“Chúng! Mày! Thật! Sự! Đáng! Chết!”
Từng chữ một!
“Ai?”
Tô Hiên và lão giả lưng gù ngây ra.
Theo bản năng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng từ dưới núi điên cuồng xông lên!
Anh nhanh như tia chớp, sát khí ngút trời!
Một hư ảnh huyết long gầm thét trong sát khí, khiến Tô Hiên và lão giả lưng gù mặt biến sắc!
Ầm!
Một đường kiếm khí chém tới, khí tức khủng khiếp khiến lão giả lưng gù lui về phía sau, giáo dài vừa ném ra cũng bị đánh bay!
Diệp Bắc Minh một bước đến trước mặt hai sư tỷ, đâm kim bạc vào cơ thể hai người!
Phốc phốc phốc!
Ném ra mấy viên đan dược trị thương: “Sư tỷ, những đan dược này có thể trị thương!”
Tô Hiên mặt không tin nổi: “Lại là mày?”
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, sao em đến được đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn về phía Tô Hiên: “Trước tiên em xử lý hai tên khốn này đã rồi nói!”
Ầm!
Bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng!
Ra tay dứt khoát!
Trong kiếm Đoạn Long bộc phát ra tiếng long ngâm kinh thiên động địa, chém về phía đầu Tô Hiên!
“Cái thá gì vậy, ông Vân, phế hắn!”
Tô Hiên hoàn toàn bị chọc giận!
Với thân phận của hắn, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ người của Côn Luân Hư đều phải quỳ xuống dưới chân hắn.
Vùng đất xấu chó ăn đá gà găn sỏi này ai dám đối xử như vậy với hắn?
Diệp Bắc Minh là cái thá gì?
Tưởng rằng có danh hiệu sát thần thì sẽ vô địch?!!!
Dám chủ động ra tay với hắn?
Con ngươi lão giả lưng gù chấn động, chân nguyên trong cơ thể gầm thét lăn lộn: “Vâng thưa cậu!”
Xịch!
Ông ta hướng một trảo về phía không khí, một luồng sức mạnh thu hồi giáo dài lại, đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công tới, bao phủ Diệp Bắc Minh.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cẩn thận!”
“Tu vi của người này vượt trên Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Hợp Nhất!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Con mẹ nó, cảnh giới Hợp Nhất lại là gì thế?”
“Làm sư tỷ tao bị thương, dù Thượng Đế đến cũng phải chết!!!”
“Bộc phát, toàn lực ra tay!!!”
“Đồ Long Trảm!!!”
“Long Đế Quyết!!!”
“Tam Thiên Lôi Minh!!!”
Máu của Diệp Bắc Minh bùng cháy.
Trong cơ thể bộc phát ra tiếng gầm gừ của cự long, cảm nhận được sự tức giận của anh.
Diệp Bắc Minh được huyết khí bao trùm, khiến lão giả lưng gù cảm nhận được luồng nguy hiểm tấn công tới.
“Cút!”
Lão giả lưng gù hừ lạnh một tiếng.
Giáo dài trong tay đã xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh!
Keng!!!
Một tiếng giòn dã.
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long và giáo dài tiếp xúc, giáo nổ tung vỡ vụn!
Lão giả lưng gù kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy, thanh giáo dài trong tay lão phu cũng là một món thần khí!”
“Thanh kiếm này của mày không chỉ là món thần khí, rốt cuộc nó có lai lịch gì?”
Diệp Bắc Minh gầm thét: “Hỏi nhiều, chết cho ông!!!”
Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống!
Lão giả lưng gù tức đến hộc máu: “Con kiến hôi, mày dám làm nhục lão phu?”
“Tự tìm cái chết!”
Chân nguyên trong cơ thể lão giả lưng gù cuồn cuộn, bao phủ toàn thân!
Ông ta giơ một chưởng đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Kiếm Đoạn Long chém về phía đầu lão giả lưng gù!
Lại không chút đề phòng!
Căn bản không có ý chuẩn bị ngăn cản một quyền này của mình!
Con ngươi lão giả lưng gù co lại, vẻ mặt khiếp sợ.
Ông ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào điên như Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày điên rồi sao?!!!”
Cho dù một quyền này của ông ta giết được Diệp Bắc Minh!
Một kiếm kia của Diệp Bắc Minh cũng sẽ chém rơi đầu ông ta!
Lối đánh lấy mạng đổi mạng này khiến ông ta đan xen phẫn nộ!
Điên!
Đây chắc chắn là tên điên rồi!
Lão giả lưng gù gầm thét: “Cút ngay cho tao!!!”
Thu hồi quả đấm!
Một quyền đánh về phía mặt bên của kiếm Đoạn Long, hy vọng cản được nó!
Cảnh tượng khiến người khiếp sợ xuất hiện!
Trong nháy mắt cánh tay của lão giả lưng gù và kiếm Đoạn Long tiếp xúc với nhau!
Bùm!
Trong nháy mắt nổ tung, máu tươi đầm đìa, hóa thành sương máu!
“A!!!”
Lão giả lưng gù kêu thảm một tiếng, lùi về phía sau cả trăm mét.
Mồ hôi lạnh trên trán trào ra, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Con kiến hôi, mày dám đánh lão phu bị thương?”
Tô Hiên biến sắc: “Ông Vân!”
Công kích quá khủng khiếp!
Thủ đoạn quá bá đạo!
Ông Vân thân là võ giả cảnh giới Hợp Nhất, vậy mà bị Diệp Bắc Minh diệt một cánh tay?
Diệp Bắc Minh không có dừng lại, biểu cảm điên cuồng!
Ầm!
Hóa thành một đường tàn ảnh!
Bước đến trước mặt lão giả lưng gù, kiếm Đoạn Long hung hãn đập lên: “Thương? Ông sai rồi!”
“Lão súc sinh, lão tử muốn ông chết!!!”
Lão giả lưng gù đã thấy qua uy lực khủng khiếp của kiếm Đoạn Long, ông ta kinh hãi, nổi giận gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó thứ chó má, lão phu là cảnh giới Hợp Nhất, một Võ Thánh nhỏ nhoi như mày mà muốn giết…”
Ầm!
Giây tiếp theo.
Kiếm Đoạn Long không chút khách khí đập xuống!
Âm thanh ngừng lại.
Lão giả lưng gù bị một kiếm đánh thành sương máu!
Sắc mặt Tô Hiên khó coi như ăn phải con ruồi: “Ông Vân!!!”
Hắn giống như gặp quỷ!
Ông Vân bị giết trong nháy mắt?
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Tô Hiên sắp điên rồi!
Soạt!
Diệp Bắc Minh rời ánh mắt, rơi trên người Tô Hiên.
“Mày…”
Toàn thân Tô Hiên run rẩy, người lạnh băng!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, tử vong, máu tanh, hung ác!
Lúc này.
Tô Hiên giống như bị thần chết nhìn!
Hắn theo bản năng lui về phía sau, nuốt nước miếng.
Cũng không còn vẻ ung dung và ngạo mạn ban đầu: “Diệp Bắc Minh, anh chờ chút đã, tất cả đều là hiểu lầm!”
“Tôi là Tô Hiên, đến từ Huyết Vân Tông!”
“Anh có thể không biết Huyết Vân Tông ý là gì!”
“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, một khi Huyết Vân Tông tức giận, toàn bộ Côn Luân Hư của các người đều sẽ xong đời!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Huyết Vân Tông?
Huyết Tổ người sáng lập điện Huyết Hồn, không phải tự xưng đến từ Huyết Vân Tông sao?
Diệp Bắc Minh chẳng coi ra gì.
Chương 564: Huyết Vân Tông
Không ngờ Tô Hiên lại đến từ Huyết Vân Tông?
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dừng lại.
Tô Hiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, lập tức thở mạnh.
Khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng: “Diệp Bắc Minh, ông Vân chẳng qua là một tùy tùng mà thôi, chết cũng chết rồi!”
Phụt!
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Một cánh tay của Tô Hiên bay ra ngoài: “A…”
Diệp Bắc Minh cười tà mị: “Đừng dừng, nói tiếp đi”.
Con ngươi Tô Hiên co lại: “Anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa!”
“Hai sư tỷ của anh tôi cũng có thể bỏ qua!”
Phụt!
Lại một kiếm!
Cánh tay khác của Tô Hiên bị chém rơi!
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Còn nữa không?”
Trong con ngươi của Tô Hiên đều là tia máu, hét ầm lên: “Tôi có thể đưa anh rời khỏi Côn Luân Hư đi Huyết Vân Tông, nơi đó chắc chắn mạnh hơi cái chỗ Côn Luân Hư khỉ ho cò gáy này!”
“Tôi có thể đảm bảo, anh đi Huyết Vân Tông cùng tôi, tôi có thể khiến anh mở mang trời đất rộng lớn chưa từng có!”
Phụt!
Kiếm thứ ba rơi xuống!
Một bắp đùi của Tô Hiên bay ra ngoài!
Kêu đau thảm hiết không muốn sống nữa: “A!!!”
Phụt!
Kiếm thứ tư lại một lần nữa chém rơi bắp đùi hắn!
Tô Hiên gần như đau muốn ngất đi.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Thoải mái không?”
“Mày…!!!”
Tô Hiên toàn thân run rẩy, con ngươi điên cuồng co lại.
Chém đứt tứ chi mình, còn hỏi mình thoải mái không?
Người trước mặt nhất định chính là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh cười gian ác: “Hình như mày khá là thoải mái!”
Một cước đạp vào bụng Tô Hiên!
Bùm!
Bụng hắn nổ tung, đan điền vỡ vụn!
Tô Hiên gào thét như chó điên: “Đan điền của tao, mẹ kiếp!!!”
“Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày phế đan điền của tao?”
Lại một cước đạp tới!
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Khuôn mặt anh tuấn của Tô Hiên hoàn toàn bị phế, răng và cằm vỡ vụn tại chỗ.
Đau đến mức không muốn sống!
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt lạnh băng vô tình kia của Diệp Bắc Minh: “Tao nhớ mày rất thích sưu hồn đúng chứ?”
“Vừa hay tao có chút hứng thú với Huyết Vân Tông!”
Sưu hồn?
Con ngươi của Tô Hiên điên cuồng co lại, sợ hãi nằm trên đất, giống như con sâu lùi về phía sau.
Trong miệng phát ra tiếng hu hu hu cầu xin tha thứ!
Vù!
Trong con ngươi của Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đường tia máu, xuyên vào đầu Tô Hiên.
“Huyết Vân Tông, biên giới hoàng triều Đại Chu?”
“Tô Hiên, 66 tuổi, con trai nhỏ của phó tông chủ?”
“Trên Tiên Thiên đã tu luyện đến cảnh giới ‘Đồng Bì’?”
“Đồng Bì?”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ nhúc nhích.
“Sau Võ Thần chính là Cao Võ!”
“Cảnh giới thứ nhất của Cao Võ: Tiên Thiên!”
“Trên Tiên Thiên chia làm năm cảnh giới nhỏ: ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”
“Tôi luyện cơ thể con người đến mức cao tận cùng, lục phủ ngũ tạng hợp nhất, có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp!”
“Cảnh giới Hợp Nhất!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh hiểu về phân chia cảnh giới trên Tiên Thiên.
Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, Hợp Nhất!
Tô Hiên là cảnh giới nhỏ thứ ba trên Tiên Thiên.
Đồng Bì!
Lão giả lưng gù đã tôi luyện lục phủ ngũ tạng đến mức tận cùng, là võ giả Cao Võ cảnh giới Hợp Nhất!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Võ giả Cao Võ cảnh giới Hợp Nhất cũng không ngăn nổi một kích của kiếm Đoạn Long?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Kiếm Đoạn Long vô địch, đừng nói chỉ là một cảnh giới Hợp Nhất!”
“Hừm! So với một vài cảnh giới lớn hơn Hợp Nhất, chỉ cần hắn dám dùng cơ thể chống cự lại công kích của kiếm Đoạn Long!”
“Hắn phải chết!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Kiếm Đoạn Long có phải thần khí không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, tôi giải thích một lần cuối cùng cho cậu!”
“Đừng dùng hai chữ thần khí làm nhục kiếm Đoạn Long, cảm ơn!”
“Ách…”
Diệp Bắc Minh không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc kiếm Đoạn Long là binh khí đẳng cấp gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không trả lời.
Ngược lại nói sang chuyện khác: “Cậu tu luyện rất nhanh, bởi vì nội tạng, xương cốt, gân mạch của cậu đều được chế tạo qua một lần!”
“Chỉ cần cậu tiến vào trên Thiên Tiên, căn bản không cần ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”
“Có thể tiến vào ngay cảnh giới Hợp Nhất!”
Diệp Bắc Minh sợ hết hồn: “Mẹ kiếp!”
“Thật hay giả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, tôi có thể lừa cậu sao?”
“Tốc độ tu luyện và sức mạnh cậu kinh khủng như vậy, có liên quan đến việc lục phủ ngũ tạng của cậu đã sớm bị tôi luyện!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.
Anh hít sâu một hơi: “Mẹ tôi làm?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút do dự: “Nhóc con, cậu thật sự không biết một chút nào về thân thế của mình?”
Diệp Bắc Minh mỉa mai: “Nói nhảm, nếu tôi mà biết, bây giờ tôi còn phải tìm mẹ khắp nơi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vậy hết cách, tôi cứ luôn chìm trong giấc ngủ say”.
“Tôi cũng không hiểu gì mẹ cậu”.
Diệp Bắc Minh thở dài.
Xem ra chỉ sau khi tìm được mẹ, đích thân hỏi bà ấy.
Tiếp tục sưu hồn!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”
“Huyết Vân Tông tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”
Đang muốn thăm dò ký ức của Tô Hiên!
Bỗng nhiên.
Tô Hiên hoảng sợ che đầu, phun ra một hớp máu tươi!
Vù!
Máu tươi ngưng tụ thành một đường huyết ảnh, một hư ảnh lão giả đi ra: “To gan, cháu trai của Tô Lê Thiên mà mày cũng dám động?”
Tô Hiên giống như vớ được phao cứu mạng: “Ô ô ô... Ô ô ô…!”
Miệng bể nát, tứ chi bị chém!
Chỉ có thể phát ra ô ô tiếng cầu cứu.
“Hiên Nhi!”
Lão giả đau lòng nhìn tình trạng thảm hại của Tô Hiên, thốt lên giận dữ: “Súc sinh, mày dám đối xử với cháu trai của Tô Lê Thiên như vậy, mày đáng chết!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông là cái thá gì, dù ông đích thân đến, tôi cũng giết Tô Hiên!”
Giơ tay lên, kiếm Đoạn Long lập tức chém xuống!
“Tự tìm cái chết!”
Huyết ảnh gầm thét một tiếng.
Trực tiếp đập một chưởng!
Dù chỉ là một đường huyết ảnh, nhưng uy lực cũng đủ đập chết một võ giả Tiên Thiên!
Ầm!
Kiếm Đoạn Long ép lên, huyết ảnh trực tiếp tan vỡ, rồi sau đó biến mất!
“Ô ô ô! ! Ô ô…!”
Tô Hiên sợ tè ra quần, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Chương 565: Nhà họ Diệp còn dám quật khởi?
Một đế giày thể thao phản chiếu sâu trong con ngươi hắn.
Phốc!
Một cước đạp nổ đầu Tô Hiên!
...
Cùng lúc đó.
Trong một mật thất Huyết Vân Tông.
Một lão giả phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ hoảng sợ: “Cái này sao có thể? Hắn phá được chú Huyết Hồn của mình?!!!”
Đột nhiên.
Đài cao bên cạnh.
Một ngọn đèn trong mấy trăm ngọn đèn hồn đăng đã dập tắt.
Trên hồn đăng có khắc hai chữ: Tô Hiên!
Lão giả tức giận gào thét: “Không, Hiên Nhi!!! A!!!”
Giọng nói vang vọng trong mật thất.
...
Sau khi giết Tô Hiên.
Diệp Bắc Minh quay lại trước mặt hai vị sư tỷ, trị thương cho các cô.
Có đan dược của Diệp Bắc Minh, hai người cũng không kiêng kỵ.
Trực tiếp cởi quần áo, nhảy vào Thiên Trì.
“Cái này...”
Diệp Bắc Minh kinh hãi phát hiện, anh lại có thể nhìn ra cảnh giới của hai sư tỷ!
Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu, cảnh giới nhỏ thứ ba trên Tiên Thiên.
Đồng Bì!
Giống Tô Hiên!
Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ, cùng là trên Tiên Thiên, cảnh giới nhỏ cuối cùng.
Hóa Cân!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc truyền âm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Tôi đã khôi phục một phần một vạn sức mạnh, nhìn ra cảnh giới của bọn họ thì có gì kỳ quái?”
“Bây giờ dù bọn họ có che giấu khí tức, chỉ cần ở Côn Luân Hư, tôi cũng có thể tìm được vị trí của bọn họ!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Có thể tìm được khí tức của mẹ tôi không?”
“Tôi thử xem!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.
Trực tiếp tìm kiếm!
Một lát sau.
“Không có bất kỳ khí tức gì”.
Diệp Bắc Minh có chút thất vọng.
...
Đại sảnh nhà họ Diệp.
Trưởng lão các tông môn lớn như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc đều ở đây!
Diệp Nam Thiên ngồi ở vị trí gia chủ, giống như nằm mơ vậy.
Các thái thượng trưởng lão thế lực hạng hai lại đích thân đến viếng thăm nhà họ Diệp!
Thậm chí.
Còn nhận một vài vãn bối nhà họ Diệp làm đệ tử thân truyền!
Những người này không nịnh được Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ không nịnh được nhà họ Diệp?
“Ông Diệp, nhà họ Diệp hóa rồng rồi!”
“Đan dược của cậu Diệp chúng tôi vẫn muốn đặt trước một chút, mong ông Diệp nói tốt vài câu cho chúng tôi!”
“Nếu như có cơ hội, hy vọng cậu Diệp có thể đến Huyền Lôi Cốc chúng tôi làm khách!”
Thái thượng trưởng lão của những thế lực lớn này bật cười.
Diệp Nam Thiên cười không khép được miệng.
Diệp Thanh Dương cười lớn: “Ha ha ha, cháu ngoại ngoan của ông, con mẹ nó quá giỏi!”
“Nhà họ Diệp quật khởi rồi!!!”
Diệp Uyển Thu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bố, chú ý mặt mũi”.
“Hắc hắc, đó là cháu ngoại ruột của bố, bố sợ gì?”
Diệp Thanh Dương tâm tình thoải mái.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy sao, nhà họ Diệp còn có thể quật khởi?”
“Không thể nào! Đúng là chết cười!”
Mọi người có chút tức giận: “Ai?”
Nhìn về phía lối vào phòng khách nhà họ Diệp!
Giây tiếp theo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mười mấy cỗ thi thể bị ném vào phòng khách nhà họ Diệp.
Dịch Tư Dao cười lạnh bước tới: “Tên phế vật Diệp Bắc Minh còn dám xuất hiện sao?”
Ánh mắt trầm xuống: “Ông chính là cậu của Diệp Bắc Minh?”
“Cắt đứt tứ chi của ông ta cho tôi!”
“Rõ!”
Một lão giả từ sau lưng Dịch Tư Dao đi ra, một bước đến trước mặt Diệp Thanh Dương.
Một cái tát giáng xuống!
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Diệp Thanh Dương lập tức nằm trên đất.
Xương của hai cánh tay trong nháy mắt gãy lìa, hai chân cũng vặn vẹo trong tư thế khủng khiếp!
Diệp Uyển Thu kêu thảm thiết: “Bố!”
Trực tiếp xông tới: “Bố sao không?”
Dịch Tư Dao hừ lạnh: “Tiện nhân từ đâu tới, cút ngay cho tôi!”
Một cước đạp bay Diệp Uyển Thu ra ngoài, nằm trên đất bò dậy mấy lần cũng không bò nổi.
Đám người Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông trố mắt nhìn nhau!
Không ai dám nói lời nào.
Bọn họ nào dám đắc tội với nhà họ Dịch ở đất tổ Côn Luân Hư?
Dịch Tư Dao mặt giễu cợt: “Gia tộc phế vật gì vậy, dám xông vào nhà họ Dịch tôi?”
“Các ngươi muốn trách thì trách Diệp Bắc Minh!”
“Cuối thu!”
Trong con ngươi của Diệp Nam Thiên đều là lửa giận: “Cô Dịch, rốt cuộc sao cháu ngoại tôi lại đắc tội nhà họ Dịch?”
Dịch Tư Dao buồn cười: “Sao đắc tội? Ha ha, cười chết mất”.
“Vào hôm đại thọ 1500 tuổi của ông nội tôi, Diệp Bắc Minh đến cửa gây chuyện!”
“Bị ông nội tôi dọa cho ôm đầu trốn chui như chuột, chạy thoát thân!”
“Hắn còn giết đại đệ tử Giang Thần của đại trưởng lão Long Đường!”
“Ngoài ra ở cấm địa long mạch, Diệp Bắc Minh còn giết con trai Thẩm Thông và con gái Thẩm Linh Lung của Thẩm Tài Thần!”
“Bây giờ nhà họ Dịch, Long Đường, nhà họ Thầm cùng liên thủ hạ lệnh truy nã, đuổi giết Diệp Bắc Minh!”
Cô ta ngừng lại.
Nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông nói xem tên phế vật này thế nào?”
Xung quanh khiếp sợ!
“Cái gì?”
Trong lòng đám người Huyền Lôi Cốc, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông dâng lên đợt sóng khủng khiếp!”
Hai tháng gần đây, sát thần Diệp Bắc Minh vô địch, danh tiếng vang khắp Côn Luân Hư!
Diệt đế quốc Thanh Long, một kiếm chém bể thang Long Môn, mạnh mẽ tiến vào đất tổ Côn Luân Hư!
Ba ngày trước.
Côn Luân Hư cử hành buổi đấu giá đầu tiên trong lịch sử!
Tại buổi đấu giá, mạnh mẽ chém chết Đan Hoàng!
Mới qua mấy ngày?
“Hắn lại còn xông vào tiệc mừng thọ 1500 tuổi của lão tổ nhà họ Dịch?”
“Dù sao cũng là nhà họ Dịch đất tổ, sát thần dù kinh cũng cũng không phải đối thủ nhà họ Dịch đâu!”
“Sát thần xong rồi, đắc tội Long Đường, nhà họ Dịch, nhà họ Thẩm…”
Sắc mặt đám người Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông biến đổi.
Giây tiếp theo.
“Ông cụ Diệp, cáo từ!”
“Ông cụ Diệp, chúng tôi còn có chút chuyện, xin phép đi trước!”
Mọi người giống như tránh ôn thần, vội vã rời khỏi nhà họ Diệp.
Tất cả người nhà họ Diệp đều cúi đầu tuyệt vọng!
Diệp Nam Thiên mặt xám như tro tàn ngã ngồi trên đất, nước mắt rơi xuống: “Sao lại vậy, không thể nào!”
Dịch Tư Dao khoanh tay trước ngực: “Đưa tất cả người nhà họ Diệp đi!”
“Kẻ nào dám phản kháng, giết không tha!”
“Rõ!”
Đám người nhà họ Dịch cùng hô lên.
Đột nhiên.
Một bóng đen lao đến, xông về phía ông cụ nhà họ Dịch.
Võ giả sau lưng Dịch Tư Dao cười lạnh: “Chỉ là Võ Thần mà cũng dám ra tay ở trước mặt ông đây?”
“Tự tìm cái chết!”
Lão giả quát lên một tiếng lớn, móng tay phát ra một kích hung hãn về sau lưng bóng đen kia!
Bùm!
“A!!!”
Chương 566: Nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện rồi
Bóng đen kêu thảm một tiếng, đứng ở trước mặt Diệp Nam Thiên: "Lão gia, đi theo tôi đi!"
Diệp Nam Thiên sững sờ: "Ông Hàn, là ông sao?"
"Mạng sống của lão phu không quan trọng, hãy mau cứu Vãn Thu đi!"
Hàn Bát Chỉ phun ra một ngụm máu tươi: "Lão gia, không có thời gian đâu!"
Ông ta túm lấy Diệp Nam Thiên, đi đến trước mặt Diệp Uyển Thu, bắt lấy Diệp Uyển Thu đang bị thương nặng.
Lão già nhà họ Dịch nhe răng cười một tiếng: "Thật đúng là có người không sợ chết, đã dám phản kháng thì hãy cùng chết đi!"
Ầm!
Trên người lão già bộc phát ra uy áp ngập trời.
Sau đó ông ta hóa thành một tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Hàn Bát Chỉ!
Tung ra một quyền vào trước ngực Hàn Bát Chỉ!
Hàn Bát Chỉ gào thét một tiếng: "Đờ mờ! Cho dù ông đây có phải tự bạo cũng phải kéo ông cùng chết!"
Ông ta phun ra một ngụm tinh huyết!
Thiêu đốt!
Lão già nhà họ Dịch giật nảy cả mình: "Ông điên rồi sao?"
Một Võ Thần tự bạo, cho dù là Tiên Thiên cũng sẽ bị thương!
Tiểu thư còn ở nơi này, ông ta không dám mạo hiểm!
Vèo!
Lão già nhà họ Dịch nhanh chóng lui lại, ngăn cản trước người ở Dịch Tư Dao.
Hàn Bát Chỉ cười lớn một tiếng: "Ha ha ha, ngu xuẩn, ông bị lừa rồi!"
"Ông đây sẽ không tự bạo đâu!"
Vèo!
Hàn Bát Chỉ hóa thành một cái bóng đen, mang theo Diệp Nam Thiên và Diệp Uyển Thu chạy mất!
Lão già nhà họ Dịch rít lên một tiếng: "Đậu má!"
Khuôn mặt già nua vô cùng dữ tợn, dẫm chân lên nền gạch vỡ bên dưới, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao màu đen, chém về phía phía sau lưng Hàn Bát Chỉ!
Xoẹt!
Đao khí đánh tới!
Diệp Nam Thiên hét lớn một tiếng: "Ông Hàn, cẩn thận!"
Ông ấy liền đẩy Hàn Bát Chỉ ra!
Phập!
Đao khí chém lên trên cánh tay Diệp Nam Thiên, trong nháy mắt xé rách ra!
Diệp Nam Thiên nằm trên mặt đất giống như chó chết, hoàn toàn không có động tĩnh.
Diệp Uyển Thu dâng trào nước mắt: "Ông nội!"
Hàn Bát Chỉ bị đao khí bùng nổ đánh bay ra ngoài, lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi.
Ngồi trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên qua đi, biến mất tại tầm mắt bên trong.
Lão già nhà họ Dịch nổi giận lôi đình: "Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!"
"Lão già này, lại dám đùa giỡn với lão phu?"
"Lão phu không giết ông, thề không làm người!"
Ông ta đang muốn đuổi theo.
Giọng nói lạnh lẽo của Dịch Tư Dao truyền đến: "Được rồi, chỉ cần bọn họ ở trong Côn Luân Hư thì sẽ không thể chạy được!"
"Hãy đưa những người này về nhà họ Dịch trước, mục tiêu của chúng ta là thanh kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, còn có những đan dược kia!"
"Ở sau lưng anh ta nhất định có một vị thiên tài còn khủng bố hơn cả mấy vị Đan Hoàng!"
"Chỉ cần tìm được người kia, Diệp Bắc Minh gì đó, nhà họ Diệp gì đó đều không quan trọng!"
Lão già nhà họ Dịch không cam lòng nhìn về phía phương hướng Hàn Bát Chỉ chạy trốn: "Vâng, tiểu thư!"
...
Hàn Bát Chỉ dẫn Diệp Uyển Thu chạy ra trên trăm cây số.
Trốn vào trong một sơn cốc.
Phụt!
Hàn Bát Chỉ phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực có một cái lỗ thủng kinh khủng, máu thịt be bét!
Diệp Uyển Thu đã sớm hôn mê bất tỉnh!
"Khụ khụ khụ..."
Hàn Bát Chỉ kịch liệt ho khan, đặt cô ấy ở một bên.
Sau đó ông ta cắn rách đầu lưỡi, thiêu đốt tinh huyết!
Ầm!
Một tiếng hét to tê tâm liệt phế vang lên: "Chủ nhân, cứu mạng!"
...
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh thiên trì.
Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động, nhận được tin tức của Hàn Bát Chỉ.
"Chủ nhân, cứu mạng, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện rồi..."
Âm thanh im bặt.
Anh và Hàn Bát Chỉ đã ký kết khế ước nô lệ.
Hàn Bát Chỉ có thể thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức.
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại!
Anh nhìn thoáng qua Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ: "Hai vị sư tỷ, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện, em phải đi xem!"
Hai người đã sớm gần như khôi phục hoàn toàn.
Hoàn toàn có thể tự vệ!
"Tiểu sư đệ, cứ yên tâm đi đi".
"Được!"
Diệp Bắc Minh rời khỏi cấm địa Long Mạch, đi thẳng đến nhà họ Diệp.
Khoảng nửa ngày sau, anh đã chạy tới nhà họ Diệp.
Toàn bộ nhà họ Diệp không có một người sống nào, trên mặt đất toàn là thi thể!
Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: "Đờ mờ! Ai làm?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, nô bộc của cậu đang ở cách đây hơn một trăm cây số..."
...
Diệp Uyển Thu cầm một thanh bảo kiếm trong tay, bên trên gương mặt xinh đẹp nổi đầy gân xanh.
Đôi mắt đỏ như máu, vô cùng dữ tợn: "Cút đi, tất cả mấy người hãy cút ngay cho tôi!"
"Ha ha ha ha ha!"
Mười người đàn ông đùa cợt: "Mày nhìn dáng vẻ sợ hãi này của cô ta đi!"
"Nhóc con, cô càng sợ hãi, chúng tôi càng vui vẻ!"
"Ha ha ha ha ha!"
Những tiếng cười vang truyền đến.
Một người đàn ông đầu trọc nhe răng cười: "Cô nhóc này trông không tệ, không bằng chúng ta chơi đủ rồi mới cho cô ta lên đường cũng được!"
Vừa nói xong.
Hắn ta nở nụ cười tà, đi về phía Diệp Uyển Thu.
Chương 567: Lần này phiền toái rồi
Đột nhiên.
"Muốn chết!"
Hàn Bát Chỉ nằm dưới đất mở mắt ra, quát lớn một tiếng.
Một khí tức đánh tới, khiến người đàn ông kia sợ hãi lui lại: "Đậu má, lão già kia, mẹ nó ông muốn dọa chết tôi à?"
Hắn ta bước nhanh về phía trước, đá vào đầu Hàn Bát Chỉ.
Ầm!
Hàn Bát Chỉ lăn ra ngoài, lại phun ra một ngụm máu tươi!
Diệp Uyển Thu xông lên: "Ông Hàn!"
Hơi thở của Hàn Bát Chỉ suy yếu nói: "Diệp tiểu thư, nói cho chủ nhân biết, Hàn Bát Chỉ tôi không hề phản bội cậu ấy!"
Nước mắt của Diệp Uyển Thu không ngừng tuôn ra: "Ông Hàn, cảm ơn ông!"
Trên mặt người đàn ông đầu trọc toàn vẻ giễu cợt: "Võ Thần, mẹ nó đây chính là Võ Thần sao?"
"Sao ngay cả một con chó nhà tôi cũng không sánh bằng vậy?"
"Nhưng mà lão già này cũng trung thành như chó vậy, quả nhiên là giống chó!"
"Mày nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc kia đi, tao đã rất muốn nhìn đến cô ta cầu xin tha thứ ở dưới người tao rồi!"
"Ha ha ha ha!"
Đám người phát ra những tiếng cười như dã thú.
Hàn Bát Chỉ phun ra một búng máu: "Nếu không phải lão phu đang bị thương, đám khốn kiếp này, lão phu chỉ cần dùng một cái tay..."
Người đàn ông đầu trọc xông lên trước một bước, đá vào ngực Hàn Bát Chỉ: "Lão phế vật, tôi cho phép ông nói chuyện sao?"
"Chúng mày mau nói xem tao nên xử lý lão già này như thế nào?"
"Hả?"
"Cắt lưỡi của ông ta?"
"Hay là... ừm... chặt hai tay hai chân của ông ta xuống đây?"
Người đàn ông đầu trọc nói một mình.
Nhưng không có đồng bạn nào trả lời!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Hắn ta cảm giác có chút không được bình thường.
Phía sau lạnh căm căm.
Diệp Uyển Thu và Hàn Bát Chỉ thì kích động nhìn về phía sau người đàn ông đầu trọc!
"Anh họ!"
"Chủ nhân!"
"Cái gì?"
Người đàn ông đầu trọc sững sờ, quay đầu theo bản năng!
Con ngươi co rút mãnh liệt!
"Cậu!"
Cách hắn ta hai mét, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện!
"A!"
Hắn ta hít sâu một hơi: "Sát Thần, Diệp Bắc Minh!"
"Là cậu!"
Cuối cùng người đàn ông đầu trọc đã biết vì sao các đồng bạn lại không nói gì rồi!
Người đàn ông đầu trọc bị dọa đến mức hai chân đều mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất!
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý ngút trời, khiến hắn ta còn không có dũng khí động ngón tay một chút nào!
Giọng nói giống như thần chết truyền đến!
"Mấy người rất thích tra tấn người khác sao?"
"Rất thích để cho người ta tuyệt vọng sao?"
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ để mấy người trải nghiệm kiểu chết tuyệt vọng nhất trên thế giới!"
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh khoát tay, trên người mỗi một người đều xuất hiện mười ba cái kim châm!
Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Ngân châm cứu người, kim châm lấy mạng!
"A!"
Đám người nhà họ Dịch phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, vô cùng đau đớn, không ngừng vặn vẹo tại chỗ.
"Giết tôi, cầu xin cậu hãy giết tôi!"
Rầm rầm rầm!
Điên cuồng dập đầu như muốn chết!
"Đừng mà! A!"
Mỗi một cái xương trên người giống như bị người ta gõ nát!
Mỗi một gân mạch, mỗi một cơ bắp đều như bị độc trùng gặm nuốt!
Ngón tay cào cấu cơ thể mình đến mức làn da rách nát, nằm trên mặt đất lăn lộn!
Diệp Bắc Minh không nhìn đám người kia đang kêu thảm.
Anh ra tay chữa trị cho Diệp Uyển Thu và Hàn Bát Chỉ.
Mặc dù Diệp Uyển Thu bị trọng thương, nhưng cũng không đáng lo ngại.
Gân mạch toàn thân Hàn Bát Chỉ đã đứt đoạn, trước ngực có một lỗ thủng kinh khủng, có vẻ sắp không sống được nữa!
Diệp Bắc Minh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm kéo dài tính mạng cho ông ta, lại lấy ra một giọt tinh huyết từ tim ma thú cấp chín!
Khoảng nửa giờ sau.
Đám người gã đàn ông đầu trọc đã đau đớn đến chết!
Hàn Bát Chỉ mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Chủ nhân, tôi... tôi không chết?"
Diệp Bắc Minh tiện tay ném cho ông ta hai viên đan dược!
Hàn Bát Chỉ nhận lấy nhìn, hít sâu một hơi: "A! Sáu đan văn, đây là đan dược thánh phẩm!"
"Chủ nhân, không thể, cái này quá quý giá!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Bảo ông cầm thì cứ cầm!"
"Rõ!"
Hàn Bát Chỉ cẩn thận cất kỹ.
Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Bát Chỉ nói từ đầu đến cuối mọi chuyện.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Dịch Tư Dao? Ha ha!"
Anh nhìn về phía nhà họ Dịch!
Một sát khí ngập trời phóng lên tận trời, tựa như Ma Thần giáng lâm!
...
Đại sảnh nhà họ Dịch.
Một đám nhân vật cấp cao ngồi ở chỗ này.
Đang sửa sang lại danh sách quà cáp.
"Lão gia, lần đại thọ này của ngài đã nhận được không ít đồ tốt!"
"Hơn sáu mươi tinh thạch ma thú cấp bảy!"
"Hơn năm mươi triệu đồng!"
"Hai mươi mấy món binh khí phụ ma cấp sáu, mười mấy mấy món binh khí phụ ma cấp bảy, những vũ khí còn lại càng nhiều không kể xiết!"
"Mười mấy võ ký cấp thiên, đại trưởng lão Long Đường còn tặng một nửa bản võ kỹ cấp thần!"
"Hơn tám nghìn viên đan dược thiên phẩm, năm viên đan dược tuyệt phẩm, một viên đan dược thánh phẩm!"
Những món quà này cộng lại.
Đủ để bất kỳ một thế lực cấp hai nào có thể trực tiếp trở thành thế lực hạng nhất!
Lão tổ nhà họ Dịch tươi cười nói: "Mọi người vất vả rồi, nhưng mà món quà lớn nhất vẫn là năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm mà Tư Dao mang về!"
"Có năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm này, về sau nhà họ Dịch chúng ta sẽ không thiếu đan dược trong vòng ít nhất là một trăm năm!"
Dịch Tư Dao tươi cười nói: "Ông cố, cháu còn đến nhà họ Diệp một chuyến, bắt ông ngoại và cậu của Diệp Bắc Minh về nữa!"
"Cái gì?"
Lão tổ nhà họ Dịch giật nảy cả mình.
Đột nhiên.
Khuôn mặt già nua trầm xuống: "Tư Dao, ai bảo cháu làm như thế?"
Dịch Tư Dao nhíu mày: "Ông cố, làm sao vậy?"
"Chỉ cần bắt được ông ngoại và cậu của Diệp Bắc Minh, tại sao phải sợ anh ta không đi vào khuôn phép chứ?"
Nụ cười trên mặt lão tổ nhà họ Dịch biến mất!
Ông ta lập tức đứng bật dậy: "Cháu, haiz!"
"Hồ đồ!"
Lão tổ nhà họ Dịch đi tới đi lui: "Ai bảo cháu tự mình quyết định? Lần này phiền toái rồi!"
Dịch Tư Dao rất tủi thân: "Ông cố, cháu làm sao chứ!"
"Nhà họ Dịch chúng ta đâu phải sợ Diệp Bắc Minh!"
"Hơn nữa, là chính miệng ông cố nói sẽ truy nã Diệp Bắc Minh mà!"
"Cháu!"
Chương 568: Cho dù ông trời ở đây cũng không cứu được
Lão tổ nhà họ Dịch bó tay rồi: "Lúc ấy nhiều khách khứa ở đây như vậy, lão phu vì mặt mũi của nhà họ Dịch mới không thể không nói như vậy!"
"Cũng là vì muốn xem thái độ của Long Đường và nhà họ Thẩm!"
"Sao cháu lại đi gây sự với Sát Thần kia thật chứ!"
Dịch Tư Dao nhíu mày: "Ông cố, Diệp Bắc Minh cũng không đáng sợ lắm mà!"
"Ngài vừa ra trận, Diệp Bắc Minh sẽ trực tiếp bị dọa chạy!"
Diệp Bắc Minh không đáng sợ ư?
Lão tổ nhà họ Dịch co quắp khóe miệng!
Người ta có thể giết chết cả cấp bậc trên Tiên Thiên, cháu lại nói cậu ta không đáng sợ?
Lão tổ nhà họ Dịch có một loại xúc động muốn hộc máu: "Ai nói cho cháu cậu ta sẽ bị dọa chạy?"
"Kẻ này có thực lực phá tan nhà họ Dịch chúng ta!"
"Đặc biệt là người ở sau lưng cậu ta, cháu đã từng nghĩ đến chưa?"
"Chúng ta có thể có mâu thuẫn, có khúc mắc với cậu ta, nhưng là tuyệt đối không thể làm quá phận!"
"Nếu không, một khi kẻ này làm thật, cháu xem đế quốc Thanh Long, học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu có kết cục gì?"
Lão tổ nhà họ Dịch khẽ quát một tiếng: "Mau thả người ra!"
Trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại!
Mẹ của Dịch Tư Dao hừ lạnh một tiếng: "Lão gia, ngài sợ cái gì chứ?"
"Nhà họ Dịch chúng ta có thân phận gì?"
"Đám người đế quốc Thanh Long, học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu kia? Cũng chỉ là thế lực hạng hai thôi, nhà họ Dịch chúng ta lại là thế lực hạng nhất!"
"Đúng vậy! Lão gia, nhà họ Dịch chúng ta không cần phải sợ Diệp Bắc Minh!"
"Cậu ta thật sự cho rằng mình là Sát Thần thật ư?"
Rất nhiều người nhà họ Dịch đều lắc đầu cười lạnh.
Dịch Tư Dao cũng chép miệng: "Ông cố, dù sao cũng đã bắt người đến rồi, ông lại muốn cháu thả?"
"Cháu không làm như vậy được đâu!"
Lão tổ nhà họ Dịch gầm thét: "Ông bảo cháu thả người!"
Bây giờ thả người thì còn có đường lui!
Dịch Tư Dao cảm thất vô cùng uất ức: "Bình thường ông rất chiều chuộng cháu, sao bây giờ lại như vậy!"
Bỗng nhiên.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến.
Sau đó bên ngoài truyền đến những tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết!
Một hạ nhân chật vật xông tới: "Lão tổ, không xong rồi, Sát Thần Diệp Bắc Minh đánh tới!"
Lão tổ nhà họ Dịch biến sắc!
Dịch Tư Dao con khóe miệng lên nở nụ cười lạnh: "Đúng là dám đến, ông cố, tên súc sinh này tới để chịu chết kìa!"
Đám người Dịch Tư Dao đi ra đại sảnh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh tiến vào từ cổng chính nhà họ Dịch, toàn thân bị sát khí bao phủ!
Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh đã phát hiện ra Dịch Tư Dao: "Chính là cô đã bắt ông ngoại và cậu tôi đi sao?"
Chỉ trong chốc lát.
Cơ thể mềm mại của Dịch Tư Dao run lên!
Cô ta có một loại ảo giác, cứ như mình đang bị thần chết nhìn chằm chằm vậy!
Ầm!
Một tia chớp xẹt qua!
Lôi ảnh trùng trùng!
Diệp Bắc Minh lao về phía Dịch Tư Dao, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi!
Đám người nhà họ Dịch biến sắc, mấy lão già quát lên một tiếng lớn: "Lớn mật, coi nhà họ Dịch chúng tôi là chỗ nào vậy?"
"Cút đi!"
Cuồng phong cuốn lên, năm bóng người đứng chắn trước mặt Dịch Tư Dao.
Trong tay mỗi lão già xuất hiện một thanh dao, đâm về phía tim Diệp Bắc Minh!
Gào gào!
Một tiếng rồng gầm vang vọng toàn bộ nhà họ Dịch!
Chỉ thấy một con rồng đỏ như máu lao ra, năm lão già liền bay ra ngoài giống như chó chết!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vậy mà lại bị nổ tung trên không trung!
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, túm lấy cổ Dịch Tư Dao!
"Ông cố, cứu cháu..."
Dịch Tư Dao hoàn toàn luống cuống!
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được năm võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không ngăn được Diệp Bắc Minh!
Đây là quái vật gì?
Lạch cạch!
Diệp Bắc Minh bóp lấy cái cổ trắng trẻo của Dịch Tư Dao, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào: "Ông ngoại và cậu tôi đâu?"
Một cảm giác lạnh như băng sâu tới tận xương tủy, khiến người ta không hít thở được truyền đến!
Dịch Tư Dao vô cùng hoảng sợ: "Diệp Bắc Minh, anh dám làm vậy với tôi ư?"
"Nơi này là nhà họ Dịch!"
"Anh điên rồi sao?"
Đám người nhà họ Dịch đều thay đổi sắc mặt!
Dịch Vạn Hùng nhìn thấy con gái bị bắt, lập tức gấp gáp: "Lão gia, mau cứu người!"
Lão tổ nhà họ Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì!
Mẹ của Dịch Tư Dao nổi giận gầm lên một tiếng: "Tên súc sinh kia, thả con gái tôi ra!"
"Chết đi!"
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, lười để ý đến mẹ của Dịch Tư Dao!
Tiện tay chém ra một kiếm!
Ầm!
Mưa máu nổ tung, mẹ của Dịch Tư Dao bị mất mạng tại chỗ!
Dịch Vạn Hùng ngây ra: "Bà xã!"
Dịch Tư Dao kêu thảm một tiếng, đôi mắt lập tức tràn ngập tơ máu: "Mẹ!"
"Diệp Bắc Minh, anh dám giết mẹ của tôi?"
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, bắt lấy một cánh tay của Dịch Tư Dao!
Bỗng nhiên kéo ra một cái!
Ầm!
Một cánh tay của Dịch Tư Dao bị giật xuống, cơ bắp và xương cốt bị kéo đứt.
Loại đau đớn kịch liệt đó khiến Dịch Tư Dao gần như bất tỉnh!
Giọng nói giống như thần chết của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Đừng để tôi hỏi lại lần thứ ba!"
"Ông ngoại và cậu tôi ở đâu?"
Dịch Tư Dao hoàn toàn hoảng sợ!
Người đàn ông trước mắt đơn giản chính là ma quỷ!
Cô ta run rẩy gào thét: "Mấy người còn chờ cái gì?"
"Nhanh lên, mau đưa tất cả người nhà họ Diệp đến đây!"
Đám người Diệp Nam Thiên và Diệp Thanh Dương được dẫn ra.
Người nhà họ Diệp đã phải chịu rất nhiều tra tấn!
Tay chân của Diệp Thanh Dương đứt đoạn, sớm đã hôn mê bất tỉnh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ông ngoại, là ai làm?"
"Bắc Minh, là ông ta!"
Diệp Nam Thiên chỉ vào một lão già trong đám người: "Chính là ông ta phế bỏ cậu của cháu!"
Diệp Bắc Minh một tay túm lấy Dịch Tư Dao, ánh mắt rơi vào trên người một lão già trong đám người!
Lão già này biến sắc, hét lớn: "Diệp Bắc Minh, lão tổ nhà họ Dịch tôi ở đây, cậu dám làm loạn ư?"
"Cho dù ông trời ở đây cũng không cứu được ông!"
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: "Chết đi cho tôi!"
Xoẹt!
Kiếm Đoạn Long cuốn lên kiếm khí màu đỏ như máu!
Sau đó hóa thành một con rồng nghiền ép xuống!
Lão già vô cùng sợ hãi, bỏ chạy về phía lão tổ nhà họ: "Lão tổ, cứu tôi, mau giết tên súc sinh này!"
Lão tổ nhà họ Dịch vẫn thờ ơ, lạnh nhạt nhìn mọi chuyện!
Một giây sau.
Kiếm khí màu đỏ như máu nghiền ép xuống!
Một tiếng ầm vang!
Mặt đất nổ tung, bụi bặm cuồn cuộn!
Đợi đến khi bụi bặm tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu!
"A!"
Mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.
Lão tổ nhà họ Dịch nghiêm nghị nhìn Diệp Bắc Minh một chút, vẫn lựa chọn trầm mặc!