Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1161: Giết xuyên Thiên Ma cốc

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, con mắt đục ngầu của Diệp Nam Thiên lập tức đỏ lên: "Minh Nhi! Con... Con không chết!"

Ông ta xông lại gần như phát điên, gào khóc như một đứa trẻ!

"Chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi... Hu hu!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ au: "Ông ngoại yên tâm đi, bất luận kẻ nào, chỉ cần trên tay nhiễm một giọt máu tươi của nhà họ Diệp!"

"Con sẽ diệt toàn tộc của kẻ đó!"

..

Khoảng nửa ngày sau, Thiên Uyên.

Diệp Bắc Minh đứng trên vách núi, nhìn xuống phía dưới, Thần Ma chi nhãn lấp lóe.

Đáy mắt một màu đen kịt, sâu không lường được, không thể nhìn thấu.

"Tháp nhỏ, nơi này sâu bao nhiêu? Hầu Tử còn có thể sống sót sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Không gian nơi này vỡ vụn, bày ra trạng thái hỗn độn!"

"Trừ phi tự mình xuống dưới, bằng không thì rất khó biết được tình huống bên trong!"

Diệp Bắc Minh suy tư: "Hầu Tử có xác suất sống sót là bao nhiêu?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy thâm ý: "Người này không phải tướng đoản mệnh, anh ta nhảy vào Thiên Uyên chưa chắc đã là chuyện xấu!"

"Có lẽ là một cơ duyên khác!"

"Ồ?", Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.

Cuối cùng, anh rời khỏi Thiên Uyên.

Bước ra ngoài Thiên Ma cốc!

"Thập sư tỷ, em đến rồi!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định, nhìn thẳng vào sơn cốc bị khói đen che phủ, trông chẳng khác gì cửa Địa Ngục!

Không hề do dự, anh nhấc chân bước vào trong đó!

Trong nháy mắt vừa tiến vào Thiên Ma cốc, vô số yêu thú nhào lên như ác quỷ!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên, sau lưng anh xông ra chín con rồng đen!

Ánh sáng đỏ như máu xông lên tận trời cao!

Hồi lâu sau, bên trong Thiên Ma cốc truyền ra đủ loại tiếng kêu thảm thiết thê lương, thu hút vô số người tu võ!

"Bên trong Thiên Ma cốc sao vậy?"

"Yêu thú trong này con sau kinh khủng hơn con trước, rốt cuộc là thứ gì khiến bọn chúng phát ra loại âm thanh này?"

"Những yêu thú này, hình như đang... Sợ hãi?"

Càng ngày càng nhiều người tu võ tụ tập bên ngoài Thiên Ma cốc.

Một ngày sau, một thanh niên toàn thân đẫm máu đi ra khỏi Thiên Ma cốc.

Rồi nhanh chóng biến mất!

"Hít hà! Người này là ai?"

"Sát khí trên người anh ta thật nặng, chẳng lẽ yêu thú trong Thiên Ma cốc kêu thảm là bởi vì anh ta?"

Người tu võ bên ngoài Thiên Ma cốc đồng loạt ngây dại!

Sắc mặt một lão già không ngừng biến đổi: "Đi, tiến vào Thiên Ma cốc nhìn xem!"

Rất nhiều người tu võ khác thì bị dọa lùi lại: "Ông lão này điên rồi!"

"Đây là Thiên Ma cốc đấy, người tiến vào mười phần mười sẽ chết, có đi mà không có về!"

Lão già lắc đầu: "Chỉ đừng ở cửa sơn cốc nhìn xem, nếu có nguy hiểm tôi sẽ lập tức lui ra ngoài!"

"Ai bằng lòng lập đội với lão phu không?"

Mấy người tu võ do dự bước lên, cùng nhau tiến vào Thiên Ma cốc, bọn họ lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ choáng váng!

Trên mặt đất, khắp nơi toàn là thi thể, máu chảy thành sông, giống y như Địa Ngục!

Ai ai cũng ngây dại: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Sắc mặt lão già kia cực kỳ ngưng trọng: "Đi, đi chỗ sâu trong nhìn xem!"

Lá gan mọi người lớn hơn, thẳng tiến lên.

Dọc đường đều là thi thể của yêu thú, toàn bộ Thiên Ma cốc không còn một vật còn sống!

Lão già kia bị dọa đến run cầm cập: "Trời ạ! Vừa rồi người kia giết xuyên qua Thiên Ma cốc!"

"Hít hà!"

Mọi người hít sâu một hơi!

Diệp Bắc Minh rời khỏi Thiên Ma cốc, đi về hướng một vùng biển: "Tháp nhỏ, ông chắc chắn Thập sư tỷ của tôi không chết chứ?"

..

..

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo mở miệng: "Nhóc, cậu đang hoài nghi bản tháp hả?"

"Bản tháp đi cùng cậu đặt chân từng góc xó xỉnh của Thiên Ma cốc, nếu như Thập sư tỷ của cậu chết ở bên trong, nhất định sẽ để lại dấu vết!"

"Nhưng, bản tháp không phát hiện được hơi thở tử vong của cô ấy, cho nên ít nhất cô ấy không chết tại Thiên Ma cốc".

Diệp Bắc Minh thở dài.

Nửa ngày sau, phía trước là một vùng biển.

Nơi này là địa điểm Cửu sư tỷ ngã xuống, anh tìm kiếm hồi lâu.

..

Nhận được kết luận giống với giống như Thiên Ma cốc, có lẽ Cửu sư tỷ cũng chưa chết!

Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Đi, đi Vạn Độc cốc!"

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh tự kíp nổ đan điền bên ngoài Vạn Độc cốc!

Tam sư tỷ Tiểu Độc Tiên chảy khô máu độc toàn thân tại Vạn Độc cốc!

Bên ngoài Vạn Độc cốc, hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Thất sư tỷ, Tam sư tỷ..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát một tiếng: "Nghịch chuyển càn khôn, tái hiện thời gian!"

Một giây sau.

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện lên một đoạn cảnh tượng, máu tươi trên người Liễu Như Khanh bùng cháy, cô ấy che chở cho mấy người Diệp Thanh Lam tiến vào Vạn Độc cốc!

Mấy ngàn người cùng nhau vây đánh, cuối cùng Liễu Như Khanh lựa chọn tự nổ đan điền!

Tam sư tỷ Tiểu Độc Tiên thấy thế, trực tiếp làm máu độc toàn thân mình chảy khô, độc chết mấy ngàn người kia!
Chương 1162: Tung tích của mẹ Diệp Bắc Minh

Hai người kia thì thoi thóp.

Những người tu võ còn lại bị máu độc tạm thời ép lùi lại!

Lúc này, trong hình xuất hiện một bóng dáng mang đi hai người.

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Nữ hoàng Tu La! Là cô ta?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt cười: "Nhóc, vận may của cậu cũng không tệ lắm".

"Nếu nữ hoàng Tu La đã bằng lòng ra tay, hai vị sư tỷ này của cậu dù có bị phế đi, nhưng đại khái sẽ không chết!"

Diệp Bắc Minh gật gật đầu.

Hai vị sư tỷ không có việc gì, thế mẹ anh thì sao?

"Đi!"

Không chút do dự, anh bước thẳng vào trong Vạn Độc cốc.

Một tiếng sau, Diệp Bắc Minh an toàn đi ra khỏi Vạn Độc cốc: "Nhóm mẹ tôi cũng đều không chết ở Vạn Độc cốc, quả là một tin tức tốt!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc, lần này cậu yên tâm rồi chứ?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Nhưng mà, các cô ấy ở đâu?"

Đột nhiên.

Ánh mắt của anh liếc nhìn về một phía nào đó: "Ra đây!"

"Quả nhiên là cậu, cậu thật sự không chết!"

Một cô gái cực đẹp bước tới, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kích động.

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: "Là cô?"

Diệp Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông hủy diệt, là do cậu làm phải không?"

Diệp Bắc Minh không trả lời cô ta.

Diệp Nguyệt Thiền hít sâu một hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng: "Bên trong Thiên Ma cốc, toàn bộ yêu thú đã chết, có người nhìn thấy một bóng người đi ra khỏi Thiên Ma cốc!"

