Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1211: Lão tổ Thanh Vân Môn

“Đến lượt các người rồi!”

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Diệp Bắc Minh vang lên, anh không hề do dự lao tới tấn công bọn họ.

Chín con Ma Long cuộn mình.

Rét lạnh, giết chóc, tử vong ập tới.

Hơn mười vị trưởng lão cảnh giới Chân Linh giờ lại quay đầu bỏ chạy không chút chần chừ.

Sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh đã khiến bọn họ vỡ mật.

Diệp Bắc Minh nhìn lão già lưng còng trong đám đông: “Người thứ hai!”

Anh vừa dứt lời, chín con Ma Long lao tới cắn xé tất cả mọi thứ.

“Người thứ ba!”

Thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt một lão già mặt đầy vết nhăn.

“Cậu Diệp à, từ từ, cậu...”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống không chút lưu tình, lão già kia đi đời.

“Người thứ ba!”

...

“Người thứ ba!”

...

“Người thứ mười lăm!”

Giọng Diệp Bắc Minh như tiếng thần chết điểm danh đòi mạng người.

Mỗi một câu đều có một người lên đường.

Trong góc tối.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nói: “Chị, chị xem kìa?”

“Em đã nói thằng nhóc đó không đơn giản rồi mà, hồi ở Ma giới em mới chỉ gặp thôi!”

“Khi ấy cậu ta dựa vào thực lực cảnh giới Giới Chủ bùng nổ giết cảnh giới Tạo Hóa tức khắc!”

“Nhưng thực lực cậu ta hôm nay hình như... ừ thì...”

Sở Sở sờ cằm nói: “Hình như yếu hơn một chút hồi còn ở Ma giới!”

Bên cạnh Sở Sở là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc đang bay lơ lửng.

Cô gái đó nhíu mày nói: “Cảnh giới Giới Chủ giết cảnh giới Chân Linh trong nháy mắt đã mạnh lắm rồi!”

“Cậu ta có tư cách thành hạt giống cấp ba!”

“Nhưng mà, chị vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trên người cậu ta!”

Trong tay cô gái là một mô hình tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu nhỏ.

Cô gái cúi đầu nhìn xuống.

Cái tháp ấy vẫn ảm đạm không có phản ứng gì trước mặt Diệp Bắc Minh.

Sở Sở khó hiểu: “Vậy nên tháp Càn Khôn Trấn Ngục không có trên người cậu ta ư?”

Cô gái xinh đẹp kia nhẹ nhàng gật đầu: “Chắc là thế, nếu nó ở trên người cậu ta”.

“Thì vật ấy sẽ có phản ứng!”

Bỗng nhiên.

Cô gái cảnh báo: “Có người đến đây, là cảnh giới Tạo Hóa!”

“Người thứ hai mươi ba!”

Diệp Bắc Minh giẫm chân, một lão già cảnh giới Chân Linh chết không nhắm mắt.

Những trưởng lão còn lại sợ hết hồn liên tục lùi về sau, căm phẫn nhìn anh: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi!”

“Chúng tôi chỉ đánh người phụ nữ và con gái cậu thôi mà cậu tính quét sạch Thanh Vân Môn đấy à?”

Diệp Bắc Minh quát to: “Sai rồi, không phải quét sạch!”

“Mà là huyết tế!”

“Gậy ông đập lưng ông thôi!”

Bỗng nhiên.

Một giọng nói già nua vang lên: “Huyết tế Thanh Vân Môn ư? Diệp Bắc Minh, cậu quá kiêu ngạo rồi đó!”

“Từ khi Thanh Vân Môn thành lập cho tới nay còn chưa ai dám nói sẽ huyết tế Thanh Vân Môn đâu!”

Một ông lão bay lên trời.

Tóc bạc đồng nhan, không giận tự uy.

Ông ta nhìn thoáng qua người trên Thải Hà Phong: “Đúng là lũ vô dụng, mấy chục cảnh giới Chân Linh mà lại đánh không lại một cảnh giới Giới Vương!”

Mọi người vừa thấy ông lão đó thì đều kích động quỳ xuống: “Lão tổ tông, người đến đây rồi!”

“Nếu người không đến thì chúng tôi sẽ hy sinh hết mất!”

“Chúc trưởng lão, Bạch trưởng lão, Tiền trưởng lão và Tống trưởng lão đều đã chết hết trong tay tên nhóc kia rồi ạ!”

“Lão tổ, thủ đoạn của cậu ta quá tàn nhẫn, mong lão tổ làm chủ cho chúng tôi!”

Mười mấy người may mắn sống sót đỏ mắt nói.

Bọn họ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhìn sang ông lão kia: “Cảnh giới Tạo Hóa à?”

Người nọ chính là lão tổ của Thanh Vân Môn, Yến Cửu Châu.

Yến Cửu Châu nhìn xuống Diệp Bắc Minh, lạnh nhạt nói: “Cậu còn biết tới cảnh giới Tạo Hóa luôn à!”

“Nhưng mà nó lại không liên quan gì tới việc cậu có chết hay không!”

Ông ta nhẹ nhàng đưa tay lên, hướng về phía Diệp Bắc Minh.

Một luồng áp lực bùng nổ cuồn cuộn như sóng thần, dòng không khí quay cuồng.

Trong chốc lát, mây đen tan biến, Diệp Bắc Minh vung kiếm lên đỡ đòn.

Rầm!

Dư chấn ầm ầm, khói bụi mịt mù.

Đợi đến khi khói bụi dần tản ra.

Lúc ấy.

Hai chân Diệp Bắc Minh cắm sâu vào trong lòng đất, một cái khe rãnh khủng khiếp dài cả trăm mét xuất hiện.

Cánh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hơi run lên.

Lục phủ ngũ tạng đau đớn.

“Phụt!”

Anh phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”

Dạ Huyền bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Con à, con sao rồi?”

“Tiểu sư đệ!”

Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ và Thiên Nhận Băng hớt hải chạy tới.

Bọn họ kiểm tra một hồi rồi biến sắc: “Tiểu sư đệ, em bị thương rồi...”
Chương 1212: Tu La Tộc tới góp vui

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười khẩy, máu tươi trào ra từ khóe miệng: “Hóa ra cảnh giới Tạo Hóa mạnh như vậy!”

“Xem ra lần này mình chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi!”

Yến Cứu Vân thong dong nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một con kiến: “Diệp Bắc Minh, chỉ dựa vào thực lực cỏn con đó mà cũng muốn huyết tế Thanh Vân Môn ư?”

Ông ta trầm ngâm lắc đầu nói: “Cậu vẫn nên chết đi!”

Sau đó.

Yến Cửu Châu khoát tay, kiếm Tru Tiên bay vào tay ông ta.

Rồi ông ta vung kiếm chém cổ Diệp Bắc Minh.

Nếu kiếm ấy hạ xuống thì Diệp Bắc Minh chết chắc.

“Không được, tiểu sư đệ!”

Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ và Thiên Nhận Băng quát khẽ, chạy tới che chắn cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Thanh Lam chạy lên cướp chỗ: “Các người tránh ra, không một ai được phép làm tổn thương con tôi!”

Dạ Huyền tóm lấy bả vai của Diệp Thanh Lam rồi đẩy bà ra: “Lam Nhi, hơn hai mươi năm trước anh không bảo vệ được hai mẹ con em!”

“Giờ để cho anh một cơ hội nhé!”

“Thiên Ma Cửu Biến!”

Dạ Huyết hét to, ma khí trên người cuộn trào.

Ông ấy ma hóa.

Rầm!

Một tiếng nổ rung trời vang lên.

Dạ Huyền ma hóa ngăn cản kiếm kia.

Đồng thời, ông ấy cũng bị đánh bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.

Rồi nện xuống đất một cách nặng nề.

“Anh Huyền!”

Diệp Thanh Lam hét lên rồi chạy tới.

Tử Huyền theo đằng sau: “Anh, anh sao rồi?”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Bố ơi!”

Yến Cửu Châu cười khinh khỉnh: “Chao ôi, cảm động thật đó!”

“Diệp Bắc Minh, cậu nói xem tôi nên giết bố cậu trước hay giết mẹ cậu trước đây nhỉ?”

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Ông dám hả!”

“Ha ha ha ha!”

Yến Cửu Châu cười khẩy: “Cậu tức giận lắm à? Nếu thế thì tôi sẽ chém đầu bố mẹ cậu trước!”

Ông ta lại vung kiếm Tru Tiên lên, kiếm khí cuồn cuộn.

Một kiếm cắt ngang không gian chém vào cổ Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh gào lên, máu trong người sục sôi.

Anh lao tới che chắn trước người bố mẹ mình rồi nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ đòn.

“Đinh”, Diệp Bắc Minh bị luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Trên người có thêm mười mấy vết thương, máu tươi chảy đầm đìa lộ cả xương cốt.

“Á!”

Sở Sở kinh hãi hét lên, đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn.

Cô ấy ngẫm một lát rồi định bụng ra tay.

Bỗng nhiên.

Tuyệt sắc mỹ nhân kia nắm lấy cổ tay Sở Sở: “Sở Sở, gia tộc có quy định rằng chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện ở thế giới Vũ Nội!”

“Em đã nhúng tay một lần ở Ma giới rồi, chị có thể nhắm mắt làm ngơ!”

“Nhưng bây giờ em không được phép ra tay!”

Sở Sở nóng đến giậm chân: “Chỉ, nếu em không ra tay thì cậu ta sẽ chết mất!”

Tuyệt sắc giai nhân kia nhìn sang Diệp Bắc Minh rồi bình đạm nói: “Nếu chết thì đó là số mệnh của cậu ta!”

Sở Sở mở lời cầu xin: “Chị ơi, chúng ta cứu cậu ta một lần nữa đi!”

“Không có ảnh hưởng gì đầu mà, xin chị đó!”

Tuyệt sắc giai nhân kia vẫn quả quyết lắc đầu: “Không được, quy định chính là quy định”.

“Chị!”

Cho dù Sở Sở có cầu xin thế nào chăng nữa thì tuyệt sắc mỹ nhân ấy vẫn làm ngơ.

Sau khi bị thương, Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xuống.

Anh nuốt một lần hơn mười viên đan dược, nhắm mắt bắt đầu chữa trị cho mình.

Yến Cửu Châu nhếch mép cười khẩy, rồi cầm kiếm từ từ bước tới: “Diệp Bắc Minh, nước tới chân mới nhảy thì có ích gì?”

“Lão phu thừa nhận cậu rất có thiên phú, chuyện cậu làm ở nhà họ Phương, lão phu cũng có nghe nói đấy”.

“Tiếc rằng cậu không nên chạy tới Thanh Vân Môn gây sự”.

“Kiếp sau chú ý, cảnh giới Tạo Hóa là sự tồn tại mà cậu đắc tội không nổi đâu!”

“Thanh Vân Môn lại là sự tồn tại mà cậu cả đời cũng đắc tội không nổi!”

Ông ta giơ kiếm Tu Tiên lên cao rồi chém xuống đầu Diệp Bắc Minh.

“Minh Nhi!”

Bọn Diệp Thanh Lam biến sắc.

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ nhắm mắt như cũ.

Sở Sở sốt ruột điên người: “Chị ơi, mau cứu người với!”

Bỗng nhiên.

Một tiếng kêu nhẹ vang lên: “Không được làm tổn thương chồng tôi!”

Không gian tách ra, một cô gái vội vàng lao tới, đằng sau là ba ông lão thuộc Ma tộc.

Ba ông lão Ma tộc kia đồng loạt ra tay đỡ lấy đòn đánh ấy.

Rầm!

Dư chấn cuộn trào, khói bụi nổi lên mịt mù.

Yến Cửu Châu chật vật lùi về sau vài bước, kiếm Tru Tiên trong tay khẽ run.

Ông ta khiếp sợ nhìn sang.

Ánh mắt ông ta đặt vào ba người kia: “Tu La Tộc hả? Các người không an ổn ở Ma giới đi mà chạy tới nhúng tay vào chuyện Thanh Vân Môn làm gì?”

Lão tổ Tu La lạnh lùng nhìn ông ta: “Đây là người đàn ông của nữ hoàng tộc tôi, ông không được giết!”

Yến Cửu Châu bình tĩnh đáp: “Tên này chết chắc rồi, dù có là ai tới cũng không cứu được đâu!”

“Thế hả?”

Lão tổ Tu La cười đầy thâm ý: “Ba người chúng tôi là cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong, hợp sức giết một kẻ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ vẫn có khả năng đấy!”

“Ông có muốn thử xem liệu mình chết hay là chúng tôi xong đời?”

Ly Nguyệt quát: “Ba vị lão tổ, không cần nói nhảm với ông ta!”
Chương 1213: Cứu viện tới

“Nếu ông ta dám ra tay thì giết không tha!”

Nói xong, cô ta nhìn về phía bọn Diệp Thanh Lam: “Bác ơi, bác dẫn chồng cháu tới Ma giới trước!”

“Chúng cháu sẽ ở đằng sau cản chúng!”

Diệp Thanh Lam nhìn Ly Nguyệt: “Cô gái, cảm ơn nhé!”

“Cô!”

Yến Cửu Châu cố kìm nén cơn tức trong mình: “Diệp Bắc Minh bị điên rồi, Tu La Tộc các người cũng điên theo luôn à?”

Sau khi bước vào cảnh giới Tạo Hóa, ông ta chưa từng cảm thấy tức đến vậy.

“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh đắc tội Thanh Vân Môn đáng giá ư?”

Nữ hoàng Ly Nguyệt không thèm ngoảnh mặt lại: “Cho dù đắc tối tất cả thế lực ở thế giới Tam Thiên thì tôi cũng không tiếc!”

“Cô!”

Yến Cửu Châu tức hộc máu.

Ông ta không dám chắc một mình đối đầu với ba cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong.

Thế là ông ta chỉ đành đứng đó trơ mắt nhìn nữ hoàng Ly Nguyệt dẫn Diệp Bắc Minh đi.

Bỗng nhiên.

Hai bóng người nhanh chóng bay tới.

Một lão già mặc đạo bào.

Và một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím.

Người đàn ông mặc áo bào tím trầm lặng nói: “Yến huynh à, chúng tôi đã đợi ông mười lăm phút rồi đó”.

“Chẳng phải ông nói sẽ xử lý việc này nhanh thôi sao?”

“Ba cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong và thêm một đám kiến hôi dưới cảnh giới Chân Huyền lại có thể uy hiếp một sự tồn tại ở cảnh giới Tạo Hóa như Yến huynh đây sao?”

Yến Cửu Châu hơi ngượng ngùng: “Giang huynh à, giúp tôi một tay nhé!”

“Nếu ông đã mở lời thì tôi đây đành giúp ông một lần!”

Dứt lời, người đàn ông mặc áo bào tím kia di chuyển.

Trông có vẻ người nọ chỉ bước một chút.

Nhưng thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt ba lão tổ Tu La Tộc, cảm giác áp lực muôn phần.

Người nọ tung một quyền.

Quyền đó mạnh mẽ giáng vào một người trong họ.

Ầm!

Lão tổ Tu La đó bị đánh bay ra ngoài rồi nổ tung giữa không trung.

Người đàn ông mặc áo bào tím nở nụ cười chế nhạo: “Lão tổ của Tu La Tộc à? Sức chiến đấu chỉ có thế thôi à!”

“Lão tổ!”

Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu.

Hai lão tổ Tu La còn lại tức giận gầm lên: “Chán sống rồi!”

Luồng khí tức cuồn cuộn như sóng vỗ ập tới chỗ người đàn ông mặc áo bào tím.

Người đàn ông mặc áo bào tím cười quái dị: “Chao ôi, tức hả?”

“Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong à? Sợ quá ta!”

Người nọ híp mắt, sát ý bùng nổ: “Để bọn tôi xem thử rốt cuộc là ai sẽ chết!”

Chữ “chết” vừa dứt.

Người đàn ông mặc áo bào tím kia di chuyển như ma quỷ, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng hai lão tổ Tu La.

Người nọ với hai tay tới, năm ngón chạm vào đỉnh đầu hai người họ.

Ly Nguyệt hét lên: “Hai vị lão tổ cẩn thận!”

Tiếc rằng đã quá muộn.

Phụt! Phụt!

Hai lão tổ Tu La cảnh giới Siêu Phàm thậm chí còn không có cơ hội phản ứng.

Bọn họ đã bị người đàn ông mặc áo bào tím kia bóp vỡ đầu, chết ngay tại chỗ.

“Ôi!”

Diệp Thanh Lam khiếp hãi: “Tốc độ thật đáng sợ!”

Dạ Huyền nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo bào tím kia: “Thực lực của người này ít nhất phải cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ!”

Ông ấy e dè nhìn về phía ông lão mặc đạo bào vẫn chưa ra tay.

“Thực lực của người này có lẽ còn mạnh hơn!”

Tử Huyền ôm Diệp Tâm, lo lắng nói: “Anh ơi, chúng ta nên làm gì giờ?”

Dạ Huyền lắc đầu: “Lành ít dữ nhiều, có lẽ chỉ còn cách đó!”

Mắt Diệp Thanh Lam đỏ lên: “Không được! Dạ Huyền, anh đã đồng ý với em!”

“Cho dù thế nào chăng nữa cũng không dùng cách đó mà!”

“Xin anh đó, cả nhà chúng ta còn chưa đoàn tụ được một ngày đấy!”

Bà ôm chặt cánh tay của Dạ Huyền, khẩn cầu nói: “Đừng mà!”

Tâm trạng của Dạ Huyền rất phức tạp.

Ông ấy không nỡ nhìn Diệp Thanh Lam đau khổ bèn nói: “Lam Nhi, xin lỗi em!”

“Vì sự an toàn của hai mẹ con, anh chỉ đành làm thế thôi!”

Dạ Huyền nhìn vào Diệp Bắc Minh vẫn đang chữa trị cho mình.

Người đàn ông mặc áo bào tím lui về phía sau, lẳng lặng đứng bên lão già mặc đạo bào kia: “Yến huynh, chuyện tiếp theo giao cho ông đấy!”

Yến Cửu Châu gật đầu: “Cảm ơn!”

Sau đó.

Ông ta quay đầu liếc nhìn bọn Diệp Thanh Lam rồi nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Oắt con, đừng giả vờ nữa!”

“Tốn thời gian quá rồi đó, để lão phu tiễn cậu lên đường!”

Kiếm Tru Tiên lại lần nữa chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh.

“Đừng hòng làm chồng tôi bị thương!”

Ly Nguyệt quát to, đứng che trước người Diệp Bắc Minh, trong mắt cô ta thoáng hiện lên sự quyết tâm.

“Muốn tổn thương tiểu sư đệ thì phải bước qua xác chúng tôi trước đã!”

Lục Tuyết Kỳ bước lên.

Khương Tử Cơ kiên định.

Thiên Nhận Băng không sợ chết.

Bốn cô gái cùng ra tay, Yến Cửu Châu lạnh mặt: “Các cô đã muốn chết thì để lão phu giúp một tay!”

“Giết!”
Chương 1214: Đột phá Chân Huyền

Ông ta quát.

Trong góc tối, tuyệt sắc mỹ nhân kia nhướng mày: “Thằng nhóc này có gì cuốn hút dữ vậy? Sao nhiều cô gái cam tâm tình nguyện chết vì cậu ta thế?”

Sở Sở đau khổ khẩn cầu: “Chị, cứu người đi ạ!”

Tuyệt sắc giai nhân kia vẫn thờ ơ: “Không thể nào!”

Vút!

Kiếm Tru Tiên chém về phía bốn cô gái kia.

Cả bốn người nhắm mắt lại, không hề kháng cự.

Dựa vào thực lực của bọn họ vốn chẳng cách nào đỡ được sức mạnh của kiếm kia.

Ly Nguyệt mỉm cười: “Chồng ơi, có thể chết chung một chỗ với anh đã là điều đáng giá nhất rồi!”

Lục Tuyết Kỳ rơi nước mắt: “Sư tỷ, bọn em dẫn theo tiểu sư đệ đi tìm các chị đây!”

Khương Tử Cơ mặt rạng rỡ như hoa: “Tiểu sư đệ, gặp nhau dưới kia nhé...”

Thiên Nhận Băng vô cùng bình tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng.

“Các cháu làm gì thế? Không được!”

Diệp Thanh Lam hét lên.

Dạ Huyền giữ chặt bà: “Đừng qua đó, để anh đi!”

Ngay khi Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng và Ly Nguyệt sắp bị giết.

Một giọng nói quen thuộc lại vang lên: “Người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám giết à?”

Vút!

Một bóng người lóe qua, đứng che trước người Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng và Ly Nguyệt.

Trong chốc lát, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém qua.

Đinh đinh!

Cả Thải Hà Phong chấn động kịch liệt như xảy ra động đất.

Luồng dư chấn khủng khiếp đánh lùi Yến Cửu Châu bốn năm bước, cánh tay cầm kiếm Tru Tiên run nhẹ.

Ông ta kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... ranh con, chẳng phải cậu đã bị thương nặng rồi ư?”

“Tiểu sư đệ!”

“Chồng ơi!”

“Minh Nhi!”

“Con không sao chứ?”

Mọi người vui vẻ, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.

“Hả?”

Người đàn ông mặc áo bào tím kinh ngạc: “Thằng nhóc này còn đánh tiếp được à?”

Ông lão mặc đạo bào đứng bên cạnh nhướng mày.

Rồi nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh, ánh mắt sáng rực.

Trong góc tối, Sở Sở vui sướng: “Úi? Cậu ta không sao hả?”

Tuyệt sắc giai nhân bên cạnh hừ: “Thực lực của em là cảnh giới Tạo Hóa đó mà vậy không nhận ra thằng nhóc kia đang làm gì à?”

“Hả? Chị ơi, chị biết hả?”

Sở Sở há to miệng đến mức có thể nhét được một củ cà rốt.

Tuyệt sắc mỹ nhân kia gật đầu.

Rồi chăm chú quan sát Diệp Bắc Minh.

“Thằng nhóc này thật có khí phách, rơi vào cảnh đó mà còn có thể nhịn được!”

“Nhưng mà khí tức của cậu ta gần như đột phá rồi, nếu mình đoán không sai...”

Trong mắt Yến Cửu Châu thoáng hiện lên sự lạnh lẽo: “Cậu không chết thì sao chứ, cho dù cậu có khôi phục một nghìn lần hay chục nghìn lần đi chăng nữa!”

“Cậu vẫn chỉ là một con kiến cảnh giới Giới Chủ như cũ mà thôi!”

“Cho dù cho cảnh giới Giới Chủ như cậu chục nghìn cơ hội thì cậu vĩnh viễn chẳng thể uy hiếp được cảnh giới Tạo Hóa!”

Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận cảnh giới Giới Chủ không giết được ông!”

Cảnh giới Giới Chủ, cảnh giới Chân Huyền, cảnh giới Địa Huyền, cảnh giới Thiên Huyền, cảnh giới Chân Linh, cảnh giới Siêu Phàm và cảnh giới Tạo Hóa.

Cách biệt khoảng sáu cảnh giới lớn.

Như trời và đất.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh tiếp lời: “Nếu như là cảnh giới Chân Huyền thì sao?”

“Cậu nói gì?”

Yến Cửu Châu sửng sốt.

Diệp Thanh Lam bất ngờ: “Lẽ nào...”

Ánh mắt Dạ Huyền sáng rực, vỗ đầu nói: “May quá, Minh Nhi sắp đột phá rồi!”

Ông ấy vừa nói xong, Diệp Bắc Minh hừng hực như ngọn núi lửa.

Anh bùng nổ.

Ầm!

Ma khí trên người quay cuồng, chín con Ma Long được biến hóa từ ma khí đã tiến hóa.

Trên người chúng có thêm lớp vảy màu đen như áo giáp, long trảo càng thêm sắc bén.

Trên sừng rồng hiện lên từng đường ma văn.

Cảnh giới của Diệp Bắc Minh không đơn giản chỉ đâm thủng một tầng cửa sổ.

Rồi tiếng vào cảnh giới Chân Huyền.

Khí tức của anh tăng vọt gấp mấy lần.

Không trung nổi lên tiếng sấm vỗ, thiên kiếp kéo tới.

Nó có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

“Đây là cảnh giới Chân Huyền ư?”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, yên lặng cảm nhận mọi thứ.

Lúc này, Yến Cửu Châu ngẩng đầu, hơi bối rối nhìn thiên kiếp.

Khóe mắt ông ta giật giật, rồi lại khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh.

“Chết tiệt, cho dù cậu ta thăng cấp thì đã làm sao? Cũng mới cảnh giới Chân Huyền thôi mà!”

“Lão phu là cảnh giới Tạo Hóa, mắc gì lại sợ một cảnh giới Chân Huyền như cậu ta chứ? Chết tiệt!”

Dòng suy nghĩ ấy chợt lóe qua.

“Giết!”

Yến Cửu Châu điên cuồng hét lên.

Cả người ông ta lao nhanh tới chỗ Diệp Bắc Minh như một con thú hoang đang phát cuồng.

Ông ta giơ kiếm Tru Tiên lên chém vào đầu Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, cảnh giới Chân Huyền mà cũng muốn giết lão phu à? Mơ mộng hão huyền!”
Chương 1215: Huyết tế triệu người

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: “Đánh lén à?”

Ngay khi mắt đối mắt với anh, tim Yến Cửu Châu như co lại.

Ông ta thẹn quá hóa giận: “Đệch mẹ cậu, lão phu giết cậu mà còn cần đánh lén hả?”

“Giả vờ thâm sâu làm đéo gì? Chết cho lão phu!”

Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ.

Ông ta vung kiếm chém mạnh xuống.

Diệp Bắc Minh hờ hững nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ.

Đinh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm Tru Tiên và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục va vào nhau! Một cảnh tượng khó tin xuất hiện.

Kiếm Tru Tiên nứt vỡ.

Từng mảnh nhỏ bay ra ngoài.

“Tại sao lại thế!”

Đồng tử Yến Cửu Châu co rút, tâm huyết hơn trăm nghìn năm của Thanh Vân Môn lại nát như thế sao.

Ngay khi ông ta thẫn thờ, Diệp Bắc Minh nện một quyền tới.

Răng rắc.

Yến Cửu Châu cảm giác mình bị thiên thạch va vào, xương cốt suýt nữa tan nát.

Ông ta bị đánh bay ra ngoài như con chó chết, lết trên mặt đất thành một cái khe dài cả trăm mét.

“Súc sinh, cậu dám làm thế với tôi...”

Đôi mắt Yến Cửu Châu đỏ bừng đầy tức giận, ông ta vừa định đứng lên.

Vút!

Một bóng người xuất hiện trước mặt.

Người nọ nhấc chân giẫm mạnh xuống, xuyên qua đan điền của ông ta.

“Á!”

Yến Cửu Châu hét thảm, cơ thể vặn vẹo vì đau đớn.

“Lão tổ!”

Trưởng lão Thanh Vân Môn thấy cảnh đó sợ vỡ mật.

Người đàn ông mặc áo bào tím hoảng sợ hét: “Yến huynh!”

Lão già mặc đạo bào kinh ngạc lầu bầu: “Tên này chỉ tăng một cảnh giới nhỏ thôi mà sức chiến đấu tăng mạnh đến vậy ư?”

“Cậu ta là quái vật à?”

Lão già kia nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Yến Cửu Châu: “Cảnh giới Tạo Hóa mạnh lắm à?”

Yến Cửu Châu đau đớn, ông ta vô cùng xấu hổ và tức giận.

Bản thân ông ta là cảnh giới Tạo Hóa đó!

Thế mà lại bị một tên cảnh giới Chân Huyền giẫm nát đan điền.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của cả thế giới Tam Thiên.

Ánh mắt ông ta đỏ rực đầy sự uy hiếp: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết minh đang làm gì không hả?”

“Tôi là lão tổ của Thanh Vân Môn, cậu dám phế đan điền của tôi, Thanh Vân Môn sẽ không...”

Diệp Bắc Minh đá văng ông ta, cái cằm của Yến Cửu Câu dập nát: “Kể từ hôm nay trở đi, thế giới này sẽ không còn Thanh Vân Môn nữa!”

“Hôm nay, Thanh Vân Môn sẽ bị diệt vong!”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh như là lời phán quyết của thần chết.

Yến Cửu Châu biết mình chết chắc rồi, ông ta cười điên loạn: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn có một triệu đệ tử đấy!”

“Mỗi người một ngụm nước miếng là đủ dìm chết cậu rồi, cậu dựa vào đâu tiêu diệt Thanh Vân Môn chứ?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Dựa vào gì à? Dựa vào này nè!”

“Ma tỷ!”

Anh hét to.

Ma tỷ xuất hiện lơ lửng giữa không trung.

“Chủ nhân!”

Trong ma tỷ vang lên một giọng nói.

Ngay khi nhìn thấy ma tỷ, tất cả mọi người đều giật mình thảng thốt.

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng giáng xuống: “Huyết tế một triệu người của Thanh Vân Môn, không một ai sống sót!”

“Như người mong muốn!”

Một tia sáng sắc nhọn màu xanh lục chiếu qua, lấy Thải Hà Phong làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.

Nơi tia sáng màu xanh lục kia chiếu rọi, từng người từng người hóa thành một bãi máu loãng.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả Thanh Vân Môn như chìm xuống đáy địa ngục

Dưới Thải Hà Phong, hàng triệu người kêu la.

Lúc này, sau lưng mọi người lạnh toát.

Người đàn ông mặc áo bào tím toát mồ hôi hột, e dè nhìn Diệp Bắc Minh.

Lão già mặc đạo bào nuốt một ngụm nước miếng, lùi về sau hai bước theo bản năng.

Huyết tế triệu người.

Quá khí phách!

Giết người như vậy mà thằng nhóc này không sợ tối ngủ mơ thấy ác mộng à?

Yến Cửu Châu sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu... rốt cuộc cậu là ai?”

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Sát thần, Diệp Bắc Minh!”

Yến Cửu Châu sững sờ: “Sát thần...”

Anh nhấc chân lên rồi giẫm xuống.

Rầm!

Đầu Yến Cửu Châu nổ tung.

Khóe mắt lão già mặc đạo bào hơi run: “Chúng ta đi thôi!”

Lão già đó định bụng rời đi với người đàn ông mặc áo bào tím.

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém tới.

“Không hay, mau tránh ra!”

Lão già mặc đạo bào quát to.

Hai người họ nhanh chóng nhảy ra sau.

Rầm!

Mặt đất nổ tung tạo thành một vết kiếm sâu mười mét, dài vài trăm mét.

Nếu nhát kiếm ấy giáng xuống người bọn họ tất nhiên bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

Lão già mặc đạo bạo thấp giọng quát: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi là người của Thiên Đạo Tông, cậu...”

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời: “Tôi đây giết người của Thiên Đạo Tông đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK