Diệp Bắc Minh không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đưa Liễu Như Khanh trở lại hoàng cung Tu La Tộc.
"Thất sư muội, em không sao thì tốt quá!"
Ba vị sư tỷ nhìn thấy Liễu Như Khanh, hết sức kích động.
"Như Khanh, mừng em về nhà!"
Diệp Thanh Lam đi tới.
Liễu Như Khanh tiến lên: "Chủ mẫu! Cháu về rồi!"
Diệp Thanh Lam gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi, sau này cháu cũng giống như họ, đừng gọi dì là chủ mẫu"
"A?"
Liễu Như Khanh ngạc nhiên, đôi mắt đẹp ngay lập tức đỏ lên: "Người... người không cần cháu nữa?"
"Chủ mẫu, cháu sai rồi, cầu xin người đừng..."
Cơ thể mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ trên mặt đất.
Diệp Thanh Lam vội vàng đỡ lấy Liễu Như Khanh: "Đứa nhỏ ngốc, sao dì có thể không cần cháu chứ!"
"Chị em các cháu không thể làm nha hoàn cả đời được!"
"Sau này chị em các cháu giống nhau, gọi dì là dì Lam là được"
"Hả? Dì Lam?"
Liễu Như Khanh ngây người, giống như đang nằm mơ.
Lục Tuyết Kỳ cười khúc khích: "Thất sư muội, em không hiểu ý của dì Lam sao?"
Nói xong, còn nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh.
Liễu Như Khanh lập tức phản ứng lại!
Nếu tiếp tục gọi Diệp Thanh Lam là chủ mẫu, thì chắc chắn chỉ có thể là nha hoàn của Diệp Bắc Minh!
Nếu gọi là dì Lam, có thể làm con dâu!
"Dì Lam!"
Liễu Như Khanh đương nhiên phóng khoáng, dứt khoát gọi một câu.
"Ây!"
Diệp Thanh Lam cười gật đầu.
Diệp Bắc Minh đứng ở một bên, dường như vẫn chưa phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc!
Mọi người cùng nhau ôn chuyện một phen.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Mẹ, cha của con đâu?"
Diệp Thanh Lam nói: "Ông ấy đang làm chuyện của mình, Minh Nhi con không cần lo lắng."
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Mẹ, bắt đầu từ bây giờ, mọi người phải nâng cao thực lực rồi!"
"Mẹ biết!"
Diệp Thanh Lam gật đầu, lại có chút lúng túng: "Nâng cao thực lực, cũng không phải chuyện một sớm một chiều"
Diệp Bắc Minh tự tin nở nụ cười: "Yên tâm, cứ giao cho con!"
Anh đến tìm nữ hoàng Tu La, bày tỏ cần số lượng lớn dược liệu.
Nữ hoàng Tu La cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa Diệp Bắc Minh đến kho thuốc của hoàng cung Tu La Tộc!
Diệp Bắc Minh đâm đầu vào trong.
Ba ngày sau, mắt đỏ bừng đi ra.
Khi hơn mười nghìn viên Đế phẩm đan dược xuất hiện trước mắt, nữ hoàng Tu La hoàn toàn bối rối!
Cô ta biết Diệp Bắc Minh có thể muốn luyện đan, nhưng không ngờ tới sẽ luyện chế ra hơn mười nghìn viên Đế phẩm đan dược!
Hơn nữa còn con mẹ nó là Cửu Đạo Đan Văn!
Thằng nhóc này muốn lên trời à!
Nữ hoàng Tu La ánh mắt như lửa nóng, hô hấp dồn dập: "Diệp Bắc Minh, những đan dược này đều do cậu luyện?"
"Minh Nhi, con?"
Vẻ mặt của Diệp Thanh Lam cũng khiếp sợ.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Mọi người chỉ cần nâng cao cảnh giới, đan dược cứ để con lo!"
Anh lại nhìn về phía nữ hoàng Tu La: "Thậm chí, bà có thể tăng thực lực của toàn bộ đại quân Tu La Tộc"
"Một tháng tới, tôi sẽ luyện cho các người một triệu viên Đế phẩm đan dược!"
"Tôi chỉ muốn một lời hứa từ bà. Bà có thể khiến cho Tu La Tộc trở nên vững như thành đồng, không ai dám xâm phạm không!"
Nữ hoàng hít một hơi khí lạnh: "Hít! Một triệu viên!"
Bà ta kích động nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, miệng há ra thở dốc: "Diệp Bắc Minh, nếu như cậu có thể cung cấp cho tôi một triệu viên Đế phẩm đan dược!"
"Tôi bảo đảm, Tu La Tộc sẽ bồi dưỡng hàng triệu tinh anh hàng đầu, đủ sức quét sạch toàn bộ Ma giới!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh xoay người vào kho thuốc: "Chờ tin tức của tôi!"
…
…
Trong nhà kho, ngọn lửa đang bùng cháy.
Mùi thuốc không ngừng tỏa ra từ trong đỉnh Thái Cực.
Nếu có những người luyện võ khác ở đây, họ nhất định sẽ sợ chết khiếp mất!
Đế phẩm đan dược được sản xuất ở đây giống như một dây chuyền sản xuất ra!
Đột nhiên.
Không gian chấn động một hồi!
Diệp Bắc Minh dừng lại: "Ai?"
Trong không gian mở ra một lối đi, một cô gái bước ra: "Là tôi!"
Diệp Bắc Minh rất ngạc nhiên: "Sở Sở cô nương, sao cô lại đến đây?"
Vẻ mặt Sở Sở ngạc nhiên: "Anh làm ra những viên thuốc này?"
Diệp Bắc Minh quơ quơ đỉnh Thái Cực trong tay: "Cô nghĩ sao?"
Đôi mắt đẹp của Sở Sở lóe lên: "Không ngờ tới anh còn có thể chế được đan dược, để tôi xem!"
"Hả? Cửu Đạo Đan Văn, Đế phẩm!"
"Anh là Y tiên cấp chín?"
Y tiên cấp chín không phải là hiếm thấy ở nhà họ Sở.
Nhưng hiếm có thể tìm được một vị Y tiên cấp chín vừa có võ công vừa có kỹ năng luyện đan!
Đặc biệt là một Y tiên cấp chín trẻ tuổi như Diệp Bắc Minh, tương lai của anh là không thể lường được.
Sở Sở nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Diệp Bắc Minh, anh còn nhớ rõ thỏa thuận của anh và chị tôi không?"
"Nhớ rõ! "
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sở Sở mỉm cười: "Tốt lắm, đại hội Chân Võ đã bắt đầu."
"Thời gian là một tháng, cấm địa Luân Hồi sẽ được mở sau một tháng nữa!"
"Anh cần phải vào cấm địa Luân Hồi để tìm thứ gọi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục gì đó!"
Nói đến đây, cô ấy khẽ mỉm cười: "Nếu có thắc mắc thì có thể hỏi tôi ngay bây giờ!"
Trần Bắc Minh vẫn bình tĩnh: "Nguồn gốc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục này là gì?"
Sở Sở lắc đầu: "Vấn đề này không phải chuyện anh có thể hỏi được, anh đổi câu khác đi."
Chương 1232: Thiên Đạo tông tuyên bố lệnh truy nã
Diệp Bắc Minh không chút do dự: "Nhà họ Phương có lai lịch gì?"
Sở Sở bất đắc dĩ: "Vấn đề này, tạm thời anh còn chưa đủ tư cách để biết!"
"Chờ anh tiến vào hạng 100 Thiên Bảng, tôi có thể nói cho anh biết."
"Là bạn bè, tôi chỉ có thể nhắc nhở trước cho anh một chút, sự tồn tại của nhà họ Phương sẽ lật đổ hiểu biết của anh!"
Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: "Lẽ nào nhà họ Phương đến từ vị diện còn cao thế giới Tam Thiên?"
Sở Sở nở nụ cười thần bí: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn đúng."
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu.
Giọng của Sở Sở truyền đến: "Đúng rồi, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện."
"Thứ nhất, Thiên Đạo tông tuyên bố lệnh truy nã, treo giải thưởng 10 tỷ thần nguyên đổi lấy đầu của anh!"
"Thứ hai, Vô Thủy Kiếm Hoàng đang đuổi giết anh, ông ta là cảnh giới Chúa Tể!"
"Với thực lực trước mắt của anh, tốt nhất là đừng lộ diện trước mặt bọn họ!"
Sau khi nói xong câu đó, thiếu nữ quay người biến mất.
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Thiên Đạo tông? Vô Thủy Kiếm Hoàng, cảnh giới Chúa Tể? Ha ha!"
"Tôi là một người biết lắng nghe lời khuyên!"
Ngay sau đó.
Anh lấy ra một cái mặt nạ màu tím, đeo lên mặt.
. . . . . .
Cùng lúc đó, tại quảng trường bên ngoài điện Chân Võ.
Một bia đá khổng lồ màu đen vươn thẳng lên trời, khí thế hào hùng.
Hàng trăm con Chân Long màu vàng bay lượn trên không trung, canh giữ Thiên Bảng.
Xung quanh Thiên Bảng, được bố trí hơn mười nghìn đài võ đạo.
Mỗi một đài võ đạo đều đang xảy ra cuộc chiến đấu khốc liệt, phía dưới được bao vây cả hàng chục triệu người tu võ.
"Hay!"
"Phế vật, đúng là phế vật!"
"Đánh nó đi, chưa ăn cơm hả?"
Tiếng reo hò khen hay và tiếng chửi bới không dứt bên tai!
Hàng chục nghìn tông môn hàng đầu đã tham gia vào sự kiện lớn này, ngoài ra còn có một số lượng lớn những người tu võ đơn độc.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những nhân tố không lường được!
Trung tâm quảng trường, Thiên Bảng liên tục nhấp nháy ánh sáng!
Mỗi khi ánh sáng nhấp nháy, thứ hạng lập tức được cập nhật một lần!
Ở cuối cùng của Thiên Bảng, trong khoảng 1000 đến 10000, thứ hạng được cập nhật gần như liên tục!
Trong khoảng 1000 đổ lại, tần số ít hơn rất nhiều!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Hàng trăm con Chân Long lượn quanh Thiên Bảng gầm lên cùng một lúc, gần vị trí đầu của Thiên Bảng lóe lên ánh sáng màu tím!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Hàng chục triệu người tu võ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Bảng!
"Có người đã lọt vào hạng 100 của Thiên Bảng rồi!"
" Mau nhìn xem là ai!"
Mọi người ngước lên nhìn, tìm thấy một cái tên đang phát sáng màu tím.
"Mặc Bạch Y"
"Thiếu gia của Thiên Lang tộc, hai mươi lăm nghìn tuổi!"
"Cảnh giới Chân Linh cấp Đỉnh Phong! Còn trẻ quá!"
Mọi người nhìn kỹ hơn: "Xếp hạng thứ 30 trên Thiên Bảng!"
"Con mẹ nó, hai mươi lăm nghìn tuổi đã xếp hạng 30 Thiên Bảng, thế này khủng khiếp quá!"
Đám đông hoàn toàn phấn khích.
Chỉ mười giây sau, ánh sáng màu tím thứ hai bùng nổ!
"Vũ Thiên Tuyệt, Cảnh giới Chân Linh cấp Đỉnh Phong, hai mươi sáu nghìn năm tuổi, xếp thứ 18 trên Thiên Bảng!"
Ánh sáng màu tím thứ ba bùng nổ!
"Tô Tử Lăng, Cảnh giới Chân Linh cấp Đỉnh Phong, tuổi tác được giữ bí mật, xếp hạng thứ 25 trên Thiên Bảng!"
"Chết tiệt! Thì ra là Tô Tử Lăng, cô gái đứng thứ sáu trong danh sách nữ thần!"
"Có cả sức mạnh và sắc đẹp. Nếu như tao lấy được cô ấy, bảo tao đi chết ngay tao cũng đồng ý!"
"Ha ha ha, mày cũng xứng?"
Mọi người trên quảng trường đang thảo luận sôi nổi.
Đột nhiên.
Gào gào!
Hàng trăm con Chân Long gầm lên cùng lúc, ánh sáng màu vàng bao trùm toàn bộ quảng trường Chân Võ!
"Có người đã lọt vào hạng 10 của Thiên Bảng rồi!"
Vô số người trợn mắt nhìn về phía trên của Thiên Bảng.
Ngay cả trên đài võ đạo, những người đang chiến đấu cũng đồng loạt ngừng chiến đấu!
Với khoảng cách gần mười nghìn mét, chẳng là gì đối với một người tu võ!
Chỉ thấy.
Hàng trăm con Chân Long đều bay lên trời, lượn vòng quanh Thiên Bảng!
Trong mười người đứng đầu Thiên Bảng, có một cái tên màu vàng vô cùng chói mắt!
"Trần Vô Diễn, Thánh tử của Thiên Đạo tông, mười bảy nghìn năm trăm tuổi!"
"Cảnh giới Siêu Phàm sơ kỳ! Xếp hạng thứ 10 trên Thiên Bảng!"
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mười bảy nghìn năm trăm tuổi, hạng 10 trên Thiên bảng?"
"Thiên Đạo tông không hổ là một trong 100 tông môn đáng sợ nhất trong thế giới Tam Thiên, thế nhưng có thể nuôi dưỡng ra quái vật kinh khủng nhường này!"
Khi thế giới bên ngoài khắp chốn sôi sục.
Cùng lúc đó, bên trong đại điện Chân Võ lại vô cùng yên tĩnh.
Chỉ cần nằm trong hạng 1000 trên Thiên Bảng, thì sẽ có tư cách để vào điện này!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, anh nhất định sẽ trông thấy ba gương mặt quen thuộc!
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào và Chu Lạc Ly đều có mặt ở đây, họ đã lọt vào hạng 1000 trên bảng xếp hạng Thiên Bảng!
Hoàn Nhi nhìn Trần Vô Diễn trên đài, đôi mắt đẹp chấn động: "Điện hạ, thật ra anh ta có thực lực nằm trong mười vị trí đầu Thiên Bảng. Chẳng lẽ anh ta đang che giấu chính mình sao?"
Thánh nữ Tổ long điện không nói gì.
Chương 1233: Diệp Càn Khôn khiêu chiến mười người
Sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Nếu như anh ta có ở đây thì sẽ ở hạng nào trên Thiên Bảng?"
Hoàn Nhi rất thông minh, trong nháy mắt đã biết điện hạ nói đến ai: "Điện hạ, ngài đang nói về Diệp Bắc Minh sao?"
"Hừ!"
Cô ta khẽ hừ một tiếng: "Tôi nghĩ anh ta căn bản không dám lộ diện!"
"Thiên Đạo Tông đã hạ lệnh truy nã anh ta, Vô Thủy Kiếm Hoàng đã điểm danh muốn lấy đầu của anh ta rồi!"
"Chỉ cần anh ta vừa xuất hiện thì nhất định sẽ chết!"
"Nói không chừng đã sớm trốn vào một góc xó xỉnh nào rồi!"
Thánh nữ Tổ Long Điện nhướng mày!
Anh thực sự đi trốn rồi ư?
…
Lúc này, chỗ báo danh bên ngoài điện Chân Võ.
Một chàng trai trẻ đeo mặt nạ tím bước tới: "Đăng ký!"
Ông lão ở chỗ báo danh cau mày: "Đại hội Chân Võ cũng bắt đầu một tháng rồi, sao bây giờ cậu mới đến?"
"Cậu tới đây để góp đủ số thôi phải không?"
Chàng trai mỉm cười: "Tiền bối, đăng ký giúp tôi đi!"
Ông lão vẫy vẫy tay, một cô gái ở bên cạnh lấy danh sách đăng ký ra.
Ông lão không nhịn được nhắc nhở: "Tiểu tử, lão phu nhắc nhở cậu một câu!"
"Đại hội Chân Võ đã khai mạc được một tháng, hôm nay đã là ngày thứ hai mươi tám rồi!"
"Còn ba ngày nữa sẽ kết thúc!"
"Bây giờ nước đến chân cậu mới nhảy thì có phải đã quá muộn không?"
Chàng trai mỉm cười: "Cũng vẫn chưa muộn đâu, tiền bối đăng ký giúp tôi đi!"
"Được!"
Lão giả cũng không nói mấy lời vô nghĩa nữa, trực tiếp gật đầu: "Cậu tên gì?"
Chàng trai trẻ suy nghĩ một chút: "Diệp Càn Khôn!"
Lão giả hơi nheo mắt: "Diệp Càn Khôn? Tên rất hay!"
"Thải Nhi, ghi lại".
"Vâng, ông nội".
Cô gái lập tức ghi lại tên Diệp Càn Khôn.
Đợi khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chàng trai đã biến mất không thấy đâu!
Cô gái nghi ngờ: "Ông nội, người này thật kỳ lạ".
Lão giả nhìn về hướng mà chàng trai rời đi: "Có chút kỳ quái, lão phu vậy mà cũng không nhìn ra được cảnh giới của cậu ta, thật sự rất kỳ lạ!"
Chàng trai đeo mặt nạ chính là Diệp Bắc Minh.
Anh dùng tên giả Diệp Càn Khôn chẳng qua vì không muốn lộ diện bản thân quá sớm!
Sau khi rời khỏi chỗ ghi danh, Diệp Bắc Minh đi thẳng tới gần Thiên Bảng, ngẩng đầu nhìn vào danh sách.
Chậm rãi đi tới một võ đài để đó không dùng vừa mới chiến đấu xong.
"Tiền bối, hôm nay tôi vừa mới đến, xin hỏi quy tắc của đại hội Chân Võ là gì ạ?"
"Vừa mới đến?"
Trọng tài phụ trách võ đài này liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, cậu đã đến muộn."
"Đại hội Chân Võ chỉ còn lại ba ngày cuối cùng, bây giờ cậu tham gia cũng sẽ không đạt được thứ hạng tốt nào đâu".
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tiền bối, quan trọng là có tham gia. Xin ngài giới thiệu một chút cho tôi biết".
Trọng tài lắc đầu: "Lão phu chỉ nói một lần, nghe cho kỹ đây!"
"Đại hội Chân Võ lần này có hơn một triệu người đăng ký, những người báo danh xếp hạng sau một triệu không được ghi nhận!"
"Mỗi một tuyển thủ có ba lần khiêu chiến và bị khiêu chiến vào mỗi ngày!"
"Nhưng thứ hạng mà người khiêu chiến vượt qua không được quá 10% của cấp bậc hiện tại!"
"Thứ hạng hiện tại của cậu là sau một triệu, bất kể xếp hạng!"
"Nói cách khác, đối thủ đầu tiên mà hiện tại cậu khiêu chiến cao nhất cũng chỉ có thể xếp hạng thứ chín trăm ngàn thôi!"
"Lần khiêu chiến thứ hai, tuyển thủ có thứ hạng cao nhất sẽ là hạng tám trăm ngàn!"
"Lần khiêu chiến thứ ba, tuyển thủ có thứ hạng cao nhất sẽ là hạng bảy trăm ngàn!"
"Hơn nữa, đây là đang nói đến nếu như cậu chiến thắng ở cả ba lần khiêu chiến!"
Trọng tài sau khi nói xong một hơi thì thản nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu hiểu rõ chưa?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Dựa theo quy tắc này, một ngày tôi chỉ có thể khiêu chiến ba người thôi!"
"Chỉ còn lại có ba ngày, cho dù tôi thắng toàn bộ cả ba ngày".
"Thứ hạng cuối cùng của tôi cũng chỉ có thể đạt được hạng thứ một trăm ngàn?"
Trọng tài khẽ gật đầu: "Ý tôi chính là vậy".
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó thốt ra một câu chấn động: "Tiền bối, nếu như tôi cùng lúc khiêu chiến cả mười người thì thế nào?"
"Cậu nói cái gì?"
Trọng tài có chút sửng sốt, giọng nói cũng nâng cao hơn: "Cậu muốn khiêu chiến cả mười người?"
Ầm!
Hàng ngàn con mắt ở gần võ đài này đều đổ dồn vào trên người Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn khiêu chiến mười người!"
Bùm!
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, xung quanh lập tức bùng nổ!
"Tiểu tử này là ai thế?"
"Khẩu khí cũng lớn thật, khiêu chiến mười người, cậu ta cho rằng cậu ta là ai chứ?"
"Lại còn đeo mặt nạ? Sợ bị người khác nhận ra, bị nhấn chìm trong bãi nước bọt à?"
"Ha ha ha…"
Vô số ánh mắt lạnh như băng dừng trên người Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt của trọng tài cũng tối sầm lại: "Cậu trai trẻ, đại hội Chân Võ cũng không phải là nơi để đùa giỡn đâu!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiền bối, tôi không nói đùa!"
Chương 1234: Xếp hạng thứ một trăm ngàn
"Dựa theo quy tắc của đại hội Chân Võ: thứ hạng của người khiêu chiến không được vượt quá 10% cấp bậc hiện tại!"
"Tôi đồng thời khiêu chiến tuyển thủ có thứ hạng chín trăm ngàn, thứ hạng tám trăm ngàn, thứ hạng bảy trăm ngàn, mãi cho đến tuyển thủ có thứ hạng một trăm ngàn!"
"Mỗi người cách nhau một trăm ngàn hạng, vừa đủ là 10%!"
"Hơn nữa tôi dùng một lần khiêu chiến, vậy thì vượt qua cũng không quá 10%, đúng không?"
Trọng tài nghẹn họng nhìn trân trối, cả người sửng sốt: "Cái này…"
Suy nghĩ cẩn thận thì những gì người này nói cũng rất có lý!
Nhưng.
Từ xưa đến nay, chưa từng có người nào khiêu chiến với cùng lúc mười võ giả tại một đại hội Chân Võ cả!
"Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi ý kiến đã!"
Trọng tài bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Một lúc sau, anh ta dẫn theo hai lão giả trở về đây.
Một lão giả trong hai người mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu trai trẻ, cậu tên là gì?"
Diệp Bắc Minh đáp: "Diệp Càn Khôn!"
"Tốt!"
Lão giả mặc áo bào trắng gật đầu: "Diệp Càn Khôn, tôi đã hiểu rõ chuyện này".
"Dựa theo những gì cậu nói thì cũng không vi phạm quy tắc!"
"Trên võ đài, phân định thắng bại, sống chết cũng vậy!"
"Cậu có thể cùng lúc khiêu chiến với mười người, nhưng nếu chết trên võ đài thì đó là do cậu tự gieo gió gặt bão, cậu xác định chắc chứ?"
Dưới ánh nhìn của hàng chục ngàn người.
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra hai chữ: "Xác định!"
"Được!"
Lão giả mặc áo bào trắng ra lệnh: "Đi thông báo giúp tôi, Diệp Càn Khôn khiêu chiến với mười người!"
Tin tức này truyền đi rất nhanh, trong nháy mắt đã làm toàn bộ nơi này bùng nổ!
Những võ giả đang tu luyện gần lôi đài cũng sôi nổi tụ tập lại đây!
Chỉ trong vòng vài phút, hàng trăm ngàn người đã tụ tập xung quanh võ đài mà Diệp Bắc Minh đang đứng!
"Người nào mà to gan như vậy, một mình chiến đấu với mười người?"
"Ha ha, tôi thấy anh ta chỉ muốn thể hiện làm màu thôi, tự tìm cái chết mà!"
"Tôi cá là Diệp Càn Khôn nhất định sẽ chết trong vòng mười hơi thở!"
Bên dưới võ đài, mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh trên lôi đài với ánh mắt chế giễu.
Mười lăm phút sau.
Mười võ giả mà Diệp Bắc Minh muốn khiêu chiến đều đã đến!
Bảy nam ba nữ, ánh mắt mọi người đều cực kỳ lạnh lùng!
Một chàng trai mặc cẩm bào ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn võ đài: "Anh chính là Diệp Càn Khôn?"
"Trong vòng mười hơi thở, tôi sẽ đánh gãy hết xương cốt toàn thân của anh, sau đó tháo mặt nạ của anh xuống!"
"Nhớ cho kỹ đây, tên của tôi là Đường Bằng Phi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú biết tên của các người".
"Tốc chiến tốc thắng đi! Tôi đang bề bộn nhiều việc!"
Đường Bằng Phi tức giận đến mức cả người run rẩy: "Tiểu tử, anh sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"
"Nói nhảm với anh ta làm gì chứ? Giết đi!"
Vèo! Vèo! Vèo!
Mười bóng người đồng thời nhảy lên võ đài!
Trọng tài ra lệnh: "Bắt đầu!"
"Tiểu tử, đi chết đi!"
Một làn sóng năng lượng đáng sợ bùng nổ, mười người đều tung ra đòn sát chiêu mạnh nhất!
Toàn bộ võ đài đều rung chuyển, năng lượng kinh khủng trực tiếp bao trùm Diệp Bắc Minh!
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ánh sáng trắng chói mắt bùng nổ, tràn ngập toàn bộ võ đài!
Âm thanh đột nhiên dừng lại!
"Ha ha ha, Diệp Càn Khôn chết rồi!"
"Tôi còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến rất khốc liệt, hóa ra Diệp Càn Khôn còn chẳng trụ nổi một hiệp nữa!"
"Mẹ kiếp, cái tên Diệp Càn Khôn này tới đây chọc cười đấy à?"
"Hứ, chả thú vị gì cả!"
Dưới lôi đài vang lên những tiếng la ó.
Hàng trăm ngàn võ giả xoay người rời đi, không muốn lãng phí thời gian!
Ngay tại khi mọi người xoay người, một giọng nói run rẩy vang lên: "Sao có thể như thế!"
Có người không nhịn được quay đầu nhìn về phía trên võ đài!
Vào lúc anh ta quay lại kia, đôi mắt nheo lại: "Chết tiệt!"
Ngày càng có nhiều người dừng bước, quay đầu nhìn lại!
"Đệt!"
"Trời ơi…"
Miệng hơi mở ra, đầu óc trống rỗng!
Hô hấp cũng đều đình chỉ!
Chỉ thấy.
Ở chính giữa võ đài vừa nổ tung, chỉ còn lại một người duy nhất là Diệp Bắc Minh!
Mười người còn lại đều bốc hơi biến mất khỏi thế giới!
"Cái gì?"
Lão giả mặc áo bào trắng rùng mình!
"Chuyện này… Ông Ngô, chuyện này…"
Trọng tài điên cuồng dụi mắt, nhìn chằm chằm vào chàng trai trên võ đài!
Quả thực giống như vừa nằm mơ vậy!
Giữa sự im lặng như tờ!
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: "Tiền bối, có thể tuyên bố kết quả rồi chứ?"
Thân thể trọng tài run lên, liếc nhìn lão giả mặc áo bào trắng.
Anh ta cố nuốt mấy ngụm nước bọt mới thốt ra được một câu: "Diệp Càn Khôn, khiêu chiến thành công!"
"Xếp hạng thứ 100.000!"
Âm thanh truyền đi như sấm sét vang trời!
Ông lão ở chỗ báo danh vừa ngồi xuống thì nghe được âm thanh kia, run rẩy té ngã xuống đất: "Người nào? Diệp Càn Khôn!"
"Hạng thứ một trăm ngàn? Sao có thể như vậy được!"
"Làm sao cậu ta làm được điều đó?"
Lão giả ngây người!
Cô gái ở bên cạnh cũng tỏ ra rất kinh ngạc: "Ông nội, Diệp Càn Khôn… Là người vừa rồi sao? "
Chương 1235: Leo lên hạng thứ một ngàn!
Cùng lúc đó, trong điện Chân Võ.
Một người làm đi đến bên cạnh Trần Vô Diễn nhỏ giọng nói vài câu.
"Ồ?"
Trần Vô Diễn nheo mắt: "Một người khiêu chiến mười người?"
"Lại đi thăm dò đi!"
"Vâng!"
Người làm xoay người rời đi.
Mặc Bạch Y ngồi đối diện khẽ mỉm cười: "Trần huynh, anh nghe được tin tức gì thú vị sao?"
Trần Vô Diễn thản nhiên nói: "Quả thật có một vài tin tức thú vị!"
Những võ giả khác có mặt trong đại điện đều tập trung ánh mắt lại đây.
Trần Vô Diễn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý: "Vừa rồi có một người tên là Diệp Càn Khôn đồng thời khiêu chiến mười người trên võ đài, hơn nữa còn chiến thắng hoàn toàn!"
"Từ thứ hạng một triệu lên đến một trăm ngàn!"
Mọi người trong đại điện đều sửng sốt: "Đồng thời khiêu chiến với mười người trên võ đài?"
Ngay lập tức!
Cả phòng phá lên cười!
"Ha ha ha!"
"Hạng thứ một trăm ngàn, tôi còn tưởng ngầu lắm chứ!"
"Hạng thứ một trăm ngàn? Mẹ kiếp! Nghĩ muốn hù chết người à!"
Đúng lúc mọi người đang phá lên cười!
Người làm của Trần Vô Diễn vội vàng chạy lại, thậm chí còn bị ngã giữa đường!
Anh ta vô cùng chật vật đi tới trước mặt Trần Vô Diễn: "Thánh tử, bên ngoài…"
Giọng nói của Trần Vô Diễn lạnh lùng: "Có chuyện gì mà ấp úng vậy? Nói đi! "
Người làm buột miệng thốt ra: "Thánh tử, người tên Diệp Càn Khôn lại khiêu chiến với mười người!"
"Lúc này, thứ hạng của anh ta đã tăng từ hạng một trăm ngàn lên hạng mười ngàn!"
Toàn trường trở nên yên lặng!
Những người vừa mới mỉm cười chế nhạo nhìn nhau với biểu tình vô cùng đặc sắc!
Tô Tử Lăng, Võ Thiên Tuyệt và đám người thánh nữ Tổ Long Điện.
Bọn họ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại đồng thời mở mắt ra!
Một tia kinh ngạc lướt qua!
Khi nghe thấy ba chữ Diệp Càn Khôn này, thân thể thanh tú của Vương Như Yên run lên.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng hậu Hồng Đào và Chu Lạc Ly.
Bí mật truyền âm: “Sư tỷ, không phải là tiểu sư đệ chứ?”
Hoàng hậu Hồng Đào trả lời: “Quả thực rất giống tiểu sư đệ!”
Chu Lạc Ly truyền âm: “Rất giống với phong cách của tiểu sư đệ, nhưng không nhất định là cậu ấy!”
“Trước hết đừng suy đoán bừa, cứ chờ xem!”
Hai người gật đầu, khôi phục lại tâm trạng đang kích động.
Đột nhiên.
Giọng nói của Mặc Bạch Y phá vỡ sự yên tĩnh ở hiện trường: "Diệp Càn Khôn? Ha ha, thật thú vị!"
"Tôi đoán chuyện này có thể kết thúc ở đây!"
"Chiến đấu hai trận liên tiếp, mỗi lần khiêu chiến với mười người, chẳng lẽ anh ta định khiêu chiến với người thứ ba sao?"
Còn chưa nói xong những lời này, một ông lão mặc áo gai đã bước vào đại điện: "Đứng hạng thứ một ngàn trong Thiên Bảng, Chu Dương Tuyệt mời ra ngoài!"
Một chàng trai chậm rãi đứng dậy: "Tiền bối, có chuyện gì không?"
Ông lão mặc áo gai nói: "Diệp Càn Khôn muốn khiêu chiến với tổng cộng mười người, trong đó có cả cậu!"
Mặc Bạch Y giật mình!
Không khí trong đại điện trở nên quỷ dị!
Ánh mắt của mọi người có chút kỳ quái!
Chu Dương Tuyệt nắm chặt nắm tay, đập mạnh bàn một cái: "Mẹ kiếp, đúng là tự tìm cái chết! Tôi đi giết anh ta!"
Đứng dậy đi về phía bên ngoài đại điện!
Một lúc sau.
Ông lão mặc áo gai trở về, theo sau là một chàng trai đeo mặt nạ màu tím: "Diệp Càn Khôn, xếp hạng thứ một ngàn trên Thiên Bảng!"
Đại điện yên tĩnh đến đáng sợ!
Hiển nhiên, Chu Dương Tuyệt đã bị đánh bại!
Trong lòng mọi người đều vô cùng kinh hãi!
Vô số đạo thần niệm đến để thăm dò, nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện chàng trai trước mặt dường như là một mảnh hư vô!
Ánh mắt Trần Vô Diễn ngưng tụ!
Tô Tử Lăng cũng kinh ngạc nhìn sang, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia tò mò!
Võ Thiên Tuyệt nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt có ý chí chiến đấu vô tận!
Mặc Bạch Y không ngừng nói, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Thú vị đấy!"
Thánh nữ Tổ Long Điện khẽ nhíu mày: "Có cảm giác khá quen thuộc…"
Chỉ có ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì trái tim đập rộn lên!
“Là tiểu sư đệ!”
“Thật sự là tiểu sư đệ! Nhất định là cậu ấy rồi!”
Ba người vô cùng vui mừng và ngạc nhiên.
Loại cảm giác này căn bản không bị che giấu bởi chiếc mặt nạ kia!
Diệp Bắc Minh nhìn thấy ba vị sư tỷ thì tâm trạng cũng rất kích động!
"Ngồi!"
Ông lão mặc áo gai chỉ vào vị trí thứ một ngàn.
Trong góc khuất nhất của đại điện!
Theo lý mà nói thì nơi này sẽ không có người nào chú ý đến!
Lúc này thì lại khác, vị trí thứ một ngàn còn nổi bật hơn cả vị trí thứ nhất còn trống!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới, ngồi xuống.
Trần Vô Diễn liếc mắt nhìn.
Một chàng trai trẻ gật đầu, cúi đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, giới thiệu bản thân mình một chút đi!"