Kiếm chủ kinh thiên quát lạnh: "Diệp Bắc Phong, mày nộp mạng đi!"
Diệp Bắc Minh quay đầu đâm một kiếm, nghiền nát đạo kiếm khí này: "Long Đế, giao cho ông!"
Long Đế kỳ quái hỏi lại: "Vừa rồi tôi đề nghị để tôi ra tay giết chết đám này, cậu không đồng ý, sao giờ lại đồng ý?"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: "Vừa nãy tôi muốn biết với sức mạnh của mình liệu có thể chém giết Võ Thần trung kỳ không!"
"Đáp án là có thể".
"Đối mặt với sáu Võ Thần, nếu tiếp tục chiến đấu, tôi cũng có thể giết chết bọn họ".
"Nhưng ít nhất cũng cần mấy trăm hiệp, quá lãng phí thời gian".
"Ông trực tiếp giết bọn họ, còn tôi mang Tinh Hồn Sa đi chữa trị kiếm Đoạn Long!"
Long Đế cười ngạo nghễ: "Được, cho mượn thân thể cậu dùng một lát!"
Một giây sau.
Từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh đột nhiên bộc phát sát khí rung trời.
Trong luồng sát khí màu đỏ như máu, một đầu rồng dần hiển hiện, phát ra tiếng gào thét long trời lở đất.
...
Một đầu rồng màu đỏ như máu xuất hiện.
Như máy chiếu 3D, hơi trong suốt.
Mang theo sát khí cuồng bạo kinh khủng!
Che ngợp đất trời!
Như núi lửa phun trào bắn về phía sáu Võ Thần!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
...
Sáu người Kiếm chủ kinh thiên, Bá Đao, Tiền Vạn Sát, Bạch Mi đạo nhân, Trần Nhất Chỉ, Phương Vạn Địch như bị sét đánh!
Phun ra một ngụm máu tươi!
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, bọn họ bay ra ngoài như một đám chó chết!
Tất cả đều nặng nề ngã xuống đất!
Khóe miệng tràn ra máu tươi!
Gân mạch toàn thân vỡ vụn!
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Xung quanh yên ắng!
Lặng ngắt như tờ!
Đây chính là sáu Võ Thần, thế mà lại bị một con huyết long lao từ trong cơ thể sát thần ra đánh bại?
"Con huyết long kia là cái gì?"
Giờ phút này, trong đầu mọi người chỉ còn lại ý nghĩ này!
Chỉ có giọng của một mình Bách Hiểu Sinh truyền đến: "Ừng ực!"
"Sát thần Diệp Bắc Phong liên tục chiến đấu với tám vị Võ Thần trong thành Côn Luân!"
"Thắng!"
Chữ "Thắng" cuối cùng vừa dứt.
Xung quanh lập tức sôi trào!
"Đụ má!"
"Diệp Bắc Phong thắng?"
Có người tu võ la to, hoàn toàn không thể tin được sự thật này: "Giả, nhất định là mình đang nằm mơ, tôi đang nằm mơ đúng không?!"
Ông ta bắt lấy người bên cạnh: "Đánh tôi một cái, hung hăng tát tôi một cái đi!"
Chát!
Người bên cạnh dứt khoát tát cho một phát: "Đời này chưa từng thấy loại yêu cầu này!"
"Huhuhu..."
Người tu võ bị đánh khóc: "Đau!"
"Má nó, tôi có thể cảm nhận được đau đớn, là thật! Đù! Đù! Đù má!"
"Sát thần vô địch, Diệp Bắc Phong vô địch!"
"Từ hôm nay trở đi, toàn bộ địa bàn Côn Luân, còn có ai dám trêu chọc Diệp Bắc Phong?"
"Danh tiếng sát thần đứng trên đỉnh địa bàn Côn Luân!"
Trong lòng ai nấy cũng nổi lên sóng to gió lớn, đôi mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh chỉ còn lại kiêng kỵ và kính sợ!
Giọng Long Đế trong đầu lạnh nhạt truyền đến: "Giải quyết xong, giao cho cậu".
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Cảm ơn!"
Một giây sau.
Anh cầm kiếm Đoạn Long trên tay, đi về phía sáu người kiếm chủ kinh thiên!
Bá Đao quá sợ hãi, không quan tâm đến thân phận, hét lớn: "Diệp Bắc Phong, chờ đã, chờ chút đã!"
"Chỉ cần mày không giết tao, mọi thứ đều dễ thương lượng!"
"Bất luận mày muốn cái gì, tao đều có thể thỏa mãn mày!"
"Nguyên, đan dược, võ kỹ, đàn bà, chỉ cần mày muốn thì đều có thể!"
Mọi người ngây người!
Bá Đao lại cầu xin tha thứ?
Đây là Bá Đao không ai bì nổi kia sao?
Bá Đao quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu!
Thùng thùng thùng!
Cái trán máu me đầm đìa.
Đám Tiền Vạn Sát, Bạch Mi đạo nhân, Trần Nhất Chỉ, Phương Vạn Địch cũng không nhịn được dập đầu theo.
Thùng thùng thùng!
"Đại nhân, sát thần đại nhân, Bá Đao tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin ngài tha cho tôi!"
Thùng thùng thùng!
"Sát thần đại nhân tha mạng..."
"Xin đại nhân tha cho chúng tôi đi!"
"Chúng tôi biết lỗi rồi..."
Lúc đối mặt với sống chết, những Võ Thần này còn sợ chết hơn người bình thường!
Người bình thường đã chết rồi thì thôi.
Nhưng những Võ Thần này đã hưởng thụ thứ mà người bình thường chưa hưởng thụ.
Đứng ở vị trí mà người bình thường chưa từng chạm đến!
Bọn họ không nỡ chết!
Chỉ cần có thể tiếp tục sống tạm, dập đầu cầu xin tha thứ đã là gì?
Chỉ có mình kiếm chủ kinh thiên nghiến răng kẽo kẹt.
Sự kiêu ngạo trong lòng ông ta không cho phép ông ta dập đầu cầu xin tha thứ!
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt hỏi: "Sao mày không cầu xin?"
Kiếm chủ kinh thiên hừ lạnh: "Hừ, mày không dám giết tao, cũng không thể giết tao!"
Khinh thường!
Cuồng ngạo!
Vẫn không chịu cúi đầu!
Diệp Bắc Minh cười: "Thật hả?"
Anh nhấc tay, giơ kiếm Đoạn Long lên!
Con ngươi Kiếm chủ kinh thiên co rụt lại: "Mày dám thật?"
"Diệp Bắc Phong, mày dám!"
Đột nhiên.
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: "Diệp Bắc Phong, sáu người này mày không thể giết!"
Mấy lão giả chậm rãi đi vào cửa lớn thương hội nhà họ Ngô!
Tạch!
Ánh mắt mọi người nhìn sang, hầu hết người tu võ đều trưng ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc!
...
"Đây là ai?"
Chỉ có số ít mấy người tu võ trên cảnh giới Võ Đế biết, bọn họ run như cầy sấy: "Là sứ giả từ đất tổ!"
"Cái gì?"
Những người tu võ còn lại chấn động.
"Đất tổ!"
Ai ai cũng kinh hãi ngẩng đầu: "Chẳng lẽ là sứ giả từ đất tổ địa bàn Côn Luân?"
Kiếm chủ kinh thiên nhìn mấy lão giả, ngửa mặt lên trời cười to: "Hahaha, Diệp Bắc Phong, người đất tổ đến".
Tiếng cười ngang ngược!
Mang theo sự hài hước và sung sướng!
"Tao đã nói rồi, mày không thể giết tao! Mày cũng không dám giết..."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Con ngươi hung hăng co rút!
Bởi vì đúng lúc đó kiếm Đoạn Long rơi xuống!
"Mày!"
Nụ cười trên mặt Kiếm chủ kinh thiên đọng lại: "... Làm sao dám..."
Phụt!
Kiếm Đoạn Long rơi xuống, chém ông ta thành một bãi máu!
Đôi mắt mấy lão giả trầm xuống, mang theo hàn ý lạnh lẽo: "Diệp Bắc Phong, mày to gan thật đấy!"
"Cũng dám giết người ngay trước mặt bọn tao?"
Diệp Bắc Minh làm như không nghe thấy.
Đi đến trước người Bá Đao!
Tay nâng, kiếm rơi!
Phụt!
Đầu Bá Đao lăn xuống một bên, mở to mắt, con ngươi lồi ra.
Kế tiếp.
Bạch Mi đạo nhân!
Kế đó.
Trần Nhất Chỉ!
Tiếp tục.
Giết quân chủ Tiền Vạn Sát!
Cuối cùng.
Phương Vạn Địch!
Ngay trước mặt sứ giả đất tổ địa bàn Côn Luân, Diệp Bắc Minh một mình một kiếm liên tiếp trảm năm đầu lâu!
Năm cái đầu lâu như năm đầu dưa, chỉnh tề rơi sang một bên!
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!
Đám người tu võ tại chỗ khiếp sợ nhìn hết thảy, hoảng sợ đến ngạt thở, hai mắt tối sầm!
Chương 505: Ngũ sư tỷ xuất hiện
Suýt nữa ngất xỉu!
Mấy lão giả từ đất tổ địa bàn Côn Luân cực kỳ tức giận, mặt mo đen thùi lùi, một người trong số đó gào thét: "Diệp Bắc Phong, mày!"
"Rốt cuộc mày có để bọn tao vào mắt không?"
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu: "Mày, đang nói chuyện với tao?"
Tạch!
Vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
"Hít hà!"
Mọi người đồng loạt hít sâu, suýt chút nữa bị dọa chết!
Mẹ nó!
Đù má!
Giờ mày mới biết tao đang nói chuyện với mày?
Lão giả nói chuyện thiếu chút nữa bị chọc tức phun ra một búng máu, ngọn lửa giận vô hình bùng nổ từ trái tim: "Diệp Bắc Minh, mày tìm chết!"
Trong nháy mắt.
Đôi mắt mấy lão giả bộc phát sát ý lạnh như băng!
"Aaaa".
Bỗng nhiên, một giọng nữ dễ nghe truyền đến: "Mấy lão già muốn giết sư đệ của tôi?"
"Chúng mày cứ việc ra tay thử xem?"
Đám người tu võ đứng đó ngây người: "Ai?"
Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về cửa chính thương hội nhà họ Ngô.
Chợt thấy một cô gái tuyệt đẹp cười tủm tỉm đi tới.
Đôi mắt đẹp như đá quý trong trẻo, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cũng không bất ngờ lắm: "Chị Tiểu Yêu, cuối cùng chị cũng tới".
Lão giả kia hừ lạnh: "Hừ! Đạm Đài Yêu Yêu, một mình cô không bảo vệ được tên kia đâu!"
Lúc này.
Lại một giọng nữ truyền đến: "Cộng thêm tôi thì sao?"
Bốn chữ ngắn ngủi!
Lại như tiếng trời!
Rơi vào trong tai mấy lão giả như sấm sét giữa trời quang.
Bọn họ không dám tin tưởng nhìn về phía cửa chính thương hội nhà họ Ngô: "Là cô ta?"
Những người tu võ khác kinh ngạc: "Ai vậy?"
"Cô gái nào mà có thể khiến sứ giả đất tổ nghiêm nghị như vậy?"
Cho dù là Diệp Bắc Minh cũng chấn động!
Anh ngạc nhiên nhìn về phía cửa chính thương hội nhà họ Ngô: "Ngũ sư tỷ, chị cũng tới?"
...
Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, một cô gái bước vào thương hội nhà họ Ngô.
Trong khoảnh khắc cô xuất hiện, tất cả những người phụ nữ khác tại hiện trường lập tức mất đi ánh sáng!
Cô ấy như thần nữ trên đỉnh núi tuyết!
Tách biệt mà độc lập!
Phong hoa tuyệt đại!
..
Khuynh quốc khuynh thành!
Trong chớp mắt ấy.
Tất cả mọi người đồng loạt có cảm giác.
Bảng xếp hạng nữ thần địa bàn Côn Luân yếu đến phát hờn!
Không bằng một phần chục ngàn cô gái trước mắt.
"Thật xinh đẹp..."
Vô số nữ tính tu võ trừng lớn đôi mắt.
Sự xinh đẹp của Ngũ sư tỷ khiến các cô ngay cả ý định ghen tị cũng không dám có!
Nam tính tu võ đều nhìn đến ngây người.
Ngô Khinh Diên bị đả kích, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Ngũ sư tỷ.
Cô gái tuyệt đẹp cười nói: "Tiểu sư đệ, đã lâu không gặp".
Cô ấy không thèm nhìn năm tên lão giả địa bàn Côn Luân kia!
Năm tên lão giả từ đất tổ địa bàn Côn Luân đồng loạt biến sắc: "Quả nhiên là cô ấy!"
Diệp Bắc Minh kích động tiến lên: "Ngũ sư tỷ, sao chị lại đến đây?"
Cô gái trước mắt chính là Ngũ sư tỷ.
Khương Tử Cơ!
Khương Tử Cơ nở nụ cười xinh đẹp, lại gần Diệp Bắc Minh: "Nếu chị còn không xuất hiện, những lão già này còn không bắt nạt chết sư đệ của chị?"
Cô ấy kiêu ngạo: "Sư đệ của chị chỉ có chị có thể bắt nạt".
"Người ngoài dám động vào, chết!"
"Ấy..."
Diệp Bắc Minh xấu hổ.
Khương Tử Cơ dạo quanh một vòng, bàn tay xinh đẹp sờ sờ cơ ngực Diệp Bắc Minh: "Mấy tháng không thấy, tiểu sư đệ chắc nịch".
"Cũng đẹp trai hơn!"
Đạm Đài Yêu Yêu chống nạnh: "Này, hai người coi như tôi không tồn tại đúng không?"
"Tiểu sư đệ là của em, chị đừng có đoạt với em!"
Cô bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay Diệp Bắc Minh.
Dựa đầu vào vai anh!
Khương Tử Cơ thần bí cười: "Ai muốn đoạt với em chứ, còn phải xem tiểu sư đệ chọn ai nữa".
Đạm Đài Yêu Yêu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, em mau nói chọn ai?"
Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, hai vị sư tỷ, nơi này đang có rất nhiều người nhìn đấy".
Mấy lão giả từ đất tổ địa bàn Côn Luân nhìn thoáng qua nhau.
Trong con ngươi già nua lóe lên sự kiêng dè rồi biến mất!
"Đi!"
Một người lão giả khẽ quát một tiếng.
Mấy tên lão giả còn lại không nói hai lời.
Xoay người rời đi!
Đám người tu võ tại chỗ đều ngây dại, hai cô gái này có thân phận gì?
Sứ giả đất tổ địa bàn Côn Luân cũng kiêng kỵ các cô?
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh chỉ vào một lão giả, lạnh nhạt nói: "Những người khác có thể đi, nhưng ông ta nhất định phải để mạng lại!"
Người này.
Chính là người vừa mở miệng uy hiếp anh!
Tạch!
Ánh mắt những người ở đây lập tức rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
Tràn ngập khiếp sợ!
Anh điên rồi sao?
Đây là sứ giả tới từ đất tổ, sao anh dám nói ra những lời này?
Hiện trường yên tĩnh đáng sợ!
Lão giả bị Diệp Bắc Minh chỉ vào nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán nổi lên, gào thét như dã thú phát cuồng: "Diệp Bắc Phong, mày biết lão phu là ai không?"
"Mày biết đất tổ địa bàn Côn Luân là chỗ nào không?"
"Mày biết thân phận của lão phu không?"
"Mày biết lão phu thuộc cảnh giới gì, thực lực ra sao không?"
"Mày chẳng biết gì cả, cũng dám nói chuyện như vậy với lão phu?"
Mỗi lần lão giả nói hết một câu.
Ông ta bước một bước về phía Diệp Bắc Minh!
Kết thúc câu cuối cùng.
"Lão phu Bạch Vô Kỵ, tung hoành đất tổ địa bàn Côn Luân một ngàn ba trăm năm, chưa từng thấy người trẻ tuổi cuồng vọng như mày!"
Một khí tràng kinh khủng bộc phát!
Người tu võ xung quanh trắng mặt.
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Ồn ào!"
Một giây sau.
Người anh bộc phát ra sát khí màu máu kinh khủng, như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, một cái đầu rồng đỏ như máu xuất hiện!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra chiêu, thẳng hướng Bạch Vô Kỵ!
"Lớn mật!"
Mấy lão giả còn lại tức giận, đang muốn ra tay.
Khương Tử Cơ cười lạnh nói: "Ai dám ra tay thì cùng lưu lại mạng chó đi".
Mấy lão giả đồng loạt sững sờ, thật sự không dám ra tay.
Chương 506: Phục tùng hay chấm hết
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, bước từng bước tới trước mặt Bạch Vô Kỵ rồi chém xuống.
Thương long kình!
Đồ Long Trảm!
Cả hai chiêu thức cùng bùng nổ.
Hồ gầm rồng ngâm!
“Cút!”
Bạch Vô Kỵ quát to.
“Đinh”, tiếng va chạm giòn tan vang lên, ông ta lấy ra một cây đao tốt đen thùi lùi từ trong nhẫn chứa vật, nói: “Cây đao này là Thí Thiên Nhận, Diệp Bắc Phong, mày có thể chết dưới đao này là vinh hạnh đấy!”
Thí Thiên Nhận quét ngang trời đất, đao khí đen nhẻm tản ra.
Ngay khi kiếm Đoạn Long và Thí Thiên Nhận chạm vào nhau.
Đinh!
Tiếng vang lanh lảnh vọng tới, Thí Thiên Nhận bị gãy đôi.
Bạch Vô Kỵ ngẩn ngơ thốt lên: “Kiếm quái gì thế?”
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Là kiếm giết mày!”
Bạch Vô Kỵ cười khẩy đáp lại: “Muốn giết Bạch Vô Kỵ tao, mơ đi!”
Từng bước di chuyển của ông ta rất quỷ dị, tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Tuy rằng ông ta cũng là Võ Thần trung kỳ nhưng rõ ràng cao hơn cả một cấp bậc những Võ Thần bình thường trong Côn Lôn Hư.
Ngay sau đó.
Bạch Vô Kỵ xuất hiện ngay sau lưng Diệp Bắc Minh, ông ta vươn móng vuốt về phía đầu anh: “Tên súc sinh kia, chết cho lão phu!”
Nếu trảo của ông ta hạ xuống thì óc Diệp Bắc Minh sẽ văng tung tóe.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.
Diệp Bắc Minh chợt quay đầu lại, chém một kiếm tới chỗ ông ta.
Phụt!
Máu tươi chảy ra đầm đìa.
Bàn tay của Bạch Vô Kỵ bị chém ngang, ông ta hét lên thảm thiết: “Á! Tên súc sinh, mày đáng chết!”
Bước chân ông ta loạng choạng lui ra sau.
Thế là Diệp Bắc Minh lao lên áp sát: “Mày chạy cái gì?”
Anh cách Bạch Vô Kỵ chỉ có khoảng hai thước.
Anh nâng tay lên tung một quyền về phía ngực Bạch Vô Kỵ.
Trong ánh mắt ông ta tràn ngập oán độc: “Ngu xuẩn, mày dám tới gần lão phu trong phạm vi hai thước à?”
Ông ta không chút do dự tung ra một quyền hướng thẳng tới trái tim Diệp Bắc Minh.
Ầm!
Răng rắc!
Hai âm thanh vùng truyền tới.
Chỗ trái tim của Diệp Bắc Minh dù bị trúng một chiêu của Bạch Vô Kỵ vậy mà vẫn trông như không hề hấn gì.
Ngực Bạch Vô Kỵ trúng đòn nặng nề, xương sườn bị gãy từng khúc một.
Phụt!
Ông ta phun máu tươi, ngã lăn xuống đất, người chỉ còn nửa cái mạng: “Mày... không thể nào, một quyền của lão phu còn có thể đánh chết cả Võ Thần mà!”
“Mày là quái vật gì thế?”
Diệp Bắc Minh tu luyện Bất Diệt Kim Thân Quyết nên chẳng hề sợ đòn tấn công của Võ Thần.
Diệp Bắc Minh lười giải thích cho ông ta hay.
Anh nhanh chóng vọt tới trước mặt Bạch Vô Kỵ, tung cước đá vỡ đầu ông ta.
Hình ảnh dừng ngay tại khoảnh khắc ấy.
“Diệp Bắc Minh, mày!”
Sắc mặt ông lão còn lại ở đất tổ Côn Lôn Hư tối sầm, ông ta dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Lúc này, Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu không dám khinh suất: “Đi thôi!”
Bọn họ chật vật rời đi như chó nhà có tang.
Cả không gian tĩnh mịch đến đáng sợ.
Diệp Bắc Minh nhìn quanh, nói: “Còn chưa xong đâu, chẳng phải các người đi theo Kiếm Chủ Kinh Thiên và đế chủ Thanh Long vọng tưởng giết ta à?”
Ngay giây tiếp theo.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng sát khí khiếp người.
Anh như một sát thần bám sát tấn công đám võ giả đi theo Kiếm Chủ Kinh Thiên .
Mùi máu tươi ngập trời.
Tiếng cầu xin tha mạng vang lên không ngớt.
Diệp Bắc Minh không hề có ý mềm lòng.
Kẻ giết người ắt gặp người giết lại!
Hơn ba mươi Võ Đế!
Hơn một trăm Võ Thánh đỉnh phong đều nổi điên bỏ chạy mong mỏi thoát khỏi thành Côn Luân.
Diệp Bắc Minh lao tới truy sát.
Một lát sau, hơn một ngàn võ giả đi theo đến đây đều bị anh giết chết.
Những võ giả còn lại sợ ngất người.
Sau này hôm nay, liệu còn ai dám đối địch với tên sát thần Diệp Bắc Minh kia đây?
Sau khi trở về thương hội nhà họ Ngô, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Ngô Khinh Diên nói: “Dẫn tôi đi lấy Tinh Hồn Sa!”
Gương mặt xinh xắn của Ngô Khinh Diên tái mét, gật đầu nói: “Ngài Diệp, xin mời cậu theo tôi”.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh bước vào một căn phòng xa hoa nhất nhà họ Ngô.
Ngô Khinh Diên dẫn theo một đám người của nhà họ Ngô quỳ xuống dưới chân Diệp Bắc Minh, rồi hai tay dâng lên Tinh Hồn Sa.
Tinh Hồn Sa rực rỡ một màu đỏ mận.
Đó là một nghìn kg Tinh Hồn Sa.
Thế mà nó chỉ có vẻn vẹn một chén cơm.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nói: “Nặng vậy à?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nè, đây là Tinh Hồn Sa à?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Đúng là nó, cậu có thể chữa trị kiếm Đoạn Long rồi!”
Diệp Bắc Minh cất Tinh Hồn Sa vào.
Lúc này.
Giọng nói của Ngô Khinh Diên truyền tới: “Ngài Diệp, nhà họ Ngô phạm tội chết vạn lần, xin người trách phạt!”
Giọng nói của cô ta run rẩy.
Ông nội của cô ta, Ngô Trác Viễn, mời Kiếm Chủ Kinh Thiên và đế chủ Thanh Long đến tấn công Diệp Bắc Minh.
Thế là sát thần nổi giận, nhà họ Ngô toang rồi.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang vọng như từ trên chín tầng trời truyền tới: “Ngoại trừ ông nội của cô ra, nhà họ Ngô còn ai tham dự chuyện đó?”
Ngô Khinh Diên cúi đầu, con ngươi đỏ bừng như nhỏ máu, cắn răng gật đầu: “Có ạ!”
“Đó là ai?”
“Là bác ba, bác tư, chú tám, chú mười một, chú mười bảy,...”
Ngô Khinh Diên khai hết ra, chỉ vào vài người đang quỳ gối trong đám đông.
Diệp Bắc Minh gật đầu, một luồng sát khí ập tới.
Cả bọn sợ hết hồn dập đầu xin tha mạng: “Ngài Diệp, xin tha mạng!”
“Chúng tôi nguyện làm con chó trung thành của cậu!”
“Xin cậu...”
Phụt!
Mấy người họ bị nổ tung thành đống máu, nháy mắt đã mất mạng.
Những người còn lại của nhà họ Ngô quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu lên.
Giọng của Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Tôi cho các người hai sự lựa chọn!”
“Thứ nhất là bây giờ phục tùng tôi, sau này nhà họ Ngô chỉ phụng sự một mình tôi!”
“Thứ hai, nhà họ Ngô chấm dứt tại đây!”
Nếu không nhờ Ngô Khinh Diên cẩn thận nhắc nhở mình đề phòng.
Thì có lẽ bây giờ Diệp Bắc Minh đã tiêu diệt nhà họ Ngô rồi.
Ngô Khinh Diên cắn đôi môi đỏ mọng: “Ngài Diệp, chúng tôi lựa chọn ý thứ nhất!”
Diệp Bắc Minh ra lệnh: “Từ nay trở đi, Ngô Khinh Diên sẽ là người đứng đầu nhà họ Ngô!”
“Tất cả mọi việc trong nhà họ Ngô đều sẽ do Ngô Khinh Diên làm chủ!”
Ngô Khinh Diên sửng sốt: “Hả?”
Khiếp sợ!
Bất ngờ!
Khó tin!
Ông nội và mấy chú bác kia vốn không hề thích cô ta.
Bây giờ bọn họ đã chết.
Đó đúng là tổn thất to lớn của nhà họ Ngô.
Nhưng có một điều quan trọng hơn cả.
Cô ta còn có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Ngô ư?
Những thành viên khác trong nhà họ Ngô cũng đầy sửng sốt, ánh mắt bọn họ lay chuyển.
Thương hội nhà họ Ngô rất khổng lồ nhưng chỉ là một thế lực hạng ba tầm thường.
Nếu có thể ôm đùi sát thần thì dù có đối đầu với thế lực hạng hai cũng không sợ sệt.
Việc của thương hội nhà họ Ngô hôm nay sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Côn Lôn Hư!
Rồi sẽ không ai không biết tên tuổi của sát thần!
Làm không tốt thì không có chuyện êm đẹp đâu.
Chương 507: Sửa chữa kiếm Đoạn Long
Đến cả thế lực hạng một cũng phải nể mặt Sát Thần nữa là.
Đúng là bọn họ gặp may trong họa rồi.
Nghĩ vậy, người nhà họ Ngô tràn ngập phấn khích.
“Khinh Diên, còn ngơ ra đó làm gì?”
“Chúng tôi đồng ý hết, sau này Khinh Diên sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Ngô!”
“Còn không mau cảm ơn Sát Thần đại nhân đi!”
Người nhà họ Ngô thúc dục cô ta.
Bố cô ta, Ngô Tố Hải cũng nhanh nhảu nói: “Khinh Diên, còn không nhanh đồng ý đi!”
Bọn họ không hề bận tâm tới cái chết của Ngô Trác Viễn và những người khác.
Ngô Khinh Diên kích động đồng ý nói: “Ngô Khinh Diên kính chào chủ nhân!”
Cô ta có lo sợ trong vui mừng.
Diệp Bắc Minh khoát tay nói: “Đi xuống cả đi!”
“Vâng!”
Ngô Khinh Diên vui vẻ rời đi.
Người nhà họ Ngô nối gót theo sau.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai sư tỷ của mình: “Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ!”
“Bọn chị biết Thập sư tỷ, Cửu sư tỷ và Bát sư tỷ ở đâu không?”
Khương Tử Cơ cười bảo: “Bọn họ đi vào đất tổ Côn Lôn Hư rồi!”
“Đất tổ Côn Lôn Hư sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày nói: “Hôm nay em nghe thấy tên này, chỗ này có gì đặc biệt ư?”
Khương Tử Cơ kéo tay Diệp Bắc Minh ngồi xuống trả lời: “Chỗ đó không có gì đặc biệt, chẳng qua là tài nguyên tu luyện cực kỳ phong phú”.
“Võ giả của Côn Lôn Hư muốn trở nên mạnh hơn chỉ có thể đến hai nơi!”
“Thứ nhất là đi xuyên qua rừng rậm ma thú tới hoàng triều Đại Chu”.
“Thứ hai là tiến vào đất tổ Côn Lôn Hư!”
“Rừng rậm ma thú cực kỳ hung hiểm, truyền thuyết nói rằng trong đó có ma thú cấp mười, võ giả bình thường không thể nào đi ngang qua đó được!”
“Thế là mọi người chỉ có thể chọn cách thứ hai là tiến vào đất tổ Côn Lôn Hư”.
Diệp Bắc Minh hơi đăm chiêu.
Người sẽ đi đến nơi cao hơn, còn nước sẽ chảy về nơi thấp hơn.
“Các sư tỷ đều là võ giả nên tiến vào tổ địa Côn Lôn Hư cũng không có gì sai”.
Đạm Đài Yêu Yêu hừ nhẹ, nói: “Sư đệ ngốc này, chúng ta tiến vào đất tổ Côn Lôn Hư cũng không phải vì bản thân đâu”.
“Bọn chị vào đó để lót đường cho em đó!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh do dự một lát rồi hỏi: “Chị Tiểu Yêu, đây là ý gì thế?”
Đạm Đài Yêu Yêu mỉm cười thần bí nói: “Tốc độ tu luyện của em quá nhanh, Côn Lôn Hư rồi sẽ không giữ chân em được nữa!”
“Do vậy bọn chị phải lót đường cho em!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy khó hiểu: “Đây là ý của các sư phụ à?”
Khương Tử Cơ gật đầu đáp: “Không khác lắm”.
Diệp Bắc Minh đứng lên nói: “Em muốn đến gặp các sư phụ!”
Khương Tử Cơ đưa tay búng trán Diệp Bắc Minh: “Em vội cái gì chứ, còn chưa đến lúc đó đâu”.
“Đợi đến khi thực lực của em đủ mạnh thì các sư phụ sẽ tự đến gặp em thôi”.
“Bọn chị còn có nhiệm vụ khác cần phải trở về đất tổ!”
“Mười ngày sau, đất tổ Côn Lôn Hư sẽ mở ra, đến lúc đó tiểu sư đệ đi vào là được”.
Nói xong.
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu đứng dậy rời đi.
Diệp Bắc Minh dõi theo bóng dáng hai vị sư tỷ, ánh mắt đăm chiêu: “Các sư phụ đang làm gì nhỉ?”
“Có chuyện gì muốn nói mà lại không thể gặp mặt trực tiếp mà cứ tỏ vẻ thần thần bí bí như vậy chứ?”
“Các sư phụ để ở đất tổ Côn Lôn Hư hay sao?”
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, dù sao thì mười ngày nữa đất tổ Côn Lôn Hư mở ra rồi”.
“Đến lúc đó mình tự vào đó hỏi bọn họ thôi”.
“Việc phải làm trước là chữa trị kiếm Đoạn Long cái đã!”
Anh phất tay.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Thân kiếm đen thui.
Một cái đầu rồng bị vỡ.
Khí tỏa ra hùng hồn.
Diệp Bắc Minh rất bức thiết muốn biết nếu thanh kiếm này khôi phục thì sẽ mạnh đến nhường nào đây?
Anh gọi Ngô Khinh Diên tới bảo cô ta tới thế giới phàm trần gọi Lăng Thi Âm và Vạn Lăng Phong tới Côn Lôn Hư.
Ngô Khinh Diên trừng to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Chủ nhân, cậu... cậu tới từ thế giới phàm trần ư?”
Cô ta quá đỗi ngạc nhiên.
Từ khi nào thế giới phàm trần có võ giả mạnh đến vậy chứ?
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không thể à?”
Ngô Khinh Diên cúi đầu nói: “Không... không có ạ”.
Đợi đến khi cô ta ngẩng đầu lên lại thì Diệp Bắc Minh đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.
...
Phần Thiên Tông.
Diệp Bắc Minh vừa mới xuất hiện trên đường dẫn lên núi.
“Ai?”
Một giọng nói rét lạnh như băng sương truyền tới, xen lần luồng sát khí dày đặc.
Bốn ông lão thực lực Võ Đế đỉnh phong thầm lặng bước ra, vừa thấy Diệp Bắc Minh thì quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến Sát Thần đại nhân!”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ngay: “Hàn Bát Chỉ bảo các người canh giữ chỗ này à?”
Một ông lão trong đó trả lời: “Đúng vậy, Hàn trưởng lão bảo chúng tôi bảo vệ Phần Thiên Tông!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu nói: “Tình hình Phần Thiên Tông mấy ngày qua thế nào?”
Ông lão kia cung kính đáp: “Sau khi Sát Thần đại nhân quay về, có mấy tên chán sống lén lút thăm dò nơi đây và đã bị bọn tôi giết sạch rồi ạ!”
“Trừ lần đó ra thì cũng không có gì khác lạ”.
Bọn họ đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe Diệp Bắc Minh nói gì.
Bốn ông lão không nhịn được bèn ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh từ đời nào rồi.
Cả lũ khiếp sợ: “Ôi! Gần như vậy, Sát Thần đại nhân rời đi khi nào mà chúng ta không biết thế?”
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào đại điện Phần Thiên Tông.
Thành viên trong Phần Thiên Tông xuất hiện: “Tham kiến tông chủ!”
“Tông chủ trở lại rồi!”
Đám người Y Thượng Khôn và Y Nam Tương vô cùng mừng rỡ.
Diệp Bắc Minh hỏi thẳng vấn đề: “Nguyên liệu tôi cần đã chuẩn bị hết chưa?”
Y Thượng Không sai người mang nguyên liệu mà Diệp Bắc Minh cần tới: “Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ!”
Diệp Bắc Minh lấy chúng đi.
Anh đi thẳng tới chỗ ngọn núi lửa phát hiện Phần Thiên Chi Diễm.
Ngay lúc này, anh nhất định phải sửa chữa lại kiếm Đoạn Long!
Chương 508: Tranh luận
Sau khi tiến vào núi lửa.
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào chỗ sâu nhất.
Dòng dung nham nóng chảy đằng trước chảy quanh tỏa ra một làn nhiệt khủng khiếp đủ khiến người ta sôi trào.
Anh không hề lãng phí một giây phút nào, nhanh chóng lấy tất cả nguyên liệu ra.
Một dòng suy nghĩ xoẹt qua đầu, kiếm Đoạn Long ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh.
“Gầm gừ...”
Một tiếng rồng ngâm truyền đến từ kiếm Đoạn Long.
Diệp Bắc Minh vuốt ve kiếm Đoạn Long nói: “Anh bạn già à, đừng vội nhé”.
“Hôm nay tôi sẽ sửa chữa lại anh bạn!”
Gầm!
Kiếm Đoạn Long gầm gừ như đang đáp lại Diệp Bắc Minh.
Anh nhấc tay lên.
Phần Thiên Chi Diễm hiện ra trong lòng bàn tay hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Anh không chút chần chừ luyện hóa tất cả nguyên liệu có mặt.
Vật liệu phụ trợ bị tan chảy rất dễ dàng.
Chỉ có mỗi một cục Hỗn Độn Hắc Kim kia vẫn không chút dấu hiệu bị tan chảy.
...
Cùng lúc đó.
Chuyện xảy ra với thương hội nhà họ Ngô đã lan truyền khác các thế lực từ hạng ba cho tới hạng một.
“Kiếm Chủ Kinh Thiên đã chết rồi à?”
Cả đế chủ Thanh Long cũng chết luôn?”
“Chẳng phải bọn họ đã qua đời từ lâu rồi à? Sao sống lại cả thế?”
“Đến cả tám Võ Thần mà cũng chưa thể giết chết sát thần Diệp Bắc Minh ư?”
Tin tức lan truyền khắp ngõ.
Cả Côn Lôn Hư chấn động, quả thật trời sập rồi.
Có người nói rằng: “Không chỉ có mỗi tám vị Võ Thần, trong tối còn có năm vị Võ Thần đều đã bị Diệp Bắc Minh ám sát trước cả rồi!”
“Ôi mẹ ơi...”
Những võ giả nghe được nguồn tin ấy đều khiếp hãi, lòng đầy rung động.
...
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng vừa mới xuống võ đài thì chợt nghe có người đang tranh luận kịch liệt.
Thế là hắn bèn sáp lại nghe.
Bọn họ đang bàn về những chuyện xảy ra gần đây.
Lôi Bằng nghẹn họng sững sờ: “Vãi chưởng, anh trai sát thần này lại sáng tạo vinh quang nữa rồi hả?”
“Trâu bò qua! Anh sát thần ơi!”
Vẻ mặt Lôi Bằng đầy sự ngưỡng mộ!
...
Thiên Kiếm Tông.
Tin tức Kiếm Chủ Kinh Thiên vẫn còn sống rồi lại hy sinh truyền tới.
Tin ấy khiến cả bầu không khí tại Thiên Kiếm Tông rơi vào âm u tĩnh mịch đến kinh người.
Trong đại điện.
Tông chủ của Thiên Kiếm Tông đang ở đó, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói lời nào.
Mục Thừa đứng trong đám đông mà người run rẩy không ngừng, hắn ta thầm thề rằng: mặc kệ Thiên Kiếm Tông quyết định đối xử với Diệp Bắc Minh như thế nào mình có chết cũng sẽ không đối địch với cậu ta.
Cuối cùng.
Tông chủ Thiên Kiếm Tông cất lời: “Đất tổ Côn Lôn Hư sắc mở ra rồi, Thiên Kiếm Tông có bao nhiêu người tiến vào trong đất tổ đều dựa vào lần kiểm tra này!”
Vậy mà tông chủ lựa chọn bỏ mặc tin tức Kiếm Chủ Kinh Thiên bỏ mạng.
Mọi người hơi ngạc nhiên.
Nhưng rồi bọn họ an lòng lại.
Giọng nói của tông chủ Thiên Kiếm Tông tiếp tục vang lên: “Mọi người chớ bị người ngoài ảnh hưởng, cần phải tập trung chuẩn bị cuộc kiểm tra tiến vào đất tổ vào mười ngày sau!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô to.
...
Trong đại sảnh họp bàn của cung Hạo Miểu.
Hơn trăm ông lão đang ngồi ở đó, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Bỗng nhiên.
Một ông lão trong đó bỗng lên tiếng: “Chết tiệt, tên Diệp Bắc Phong đó sao lại mạnh đến thế chứ?”
“Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Sao con trai của ả yêu nữ kia có thể sống đến tận bây giờ?”
“Nếu cậu ta biết chuyện năm đó thì cung Hạo Miểu chúng ta đi đời luôn đấy!”
Đôi mắt già cỗi của ông ta đỏ bừng, trong mắt tràn ngập những sợi tơ máu dữ tợn.
Một ông lão khác mở miệng nói: “Có ai người rằng tên đó trưởng thành đến tận bây giờ đâu!”
“Trước kia, khi cậu ta quậy tung trời thì chúng ta nên dốc hết sức ra tay giết chết cậu ta!”
“Bây giờ thì nói được gì nữa, chuyện đâu vào đó rồi!”
Ông lão thứ ba nói: “Nghe nói ở hiện trường còn có hai cô gái khiến cho sứ giả đến từ đất tổ rất kiêng dè!”
“Tôi nghi ngờ rằng hai cô gái đó đến từ đất tổ, nếu có mối quan hệ này...”
“Giờ chúng ta không thể làm gì Diệp Bắc Phong được!”
Ông lão thứ tư âm u nói: “Nếu Diệp Bắc Minh không chết thì chúng ta ngủ không yên đâu!”
Ông lão thứ năm gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, phải giết chết Diệp Bắc Phong, nếu không đợi cậu ta biết chuyện thì cung Hạo Miểu chúng ta...”
Ông lão thứ sáu lại đề nghị: “Hay là chúng ta cầu hòa nhỉ? Tôi cứ luôn cảm thấy bất an không thôi...”
Câu nói ấy như một quả bom khiến cả phòng nổ tung.
“Cầu hỏa?”
“Không thể nào?”
Vô số trưởng lão phản đối đề nghị đó.
Có người còn khinh khỉnh nói: “Hừ, cung Hạo Miểu của chúng ta có lịch sử lâu đời, sao lại có thể cúi đầu cầu hòa chứ?”
“Đúng thế, không đời nào có chuyện cầu hòa đâu!”
Hơn trăm ông lão lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Cả phòng họp ồn ào náo nhiệt.
Ông lão ngồi ở vị trí tông chủ hét lên: “Đủ chưa!”
Một luồng khí thế khiếp người tỏa ra.
Rầm!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tông chủ cung Hạo Miểu rồi ngậm miệng ngồi yên.
Tông chủ cung Hạo Miễu phẫn nộ quát: “Nhìn xem, nhìn cái dáng vẻ của các người đi!”
“Chỉ là một tên Diệp Bắc Phong nhỏ nhoi mà đã dọa các người thành ra thế rồi!”
“Từ khi cung Hạo Miểu thành lập tới nay chưa từng sợ hãi bất kỳ thế lực nào!”
“Hơn nữa, nhà họ Bạch trong đất tổ truyền tin tới mong cung Hạo Miểu chúng ta làm người phát ngôn cho nhà họ Bạch ở Côn Lôn Hư!”
Tông chủ cung Hạo Miểu ngạo mạn nhìn xung quanh rồi nói: “Sau này, cung Hạo Miểu chúng ta sẽ trở thành thế lực hạng một không phải chuyện viển vông nữa!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tất cả các trưởng lão phấn khích nhìn tông chủ cung Hạo Miểu.
Lòng bọn họ cuộn trào sóng dữ.
Mong ước hơn một ngàn năm sắp trở thành sự thật rồi ư?
“Tông chủ, nhà họ Bạch nhờ chúng ta trở thành người phát ngôn của bọn họ thật sao?”, mọi người run rẩy hỏi.
Tông chủ cung Hạo Miểu vừa định trả lời.
Bỗng nhiên.
Ngoài phòng họp truyền tới một giọng nói: “Hồ tông chủ, các người ở đây bàn bạc cái gì thế? Sao náo nhiệt vậy nhỉ?”
Rầm!
Tất cả mọi người quay đầu nhìn cửa đại sảnh phòng họp.
Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên trẻ trung khoanh tay bước tới, mặt nở nụ cười rạng rỡ nhưng lại khiến người ta có một cảm giác đầy áp lực như thế đối diện với vực thẳm.
Điều càng khiến người ta khiếp hãi ấy là khí tức tỏa ra từ người thanh niên ấy lại là Võ Thần!
Người còn trẻ vậy mà đã là Võ Thần rồi sao?
Thật khó tin!
Phía sau người thanh niên đó có hai ông lão đang híp mắt như đang say giấc, nhưng khí tức hai người họ tỏa ra sâu không lường được.
Khí tức ấy khiến người ngoài không thể nào biết rõ cảnh giới thật sự của bọn họ.
“Thực lực của bọn họ trên cả Võ Thần rồi ư?”
Tất cả các trưởng lão của cung Hạo Miểu kinh ngạc há hốc mồm, trái tim như bị bóp nghẹt.
Trong lòng bọn họ đã có đáp án.