nổ tung.
“Bắn đi! Mau bắn đi! Bắn hết đạn cho tôi mau!”
“Không được để Diệp Bắc Minh tới gần bộ chỉ huy!”
Các tướng lĩnh của Ưng Quốc điên cuồng hét lên, súng đạn ầm ầm xả tới.
Nhưng đối với Diệp Bắc Minh mà nói thì chẳng khác nào gãi ngứa.
Chương 304: “Hoàng đế bệ hạ hỏi cậu đã chết chưa...”
Chẳng những anh có Bất Diệt Kim Thân Quyết!
Mà còn có cả Long Đế Quyết.
Máu tươi từ người chết hóa thành một làn sương máu ngưng tụ về phía Diệp Bắc Minh.
Làn sương máu ấy hóa thành đầu rồng đẫm máu ngay sau lưng anh.
Dáng vẻ của nó trông rất bệ vệ.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên.
Trên không trung xuất hiện mấy chục chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng xuất hiện, lao xuống chỗ Diệp Bắc Minh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Khi chúng cách anh khoảng ba trăm mét, hàng loạt tên lửa hóa thành ngọn lửa bắn ra.
Vút! Vút! Vút! Vút...
Xoẹt...!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long chém ra một nhát!
Rầm!
Hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị chém nát!
“Bay lên, bay cao lên!”
“Chúng ta công kích từ trên cao! Không cần thấp quá!”
Các phi công khác rống lên.
Những máy bay chiến đấu Hắc Ưng còn lại đều bay lên cao rồi tiếp tục xả đạn!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Có ích lắm à?”
Vút!
Anh bước ra, bay thẳng lên trời.
Phù quang lược ảnh kết hợp với thuật Đằng Không!
Diệp Bắc Minh vọt tới chỗ máy bay chiến đấu Hắc Ưng nhanh như chớp, chém nát chúng!
“Thương Long Trảm!”
“Thương Long Trảm!”
Thương Long Kình kết hợp với Kinh Lôi Trảm!
Đó là một tổ hợp võ kỹ.
Ầm!
Lấy kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh làm trung tâm, sấm chớp đùng đùng nổ ra.
Hàng chục tia sét cỡ bằng cổ tay đánh xuống ầm ầm.
Mỗi một tia sét lại đánh trúng một chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng.
Vào giờ phút ấy.
Diệp Bắc Minh như một vị thần thống trị sấm sét vậy.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Giây tiếp theo.
Máy bay chiến đấu Hắc Ưng nổ tung, trên không trung thêm vài đám mây hình nấm nở rộ, chiếu sáng cả một vùng trời.
“Đây...”
Trong phòng chỉ huy yên lặng đến đáng sợ!
Dù có Thượng tướng Wilson ở đây thì mọi người cũng sợ run người.
Có người còn thì thào tự nói: “Ôi chúa ơi, là ai mở cánh cửa địa ngục thả tên Diệp Bắc Minh đó ra thế?”
“Địa ngục rỗng tuếch, ác ma tại nhân gian!”
Vút!
Sau khi hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị phá hủy, ba mươi vạn quân lính dưới kia đã tan rã từ lâu rồi.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh chém nát ba mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng rồi thì làm gì còn khao khát chiến đấu nữa?
Diệp Bắc Minh chỉ với một người một kiếm mà đơn độc đối đầu với ba mươi vạn quân lính!
Đó tựa như thần thoại vậy!
Thần thoại xen lẫn vào trong đám người thường!
Trận đấu như nghiêng về một bên, cho dù có người phản kháng thì cũng chẳng thể nào cản nổi một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Tên nhóc này, lòng giết chóc của cậu nặng thế?”
“Khi ở Long Quốc, tôi không thấy cậu giết người, liệu tâm tính cậu đã bị ảnh hưởng rồi chăng?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Tôi có chín mươi chín vị sư phụ vô địch!”
“Sư phụ của tôi có đạo Y Vương, có nghĩa là chữa trị”.
“Có đạo Kiếm Vương tức kiếm đạo độc tôn”.
“Có đạo Châm Vương khiến Diêm Vương phải rút lui”.
“Cũng có đạo tàn sát”.
“Mà ngay tại đạo tàn sát ấy!”
“Chỉ có máu tươi mới có thể thấm nhuần đạo tàn sát!”