"Người kia, cũng là cậu?"

Sau khi biết được những tin tức này, cô ta lập tức suy đoán Diệp Bắc Minh đã trở lại.

Vậy nên cô ta trước một bước đi đến bên ngoài Vạn Độc cốc, không ngờ thật sự đụng phải Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không thèm trả lời cô ta, xoay người rời đi.

Diệp Nguyệt Thiền lập tức la lên: "Diệp Bắc Minh, tôi biết tung tích của mẹ cậu!"

"Cô nói cái gì?"

Diệp Bắc Minh lập tức quay đầu, xuất hiện trước người Diệp Nguyệt Thiền.

Anh duỗi tay bóp lấy cần cổ mềm mại của cô ta!

Cảm giác hít thở không thông đánh úp lại!

"Nói! Mẹ tôi ở đâu?"

Diệp Nguyệt Thiền đau đến suýt chảy nước mắt: "Cậu... Cậu quá đáng, tôi đã cứu mẹ cậu!"

"Thế mà cậu dám đối xử với tôi như vậy!"

Diệp Bắc Minh sững sờ, vội vàng buông tay: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Nguyệt Thiền trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Mới vừa rồi, cảm giác bị sát khí khóa chặt trong nháy mắt khiến cô ta tưởng mình sẽ chết!

"Đi một chuyến đến Thánh Vực với tôi thì cậu sẽ biết, có điều mặc dù tôi cứu được mẹ cậu, nhưng tình huống của bà ấy không hề lạc quan!"

...

Thánh Vực, nhà họ Diệp Thái Cổ.

Chỗ sâu trong một cấm địa.

Nơi này cực kỳ lạnh lẽo, mang lại cảm giác như thể xương cốt bị nứt ra vì đóng băng!

Diệp Nguyệt Thiền dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong một hầm băng, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân anh run lẩy bẩy!

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ!

Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ!

Nhị sư tỷ Thiên Nhận Băng!

Mẹ anh Diệp Thanh Lam!

Bốn người bị hàn băng phong ấn, hơi thở vô cùng yếu ớt!

Nhưng cũng may vẫn còn một hơi thở!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Lục sư tỷ, Tứ sư tỷ và Đại sư tỷ của tôi đâu?"

Diệp Nguyệt Thiền lắc đầu: "Không biết!"

"Là tôi mang các cô ấy ra khỏi Vạn Độc cốc, lúc phát hiện ra các cô ấy, khắp người họ bò đầy độc trùng!"

"Dù là thần y tốt nhất nhà họ Diệp cũng không thể hoàn toàn hóa giải hết kịch độc trên người các cô ấy!"

"Tôi chẳng có cách nào, nên đành để lão tổ dùng huyền băng chục nghìn năm phong ấn các cô ấy, khiến độc tố lan tràn chậm hơn một chút..."

Cô ta còn chưa nói xong.

Lòng bàn tay Diệp Bắc Minh chợt bốc lên ngọn lửa hừng hực!

...

Xèo!

Dưới tác dụng của Phần Thiên Chi Diễm, huyền băng chục nghìn năm lập tức hòa tan!

Diệp Nguyệt Thiền vô cùng hoảng sợ: "Diệp Bắc Minh cậu điên rồi!"

"Một khi huyền băng chục nghìn năm hòa tan, kịch độc trên người các cô ấy sẽ lập tức lan ra khắp người!"

"Đến lúc đó dù là Đại La thần tiên tới cũng không cứu được bọn họ!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Đại La thần tiên không cứu được, nhưng Diệp Bắc Minh tôi có thể cứu sống!"

Vừa dứt lời, Phần Thiên Chi Diễm ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành vô số cây "châm lửa" chui vào trong cơ thể mẹ anh và mấy người sư tỷ.

Sau đó, Diệp Nguyệt Thiền thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên!

Khí đen trên thân đám người Diệp Thanh Lam đang nhanh chóng biến mất!

Ngắn ngủi mười lần hô hấp, thế mà tất cả các cô ấy đều tỉnh lại!

"Trời ạ!"

Diệp Nguyệt Thiền gắt gao che miệng: "Sao có thể chứ!"

"Kịch độc đến cả thần y nhà họ Diệp mình cũng đành bó tay, cậu ta lại có thể hóa giải trong chớp mắt?"

"Rốt cuộc tên này còn có thủ đoạn và bản lĩnh gì mà mình không biết?"

Diệp Nguyệt Thiền chịu chấn động cực kỳ lớn!

Một âm thanh suy nhược vang lên: "Minh Nhi..."

Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, đỡ Diệp Thanh Lam ngồi dậy: "Mẹ!"

"Tiểu sư đệ..."

Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng đỏ bừng hai mắt, nước mắt chảy ròng ròng.

"Như Yên chết rồi, Tiểu Cửu chết rồi, Như Khanh cũng đã chết..."

"Hu hu, Tam sư tỷ chảy khô máu độc toàn thân..."
Chương 1163: Không được thì đổi

Diệp Nguyệt Thiền không quấy rầy bọn họ, lựa chọn lui ra ngoài!

Diệp Bắc Minh vội vàng giải thích: "Ba vị sư tỷ yên tâm, các chị ấy đều không có việc gì!"

"Gì cơ?"

Lục Tuyết Kỳ vô cùng vui mừng: "Tiểu sư đệ, em nói thật hả?"

Khương Tử Cơ nắm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, em đừng lừa gạt các chị!"

Thiên Nhận Băng cắn môi: "Các chị tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ các chị ấy vẫn còn có đường sống khác?"

"Đúng đấy, Minh Nhi, chuyện đó là thế nào?", khuôn mặt Diệp Thanh Lam tràn ngập nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh giải thích một lần, tự anh đã đi qua nơi mấy vị sư tỷ ngã xuống!

Nhưng không ngoại lệ, anh không hề phát hiện hơi thở tử vong của các cô ấy.

..

Diệp Nguyệt Thiền rời khỏi hầm băng, một lão già đi tới: "Thằng này thế mà thật sự không chết, khiến lão phu cực kỳ bất ngờ!"

"Xem ra cậu ta quả là người mang thiên mệnh, đúng rồi, tình huống bên trong sao rồi?"

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền ngưng trọng: "Lão tổ, cậu ta thuận tay giải kịch độc trên người đám Diệp Thanh Lam rồi!"

Diệp Thương Thiên biến sắc: "Cái gì? Thứ kịch độc mà thần y nhà họ Diệp chúng ta không giải được, tên kia thuận tay liền giải?"

"Dạ!"

Diệp Nguyệt Thiền gật đầu.

Diệp Thương Thiên yên lặng hồi lâu, mới nhả ra một câu: "Mẹ nó, cậu ta thật đúng là yêu nghiệt!"

Khóe miệng Diệp Nguyệt Thiền hiện lên nụ cười: "Thật đúng là yêu nghiệt quá đáng, nhưng cậu ta là con trai của Dạ Huyền, rất bình thường!"

"Dạ Huyền?"

Diệp Thương Thiên sửng sốt, trong đầu hiện lên một bóng hình: "Lúc trước không giữ lại ông ta làm con rể nhà họ Diệp được, để Diệp Bắc Minh này ở rể nhà họ Diệp cũng không tệ!"

Diệp Nguyệt Thiền nóng nảy: "Lão tổ, cậu ta cũng là họ Diệp!"

"Chuyện này làm sao được!"

Diệp Thương Thiên mỉm cười lắc đầu: "Cháu gấp cái gì?"

"Vả lại, mặc dù cậu ta họ Diệp, nhưng đây cũng là họ của mẹ cậu ta!"

"Chủng tộc chân chính của cậu ta hẳn là Thiên Ma tộc!"

Hai mắt Diệp Thương Thiên tỏa sáng: "Nhưng mà... Trong số con cháu của nhà họ Diệp, không ai có thể so sánh được với mấy vị sư tỷ khuynh quốc khuynh thành của cậu ta!"

"Thiền Nhi, chẳng phải cháu cũng là con cháu của nhà họ Diệp sao?"

Diệp Thương Thiên nói ra lời kinh người: "Không bắt được bố cậu ta, vậy bắt lấy con trai ông ta!"

"Thiếu hẳn ba mươi năm đường vòng, thắng đậm!

...

..

"Hả?"

Thân thể mềm mại của Diệp Nguyệt Thiền run lên, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng: "Lão tổ... Ngài... Ngài đừng nói giỡn thế..."

"Cháu... Cháu không được..."

Cô ta bụm mặt, nhanh chóng chạy đi!

...

Trong hầm băng, mẹ và ba vị sư tỷ của anh cuối cùng cũng có chút máu.

Diệp Thanh Lam bắt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, suốt hai năm qua con đã đi đâu?"

Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích: "Sau khi Thần miếu nổ tung, nó tạo thành một vòng xoáy hỗn độn cực lớn".

"Con bị vây ở trong vòng xoáy hỗn độn, dùng suốt hai năm mới thoát khỏi".

Anh nói qua loa.

Diệp Thanh Lam lại lập tức nghe hiểu.

Trong đó chắc chắn hung hiểm vô cùng!

"Đúng rồi Minh Nhi, hiện tại con là cảnh giới gì rồi?"

Diệp Thanh Lam nghi ngờ đánh giá con trai: "Sao mẹ không nhìn thấu được thực lực của con?"

Diệp Bắc Minh đáp: "Mẹ, bây giờ con là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong!"

"Cái gì!"

Diệp Thanh Lam ngây dại.

Ba người sư tỷ Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng cũng nghẹn họng nhìn trân trối: "Tiểu sư đệ, em đã là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong?"

"Sao có thể chứ, cũng quá nhanh rồi đi!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Từ giờ trở đi, toàn bộ thế giới Cao Võ, thậm chí cả Thánh Vực cũng không ai có thể uy hiếp đến mọi người!"

Diệp Thanh Lam kích động, không ngừng gật đầu: "Tốt!"

"Con trai giỏi!"

Bà hít sâu một hơi: "Minh Nhi, sau đó con đã có dự định gì chưa?"

Diệp Bắc Minh trả lời: "Bố con vẫn còn ở trong Ma Uyên, con chuẩn bị cứu bố ra trước!"

Sắc mặt Diệp Thanh Lam trong nháy mắt trở nên ngưng trọng: "Với thực lực hiện tại của con, đã đủ để cứu bố con ra rồi!"

"Nhưng, một khi bố con rời khỏi Ma Uyên, Ma Uyên sẽ lập tức sụp đổ!"

"Đến lúc đó, các chủng tộc khác của Ma Giới sẽ có thể thông qua Ma Uyên sụp đổ để tiến vào thế giới loài người!"

"Với tính tình của bố con, trước khi tìm được biện pháp giải quyết, ông ấy sẽ không rời khỏi Ma Uyên!"

Diệp Bắc Minh khoát tay: "Mẹ, mẹ xem đây là thứ gì?"

Một cái ấn màu đen xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.

Trên thân nó quấn quanh chín con ma long màu đen, sinh động như thật!

Diệp Thanh Lam giật nảy cả mình: "Đây là..."

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ma tỷ!"

"Cái gì?"

Diệp Thanh Lam vô cùng khiếp sợ: "Quả nhiên là ma tỷ!"
Chương 1164: Chủ động cầu hòa

"Minh Nhi, làm thế nào mà con có được nó?"

Diệp Bắc Minh kể lại mọi chuyện, từ lúc anh lấy được ma tỷ ở trong Thần miếu, đồng thời ma tỷ nhận anh làm chủ.

Diệp Thanh Lam không thực sự vui vẻ, ngược lại sắc mặt bà càng ngày càng khó coi.

"Mẹ, mẹ sao thế?"

Diệp Thanh Lam lắc đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Dưới sự truy vấn của Diệp Bắc Minh, Diệp Thanh Lam mới ngưng trọng mở miệng: "Minh Nhi, con cũng đã biết ma tỷ nhận chủ có ý nghĩa như thế nào rồi đúng không?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên là con biết, có nghĩa con có thể trở thành chủ nhân của Ma tộc!"

"Đúng!"

Diệp Thanh Lam cũng gật đầu: "Nhưng, đây chỉ là chủ nhân của Ma tộc trên danh nghĩa!"

"Thứ này giống như ngọc tỉ truyền quốc của Hoa tộc, người nào được nó chính là người mang thiên mệnh!"

"Con có thể ra lệnh cho Ma tộc cấp thấp thông thường, nhưng Ma tộc cấp cao thì sao?"

"Bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào đuổi giết con, thứ này sẽ mang đến họa sát thân cho con!"

Bà căng thẳng nắm chặt tay Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đã sớm nghĩ đến chuyện này.

Anh vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Thanh Lam: "Mẹ, mẹ yên tâm, chính con có chừng mực!"

"Được rồi".

Diệp Thanh Lam không nói thêm lời vô ích, bà tin tưởng Minh Nhi có thể xử lý tốt tất cả: "Khi nào chúng ta đi Ma Uyên?"

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Mẹ, chờ con xử lý xong chuyện trong tay trước đã rồi chúng ta đi Ma Uyên!"

Diệp Thanh Lam nhìn Diệp Bắc Minh: "Con muốn làm gì?"

Một cơn ớn lạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hầm băng!

Hai mắt Diệp Bắc Minh rét lạnh: "Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông dám đuổi giết mọi người, tất cả đều bởi vì nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục làm chỗ dựa sau lưng bọn chúng!"

"Con muốn nói cho tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh con đã trở lại!"

"Bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương đến mọi người, đều phải trả lại bằng máu!"

Diệp Thanh Lam có vài phần lo âu: "Minh Nhi, nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục đều là gia tộc Thái Cổ!"

"Một mình con đối đầu với bọn họ, chẳng lẽ không cảm thấy áp lực sao?"

"Con trở về là được rồi, những thứ khác mẹ không đòi hỏi!"

Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: "Mẹ, mẹ cứ chờ tin tức tốt của con đi!"

"Trong vòng một ngày, con sẽ hủy diệt bà gia tộc Thái Cổ lớn cho mẹ xem!"

Để lại mẹ và sư tỷ tiếp tục tĩnh dưỡng, một mình anh đi ra hầm băng.

...

Diệp Thương Thiên tươi cười bước tới, như thể đã quen thuộc lâu: "Nhóc Diệp, cậu lại có thể sống sót trở về!"

"Nếu những người kia biết cậu không chết, nhất định sẽ sợ đến chết khiếp!"

Diệp Bắc Minh cười đầy thâm ý: "Lão Diệp ý chỉ người của nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục?"

Nụ cười của Diệp Thương Thiên cứng lại.

Chợt ông ta gật đầu.

Giọng nói già nua vang lên: "Nhóc Diệp, tôi đã điều tra tất cả tư liệu của cậu!"

"Dựa theo tính cách của cậu, cậu muốn hoàn toàn hủy diệt ba gia tộc này hả?"

Diệp Bắc Minh không hề che giấu: "Chúc mừng ông đã đoán đúng!"

Diệp Thương Thiên sững sờ, lắc đầu, giọng nói cũng lạnh hơn ba phần: "Đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu, nội tình của nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục cực kỳ kinh khủng!"

"Dù cậu có thủ đoạn cực kỳ nghịch thiên, cũng hoàn toàn không có khả năng một mình hủy diệt ba gia tộc Thái Cổ!"

"Dù là trăm vị sư phụ Thái Cổ đại năng của cậu sống lại, cũng tuyệt đối không làm được!"

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Vậy nên?"

Diệp Thương Thiên thấy thái độ thờ ơ này của Diệp Bắc Minh thì hoàn toàn bị chọc tức, giận quá hóa cười!

"Vậy nên? Ha hả!"

Ông ta thất vọng lắc đầu: "Nhóc Diệp, lão phu cũng là vì tốt cho cậu!"

"Bất luận hiện tại cậu có thủ đoạn gì, nếu cậu muốn hủy diệt ba gia tộc Thái Cổ lớn này, chỉ có một con đường chết!"

"Bọn họ biết cậu trở về cũng sẽ không chịu giảng hòa, cho nên bây giờ cậu chỉ có một cơ hội!"

"Ồ? Ông nói nghe xem nào", Diệp Bắc Minh thờ ơ.

Diệp Thương Thiên nói thẳng: "Cầu hoà!"

Diệp Bắc Minh cười: "Cầu hoà? Cầu hoà thế nào?"

Diệp Thương Thiên quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Hôm nay chính là thời điểm bốn gia tộc Thái Cổ lớn, nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục, nhà họ Diệp cử hành cuộc họp hàng năm tại Nguyên Long thành!"

"Lão phu dẫn cậu đến Nguyên Long thành, nhà họ Diệp tôi vẫn có chút mặt mũi!"

"Đến lúc đó lão phu và mấy lão tổ nhà họ Diệp tự mình mở miệng, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa!"

"Cậu thấy thế nào?"

Diệp Bắc Minh tùy ý gật gật đầu: "Rất tốt".

"Khá lắm!"

Hai mắt Diệp Thương Thiên tỏa sáng: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nửa tiếng sau chúng ta xuất phát!"

Nhưng trong lòng ông ta thì thầm nghĩ: "Mặc dù ngoài miệng không chịu thua, hành động của cậu ta vẫn nhận thua!"

"Như vậy cũng tốt, đợi đến lúc cậu ta gia nhập nhà họ Diệp rồi lại gõ thêm một phen sau!"

"Cố gắng nỗ lực bồi dưỡng, vẫn là một mầm mống tốt!"
Chương 1165: Đến Nguyên Long thành

Nửa tiếng sau, trước một tòa truyền tống trận ở chỗ sâu trong nhà họ Diệp.

Diệp Thương Thiên mang theo bốn lão già xuất hiện.

Rõ ràng bọn họ đều là cảnh giới Chân Linh!

Ngoài bọn họ ra còn có một đám con cháu của nhà họ Diệp.

Trong đám người, Diệp Nguyệt Thiền liếc nhìn Diệp Bắc Minh, đối phương vừa vặn cũng nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau!

Trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền đỏ lên.

Cô ta vội vàng cúi đầu xuống: "Sao mình lại sợ thằng nhóc hôi sữa này chứ, mình đâu có thật sự thích cậu ta!"

"Đều do lão tổ nói bừa, gì mà để mình bắt lấy cậu ta, phì..."

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Nguyệt Thiền càng đỏ mặt hơn!

Diệp Thương Thiên bảo mọi người đứng trên truyền tống trận: "Xuất phát!"

Ánh sáng trắng lóe lên.

Đến khi mọi người mở mắt ra lần nữa, trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa thành trì cổ xưa to lớn!

Chỉ có một mặt tường thành mà đã có chín cổng thành cao chừng trăm mét xếp thành một hàng.

Vô số người tu võ ra ra vào vào, nối liền không dứt!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, phía dưới tòa cổ thành này có ba mươi sáu đầu long mạch!"

...

..

"Long mạch?"

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sáng lên!

Đúng lúc này.

Mấy người trẻ tuổi mỉm cười đi tới: "Chư vị tiền bối, cuối cùng mọi người cũng tới, chúng ta chờ đợi ở đây đã lâu!"

Đám người Diệp Thương Thiên khẽ gật đầu.

Ánh mắt của thanh niên áo tím dẫn đầu rơi xuống người Diệp Nguyệt Thiền: "Em Nguyệt Thiền, đã lâu không gặp!"

...

Tần Huyền Nhất!

250 tuổi!

Cảnh giới Giới Vương!

Người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của nhà họ Tần!

Diệp Nguyệt Thiền nhướng mày, theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.

Cử động rất nhỏ này đã khiến thanh niên áo tím nhận ra!

Con ngươi hắn ta chuyển động, rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh: "Em Nguyệt Thiền, vị này là ai?"

"Gương mặt lạ thật đấy, sao tôi chưa từng gặp qua vậy?"

Diệp Nguyệt Thiền do dự: "Cậu ta..."

Diệp Bắc Minh chủ động trả lời: "Diệp Bắc Minh!"

"Ồ, Diệp Bắc Minh..."

Tần Huyền Nhất tùy ý gật gật đầu, đầu óc chưa kịp phản ứng lại!

Một giây sau.

Tròng mắt của hắn ta hung hăng co rụt lại: "Cậu... Cậu nói cái gì?"

"Cậu là Diệp Bắc Minh!"

Ba chữ Diệp Bắc Minh này như thể có ma lực!

Cửa thành Nguyên Long thành vốn vô cùng náo nhiệt lập tức lặng ngắt như tờ!

Tất cả người tu võ đồng loạt dừng bước lại, có người bước nửa bước lơ lửng giữa không trung!

Chẳng khác gì nhấn nút thời gian dừng lại!

Mọi người khiếp sợ quay đầu, ánh mắt ai nấy cũng rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

"Diệp Bắc Minh?"

"Là Diệp Bắc Minh Hoa tộc kia sao?"

"Cậu ta không phải là..."

"Hai năm rưỡi trước chẳng phải cậu ta đã chết ở chiến trường Thái Cổ rồi sao?"

"Cậu ta trở lại?"

Toàn trường chấn động!

Có người lắc đầu: "Hẳn là cùng tên cùng họ thôi, tên kia đã chết rồi, kẻ này không thể nào là cậu ta được!"

"Đúng đúng đúng!"

Một số người tu võ gật đầu lia lịa.

Chỉ có mấy lão già trong đám người biến sắc, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị!

Bờ môi run nhè nhẹ: "Là cậu ta... Cậu ta đã trở lại!"

Tần Huyền Nhất chưa từng thấy gương mặt thật của Diệp Bắc Minh, còn tưởng rằng chỉ là cùng tên.

Thằng kia sớm đã chết ở chiến trường Thái Cổ rồi!

Hắn ta cười đầy hài hước: "Sao cậu lại cùng tên với một người chết chứ? Dọa tôi một hồi!"

"Cũng không ngại xui xẻo!"

"Ha ha ha!"

Đồng bạn đi theo sau hắn ta cười to.

Sắc mặt Diệp Thương Thiên biến đổi, thầm kêu không ổn!

Ông ta đang muốn mở miệng.

Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vang lên: "Thật khéo, tôi chính là người chết trong miệng các người đấy!"

Nụ cười của đám người Tần Huyền Nhất cứng đờ, dọa đến run cả người: "Cậu... Cậu nói cái..."

Chưa kịp nói hết một câu, Diệp Bắc Minh bước lên trước, bóp lấy cổ Tần Huyền Nhất: "Tần Hồng Bân là gì của anh?"

Tần Huyền Nhất chợt phản ứng lại: "Ông ấy là ông cố nội của tôi!"

Diệp Thương Thiên quát lớn: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà làm loạn! Nơi này là Nguyên Long thành!"

Tần Huyền Nhất bị dọa đến suýt nổ tung cả trái tim: "Đúng vậy, cậu..."

Răng rắc!

Tiếng răng rắc giòn giã truyền đến!

Cổ Tần Huyền Nhất lập tức nổ tung, nghiêng đầu rơi trên mặt đất.

Tròng mắt của hắn ta mờ mịt trừng lớn, tràn ngập tơ máu, quả thực không thể tin được mình cứ thế mà chết đi!

Ầm!

Một chân rơi xuống, đầu của Tần Huyền Nhất nổ tung!

Mấy đồng bạn của Tần Huyền Nhất hoảng sợ biến sắc, xoay người chạy!

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Nổ cho tôi!"

Gào rống!

Một con rồng đen xông ra từ trong cơ thể anh, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của mấy người kia!

Sương máu nổ tung!

Không chờ mọi người lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ!

Diệp Bắc Minh sải bước lên trước, tiếng rồng ngâm vang chín tầng trời: "Tất cả mọi người của nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục Thái Cổ cút ra đây nhận lấy cái chết!"

"Hít hà!"

Người tu võ bên ngoài Nguyên Long thành hít sâu một hơi, bị dọa sợ, không ngừng lùi lại!

Ông trời ơi!

Thằng này chắc chắn là điên rồi!

Ngay tại bên ngoài Nguyên Long thành, lại đi bảo tất cả mọi người của ba gia tộc Thái Cổ lớn ra nhận lấy cái chết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK