Khi hay tin phong ấn của nhà tù số bảy sụp đổ, Côn Ngô Mật Phi lập tức rời khỏi Thần viện, đi thẳng tới đây!
Trên đường đi, nữ hầu mặc áo tím tình thân như tỷ muội với Côn Ngô Mật Phi nói: “Tiểu thư, nhà tù số bảy suốt những năm qua đều do người canh chừng!”
“Nếu thực sự xảy ra vấn đề, Thần viện chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người đâu!”
Côn Ngô Mật Phi vẻ mặt thờ ơ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu!"
“Tiểu thư à!”
Cô gái áo tím sốt ruột dậm chân: "Người không cần phải làm như vậy, đến lúc đó người cứ nói là người đã để em ở lại canh giữ thay cho người!”
“Là do em ham chơi nên tự mình chạy ra ngoài!"
“Nếu như vậy, hình phạt từ Thần viện chắc chắn sẽ rơi lên người em”.
Quan hệ của hai người từ nhỏ đã cực tốt, Côn Ngô Mật Phi có tài nguyên đều sẽ chia sẻ cho cô ta một phần!
Vì thế.
Nếu Thần viện trách phạt, cô ta sẵn sàng gánh tội thay cho Côn Ngô Mật Phi!
Côn Ngô Mật Phi cau mày, cô nhóc này quá ngây thơ, các quản lý cấp cao của Thần viện cũng không phải lũ ngốc, cô sao có thể an toàn thoát thân khỏi vụ này đây?
“Tử Y à….”
Côn Ngô Mật Phi vừa định trả lời.
Đột nhiên.
Đôi mắt cô tối lại, chỉ thấy một bóng người đang gấp rút rời đi!
Khoảnh khắc chạm phải bóng lưng ấy, con ngươi cô co rụt lại: “Không lẽ là anh ta thoát khỏi nhà tù số bảy?”
“Tiểu thư, người sao thế?”
Viên Tử Y vẫy vẫy tay trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
Côn Ngô Mật Phi thu hồi lại ánh mắt, chỉ về hướng bóng người đang lao đi như tên bắn kia: “Tử Y, người này giống như….”
“Ừm… một người bạn cũ của ta”.
“Bây giờ em đuổi theo nhìn thử xem, đừng kinh động tới anh ta, nếu có chuyện gì xảy ra”.
“Thì phải trở về thông báo cho ta biết ngay lập tức”.
Viên Tử Y đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của Côn Ngô Mật Phi, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, tiểu thư!”.
“Chuyện vừa rồi cứ thế nha, người cứ nói là kêu em canh gác nhà tù số bảy, kết quả em lười biếng chạy đi…”
Dứt lời liền thi triển thân pháp, nhanh chóng đuổi theo!
……
Một lát sau, Diệp Bắc Minh đã cách cửa vào của nhà tù số bảy hàng ngàn dặm.
Đế thủ dừng lại,nói: “Được rồi, tạm thời an toàn rồi!"
“Bọn họ đều đã đuổi tới nhà tù số bảy để điều tra tình hình rồi, chỉ có một tên bám đuôi thôi!”
"Chỉ cần giải quyết xong cô ta, chúng ta có thể kê cao gối ngủ!”
Viên Tử Y đang trốn cách đó một trăm mét nghe thấy lời này thì thầm kêu không tốt, bị phát hiện rồi!
Cô ta nhanh chóng lùi lại hòng rời đi!
Diệp Bắc Minh cau mày, nhưng không có ý định truy đuổi!
Đế thủ nhắc nhở: "Nhóc con, ngươi còn không chặn cô ta lại à?”
“Đợi cô ta quay về bẩm báo, tung tích của chúng ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ mất!"
Diệp Bắc Minh nói lạnh băng: “Tại sao ngươi không ra tay?”
“Nếu ta ra tay, hơi thở nhất định sẽ bị phát hiện!”
“Trừ phi rơi vào đường cùng, bổn đế nhất định phải che giấu kỹ càng hơi thở của mình”.
“Nhóc con, ngươi xác định không muốn ra tay sao? Bây giờ tạm thời không kẻ nào biết là ai đã đưa ta thoát khỏi nhà tù số bảy!”
“Nhưng cô ta đã nhìn thấy ngươi, nếu cô ta chạy rồi, ngươi sẽ rất bị động!”
Cuối cùng, Đế thủ lại bổ sung một câu: “Ngươi cũng không muốn gương mặt này của mình bị toàn bộ Nguyên Thủy Chân Giới săn lùng chứ?”
Diệp Bắc Minh thầm chửi rủa một câu!
Anh một bước tiến lên, sử dụng Ảnh Thuấn!
Trong nháy mắt đã ngăn trước mặt Viên Tử Y!
“Cô gái, cô đi đâu thế?"
Viên Tử Y kinh hãi, hoàn toàn không ngờ tới tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như vậy!
Chiếc nhẫn ngọc màu lam trên ngón tay như búp măng lóe lên, một thanh trường kiếm lạnh băng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta: “Tránh ra, đừng chắn đường của tôi!”
“Một Đạo Tôn như anh hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi đâu!”
"Tránh ra, tránh việc mất mạng!”
Nói đoạn trường kiếm trong tay liền chém mạnh về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Kiếm khí cực kỳ sắc bén, hư không cũng vì một chiêu này mà bị xé toạc ra một lỗ hổng!
Diệp Bắc Minh đứng nguyên tại chỗ, không chút động lòng, giống như không hề có ý định né tránh vậy!
"Này, anh có phải đồ ngốc không thế?”
Viên Tử Y sẵng giọng quát một tiếng: “Mau tránh ra!”
Diệp Bắc Minh vẫn làm thinh!
“Anh…”
Viên Tử Y bất lực, lo lắng Diệp Bắc Minh không né thoát nổi.
Trường kiếm trong tay nghiêng xéo ra một bên, chém về phía vai anh!
Thậm chí.
Cô ta còn lo lắng Diệp Bắc Minh không tiếp nổi một kiếm này, mà lật ngửa kiếm, dùng sống kiếm đập xuống bả vai anh!
Cùng lúc đó.
Viên Tử Y còn rút đi phần lớn uy lực của chiêu này, sức tấn công chỉ bằng một phần mười so với lúc đầu!
Nếu như kiếm này đâm trúng, nhiều nhất cũng chỉ đánh bay anh ra ngoài, thậm chí còn không hề bị thương!
Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu: “Tiểu Tháp à, cô nhóc này cũng quá nhân từ rồi chăng?”
Anh vốn nghĩ sẽ trực tiếp dốc toàn lực, giết chết cô gái áo tím này trong giây lát!
Tuy nhiên cô gái này lại nương tay, không hề có ý định giết chết anh!
Điều này khiến Diệp Bắc Minh ngược lại có chút không đành lòng!
Anh nghiêng mình, nhẹ nhàng tránh khỏi một chiêu này!
Khóe miệng anh giật giật: "Cô gái, đây là cách cô đối xử với kẻ thù của mình à?"
“Ơ!”
Viên Tử Y hết sức kinh ngạc: "Tiểu tặc, anh lừa tôi, lại tiếp lấy một chiêu của tôi xem!”
Kiếm khí dâng trào, hướng thẳng tới vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Đột nhiên.
Cô ta lại cảm thấy không thích đáng nên sức lực trên tay lại yếu đi vài phần, chuyển hướng đâm vào bụng anh!
"Hừ! Một chiêu này nhất định sẽ mổ bụng anh, sau đó bắt anh phải quỳ lạy xin tha!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút.
Anh nhấc tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện rồi chém về phía thanh kiếm của Viên Tử Y!
‘Keng’ một tiếng, thanh kiếm trong tay Viên Tử Y đã gãy thành hai mảnh!
“Hả?”
Viên Tử Y ngây ngô há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Diệp Bắc Minh nhân cơ hội áp tới, bắn ra mấy cây trâm bạc.
Phịch! Phịch! Phịch!
Trâm bạc thoắt cái đã tiến vào trong cơ thể Viên Tử Y, phong tỏa kinh mạch của cô ta, khiến cô ta mất đi khả năng chiến đấu!
Đế thủ bay tới: "Nhóc con, sao lại không giết cô ta?”
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời: "Ta trái lại muốn giết cô ta, nhưng người ta lại thương xót ta, không cho ta cơ hội!"
Anh thừa nhận bản thân không phải người tốt lành gì!
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội!
Huống chi, cô gái này vừa rồi còn mềm lòng với anh tận hai lần, hẳn là không có ý nghĩ gì xấu xa!
“Này! Anh làm gì tôi thế? Sao tôi lại không cử động được thế này?"
“Tôi cảnh cáo anh, tôi nhận lệnh của tiểu thư nhà mình tới thăm dò tin tức của anh!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Tử Y đanh lại: “Tốt nhất bây giờ anh hãy thả tôi ra, nếu không tiểu thư nhà tôi thân là đệ tử của Thần viện Thái Thương, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô là người của Thần viện Thái Thương?”
Viên Tử Y ngẩn người, ngốc nghếch hỏi ngược lại: “Sao anh biết tôi là người của Thần viện Thái Thương?”
Diệp Bắc Minh: “....”
Đế thủ: “....”
“Với chỉ số thông minh này của cô ta, ta giết hay không giết cô ta có gì khác biệt đâu?”
“Hình như đúng thế thật!"
Viên Tử Y giãy dụa, hét lớn: "Nếu đã biết tôi là đệ tử của Thần viện Thái Thương, còn không mau thả tôi ra?”
“Haiz…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Anh không để ý đến Viên Tử Y nữa mà nhìn hướng Đế thủ, nói:
“Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi đi, ta cần phải đạt tới cảnh giới nào mới có thể kéo mọi người ra ngoài trong trường hợp nhà tù số bảy sụp đổ!”
Đế thủ trầm ngâm vài giây: “Ít nhất cũng phải là cảnh giới Tế Đạo!”
“Tế Đạo?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Đây lại là cảnh giới gì?
“Đúng vậy! Người tu võ khi đột phá tới Thiên Tôn liền có thể xếp vào hàng đại năng thượng cổ!”
“Sau cảnh giới đại năng chính là Đại Đạo!”
“Đột phá Đại Đạo chính là Đại Đạo Chi Thượng!”
“Cảnh giới tiếp theo chính là Tế Đạo rồi!”
Diệp Bắc Minh hiện tại đang là Đạo Tôn.
Tiếp đó là Thiên Tôn, đại năng thượng cổ, Đại Đạo, Đại Đạo Chi Thượng, Tế Đạo!
“Vì vậy trong vòng một năm ta phải thăng cấp năm cảnh giới lớn?”
Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngươi coi ta là cái gì? Thiên tài sao?”
Đế thủ khựng lại, ngập ngừng hỏi lại một câu: “Không…. không phải sao?”
Chương 2061: Chương 2061: Sự kiêu ngạo của Đế thủ
Diệp Bắc Minh: “....”
Đế thủ cười duyên dáng: “Nhóc con, ngươi đừng vội nản lòng!"
“Chỉ cần có ta ở đây, cho dù ngươi không phải là thiên tài, thì bổn đế cũng sẽ biến ngươi thành thiên tài!"
Giọng điệu Đế thủ tràn đầy từ tính: "Đúng rồi, sau cảnh giới đại năng thì mỗi cảnh giới sẽ chia làm chín tầng nhỏ!"
“Phụt…”
Diệp Bắc Minh thiếu chút phun ra một ngụm máu: “Cho nên ta đại khái phải tăng lên 54 cảnh giới nhỏ nữa?”
Đế thủ đáp: “Gần như vậy!"
Một cơn gió lạnh thấu xương quét qua, bao trùm lấy Đế thủ!
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ khó coi, đừng nói tới Nguyên Thủy Chân Giới, cho dù tại nhà tù số bảy, anh cũng rất khó có thể thăng cấp liên tục lên 54 cảnh giới nhỏ trong một năm!
Một năm chỉ có 365 ngày!
Đây là khái niệm gì?
Nó tương đương với trung bình hơn sáu ngày một chút anh phải tăng lên một cảnh giới nhỏ!
Đây không phải là một trò đùa sao?
Đế thủ cũng cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh, vội nói: “Nhóc con, bổn để không nói đùa”.
“Nếu ngươi không tin, bây giờ bổn đế liền giúp ngươi tiến vào cảnh giới Thiên Tôn, ngươi tin hay không?”
Diệp Bắc Minh sửng sỡ, nhưng vẫn thản nhiên đáp: “Ta không tin!"
Chỉ một cái liếc mắt, Đế thủ đã nhìn thấu tâm tư của anh!
Nó ngoài lạnh trong nóng khẽ hừ một tiếng: “Bớt dùng phép khích tướng đi, không có tác dụng với bổn đế đâu!”
"Bất quá, bổn đế vẫn sẽ giúp ngươi nhanh chóng nâng cao cảnh giới, bây giờ ngươi đang là Đạo Tôn sơ kỳ!”
“Muốn tiến vào Thiên Tôn, chỉ cần tìm được long nguyên mà Tổ Long thượng cổ để lại!”
“Dùng thứ này, bổn đế có thể giúp ngươi thăng cấp!"
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là lần đầu tiên ta tới Nguyên Thủy Chân Giới thì tìm đâu ra một con Tổ Long thượng cổ?”
“Bổn đế cũng bị phong ấn rất lâu rồi”, Đế thủ đáp.
Giây tiếp theo.
Một người một tay đồng thời khóa chặt Viên Tử Y đang ngu ngơ bên cạnh!
Diệp Bắc Minh mở lời: “Cô gái à, cô có biết ở đâu có Tổ Long thượng cổ không?”
Viên Tử Y khẽ hừ: “Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Đột nhiên anh nhoẻn miệng cười tà ác: “Cô gái à, cô chắc chắn chứ?"
“Anh muốn làm gì?"
Viên Tử Y lập tức có chút lo lắng.
Diệp Bắc Minh giơ tay bắn ra một cây trâm bạc, Viên Tử Y liền ngồi phịch xuống đất!
Diệp Bắc Minh phất tay, một luồng sức mạnh lập tức đánh úp tới, giày và tất của Viên Tử Y trong nháy mắt tuột ra!
Lộ ra một bàn chân ngọc ngà thanh tú!
Một cọng cỏ đuôi chó bay tới, không ngừng trượt lên xuống dưới lòng bàn chân của cô ta.
"A...ha ha ha...đừng mà ...ah...ha ha ha..."
Thân thể yêu kiều của Viên Tử Y run rẩy!
Từng trận ngứa ran từ lòng bàn chân xộc thẳng lên óc!
Khiến cô ta cười ặt ẽo như hoa rung trước gió, nước mắt cũng ứa ra theo: “Đừng mà…. cầu xin anh… tôi nói cho các người….”
"Mười tỷ năm trước, ở Nguyên Thủy Chân Giới từng có tục lệ săn rồng!"
“Nên long tộc thượng cổ đã tuyệt chủng từ lâu, huống chi là Tổ Long thượng cổ!”
"A... đừng gãi nữa, ngứa quá!"
"Tôi biết có một nơi tên là thung lũng Táng Long đã từng có người phát hiện ra long nguyên của Tổ Long thượng cổ ở đó…”
……
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh dẫn theo Viên Tử Y tới một nơi hoang vắng!
Trong bán kính một trăm nghìn dặm, mọi thứ đều nhuộm một màu đỏ rực.
Phía trước.
Một thung lũng cực kỳ tĩnh mịch hiện ra, chướng khí mù mịt, không thấy nổi một tia sáng mặt trời.
"Phía trước chính là thung lũng Táng Long, hàng chục tỷ năm trước, khi Long tộc thượng cổ sắp chết đều sẽ tiến vào đây và chờ đợi tử vong tới!”
“Trải qua thời gian dài đằng đẵng, thung lũng Táng Long đã tập hợp oán khí của rất nhiều thành viên Long tộc!”
“Có người từng phát hiện ra long nguyên trong đó, nhưng bây giờ có còn hay không tôi cũng không biết”, Viên Tử Y giải thích một lượt, quắc mắt trừng Diệp Bắc Minh hỏi: “Bây giờ có thể thả tôi ra được chưa?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi! Sau khi xong việc tôi tự nhiên sẽ thả cô đi!”
Dứt lời liền đưa Viên Tử Y hướng thẳng tới chỗ sâu trong thung lũng Táng Long.
"Này, thung lũng Táng Long rất nguy hiểm, có rất nhiều người tu võ đến để khám phá, lỡ như đụng phải cường giả, chúng ta có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây đó!”, bất kể Viên Tử Y khuyên can thế nào, Diệp Bắc Minh vẫn bỏ ngoài tai!
Không chút chần chừ đi vào sâu bên trong!
Khung cảnh xung quanh dần trở nên u ám, sau khi đi được khoảng hai giờ.
Giọng nói của Đế thủ trầm xuống: “Nhóc con, ngươi khá may mắn đó”.
"Cách đây ba mươi dặm, có một nhóm người phát hiện ra một viên long nguyên, đang tiến hành cướp đoạt đấy!”
Diệp Bắc Minh nghe vậy lập tức vọt qua!
Ba mươi dặm đối với anh mà nói chỉ tốn thời gian mười nhịp thở!
Anh mang theo Viên Tử Y ẩn mình sau một đống đá.
Có hai nhóm người, tổng cộng tầm sáu mươi bảy mươi người!
Cảnh giới Thiên Tôn có hơn hai mươi người, hơn ba mươi đại năng, cảnh giới Đại Đạo cũng tầm bảy tám người!
Giữa hai nhóm người đặt đầu của một con Tổ Long thượng cổ đang rỉ máu đầm đìa!
Nó đã chết hàng tỷ năm nhưng vẫn chưa bị phân hủy!
Vẫn sống động như thật!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh thâm trầm: “Tiểu Tháp, nếu ông ra tay thì có thể hạ gục được tất cả trong chớp mắt không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Có thể!”
Trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên một tia lạnh lẽo: "Vậy được, chuẩn bị hành động!”
Đế thủ cười ngạo nghễ: “Lại muốn mượn sức người khác à? Với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể giết chết những người này!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nếu ta sử dụng đạo đài Luân Hồi quả thực có cơ hội!”
“Không cần tới đạo đài Luân Hồi!”
Đế thủ làm động tác lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Nhóc con, có can đảm tin tưởng bổn đế một lần không?"
“Là thế nào?”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Đế thủ hỏi.
Giọng nói của Đế thủ mang theo vài phần trêu chọc: “Chiến đấu theo chỉ dẫn của ta, không cần tới sự trợ giúp của tòa tháp kia!”
“Bổn đế bảo đảm, ngươi có thể chém giết tất cả những kẻ đang có mặt này!”
Phía trước cái đầu của Tổ Long thượng cổ.
Một ông lão mặc áo đỏ lạnh lùng nói: “Cái đầu Tổ Long thượng cổ này là do gia tộc Tư Không chúng ta phát hiện ra trước!”
“Hình gia các người có ý gì? Muốn cướp trắng sao?”
Trong đám đông ở phía đối diện.
Một người đàn ông trung niên lắc đầu cười lạnh: "Tư Không Vô Minh, nơi này là thung lũng Táng Long!”
“Không phải là địa bàn của gia tộc Tư Không các ông, đồ vật tìm được ở nơi này tất nhiên thuộc về người có năng lực!”
Ông lão áo đỏ trầm giọng đáp: “Nói như vậy thì Hình gia các người muốn cướp có đúng không?”
Hơn ba mươi võ giả xung quanh lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!
Người đàn ông trung niên của cười toe toét: "Cho dù Hình gia tôi muốn cướp thì đã sao?”
Hơn ba mươi võ giả phía sau ông ta đồng loạt bước tới!
Mọi người đều tế ra một món binh khí!
Khi trận đầu chuẩn bị nổ ra!
“Đợi đã!”
Bỗng nhiên một giọng nói vang dội truyền tới.
Người của gia tộc Tư Không cùng Hình gia đều đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh kia!
Chỉ thấy.
Một thanh niên nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi cầm một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa tiến tới: “Chiếc đầu của Tổ Long thượng cổ này tôi muốn rồi!”
Mọi người đều choáng váng!
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha ha!"
Tất cả đều phá lên cười!
“Cảnh giới Đạo Tôn? Đúng là hù chết người mà!”
“Tùy tiện nhặt ra một người trong số chúng ta cũng là Thiên Tôn, với mấy chục đại năng nữa, vậy mà bị một thằng nhãi Đạo Tôn cỏn con cướp đồ?”
Ông lão áo đỏ lắc đầu: “Biến hắn thành thịt nhão đi!”
“Vâng!”
Một thanh niên cảnh giới Thiên Tôn của gia tộc Tư Không nhảy ra, trường thương trong tay đâm thẳng tới phần đầu của Diệp Bắc Minh!
"Hướng lên một góc bảy mươi hai độ, rút kiếm!”, Đế thủ truyền âm.
Diệp Bắc Minh nghe đó mà làm, chém ra một kiếm.
Vụt!
Tên thanh niên Thiên Tôn đỉnh phong nổ tung tại chỗ, hóa thành một làn sương máu!
“Hửm?”
Ông già áo đỏ và người đàn ông trung niên của Hình gia cùng lúc cau mày!
Không đúng!
“Hình Trung, giết hắn!”
Hình Trung cầm trong tay một thanh đao đẫm máu, hơi thở của đại năng tầng chín lập tức bùng nổ!
Một đao quét tới, không khí xung quanh thoáng chốc như đông nghẹt lại!
Một con kỳ lân lửa màu máu liền phun ra từ trong đao khí, lao thẳng về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vô thức di chuyển bước chân, chuẩn bị dùng toàn lực chiến đấu!
"Đừng quên ngươi đã hứa với ta điều gì? Mọi việc đều phải nghe theo lời ta nói!”, giọng nói của Đế thủ vang lên: “Đừng loạn bước chân, tiếp tục tiến về phía trước!”
Trái tim Diệp Bắc Minh trầm xuống!
Nhưng.
Anh vẫn làm theo chỉ dẫn của Đế thủ, tiếp tục tiến về phía trước với tốc độ không đổi!
Vào lúc con kỳ lân lửa há cái miệng to như bồn máu, mắt thấy sắp nuốt chửng Diệp Bắc Minh vào bụng!
Đế thủ khẽ quát: “Tay phải giơ kiếm, hướng trước ngực một góc sáu mươi tám độ rưỡi, dùng 30% sức lực của ngươi đâm vào lỗ mũi trái của nó!”
Diệp Bắc Minh làm theo!
Một kiếm!
Bùm! ! !
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, thân thể của kỳ lân lửa nổ tung!
Hình Trung vừa hay theo đà xông tới, hoàn toàn không có cơ hội né tránh!
Một chiêu này thật quá khó lường!
Nó xuyên thẳng vào giữa lông mày của Hình Trung khiến đầu hắn nổ tung, thân thể thì bắn ngược ra ngoài!
“Trời ạ….”
Diệp Bắc Minh chấn động!
Bản thân chỉ dùng 30% sức mạnh mà có thể một kiếm giết chết đại năng tầng chín trong nháy mắt?
Ngay cả khi sử dụng đạo đài Luân Hồi anh cũng phải chiến đấu một trận ác liệt!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tiếp theo nên làm như thế nào?"
"Tay trái xoay 45 độ, dùng 70% lực, một kiếm!”
Diệp Bắc Minh không chút do dự chém ra một kiếm!
Vút!
Hư không dao động, một ông lão với cảnh giới Đại Đạo tầng một đạp gió mà tới!
Chuẩn bị tập kích bất ngờ!
Nhưng ai có thể ngờ rằng một chiêu kia đã chém tới trước!
"Cái này……"
Ông lão kia căn bản không kịp phản ứng lại, vừa vọt ra khỏi hư không liền bị một kiếm đánh tan thành sương máu!
"Quay trái 180 độ, tấn công với 60% sức mạnh, phải nhanh!"
"Lập tức thu tay, tiến lên một bước! Quay sang trái nghiêng 60 độ về phía bắc, dùng 50% sức lực, một kiếm!”
"Quay trái ba bước, một kiếm, 70% lực, chém xuống!"
Sau khi hoàn thành từng bước theo lời Đế thủ!
Diệp Bắc Minh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ba võ giả cảnh giới Đại Đạo đã chết ngay tại chỗ!
Ông già áo đỏ và người đàn ông trung niên của Hình gia không ngừng thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được!
Tên thanh niên này rốt cuộc là hạng quái vật gì vậy?
Rõ ràng chỉ mang trên mình hơi thở của cảnh giới Đạo Tôn!
Nhưng lại hạ gục Đại Đạo chỉ trong vòng một chiêu!!!
"Tiền bối, chiếc đầu Tổ Long thượng cổ này thuộc về người rồi!”
“Gia tộc Tư Không chúng tôi không hề có ác ý gì với người!”
"Đúng đúng, Hình gia chúng tôi cũng vậy….”
Hai nhóm người sợ hãi tới mức liên tục rút lui, trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết!
Diệp Bắc Minh có chút ngơ ngác!
“Nhóc con, bây giờ thì ngươi đã tin chưa?”, Đế thủ kiêu ngạo hỏi.