Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 319: Tàn nhẫn sát hại

Vèo!

Lướt qua!

Không một động tác thừa, chỉ trực tiếp phóng ra.

Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu bị dọa nhảy dựng, Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay với bọn họ?

Bùi Thiên Nhận nhíu mày: "Tên nhóc này có lực lượng rất khủng bố, thanh kiếm kia cũng rất quỷ dị, hai người phải cẩn thận”.

Vân Phá Tiêu khinh thường: "Yên tâm, cậu ta không thể làm gì được…”

Ông ta còn chưa nói ra chữ “tôi”, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt Vân Phá Tiêu một cách quỷ dị.

Thân pháp thật nhanh!

Kiếm Đoạn Long đâm ra!

Phập!

Trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Vân Phá Tiêu như đâm qua đậu hũ.

"A!"

Ông ta kêu thảm thiết, sợ tới mức trái tim đều muốn vỡ ra!

Vân Phá Tiêu hoảng sợ: "Cậu!"

Diệp Bắc Minh điên cuồng cười một tiếng: "Lão già kia, vừa rồi là ông ngông cuồng nhất đúng không?"

"Thích xen vào việc của người khác à? Chết đi cho ông!"

Kiếm Đoạn Long run lên, nội lực bùng nổ!

Vân Phá Tiêu nổ tung giống như dưa hấu, máu nhuộm đỏ cả đài võ đạo.

"A!"

Bên dưới võ đạo truyền đến những tiếng hít khí lạnh hoảng sợ.

Đậu má!

Đây chính là Võ Tôn hậu kỳ!

Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long suýt nữa cắn trúng lưỡi.

Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca nhìn chằm chằm đài, đôi mắt đẹp gần như không hề chớp.

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải quay sang nhìn nhau, đều bị thực lực của Diệp Bắc Minh làm cho chấn động.

Đám võ giả khác thậm chí còn nghi ngờ.

Vân Phá Tiêu là Võ Tôn hậu kỳ thật sao?

Sao lại giống như một tờ giấy, vừa đâm một cái đã thủng rồi?

Phong Cửu U cũng lắp bắp kinh hãi: "Tên nhóc này… thân pháp nhanh thật, kiếm cũng rất nhanh!"

Cô gái sau lưng kích động đến mức đỏ bừng mặt, há to miệng thở dốc.

"Vân huynh!"

Bùi Thiên Nhận sợ tới mức da đầu run lên, vào lúc Vân Phá Tiêu chết đi, ông ta cũng đã hối hận.

Diệp Bắc Minh khủng bố vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ông ta.

Một cảm giác hoảng sợ nảy lên trong lòng.

Diệp Bắc Minh xông đến đây.

Thân pháp của anh vô cùng quỷ dị, tốc độ kinh người.

Cầm kiếm Đoạn Long đánh tới.

Bùi Thiên Nhận cắn răng một cái, lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào, trong nháy mắt đã khôi phục thương thế: "Diệp Bắc Minh, mẹ nó cậu hãy chết đi!"

Nội lực phun ra ầm ầm, gần như hình thành bóng dáng một con gấu chó sau lưng ông ta.

Đây là nội lực biến thành.

Ông ta tung một quyền!

Nắm đấm va chạm với kiếm Đoạn Long, có thể tưởng tượng được kết quả.

Ầm!

Nắm đấm của Bùi Thiên Nhận nổ tung, cánh tay lập tức biến mất.

Kiếm Đoạn Long không đâm vào lồng ngực ông ta, mà chém đứt hông ông ta!

"Cậu… rốt cuộc cậu là thực lực gì?", Khương Thất Huyền sợ tới mức vỡ mật, tròng mắt như sắp lồi ra.

Diệp Bắc Minh không trả lời, cầm kiếm đánh tới.

Anh giống như thần chết vậy!

Vân Phá Thiên bị một kiếm đâm chết!

Bùi Thiên Nhận cũng bị chém đứt eo!

Bây giờ còn chưa đến một phút đồng hồ nữa!

Khương Thất Huyền bị dọa sợ chết khiếp, ông ta lui về phía sau đến bên cạnh đài võ đạo, hô lên: "Đầu hàng, tôi đầu hàng!"

Làm sao còn quan tâm đến việc mình có phải trọng tài đại hội võ đạo hay không?

Có phải người của gia tộc Cổ Võ hay không!

Diệp Bắc Minh buồn cười: "Muộn rồi!"

"Cậu!"

Khương Thất Huyền sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, xoay người bỏ chạy, không chút do dự nhảy khỏi đài.

Diệp Bắc Minh đuổi theo, giơ kiếm Đoạn Long lên chém về phía sau lưng Khương Thất Huyền.

"Dừng tay!"

Đám người nhà họ Khương rống to.

Các trọng tài khác trong đại hội võ đạo cũng quá sợ hãi: "Diệp Bắc Minh, Khương Thất Huyền đã muốn đầu hàng, cậu còn dám ra tay?"

"Rời khỏi đài võ đạo, luận võ đã chấm dứt, cậu còn muốn giết người sao?"

"Diệp Bắc…”

Đám trọng tài vừa nói được một nửa.

Phập!

Kiếm Đoạn Long chém vào lưng Khương Thất Huyền, cả người ông ta bị nội lực mạnh mẽ đánh tan, máu tươi bắn đầy người đám trọng tài gần đó.

"Cậu!"

"Diệp Bắc Minh!"

Đám trọng tài vô cùng tức giận, vỗ bàn đứng lên, tất cả khí tức khủng bố đều tỏa ra mãnh liệt.

"Đội chấp pháp thủ hộ đâu? Đi ra, tất cả đều đi ra, bắt Diệp Bắc Minh cho tôi!"

"Dám can đảm phản kháng, giết không tha!"

Đám trọng tài của đại hội võ đạo gần như là rống lên.

Vèo! Vèo! Vèo!

Vô số bóng người lao ra, vây xung quanh Diệp Bắc Minh chật như nêm cối.

Một loại khí thế đáng sợ bao phủ khắp hội trường võ đạo!

Đang định ra tay.

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Sư đệ tôi giết người ở trên đài võ đạo là hợp lý hợp pháp!"

"Mấy người cố tình làm vậy đúng không?"

Bốn người phụ nữ xinh đẹp sóng vai đi tới.

Người này còn nghiêng nước nghiêng thành hơn người kia.

Trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường!

Thập sư tỷ Vương Như Yên!

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào!

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ!

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh!

Một khí thế mạnh mẽ truyền đến, đám người trong đại hội võ đạo nhìn thấy bốn người phụ nữ này, tất cả đều vô cùng sợ hãi!

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: "Các vị sư tỷ, sao mấy người lại đến đây?"

Vương Như Yên thản nhiên cười: "Tiểu sư đệ, nếu là đại hội võ đạo, sao mấy chị không đến chứ?"

Lục Tuyết Kỳ vô cùng mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn đám trọng tài của đại hội võ đạo: "Có phải có người bắt nạt em hay không, chị đến làm chỗ dựa cho em!"

Tô Mạc Già cười kêu lên: "Sư phụ!"

Một ông lão để râu bình tĩnh ra mặt: "Lục Tuyết Kỳ, cô là đại soái của Long Hồn, chẳng lẽ muốn làm việc riêng trái pháp luật sao?"

Khương Đông Tân, quản lý nhà họ Khương Cổ Võ.

Một trong những trọng tài của đại hội võ đạo!

Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười: "Làm việc riêng trái pháp luật?"

"Trên đài võ đạo, số chết đều do số phận!"

"Sư đệ tôi ở trên đài võ đạo quang minh chính đại giết ba người, như thế là trái với quy định sao?"

Ánh mắt của Khương Đông Tân lạnh như băng: "Vân Phá Thiên và Bùi Thiên Nhận chết ở trên đài võ đạo là đúng, nhưng Khương Thất Huyền thì sao?"

"Ông ta đã muốn đầu hàng, Diệp Bắc Minh lại vẫn đuổi theo ra khỏi phạm vi của đài, tàn nhẫn sát hại ông ta”.

"Dựa theo quy định trong giới võ đạo, người như thế nên bị huỷ bỏ võ công!"
Chương 320: Không xứng làm sư phụ

“Cắt bỏ tứ chi rồi ném xuống núi Nhật Nguyệt đi!”

Một số người phán xử khác cũng gật đầu theo.

“Rất tốt!”

“Tôi đồng tình!”

“Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục được!”

Người tu võ của nhà họ Khương, nhà họ Bùi và nhà họ Vân cũng theo đó mà hét: “Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục!”

“Xin minh chủ Phong quyết định!”

“Minh chủ Phong, xin hãy cho chúng tôi một phán quyết thật công bằng!”

Đất trời dậy sóng.

Từng đợt nối tiếp nhau!

“Xin hãy cho chúng tôi một phán quyết công bằng!”

Âm thanh chói tai!

“Minh chủ Phong, ngài thấy sao?”

Khương Đông Tân nở nụ cười cay nghiệt, hôm nay ông ta nhất định sẽ gây áp lực hại chết Diệp Bắc Minh!

Trước mặt nhiều người như vậy, Phong Cửu U đâu thể nào vì lợi ích cá nhân mà lách luật được.

Rầm!

Giây tiếp theo.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của Phong Cửu U.

Phong Cửu U ngồi trên đài cao, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Diệp Bắc Minh là một hạt giống tốt, một trong số ít những thiên tài võ thuật của Long Quốc”.

“Nếu không thì như vầy, cái chết của Khương Thất Huyền, minh chủ tôi đây sẽ đứng ra chịu trách nhiệm”.

“Kể từ bây giờ, Phong Cửu U tôi sẽ từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm, mọi người cũng đừng truy cứu Diệp Bắc Minh nữa!”

“Đồng thời, Phong Cửu U cũng thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử cuối cùng của mình, xin các vị đồng môn võ lâm nể mặt tôi một chút”.

Xung quanh yên ắng!

Im lặng như tờ!

Toàn bộ hội trường võ đạo hơn mấy trăm nghìn người, ai nấy đều thất thanh.

Chỉ chốc lát sau, “đùng” một tiếng cả đại hội võ đạo gần như nổ tung.

“Cái gì cơ?”

“Minh chủ Phong muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử?”

“Má ơi, có thật không vậy?”

“Minh chủ Phong là võ thánh cơ mà!”

“Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh có vận may gì mà lại được minh chủ Phong thu làm đệ tử chứ?”

Đám đông bàn luận tới tấp, tình cảnh sôi nổi.

Con người của đám thế gia Long Đô kia lại càng co rút dữ dội.

Cô gái đằng sau Phong Cửu U cũng ngạc nhiên: “Sư phụ, người thật sự muốn nhận anh ta làm đồ đệ sao?”

Những người trẻ tuổi khác sau lưng ông ta cũng toát ra lòng ghen ghét nồng nặc từ trong đôi mắt.

Bọn họ đến từ các gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ, cũng chỉ có thể làm đệ tử trên danh nghĩa mà thôi.

Diệp Bắc Minh thế mà lại được làm đệ tử cuối cùng?

Má!

Anh ta dựa vào đâu cơ chứ?

Diệp Như Ca hoài nghi hỏi: “Ông ơi, làm gì mà mấy người này kích động quá vậy?”

“Không phải chỉ là đệ tử cuối cùng thôi sao, công nhận cái người minh chủ Phong gì gì đó mạnh thật, nhưng mà Diệp Bắc Minh cũng đâu có kém”.

Diệp Cấm Thành ngẩn người, trợn mình nhìn Diệp Như Ca nói: “Như Ca, đừng có nói bậy nói bạ!”

Diệp Như Ca tặc lưỡi: “Ông à, sao ông lại nói cháu như vậy”.

“Thật sự là cháu không thấy minh chủ Phong có gì đặc biệt hơn người bình thường cả”.

“Cháu thật là!”

Diệp Cấm Thành thở dài một hơi: “Cháu đã được tông môn của Côn Luân Hư tuyển chọn, là người sắp sửa tiến vào địa bàn Côn Luân rồi”.

“Sao có thể không biết ý nghĩa của người thủ hộ cho Long Quốc chứ?”

“Phong Cửu U là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc đó!”

"Cũng là một trong chín vị võ thánh của Long Quốc!"

“Lại còn là một cao thủ trong số chín vị cao thủ đứng đầu Long Quốc nữa!”

“Cho dù là quốc chủ của Long Quốc đến gặp ông ta cũng đều phải kính sợ ba phần!”

Diệp Cấm Thành tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh quả thật rất có triển vọng, nhưng nếu so với Phong Cửu U thì vẫn còn kém xa”.

Diệp Như Ca ngây người: “Minh chủ Phong mạnh tới vậy sao?”

“Nếu như Diệp Bắc Thần trở thành đệ tử của Phong Cửu U thì chẳng phải là một bước lên mây à?”

Diệp Cấm Thành gật đầu.

Một bước lên mây!

Thật sự là một bước lên mây đó!

Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, ngay lập tức bái sư.

Sau này ở Long Quốc sẽ không có bất kỳ người nào dám động tới một sợi lông của Diệp Bắc Minh nữa.

Cho dù là gia tộc ẩn thế hay gia tộc Cổ Võ cũng đều không được.

Khương Đông Tân sững sờ, trong lúc nhất thời chợt không phản ứng kịp.

Nuốt nước miếng hỏi: “Minh chủ Phong, ông nói cái gì cơ?”

Một lão già đầu trọc khác cũng bước ra một bước: “Minh chủ Phong à ông chắc chưa?”

“Lời đã nói cũng như nước tạt đi vậy, ông có chắc mình sẽ làm thế không?”

Lão già thứ ba bước ra: “Minh chủ Phong, ông không đùa đấy chứ?”

“Minh chủ Phong…”

Phong Cửu U gật đầu: “Rất chắc chắn!”

Những người phán quyết của đại hội võ đạo này lần lượt nhìn nhau.

Mạnh mẽ gật đầu!

Một tên Diệp Bắc Minh thôi mà, không giết cũng chả có sao.

Nhưng việc Phong Cửu U từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm cũng tương đương với từ chức.

Như vậy chẳng phải sau này giới võ đạo ở Long Quốc sẽ hoàn toàn do bọn họ quản lý ư.

Các loại tài nguyên tu võ, thế lực, tài sản, địa vị của bọn họ cũng sẽ tăng vọt!

Mà tất cả những gì họ cần làm chỉ là “thả” Diệp Bắc Minh ra thôi.

Thật sự quá có lợi!

Đôi đồng tử của Phong Cửu U trầm xuống, đặt lên người Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, bốn cô gái này là sư tỷ của cậu, vậy chắc chắn cậu đã có sư môn rồi”.

“Tôi không quan tâm sư phụ của cậu đến từ môn phái nào, chỉ cần hiện tại cậu đứng trước toàn bộ võ giả trong thiên hạ mà tuyên bố vạch rõ ranh giới với sư phụ của cậu”.

Giọng điệu ngạo mạn.

Có vẻ như đang ra lệnh: “Quỳ xuống cúi đầu, bái tôi làm thầy!”

“Những chuyện khác, Phong Cửu U tôi sẽ tự giải quyết với các sư phụ của cậu”.

Phong Cửu U vừa là minh chủ võ lâm, vừa là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc.

Thực lực cấp bậc võ thánh!

Nói chuyện với Diệp Bắc Minh như vậy cũng đã là nể mặt lắm rồi.

Một vài võ giả nhỏ giọng mắng chửi: “Con mẹ nó, thằng nhóc này may mắn thật sự!”

“Mẹ kiếp, đã đẹp trai rồi thì thôi đi, lại còn có bốn vị sư tỷ xinh đẹp như vậy”.

“Hiện tại lại còn được minh chủ Phong nhận làm đệ tử cuối cùng, thật sự là người so với người sẽ làm người tức chết!”

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng là.

Diệp Bắc Minh sẽ đồng ý.

Ngay giữa đài võ đạo.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng buồn cười: “Ông là cái củ hành gì, bắt tôi phải vạch ra ranh giới với sư phụ tôi rồi bái ông làm thấy?”

“Ông xứng chắc?”

Đù má!!!

Câu này vừa nói xong, cả đại hội võ đạo đều im lặng.

Im đến mức như là tận thế!

Nụ cười trên mặt Phong Cửu U cứng lại, chợt trở nên lạnh lùng cực kì!

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào cười lớn: “Haha, ông sẽ tự giải quyết với sư phụ của bọn tôi cơ á?”

“Tôi chỉ sợ ông còn chưa kịp nhìn thấy mấy lão già trẻ con đó là đã bị hù chết rồi ấy”.
Chương 321: Sư tỷ vô địch

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh vốn không có ý nói chuyện.

Phong Cửu U làm sao so được với sư phụ bọn họ?

Vốn không cùng một cấp bậc!

...

Trong đám người.

“Cậu ta từ chối?”

Diệp Cấm Thành há hốc mồm, mất đi năng lực suy nghĩ.

Diệp Như Ca cũng không tưởng tượng nổi: “Ông nội, theo như lời ông nói, thân phận của tiền bối Phong rất kinh khủng hả!”

“Trở thành đệ tử của tiền bối Phong là có thể một bước lên trời!”

“Diệp Bắc Minh sao lại từ chối chứ? Sao lại từ chối?”

Diệp Cấm Thành có chút choáng váng: “Cái này… ông nội cũng không hiểu nổi!”

Mấy người của thế gia lớn Long Đô cũng sững sờ.

Ngụy Yên Nhiên toàn thân cứng ngắc, vô cùng căng thẳng.

Tô Mạc Già cũng vì lo lắng cho tiểu sư bá,

Các võ giả ở đây còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Hội trường an tĩnh đáng sợ!

Không ai dám cười!

Càng không ai dám bàn bạc!

Người vui mừng nhất không ai bằng Miyako Aiko.

Ban đầu Diệp Bắc Minh khiêu chiến ba trọng tài, cô ta tưởng rằng Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.

Sau đó Diệp Bắc Minh trong nháy mắt giết ba trọng tài, thiếu chút nữa dọa cô ta vỡ tim.

Sau đó.

Lại đắc tội với đoàn trọng tài, chọc giận hộ vệ đội chấp pháp.

Miyako Aiko lại cho rằng Diệp Bắc Minh chết chắc!

Ai biết được Phong Cửu U mở miệng đảm bảo, muốn thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử.

Nhưng.

Diệp Bắc Minh lại một lần nữa tìm chỗ chết!

Ba chìm bảy nổi!

Xuất sắc!

Con mẹ nó thật xuất sắc!!!

Miyako Aiko thiếu chút nữa bật cười thành tiếng: ‘Đáng tiếc, anh vẫn phải chết! Đúng là ngu xuẩn!’

‘Phụ hoàng tôi sao có thể chết trong tay loại người như anh chứ?’

Miyako Aiko rất buồn.

Đột nhiên.

Khương Đông Tân mở miệng phá tan bầu không khí: “Phong minh chủ, cái này không liên quan đến chúng ta, là Diệp Bắc Minh mở miệng từ chối ông”.

“Đương nhiên, ông thân là minh chủ trước, lời nói ra như nước hắt đi”.

“Bây giờ cũng không thể thu hồi được!”

Tưới thêm dầu vào lửa.

Lão giả nảy rất xấu xa!

Trong miệng ông ta, Phong Cửu U đã trở thành minh chủ đời trước.

“Không sai, Phong minh chủ, ông nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không thể đối ý!”

“Là Diệp Bắc Minh từ chối ông, không liên quan đến chúng tôi đâu”.

Mấy trọng tài cười khẽ.

“Phong minh chủ, Diệp Bắc Minh cũng đã từ chối ông rồi, chẳng lẽ ông còn muốn cưỡng ép thu nhận hắn làm đệ tử?”

“Không đến nổi, không đến nổi!”, lão giả đầu trọc vỗ bắp đùi.

Ông ta lo lắng Phong Cửu U sẽ cưỡng ép nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử.

Đồng thời.

Cũng lo lắng Diệp Bắc Minh kịp phản ứng, hối hận.

Lại bái Phong Cửu U làm thầy.

Lời vừa nói ra, tương đương với chặt đứt tất cả khả năng.

“Hừm!”

Phong Cửu U hừ lạnh một tiếng như sấm.

Một luồng uy thế Võ Thánh khủng khiếp trong nháy mắt bao phủ.

Tất cả âm thanh lập tức biến mất, chỉ còn lại giọng nói của Phong Cửu U: “Tốt, rất tốt!:

“Diệp Bắc Minh, nếu cậu không muốn, lão phu cũng không miễn cưỡng”.

“Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi!”

Phong Cửu U trực tiếp đứng dậy, xoay người rời đi.

Dứt khoát!

Ông ta cũng không còn mặt mũi ở lại.

Đến khi Phong Cửu U xoay người rời đi.

“Người đâu!”

Lão giả đầu trọc kia giận dữ quát lên, con ngươi ông ta lạnh băng: “Diệp Bắc Minh coi thường quy định của đại hội Võ Đạo, tùy tiện ra tay!”

“Bắt lại cho tôi!”

Ầm!

Ba mươi mấy thành viên hộ vệ đội chấp pháp đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Gần như ra tay cùng lúc, xông về phía Diệp Bắc Minh trên võ đài.

Giây tiếp theo.

Một giọng nói lạnh băng truyền ra: “Các người thật sự dám động vào sư đệ của tôi?”

Liễu Như Khanh quát lớn: “Các chị em, giết không tha!”

“Rõ, Thất sư tỷ”.

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ đồng loạt ra tay.

Diệp Bắc Minh còn nghĩ có cần trợ giúp hay không.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc con, không cần thiết”.

“Bốn người phụ nữ này mạnh hơn cậu nhiều!”

Mí mắt Diệp Bắc Minh nhướn mạnh, kinh ngạc nhìn bốn sư tỷ ra tay.

Ba mươi mấy hộ vệ đội chấp pháp giống như hồ dán.

Một thành viên hộ vệ đội chấp pháp xông lên!

“Hừm!”

Lục Tuyết Kỳ hừ lạnh.

Xoay eo, tay ngọc dùng lực vỗ xuống!

Sức mạnh cuồng bạo bộc phát, khí ngút trời.

Ầm!

Đầu người này nổ tung.

Liễu Như Khanh rút một thanh kiếm mềm bên hông, nhảy từ trên võ đài xuống, giết đám người này.

“A a a a…”

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào lật cổ tay, lấy ra mấy quân bài poker.

Rắc rắc rắc rắc!

Bài pocker bay ra, còn kinh khủng hơn miếng sắt, chém vỡ yết hầu thành viên hộ vệ đội chấp pháp!

Chưa đến ba phút ngắn ngủi, ba mươi mấy cao thủ từ Võ Tôn sơ kỳ đến trung kỳ chết toàn bộ!

“Cái này...”

“Sao có thể!”

Mấy trăm ngàn võ giả đều cảm thấy da đầu tê dại.

Cảnh này quả thật làm nười có mặt ở đây kinh hãi!

Bốn người phụ nữ này có thực lực gì?

Diệp Bắc Minh nhìn bốn sư tỷ, trong con ngươi có niềm vui bất ngờ.

Nhiều hơn chính là bất ngờ: “Bốn sư tỷ, các chị giấu em, em khổ quá đi à”.

“Ban đầu khi còn ở sư môn, các chị rõ ràng không phải đối thủ của em”.

Liễu Như Khanh mặt đầy cưng chiều: “Không phải là vì các chị không đánh em đó sao?”

Vương Như Yên cười nói: “Tiểu sư đệ, thiên phú của em quả thật lợi hại hơn các chị”.

“Thực lực các chị mạnh hơn em là bởi vì các chị bắt đầu tập võ từ năm sáu tuổi”.

“Mà em mới chỉ tập võ chừng năm năm mà thôi, nếu em giống như các chị, chắc chắn sẽ mạnh hơn các chị nhiều”.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu.

Đều là sư tỷ của mình, chắc chắn là càng mạnh càng tốt!

Sư tỷ càng mạnh, anh càng có thể muốn làm gì thì làm!

Khương Đông Tân và lão giả đầu trọc trao đổi ánh mắt với nhau.

Nhân lúc Diệp Bắc Minh và mấy sư tỷ đang nói chuyện, bọn họ lén rời đi.
Chương 322: Đến lượt cô

Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Các người muốn đi đâu?”

Soạt!

Một luồng sát ý lạnh như băng trong nháy mắt phong tỏa mấy người.

Khương Đông Tân dừng lại nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày còn muốn làm gì nữa?”

“Các người giết hộ vệ tiểu đội chấp pháp Long Quốc, chẳng lẽ ngay cả người hộ vệ gia tộc chúng tôi cũng muốn giết?”, lão giả đầu trọc trầm giọng nói.

Lôi hộ vệ gia tộc ra tạo ra áp lực!

“Ha ha ha, chúc mừng các người, đoán đúng rồi!”

Diệp Bắc Minh dứt khoát gật đầu: “Không sai, tôi quả thật muốn giết hết các người”.

Phách lối!

Ngông cuồng!

Kiêu căng ngút trời!

“Cái gì?”

Lão giả đầu trọc sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Không dám chống lại chính diện với Diệp Bắc Minh.

Khương Đông Tân ngây người: “Mày… mày nói cái gì?”

Ông ta còn tưởng mình nghe lầm!

Mẹ kiếp!

Trước mặt mọi người lại nói ra những lời này?

Con mẹ nó ngay cả giả bộ cũng không được!!!

Soạt!

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, trực tiếp ra tay.

Giả bộ cái rắm!

Vừa rồi mấy trọng tài này rõ ràng còn muốn anh chết!

Dù hôm nay không giết, sau này chắc chắn cũng quay lại gây phiền phức.

Nếu phiền phức thì còn giải thích cái gì?

Giết!!!

Kiếm Đoạn Long chém xuống, một tiếng keng, kéo ra một đường kiếm khí dài mấy trăm mét.

Một kiếm rơi xuống!

Vừa rồi Diệp Bắc Minh một chiêu trong nháy mắt giết một Võ Tôn hậu kỳ, bọn họ nào ai còn dám đấu lại?

Vèo!

Không chỉ là lão giả đầu trọc, những trọng tài khác của đại hội Võ Đạo cũng nhanh chóng lui ra.

Ầm!

Những người ở trên đài cao lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành một vùng phế tích,

Lão giả đầu trọc rơi ra ngoài mấy chục mét, nét mặt già nua đen lại, khí huyết quay cuồng.

Một kiếm vừa rồi nếu như rơi trên người ông ta, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Lão giả đầu trọc chợt quát: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!!!”

Khương Đông Quân đầu đầy bụi, ngực phập phồng kịch liệt, sắp bị làm cho tức chết: “Diệp Bắc Minh, con mẹ nó… mày…”

Hai người liếc nhìn nhau.

“Liên thủ!”

“Giết hắn!!!”

Hai người đồng loạt ra tay, chuẩn bị phản kích!

Bốp!

Tu La mặt ngọc và Liễu Như Khanh bước ra, cách không giáng một cái tát xuống!

Nội kinh khủng cuốn tới.

Lão giả đầu trọc và Khương Đông Tân bay rớt ra ngoài.

Điên cuồng hộc máu.

Sắc mặt cô ấy lạnh lẽo như một Nữ Vương!

Bá đạo mở miệng: “Ai cho phép các người trả đủa?’

“Sư đệ tôi muốn giết các người, các người để em ấy giết là xong”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, hóa ra chúng ta không biết nói phải trái là theo di truyền!

“Cô!!!”

Lão giả đầu trọc sắp tức chết.

Trong mắt Khương Đông Tân phun ra giận dữ, gào thét nói: “Liễu Như Khanh, đây là cô muốn đối địch với nhà họ Khương Cổ Võ sao?”

“Nhà họ Khương tôi không phải không có cao thủ, không sợ cô đâu!”

Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm giết tới: “Mấy người nhảm nhí quá rồi đấy”.

“Người sắp chết còn phí lời nhiều làm gì?”

Xích!

Kiếm khí gào thét, chém xuống!

Lão giả đầu trọc hăm hở phản kháng, nhưng vô ích, bị Diệp Bắc Minh một kiếm xóa bỏ!

Khương Đông Tân cười gằn một tiếng, dùng hết sức chống trả.

Hai quả đấm hung hăng đánh trên mặt đất, dưới sức mạnh của hai cánh tay, toàn thân bay lên.

Đánh về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh sử dụng phù quang lược ảnh, chủ động nghênh đón.

Ầm!

Một quyền đánh ra, sau lưng một đường hư ảnh đầu rồng màu đỏ xuất hiện!

Ngao ồ!

Long Đế Quyết!

Phụt!

Máu tươi tung tóe, Khương Đông Tân cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một cái lỗ khủng khiếp xuyên thấu ngực: “Đây là sức mạnh gì thế?”

“Sao có thể… sức mạnh của mày…”

Không dám tin!

Lời còn chưa nói hết, cơ thể nổ tung tại chỗ, hóa thành một vùng sương máu.

Mấy trọng tài khác sợ hãi bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh trực tiếp đuổi giết, nhổ cỏ tận gốc.

Tổng cộng bảy người, tất cả đều bị chém chết!

Lúc này, thế giới im lặng.

Những người này đều là người của gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ đó, bọn họ có mấy người đến từ vị trí hộ vệ gia tộc, trong tộc có Võ Thánh trấn giữ!!!

Vậy mà đều bị Diệp Bắc Minh giết?

Cộng thêm đám người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu ban đầu.

Tổng cộng mười Vũ Tôn hậu kỳ, đều bị Diệp Bắc Minh xóa bỏ!

Mấy trăm ngàn võ giả có mặt tại hiện trường đại hội Võ Đạo giống như hóa thành tượng đá.

Mỗi người sắc mặt khó coi như ăn phải con ruồi!

Minh chủ võ lâm Phong Cửu U đi rồi!

Mười mấy trọng tài bị chém chết mười!

Đại hội Võ Đạo lần này còn tiếp tục thi đấu được không?

Lúc này.

Giọng nói Diệp Bắc Minh lại truyền tới, anh lạnh nhạt nhìn Miyako Aiko: “Đến lượt cô”.

Mặt đẹp của Miyako Aiko kinh hãi: “Anh… tôi không chọc giận anh…”

Diệp Bắc Minh cười: “Mười ba người trong danh sách chết không phải do cô triệu tập sao?”

“Cô không muốn giết tôi? Báo thù cho Uy Hoàng?”

“Anh…”

Miyako Aiko sợ ngây người: “Sao anh biết?”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn trả lời!

Một kiếm xóa bỏ Miyako Aiko.

Nhắc đến cũng trùng hợp, người của tiểu đội Sát Thần được anh phân chia ra ngoài lịch luyện.

Mấy thành viên tiểu đội đặc biệt tìm người Đông Doanh luyện tập, vừa vặn biết được tin tức, bẩm báo cho Diệp Bắc Minh.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh quay lại võ đài, nhìn khắp bốn phía.

“Phương Kim Minh, xếp hạng thứ 127 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 69 tuổi!”

“Tụng Bạc Thiện, xếp hạng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 81 tuổi!”

“Lý Kiếm Trần, xếp hạng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 93 tuổi!”

“...”

“Các người đều tới chứ?”

“Đích thân tự sát, giữ lại cho các người toàn thây!”

Giọng nói lạnh băng truyền đến như thần chết.

Soạt!

Mấy bóng người đứng dậy, chạy ra ngoài hội trường võ đạo!

Tốc độ bọn họ cực nhanh.

Chỉ cần rời khỏi hiện trường, Diệp Bắc Minh muốn tìm được bọn họ, giống như mò kim đáy biển.

Vèo!

Nhưng Diệp Bắc Minh bước ra, giống như đạn đại bác từ võ đài bắn ra.
Chương 323: Tôi làm chó của cậu

Qua mấy hơi thở liền đuổi kịp được người trong đó!

Một quyền đánh ra!

Bùm!

Người này bị đánh thành sương máu ngay tại chỗ.

Tiếp tục truy kích.

Người nọ quay đầu nhìn, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau lưng ông ta cách mười mét, con ngươi co rút kịch liệt.

“A!”

Một tiếng hét thảm.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt, giáng một cái tát xuống!

Người thứ hai!

Tốc độ của Phương Kim Minh rất nhanh, giống như một con khỉ chạy trên vách núi.

Trong nháy mắt xông ra khỏi hiện trường đại hội Võ Đạo!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía ông ta chạy trốn, một kiếm chém ra!

Ầm!

Chỉ nghe thấy một tiếng cực lớn.

Có người không nhịn được nhìn sang, toàn thân run rẩy.

Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một đường kiếm dài trăm mét, sâu bảy tám mét!

Cuối vết kiếm, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Người thứ ba!

...

Người thứ sáu!

...

Người thứ mười!

...

Tụng Bạc Thiện nhìn thấy Diệp Bắc Minh đánh tới, bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn.

Ông ta mới là Võ Vương đỉnh phong, cảnh giới cũng không bằng Diệp Bắc Minh,

Ông ta thấy chạy không được, liền quỳ sụp xuống: “Cậu Diệp, xin tha mạng!”

“Tôi có một sản nghiệp rất lớn ở Tượng Quốc giá trị vài tỷ đô la, có thể dùng để mua mạng của tôi”.

“Tôi làm chó của cậu, làm chó!”

Tụng Bạc Thiện giơ hai tay lên, hoảng sợ hét lớn: “A! Đừng…”

Diệp Bắc Minh như sát thần giáng xuống trước mặt Tụng Bạc Thiện.

Một chưởng đánh xuống!

Ầm!

Người thứ mười hai!

Người cuối cùng.

Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 93 tuổi!

Tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc!

Ở trước mặt gia tộc Cổ Võ và gia tộc ẩn thế, hiệp hội võ đạo Long Quốc gần như là một tổ chức phế vật.

Mặc dù là của chính phủ, nhưng vốn chẳng có tác dụng gì.

Chẳng qua là bù nhìn thôi!

Lý Kiếm Trần phong thái như tiên, con ngươi già nua liên tục co quắp.

Mặc dù ông ta ở trong bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu chỉ là hạng thứ 8.

Nhưng thực lực thật sự cũng có thể lên được bảng xếp hạng ngầm!

Hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc đè thấp giọng: “Diệp Bắc Minh, có gì muốn nói, chúng ta có thể ngồi xuống!”

“Không cần phải như vậy, tôi xin cậu tha thứ!”

Diệp Bắc Minh lập tức cười: “Ông muốn giết mẹ tôi, còn nói gì với ông?”

“Xuống địa ngục đi!!!”

“Để lão Diêm Vương tha thứ cho ông!”

Lý Kiếm Thần sợ đến mức con ngươi co rút kịch liệt!

Trên khuôn mặt đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Trong con ngươi đục ngầu phản chiếu kiếm mang kiếm Đoạn Long bộc phát ra.

“Sớm biết như vậy, ban đầu tôi không nên nổi lòng tham…”, Lý Kiếm Trần cười bất đắc dĩ.

Bùm!

Thân thể Lý Kiếm Trần trong nháy mắt nổ tung, biến mất tăm.

Đến đây.

Tất cả người trong danh sách chết đều đã đền tội hết!

Chỉ còn lại điện Huyết Hồn!

Còn có ba thế lực lớn học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu, đế quốc Thanh Long!

Sau khi chém chết Lý Kiếm Thần, Diệp Bắc Minh quay lại trên đài võ đạo: “Sư tỷ, mục đích của em đã hoàn thành”.

Trong mắt bốn sư tỷ chỉ có Diệp Bắc Minh, bọn họ rối rít gật đầu.

Các cô đến đây vốn không phải để tham gia đại hội Võ Đạo.

Chỉ là vì lo lắng cho Diệp Bắc Minh mà thôi!

“Về nhà”.

Mấy người vừa rời đi.

Đột nhiên.

Một giọng nói không cho phép người khác hoài nghi truyền tới: “Mấy người chờ chút”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Bốn sư tỷ cũng dừng bước.

Soạt!

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

“Ai?”

“Ai không có mắt vậy, còn dám ngăn cản Diệp Bắc Minh?”

Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi đứng lên từ trong một góc bình thường.

Vẻ mặt lười biếng!

Lông mày thanh tú, có chút lạnh lẽo.

Sau khi trên mặt mang theo vẻ tất cả nguyện vọng đều được thỏa mãn, biểu cảm lạnh lùng chán nản.

Dáng vẻ còn thanh tú hơn con gái: “Xem kịch hay lâu như vậy, cậu đây có chút hứng thú với các người”.

“Anh tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”

Cậu thanh niên hất cằm chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ở bên cạnh tôi, làm người hầu đi”.

Lại nhìn bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh: “Còn bốn người các cô, làm người ở ấm giường cho tôi cũng không tệ”.

Mặt đẹp của Khương Như Yên trầm xuống.

Hoàng hậu Hồng Đào cười lạnh.

Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng.

Con ngươi của Liễu Như Khanh lạnh như băng.

Diệp Bắc Minh cũng không nói gì, một luồng sát khí ngút trời, bộc phát ra từ trong cơ thể của anh!

Vù!

Mọi người khiếp sợ phát hiện, trên người Diệp Bắc Minh lại hiện lên huyết quang đỏ tanh.

Giống như ngọn lửa đang bùng cháy.

Sát khí!

Lại là sát khí!

Phải giết hại bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ ra sát khí kinh khủng như vậy?

Sau lưng cậu thanh niên có hai lão giả đang đứng.

Như vực sâu không thấy đáy, sâu không lường được.

Một lão giả trong đó cười nói: “Thiếu gia, xem ra con kiến này tức giận rồi”.

Cậu thanh niên xua tay: “Vậy thì cắt đứt tứ chi của hắn, xem hắn…”

“Hử… càng tức giận hơn đúng không? Ha ha ha ha ha!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng đến cùng cực: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là hai Võ Thánh?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Á Thánh, vẫn chưa hoàn toàn thành Thánh”.

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngực, cho tôi mượn sức mạnh!”

“Dùng một nửa nội lực của tôi, bộc phát ra toàn bộ!”

Vèo!

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh lại chủ động đánh ra, giống như hỏa tiễn từ trên võ đài xông đến.

Giơ tay lên, kiếm khí ngưng tụ!

Con ngươi đám người đàn ông trẻ tuổi co rút kịch liệt.

Bởi vì hắn nhìn một đường kiếm khí hủy diệt chém ra trong kiếm Đoạn Long đang điên cuồng ngưng tụ!

Tim hắn như sắp nổ tung!

Diệp Bắc Minh này tới thật!

Cậu thanh niên đứng phắt dậy: “Láo xược!!!”

“Mày… dừng tay, bọn tao đến từ Côn Luân Khư!!!”

“Tao là hoàng tử một nước, mày biết ra tay với tao có ý nghĩa gì không?”

Côn Luân Khư?!!!

Võ giả tại chỗ kinh hãi.

Một vào võ giả tuổi tác khá cao lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Chương 324: Lôi Thần không ra tay

Diệp Bắc Minh thờ ơ.

Côn Luân Khư là thứ rác rưởi gì vậy?

Sư tỷ là vảy rồng của anh!

Khoảnh khắc người đàn ông trẻ tuổi này mở miệng đã là một người chết.

Quan tâm gì đến thân phận của mày!

Chỉ có một chữ, chết!

Thương Long Trảm!!!

Kiếm khí như núi lớn chém xuống!

Ầm!

Đất rung núi chuyển!

Khán đài trực tiếp biến mất, xuất hiện lỗ hổng hình chữ ‘V’ cực lớn.

Không chỉ là đoàn người của cậu thanh niên, ngay cả một vài võ giả gần đó cũng theo đó bị một kiếm xóa bỏ!

Hai Á Thánh ngay cả sóng cũng không nổi lên được.

Thời gian định cách!

Hiện trường giống như màn hình điện ảnh được nhấn tạm ngừng.

Mẹ kiếp!

Khóa mắt mọi người co quắp, con ngươi nảy sinh chấn động, tóc gáy toàn thân dựng đứng.

Con mẹ nó vẫn còn có người có thể bộc phát ra loại lực sát thương này?

Đám người kia của Côn Luân Khư… bị một kiếm bốc hơi?!!!

Ngay cả bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh cũng chấn động sâu sắc.

“Tiểu sư đệ em…”

“Đây là công pháp gì?”

Bốn sư tỷ trố mắt nghẹn họng, khẽ trợn trừng mắt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, có đồ tốt”.

“Hả?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại.

Chỉ thấy sâu trong vết kiếm hình chữ V có mấy vật phẩm sáng lấp lánh.

Đến gần nhìn, là ba chiếc nhẫn: “Nhẫn chứa vật?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Đúng rồi, nhẫn chứa vật”.

Diệp Bắc Minh thu lại, quay về nghiên cứu sao.

“Sư tỷ, đi, về thôi”.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Bắc Minh và bốn vị sư tỷ nhanh chóng rời đi.

...

Trong đám người.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh khóe mắt co rút lại.

Lôi Thần không ra tay.

Thứ nhất, bởi vì cảm nhận được những cường giả Côn Luân Khư kia!

Thứ hai, bị thực lực khủng khiếp của Diệp Bắc Minh chấn động!

Vì vậy không ra tay!

Lôi Thần không tin nổi, mặt đầy khiếp sợ: “Diệp Bắc Minh? Quái vật gì vậy?”

“Mới bao nhiêu năm chứ, ngoại giới đã đổi trời rồi sao?”

“Long Quốc xuất hiện một thanh niên khủng khiếp như vậy, sao có thể!”

Lôi Thần cúi đầu.

Ông ta phát hiện hai chân mình đang khẽ run rẩy.

Nếu như một kiếm vừa rồi rơi trên người mình, có thể sống tiếp được không?

Câu trả lời là không!

Chắc chắn không thể sống tiếp nổi!

Chắc chắn phải chết.

Nghĩ tới đây, Lôi Thần sợ hãi: “May mà mình không ra tay, nếu không thì…”

Ông ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường đại hội Võ Đạo.

Gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc Diệp Bắc Minh có cảnh giới võ đạo gì, thực lực gì, bối cảnh gì!”

“Cho dù phải trả cái giá lớn thế nào cũng phải tra ra cho tôi!”

Sau khi cúp điện thoại.

Sắc mặt Lôi Thần nghiêm túc, lẩm bẩm: “Xem ra thật sự phải ra tay với mấy người đó, một mình Lôi Thần mình không giết chết được hắn!”

Im lặng một lúc!

Ông ta gọi một cuộc điện thoại.

“Holle, ông Jack”.

“Ông vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được rằng hôm nay tôi gặp phải thứ gì đâu!”

“Ông chắc chắn sẽ khiếp sợ!”

...

Côn Luân Khư.

Đế quốc Thanh Long.

Sâu trong đại nội hoàng cung, một người phụ nữ duyên dáng sang trọng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.

Bà ta vội vàng móc ra một khối ngọc bội từ trong lồng ngực!

Phía trên xuất hiện mấy chục vết nứt.

Con ngươi người phụ nữ trong nháy mắt tràn đầy tia máu, bà ta gào thét: “Con trai tôi chết rồi!!!”

“Con trai tôi chết rồi!!!”

“Người đâu, người đâu! Mau đi điều tra, là ai đã giết con trai tôi!”

“Dù là ai, chỉ cần có liên quan đến người này, tôi cũng phải khiến bọn họ hối hận khi quen biết hắn, nguyền rủa hắn!!!”

“Tôi phải diệt thập tộc của người này!!!”

...

Sau khi rời khỏi núi Nhật Nguyệt.

Mấy sư tỷ phải trở về cương vị của mình.

Vương Như Yên quay về Kim Lăng.

Lục Tuyết Kỳ về Long Đô.

Liễu Như Khanh về biển phương Nam.

Chỉ có Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào là khá gần, muốn về Trung Hải cũng rất thuận đường.

Sau khi tạm biệt Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Diệp Bắc Minh và Cửu sư tỷ cùng nhau rời đi.

Cửu sư tỷ nhìn Diệp Bắc Minh, gằn từng chữ một: “Tiểu sư đệ, có phải em quên rồi cái gì rồi không?”

Diệp Bắc Minh sững sờ: “Cửu sư tỷ, sao vậy?”

“Hừ!”

Cửu sư tỷ hừ nhẹ: “Em đừng nói với chị là em quên chuyện đã đồng ý với chị”.

“Lần trước chị giúp em, em phải cùng chị đi Disney một lần”.

Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ ra: “Được, hôm nay đi luôn”.

Cửu sư tỷ bây giờ mới bật cười thành tiếng.

Hai người chạy thẳng tới Trung Hải, chơi ở Disney cho đến khi công viên đóng cửa vào ban đêm, rồi mới hài lòng rời đi.

Lúc đi chơi, Cửu sư tỷ luôn kéo cánh tay Diệp Bắc Minh, hai người giống như một cặp tình nhân.

Khiến người xung quanh rất ngưỡng mộ!

Quay về chỗ ở của Cửu sư tỷ.

Là tầng chót tòa cao ốc Kim Dung lớn nhất Trung Hải.

Cửu sư tỷ đá giày: “Cả người đề là mồ hôi, bẩn chết mất!”

“Tiểu sư đệ, chị đi tắm, em cứ tự nhiên nhé”.

Nói xong liền đi về phía phòng tắm.

Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng ở trong phòng khách.

Tổng cộng ba chiếc nhẫn chứa vật!

Vô cùng hoa lệ.

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, Diệp Bắc Minh dễ dàng mở được ba chiếc nhẫn chứa vật.

Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: “Không gian quá nhỏ, sao chỉ có khoảng một mét vuông?”

“Nhẫn chứa vật mẹ mình để lại cũng phải ba bốn mét vuông”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: “Nhóc con, cậu đừng đạt được lợi ích rồi còn khoe mẽ”.

“Không gian trong nhẫn vô cùng khó chế tạo, người vị trí thấp nhất có thể có được nửa mét vuông đã rất tốt rồi”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh nhúc nhích: “Nói như vậy, không gian nhẫn mẹ tôi để lại cho tôi đến từ vị trí mạnh hơn?”
Chương 325: Tầng thứ năm

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Là ý này”.

Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.

Kiểm tra cẩn thận đồ trong ba chiếc nhẫn chứa vật.

Thu hết đồ bên trong vào tầm mắt!

Một đống các lọ đan dược.

Còn có một chút quần áo!

Dược liệu, nhìn niên đại cũng không thấp.

Còn có một chút binh khí lóe lên ánh sáng, dường như không phải vũ khí bình thường.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chúc mừng, những đan dược này công lại giúp cậu tiến vào Võ Hoàng trung kỳ, không thành vấn đề”.

Diệp Bắc Minh lại nhíu mày: “Cứ uống thuốc để đề thăng tu vi có phải không tốt lắm hay không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh nói: “Trước đó tôi tiêu hao nội lực trong không gian tháp, sau đó lại khôi phục nội lực”.

“Sau mấy lần lặp lại, nội lực của tôi càng được ngưng tụ”.

“Tôi dùng cách này tạo dựng cơ sở có phải tốt hơn so với uống thuốc đề thăng?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Điều đó đương nhiên tốt hơn rất nhiều”.

“Nhưng uống thuốc đề thăng cảnh giới là cách nhanh nhất”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Muốn nhanh như vậy để làm gì? Tạo dựng cơ sở mới là quan trọng nhất”.

Suy nghĩ.

Tiến vào trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Anh điên cuồng sử dụng nội lực, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm...

Mỗi một kiếm chém ra cũng tiêu hao 1/5 nội lực!

Nội lực tiêu hao gần hết, lập tức dùng đan dược.

Khôi phục nội lực!

Tiếp tục tiêu hao.

Cứ như vậy sau mấy lần, nội lực của Diệp Bắc Minh lại tăng lên khoảng 1/3.

Giây tiếp theo.

Ngay cả ràng buộc cảnh giới cũng bị xông phá.

Ầm!

Một luồng khí tức cuồng bạo từ cơ thể Diệp Bắc Minh trào ra ngoài.

Phun ra như núi lửa!

Ầm ầm ầm ầm!

Tất cả đồ gia dụng trong phòng khách của Cửu sư tỷ trong nháy mắt bị luồng sức mạnh này xông phá, hóa thành mạt vụn.

Cửa sổ thủy tinh cũng nổ hết, rơi xuống đất.

“Tiểu sư đệ, sao thế?”

Cửu sư tỷ lập tức lao ra từ trong phòng tắm.

Chân không đạp trên đất.

Ngay cả quần áo cũng không kịp mặc!

Da thịt trắng sữa không một chút tỳ vết.

Ánh trăng chiếu trên người cô ấy, hào quang động lòng người.

Hoàng hậu Hồng Đào nhìn Diệp Bắc Minh vẫn ngồi trên ghế sofa.

Đồ đạc xung quanh nhà hóa thành mạt vụn bay tán loạn bốn phương tám hướng.

“Phù!”

Hoàng hậu Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, chị còn tưởng có chuyện gì”.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.

Cửu sư tỷ vỗ ngực.

Một khắc sau.

Mắt đẹp của cô ấy chấn động: “Ơ?”

“Đột phá rồi! Võ Hoàng trung kỳ!”

Hoàng hậu Hồng Đào kinh hãi!!!

Một lúc sau mới hít một hơi.

“Thật là động thái nhỏ, tốc độ phổ cập!”

Xoay người tiến vào phòng tắm, tiếp tục tắm rửa.

...

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh đã mở tầng thứ năm tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Phía trước chỉ có một sân thượng.

Phía trên có một đan đỉnh màu đen!

Bên cạnh đan đỉnh có một người đang đứng.

Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy người này cũng bị dọa cho giật mình.

Nhìn cẩn thận thì lại là người giả do một kim loại thần bí chế tạo thành.

Không nhìn ra một khe hở, cảm giác vô cùng áp bức!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh rơi trên đan đỉnh: “Đỉnh này cấp bậc gì?”

Bốn chân.

Hình vuông.

Trên đỉnh có khắc hai chữ ‘Thiên Cực’.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Đỉnh Thiên Cực giúp cậu luyện chế đan dược dưới thiên phẩm, chắc chắn đủ dùng”.

Diệp Bắc Minh lại chỉ vào người kim loại bên cạnh: “Người này thì sao?”

“Đây là hình nộm”.

Diệp Bắc Minh hoài nghi: “Hình nộm?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy”.

“Có tác dụng gì?”

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Hắn có thể bắt chước tất cả phương thức chiến đấu, thân pháp, lực lượng, tốc độ của chủ nhân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Còn cả kinh nghiệm chiến đấu của cậu, hắn biết hết”.

“Nói đại chúng một chút, đây là một phiên bản khác của cậu”.

“Giống như sao chép từ trong gương ra!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nói như vậy, hình nộm này là sản phẩm luyện tập tự nhiên?”

“Ha ha ha, thông minh”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Không sai, cậu có thể chiến đấu với hắn, giống như chiến đấu với chính bản thân mình!”

Diệp Bắc Minh nhìn hình nộm: “Tôi điều khiển hắn thế nào?”

“Ra lệnh cho hắn”.

Diệp Bắc Minh mở miệng: “Hình nộm, dùng thủ đoạn mạnh nhất của mày công kích tao!”

Lời vừa dứt.

Vèo!

Hình nộm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “Tốc độ nhanh đấy!”

Đây chính là tốc độ của mình sao?

Nhanh quá!

Hình nộm giơ tay, bắt chước động tác của Diệp Bắc Minh.

Một quyền đánh ra!

Nhanh!

Quá nhanh!

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy ngực đau nhức, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

Đụng vào vách tường tầng năm, vang lên tiếng ‘Ầm’.

Cúi đầu nhìn!

Ngực anh nổ tung!

Xuất hiện lỗ thủng khủng khiếp.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Mình bị chính mình giết?”

Giây tiếp theo.

Cảnh tương khiến Diệp Bắc Minh không thể tin nổi xuất hiện.

Lỗ thủng trên ngực lập tức khôi phục như lúc ban đầu!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đây là thế giới trong tháp, tương liên với thế giới tinh thần của cậu”.

“Mặc dù bắt chước được trọng lực, không khí, tốc độ, cảm giác đau, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đồ bắc chước”.

“Đối với bản thân cậu sẽ không có bất kỳ tổn hại nào”.

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy!”

Bất chợt.

Trước mắt sáng lên!

Nếu như vậy chẳng phải có thể tiến hành cuộc chiến sinh tử?

Diệp Bắc Minh quát lớn: “Hình nộm, giết tao!!!”

Vèo!

Hình nộm trực tiếp dùng phù quang lược ảnh, như quỷ xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Sau lưng hắn cũng xuất hiện một huyết ảnh đầu rồng!

Long Đế Quyết và Thương Long Kình kết hợp!

Một quyền đập ra!

Phụt!

Diệp Bắc Minh trực tiếp hóa thành sương máu.

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh mở mắt, xuất hiện ở bên ngoài tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc con, nếu cậu chết thì sẽ bị đẩy ra bên ngoài tháp, phải vào lại lần nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK