Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251: Hư ảnh cấm địa Luân Hồi là núi Côn Luân

Tiếng răng rắc giòn giã vang lên.

Cánh tay anh ta nát bươm.

Vết thương lan ra tới ngực, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém mạnh xuống vai anh ta.

Bùm!

Cuồng Chiến bị ép phải quỳ gối xuống, gương mặt vốn tràn đầy kiêu ngạo giờ đã đỏ bừng.

Anh ta ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh như thú săn mồi: “Ranh con, cậu!”

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không có việc gì thì chớ chọc tôi!”

“Đây là cảnh cáo, đến lần sau thì giết luôn!”

Mày ngông cuồng à?

Tao đây còn ngông cuồng hơn cả mày nữa!

“Cút!”

Anh đạp bay Cuồng Chiến.

“Ôi!”

Xung quanh đầy tiếng thảng thốt.

Mặc Bạch Y sợ run da đầu, anh ta là Yêu tộc nên biết rõ sự đáng sợ của Cuồng Chiến.

Thánh nữ Tổ Long điện kinh ngạc nghĩ: "Diệp Bắc Minh có thể chém một kiếm làm Cuồng Chiến trọng thương sao, thực lực của cậu ta rốt cuộc là gì thế?"

Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn và Dao Cơ liếc nhìn Diệp Bắc Minh.

Ánh mắt Lý Thất Dạ bình tĩnh như mặt hồ, dường như tất cả đều không liên quan gì tới mình.

Diệp Bắc Minh mặc kệ ánh mắt của mọi người.

Anh bước lên, chuẩn bị tiến vào cấm địa Luân Hồi.

Mọi người dõi theo Diệp Bắc Minh, thấy anh vừa mới đi tới vài trăm mét thì bị sức mạnh không gian ngăn cản.

Ầm ầm!

Áo anh rách tươm.

Lộ ra cơ thể vạm vỡ.

Rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt.

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát.

Rồi anh quay đầu trở lại bên cạnh bốn vị sư tỷ: “Bốn vị sư tỷ à, sức mạnh không gian quá hung hãn!”

“Nếu em cưỡng chế đi qua sẽ bị nghiền nát vụn!”

Chu Lạc Ly gật đầu nói: “Bọn chị hiểu!”

“Bây giờ chỉ có thể tự dựa vào sức mình mà thôi!”

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua cấm địa Luân Hồi: “Được!”

Bốn người xoay người đi đến chỗ cấm địa Luân Hồi.

Diệp Bắc Minh quay đầu rời đi.

Những người tu võ còn lại giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Ôi mẹ ơi, tên sát thần kia đã đi rồi!”

“Nếu cậu ta cũng vào cấm địa Luân Hồi thì tôi không dám vào đó nữa!”

“Đúng thế, tên này quả thật còn yêu nghiệt hơn cả Yêu tộc nữa, thiêu đốt tinh huyết giết Vô Thủy Kiếm Hoàng rồi làm như không có việc gì!”

Cuồng Chiến quát to: “Các người đang sỉ nhục tôi à?”

“Chết hết cho tôi!”

Anh ta bước ra, cuồng phong cuồn cuộn kéo tới.

Mấy người đang nói chuyện lập tức đi đời nhà ma.

Lý Thất Dạ bình thản nói: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, vào đó thôi!”

Bóng người anh ta chợt lóe rồi nhảy vào cấm địa Luân Hồi.

Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn, Cuồng Chiến và Dao Cơ theo sát đằng sau.

Tô Tử Lăng, Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y và thánh nữ Tổ Long điện cũng không để bị tụt lại đằng sau.

Mộ Dung Tình nhíu mày nhìn qua hướng Diệp Bắc Minh vừa mới rời đi.

Ngay sau đó.

“Hả?”

Mộ Dung Tình khó hiểu: “Sao không thấy Diệp Càn Khôn đâu nữa?”

“Hay là giữa hai người họ có quan hệ gì đó thật?”

Cùng lúc đó, trong một góc vắng vẻ không người.

“Chủ nhân!”

Hình nộm đi tới, quỳ gối, thật thà gọi anh.

Rồi dâng chiếc mặt nạ lên.

Diệp Bắc Minh nhận lấy mặt nạ rồi nói: “Nhiệm vụ của mày hoàn thành rồi”.

Anh ra lệnh trong đầu rồi hình nộm biến mất.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn vào hư ảnh cấm địa Luân Hồi lơ lửng xa xa trên không trung, anh chớp mắt: “Tiểu Tháp, ông có biết chuyện gì không?”

“Sao hư ảnh của núi Côn Luân lại xuất hiện ở đây thế?”

Hư ảnh cấm địa Luân Hồi kia chính là núi Côn Luân.

Nói chính xác thì đó là núi Côn Luân và Côn Luân Hư.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Bổn tháp cũng không biết, chỉ có thể đợi cậu tự điều tra thôi!”

“Nhưng mà bổn tháp có thể nói cho cậu một câu!”

“Từ khi bổn tháp tỉnh giấc, trí nhớ khôi phục, tôi càng lúc càng cảm thấy việc bản thể của mình xuất hiện ở Hoa Hạ không phải là trùng hợp!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Có nghĩa là gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại im lặng.

Một lát sau mới lên tiếng: “Tôi cũng không biết, đây là một cảm giác rất kỳ quái!”

“Cuối cùng tôi cảm giác như chúng ta nằm trong sự sắp đặt của ai đó!”

“Thế ư?”

Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe sáng.

“Nhóc ơi, có người tới đây!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa nhắc nhở thì không gian dao động.

Sở Vị Ương và Sở Sở mỉm cười bước tới: “Anh Diệp à, có chuyện cần anh giúp sức đây!”

“Nếu anh có thể giúp đỡ, tôi đồng ý dẫn cậu rời khỏi thế giới Tam Thiên để đi tới thế giới cao cấp hơn!”
Chương 1252: Sự thật về thế giới Vũ Nội

..

..

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ, không nghĩ tới hai chị em này lại đến.

Có điều, bây giờ thân phận của anh là Diệp Càn Khôn.

Anh tỉnh bơ hỏi: "Chuyện gì?"

Sở Sở nhíu mày, không nhịn được truyền âm: "Chị, chị nhất định phải tìm anh ta sao?"

"Chúng ta đã tìm Diệp Bắc Minh rồi, nếu tìm thêm anh ta thì có phải không tốt lắm không?"

..

Sở Vị Ương bình tĩnh trả lời: "Diệp Bắc Minh không có tư cách tiến vào cấm địa Luân Hồi, còn giúp chúng ta như thế nào?"

"Nếu anh ta đã không được, chị không thể đổi người à?"

Sở Sở ngây dại.

Lúc này.

Sở Vị Ương đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Tôi cần anh tìm ra một tòa tháp bên trong cấm địa Luân Hồi!"

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh: "Tháp gì?"

Sở Vị Ương không hề do dự lấy ra một tờ giấy.

Cô ta đã tạm thời đặt mô hình Tiểu Tháp trên người Diệp Tâm để ổn định vết thương.

Nếu không, lúc anh sử dụng lực lượng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chém giết Vô Thủy Kiếm Hoàng đã bị phát hiện!

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua: "Một tòa tháp đổ nát mà thôi, có ích lợi gì sao?"

Sở Vị Ương sững sờ, lắc đầu: "Anh Diệp, vật này rất quan trọng!"

"Nếu anh có thể tìm tới giúp tôi, tôi không chỉ có thể dẫn anh rời khỏi thế giới Tam Thiên, mà còn có thể cho anh tất cả những gì anh muốn!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Thế giới Tam Thiên có gì mà không tốt, tại sao phải rời đi?"

Khuôn mặt Sở Vị Ương tràn ngập tự tin: "Người khác cho rằng như vậy cũng thôi, chẳng lẽ anh Diệp cũng cho rằng như thế sao?"

"Không lẽ anh không muốn đi đến thế giới cao cấp hơn?"

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh vẫn bĩnh tĩnh: "Trở thành chúa tể của thế giới Tam Thiên đã rất mạnh rồi, không phải sao?"

Sở Vị Ương cười vô cùng có thâm ý: "Anh cảm thấy thế thật à?"

"Cô có ý gì?", Diệp Bắc Minh hỏi.

Sở Vị Ương lấy một ví dụ: "Một con cá bị người ta nuôi dưỡng ở trong bể cá, có lẽ nó biết mình đang ở trong bể cá".

"Nhưng nếu một con cá bị nuôi ở trong bể nước, trong hồ nước thì sao?"

"Có lẽ nó sẽ cho rằng toàn bộ bể nước, hay hồ nước chính là toàn thế giới!"

"Mà thật sự không biết, bể nước và hồ nước này cũng có chủ nhân!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, trở nên tương đối khó coi: "Thế giới Tam Thiên chỉ là một hồ nước?"

"Ha ha".

Sở Vị Ương nở nụ cười xinh đẹp: "Anh Diệp là người thông minh, tôi sẽ không giải thích thêm lời thừa thãi!"

"Tôi chỉ có thể nói, nhà họ Sở có sức mạnh giúp anh Diệp nhảy qua Long Môn!"

"Đi gặp gỡ thế giới bên ngoài, điều kiện chính là tìm được tháp này!"

Bỏ lại câu nói này, Sở Vị Ương kéo Sở Sở quay người rời đi.

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ, biểu cảm dưới mặt nạ màu tím khó đoán: "Tiểu Tháp, cô ta đang có ý gì?"

Thời điểm này.

Tâm trạng Diệp Bắc Minh bực bội!

Có cảm giác nguy cơ vô hình ập đến!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, điều cô ta nói cũng có khả năng!"

"Nghĩa là sao?'

"Nhóc, cậu có còn nhớ thế giới bỏ túi của mình không?"

"Đương nhiên!"

Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: "Không phải ông nói là thế giới bỏ túi sẽ càng ngày càng lớn theo sự tăng trưởng thực lực của tôi sao!"

"Cuối cùng, có thể biến thành một đại lục!"

"Chờ chút đã..."

Nói đến đây, thân thể Diệp Bắc Minh chấn động!

Gương mặt dưới mặt nạ tràn ngập vẻ không dám tin, giọng nói run rẩy: "Tiểu Tháp, ý ông là... Thế giới Tam Thiên nơi này..."

"Rất có thể là thế giới bỏ túi của người nào đó!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Cậu nói đúng một nửa, nửa kia thì sai rồi!"

Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Tiểu Tháp, ông đừng thừa nước đục thả câu!"

"Mau nói!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: "Thế giới bỏ túi nhiều nhất biến hóa thành một mảnh đại lục là tới cực hạn!"

"Nhưng các thế lực đỉnh cấp trong thế giới cấp cao hoàn toàn có thể sáng tạo ra một thế giới Vũ Nội!"

Diệp Bắc Minh như thể bắt được điều gì đó: "Thế giới Vũ Nội?"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục vang lên: "Thế giới Vũ Nội cực lớn, có thể phân chia thành mấy thế giới!"

"Nhưng cuối cùng, nó chẳng khác gì sân vườn sau nhà của những thế lực đỉnh cấp kia, muốn đi bất kỳ ngóc ngách nào cũng được!"

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại.

..

Anh nhớ đến năng lực của Sở Sở!

Tiện tay là có thể mở ra lối đi không gian, từ Ma Giới trực tiếp đi đến Thánh Vực, rồi đi Hoa Hạ!

Hiện tại xem ra.

Thế giới Tam Thiên thật sự có khả năng chính là một thế giới Vũ Nội!

Càng nghĩ, sắc mặt Diệp Bắc Minh càng khó nhìn!

Có cảm giác sống chết và vận mệnh của mình bị kẻ khác khống chế!

"Người trong thế giới Vũ Nội chính là một con cá, một con kiến trong sân vườn nhà người ta!"

Nghe được lời này.

