Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 974: Quá mức ngông cuồng

Lúc này, Lâm Dật đang bị trọng thương mở miệng nói: "Anh Thôi, đã lâu không gặp..."

Mọi người sửng sốt quay đầu lại.

Chẳng lẽ Lâm Dật lại biết thanh niên đáng sợ này sao?

"Ồ, ra là anh Lâm!"

Thôi Triệu tỏ vẻ mới phát hiện ra Lâm Dật: "Sao anh Lâm lại bị thương thế?"

Lâm Dật lắc đầu: "Xui thôi".

Thôi Triệu cố tỏ ra ngạc nhiên: "Không thể nào, chẳng lẽ loại đại lục võ đạo cấp thấp này cũng có thể tổn thương đến anh Lâm sao?"

"Anh Lâm, thế là không được rồi, ba tháng sau học viện Giám Sát sẽ tuyển sinh đó!"

"Tôi thấy gân mạch của anh đã đứt hết, ba tháng sau có thể khôi phục được không?"

Lâm Dật lấy mấy viên thuốc ra rồi nuốt vào: "Cảm ơn anh Thôi đã quan tâm, ba tháng sau, tôi nhất định trở thành học trò của học viện Giám Sát!"

"Vậy thì tốt".

Thôi Triệu cười đầy thâm ý: "Nhưng mà anh Lâm này, người tu võ của nhà họ Lâm các anh đã phá hỏng quy tắc rồi".

"Cảnh giới Chí Tôn lại ra tay ở thế giới Võ cấp thấp, anh nói xem nên làm gì bây giờ?"

Sắc mặt Lâm Dật cực kì khó coi.

Hắn tiện tay ném một cái nhẫn trữ vật ra.

Thôi Triệu đón lấy, nhìn vào trong.

Hắn ta liếc qua ông già mặt đen: "Được rồi, nể tình anh còn chưa ra tay".

"Bổn Giám Sát Sứ không truy cứu trách nhiệm của anh, lần sau không được phá lệ".

"Cảm ơn!"

Lâm Dật gật đầu.

Giám Sát Sứ đã tới, hắn cũng bị thương.

Đương nhiên không thể nào làm gì được Diệp Bắc Minh nữa!

Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, tao nhớ mặt mày!"

"Chúng ta đi thôi!"

"Dạ!"

Hai lão già gật đầu, chuẩn bị mang Lâm Dật rời đi.

Diệp Bắc Minh bước ra, ngăn ba người lại: "Lâm Dật, tôi cho anh đi chưa?"

"Cái gì?"

"Hắn ta điên rồi sao?"

Ánh mắt tất cả người tu võ ở đó lập tức tập trung vào Diệp Bắc Minh.

Kể cả ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành cũng ngây người.

Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn hoàn toàn yên tĩnh!

Như thể thời gian đã ngừng lại!

Giọng Diệp Tiêu Tiêu run rẩy: "Diệp Bắc Minh, anh đừng làm loạn..."

Lâm Dật cũng sửng sốt, không dám tin vào tai mình: "Mày nói gì cơ?"

"Hahaha!"

Lâm Dật cười ra nước mắt.

Giây tiếp theo.

Giọng hắn trầm xuống, chợt quát lên: "Diệp Bắc Minh, mày mẹ nó thật sự cho rằng mày là Diệp Phá Thiên à?"

"Tao muốn đi còn cần mày đồng ý?"

Keng...

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chém về phía Lâm Dật!

Hai ông già vây lấy Lâm Dật, chật vật đánh anh.

"Ầm", một tiếng vang kinh thiên động địa, mặt đất nổ thành một vệt kiếm dài mấy trăm mét!

"Thằng ranh con, mày dám ra tay với bọn tao?"

Giọng hai lão già khàn khàn, đôi mắt đỏ như muốn nhỏ máu vì tức giận!

Nếu không phải vì Giám Sát Sứ của thế giới đang ở đây, bọn họ nhất định sẽ xé nát Diệp Bắc Minh trong nháy mắt!

Sắc mặt Lâm Dật trắng bệch, giọng nói trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Diệp Bắc Minh, mày, được lắm!"

"Thật, thật, được lắm!"

Mỗi một chữ, hắn đều nghiến răng.

"Anh phiền ghê, chết đi cho ông!"

Diệp Bắc Minh nổi giận gào lên.

Ảnh Thuấn!

Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới!

Thôi Triệu nhẹ nhàng lên tiếng: "Dừng tay!"

Diệp Bắc Minh làm như không nghe thấy, chém về phía ba người kia!

"Thằng nhãi kia, mày..."

Hai lão già cảnh giới Tôn Giả thở hổn hển.

Có Giám Sát Sứ ở đó nên bọn họ không dám ra tay, chỉ có thể mang Lâm Dật lui về phía sau!

Mặt dất ầm ầm nổ tung, bụi mù nổi lên xung quanh.

Một kiếm đó gần như chém xuống người bọn họ, như thể tử thần sát qua vai!

Ba người kia vô cùng chật vật, nhìn chằm chừm Diệp Bắc Minh bằng đôi mắt đầy tia máu!

Mắt Thôi Triệu trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Thằng kia, mày coi là bổn Giám Sát Sứ không tồn tại à?"

Diệp Bắc Minh cười: "Mày là thứ gì chứ? Có liên quan gì đến tao?"

"Hít..."

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy nghẹt thở!

Diệp Bắc Minh lại dám mạnh miệng với Giám Sát Sứ của thế giới?

Suýt chút nữa Lâm Dật đã cười ra tiếng: "Diệp Bắc Minh à Diệp Bắc Minh, mày tự làm bậy, không thể sống!"

"Mày! Mày nói gì?"

Thôi Triệu ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cất giọng trầm thấp: "Thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"

Diệp Bắc Minh quát lên: "Mày cmn có phải tự cho là mình rất ra gì không?"

"Giám Sát Sứ của thế giới? Trâu lắm à?"

"Cả ngày làm bộ cao cao tại thượng, tự cho là mình đại diện cho công bằng và chính nghĩa?"

"Hôm nay ông đây muốn giết Lâm Dật, mày làm được gì chứ?"

"Hai con chó già bên cạnh hắn có dám ra tay với tao không? Giám Sát Sứ của thế giới ở đây thì đã sao!"

"Nếu bọn họ ra tay, mày sẽ không đứng xem chứ??"

"Hay là, mày dám không tuân theo quy tắc, ra tay với tao?"

Trán Thôi Triệu nổi gân xanh: "Mày!"

Diệp Bắc Minh nói đúng!

Hắn ta quả thực không dám ra tay!

Diệp Bắc Minh cũng thấy điều đó, quát lớn lên: "Đã không dám thì câm mồm cho ông!"
Chương 975: Nhị sư tỷ, Thiên Nhận Băng

"Nếu không ông đây giết mày luôn!"

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trố mắt nghẹn họng!

Nhìn Diệp Bắc Minh như gặp ma!

Người điên!

Hắn ta nhất định là người điên!

Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành điên cuồng nuốt nước miếng: "Giết vị Giám Sát Sứ này sao?"

"Đm! Hắn ta còn ngông cuồng hơn Diệp Phá Thiên nữa!"

Diệp Tiêu Tiêu cứng người, há miệng!

Ngay cả Lâm Dật và hai lão già cảnh giới Tôn Giả kia cũng bối rối!

Đột nhiên.

Thôi Triệu cười gằn: "Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm!"

"Nhưng mày không nên nói ra câu sau cùng, dám giết cả tao!"

"Mày có biết uy hiếp Giám Sát Sứ của thế giới có hậu quả gì không?"

"Tao có thể trực tiếp xóa bỏ mày mà không cần chịu bất kỳ trách nhiệm gì!"

Hắn ta dứt lời, giọng một cô gái vang lên: "Thế sao? Anh dám đụng vào một sợi tóc của cậu ấy!"

"Có tin tôi giết hết cả nhà họ Thôi không?"

Mắt Thôi Triệu đỏ bừng: "Ai?"

Giây tiếp theo.

Một làn sóng sức mạnh không gian truyền tới, trên không trung xuất hiện một cánh cửa truyền tống.

Một cô gái tuyệt sắc đi ra, xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở!

"Là cô..."

Khi thấy cô gái tuyệt sắc kia, lửa giận của Thôi Triệu lập tức tắt.

Diệp Bắc Minh vừa ngạc nhiên vừa kích động: "Nhị sư tỷ! Sao chị lại tới đây?"

Cô gái tuyệt sắc khẽ mỉm cười: "Tiểu sư đệ, em muốn giết ai thì giết người đó, chị xem ai dám ra tay với em!"

Một cổ uy áp đáng sợ tấn công tới.

Hai ông già nhà họ Lâm hoảng sợ cúi đầu xuống!

Thôi Triệu và hai Giám Sát Sứ còn lại không dám ho he gì!

"Được!"

Diệp Bắc Minh không chậm trễ chút nào, một bước xuất hiện trước mặt Lâm Dật.

Kiếm Trấn Ngục chém xuống!

"Anh Thôi, không... Cứu tôi..."

Tròng mắt của Lâm Dân điên cuồng co rút lại, hắn tuyệt vọng hét lên.

Phụt!

Một màn huyết vụ nổ tung!

...

Trong khoảnh khắc Lâm Dật chết.

Thế giới Cao Võ, sâu trong tổ địa nhà họ Lâm.

Lão tổ nhà họ Lâm đang tĩnh tọa chợt mở mắt, vẻ mặt chấn động: "Dật Nhi, chết rồi?"

Xung quanh im lặng!

Lâm Dật ngông cuồng tự đại đã chết!

Cô gái tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện là ai?

Lại có thể khiến hai người cảnh giới Tôn Giả của nhà họ Lâm và ba vị Giám Sát Sứ của thế giới không dám phản kháng?

"Cậu Dật!"

Hai ông lão trợn to mắt, mắt đầy tia máu.

Ông già mặt đen lại gào lên: "Diệp Bắc Minh, mày lại dám giết cậu Dật!"

"Mày đúng là không biết sống chết, nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho mày!"

"Bất kì ai có liên quan đến mày cũng sẽ chết vì mày, bọn họ sẽ cùng mày xuống địa ngục!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì.

Giọng nói lạnh băng của Nhị sư tỷ vang lên: "Ông đang uy hiếp sư đệ của tôi sao?"

"Giết!"

Một tiếng thét dài, Nhị sư tỷ bỗng nhiên ra tay!

Bàn tay tuyệt đẹp vỗ xuống, ông già mặt đen bị đè dưới đất, hóa thành bùn nát!

Dứt khoát!

Không hề dông dài!

Mọi người hoàn toàn ngây người!

Rốt cuộc người phụ nữ này có cảnh giới gì?

Ông già mặt đen chính là cảnh giới Tôn Giả!

Lại bị đập một cái chết luôn?

"Cô!"

Ông già còn lại đổi sắc mặt, sợ hãi không ngừng lùi về phía sau: "Cô... Cô cũng là người của học viện Giám Sát!"

"Cô lại dám lạm sát người vô tội, chẳng lẽ không sợ nhà họ Lâm tố cáo tới học viện Giám Sát sao?"

Nhị sư tỷ thờ ơ nói: "Người này ra tay ở thế giới võ đạo cấp thấp, vốn đã đáng chết!"

Ông già nhà họ Lâm ngây người: "Cô... Cô điên đảo thị phi, rõ ràng ông ấy không ra tay!"

"Haha".

Nhị sư tỷ cười đầy thâm ý: "Thôi Triệu, ông ta có ra tay không?"

Thôi Triệu vội vàng gật đầu: "Thư cô Thiên Nhận Băng, ông ta đã ra tay!"

"May mà cô Thiên Nhận Băng đánh chết ông ta, duy trì hòa bình của thế giới!"

Thiên Nhận Băng hài lòng gật đầu: "Nghe chưa?"

"Cô..."

Ông già nhà họ Lâm tức giận suýt chút nữa hộc máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Thằng nhãi, coi như mày may mắn!"

"Nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua, mày đợi đó..."

Rầm...

Thiên Nhận Băng lại vỗ một chưởng xuống, đánh ông già nhà họ Lâm trọng thương.

Ông già nhà họ Lâm nằm trên đất như chó chết: "Cô... Tôi không ra tay, sao cô dám đối xử với tôi như vậy?"

Thiên Nhận Băng lười trả lời ông ta: "Biết tại sao tôi không giết ông không?"

"Về nói với lão tổ nhà họ Lâm, còn dám nhăm nhe sư đệ của tôi!"

"Sau này tôi sẽ chăm sóc đặc biệt cho các học trò của nhà họ Lâm ở học viện Giám Sát!"

Đồng tử của ông già nhà họ Lâm co rút lại: "Cô!"

Ông ta không dám nói thêm nữa!
Chương 976: Giáo viên của học viện Giám Sát

Thôi Triệu nhìn lão già nhà họ Lâm bằng vẻ mặt đồng tình: “Ông trêu chọc ai cũng được, nhưng mà lại dám trêu chọc cô nhóc này!”

“Cô ta ở học viện Giám Sát còn không thèm coi cả viện trưởng ra gì!”

“Vài giáo viên có lai lịch lớn đều là người theo đuổi của cô ta, nếu thật sự đánh nhau, nhà họ Lâm đúng là không đủ xem!”

“Ngu ngốc!”

Thiên Nhận Băng quát lạnh một tiếng.

Lão già nhà họ Lâm ngã xuống đất, chật vật rời đi.

Thiên Nhận Băng chuyển ánh mắt: “Thôi Triệu, mấy người còn ở nơi này làm gì?”

Thôi Triệu chỉ cảm thấy cổ hơi lạnh: “Cô giáo Thiên Nhận Băng, chúng tôi sẽ cút ngay lập tức!”

Nói xong liền xoay người tiến vào cái khe không gian, biến mất.

Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, khí tức khủng bố quanh người bùng nổ.

Gào!

Tiếng rồng gầm vang vọng chín tầng trời: “Từ giờ trở đi, chín mươi chín long sơn chỗ này thuộc về danh nghĩa của nhà họ Diệp!”

“Không có sự cho phép của người nhà họ Diệp, người tu võ nào, thế lực nào!”

“Dám can đảm bước vào trong phạm vi nhà họ Diệp một bước, giết không tha!”

“Trong vòng một trăm giây kế tiếp, người tu võ nào vẫn còn ở trong phạm vi của ngục giam Trấn Hồn cũng sẽ bị giết không tha!”

“Cút!”

Anh hét to một tiếng! Đám người tu võ bên ngoài ngục giam Trấn Hồn giống như là gặp quỷ, không dám dừng lại một giây nào.

Tất cả đều nhanh chóng lao ra bên ngoài!

Ở cuối đám người, trong mắt Lí Vân Phi nóng như lửa đốt: “Đây chính là Giám Sát Sử? Học viện Giám Sát!”

“Đây mới là nhân vật đỉnh cao nhất, nếu mình có thể đi vào học viện Giám Sát, thế lực ở Đại Lục Thượng Cổ tính là cái thá gì!”

Hắn ta siết chặt nắm đấm, thề: “Mình nhất định sẽ chấp nhận tất cả mọi giá để tiến vào học viện Giám Sát!”

Sau đó hắn ta lẩn vào trong đám người rời đi.

Sau một lát.

Cả ngục giam Trấn Hồn chỉ còn lại có Diệp Bắc Minh, Thiên Nhận Băng, Diệp Tiêu Tiêu.

Cộng với đám người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi đến trước mặt Thiên Nhận Băng: “Nhị sư tỷ, đã lâu không gặp!”

Vẻ lạnh lùng trên mặt Thiên Nhận Băng biến mất!

Thay vào đó là nụ cười cưng chiều.

Cô ấy vươn tay nhéo hai má Diệp Bắc Minh một chút: “Mới hơn một năm không gặp mà tiểu sư đệ đã cao lên rồi, cũng đẹp trai hơn”.

“Nếu không phải đã sớm xem ảnh của tiểu sư đệ, chị còn không thể tin được đâu”.

Diệp Tiêu Tiêu ngây người.

Thiên Nhận Băng so sánh với vừa rồi, quả thực chẳng khác gì hai người!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhị sư tỷ đừng giễu cợt em”.

“Nếu không phải chị xuất hiện, em còn không biết nên làm cái gì mới tốt đây”.

“Phì!”

Thiên Nhận Băng cười khúc khích: “Tiểu sư đệ, cho dù chị không đến, em cũng sẽ không có chuyện gì”.

“Thanh kiếm này của em...”

Ánh mắt cô ấy ngưng tụ, dừng ở thân kiếm Trấn Ngục: “Ngay cả chị đều cảm giác được nguy hiểm!”

“Tiểu sư đệ dùng hết sức, muốn ra tay giết cảnh giới Tôn Giả cũng không phải là nói chơi”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười, gật đầu.

Nhận được đáp án khẳng định, đôi mắt đẹp của Thiên Nhận Băng dao động một chút.

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Nhị sư tỷ, chị đến thế giới Cao Võ sao?”

“Hơn nữa chị còn là giáo viên của học viện Giám Sát?”

“Học viện Giám Sát là chỗ nào?”

Thiên Nhận Băng kéo cánh tay Diệp Bắc Minh ngồi xuống.

Cô ấy dán lồng ngực lên cánh tay anh, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em hỏi nhiều như vậy, muốn chị trả lời em thế nào đây?”

Vừa ngồi xuống bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Còn có một làn gió thơm phức mũi đánh úp!

Diệp Bắc Minh đều không dao động tí gì: “Nói lần lượt đi”.

“Phì!”

Thiên Nhận Băng cười đến mức lồng ngực run run: “Tiểu sư đệ, em vẫn không thay đổi chút nào”.

“Câu hỏi thứ nhất của em, thân thế của chị khá đặc biệt, không phải đi thế giới Cao Võ”.

“Mà là trở về thế giới Cao Võ!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Nhị sư tỷ lại là người của thế giới Cao Võ?

Còn không chờ anh nghĩ nhiều.

“Câu hỏi thứ hai của em, chị quả thật là giáo viên của học viện Giám Sát!”

“Câu hỏi thứ ba của em, học viện Giám Sát là một thế lực đặc biệt của thế giới Cao Võ, không thuộc sự quản lý của bất cứ thế lực nào”.

“Sự tồn tại của nó là vì giữ gìn trật tự trong vị diện đó!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhị sư tỷ, không phải lối đi giữa thế giới Chân Võ và thế giới Cao Võ đã bị phong tỏa sao?”

“Vì sao người ở thế giới Cao Võ còn có thể xuống thế giới Chân Võ?”

Thiên Nhận Băng giải thích: “Tiểu sư đệ, loại phong tỏa này là để cấm người tu võ ở thế giới Chân Võ đi đến thế giới Cao Võ!”

“Mà không phải phong tỏa chân chính!”

“Ồ?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK