Anh vốn chỉ muốn bảo Diệp Phá Thiên hỗ trợ sửa chữa.
Nhưng nếu đã vậy, vậy thì cứ để nó không trọn vẹn đi!
Có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Kiếm Đoạn Long có phải kiếm gãy hay không hình như không có gì khác biệt.
Sau một lát.
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tổ tiên".
Diệp Tiêu Tiêu lắc đầu: "Tổ tiên đã đi rồi".
Bia mộ của Diệp Phá Thiên ảm đạm không có ánh sáng, không có khí tức.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, một chút tàn hồn cuối cùng của ông ta đã biến mất".
Diệp Bắc Minh nhìn phần mộ mênh mông vô bờ.
Anh cúi người chào thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Tầm nửa ngày sau, nơi đây xảy ra một vụ chấn động, Diệp Bắc Minh dẫn đám người trở về.
Anh thông qua trận truyền tống của nhà họ Diệp để đưa toàn bộ người nhà họ Diệp ở Thanh Huyền Tông tới!
Trên đường, Diệp Bắc Minh đã giải thích tất cả cho mọi người.
Nhìn mộ bia lít nha lít nhít sâu dưới lòng đất, mọi người vô cùng chấn động!
Diệp Nam Thiên ngây người: "Những người này đều là cường giả Thượng Cổ?"
"Nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, thế mà Hoa tộc chúng ta còn có thời điểm huy hoàng như thế sao?", Diệp Thanh Dương nghẹn họng nhìn trân trối.
"Thế mà tất cả đều bị hại chết!"
"Đậu má! Đám khốn kiếp của thế giới Cao Võ kia!"
"Chờ ông đây trở thành cao thủ tuyệt thế, nhất định sẽ tới báo thù!"
Một vài người trẻ tuổi nhà họ Diệp siết chặt nắm đấm.
Diệp Thanh Lam vô cùng rung động nhìn cảnh tượng này.
Chuyện mà bà ấy không hoàn thành được, thế mà con trai đã làm được!
Diệp Bắc Minh nhìn đám người nhà họ Diệp: "Mọi người hãy lựa chọn võ kỹ thích hợp với bản thân mình trên bia mộ để học tập, chờ đến khi có đầy đủ thực lực".
"Đồng thời lấy những võ kỹ này xuống để đi tìm con cháu của người trên bia mộ!"
"Một khi tìm ra, liền nói cho bọn họ biết tất cả, xem bọn họ có đồng ý tập võ hay không!"
"Ông ngoại, cậu, chuyện này giao cho hai người".
Diệp Nam Thiên và Diệp Thanh Dương đều nghiêm túc gật đầu.
Đám người nhà họ Diệp vui vẻ hoan hô!
Chỉ có Diệp Bắc Minh yên lặng rời đi.
Diệp Thanh Lam đi theo: "Minh Nhi, con sao vậy?"
"Mẹ, nhất định con phải nhanh chóng tăng thực lực lên!"
"Thứ nhất, nợ máu của Hoa tộc không thể không báo!"
"Thứ hai, bố vẫn còn ở dưới Ma Uyên, nếu như con không thể tìm ra biện pháp giải quyết, năm năm sau chắc chắn bố sẽ phải chết!"
"Thứ ba, Đại Lục Chân Võ bây giờ đang ở tình trạng tổn hại, con phải ngẫm xem có biện pháp để nó khôi phục hay không!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm nghị.
Anh không chỉ gánh vác sứ mệnh của Hoa tộc, trên người còn gánh vác tương lai của Thiên Ma tộc nữa!
Đột nhiên, giọng nói của long mạch núi Côn Luân truyền đến: "Diệp Bắc Minh, tôi đã biết vì sao thế giới này lại bị hư hại rồi".
"Ông biết?"
Diệp Bắc Minh nhanh chóng mở miệng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Long mạch núi Côn Luân nói: "Vốn dĩ đất tổ nhà họ Diệp là toàn bộ trung tâm đại lục, Đại Lục Chân Võ vỡ vụn là bởi vì long mạch bị người ta rút đi!"
Diệp Bắc Minh sa sầm mặt lại: "Long mạch bị người ta rút đi?"
Long mạch núi Côn Luân trả lời: "Long Mạch là căn cơ để giữ cho một vị diện ổn định, một khi bị rút đi sẽ tan thành mảnh nhỏ".
"Hơn nữa khí vận toàn bộ đại lục cũng sẽ phân tán, rơi vào trên người những người khác".
"Cậu cần làm được hai việc sau, thứ nhất, mang long mạch bị rút đi trở về!"
"Thứ hai, hiến tế sinh mệnh của người có được khí vận, sẽ có thể khôi phục Đại Lục Chân Võ!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người.
Trên người mấy sư tỷ có được khí vận Đại Lục Chân Võ.
Chẳng lẽ phải hiến tế các cô ấy sao?
...
Học viện Giám Sát, trên quảng trường.
Đài cao san sát, phía trên có vô số người ngồi!
Các giáo viên, trưởng lão của học viện Giám Sát.
Gia chủ, lão tổ của các thế lực lớn, lão tổ nhà họ Lâm cũng ở trong đó!
Ở vị trí trung tâm quảng trường.
Thiên Nhận Băng đang ngồi trên ghế thẩm phán, sắc mặt vô cùng khó coi!
Dưới đài cao là các học viên của học viện Giám Sát đang thấp giọng nghị luận.
"Cô giáo Thiên Nhận sao vậy?"
"Cô ấy dạy học vô cùng có trách nhiệm, làm sao lại bị thẩm phán?"
"Không biết nữa!"
Các học viên đều khó hiểu lắc đầu.
Đột nhiên, lão tổ nhà họ Lâm tiến lên một bước, hét lớn: "Thiên Nhận Băng cấu kết với Hoa tộc, học tập võ kỹ của Hoa tộc!"
"Vọng tưởng truyền thừa võ kỹ của Hoa tộc ở thế giới Cao Võ, cô có biết tội của mình không?"
"Gia tộc Thiên Nhận có biết tội không?"
Nghe thấy lời này, xung quanh hoàn toàn xôn xao!
"Lại là Hoa tộc?"
"Cô giáo Thiên Nhận cấu kết với Hoa tộc?"
Mọi người ở đây đều không dám tin.
Sắc mặt của đám người gia tộc Thiên Nhận cũng cực kỳ khó coi!
Chương 982: Liên tục đột phá, mười cảnh giới nhỏ!
Thiên Nhận Băng cười lạnh một tiếng: "Mấy người muốn thẩm phán Thiên Nhận Băng tôi giống như thẩm phán Hoa tộc năm đó sao?"
"Năm đó Hoa tộc có tội gì?"
"Hôm nay Thiên Nhận Băng có tội gì?"
Lời này của cô ấy giống như đâm vào tim đám nguyên lão của học viện Giám Sát vậy.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt!
"Băng nhi!"
Bố mẹ Thiên Nhận Băng cũng biến sắc: "Sao con có thể nói những lời này!"
Bọn họ lo lắng nhìn về phía một phương hướng nào đó.
Nơi đó có mấy thanh niên nam nữ tóc vàng đang ngồi.
Nam có dáng người thon dài, da thịt trắng nõn, anh tuấn tiêu sái!
Nữ giống như là tinh linh với đôi mắt xanh!
Đời sau của Thần Huyết!
Thiên Nhận Băng cười to: "Ha ha, có cái gì mà không thể nói?"
"Mấy người dám làm, còn không cho tôi nói?"
Một người đàn ông là đời sau của Thần Huyết đứng dậy, phóng thích ra sát ý lạnh như băng: "Cấu kết Hoa tộc, học tập võ kỹ của Hoa tộc!"
"Còn chẳng biết xấu hổ, không biết nhận lỗi, gia tộc Thiên Nhận mấy người muốn bị diệt tộc sao?"
Một người phụ nữ đời sau của Thần Huyết nở nụ cười xinh đẹp: "Ả đàn bà chẳng biết xấu hổ, nói nhảm với cô ta làm gì?"
"Phế bỏ võ công của cô ta, treo trên quảng trường học viện để cảnh cáo mọi người!"
"Lại phái mấy người đến Đại Lục Chân Võ mang đầu của tên nhóc Hoa tộc kia về".
Cô ta mệt mỏi duỗi lưng: "Không có ý nghĩa, thẩm phán một con kiến hôi mà còn gây ra động tĩnh lớn như vậy".
"Giải tán đi..."
Sau đó cô ta quay người rời đi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tầng thứ mười.
Lĩnh vực thời gian đã hóa thành lĩnh vực tuyệt đối!
Cho dù Diệp Bắc Minh ở đây một ngày, một năm, mười năm.
Bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một nháy mắt.
Anh ngồi xếp bằng!
Trước người bày biện sừng Thanh Long, gân Thanh Long, lông Chu Tước, gan Bạch Hổ và nội đan Huyền Vũ.
Ngoài ra còn có mười mấy cái nhẫn trữ vật mà Diệp Bắc Minh tịch thu được sau khi giết Chí Tôn.
Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy hết tất cả bảo vật trong nhẫn trữ vật ra.
Có đủ loại dược liệu, võ kỹ, binh khí, đan dược, nguyên thạch...
Ngoại trừ những thứ có tác dụng với mình ra, anh đều đưa hết toàn bộ cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu!
Một giây sau.
Ánh mắt anh ngưng tụ.
"Tiểu tháp, sau khi tôi tiến vào cảnh giới Thánh còn có ba tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn chưa được mở ra đúng không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: "Dựa theo quy củ mà chủ nhân đời thứ nhất của tôi lập ra, chỉ khi nào tự cậu tăng cảnh giới lên mới tính".
"Lần ở long mạch xem như thể hồ quán đỉnh, không tính là tự cậu tăng lên".
"Cho nên không có phần thưởng!"
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Khó trách ông vẫn luôn không hề nhắc nhở!"
Anh trực tiếp sử dụng Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ sáu, hấp thu.
Sừng Thanh Long và gân Thanh Long biến mất, một lực lượng cực mạnh ngưng tụ trong cơ thể!
Một giây sau.
Bay thẳng vào đan điền của Diệp Bắc Minh!
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh từ cảnh giới Thánh sơ kỳ tiến vào cảnh giới Thánh đỉnh phong!
Tiếp tục xung kích, đột phá!
Cảnh giới Thánh Vương sơ kỳ!
Mãi cho đến cảnh giới Thánh Vương trung kỳ mới dừng lại!
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Lợi hại như vậy ư?"
Tiếp tục!
Anh hấp thu lông Chu Tước, tiến vào cảnh giới Thánh Vương hậu kỳ!
Hấp thu gan Bạch Hổ, trực tiếp đột phá cảnh giới Thánh Vương hậu kỳ, nhảy lên cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa, toàn thân giống như bị ngọn lửa thiêu đốt!
"Phá cho tôi!"
Anh gầm lên giận dữ!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên, bốn hư ảnh huyết long đồng thời gào thét ở phía sau!
Cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!
"Tiếp tục hấp thu cho tôi!", Diệp Bắc Minh không chút do dự, nuốt nội đan Huyền Vũ xuống.
Ầm ầm!
Một sức mạnh cực kỳ khủng bố tản ra trong cơ thể.
Sau một lát, Diệp Bắc Minh mở mắ ra: "Móa! Cảnh giới Thần Vương! Sơ kỳ!"
Từ cảnh giới Thánh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ!
Cảnh giới Thánh Vương sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ!
Cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ!
Mãi cho đến cảnh giới Thần Vương sơ kỳ!
Một lần đột phá ba cảnh giới lớn!
Tăng lên tận mười cảnh giới nhỏ!
Tất cả những điều này cộng lại còn chưa mất một tiếng.
Giống như để một võ giả sơ cấp chỉ mất một tiếng.
Xung kích đến cảnh giới đại tông sư vậy, khiến người ta cực kỳ chấn động!
Nếu những người ở bên ngoài mà biết được, nhất định sẽ kinh ngạc đến chết mất!
"Trời!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Mẹ nó chứ, nhóc con, cậu cũng quá biến thái đi!"
"Chưa đến một tiếng đã tăng lên mười cảnh giới nhỏ rồi!"
"Mẹ nó cậu đã phá hết mọi kỷ lục của chủ nhân các đời tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Trừ tôi ra, kỷ lục của người thứ hai là gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa than thở vừa trả lời: "Người thứ hai mất ròng rã ba ngày để tăng lên hai cảnh giới lớn!"
Chương 983: Đỉnh Thái Cực
"Tổng cộng có sáu cảnh giới nhỏ!"
"Cậu mẹ nó một tiếng tăng ba cảnh giới lớn, tổng cộng mười cảnh giới nhỏ!"
"Trước nay chưa có ai trâu như cậu!"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Thăng lên mười cảnh giới nhỏ, tôi có thể lần mở ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?"
"Có thể!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.
"Được, mở tầng thứ hai mươi lăm!", Diệp Bắc Minh nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại không có bất kỳ hành động nào: "Tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi một câu".
"Ngươi có thể liên tục mở mười tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hoặc là tùy ý chọn một bảo vật trong bảo khố của bổn tháp mang đi!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tùy trọn một bảo vật sao?"
"Chọn thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: "Trong bảo khố của bổn tháp, cậu tiến vào đó tùy ý lựa chọn!"
"Nhưng mà, cậu lựa chọn bảo vật, bảo vật cũng sẽ lựa chọn cậu!"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Có ý gì?"
"Rất đơn giản!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nếu như cậu lựa chọn một bảo vật mà nó lại không lựa chọn cậu!"
"Thì cậu không thể nào chọn món thứ hai, hơn nữa còn mất cơ hội này."
Diệp Bắc Minh mắng: "Đm, vậy há chẳng phải tôi sẽ tay không ra về sao?"
"Còn lãng phí cơ hội mở tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?"
"Có thể nói như vậy".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười nói.
Diệp Bắc Minh im lặng.
Công pháp thì anh có Cửu Thiên Thần Ma Quyết, Thiên Ma Cửu Biến, Long Đế Quyết, Bất Diệt Kim Thân Quyết!
Đều là võ kĩ không cấp bậc, tuyệt đối nghịch thiên!
Binh khí thì anh có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, Thần Ma Liêm Đao, kiếm Đoạn Long !
Đặc biệt là tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nổi tiếng, tạm thời chưa có thứ gì có thể vượt qua nó!
Võ kĩ không cần, vũ khí cũng không có nhu cầu!
Đánh cược một lần vậy!
"Tôi quyết định sẽ đến bảo khố xem thử!"
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không dài dòng.
Một cánh cửa khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Diệp Bắc Minh bước vào trong, lại tiến vào một không gian hỗn độn.
Bảo vật nhiều như sao nhanh chóng lướt qua!
Anh đưa tay ra không trung túm lấy một bảo đao màu đỏ!
"Vèo!"
Anh lại bị cây đao đó mang bay ra ngoài!
"Dừng lại cho tao!"
Diệp Bắc Minh hét lớn, sau lưng vang lên tiếng rồng ngâm.
Vù...
Thanh đao màu đỏ này hết sức nóng nảy, chém ra một màn huyết quang kinh khủng, áp chế khí tức của bốn chân long!
Thân đao chấn động!
Hổ khẩu của Diệp Bắc Minh tê dại, anh bị đánh bay ra ngoài.
Mặt Diệp Bắc Minh đầy ngạc nhiên: "Đây là vũ khí gì?"
Thấy Diệp Bắc Minh chịu thiệt, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười trộm: "Nhãi con, tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà".
"Các cậu lựa chọn lẫn nhau, tùy tiện chọn một món đồ trong này mang ra ngoài cũng khiến đám người tu võ tranh cướp vỡ đầu!"
"Hiển nhiên, thanh Long Huyết Cuồng đao này không hề muốn lựa chọn cậu!"
Diệp Bắc Minh căn bản không để ý!
Dù Long Huyết Cuồng Đao có mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của kiếm Trấn Ngục!
Vũ khí của anh cũng không phải là đao!
Tròng mắt khẽ đảo, anh tiếp tục lựa chọn.
Nhưng đám bảo vật đó đều vụt qua như sao rơi, tốc độ quá nhanh, căn bản không thấy rõ.
"Thần Ma chi nhãn!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, con mắt dọc trên ấn đường xuất hiện.
Huyết quang xao động, rốt cuộc anh cũng thấy rõ hình dạng của những bảo vật kia.
Đột nhiên, một cái đỉnh nhỏ phong cách cổ xưa đã thu hút sự chú ý của anh.
Ngay ánh mắt đó, chiếc đỉnh nhỏ kia chủ động bay về phía Diệp Bắc Minh!
Nó lơ lửng trên không trung trước người anh!
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Mày chủ động chọn tao sao?"
Cái đỉnh nhỏ lơ lửng trên dưới, như đang gật đầu.
Diệp Bắc Minh có trực giác, cái đỉnh này không phải món đồ tầm thường: "Được, đã như vậy thì chọn mày đi!"
Anh giơ tay ra bắt lấy cái đỉnh nhỏ!
Tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chúc mừng cậu!"
"Đây là đỉnh Thái Cực, năm đó bổn tháp đã lấy được từ chiến trường thái cổ!"
Diệp Bắc Minh chơi đùa với đỉnh Thái Cực: "Chủ nhân trước kia của nó là ai?"
"Không biết!"
"Ông không biết sao?"
"Năm xưa chiến trường thái cổ xảy ra đại chiến kinh khủng, rất nhiều cường giả đã chết ở đó." Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
"Tôi thấy rất nhiều bảo bối mất đi chủ nhân, nên đã thu hết vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Những bảo vật đó bay loạn trong không gian là vì còn chưa lấy lại tinh thần từ trận chiến năm ấy."
Diệp Bắc Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cứng lại: "Nhóc con, có sát khí!"
"Có người tới..."