Diệp Bắc Minh nhíu mày lại: "Cô đang theo dõi tôi?"
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười: "Anh Diệp đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý!"
"Chỉ là muốn kết bạn với anh Diệp thôi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Con người của tôi không thích kết bạn lung tung, cô có thể đi được rồi!"
Thẩm Nại Tuyết cau mày lại, không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại không nể mặt như thế!
Nữ đệ tử Băng Cực Cung bên cạnh quát lớn một tiếng: "Khách khí với anh một chút anh còn không biết nể mặt đúng không? Biết Băng Cực Cung chúng tôi là tồn tại gì không?"
"Chỉ cần công chúa của chúng tôi tiến vào Đế Cảnh, Băng Cực Cung chúng tôi sẽ có thể sánh ngang với Thiên Đạo tông, Huyền Thiên tông!"
"Thánh nữ khách khí với anh đã là nể mặt anh lắm rồi, anh đừng có mà không biết tốt xấu!"
Ầm!
Một khí tức nổ tung ầm vang!
Một tiếng “chát” vang giòn, nữ đệ tử Băng Cực Cung này bị đánh bay ra ngoài, rơi ầm ầm xuống đất!
Khuôn mặt xinh đẹp sưng thành đầu heo!
"Anh dám đánh tôi?"
Nữ đệ tử Băng Cực Cung lên cơn giận dữ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Nể mặt một người quen của tôi, tôi tha mạng cho cô!"
"Nếu còn dám nói chuyện với tôi như thế, giết không tha!"
Anh quát lớn một tiếng: "Cút!"
Trong đôi mắt đẹp của Thẩm Nại Tuyết tràn ngập ý lạnh.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, bây giờ tình cảnh của anh đang rất nguy hiểm, lúc đầu tôi muốn mời anh đến Băng Cực Cung tị nạn!"
"Nhưng biểu hiện của anh khiến tôi rất thất vọng, hi vọng anh đừng hối hận!"
Nói xong, cô ta liền dẫn đám người của Băng Cực Cung rời đi.
Diệp Bắc Minh truyền âm nói: "Băng Phách tiền bối, tôi không nể mặt Băng Cực Cung như vậy không sao chứ?"
Giọng nói lạnh nhạt của Băng Phách vang lên: "Chỉ là một đệ tử, đánh thì đánh!"
"Bản tọa hiểu tình cảnh của cậu, cho dù Băng Cực Cung là thế lực mà bản tọa đã từng để lại, nhưng tạm thời cũng không rõ là địch hay bạn!"
"Cậu làm như vậy, không sai!"
"Cảm ơn tiền bối đã thông cảm".
Thần niệm rời khỏi mộ địa, anh và Lạc Khuynh Thành cùng nhau đi về phía nhà họ Sở.
Ông cháu hai người nhà họ Mặc nấp ở chỗ tối, phù văn chớp động quanh thân.
Ẩn nấp tất cả!
Sắc mặt thiếu nữ nhà họ Mặc tràn đầy hoang mang: "Ông nội, cứ để anh ta đi như vậy sao?"
"Không đi ra nói chuyện mấy câu với anh ta sao? Nói không chừng có thể mời anh gia nhập nhà họ Mặc thì sao!"
Lão già lắc đầu: "Lão phu đột nhiên thay đổi ý định rồi".
"Ồ?"
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ tuyệt sắc lấp lóe như đá quý.
Lão già nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi: "Kẻ này không phải vật trong ao!"
"Đối mặt với Băng Cực Cung còn có thái độ như vậy, cậu ta sẽ càng không nể mặt chúng ta!"
"Chỉ có thể để cậu ta gặp phiền phức trước, đến lúc đó nhà họ Mặc ra tay giúp đỡ, mới có thể lấy được ấn tượng tốt của cậu ta!"
Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vừa đi được một tiếng.
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc cổ tay, lấy một cái ngọc bội đang phát sáng ra từ trong nhẫn trữ vật!
Một giây sau.
Trong ngọc bội truyền đến giọng nói của Lục Bạch Hạc: "Chủ nhân, anh đang ở đâu?"
"Thuộc hạ có tin tức quan trọng muốn bẩm báo! Liên quan tới Hoa tộc Thượng Cổ, còn có bí mật về chủ Luân Hồi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Nói!"
Lục Bạch Hạc do dự một chút: "Chủ nhân, chuyện này liên quan rất rộng, tôi muốn bẩm báo trước mặt anh!"
"Anh đang ở đâu? Thuộc hạ đến tìm anh!"
Diệp Bắc Minh híp mắt lại, nói ra một vị trí.
"Được, thuộc hạ sẽ lập tức tới!"
Một chữ cuối cùng vừa kết thúc.
Ngọc bội ảm đạm đi.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Sư tỷ, chúng ta chuẩn bị một chút, có người muốn tìm cái chết!"
...
Cùng lúc đó, Thiên Đạo tông.
Sâu trong tử lao!
Cả người Lục Bạch Hạc đầm đìa máu me, tay chân đều bị bẻ gãy!
Bị treo lên giữa không trung giống như chó chết!
Dư Khải Đông ngồi trên một cái trên ghế bành, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế: "Chỉ là một dư nghiệt Hoa tộc lại có thể để ông phản bội Thiên Đạo tông? Có chút thú vị!"
"Nhưng mà rốt cuộc tiểu súc sinh này vẫn còn quá trẻ, vậy mà lại tuỳ tiện để lộ vị trí của mình như thế!"
"Đi!"
Ông ta chậm rãi đứng dậy, đi ra bên ngoài tử lao!
Trên mặt Lục Bạch Hạc tràn đầy vẻ sợ hãi: "Ông Dư, ông đã đồng ý với tôi sẽ không tổn thương người nhà của tôi!"
Dư Khải Đông dừng lại: "Người nhà? Ha ha, lão phu suýt nữa thì quên mất!"
"Tôi còn chuẩn bị cho ông một món quà lớn nữa!"
Ông ta vẫy tay một cái, lập tức có người tiến lên, áp giải Lục Bạch Hạc ra ngoài.
Vào giây phút đi ra ngoài tử lao, đôi mắt Lục Bạch Hạc lập tức trở nên đỏ bừng!
Khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo, điên cuồng chửi ầm lên: "Dư Khải Đông ông lừa tôi! Đệch! Đệch! Đệch!"
"Bố, mẹ!"
"Anh cả, anh hai..."
"Con trai... Tiểu Nhã, không!"
"Dư Khải Đông, ông sẽ chết không yên lành!"
Đầu người!
Ròng rã mấy trăm cái đầu người được xếp hàng chỉnh tề bên ngoài tử lao!
Giọng nói của Dư Khải Đông vô cùng lạnh lẽo: "Nhớ kỹ, đây chính là kết cục của việc phản bội Thiên Đạo tông!"
"Dẫn cậu ta đi cùng, để cậu ta tận mắt nhìn thấy tiểu súc sinh kia chết như thế nào!"
Chương 1397: Cậu dám đặt bẫy chúng tôi?
"Có người muốn tìm cái chết? Tiểu sư đệ, ý của em là?"
Lạc Khuynh Thành kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh giải thích: "Lục Bạch Hạc là trưởng lão của Thiên Đạo tông, ông ta hỏi hành tung của em như thế chắc chắn là có vấn đề!"
"Nếu đã có người muốn giết em như thế, vậy cũng đừng trách em không khách khí!"
"Đại sư tỷ, hộ pháp cho em, em chuẩn bị một chút!"
Lạc Khuynh Thành không chút do dự gật đầu: "Được!"
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.
Thần niệm tiến vào bên trong Lĩnh vực tuyệt đối!
Anh lấy ra vô số nguyên liệu, bắt đầu điên cuồng luyện chế Lôi Bạo Châu!
Đồng thời, Diệp Bắc Minh còn dung nhập ba loại dị hỏa vào trong Lôi Bạo Châu!
Sau khi tốn khoảng một tháng ở trong Lĩnh vực tuyệt đối, anh đã luyện chế ra hàng triệu viên Lôi Bạo Châu!
Lại mở to mắt ra một lần nữa!
Trong hai mắt toàn là huyết khí, khiến Lạc Khuynh Thành bị doạ sợ nhảy dựng: "Tiểu sư đệ, em làm sao vậy?"
Bên ngoài mới trôi qua được hai tiếng!
Diệp Bắc Minh nói: "Đại sư tỷ, chị chỉ cần làm theo lời em nói là được!"
"Vùi sâu đống Lôi Bạo Châu vào những vị trí đặc biệt, chuyện khác giao cho em là được rồi!"
Lạc Khuynh Thành nhận lấy một cái nhẫn trữ vật.
Cô ấy đưa thần niệm vào bên trong tìm kiếm, tất cả đều là những hạt châu kim loại màu đen!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh nghiêm túc như thế, cô ấy cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng vùi sâu Lôi Bạo Châu vào dưới mặt đất.
Chỗ tối, thiếu nữ nhà họ Mặc vô cùng khó hiểu: "Ông nội, bọn họ đang làm gì vậy?"
Lão già nhíu mày: "Đang chôn ám khí!"
"Ám khí?"
Thiếu nữ sửng sốt: "Đối với người tu võ cảnh giới Động Hư trở lên mà nói, ám khí đã vô dụng đi?"
"Cho dù có chôn vô số ám khí khủng bố thế nào, lượng biến cũng không có cách nào sinh ra chất biến mà!"
Lão già lắc đầu: "Cái này lão phu cũng không biết, cứ xem trước một chút rồi nói sau!"
"Đừng nói chuyện nữa, có người đến!"
Cùng lúc đó, hai người Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vừa vặn chôn tất cả Lôi Bạo Châu xuống dưới đất!
Mấy chục bóng người già nua từ trên trời giáng xuống.
"Ha ha ha ha!"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Diệp Bắc Minh, không ngờ đúng là cậu ở chỗ này!"
Hơn mười người tản ra xung quanh, bao vây hai người chật như nêm cối!
"Trời!"
Thiếu nữ nhà họ Mặc ở chỗ tối bị dọa đến mức toàn thân run rẩy: "Ông nội... Là người của Thiên Đạo tông!"
"Ông trời ơi, ba mươi mấy cảnh giới Hư Vương!"
"Còn có Dư Khải Đông kia, cảnh giới Hư Thần! Thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo tông!"
"Lần này tên kia gặp phiền toái rồi!"
Lão già co quắp khóe miệng.
Lục Bạch Hạc bị ném ra giống như chó chết: "Chủ nhân, xin lỗi... Bọn họ dùng người nhà tôi để uy hiếp!"
"Hu hu hu... Đáng tiếc cuối cùng, Dư Khải Đông vẫn giết sạch bọn họ!"
"Chủ nhân, tôi đáng chết!"
Rầm rầm rầm!
Lục Bạch Hạc dùng hết sức lực cuối cùng không ngừng dập đầu!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Không có việc gì, tôi còn muốn cảm ơn ông đây!"
"Nếu không có ông, bọn họ còn sẽ không đến đây đâu!"
Lục Bạch Hạc sửng sốt: "Chủ nhân?"
Dư Khải Đông hừ lạnh một tiếng: "Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng? Lão phu cho cậu một cơ hội, giao thánh vật của Hoa tộc ra đây!"
"Chỉ là một tên vô dụng ở thế giới Tam Thiên, lại có thể đi đến nơi này ư?"
"Nhưng mà phế vật chung quy lại vẫn là phế vật! Vẫn còn quá ngu ngốc!"
Dư Khải Đông nhếch lên khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm: "Nói ra tất cả bí mật trên người cậu, lão phu có thể cân nhắc cậu được chết thanh thản!"
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tôi rất hiếu kì, vì sao Thiên Đạo tông mấy người cứ phải bám riết lấy tôi mãi không buông vậy?"
Dư Khải Đông cười: "Một người chết muốn biết nhiều như vậy làm gì?"
"Dư nghiệt Hoa tộc đều đáng chết! Đã hiểu chưa?"
"Ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: "Mẹ nó cút đi, tất cả đều chết hết cho ông đây đi!"
"Lôi Bạo Châu, nổ cho tôi!"
Anh bỗng nhiên dẫm chân xuống một cái!
Ầm ầm!
Cả vùng đất giống như xảy ra động đất vậy!
Sắc mặt đám người Thiên Đạo tông đều thay đổi, một cảm giác nguy hiểm đánh tới!
Người tu võ có giác quan thứ sáu rất chính xác!
Một giây sau, dưới mặt đất nổ tung ra một luồng năng lượng kinh khủng, đám người Thiên Đạo tông bị hất bay ra ngoài!
Căn bản không kịp phản ứng!
Một đóa mây hình nấm cao mấy trăm mét phóng lên tận trời!
Giống như là bom hạt nhân nổ vậy!
Hơn hai mươi người bị lực lượng của Lôi Bạo Châu nổ chết tại chỗ, máu thịt văng tung tóe!
Cho dù không chết cũng bị dị hỏa đập trúng!
"Tiểu súc sinh! Mẹ nó cậu dám đặt bẫy chúng tôi?"
"Đệch! Giết cậu ta cho tôi!"
"Chờ một chút, đây là lửa gì... đừng mà..."
Đám người sống sót còn lại dữ tợn gào thét, trơ mắt nhìn mình bị đốt thành tro bụi!
"Hả?"
Chỗ tối, trong đôi mắt đẹp của thiếu nữ nhà họ Mặc phản chiếu ra một đóa mây hình nấm!
Thân thể mềm mại không ngừng run rẩy!
Chương 1398: Sáu vị Phong Hào Thần Đế
Lão già bên cạnh không ngừng hít khí lạnh, khóe miệng co giật: "Tên nhóc này... Quá độc ác!"
"Thủ đoạn như thế đã khiến Thiên Đạo tông gần như chết hết toàn bộ!"
"Cậu!"
Trước ngực Dư Khải Đông bị nổ ra một cái lỗ thủng kinh khủng, một cánh tay dính vào Phần Thiên Chi Diễm!
Chỉ trong chốc lát, cánh tay đã hóa thành tro tàn!
"A!"
Ông ta hít sâu một hơi, dùng một kiếm chém đứt cánh tay mình, xoay người chạy!
Diệp Bắc Minh cười nhạt một tiếng: "Đã đến rồi, ông còn chạy cái gì?"
Anh lập tức đuổi theo, hung hăng dẫm xuống!
Một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, Dư Khải Đông như bị sét đánh, đập xuống đất giống như chó chết: "Tiểu súc sinh, cậu dám..."
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, kiếm Đoạn Long đã trực tiếp chém xuống!
Hai chân hai tay của Dư Khải Đông tách rời khỏi thân thể!
Một giây sau.
Một cái chân hung hăng đạp lên trên đan điền của Dư Khải Đông, trực tiếp xuyên thấu!
"Cậu..."
Dư Khải Đông không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Ông ta đường đường là thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo tông, thế mà lại bị một tên phế vật cảnh giới Siêu Phàm phế đi như vậy?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng, một chân dẫm lên đầu ông ta: "Bây giờ đã có thể nói được chưa? Vì sao?"
"Ông chỉ có một cơ hội thôi, nếu như sai".
Diệp Bắc Minh búng tay một cái: "Ầm... Đầu nở hoa!"
Dư Khải Đông run rẩy một chút!
Giờ phút này, ông ta cảm giác người đang đối mặt với mình không phải một tên phế vật Hoa tộc cảnh giới Siêu Phàm!
Mà là một thần chết khống chế sinh tử!
"Tôi nói..."
Dư Khải Đông mặt xám như tro, đang định mở miệng.
Gào!
Một âm thanh cực kỳ giống tiếng rồng gầm vang lên, một con rắn lớn màu đen phá hư không xông đến, hung hăng đánh về hướng Diệp Bắc Minh!
Anh đưa tay chém ra một kiếm, chém ra một con huyết long!
Trong nháy mắt cả hai va chạm, một luồng khí như sóng thần nổ tung, trực tiếp đánh anh lui ra ngoài!
"Nhóc con, cậu thật to gan, dám giết trưởng lão Thiên Đạo tông của tôi?"
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím xuất hiện, sau lưng còn có hơn mười bóng người bay tới!
"Chủ nhân Thiên Đạo tông - Bách Lý Tranh Vanh? Sao ông ta lại tới đây!"
Thiếu nữ nhà họ Mặc bịt chặt miệng, cô ta trốn ra sau lưng ông nội theo bản năng: "Còn có mười vị thái thượng trưởng lão, trời ơi!"
"Đều là cảnh giới Hư Vương, ông nội, Diệp Bắc Minh xong đời rồi..."
Trong chớp nhoáng này, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch!
Ánh mắt lão già cũng vô cùng nghiêm trọng: "Chẳng lẽ mình đã nhìn lầm? Tên nhóc này căn bản không phải người được trời chọn?"
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: "Bách Lý Tranh Vanh, ông dám bắt nạt cậu ấy? Chán sống rồi hả?"
"Lớn mật, dám gọi thẳng tên của Thiên Đạo tông chủ? Ai!"
Một lão già áo xám quát lên một tiếng lớn: "Cút ra đây!"
Trong nháy mắt ông ta vừa dứt lời.
Một bóng người vọt tới trước mặt lão già áo xám, khí tức Đế Cảnh nở rộ!
Chát!
Một bàn tay rơi xuống!
"A!"
Lão già áo xám nổ tung tại chỗ, hóa thành một cơn mưa máu!
"Bà!"
Đám thái thượng trưởng lão còn lại của Thiên Đạo tông hoảng sợ nhìn bà lão áo đỏ vừa ra tay!
Đôi mắt suýt nữa nhỏ máu: "Trời! Một trong sáu vị Phong Hào Thần Đế của Huyền Thiên tông, Bách Hoa Thần Đế!"
Giọng nói của bà lão áo đỏ vô cùng lạnh lẽo: "Biết bản tọa mà còn chưa cút?"
Thiên Đạo tông chủ bước lên trước một bước, khí tức Đế Cảnh bộc phát: "Chỉ có một mình bà mà dám đuổi chúng tôi đi?"
"Bà ra tay giết người của Thiên Đạo tông như vậy, cho dù bà là Đế Cảnh, chẳng lẽ không sợ hôm nay sẽ chết ở đây sao?"
Lại có thêm một giọng nói nữa vang lên: "Nếu như cộng thêm chúng tôi thì sao?"
Vừa dứt lời, sáu bóng người đồng thời xuất hiện.
Bầu trời run rẩy, ánh sáng ảm đạm!
Năm người trong đó đều là Đế Cảnh!
Người cuối cùng thì Diệp Bắc Minh đã từng gặp qua, thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông - Nhậm Kiếm Hành!
Sáu người vừa sải bước ra, đứng chắn ở trước mặt Diệp Bắc Minh: "Mấy người thử tiến lên một bước xem?"
Trong chớp mắt sáu người vừa xuất hiện, sắc mặt đám người Bách Lý Tranh Vanh cùng nhau biến đổi!
"Quỷ Đế, Vô Danh!"
"Thông Thiên Thần Đế - Nghiêm Bắc Huyền!"
"Ám Ảnh Thần Đế - Trịnh Cửu Uyên!"
"Bất Hủ Thần Đế - Tiêu Bất Hủ!"
"Còn có... Kiếm Đạo Thần Đế, - Tuyệt Vô Trần!"
Mỗi lần nói ra một cái tên, sắc mặt đám người Bách Lý Tranh Vanh càng khó coi hơn một phần!
Đợi đến khi cái tên cuối cùng vừa vang ra.
Sắc mặt Bách Lý Tranh Vanh đã vô cùng kiêng kỵ: "Rốt cuộc Huyền Thiên tông mấy người có ý gì?"
Bà lão áo đỏ cười lạnh: "Còn chưa đủ hiểu sao? Dẫn người của Thiên Đạo tông cút đi!"
"Bà!"
Sắc mặt Bách Lý Tranh Vanh đen sì.
Chương 1399: Cậu Diệp, bái tôi làm sư phụ đi
Dù sao ông ta cũng là chủ nhân của một tông!
Thế mà lại bị người ta răn dạy như vậy, ông ta biết để cái mặt già ở đâu?
Bách Lý Tranh Vanh kìm nén lửa giận: "Vì kẻ này, Huyền Thiên tông muốn đối địch với Thiên Đạo tông sao?"
"Tuyệt Vô Trần, ông là đại trưởng lão của Huyền Thiên tông, tốt nhất là ông nên nghĩ cho rõ ràng!"
"Một khi Huyền Thiên tông khai chiến với Thiên Đạo tông, hậu quả khó mà lường được!"
Tuyệt Vô Trần lẳng lặng vươn ba ngón tay ra: "Tôi cho ông ba giây, nếu như ở đây còn sót lại một người nào của Thiên Đạo tông!"
"Vậy tất cả mọi người không cần đi nữa!"
"Ba!"
"Ông thật sự có gan đếm sao?"
Bách Lý Tranh Vanh phẫn nộ trừng to mắt.
"Hai!"
Ánh mắt Tuyệt Vô Trần trầm xuống, một luồng sát khí kinh khủng xông ra!
"Một!"
Bách Lý Tranh Vanh khẽ quát một tiếng: "Chúng ta đi!"
Đám người Thiên Đạo tông tiến lên, chuẩn bị nâng Dư Khải Đông nằm dưới đất đi!
Đột nhiên.
"Chậm đã!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên!
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người tất cả đều nhìn lại!
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại dám mở miệng ở thời điểm này!
Bách Lý Tranh Vanh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, cưỡng ép ngăn chặn sát ý động trời trong lòng: "Nhóc con, cậu còn có lời gì muốn nói?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Mấy người có thể đi!"
Anh chỉ vào Dư Khải Đông: "Nhưng phải để ông ta lại!"
"Cậu nói cái gì?"
Bách Lý Tranh Vanh còn tưởng rằng mình nghe lầm, chợt híp mắt lại: "Nhóc con, nếu như hôm nay không phải có Huyền Thiên tông làm chỗ dựa cho cậu, cậu đã là một cái xác rồi!"
"Cậu có biết mình đang nói cái gì không?"
Diệp Bắc Minh cười: "Cho dù hôm nay không có ai làm chỗ dựa cho tôi, Dư Khải Đông đều phải chết!"
"Cả đời này Diệp Bắc Minh tôi ghét nhất là bị người ta đuổi giết, bị người ta thương nhớ!"
Dư Khải Đông chửi ầm lên: "Đệch! Tiểu phế vật, cậu coi mình là cái gì chứ?"
"Muốn giết tôi? Con mẹ nó cậu đến đây đi!"
"Ông đây ở ngay chỗ này, cậu có thể giết ông đây trước mặt tông chủ, ông đây sẽ nhận cậu là ông nội!"
Ông ta suýt nữa thì tức chết!
Thân là thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo tông, thực lực cảnh giới Hư Thần!
Đầu tiên là lật thuyền trong mương, mất đi thực lực cả người!
Bây giờ lại bị làm nhục như vậy!
Đôi mắt Dư Khải Đông đỏ bừng, hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống Diệp Bắc Minh!
Anh phun ra một câu: "Như ông mong muốn!"
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh đã hành động.
Cả người lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Dư Khải Đông!
Anh nhấc chân đá về phía đầu ông ta!
Con ngươi Dư Khải Đông co vào một chút: "Đừng... Tông chủ, cứu tôi..."
"Tiểu súc sinh, cậu dám!"
Bách Lý Tranh Vanh gào thét một tiếng, tấn công về phía sau lưng Diệp Bắc Minh!
Anh không hề có ý định dừng tay, dẫm mạnh chân xuống!
Ầm!
Bách Lý Tranh Vanh vừa xông ra một nửa, đầu Dư Khải Đông đã nổ tung trong tiếng kêu thảm kinh khủng!
"Hả?"
Đám người Tuyệt Vô Trần kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một chút!
Ngay cả bọn họ cũng không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại sát phạt quả đoán như thế!
"Đáng chết! Cậu đáng chết!"
Giọng nói của Bách Lý Tranh Vanh vô cùng oán độc: "Diệp Bắc Minh, cậu chết đi cho bổn tông chủ!"
Ông ta lấy ra một thanh trường kiếm, điên cuồng chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Tuyệt Vô Trần tiến lên, đấm ra một quyền!
Một tiếng “ầm” vang lên, Bách Lý Tranh Vanh bị đánh bay ra ngoài!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi!
Ông ta khiếp sợ nhìn Tuyệt Vô Trần: "Ông... Bán bộ Đế Tôn! Làm sao có thể!"
"Chúng ta đi!"
Ông ta chật vật dẫn đám người Thiên Đạo tông rời đi!
Tuyệt Vô Trần mỉm cười tiến lên: "Thằng nhóc thối, lại to gan như thế!"
"Lại dám giết người ở ngay trước mặt lão già Bách Lý Tranh Vanh kia, cậu không sợ chúng tôi không ra tay, Bách Lý Tranh Vanh sẽ trực tiếp giết cậu ư?"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược một câu: "Tôi đã đến tình trạng không chết không thôi với Thiên Đạo tông rồi, cho dù tôi không giết Dư Khải Đông, ông cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho tôi ư?"
"Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp giết chết!"
"Ha ha ha ha!"
Một tiếng cười sảng khoái vang lên!
Tiêu Bất Hủ cười nói: "Nhóc Diệp, cậu rất hợp khẩu vị của lão phu!"
"Lão phu muốn nhận cậu làm đồ đệ, ý của cậu thế nào?"
Nghe thấy thế, những người còn lại lập tức không quan tâm đến gì nữa!
Trịnh Cửu Uyên vội vàng mở miệng: "Ông nằm mơ đi, nhóc Diệp, lão già này không có ý tốt đâu!"
"Bản lĩnh của ông ta không có gì đáng học cả, bái Ám Ảnh Thần Đế tôi làm sư phụ đi!"
"Tôi cam sẽ truyền thụ hết tất cả tuyệt học cho cậu!"
"Ông cút đi!"
Nghiêm Bắc Huyền hét lớn một tiếng: "Nhóc Diệp, Thông Thiên Thần Đế tôi có chiến lực vô song, chỉ cần cậu bái tôi làm sư phụ!"
"Tôi cam đoan toàn bộ Huyền Giới không có người nào có thể bắt nạt được cậu!"
Một giọng nói già nua vang lên, Quỷ Đế vô danh nhếch miệng cười một tiếng: "Sát khí trên người cậu Diệp rất nặng, cậu ấy thích hợp ở cùng với tôi!"
Bà lão áo đỏ đẩy mọi người ra: "Cậu Diệp, bái tôi làm sư phụ đi!"
Chương 1400: Đều muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đồ đệ!
"Bách Hoa Thần Đế tôi cũng có thực lực không kém, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy sư tỷ xinh đẹp!"
Diệp Bắc Minh có chút choáng váng!
Ánh mắt Lạc Khuynh Thành ở một bên co vào, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Nếu để những người tu võ khác trong Huyền Giới thấy cảnh này, nhất định sẽ ghen ghét đến chết!
Sáu Đế Cảnh, thế mà lại tranh nhau nhận tiểu sư đệ làm đồ đệ?
"Nhóc con, sao cậu lại ngây ra đó?"
"Đúng vậy, mau nói, cậu muốn bái ai là sư phụ?"
"Tôi thấy cậu nhóc Diệp này đang quá kích động, cho nên nhất thời quên nói chuyện!"
Mấy người đều bật cười.
Diệp Bắc Minh suy tư một chút, từ chối nói: "Cảm ơn các vị tiền bối hậu ái, tôi đã có 104 vị sư phụ rồi!"
"Tôi không định bái sư nữa!"
"Cái gì?"
Mấy người sững sờ, không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại có nhiều sư phụ như vậy!
Càng không nghĩ tới Diệp Bắc Minh sẽ từ chối bọn họ!
Bọn họ là Đế Cảnh, Phong Hào Thần Đế!
Toàn bộ Huyền Giới, căn bản không có người nào có thể từ chối làm đồ đệ của Phong Hào Thần Đế!
Mấy người chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh.
Bà lão áo đỏ hỏi: "Cậu Diệp, đây là có chuyện gì?"
Diệp Bắc Minh không kiêu ngạo không tự ti: "Bách Hoa tiền bối, 100 vị sư phụ của tôi đang độ sinh tử kiếp!"
"Nếu như bọn họ bình yên vô sự, vãn bối rất hy vọng trở thành đệ tử của các vị tiền bối!"
"Nhưng bây giờ vẫn chưa biết sư phụ sống chết ra sao, tôi thật sự không có cách nào bái sư phụ thêm nữa!"
Anh giải thích lại mọi chuyện!
Vừa dứt lời, Tuyệt Vô Trần đã cười một tiếng đầy ẩn ý: "Nếu như tôi cứu sống được trăm vị sư phụ của cậu, cậu có thể gia nhập Huyền Thiên tông hay không?"
"Đồng thời bái chúng tôi làm sư phụ?"
"Cái gì?"
Hô hấp của Diệp Bắc Minh khựng lại: "Chuyện này là thật? Mọi người thật sự có thể phục sinh sư phụ tôi?"
Tuyệt Vô Trần khẳng định gật đầu: "Nếu như chúng tôi còn không làm được, chỉ sợ toàn bộ Huyền Giới chỉ có người ở chỗ kia mới có thể làm được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Chư vị tiền bối, xin mời đi theo tôi!"
Một ý niệm xuất hiện trong đầu, anh mở di tích Côn Luân Thượng Cổ ra.
Sau đó mời đám người tiến vào bên trong!
"Cái này... Thật là di tích Côn Luân Thượng Cổ!"
"Mười hai long sơn, còn có Long Thai Trì ở trung tâm!"
Trong nháy mắt tiến vào di tích Côn Luân Thượng Cổ, sắc mặt cả người mấy người đều chấn động!
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Tiêu Bất Hủ hô hấp dồn dập: "Cậu Diệp, cậu lấy được di tích Côn Luân Thượng Cổ như thế nào vậy?"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Không dối gạt tiền bối, tôi may mắn có cơ duyên có thể mở ra được một thế giới không gian tuỳ thân!"
"Sau khi gặp được di tích Côn Luân Thượng Cổ này liền tùy tiện thử một chút".
"Để xem có thể thu nó vào trong thế giới không gian của tôi hay không, ai ngờ lại lập tức thành công!"
"Bây giờ thế giới không gian của tôi đã dung hợp làm một với di tích Côn Luân Thượng Cổ rồi!"
Yên tĩnh như chết!
Sáu người Tuyệt Vô Trần, Tiêu Bất Hủ, Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh, Bách Hoa Thần Đế quay sang nhìn nhau!
Mắt lớn trừng mắt nhỏ!
"Yêu nghiệt, con mẹ nó cậu ấy quá yêu nghiệt! Đậu má!"
"Cậu ấy mới ở cảnh giới Siêu Phàm, chẳng những có thể mở ra thế giới không gian, mẹ nó thế mà còn có thể dung hợp di tích Côn Luân Thượng Cổ?"
"Lão phu sống mấy triệu năm còn không làm được chuyện đó? Đã được năm trăm tuổi chưa?"
Ánh mắt mấy người nhìn về phía Diệp Bắc Minh không được bình thường!
Nóng như lửa đốt!
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Tiền bối, mọi người làm sao vậy?"
"Móa!"
Nghiêm Bắc Huyền tiến lên một bước, trực tiếp bắt lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Nhóc Diệp, quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiền bối có ý gì?"
"Có ý gì? Nhóc Diệp, quỳ xuống bái tôi làm sư phụ! Nhanh!"
Đôi mắt Nghiêm Bắc Huyền đỏ bừng, trực tiếp cướp người!
Tiêu Bất Hủ cười mắng: "Lão già này, ông biết xấu hổ một chút được không? Mọi người cạnh tranh công bằng!"
"Để cậu Diệp tự mình lựa chọn đối tượng bái sư!"
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Tiền bối, không phải chúng ta đã nói rồi sao!"
"Cứu người trước sau đó bái sư sao?"
Tuyệt Vô Trần khôi phục bình tĩnh đầu tiên: "Lão tứ!"
"Haiz!"
Nghiêm Bắc Huyền bất đắc dĩ buông cổ tay Diệp Bắc Minh ra.
Giọng nói của Tuyệt Vô Trần vang lên lần nữa: "Cậu Diệp, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Vãn bối năm nay 27 tuổi!"
"Mẹ nó chứ..."
Cơ thể sáu người Tuyệt Vô Trần, Tiêu Bất Hủ, Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh, Bách Hoa Thần Đế đều run lên!
Hoàn toàn đứng ngồi không yên!
Đôi mắt lập tức đỏ bừng, giống như bộc phát ra ánh lửa, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Nghiêm Bắc Huyền quát lên một tiếng lớn: "Đại ca, xin lỗi!"
"Tôi muốn cậu nhóc này, cùng lắm thì về sau ông nói cái gì tôi đều nghe theo ông hết là được!"
"Nhưng chỉ có một chuyện, nhóc Diệp nhất định phải làm đệ tử của tôi!"
Quỷ Đế Vô Danh chửi ầm lên: "Cút đi!"
"Từ thế giới Tam Thiên tới đây, 27 tuổi, cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!"