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, diệt mấy trăm người của Ưng Quốc: “Khi ở Long Quốc, người đều là đồng bào của tôi”.
“Trừ phi là hạng người đại gian địa ác, nếu không thì chỉ cần giết kẻ cầm đầu địch là được, còn những người dân Long Quốc bình thường khác, tôi sẽ không giết họ”.
“Còn đây là nước ngoài, tôi quan tâm làm gì? Không phải cùng tộc mình ắt không đồng lòng!”
“Bọn chúng phái ba mươi vạn quân lính bao vây tiêu diệt tôi, cho dù tôi có giết hết ba mươi vạn quân lính đó thì chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào cả”.
Ầm!
Một luồng sát khí dâng lên ngút trời.
Trời đất đổi dời, một khoảng không trung đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Một kiếm chém ra quét ngang cả mười vạn lý, đến cả Diêm La cũng hoảng sợ!
...
“Tướng quân, mau chạy thôi! Diệp Bắc Minh đánh tới đây rồi!”
Trong phòng chỉ huy giờ rất hỗn loạn.
Hầu hết các tướng lĩnh đều đã tháo chạy.
Mặc dù mấy tên lính bỏ chạy đều đã bị bắn chết thì cũng không khiến mọi người nản lòng.
Wilson ngồi ở kia, mặt mày xám xịt như đám tro tàn.
Trốn?
Ông ta lãnh đạo hơn ba trăm nghìn quân lính mà còn bị đánh cho tan tác thì còn trốn đi đâu được nữa?
Loảng xoảng...!
Cửa phòng bị người đá văng, một người đàn ông Long Quốc hệt như thần chết đang cầm kiếm đi tới.
Hai mắt Wilson co rút lại: “Diệp... Diệp Bắc Minh...”
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Nói đi, ai sai ông phái ba trăm nghìn quân tới giết tôi?”
Một luồng khí tức mạnh mẽ truyền tới.
Wilson sợ tới mức chân mềm nhũn.
Rầm!
Ông ta từ trên ghế quỳ rạp xuống đất.
Dẫu cho Wilson không sợ chết thì cũng không cách nào kháng cự lại khí tức trên người Diệp Bắc Minh truyền tới được.
Loại khí tức ấy không phải không sợ chết là có thể chống lại được.
Trên thế giới này còn có thứ đáng sợ hơn cái chết nữa.
Wilson đáp lời: “Là do hoàng đế của đế quốc Đại Ưng chúng tôi ra lệnh bảo tôi giết chết cậu”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Hình như tôi với Ưng Quốc các ông không có thù oán gì nhỉ?”
“Không có”.
Wilson lắc đầu nói: “Thế nhưng, thực lực của cậu rất kinh khủng, một khi trưởng thành thì thực lực của Long Quốc sẽ tăng vọt!”
“Chúng tôi có đội ngũ chuyên môn đã đánh giá cậu, giá trị của một mình cậu tương đương với ba trăm nghìn quân lính”.
“Ban đầu tôi còn không tin, mà bây giờ... tôi tin rồi!”
Wilson vô cùng sầu não.
Diệp Bắc Minh còn chưa nói gì.
Tích tích tích...
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
Wilson ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nói: “Nhận đi”.
Wilson ấn nghe điện thoại.
Bên trong truyền tới giọng nói đầy hối thúc của Ưng hoàng: “Wilson, sao lại thế này?”
“Khi tôi đang ở cung điện Bạch Kim chuẩn bị tiệc mừng công thì nhận được tin tức mới nhất!”
“Vậy mà Diệp Bắc Minh vẫn chưa chết?”
“Hơn nữa còn một thân một mình đánh tan tác ba trăm nghìn quân lính!”
“Ông mau cho tôi một lời giải thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Wilson khiếp hãi, vội vàng che loa điện thoại lại.
Rồi nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
“Là hoàng đế bệ hạ, người hẳn đã biết chuyện gì đã xảy ra ở đây”.
“Hoàng đế bệ hạ hỏi cậu đã chết chưa...”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy thâm ý: “Nói với hoàng đế bệ hạ của ông rằng tin tức đó là giả, tôi đã chết rồi”.
Wilson run người: “Cậu... cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nói: “Cứ nghe theo là được”.
“Vâng!”
Wilson không dám trễ nải, vội nói: “Bệ hạ, đó là do có người cố ý lừa gạt người đó”.
“Diệp Bắc Minh đã chết từ lâu rồi!”
Ưng hoàng nhíu mày, chần chừ hỏi: “Wilson, ông đang lừa tôi à?”
Tâm lý Wilson rất vững vàng.
“Hoàng đế bệ hạ, tôi là người trung thành với người nhất, sao có thể lừa gạt người chứ?”
Chương 305: Châu Âu chấn động
"Đúng là Diệp Bắc Minh đã chết, nhất định là có người ghen ghét tôi, cho nên mới bịa ra lời nói dối hoang đường không có thật này".
"Bệ hạ người hãy ngẫm lại đi, một mình Diệp Bắc Minh làm sao có thể giết đại quân ba trăm nghìn người chứ?"
Lúc nói ra lời dối trá này, ngay cả Wilson cũng không tin!
Đúng thế!
Một người làm sao có thể giết đại quân ba trăm nghìn người chứ?
Còn khiến toàn quân tan tác đâu?
Căn bản không có khả năng!
Ưng hoàng sững sờ, sau đó cười nói: "Hahaha, đúng thế, thân vương đại nhân của tôi, ông nói đúng".
"Hoàng đế vĩ đại nhất của ông chờ ông trở về ở cung điện Bạch Kim, đêm nay sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho ông".
Cuộc gọi kết thúc.
Sau lưng Wilson đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Diệp Bắc Minh quay người đi ra ngoài phòng điều khiển: "Đi thôi".
Wilson hỏi theo bản năng: "Đi đâu?"
Ngoài phòng truyền đến mấy chữ:
"Cung điện Bạch Kim!"
...
Ưng quốc, thủ đô.
Cung điện Bạch Kim.
Đèn đuốc sáng trưng, tất cả quyền quý đỉnh cao của Ưng quốc đều tề tụ tại đây.
Thậm chí còn có một vài người Hoa có địa vị, tất cả đều trình diện, tham gia yến hội đêm nay.
Ưng hoàng ngồi trên ngai vàng.
Đột nhiên.
Một vị thân vương Ưng quốc đi tới, cung kính nói: "Hoàng đế bệ hạ, vừa rồi tôi nhận được một tin tức quân sự, nhưng tôi cho rằng đó là chuyện cười lớn nhất thế kỷ này".
Mọi người đều yên tĩnh lại nhìn người này.
Ưng hoàng cười: "Thân vương Richard, là tin tức quân sự gì?"
Thân vương Richard cười nói: "Ngay vừa rồi mới có chiến báo quân tình".
"Có một người Long quốc đã đánh tan tác đại quân ba trăm nghìn người của Ưng quốc chúng ta ở Vatican".
"Một người Long quốc, chỉ là một người Long quốc thôi!"
Thân vương Richard làm ra vẻ mặt buồn cười: "Một người giết sạch đại quân ba trăm nghìn người? Đây là chuyện nực cười nhất thế kỷ này!"
"Hahaha!"
Mọi người cười vang.
Đám quyền quý ở đây mặc lễ phục dạ hội, tay cầm ly rượu đỏ, cực kỳ ưu nhã!
"Ai nói thế chứ, lúc Chaplin đại sư còn sống cũng không thể kể được câu chuyện cười như vậy!"
"Thân vương đại nhân, là ai nói cho ông tin tức này vậy, loại người này nên bị đưa lên đoạn đầu đài!"
"Hahahaha!"
Lại có những tiếng cười truyền đến, trong đại sảnh cung điện Bạch Kim vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Ngay cả Ưng hoàng cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta đã sớm nghe được “chuyện cười” này từ một giờ trước rồi!
Lúc đám người đang cười nói vui vẻ.
Ầm!
Đột nhiên.
Một tiếng vang thật lớn.
Một người đàn ông mặc trang phục tướng quân Ưng quốc bay vào từ ngoài đại sảnh cung điện Bạch Kim.
Sau khi ông ta đâm vỡ cửa kính liền nằm trên mặt đất giống như chó chết!
Đám người tập trung nhìn vào, hít sâu: "Wilson thượng tướng!"
"Sao lại là ông ta?"
"Chết rồi!"
Một giây sau.
Một người trẻ tuổi Long quốc đầm đìa máu tươi đi tới: "Nghe nói hoàng đế của mấy người ra lệnh giết tôi? Tôi đến cho mấy người giết đây!"
Vèo!
Tất cả quý tộc Ưng quốc trong cung điện Bạch Kim quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Bắc Minh.
"Đây là ai?"
"Lại dám xông vào trong cung điện Bạch Kim?"
"Một người Long quốc? Haha, nơi cao quý như thế này cũng là nơi mà bọn họ có thể bước vào sao?"
Một vài quý tộc cười lạnh.
Còn có mấy người phụ nữ da trắng bịt mũi: "Haha, mùi máu tươi trên người cậu ta nặng quá, buồn nôn chết mất".
Vẻ mặt ghét bỏ!
Kinh ngạc, bất ngờ, khinh miệt!
Vẻ mặt nào cũng có, chỉ là không có sợ hãi và hoảng hốt!
Đồng tử của Ưng hoàng co lại, tràn ngập u ám và rét lạnh.
Sau khi nhận ra người trẻ tuổi Long quốc này, ông ta mới hoàn toàn chấn động: "Cậu là Diệp Bắc Minh?"
"Sao cậu có thể vào đây được? Cung điện Bạch Kim của tôi có võ giả bảng xếp hạng ngầm canh gác, cậu không thể vào đây được!"
Tin tức là thật!
Một mình Diệp Bắc Minh đánh đại quân ba trăm nghìn người tan tác?
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Những người mà ông nói đã bị tôi giết sạch rồi".
Đám người sững sờ!
Diệp Bắc Minh?
Diệp Bắc Minh nào?
Một tên vô danh tiểu tốt, chưa bao giờ nghe nói đến!
Bọn họ căn bản không nghĩ đến Wilson và đại quân ba trăm nghìn người.
Thân vương Charlie đẩy đám người ra đi tới, khinh miệt nói: "Người của Long quốc, là ai cho cậu tiến vào đại sảnh cung điện Bạch Kim, cậu có tư cách tiến vào nơi này sao?"
Ông ta còn chưa hiểu được tình huống.
Cộng thêm cồn rượu, ông ta trực tiếp quát: "Cậu mau cút..."
Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn, chỉ tùy ý vung tay lên.
Giọng nói dừng lại.
Máu tươi bắn tung tóe!
Ầm!
Thế mà thân vương Charlie lại phát nổ!
Đậu má!
Cứ phát nổ như vậy, ngay trước mặt một đám quý tộc Ưng quốc, trong đại sảnh cung điện Bạch Kim, cả người nổ tung.
"A!"
"Oh my God!"
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, giống như đã biến thành pho tượng.
Thậm chí còn ngừng hô hấp!
Nơi này chính là cung điện Bạch Kim!
Một người Long quốc xâm nhập vào nơi này, đập chết một vị thân vương chí cao vô thượng của Ưng quốc?
Nếu chuyện này bị truyền đi, toàn thế giới sẽ kinh ngạc đến chết!
Toàn bộ cung điện Bạch Kim hoàn toàn tĩnh mịch.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như thần chết đến từ sâu trong Địa Ngục: "Ưng hoàng..."
Anh đang định nói chuyện.
Reng reng reng…!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thế mà điện thoại của Diệp Bắc Minh lại reo lên đúng lúc này.
Anh chần chờ một chút, lấy điện thoại ra: "Alo?"
Tất cả mọi người trong cung điện Bạch Kim ngây ra, đây là chuyện gì vậy?
Một người Long quốc xâm nhập vào cung điện Bạch Kim, xem ra là không có ý tốt, bây giờ lại nghe điện thoại trước mặt mọi người?
Coi hoàng cung của Ưng quốc bọn họ là chỗ nào?
Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tiểu sư đệ..."
Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Sư huynh? Lại là anh".
Đối phương có chút xấu hổ: "Khụ khụ... Đúng, lại là anh đây".
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Xem ra gián điệp của Long quốc đã trải rộng khắp các nơi trên thế giới.
Anh vừa mới tiến vào cung điện Bạch Kim, thế mà chỗ sư huynh đã nhận được tin tức, gọi điện thoại tới.
Diệp Bắc Minh biết ý của sư huynh: "Sư huynh, không thể giết Ưng hoàng sao?"
"Hít…!"
Trong đại sảnh cung điện Bạch Kim truyền đến những tiếng hít khí lạnh thanh âm.