Diệp Bắc Minh hoàn toàn yên lặng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Nhóc, cậu không cần lo lắng đến vậy!"
Chương 1253: Di tích Côn Luân Thượng Cổ

"Thế giới Vũ Nội phát triển thành thế giới Tam Thiên như hiện tại, phỏng chừng nhà họ Sở cũng không thể hoàn toàn khống chế được nữa!"

"Nếu không thì, tại sao bọn họ lại để cậu đi tìm tôi?"

Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng: "Tiểu Tháp, ý của ông à?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Quy luật của thế giới Tam Thiên đã hoàn thiện, hiện tại nhiều nhất nhà họ Sở có thể khống chế cửa ra vào của thế giới Tam Thiên!"

"Nếu như cậu có đủ thực lực, phá tan cửa ra vào này!"

"Như vậy, thế giới Tam Thiên sẽ trở thành thế giới Vũ Ngoại chân chính!"

"Thế giới Vũ Ngoại?", ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Không chịu bất kỳ thế lực nào khống chế, có quy luật riêng của chính mình!"

Diệp Bắc Minh đăm chiêu.

Không nghĩ nhiều nữa, anh trở lại quảng trường đại điện Chân Võ.

Người tu võ top 10000 Thiên Bảng gần như đều đã tiến vào cấm địa Luân Hồi!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đi thẳng đến cấm địa Luân Hồi.

Quả nhiên, lần này anh dùng thân phận Diệp Càn Khôn, thành công tiến vào bên trong cấm địa Luân Hồi.

Sức mạnh không gian chấn động, đến khi dưới chân Diệp Bắc Minh vững lại, anh phát hiện mình đang đứng ở dưới chân một ngọn núi to lớn!

Ngẩng đầu nhìn lên, một dãy núi to lớn cao mấy trăm ngàn mét, dài hơn triệu dặm vắt ngang trước mắt!

Côn Luân nguy nga!

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cũng không nhịn được mà run lên: "Núi Côn Luân, quả nhiên là núi Côn Luân!"

"Giống y như đúc núi Côn Luân của Hoa Hạ, chỉ là cao lớn hơn cả trăm lần!"

Đột nhiên, bên tai Diệp Bắc Minh vang lên tiếng gọi: "Minh Nhi!"

"Sư phụ?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!

Một ý niệm hiện lên, anh tiến vào thế giới bỏ túi!

Hơn trăm tòa mộ bia gần như đồng thời phóng ra hào quang sáng chói!

Từng bóng người mờ ảo xuất hiện phía trên mộ bia!

Người đỡ đầu, Dược Vương Quỷ Cốc, Độc Cô Vũ Vân, Vua tàn sát, Kiếm Chủ Bất Diệt, Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế, Long Huyết Chiến Thần, Long Đế...

Thần hồn của trăm vị sư phụ toàn bộ xuất hiện!

"Sư phụ, sao tất cả mọi người lại thức tỉnh?"

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.

Người đỡ đầu sắc mặt nghiêm túc: "Chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là trong chớp mắt vừa rồi!"

"Chúng ta đồng thời cảm nhận được một luồng sức mạnh không thể miêu tả!"

"Luồng sức mạnh này có chỗ tốt cực lớn đối với thần hồn của chúng ta, không những giúp khôi phục sức mạnh thần hồn của chúng ta, còn khiến toàn bộ chúng ta thức tỉnh!"

Diệp Bắc Minh kích động nói: "Nếu nói vậy, bên trong cấm địa Luân Hồi thật sự có lực lượng giúp mọi người sống lại!"

"Cấm địa Luân Hồi? Minh Nhi, để chúng ta ra ngoài xem một chút!"

Trăm vị sư phụ gần như đồng thời mở miệng.

"Được!"

Diệp Bắc Minh khẽ suy tư, một ý niệm hiện lên trong đầu.

Cả trăm tấm mộ bia đồng loạt xuất hiện!

"Hít hà!"

Một loạt tiếng hít ngược khí lạnh vang lên.

Trăm vị sư phụ kích động kêu to: "Địa bàn Côn Luân!"

"Đây mới thật sự là di tích Côn Luân Thượng Cổ!"

..

..

"Thật không ngờ di tích Côn Luân Thượng Cổ thật sự tồn tại!"

"Như vậy chẳng phải là nói, nhất tộc Hoa Hạ chúng ta thật sự giống như trong truyền thuyết?"

Nghe trăm vị sư phụ bàn luận.

"Cái gì mà di tích Côn Luân Thượng Cổ?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Các sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"

Giọng nói của người đỡ đầu ngưng trọng: "Đây là một truyền thuyết cực kỳ xa xưa, cổ xưa đến mức ai ai cũng cho rằng nó là giả!"

"Địa bàn Côn Luân hồi trước chúng ta ở, không phải là địa bàn Côn Luân thật sự!"

...

"Mà là do một vị đại năng đỉnh cấp của thời kỳ Thượng Cổ sáng tạo ra dựa theo địa bàn Côn Luân chân chính!"

"Địa bàn Côn Luân chân chính cao tới mấy trăm ngàn mét, phạm vi kéo dài chừng hơn triệu dặm!"

"Hơn nữa có liên quan đến lai lịch của Hoa tộc các con!"

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Có liên quan đến lai lịch của Hoa tộc?"

"Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Người đỡ đầu lắc đầu: "Chúng ta không phải Hoa tộc nên không biết tình huống cụ thể!"

Thần hồn của mấy trăm vị sư phụ đồng thời nhìn lên chỗ cao nhất của di tích Côn Luân Thượng Cổ.

"Đồ nhi, bây giờ chỉ có con mới có thể vạch trần bí mật của nó!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh không hề do dự, chân nguyên dâng trào.

Anh chuẩn bị bay lên trời, nhưng chợt kinh ngạc phát hiện.

Mình lại không thể bay lên!

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại, Thần Ma chi nhãn xuất hiện.

Mỗi một tấc đất của di tích Côn Luân Thượng Cổ đều lóe lên phù văn cổ xưa!

Lực lượng của phù văn khiến võ kỹ bay trên không mất đi hiệu lực.

"Ảnh Thuấn!"

Diệp Bắc Minh khẽ quát lên, anh nhận ra ngay cả Ảnh Thuấn cũng mất hiệu quả!

"Sức mạnh không gian?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày, chỉ có thể lựa chọn đi bộ.

Cùng lúc đó, ở một phương hướng khác, Mạc Huyền vừa mới tiến vào cấm địa Luân Hồi.
Chương 1254: Làm nhục nữ thần!

Giọng nói của Hắc Ám Ma Thần vang lên đầy kích động: "Di tích Côn Luân Thượng Cổ hóa ra lại ở trong cấm địa Luân Hồi!"

Mạc Huyền nghi hoặc: "Chủ nhân, di tích Côn Luân Thượng Cổ là gì?"

Hắc Ám Ma Thần không còn bình tĩnh: "Đừng hỏi, mục đích của ngươi bây giờ chỉ có một, đó chính là dùng toàn lực để lên đỉnh!"

"Người phụ nữ mang theo tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cô ta nhất định ở chỗ này!"

"Vâng!"

Mạc Huyền nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi.



Diệp Bắc Minh vừa mới tiến về phía trước được nửa giờ.

Có một âm thanh kỳ quái phát ra từ một thung lũng nhỏ hẹp phía trước!

"Xin anh… đừng làm như vậy!"

"Hu hu hu… Tha cho chúng tôi đi!"

Một số đồng bạn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ!

Mấy chục người tu võ lại tỏ ra thờ ơ, khóe môi nhếch mép cười chế giễu như mèo vờn chuột!

"Ha ha ha, quả thực là một chủ ý không tệ!"

"Chỉ cần đứng ngăn ở con đường quan trọng này, sẽ có vô số người qua đường đi ngang qua, phụ nữ thì giữ lại, còn toàn bộ đàn ông thì cứ giết hết!"

Bọn họ vây quanh, bật cười chế nhạo nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất!

Hàng chục thi thể nằm một bên.

Cách đó không xa, có một nhóm phụ nữ khác đang bị buộc dồn vào góc tường sau khi trải qua trận chiến khốc liệt!

Các cô tận mắt chứng kiến đồng bạn của mình chết thảm, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ!

Tô Tử Lăng cũng là một trong số đó!

Đột nhiên.

Một cô gái mặc áo xanh lục mở miệng: "Bạch công tử, ngài đứng thứ mười một trên Thiên Bảng, không cần thiết phải so đo với chúng tôi, đúng không?"

"Chỉ cần ngài bỏ qua cho chúng tôi, tôi… Tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của ngài!"

Trước mặt các cô gái kia, một người đàn ông tuấn tú mặc đồ trắng ngồi trên ghế thái sư.

Bạch Tuyệt Long, xếp hạng mười một trên Thiên Bảng!

"Đúng đúng đúng, Bạch công tử, chúng tôi sẵn sàng vì anh làm bất cứ điều gì!"

"Bạch công tử, chúng tôi có thể làm tỳ nữ cho ngài, chỉ cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ một lần!"

Nữ thần ngày thường cao cao tại thượng, vào giờ phút này tất cả đều trở nên hoảng loạn.

Thà đánh mất sự trong sạch vẫn hơn bị tra tấn hành hạ đến chết.

Không bằng cứ ủy khuất thỏa hiệp, như vậy còn có thể giữ được mạng sống!

Khóe miệng Bạch Tuyệt Long hiện lên một nụ cười tà ác: "Quỳ xuống!"

Cô gái mặc áo xanh lục và đồng bạn nhìn nhau.

Đồng loạt quỳ xuống mặt đất!

"Ồ!"

"Đứng hạng thứ mười lăm trong danh sách nữ thần, Giang Mạn Ngọc, đại tiểu thư của nhà họ Giang, lại quỳ xuống?"

"Còn có tiểu công chúa của đảo Vô Cấu, đứng hạng thứ hai mươi mốt trong danh sách nữ thần! Đây là Lục Linh Lung đó!"

Xung quanh truyền đến âm thanh phấn khích!

Tô Tử Lăng nghiến răng: "Mạn Ngọc, Linh Lung, các cô đừng như vậy!"

Giang Mạn Ngọc quay đầu lại, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tia máu: "Tô Tử Lăng, cô muốn bị sỉ nhục rồi bị giết nhưng chúng tôi không muốn vậy!"

Lục Linh Lung cũng hung dữ trừng mắt nhìn cô ta: "Cô im miệng! Có thể phục vụ Bạch công tử là vinh hạnh của chúng tôi!"

Một giây tiếp theo.

Hai người giống như những con chó, đầu gối mềm mại cọ xát vào mặt đất.

Từng bước từng bước bò đến trước mặt Bạch Tuyệt Long!

"Bạch công tử, chúng tôi đã quỳ xuống!"

Bạch Tuyệt Long suy ngẫm rồi mỉm cười: "Xin lỗi, vào lúc các cô quỳ xuống!"

"Tôi đã không còn chút hứng thú nào với các cô rồi!"

Vung tay lên, hai người bị đánh bay ra ngoài, rơi vào trong đám đông bên dưới!

"A...."

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Đa tạ lão đại!"

"Đại ca, anh là anh trai của tôi!"

"Ha ha ha, tôi đến trước!"

Nhìn thấy cảnh này!

Tô Tử Lăng run lẩy bẩy, không ngừng lùi về phía sau!

Sợ sẽ gặp phải điều đó!

Ánh mắt Bạch Tuyệt Long nhìn chằm chằm Tô Tử Lăng: "Tử Lăng cô nương, cô đừng sợ!"

"Cô khác với những kẻ thô tục tầm thường kia, chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi thì tôi đảm bảo không có bất kỳ người nào có thể tổn thương cô!"

Tô Tử Lăng nức nở kêu lên: "Bạch công tử, xin anh hãy thả tôi ra đi!"

"Tôi xin hứa sẽ đưa cho anh rất nhiều thù lao sau khi rời khỏi cấm địa Luân Hồi!"

Bạch Tuyệt Long cười: "Tử Lăng cô nương, nhà họ Bạch của tôi cũng không thiếu thứ gì!"

"Tôi chỉ thiếu một người phụ nữ thôi. Tử Lăng cô nương, đồng ý với tôi đi!"

Bạch Tuyệt Long đứng dậy, đi về phía Tô Tử Lăng.

Những người tu võ khác rất thức thời tiến lên, chặn đường lui của Tô Tử Lăng!

Tô Tử Lăng cưỡng ép ra tay đột phá vòng vây!

Bạch Tuyệt Long tung ra một chưởng, Tô Tử Lăng bị một luồng sức mạnh cường đại đẩy lùi!

Khóe miệng lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi!

Tô Tử Lăng nghiến răng: "Bạch Tuyệt Long, nếu anh dám làm nhục sự trong sạch của tôi thì nhà họ Tô sẽ tuyệt đối không buông tha cho anh đâu!"

"Ha ha ha ha!"

Bạch Tuyệt Long cười to: "Đây là cấm địa Luân Hồi, chỉ cần tôi để cho mỗi một người ở đây nếm thử mùi vị của cô!"

"Bọn họ sẽ không nói cho ai biết, vậy thì làm sao nhà họ Tô lại biết được chứ?"

"Đại ca, chúng tôi cũng có thể nếm thử một chút sao?"

Khi những người tu võ khác nghe vậy, bọn họ lại càng trông như những con sói đói, trong mắt bọn họ lập tực tràn ngập tơ máu!
Chương 1255: Anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Tô Tử Lăng, đứng hạng thứ sáu trong danh sách nữ thần!

Thật là một người đẹp tuyệt thế!

Nếu ở thế giới bên ngoài, cả đời này bọn họ cũng sẽ không bao giờ chấm mút được một cực phẩm như thế này!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng trở nên trắng bệch: "Cho dù tôi có chết thì cũng sẽ không để các người thực hiện được ‎ý đồ!"

Nói xong, thanh trường kiếm trong tay vung lên hướng về phía cổ!

Bạch Tuyệt Long tiến lên, nắm lấy thanh kiếm trong tay Tô Tử Lăng, ngăn không cho nó đến gần cổ cô ta!

"Muốn chết, cô cảm thấy mình có thể sao?"

Tô Tử Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại!

Đột nhiên.

Cộc cộc cộc!

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Bạch Tuyệt Long hét lớn: "Ai đó? Đi ra đây!"

Ở chỗ rẽ của thung lũng, một chàng trai đeo mặt nạ màu tím đang chậm rãi bước đến!

Trong mắt mọi người thoáng qua chút sợ hãi: "Diệp Càn Khôn!"

Tô Tử Lăng mừng rỡ: "Diệp công tử, cứu tôi với!"

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua tình hình ở hiện trường!

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Không tồn tại!

"Xin lỗi, không quen!"

Diệp Bắc Minh thốt ra một câu, trực tiếp đi xuyên qua đám người.

Trong thế giới võ đạo, cá lớn nuốt cá bé.

Nếu những cô gái này đã lựa chọn tiến vào cấm địa Luân Hồi thì đương nhiên phải cân nhắc đến hậu quả này!

Mọi người đều sửng sốt!

Bạch Tuyệt Long lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt anh ta lóe lên hai cái!

"Chẳng phải tiểu tử này rất ngông cuồng sao? Ha ha, có phải thấy bên cạnh ông đây có nhiều người nên mới lo sợ không?"

"Xem ra thực lực của anh ta cũng chỉ như vậy thôi!"

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Lăng lập tức đỏ bừng, giọng nói như đang khóc nức nở: "Diệp công tử, Tử Lăng biết lỗi rồi!"

"Lần trước, tôi không nên uy hiếp ngài như vậy, cầu xin ngài hãy cho tôi một cơ hội!"

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như trước.

Nhìn thấy sắp biến mất!

Đột nhiên.

Bạch Tuyệt Long bật cười: "Diệp Càn Khôn, tôi ra lệnh cho anh đứng lại!"

Một ánh nhìn!

Vèo! Vèo! Vèo!

Mấy chục bóng người đồng thời lao lên, vây quanh Diệp Bắc Minh!

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Ba giây, cút đi, hoặc là chết!"

Bạch Tuyệt Long bật cười: "Ha ha ha, Diệp Càn Khôn, anh cùng lắm chỉ xếp hạng mười trên Thiên Bảng thôi!"

"Anh dựa vào cái gì mà giết chúng tôi chứ?"

"Có bảy trong số một trăm người đứng đầu trong Thiên Bảng ở đây đấy!"

"Những người còn lại đều xếp hạng trong top ba trăm!"

Suy ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh thật sự cho rằng mình là Sát Thần Diệp Bắc Minh sao?"

"3!"

"2!"

"Ha ha ha ha!"

"Anh ta thật sự đếm số kìa?"

Có một tràng cười vang lên!

"1!"

Khi giọng nói phát ra, Diệp Bắc Minh cử động!

Khi anh giơ tay lên, kiếm Không Tên xuất hiện, kiếm khí cuồng bạo càn quét ra ngoài!

Một giây tiếp theo.

Bạch Tuyệt Long nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này anh ta cũng khó có thể quên được!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…

Hàng chục cao thủ nằm trong top ba trăm trên Thiên Bảng đều nổ tung như dưa hấu!

Biến thành một màn sương máu!

Nhìn thấy mà rợn người!

"Anh. . . Làm sao có thể!"

Vẻ mặt của Bạch Tuyệt Long vô cùng sợ hãi, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy!

Kiếm Không Tên chém xuống, Bạch Tuyệt Long gầm lên một tiếng!

Chân nguyên trong cơ thể điên cuồng dâng trào, đủ loại thủ đoạn xuất hiện!

Bùm!

Thân thể của Bạch Tuyệt Long nổ tung!

Diệp Bắc Minh thậm chí cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Tô Tử Lăng hoàn toàn kinh hãi, lẩm bẩm với chính mình: "Diệp công tử…"

Cô ta nghiến răng, nhanh chóng đuổi theo.

Diệp Bắc Minh dừng lại: "Cô lại đi theo tôi làm gì?"

Tô Tử Lăng cắn đôi môi đỏ mọng: "Diệp công tử, tôi là phụ nữ, một thân một mình ở đây quá nguy hiểm!"

"Suy nghĩ của những người khác đều không trong sạch, chỉ có ngài là chính nhân quân tử!"

"Hãy cho phép tôi đi theo ngài, tôi bảo đảm sẽ không kéo chân của ngài đâu!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi đã quen đi lại một mình, không thích có người đi theo!"

Nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.

Tô Tử Lăng nghiến răng: "Diệp công tử, nếu ngài để tôi đi theo!"

"Tôi hứa sẽ nói cho ngài biết một bí mật về cấm địa Luân Hồi!"

Quả nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân lại, đột nhiên trở nên hứng thú: "Ồ? Nói thử xem!"

Tô Tử Lăng dần lấy lại bình tĩnh: "Diệp công tử, xin ngài hãy đồng ý với tôi trước!"

"Không nói thì thôi vậy!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay người rời đi.

Tô Tử Lăng hoảng loạn: "Diệp công tử, tôi sẽ nói cho ngài biết, đừng rời đi!"

"Nhà họ Tô có một quyển sách cổ, trong đó nói rằng cấm địa Luân Hồi có một ngọn núi lớn được đặt tên là di tích Côn Luân!"

Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu: "Tiếp tục đi!"

Tô Tử Lăng lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ thật sự bỏ rơi mình, cho nên cô ta không dám chậm trễ: "Trong sách cổ có ghi lại, di tích Côn Luân này vốn dĩ không tồn tại trong thế giới Tam Thiên!"

"Mà nó từ trên trời rơi xuống!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Từ trên trời rơi xuống?"

Tô Tử Lăng gật đầu: "Đúng vậy, trong sách cổ đã ghi chép như vậy."

Diệp Bắc Minh trầm ngâm trong chốc lát: "Sau đó thì sao?"

Tô Tử Lăng tiếp tục nói: "Sau khi phát hiện ra ngọn núi này, những người tu võ trong thế giới Tam Thiên đều rất tò mò, có một số người bắt đầu leo núi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK