Ông lão Thiên Khiếm hừ nói: “Giang tiền bối, xem ra tên này không muốn quỳ rồi!”
“Thằng ranh này sát hại cháu tôi, còn giết chị gái của sư muội tôi!”
“Tôi với tên súc sinh này có thù không đội trời chung, tôi đây có một đề nghị!”
“Nói!”
Giang Lục U nói một chữ.
Ông lão Thiên Khiếm nhe rằng cười, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh như nhìn con mồi béo bở: “Để Sát Minh bọn tôi ra tay trước bắt tên này lại!”
“Còn về bí mật trên người cậu ta thì chúng ta cùng nhau chia sẻ, thấy sao?”
Giang Lục U suy nghĩ một lát rồi nhìn thoáng qua ba lão già đằng sau ông lão Thiên Khiếm.
"Khí tức này, lẽ nào là Sát Thần của Sát Minh?"
"Ba vị Sát Thần tham chiến, đủ sánh với cảnh giới Đế!"
Có người ra tay, còn mình chỉ việc hưởng thụ thành quả.
Vì thế gật đầu nói: “Có thể nhưng phải giữ lại cái miệng của tên đó cho tôi!”
“Tôi muốn đích thân hôn nát cái miệng của cậu ta!”
“Cảm ơn!”
Ông lão Lạch Trời đáp rồi nhìn qua Bách Lý Tranh Vanh: “Bách Lý tông chủ, ý ông thế nào?”
Bách Lý tông chủ lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi muốn thấy tên phế vật này sống không bằng chết!”
“Thứ hai, tôi muốn biết tất cả bí mật trên người cậu ta!”
“Thứ ba, tôi muốn thanh kiếm trong tay cậu ta!”
“Này...”
Ông lão Thiên Khiếm suy nghĩ một lát.
Ông ta cũng vừa ý thanh kiếm kia.
Nhưng vẫn đành cắn răng nói: “Được, chốt kèo!”
“Ba vị tiền bối, giao cho mọi người đấy!”
Rồi ông ta lùi về sau vài bước.
Sau đó, một luồng sát ý khủng khiếp cuồn cuộn khắp không gian, mấy nghìn cây mai đỏ thẫm gầm đó run rẩy kịch liệt.
“Giết!”
Sát ý ba người tụ lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh như ác quỷ.
Anh tung trảo vào hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Một con huyết long lao ra.
Đùng đùng đùng.
Dư chấn lan ra, cánh hoa bay lả tả.
“Đi!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự ôm Sở Vị Ương và Sở Sở xoay người chạy sâu vào bên trong Huyết Mai Lâm.
Anh chẳng thèm bận tâm tới việc chiến đấu.
Cho dù anh giết chết ba Sát Thần của Sát Minh.
Thì vẫn còn có vị Thần Đế Giang Lục U kia, càng đừng nhắc tới tông chủ Thiên Đạo Tông và năm vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Hư Thần kia.
Trong tình huống tiểu tháp không thể ra tay thì anh chỉ có cách né chiến.
“Định chạy hả? Đuổi theo cho tôi!”
Ông lão Thiên Khiếm híp mắt.
Nháy mắt ba vị Sát Thần đuổi theo.
Bách Lý Tranh Vanh và Giang Lục U thấy thế cũng giậm chân đuổi theo.
Trong nháy mắt, ở đây chỉ còn lại Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh đỡ đẫn nhìn nhau.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Ừng ực... đúng vậy, chuyện gì thế này?”
“Mặc kệ chúng ta rồi à?”
Bốn người nuốt một ngụm nước miếng, có cảm giác như vừa thoát nạn.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi...”, Hà Khung không dám quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài Huyết Mai Lâm.
Lâm Mạn Dao và Hoàng Diệp thấy thế cũng bám sát theo sau.
Yến Vũ Linh nhìn thoáng qua hướng Diệp Bắc Minh đi, sau khi suy tư một lát cũng xoay người rời đi.
Một tiếng sau, bốn người mới chạy ra khỏi Huyết Mai Lâm.
Đằng trước có một đám người: “Đứng lại, các người có từng thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi tiến vào Huyết Mai Lâm không?”
Khí tức của người nọ rất đáng sợ, trên ngực còn có biểu tượng của Huyền Thiên Tông.
Khi thấy sắc mặt của bốn người tái mét.
Chứng tỏ rằng bọn họ đã gặp phải chuyện rất đáng sợ ở Huyết Mai Lâm.
Nhậm Kiếm Hành cố gắng ăn nói dịu dàng: “Các người chớ sợ, lão phu là Nhậm Kiếm Hành!”
“Là thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông, lão phu sẽ không làm tổn thương các cô cậu đâu!”
Lúc này, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ bèn kể hết lại chuyện xảy ra ở Huyết Mai Lâm.
Nhậm Kiếm Hành biến sắc: “Người của Thiên Đạo Tông, nhà họ Giang và Sát Minh đều đến à?”
“Nguy rồi, nhóc Diệp gặp nguy hiểm!”
“Trong các cô cậu có ai muốn dẫn đường không? Lão phu sẽ trọng thưởng!”
Ba người Lâm Mạn Dao, Hà Khung và Hoàng Diệp rất do dự: “Chuyện này...”
Tuy rằng Diệp Bắc Minh vừa cứu bọn họ.
Nhưng bảo bọn họ tiến vào Huyết Mai Lâm lần nữa chẳng khác nào đòi mạng bọn họ.
“Tiền bối, bây giờ chúng tôi vô cùng yếu, thật sự không còn sức nào...”
“Đúng vậy, tiền bối ơi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một lát!”
“Chúng tôi đã nói vị trí cho các người rồi, các người tự đi được không?”
Ba người từ chối.
Nhậm Kiếm Hành cũng không ép buộc, chỉ xoay người nhìn về phía Huyết Mai Lâm: “Chúng ta đi thôi, khéo không còn thời gian cứu nhóc Diệp!”
“Đợi một lát!”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Yến Vũ Linh chạy tới trước bọn Nhậm Kiếm Hành nói: “Nhậm tiền bối, tôi đồng ý dẫn mọi người đi!”
“Tốt quá, chúng ta đi thôi!”
Nhậm Kiếm Hành mừng rỡ, đi theo Yến Vũ Linh vào sâu trong Huyết Mai Lâm!”
Lâm Mạn Dao hừ nói: “Giả vờ làm người tốt cái gì chứ, tôi thấy cô ta cho rằng người ta là người của Huyền Thiên Tông!”
“Nên mới chạy lên nịnh bợ!”
Hà Khung cười khẩy: “Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, đây không chỉ có mỗi vấn đề dẫn đường đâu!”
Chương 1417: Bị ba thế lực đuổi giết!
"Đừng quên, ba thế lực Thiên Đạo Tông, nhà họ Giang, Sát Minh đều đang đuổi giết tên họ Diệp kia!"
"Dẫn đường cho Huyền Thiên Tông, tương đương đắc tội với ba thế lực lớn!"
…
Bùm!
Một luồng sức mạnh cực kỳ bá đạo tấn công tới, Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài!
Thân thể đập mạnh vào một cây huyết mai, phun ra một ngụm máu tươi!
"Anh Diệp!"
Sở Vị Ương và Sở Sở cùng lao đến.
Mười mấy bóng người lao ra, vây quanh Diệp Bắc Minh chật cứng!
Bốp bốp bốp!
"Bách Lý tông chủ quả thực có thủ đoạn hay lắm!"
Ông lão Thiên Khiếm bật cười vỗ tay đi tới, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chạy, tiếp tục chạy đi!"
"Sao lại không chạy đi? Có phải chạy hết nổi rồi đúng không?"
Giọng nói của Giang Lục U khàn khàn: "Sức chịu đựng của tiểu súc sinh này thực sự đáng kinh ngạc!"
"Lại có thể cầm cự được nửa giờ trong lúc chờ chúng ta đuổi theo!"
"Cậu ta chỉ mới ở cảnh giới Siêu Phàm, một khi để cậu ta thăng cấp lên thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!"
"Trực tiếp giết đi!"
Bách Lý Tranh Vanh lắc đầu: "Không gấp, chúng ta còn chưa tra hỏi được bí mật trên người phế vật nhỏ này!"
Khí tức giận dữ và cuồng bạo trên người ông ta biến mất!
Sau khi bắt được Diệp Bắc Minh, ngược lại trở nên bình tĩnh!
"Phế vật nhỏ, cậu có thể khiến ba thế lực lớn chúng tôi đồng loạt ra tay cũng đáng tự hào lắm đấy!"
"Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?"
"Sư phụ của cậu là vị đại năng nào của Hoa tộc Thượng Cổ?"
"Bản lĩnh cao cường của cậu đến từ đâu?"
"Rốt cuộc mục đích cậu trở lại Huyền Giới là gì?"
Bách Lý Tranh Vanh một hơi nói xong: "Nói hết tất cả, tôi có thể cho cậu thoải mái!"
"Nếu không…"
Ông ta nheo mắt lại, hơi thở lạnh lùng quét qua: "Nếu như cậu cứ cố chấp thì tôi cam đoan cái chết sẽ là một hy vọng xa vời đối với cậu!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng.
Sau nửa giờ chiến đấu gian khổ, ngoại trừ Tiểu Tháp!
Tất cả các thủ đoạn khác đều đã được sử dụng đến!
Lần này, Diệp Bắc Minh cũng thật sự nhìn thấy được chỗ đáng sợ của cảnh giới Đế!
Hoàn toàn khác so với trước đây!
Căn bản là có một khoảng cách không thể vượt qua!
Anh lấy một nắm đan dược ra, nuốt chúng vào: "Diệp Bắc Minh tôi sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay!"
"Nếu tôi không chết, ông đây sẽ diệt sạch Thiên Đạo Tông, Sát Minh và nhà họ Giang!"
Vừa dứt lời, một trận cười vang lên!
"Ha ha ha!"
Ông lão Thiên Khiếm cười đến chảy nước mắt: "Buồn cười chết mất, tiểu súc sinh, cậu có biết hay không..."
"Khụ khụ… có biết mình đang nói gì không?"
Bách Lý Tranh Vanh lắc đầu: "Tôi vốn dĩ còn xem trọng cậu một chút, nhưng hiện tại xem ra..."
"Ha ha, cậu cũng chỉ là một phế vật nhỏ vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng thôi!"
Ánh mắt Giang Lục U trở nên độc ác: "Đừng nói nhảm với cậu ta nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng!"
"Trực tiếp sưu hồn, còn sợ không biết được bí mật của tiểu tử này sao?"
Nói xong, Giang Lục U tiến lên một bước!
Một ánh sáng xanh bật ra từ đôi mắt của ông ta!
Quét về phía con ngươi của Diệp Bắc Minh!
Anh nghiến răng, hét lớn: "Tiểu Tháp, không còn cách nào khác… Ra tay đi!"
"Được!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên, đúng lúc anh chuẩn bị ra tay!
Đột nhiên.
Trên nghĩa địa bên trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng sấm sét ầm ầm, sôi sục như sóng thần!
Bên trong bia mộ của Tam Hoàng Ngũ Đế, một trong những bia mộ đột nhiên sáng lên!
Cùng lúc đó.
Cả người Diệp Bắc Minh rung mạnh, máu trong cơ thể cũng sôi trào!
"Tình huống gì đây?"
Khi Diệp Bắc Minh đang kinh ngạc.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, nhắm chặt mắt lại!
"Anh Diệp!"
Giọng nói của Sở Vị Ương và Sở Sở vang lên bên tai.
Hoàn toàn mất đi ý thức!
Giang Lục U nhếch miệng cười: "Tiểu súc sinh, cậu cho rằng nhắm mắt lại thì có thể tránh được sưu hồn sao?"
"Nằm mơ!"
Một giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra, không chút cảm tình nào nhìn chằm chằm Giang Lục U: "Người của nhà họ Giang? Hậu duệ của thập nô Hỗn Độn?"
"Chỉ dựa vào ông mà cũng dám ra tay với hỏa chủng Hoa Tộc sao?"
Một tiếng quát như sấm sét: "Quỳ xuống!"
Chỉ hai từ thôi.
Giang Lục U như bị sét đánh!
Thân thể hoàn toàn mất kiểm soát!
“Phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất!
Bách Lý Tranh Vanh và ông lão Thiên Khiếm đều bối rối!
Đã xảy ra chuyện gì?
Ông lão Thiên Khiếm nghi ngờ: "Giang tiền bối, ông đang làm gì vậy?"
"Tiểu súc sinh này đã vô dụng rồi, sao ông còn quỳ xuống trước mặt cậu ta làm gì?"
Giang Lục U điên cuồng lắc đầu: "Không, người này không phải tiểu súc sinh đó!"
Ông lão Thiên Khiếm hoàn toàn bối rối: "Không phải cậu ta thì là ai?"
Bách Lý Tranh Vanh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Trên người người này lại phát ra một luồng sức mạnh khiến ông ta cảm thấy sợ hãi!
Chương 1418: Huyết Mai Lâm
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc lai lịch của phế vật nhỏ này là sao?"
"Tại sao lại nảy sinh cảm giác này? Chẳng lẽ cậu ta là đại năng chuyển thế của Hoa Tộc?"
Vào giờ phút này, thân thể Giang Lục U run cầm cập, không ngừng run rẩy!
Một cảm giác sợ hãi dâng lên từ tận xương tủy: "Cậu… rốt cuộc cậu là ai?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định, thân thể lập tức trở nên cực kỳ uy nghiêm!
Một luồng sức mạnh cuồng bạo bùng nổ: "Tôi là, Hiên Viên thị!"
"Hiên Viên thị!"
Khi ba chữ này vừa được thốt lên, Bách Lý Tranh Vanh suýt chút nữa sợ đến mức tim gần như vỡ tung!
Chậm rãi lùi về sau vài chục bước!
"Ôi trời ơi..."
Ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An ngã ngồi xuống đất, sợ hãi đến mức muốn tìm một khe hở để chui vào!
Năm vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông, Tam Tôn Sát Thần của Sát Minh lại hoảng sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối!
Không ngừng rút lui!
Hiên Viên thị!
Sức nặng của ba chữ này còn nặng hơn trời, trên thế giới chỉ có một người dám tự xưng Hiên Viên thị!
Đó chính là Hiên Viên Đế Tôn của Hoa tộc Thượng Cổ!
Nhưng người này đã chết không biết bao nhiêu năm, làm sao còn có thể sống được?
Tim của Giang Lục U như ngừng đập, cả người ướt đẫm mồ hôi!
Suýt chút nữa bị dọa đến bất tỉnh: "Không… Không… Không thể nào… Sao có thể là ông ấy được?"
Diệp Bắc Minh không trả lời, tùy ý chỉ tay ra!
Một phép tắc sức mạnh bùng nổ!
Bùm!
Một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện!
Giang Lục U thậm chí còn không có sức để phản kháng, trực tiếp nổ tung!
Đường đường là một người thuộc cảnh giới Đế lại bị nổ tung bởi một ngón tay!
"A!"
Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng hoảng sợ!
Không chút do dự tè ra quần, xoay người bỏ chạy như điên!
Một người thuộc cảnh giới Đế lại chết ngay lập tức!
Quá kinh khủng!
Lúc này, đám người Nhậm Kiếm Hành đúng lúc đi về phía bên này, nhìn thấy đám người Bách Lý Tranh Vanh đang lao ra ngoài.
"Thiên Đạo Tông, Sát Minh, còn có người của nhà họ Giang?"
Sắc mặt của Nhậm Kiếm Hành trở nên cực kỳ khó coi, trực tiếp dẫn người đến ngăn cản: "Bách Lý Tranh Vanh, các người đã làm gì nhóc Diệp?"
Đám người Bách Lý Tranh Vanh giống như không nhìn thấy Nhậm Kiếm Hành!
Trực tiếp lao tới, đánh bay mọi người Thiên Huyền Tông.
Cũng không quay đầu lại, cứ thế lao ra khỏi Huyết Mai Lâm!
"Đệt… Có chuyện gì vậy?"
Mọi người trong Thiên Huyền Tông đều sững sờ!
"Bọn họ giống như gặp phải chuyện gì khủng khiếp lắm?"
"Đi, đi xem một chút!"
Nhậm Kiếm Hành quả quyết lao đi, hướng về phía đám người Bách Lý Tranh Vanh vừa xông tới.
Quả nhiên, chỉ thấy Diệp Bắc Minh nằm dưới một tàng cây huyết mai!
Hai chị em nhà họ Sở đang lo lắng canh giữ ở một bên!
Cách đó không xa có một vũng máu tươi, không biết là của ai!
"Nhóc Diệp!"
Nhậm Kiếm Hành vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Cậu ấy thế nào?"
Sở Vị Ương vội vàng nói: "Nhậm tiền bối, chúng tôi bị đám người Thiên Đạo Tông, Sát Minh, người của Giang gia đuổi giết!"
"Anh Diệp một mình cầm chân bọn họ nửa giờ, đúng lúc anh Diệp kiệt sức!"
"Thì đột nhiên anh ấy giống như biến thành một người khác vậy, nói mình là Hiên Viên thị gì đó!"
"Hơn nữa tiện tay một chút đã giết chết Giang Lục U thuộc cảnh giới Đế của nhà họ Giang!"
"Cô nói gì? Xì…"
Mọi người Huyền Thiên Tông ngược lại hít một hơi khí lạnh, con ngươi suýt chút nữa trừng to đến mức nổ tung!
Vẻ mặt của Nhậm Kiếm Hành càng thêm nghiêm túc: "Cô Sở, cô nói thật sao?"
Sở Vị Ương trịnh trọng gật đầu: "Nếu tôi dám nói dối nửa câu thì toàn thân Vị Ương sẽ thối rữa mà chết!"
"Ông Nhậm, những gì chị Vị Ương nói là thật!"
Sở Sở ở bên cạnh gật đầu.
Sắc mặt của đám người Nhậm Kiếm Hành trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Một giây tiếp theo, một bước tiến lên ôm lấy Diệp Bắc Minh: "Về Huyền Thiên Tông trước rồi nói chuyện sau, chuyện này tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài!"
Mấy người lập tức xoay người rời đi.
Sâu trong Huyết Mai Lâm, trên đỉnh có một cây huyết mai cao mười ngàn mét.
Một cô gái mặc áo đỏ đang ngồi trên cành cây, đung đưa đôi chân: "Mai Thần, tiểu tử của Hoa Tộc này cũng khá thú vị!"
"Cậu ta không những có thể triệu hồi thú triều, trong cơ thể còn có thần hồn của Hiên Viên thị?"
"Chẳng lẽ cậu ta là Hiên Viên thị chuyển thế sao?"
Một đôi mắt như đá quý chuyển động, dáng vẻ tò mò hiện lên trên khuôn mặt.
Cây huyết mai cao mười ngàn mét hơi run run.
Lại thực sự phát ra âm thanh: "Cũng không liên quan gì đến chúng ta, cô đừng cảm thấy hứng thú quá!"
"Chờ thêm một quãng thời gian nữa thì bọn họ sẽ tới đón cô!"
"Đừng gây thêm rắc rối!"
"Hì hì!"
Cô gái áo đỏ đứng dậy, giậm chân trần lên thân cây: "Tôi đi kiểm tra tình hình một chút!"
…
Khoảnh khắc mọi thứ trở nên tối sầm lại.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng!
Thần hồn suýt chút nữa nổ tung!
Đợi đến khi anh mở mắt ra một lần nữa thì đã phát hiện mình thực sự đang ở trong nghĩa địa!
Chương 1419: Nghĩa địa Hỗn Độn
Cúi đầu nhìn xuống, thực sự có thể nhìn thấy cơ thể và tay chân của mình!
"Mẹ kiếp!"
"Tiểu Tháp, chẳng lẽ tôi chết rồi sao?"
Lúc trước Diệp Bắc Minh tiến vào nghĩa địa thì cũng chỉ là ý thức tiến vào thôi!
Lần này, thần hồn lại xuất hiện ở trong nghĩa địa!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã từng nói, đây chính là nghĩa địa thần hồn của các chủ nhân trước đây của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Thần hồn của anh lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh thực sự đã chết rồi sao?
"Yên tâm, cậu chưa chết, vẫn còn đang sống tốt lắm!"
Một giọng nói tang thương vang lên: "Vừa rồi tôi mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của cậu vì không muốn làm tổn thương thần hồn của cậu!"
"Cho nên mới lấy thần hồn của cậu ra, tạm thời cất giữ ở trong nghĩa địa Hỗn Độn!"
"Nghĩa địa Hỗn Độn?"
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt.
Hóa ra nơi này tên là nghĩa địa Hỗn Độn!
Đột nhiên, anh lập tức phản ứng lại: "Chờ một chút, ông là ai?"
Trong nghĩa địa Hỗn Độn, ngoại trừ thần chủ tuyệt thế thì chỉ có Băng Phách thôi.
Vậy giọng nói thứ ba này là ai?
"Tôi là tổ tiên của Hoa tộc Thượng Cổ, Hiên Viên thị!"
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Cái gì?"
Không dám tin nhìn về chỗ sâu nhất của nghĩa địa.
Quả nhiên.
Trong số bia mộ của Tam Hoàng Ngũ Đế, một trong số đó lóe lên ánh sáng nhàn nhạt!
Bởi vì quá mức mờ nhạt, gần như cùng màu với nghĩa địa nên vừa rồi Diệp Bắc Minh cũng không chú ý tới!
"Ực..."
Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng một cái: "Ông thật sự là Hiên Viên Hoàng Đế?"
"Tổ tiên trong truyền thuyết của thần thoại Hoa Tộc? Ông thực sự tồn tại sao?"
Trong nghĩa địa vĩnh cửu, một giọng nói già nua vang lên: "Hoa tộc Thượng Cổ, Tam Hoàng Ngũ Đế!"
"Vì sao không tồn tại?"
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Nếu đã như vậy, vì sao Huyền Giới bây giờ không có một người nào của Hoa tộc Thượng Cổ?"
Hiên Viên Hoàng Đế trầm mặc.
Một lúc sau, ông ấy mới bật cười: "Ai nói không có? Chỉ là bọn họ đều đã quên mất tổ tiên của chính mình!"
"Không chịu thừa nhận mình là người của Hoa tộc Thượng Cổ thôi. Ngược lại, nhà họ Diệp của các người vẫn còn giữ được tâm hồn trong sáng!"
Diệp Bắc Minh cau mày: "Vì sao Hoa tộc Thượng Cổ lại bị tiêu diệt?"
Giọng nói vang lên từ bia mộ: "Ngay từ đầu đã hỏi một vấn đề lớn như vậy, dựa vào thực lực hiện tại của cậu còn chưa xứng đáng để biết đâu!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhún vai: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, ông không muốn nói thì thôi vậy".
Đột nhiên.
"Diệp Bắc Minh!"
Hiên Viên Hoàng Đế hét lớn một tiếng: "Thái độ của cậu là gì? Là hậu duệ của Hoa Tộc!"
"Trên người gánh vác sứ mệnh phục hưng Hoa tộc Thượng Cổ, sao có thể xem như trò đùa trẻ con vậy?"
Diệp Bắc Minh cười: "Ông có xem tôi là hậu duệ của Hoa Tộc sao?"
Hiên Viên Hoàng Đế lại trầm mặc một lần nữa.
Một lúc lâu sau, giọng nói của ông ấy lại vang lên một lần nữa: "Diệp Bắc Minh, không phải tôi không nói cho cậu biết!"
"Nhưng chuyện này rất quan trọng, lỡ đâu cậu bị cảnh giới Đế vây công giống như tình huống vừa rồi!"
"Nếu người ngoài trực tiếp sưu hồn của cậu, biết được mọi thứ thì Hoa Tộc sẽ không bao giờ có thể khôi phục lại được!"
"Nếu như cậu muốn biết hết mọi thứ thì ít nhất phải tiến vào cảnh giới Đế!"
"Cảnh giới Đế?", trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.
Hiên Viên Hoàng Đế nói: "Tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu tiến vào cảnh giới Đế!"
"Tôi sẽ kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện của Hoa Tộc. Đến khi đó, mọi chuyện cũng có thể xem như kết cục đã định!"
Diệp Bắc Minh do dự mấy giây, chậm rãi gật đầu: "Lời hứa có vẻ không tệ".
"Xem ra truyền thống của Hoa Tộc chính là hứa hẹn! Điều lợi chẳng có đâu thì lời hứa đã có trước".
Hiên Viên Hoàng Đế tức giận hét lên: "Tiểu tử cậu nói chuyện với tổ tiên như vậy sao?"
Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Dù sao ông cũng phải cho tôi một ít điều có lợi trước đã, đúng không?"
"Tiểu tử cậu, không nhìn thấy thỏ thì không thả chim ưng, phải không?"
Hiên Viên Hoàng Đế đột nhiên cười lớn.
Tính cách này của Diệp Bắc Minh rất đúng gu của ông ấy.
"Tôi có một bản Hoàng Đế Nội Kinh ở đây, tôi sẽ truyền thụ cho cậu!"
"Về phần cậu có thể hiểu được bao nhiêu thì phải xem chính cậu rồi!"
Vừa dứt lời, từ tấm bia mộ ở nơi sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn.
Đột nhiên, một tia sáng bay ra, lập tức biến mất vào giữa hai hàng lông mày của Diệp Bắc Minh!
Trong phút chốc, thân thể của Diệp Bắc Minh run lên!
Trước mắt đột nhiên sáng lên!
Hàng trăm ngàn chữ viết xuất hiện trong đầu.
"Ôi đệt… Đây là…"
Anh cực kỳ sốc, quả thực không thể tin được.
Bên trong chứa đựng các loại kiến thức dược lý và kiến thức luyện đan.
Tất cả các loại kiến thức về chữa bệnh cứu người.
Như thể đã hoàn toàn mở ra một cánh cửa mới cho Diệp Bắc Minh!
Chương 1420: Sống chết có số, vận số của kẻ này đã hết
Hiên Viên Hoàng Đế nhìn thấy Diệp Bắc Minh khiếp sợ, mỉm cười: “Nhóc con, như thế nào?”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Trâu bò!”
Chỉ có hai chữ này mới có thể diễn tả được tâm trạng của anh bây giờ!
Hiên Viên Hoàng Đế có chút cạn lời: “Nhóc con, mấy thứ này đủ để cho cậu học rồi!”
“Chờ đến khi cậu hoàn toàn lĩnh ngộ, cậu có thể tung hoành khắp cả Huyền Giới!”
“Nếu cậu tiến vào Đế Cảnh, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình ở Huyền Giới, cũng có thể đối đầu với những thế lực lớn!”
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu.
Ngay sau đó.
Anh trực tiếp khoanh chân ngồi xuống!
Bắt đầu lĩnh ngộ Hoàng Đế Nội Kinh!
Giọng nói của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Nhóc con đừng gấp, Hoàng Đế Nội Kinh là tâm huyết cả đời của tôi!”
“Nếu như trong vòng trăm năm cậu có thể lĩnh ngộ được thiên thứ nhất, đã là thiên tài trong thiên tài rồi!”
“Nếu như trong vòng ngàn năm cậu có thể lĩnh ngộ được toàn bộ phần da lông của Hoàng Đế Nội Kinh, chính là người số một đứng dưới tôi...”
Trong lúc ông ấy nói chuyện.
Diệp Bắc Minh đã mở mắt ra: “Tôi đã lĩnh ngộ xong thiên thứ nhất rồi!”
“Cậu nói cái gì?”
Hiên Viên Hoàng Đế kinh ngạc, giọng nói chợt trầm xuống: “Nhóc con, cậu đang nói giỡn đó sao?”
“Không hề nói giỡn!”, Diệp Bắc Minh thành thật trả lời.
Hiên Viên Hoàng Đế trầm giọng nói: “Tôi sẽ hỏi cậu mấy vấn đề...”
Ông ấy hỏi liên tiếp bảy tám vấn đề, Diệp Bắc Minh đều đối đáp trôi chảy.
Hiên Viên Hoàng Đế chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi thêm mấy vấn đề nữa!
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh đều trả lời được hết toàn bộ!
“Đậu má!”
Hiên Viên Hoàng Đế không nhịn được nói tục, cực kỳ kích động: “Nhóc con thối, cậu làm như thế nào vậy?”
“Không có khả năng!”
“Lúc này mới qua bao lâu, còn chưa được mười lăm phút nữa!”
“Cậu… vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được thiên thứ nhất của Hoàng Đế Nội Kinh rồi?”
Cho dù là Hiên Viên Hoàng Đế cũng không nhịn được nuốt nước miếng!
Trong lòng ông ấy chỉ có một ý tưởng, không phải tên nhóc này là yêu nghiệt đấy chứ!
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng cười: “Tiền bối, thật sự không khó lắm mà...”
“Đậu má!”
Hiên Viên Hoàng Đế có xúc động muốn hộc máu!
Ông ấy khổ tâm nghiên cứu cả đời, vậy mà lại bị tên nhóc này học được trong nháy mắt!
Sau khi buồn bực một lát, Hiên Viên Hoàng Đế lại kích động hẳn lên: “Tốt lắm nhóc con, tiếp tục!”
“Tôi thật sự muốn nhìn xem cậu mất bao lâu để lĩnh ngộ toàn bộ bản Hoàng Đế Nội Kinh, có thể phá được kỷ lục hay không!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
...
Huyền Thiên tông, trong đại điện.
Một lão già đang nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung động.
Trong miệng ông ta liên tục tuôn ra những câu chú ngữ xa xưa, sau khi nói xong một câu cuối cùng!
Ông ta đột nhiên mở to mắt: “Tôi lấy mệnh huyền thiên làm thức tỉnh người đang ngủ say!”
“Diệp Bắc Minh, hồn trở về!”
Ông ta vừa dứt lời.
Phụt!
Lão già lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng!
“Ông Điền!”
Mọi người xông lên.
Lão già cười khổ một tiếng: “Sống chết có số, vận số của kẻ này đã hết!”
“Thần hồn của cậu ta không ở trong cơ thể, có thể đã tiêu tán rồi!”
“Tôi đã cố gắng hết sức ...”
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người trong đại điện đều thay đổi.
Hiên Viên Đại Long lạnh lùng cười: “Kẻ này làm hại Huyền Thiên tông bị thành Thiên Đan cô lập, bây giờ rất nhiều thế lực đều phân rõ giới hạn với Huyền Thiên tông!”
“Cứ chết đi như vậy, còn giữ cho cậu ta được nguyên vẹn đã xem như tiện nghi cho cậu ta rồi!”
Tất cả các trưởng lão còn lại đều trầm mặc không nói gì!
Đôi mắt đẹp của Sở Vị Ương, Sở Sở lập tức đỏ bừng, nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang nằm trên đại điện: “Anh Diệp...”
“Không có khả năng!”
Tôn Thiến điên cuồng xông lên, ngã ngồi ở bên người Diệp Bắc Minh, nắm chặt lấy tay anh!
“Tuyệt đối không có khả năng, anh ấy không có khả năng chết được!”
“Bố ơi...”
Diệp Tâm cũng chạy tới, khóc nức nở: “Mẹ, có phải bố sẽ không về được nữa không!”
Tôn Thiến lắc đầu giống như nổi điên: “Sẽ không... Nhiều nguy hiểm như vậy anh ấy còn chống đỡ được!”
“Sao có thể chết ở chỗ này chứ?”
“Haiz”.
Ông Điền thở dài một tiếng.
Nhậm Kiếm Hành đi lên: “Ông Điền, thật sự không có biện pháp nào sao?”
Ông Điền lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ bị thương hoặc là trúng cấm thuật gì đó, tôi nhất định sẽ có thể phát hiện ra!”
“Nhưng mà kẻ này chỉ còn lại mỗi thân xác, thần hồn hoàn toàn mai một rồi!”
“Chỉ sợ lúc này cho dù Đại La Thần Tiên có tới cũng không cứu được kẻ này!”
Vẻ mặt Nhậm Kiếm Hành thất hồn lạc phách: “Thần hồn mai một? Tại sao có thể như vậy!”
Thần hồn của Diệp Bắc Minh đang ở huyệt Hỗn Độn, đương nhiên những người này không thể cảm giác được!
Đột nhiên.
“Keng, keng, keng!”
Bên ngoài đại điện truyền đến những tiếng chuông.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bối rối vọt vào: “Các vị trưởng lão, việc lớn không tốt!”
“Bên ngoài có rất nhiều người đang đến, người tới tấp nập!”
“Tất cả bọn họ đều nói giao Diệp Bắc Minh ra, nếu không...”
“Nếu không sẽ san bằng Huyền Thiên tông chúng ta!”