Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm vào nhau.
“Rắc rắc!”
Cánh tay của kẻ tàn sát trực tiếp nổ tung!
“A!”
Hắn kêu thảm một tiếng, không dám tin lùi lại.
Điều khiến hắn không ngờ là Diệp Bắc Minh đã đuổi theo đến, trực tiếp đạp một cái.
Dứt khoát nhanh gọn!
Đạp trúng vào lồng ngực của kẻ tàn sát.
Phập!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, kẻ tàn sát cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau rát dữ dội.
Lồng ngực máu thịt lẫn lộn!
Kinh mạch toàn thân cũng bị đánh vỡ!
Thực lực võ đạo bị phế hoàn toàn!
Làm sao có thể!
Hắn là võ tôn trung kỳ đấy!
Giết Diệp Bắc Minh chẳng phải như giết chó giết gà sao?
Vậy mà lại bị đối phương phế mất tu vi chỉ bằng một quyền?
Hắn biết đó là Diệp Bắc Minh không muốn giết hắn!
Nếu không với một quyền vừa nãy, hắn đã bị đấm nổ tung rồi.
“Mày… rốt cuộc mày có thực lực gì?”
Kẻ tàn sát vô cùng chấn hãi, con ngươi co mạnh lại, sắc mặt trắng bệch như rơi vào hầm băng.
Diệp Bắc Minh đi đến như tử thần: “Mày là kẻ tàn sát, vậy tao là sát thần!”
Một luồng sát ý mãnh liệt bùng phát ra.
Gần như ngưng tụ thành chất rắn!
Kẻ tàn sát ngẩn người.
Sát khí trên người thanh niên trước mặt lại còn đáng sợ hơn cả hắn?
Làm sao có thể?
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ai bảo mày đến giết tao?”
Kẻ tàn sát sớm đã toàn thân run lên, chỉ có thể trả lời: “Ngụy Công ở Long Đô”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ngụy Công?”
“Người của nhà họ Ngụy ở Long Đô?”
Kẻ tàn sát gật đầu: “Đúng thế, tao vốn bị nhốt ở tầng thứ mười thiên lao Long Hồn, ở đó tổng cộng có ba cường giả hàng đầu”.
“Nhưng tao là người yếu nhất”.
“Đích thân Ngụy Công xuống tầng mười thiên lao, đồng ý thả tao ra”.
“Điều kiện là tao phải giết chết mày!”
Kẻ tàn sát nói ra tất cả.
Chỉ là không ngờ cảnh giới của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ như vậy.
Tung ra một quyền đã phế đi kinh mạch toàn thân hắn!
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.
Cả bốn thế gia ở Long Đô như nhà họ Tần, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Đường.
Đều có thù với anh!
Duy nhất nhà họ Ngụy này, ngoại trừ Ngụy Yên Nhiên và Ngụy Tử Khanh.
Thì không có ai xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Chẳng lẽ…”
Diệp Bắc Minh suy đoán trong lòng.
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.
Vạn Lăng Phong gọi đến: “Chủ nhân, chúng tôi đã tìm kiếm điều tra theo như hướng mà cậu nói”.
“Các thế gia ở Long Đô đều từng điều tra về cậu”.
“Nhưng có một gia tộc điều tra nhiều nhất!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Để tôi đoán thử, nhà họ Ngụy?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Chủ nhân, đúng là thần!”
“Làm sao cậu biết, đúng là nhà họ Ngụy!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Vạn Lăng Phong nói tiếp: “Còn có một chuyện, tôi cảm thấy rất quan trọng, cho nên cũng điều tra luôn”.
“Hai mươi ba năm trước, Ngụy Công lâm bệnh nặng, lúc đó nhà họ Ngụy tìm kiếm danh y khắp cả Long Quốc”.
“Không ai ngoại lệ, tất cả đều không có cách chữa cho ông ta!”
“Mọi người đều cho rằng Ngụy Công chết chắc rồi, dù sao lúc đó Ngụy Công đã một trăm linh bảy tuổi”.
“Cuộc sống kết thúc ở độ tuổi này cũng rất bình thường”.
“Nhưng cậu đoán xem thế nào? Ngụy Công lại vực dậy được!”
“Sức khỏe của ông ta càng ngày càng tốt, hôm nay vừa hay là ngày mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của ông ta!”
Hai mươi ba năm trước?
Bệnh nặng gần chết!
Đột nhiên khỏi bệnh?
Hôm nay lại phái người đi giết mình!
Đây là trùng hợp sao?
Rõ ràng không phải!
Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh đầy sát ý: “Chuẩn bị cho tôi máy bay nhanh nhất, tôi muốn đến Long Đô!”
Tắt máy.
Diệp Bắc Minh lại gọi cho Hạ Nhược Tuyết, nói mình có chuyện gấp.
Lần sau sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi bố mẹ cô ấy.
Rồi nhìn sang kẻ tàn sát: “Đúng rồi, vất vả cho ông đến giết tôi”.
“Bây giờ tôi mượn ông một thứ làm quà chúc thọ cho Ngụy Công”.
Kẻ tàn sát ngẩn người, hỏi theo bản năng: “Mượn cái gì?”
“Cái đầu!”
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, anh chém ra một đường!
Kẻ tàn sát mở trừng to con ngươi, cái đầu bay đi.
Diệp Bắc Minh giơ tay ném một một mảnh vải đen bọc cái đầu lại.
Sải bước lớn bỏ đi!
Phập!
Thi thể của kẻ tàn sát ngã dưới đất.
…
Anh ngồi máy bay đến Long Đô.
Nhân lúc thời gian ngồi máy bay.
Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tầng thứ tư đã mở ra.
Hai bậc thềm nhô lên, hai quyển bí tịch.
Anh mở ra xem.
“Thương long kình, võ kỹ trung phẩm cấp thánh!”
“Sau khi tu luyện viên mãn, có thể lập túc bùng phát ra sức mạnh gấp đôi!”
“Phù quang lược ảnh, võ kỹ trung phẩm cấp Thánh!”
“Sau khi tu luyện viên mãn, thân pháp như quang ảnh lướt đi, bay như gió, nhanh như điện!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự.
Bắt đầu tu luyện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy kỳ lạ: “Cậu làm vậy chẳng phải là nước đến chân mới nhảy à?”
“Máy bay sắp đến Long Đô, chỉ còn hai tiếng nữa, bây giờ cậu tu luyện có kịp không?”
Diệp Bắc Minh cười thần bí: “Hai tiếng là đủ rồi”.
Ầm!
Anh tu luyện theo khẩu quyết của thương long kình, tung ra một quyền!
Sức mạnh năm trăm năm mươi ngàn cân bùng phát ra!
Tăng lên khoảng mười phần trăm.
Tiếp tục, ra quyền.
Mười quyền!
Một trăm quyền!
Kết hợp với thân pháp của phù quang lược ảnh tung quyền.
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến tầng thứ năm.
Toàn lực tung ra một quyền, tăng đến sức mạnh tám trăm ngàn cân!
Tốc độ của anh đã sắp đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp thân pháp học được từ sư phụ ở Côn Luân Hư với phù quang lược ảnh.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sẽ để lại ở chỗ cũ một tàn ảnh.
Thì cả người đã xuất hiện ở chỗ cách ba mươi mét!
Tốc độ khủng bố như vậy, trước mặt con người, dường như sánh được với di dời trong nháy mắt.
Máy bay đáp xuống sân bay Long Đô.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến cảnh giới viên mãn.
Phù quang lược ảnh cũng hoàn được lĩnh ngộ thuần thục.
Một giây có thể chạy mười vòng tầng thứ tư tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thiên phú nghịch thiên như vậy khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc! Thiên phú nghịch thiên của cậu ấy à!”
Chương 282: Đến mừng thọ
“Trong các đời ký chủ tôi từng gặp, cậu có thể xếp vào top một trăm rồi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Mới chỉ top một trăm thôi sao? Rác rưởi quá!”
“Vãi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: “Mẹ kiếp, cậu có biết như thế nghĩa là gì không?”
“Tôi sống thọ ngang với trời đất, bắt đầu từ lúc được sinh ra, không biết đã qua bao nhiêu đời ký chủ”.
“Ký chủ rác rưởi nhất, cuối cùng cũng trở thành chủ của một thế giới!”
“Cậu có biết top một trăm nghĩa là thế nào không?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
“Nghĩa là thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng một tiếng: “Bây giờ rất khó giải thích với cậu, tóm lại, tốc độ tu luyện võ kỹ của cậu cũng quá nhanh”.
“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Làm sao có thể hiểu được võ kỹ cấp thánh?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không khó lắm mà, chỉ luyện tập thêm mấy lần theo hướng dẫn bên trên là học được ngay”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!
Nếu bị các võ giả bên ngoài nghe được, thì sẽ đố kỵ đến chết!
Mẹ kiếp!
Bọn họ vất vả khổ sở, nghiêm túc nghiên cứu, lĩnh ngộ, trải nghiệm, cảm ngộ, đổ mồ hôi ròng ròng…
Mười năm như một ngày.
Có lẽ mới có thể tu luyện được một võ kỹ cấp địa đến đại viên mãn!
Diệp Bắc Minh mới chỉ mất hai tiếng đã hiểu rõ thông thạo hai loại võ kỹ cấp thánh!
Đúng là nghịch thiên!
Đó cũng là lý do vì sao chỉ trong năm năm, Diệp Bắc Minh đã học được hết bản lĩnh của tất cả chín mươi chín sư phụ.
…
Nhà họ Ngụy ở Long Đô.
Đại thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công, cả Long Đô đều đến chúc mừng.
Thân phận của Ngụy Công, không ai có thể bì kịp.
Ngay cả gia chủ của các đại thế gia cũng thấp hơn Ngụy Công một bậc bối phận!
Các tỉnh lớn như Trung Hải, Kim Lăng, Hà Tây, Xuyên Thục, Giang Nam, Tây Bắc, Bắc Tam cũng có thế gia đến chúc mừng.
Rất nhiều khuôn mặt mà Diệp Bắc Minh quen biết, và cả những khuôn mặt lạ.
Đều đến dự tiệc!
Người của hiệp hội võ đạo.
Người của các thế gia.
Chiến thần của tổng bộ Long Hôn!
Phú hào hàng đầu của Long Quốc!
Đều đến tham dự.
Chúc mừng náo nhiệt vui vẻ.
“Nhà họ Hàn ở Trung Hải, tặng một cây san hô đỏ ngàn năm tuổi, quà mừng thọ khác chín mươi sáu món!”
“Phú hào giàu nhất Xuyên Thục, tặng một tượng ông thọ tinh bằng phỉ thúy nặng một tấn, quà mừng thọ khác, tám mươi chín món!”
“Liên minh bốn thế gia Kim Lăng, tặng một trăm ba mươi viên dạ minh châu quý giá, mừng Ngụy Công một trăm ba mươi tuổi, thọ tỷ nam sơn!”
Ở cửa liên tục có người đọc danh sách quà mừng.
Ánh mắt của các vị khách đến tham dự đều sáng rực lửa.
Nhìn từng xe quà mừng liên tiếp tiến vào nhà họ Ngụy, cũng sắp hoa cả mắt rồi.
Bỗng nhiên.
Một thanh niên đội mũ lưỡi chai chậm rãi đi đến, thu hút sự chú ý của một số người.
“Anh ta là ai?”
“Anh ta xách cái gì mà sao nhiều ruồi muỗi bâu vào thế?”
Chỉ thấy.
Người thanh niên đội mũ lưỡi chai xách một cái bọc màu đen.
Bên trong lại nhỏ ra máu tươi!
Đi một bước nhỏ một giọt máu tươi, hình thành một đường máu trên mặt sàn trắng sáng.
Đi về phía cổng lớn nhà họ Ngụy.
Ruồi muỗi vo ve bay theo phía sau!
“Đây là…”
Đồng tử của rất nhiều người đều co lại.
Đồng loạt lùi về phía sau, nhường một lối đi cho người thanh niên này.
Thanh niên này vừa giơ tay, thứ trong cái bọc màu đen bay ra.
Phập!
Một tiếng động lớn vang lên, đập lên trên bàn viết danh sách quà mừng.
Khi mọi người nhìn rõ thứ bay ra đó, tất cả đều sợ giật mình.
Đầu người!
Một cái đầu người đầm đìa máu tươi, nét mặt dữ tợn!
“A!”
Rất nhiều phụ nữ đến chúc thọ nhìn thấy đầu người đều thét lên.
Tiếng thét vang khắp cả cổng lớn nhà họ Ngụy!
Soạt!
Trong nháy mắt, rất nhiều người nhìn qua, vẻ mặt đầy chấn hãi!
“Là hắn!”
Diệp Như Ca trong đám đông ngẩn người, vẻ mặt sợ hãi.
Diệp Cấm Thành ở một bên nhướn lông mày: “Tên nhóc này muốn làm gì?”
Hai ông cháu này nhận ra Diệp Bắc Minh.
Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt từ Trung Hải đến, xuống xe vừa hay nhìn thấy cảnh này.
“Ông nội!”
Hàn Nguyệt ngây ra như khúc gỗ.
Hàn Kim Long cũng thộn người: “Thần y Diệp muốn làm gì? Đối đầu với nhà họ Ngụy ư?”
Tô Mạc Già trực tiếp xông đến: “Tiểu sư bá, đừng gây chuyện, mau đi thôi”.
“Nơi này là nhà họ Ngụy của Long Đô, anh muốn làm gì?”
“Gây chuyện như vậy, Long Chủ cũng không bảo vệ được anh!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không liên quan đến cô”.
“Anh!”
Một người đàn ông của nhà họ Ngụy sợ hãi đứng lên.
Chỉ vào Diệp Bắc Minh!
Đại thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công, mà lại có người tặng một cái đầu người!
Đúng là vô pháp vô thiên!
Người đàn ông của nhà họ Ngụy tức giận hét lên: “Cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh”.
“Cái gì?”
“Cậu là Diệp Bắc Minh!”
Người đàn ông của nhà họ Ngụy kinh ngạc.
Những vị khách khác có mặt cũng hít khí lạnh, vô cùng chấn hãi nhìn qua.
Bọn họ từng nghe uy danh của Diệp Bắc Minh, biết chiến tích của anh!
Nhưng tuyệt đối không ngờ, Diệp Bắc Minh lại to gan như vậy!
Xuất hiện ở cổng lớn nhà họ Ngụy với một cái đầu người!
Một vài khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Đại soái Long Hồn, Ngụy Kinh Phú xuất hiện, lúc ông ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đồng tử cũng co lại.
“Cậu dám làm loạn ở nhà họ Ngụy?”
Đường Kình Thương đi theo phía sau, thở gấp: “Ngụy Thần, có lẽ Diệp Bắc Minh điên rồi!”
Tần Tướng Thần chậm rãi đi đến: “Diệp Bắc Minh?”
Tần Vinh An ở một bên, nén thấp giọng: “Bố, khả năng lớn là anh ta uống nhầm thuốc rồi!”
“Đây là nơi nào chứ?”
“Đây là nhà họ Ngụy! Có Ngụy Công tọa trấn, làm sao hắn dám đến làm loạn?”
“Đám người ông cụ Hoa, ông cụ Phó đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Ngụy cùng với các con cháu của mình vây chặt xung quanh.
Được biết Diệp Bắc Minh xách một cái đầu người đến, tất cả đều sững người.
“Diệp Bắc Minh?”
Một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Giả Tòng Nhung vua Kim Lăng.
Lúc trước, Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, giết một đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Giả.
Giữa vua Kim Lăng và Diệp Bắc Minh không đội trời chung!
Những người này đều chỉ là người Diệp Bắc Minh biết.
Ngoài ra.
Chương 283: Xông vào nhà họ Ngụy
Lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo!
Các trưởng lão của hội trưởng lão!
Những chiến thần khác của Long Hồn cũng đều có mặt!
Diệp Bắc Minh không nhìn đến tất cả mọi người: “Ngụy Công đâu?”
“Tôi cho ông ba phút, bảo ông ta ra đây gặp tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ trực tiếp xông vào nhà họ Ngụy!”
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh vang lên.
Các nhân vật lớn có mặt đều kinh hãi.
Tê dại da đầu!
Tất cả đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi.
Anh đang nói gì?
Bảo Ngụy Công ra gặp anh?
Nếu không sẽ giết vào nhà họ Ngụy?
Điên rồi ư!
Hàn Nguyệt ôm chặt miệng, đôi mắt kinh hãi.
Hàn Kim Long lấm tấm một lớp mồ hôi trên trán!
Ngụy Công là ai?
Ở cả Long Quốc, có thể có mấy người dám xưng là ‘công’!
Ngụy Công là quốc sĩ vô song!
Cánh tay đắc lực của đất nước!
Chỉ dựa vào hai phong hiệu này, ở Long Quốc không ai dám động vào ông ta.
Diệp Như Ca kinh sợ hô một tiếng: “Ông nội, anh ta…”
Diệp Cấm Thành quát một tiếng: “Im miệng, không được lên tiếng!”
Hai người Ngụy Kinh Phú và Đường Kình Thương chấn hãi quay sang nhìn nhau.
Khóe mặt của Tần Vinh An giật liên tục.
Trên khuôn mặt của Tần Tướng Thần hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Muốn chết hả!”
Đám người ông cụ Hoa, ông cụ Phó đều cười lạnh lùng không thôi.
Vua Kim Lăng cũng không nhịn được lùi lại mấy bước!
Không ít các vị khách khác sợ đến trượt mông ngồi xuống đất.
Sợ đến sắp nổ cả tim!
Toàn thần mọi người run rẩy, run sợ không ngừng.
Mẹ kiếp, quá sợ!
Đột nhiên.
Một người đi ra từ trong đám đông.
Mặc trang phục trung sơn.
Đeo kính gọng vàng.
Tay cầm chiếc khăn không ngừng lau mồ hôi trên trán: “Thiếu soái Diệp, cậu… cậu làm sao vậy?”
“Đừng gây chuyện, mau đi thôi! Đi đi”
“Nơi này là nhà họ Ngụy!”
“Cậu có chuyện gì để sau rồi nói!”
“Đừng gây rối trên tiệc mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của Ngụy Công!”
Thư ký Tiền cũng sợ muốn chết.
Anh ta thay mặt Long Chủ đến chúc thọ!
Sao Diệp Bắc Minh lại xách một cái đầu người đến đây?
Diệp Bắc Minh cau mày: “Thư ký Tiền, chuyện này không liên quan đến anh, anh tránh ra đi!”
“Ôi trời!”
Thư ký Tiền dậm chân, sắp khóc đến nơi: “Thiếu soái, cậu đừng vậy mà…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thư ký Tiền, xin lỗi”.
Mối thù của cha mẹ, đâu thể không báo?
Đừng nói là một Ngụy Công, cho dù là mười Ngụy Công!
Chỉ cần có liên quan đến sự việc truy giết mẹ hai mươi ba năm trước, ông ta cũng phải chết!
Anh giơ chân dậm một cái.
Phập!
Gạch sàn dưới chân ầm ầm vỡ vụn, vết nứt lan khắp xung quanh như mạng nhện.
Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng: “Ngụy Công, ông làm con rùa rụt cổ hả?”
Hổ gầm rồng thét!
Một vòng sóng khí lan ra khắp cả Ngụy phủ.
“Đã hết ba phút, ai ngăn cản tôi sẽ chết!”
Anh bước ra một bước, đi về phía cổng lớn nhà họ Ngụy!
“Hỗn xược!”
Một thanh niên nhà họ Ngụy đi ra: “Diệp Bắc Minh, mày…”
Phụt!
Diệp Bắc Minh giơ tay giáng một cái bạt tai qua khiến anh ta không còn có cơ hội nói ra nửa câu còn lại, đã bị đập thành sương máu.
“Mày!”
Đồng tử của những người khác nhà họ Ngụy đều co mạnh dữ dội.
Nhìn Diệp Bắc Minh đi vào!
“Ngăn hắn lại!”
Một người đàn ông trung niên quát lên một tiếng, đó là cháu của Ngụy Công.
Ngụy Phá Nô!
Đang giữ chức vụ quan trọng trong Long Hồn!
Một trong những chiến thần Hầu Bổ!
Một đám người xông lên.
Phập!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm, tấn công ra một quyền, giết tất cả bọn họ!
Ánh mắt trầm xuống, nhìn Ngụy Phá Nô: “Ông dám ngăn cản tôi? Chết!”
Ngụy Phá Nô sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày dám giết tao?”
“Có gì không dám?”
Diệp Bắc Minh cười khinh thường.
Giơ tay tấn công ra một quyền!
Thư ký Tiền quát lớn một tiếng: “Thiếu soái, đừng…”
“Phập!”
Tia máu bắn ra!
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Ngụy Phá Nô, cháu ruột của Ngụy Công, chết!
Diệp Bắc Minh không dừng lại một giây, sải bước lớn đi vào cổng lớn nhà họ Ngụy.
Sắc mặt thư ký Tiền xám như tro: “Xong rồi… lần này không chỉ là phá thủng trời, mà trực tiếp đánh cho trời sập luôn rồi…”
“A!”
“Giết người!”
Trong nhà họ Nguy truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Một đoàn khách khứa bên ngoài hoàn toàn hóa đá!
Tĩnh lặng như cái chết!
Nhà họ Nguy vốn vui vẻ náo nhiệt, bỗng chốc hóa thành tu la địa ngục!
Soạt!
Một ông lão xuất hiện, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang chém giết người nhà họ Ngụy.
Tức giận quát một tiếng: “Đồ khốn khiếp, dám giết người ở nhà họ Ngụy?”
“Muốn chết hả!”
“Phẫn Thiên Liệt Diễm chưởng!”
Đập ra một chưởng, ngọn lửa bùng bùng!
Cùng với chưởng phong đáng sợ, nhiệt trong sân viện cũng tăng mạnh, một luồng nội lực bạo ngược đánh về phía Diệp Bắc Minh, giống như biển thét.
Là một võ tông đỉnh phong!
Trong nhà họ Ngụy có cao thủ như vậy?
“Cút!”
Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công ra một quyền!
Thương long kình!
Sức mạnh hàng trăm ngàn cân ập đến.
Khoảnh khắc võ tông đỉnh phòng và quyền kinh đập vào nhau, cơ thể ông ta chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu.
Ông ta nằm mơ cũng không dám tin, một võ tông đỉnh phong như mình lại bị đánh chết bởi một quyền?
Diệp Bắc Minh giống như sát thần, không có người nào có thể ngăn cản, đi sâu vào trong nhà họ Ngụy: “Ngụy Công, ông còn không xuất hiện, muốn cả gia tộc nhà họ Ngụy bị diệt sạch sao?”
“Đừng giết nữa, dừng tay!”
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên.
Sau đó.
Một ông lão đẩy xe lắn đi ra.
Trên xe lăn là một ông lão nét mặt già nua mặc áo choàng mừng thọ!
Ngụy Công!
Quốc sĩ vô song!
Cánh tay đắc lực của đất nước!
Đôi mắt Ngụy Công lạnh như băng, tràn đầy hàn khí: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là to gan thật đấy!”
“Dám đến nhà họ Nguy tao giết người, mày biết nét đầu tiên của chữ chết là một nét ngang không?”
“Hôm nay mày xông vào nhà họ Ngụy, chính là đã viết ra nét ngang này!”
Chương 284: Phải chết
Diệp Bắc Minh cười: “Một con chó già giãy dụa sắp chết, ông có thể giết tôi không?”
Hai ông cháu Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca.
Hai ông cháu Hàn Kim Long, Hàn Nguyệt.
Đám người Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, ông cụ Hoa, ông cụ Phó.
Và vua Kim Lăng, đám người thư ký Tiền vừa hay từ bên ngoài vội vàng chạy vào.
Nghe thấy lời nói của Diệp Bắc Minh, trong lòng dấy lên làn sóng sợ hãi!
Con chó già?
Diệp Bắc Minh mắng Ngụy Công là con chó già!
Tất cả mọi người đều thộn mặt!
Ngụy Công có thân phận gì chứ?
Môn đồ phủ khắp cả Long Quốc!
Một tỉnh bất kỳ, tiện tay tóm một người, bất kỳ đồ đệ nào cũng giữ chức vụ quan trọng.
Lập tức.
Một người đàn ông trung niên trong đám đông đi ra.
Ông ta là đại quan biên cương của tỉnh Hà Tây, thân phận có thể sánh với chiến thần Lăng Phong quản lý hành tỉnh Đông Nam!
Ông ta tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”
“Ngụy Công đức cao vọng trọng, mày…”
Phập!
Diệp Bắc Minh quay đầu, tấn công ra một quyền!
Trực tiếp đánh cho người này nát bét!
“Suýt!”
Tất cả mọi người đều hít khí lạnh.
Không ai ngờ rằng, Diệp Bắc Minh lại nhanh gọn dứt khoát như vậy!
Một đại quan biên cương đấy!
Thế mà bị giết như vậy?
Làm sao anh dám chứ?
Những người khác muốn lên tiếng, bị cảnh này làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, rùng mình ớn lạnh!
Hàn Nguyệt kéo cánh tay của ông nội: “Ông nội… anh ta…”
Hai chân của cô ta mềm nhũn.
Hoàn toàn bị dọa sợ!
Cho dù nhà họ Hàn tung hoành Trung Hải, cũng chưa từng thấy cảnh tượng này!
Hàn Kim Long toát mồ hôi trán, ông ta suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Thần y Diệp, cậu buông tay đi, căn cơ và thân phận của nhà họ Ngụy, cường mạnh đến mức cậu khó mà tưởng tượng!”
“Hậu quả sau này, cậu không gánh nổi đâu!”
Diệp Cấm Thành do dự một lát, cũng lên tiếng: “Cậu Diệp, bây giờ cậu rời khỏi nhà họ Nguy, tất cả còn có thể cứu vãn”.
“Nếu thực sự phải đến mức cấu xé không nhìn được mặt nhau, thì không còn đường quay đầu đâu”.
“Cậu đi trước đi thì hơn!”
Hai người đều có lòng tốt nhắc nhở.
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Nhưng.
Một vài người phía nhà họ Ngụy lướt nhìn qua với ánh mắt lạnh như băng.
Có người cười lạnh lùng cười với họ, giơ ngón tay cái lên: “Hàn Kim Long, Diệp Cấm Thành, hai người các ông, rất tốt!”
“Từ nay về sau, phong sát nhà họ Hàn ở Trung Hải, nhà họ Diệp ở Long Đô!”
“Bất kỳ gia tộc nào qua lại với hai thế gia này, chính là đối đầu với nhà họ Ngụy!”
Ăn nói rất mạnh mẽ.
Không hề kiêng nể!
Soạt!
Những người bên cạnh Hàn Kim Long và Diệp Cấm Thành đều lùi lại.
Trong bán kính ba mươi mét quanh hai người, không còn một người nào.
Vạch rõ ranh giới!
Rũ sạch quan hệ!
Cả hội trường im phăng phắc!
Tất cả mọi người đều biết.
Nhà họ Hàn ở Trung Hải và nhà họ Diệp ở Long Đô, xong đời rồi!
Hơn nửa Long Quốc vạch rõ ranh giới với bọn họ.
Cho dù nhà họ Diệp có Diệp Lăng Tiêu tọa trấn cũng vô ích.
So với Ngụy Công, Diệp Lăng Tiêu còn kém một bậc!
Diệp Bắc Minh buồn cười nói với đám người nhà họ Ngụy: “Phong sát? Vậy thì nhà họ Ngụy các ông phải có người còn sống sót trước đi đã!”
Anh tấn công ra một quyền!
Mấy chục người có cương vị cao nhà họ Ngụy bị đánh chết bằng một quyền.
Máu thịt và máu tưới bắn tung tóe, nhuốm đỏ cả một khu vực!
Sượt sượt sượt!
Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được lùi lại, toàn bộ đều sợ đến ngây ngốc.
Diệp Bắc Minh thực sự dám giết những người có cương vị cao của nhà họ Ngụy?
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chỉ vào Ngụy Công: “Các người nghe cho rõ đây, con chó già Ngụy này!”
“Hai mươi ba năm trước, vì ham muốn cá nhân, truy giết một người phụ nữ đang mang thai!”
“Hai mươi ba năm sau, lại nhiều lần phải người truy giết tôi, còn giăng thiên la địa võng ở Tam Giác Vàng!”
“Các người không ngờ phải không?”
“Đứa con trong bụng người phụ nữ đó, chính là tôi, Diệp Bắc Minh!”
“Hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi quay về rồi!”
Anh vung tay, lấy ra một bản danh sách những người phải chết: “Những người trên đây đều là người tham dự hội đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước, danh sách ở trong tay tôi!”
“Những người có trên danh sách này buộc phải chết!”
“Ai ngăn cản tôi, tôi giết người đó!”
Anh rạch đầu ngón tay của mình!
Viết hai chữ Ngụy Công.
Kinh hãi!
Ngạc nhiên!
Bất ngờ!
Và có người hiểu ra!
Tất cả mọi người có mặt thể hiện những nét mặt khác nhau.
Hàn Kim Long hít sâu một hơi: “Đó là huyết hải thâm thù! Chẳng trách…”
Diệp Cấm Thành bất lực cười khổ: “Còn có lý do gì để khuyên nữa đây?”
Chỉ có một mình Ngụy Công.
Khuôn mặt già nua vô cùng bình tĩnh.
Cho dù Diệp Bắc Minh giết chết một đại quan biên giới.
Đánh chết mười mấy người có cương vị cao nhà họ Ngụy chỉ bằng một quyền.
Cho đến lúc anh lấy ra bản danh sách người phải chết.
Ngụy Công vẫn bình tĩnh!
Đột nhiên.
Ngụy Công lên tiếng: “Nhóc con, không ngờ trong năm năm ngắn ngủi, mày lại có thể trưởng thành đến cảnh giới này”.
“Năm năm trước, tao hạ lệnh giết bố mẹ nuôi và anh trai mày, vậy mà lại để mày trở thành con cá lọt lưới”.
“Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Cơn lửa giận ngút trời bùng lên!
Anh vô cùng âm lạnh nói: “Bố mẹ nuôi của tôi là do ông cho người giết?”
Ngụy Công gật đầu: “Đúng thế!”
Vù!
Một luồng sát khí vút trời!
Ngưng tụ thành chất rắn!
Bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mười mấy độ, cuồng phong nổi lên, lạnh đến thấu xương!
Lão Ngụy nhếch mép cười: “Nhóc con, tao không ngờ số mày lại lớn đến thế, vậy mà không chết”.
“Năm năm ngắn ngủi, mày đã trưởng thành đến cảnh giới như này”.
“Thật đáng tiếc, hôm nay mày đi theo mẹ ruột của mày đi!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi, đôi mắt đỏ bừng: “Mẹ ruột của tôi chết rồi ư?”
Đầu óc ù ù!
Tức giận!
Tuyệt vọng!
Gầm thét!
Ngụy Công điên cuồng cười khà khà: “Khà khà khà, chết rồi, đã bị tao cho người giết rồi!”
“Máu thịt của cô ta cũng bị tao róc ra cho chó ăn rồi!”
“Diệp Bắc Minh, mẹ ruột của mày thực sự rất hèn hạ!”
Diệp Bắc Minh bùng phát cơn giận ngút trời.
Bùng lên giống như núi lửa phun trào!
Chương 285: Nhân đồ'
Trong đôi mắt của Ngụy Công lóe lên vẻ khinh thường.
Cuối cũng vẫn là thanh niên trẻ!
Như vậy mà đã trúng kế rồi?
Ông ta cất giọng lạnh như băng: “Tất cả ra đây đi!”
Cạch cạch cạch!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sau đó.
Vô số tướng sĩ xông vào, bao vây cả nhà họ Nguy không lọt được giọt nước.
Hàng ngàn tướng lĩnh đội Thần Cơ, đội Huyền Cơ xuất hiện.
Mấy chục võ hoàng!
Hai mươi võ tông!
Và… ba võ tôn!
Ngụy Công mỉm cười: “Diệp Bắc Minh, tao đã nghiên cứu mày rất kỹ rồi!”
“Tất cả hành vi của mày, tao cũng tính được hết!”
“Kể cả hôm nay, tao cũng tính được, mày sẽ đến hội trường tiệc mừng thọ của tao!”
“Ha ha ha!”
Ngụy Công cười lớn điên cuồng.
“Bên ngoài có ba trăm ngàn đại quân Long Hồn!”
“Tất cả quân tinh nhuệ của đội Thần Cơ!”
“Hai mươi chín thế gia võ đạo Long Quốc ủng hộ tao!”
Một tiếng quát lớn: “Còn mày? Lấy gì để đấu với tao?”
Diệp Bắc Minh trầm mặc không nói, con mắt vô cùng băng lạnh!
Ngụy Công lắc đầu: “Đưa lên đây!”
Rào rào rào!
Tiếng xiềng xích leng keng vang lên.
Một chiếc lồng sắt vô cùng to lớn được kéo ra, một người bị nhốt bên trong.
Như con thú hoang!
Một luồng sát khí đáng sợ tràn ngập toàn hội trường.
Hắn vừa xuất hiện, đại quân xung quanh đều không nhịn được lùi lại.
Ngụy Công lạnh giọng nói: “Nhân đồ, giao cho mày đấy!”
“Giết Diệp Bắc Minh, trả tự do cho mày”.
Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long, Tần Tướng Thần, ông cụ Hoa, ông cụ Phó, toàn thân chấn hãi!
Nhìn qua với vẻ mặt chấn kinh!
Đồng tử của Diệp Cấm Thành co lại: “Nhân đồ?”
Hàn Kim Long hít khí lạnh: “Là hắn!”
“Bố, nhân đồ là ai?”
Tần Vinh An nghi hoặc.
Ánh mắt của Tần Tướng Thần kiêng sợ: “Năm mươi năm trước, vua giết ngươi tối thượng tiêu diệt một trăm linh tám gia tộc, tàn sát hơn một trăm ngàn người – nhân đồ!”
“Cái gì? Chẳng phải hắn bị nhốt ở tầng thứ mười thiên lao Long Hồn rồi sao?”
Các vị khách đều kinh hãi.
Có vài người từng nghe nói đến cái tên của nhân đồ.
Trong lồng giam vang lên giọng lạnh lùng: “Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi Diệp Bắc Minh tiến vào cảnh giới võ hoàng, có thể tự nhìn ra thực lực võ đạo của nhân đồ.
Không cần nhắc nhở!
Nhân đồ!
Võ tôn hậu kỳ!
Choang một tiếng vang lên, lồng giam ầm ầm nổ tung, trụ sắt bay đi, một vài tướng sĩ Long Hồn gần đó bị đâm xuyên.
Gào rú!
Cả người bốc mùi.
Thú hoang ra khỏi lồng!
Huyết khí toàn thân hắn ngút trời, cho dù bị nhốt năm mươi năm dưới tầng mười thiên lao Long Hồn, vẫn không rửa hết được mùi máu đáng sợ!
Hắn giống như bò ra từ trong biển máu.
“Cảm giác đã lâu chưa có, tự do!”
Nhân đồ vươn vai, xương cốt toàn thân lốp bốp vang lên.
Liền sau đó.
Ánh mắt như thú hoang, nhìn Diệp Bắc Minh: “Bây giờ, chỉ cần giết được mày, tao sẽ được tự do!”
Phập!
Hắn dậm một chân, dẫm vỡ một mảng sàn đá lớn, không hề do dự ra tay.
Dứt khoát!
Nhanh gọn!
Tấn công một quyền xông về phía Diệp Bắc Minh, không hề có hành động màu mè, chỉ một quyền!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, anh cũng đưa ra một tay, đập ra một quyền.
Thương long kình!
Phập!
Một luồng nội lực bùng phát, khoảnh khắc hai nắm đấm của hai người đập vào nhau, giống như một quả bom nổ tung trong đám đông.
Rất nhiều khách khứa xung quanh đều bị đánh bay ra xa, nằm dưới đất nôn ra máu.
Lực xung kích cường mạnh đánh chết mấy nhân vật lớn đứng trước mặt!
Vẻ mặt của tất cả khách mời biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi khủng khiếp.
Mẹ kiếp, còn là người sao?
Sượt sượt sượt!
Nhân đồ lùi lại mười mấy bước, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh không chỉ không lùi lại một bước, mà còn xông về phía hắn, đồng tử co lại: “Mày có thực lực gì? Không thể nào! Khí tức trên người mày, rõ ràng chỉ võ hoàng sơ kỳ!”
“Võ hoàng sơ kỳ, đủ để giết mày rồi!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng.
Nhân đồ tức giận: “Không thể nào!”
Hổ thét khắp rừng!
Giống như một con mãnh hổ lao đến, tung ra hai quyền nhanh như điện giật!
Nhân đồ rất nhanh.
Diệp Bắc Minh còn nhanh hơn.
Anh dùng phù quang lược ảnh dễ dàng tránh được đòn tấn công của nhân đồ, xuất hiện ở vị trí phía sau hắn, dẫm lên lưng hắn.
Dưới sự hỗ trợ của thương long kình, nội lực bùng phát ra sức mạnh tăng gấp đôi!
Sức mạnh một triệu cân đập xuống.
‘Rắc’ một tiếng, nhân đồ cảm thấy sống lưng của mình sắp gãy rời.
Nhân đồ tức giận gầm một tiếng: “Cái thứ chỉ như con sâu mà cũng dám đánh tao bị thương?”
“Chết đi cho tao!”
Nhân đồ quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giơ một cái chân như rồng dữ vung đuôi!
Quét ngang về phía Diệp Bắc Minh.
“Kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, kiếm Đoạn Long xuất hiện, không hề do dự chém một nhát về phía chân của nhân đồ.
Phụt!
Nhân đồ kêu ‘a’ một tiếng thảm thiết, chân bị chém gãy tại chỗ.
Hắn đau đớn thụp ngã xuống đất, lăn lộn về sau.
Nhanh chóng bò lên, kim kê độc lập.
* Kim kê độc lập: một chiêu thức võ công độc đáo, đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau
Chân gãy đầm đìa máu tươi!
Hắn nhẫn nhịn cơn đau.
Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi!
“Làm sao có thể?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Chẳng có gì là không thể, cứ ngoan ngoãn ngồi tù chẳng phải tốt à?”
“Mày ra ngoài lo chuyện bao đồng làm gì?”
“Kinh Lôi Trảm!”
Quát một tiếng!
Tay cầm kiếm Đoạn Long chém ngang qua!
Kiếm khí nổi lên ngút trời, như ngày tận thế!
Đồng tử của nhân đồ co mạnh lại, quay người định bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, nhân đồ mà lại bại trận?
Kiếm khí ập đến, nhân đồ chỉ còn một chân không thể chạy nhanh được, cái đầu bay cao.
“Bốp” một tiếng vang lên, đầu người rơi xuống đất!
Lúc này.
Cả nhà họ Ngụy đều yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long không ngừng co giật khóe miệng.
Trái tim của mấy ông lão của thế gia, đám người vua Kim Lăng, thư ký Tiền cùng gần như ngừng đập.
Đám người Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca ôm chặt miệng, không để mình thốt ra tiếng.
Nhân đồ, vua giết người tối thượng từng giết hơn một trăm ngàn ngươi năm mươi năm trước mà chết như vậy?
Đúng là như nằm mơ!
Soạt!