Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1861: Đột phá

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng!

Dường như có người nói với anh, dưới gối đàn ông có vàng!

Đột nhiên.

Có một ngày cả người tự quỳ xuống!

Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận!

Cha đỡ đầu trầm mặc.

Vua tàn sát cất giọng khàn khàn: “Minh Nhi, những người đó mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng! Kiểu tuyệt vọng khó thở!”

“Nếu vi sư nói với con, ban đầu có tổng cộng ba thanh niên từ thế giới Bản Nguyên đến!”

“Người đầu tiên dẫn đầu, trông khoảng hai mươi tuổi”.

“Hai người còn lại, trông khoảng mười bốn mười năm tuổi, là tùy tùng của người thanh niên kia”.

“Người thanh niên dẫn đầu không ra tay, mà cho hai tùy tùng ra tay đã khiến Hoa Vương chết trận, còn hơn một trăm đại năng chúng tôi bị một tên tùy tùng khác truy giết hơn một tháng, tất cả đều bỏ mạng!”

“Minh Nhi, nhớ kỹ, là không có ai sống sót!”

“Toàn! Bộ! Bỏ! Mạng!”

Ngeh thấy lời này.

Diệp Bắc Minh liền chấn kinh, đôi mắt mở thật to không dám tin: “Làm sao có thể!”

“Một thiếu niên mười mấy tuổi đã có thể giết hơn một trăm đại năng?”

Kiếm Chủ Bất Diệt cười khổ một tiếng: “Không thể tưởng tượng nổi đúng không?”

“Thiếu niên đó búng ngón tay một cái, liền tỏa ra vạn đạo kiếm khí!”

“Thậm chí Kiếm Chủ Bất Diệt ta cũng không đỡ nổi một phần trăm kiếm khí!”

Điện chủ điện Thiên Thần cúi đầu, như cà tím nát: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn!”

“Giơ tay thì là pháp tắc trật tự, đã không phải là một thứ của tầng diện”.

“Đúng thế, trận chiến đó quá khủng bố…”

“Vốn không có hy vọng thắng…”

“Thiếu niên tùy tùng đó khủng bố như vậy, thì thanh niên đó đối diện với chúng ta, chẳng phải là cự long cúi nhìn kiến con?”

Chín mươi chín vi sư tỷ nhớ lại cảnh năm đó, trên mặt vẫn sót lại vẻ kinh sợ và tuyệt vọng!

Trong lòng Diệp Bắc Minh cũng vô cùng chấn hãi!

Một thiếu niên mười mấy tuổi, dám một mình truy giết hơn một trăm đại năng thượng cổ!

Đã không thể hình dung bằng từ nghịch thiên!

“Sư phu, tại sao họ phải diệt Hoa tộc?”

Cha đỡ đầu nói lời dọa người: “Đương nhiên là vì tòa tháp trong tay con!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

Cha đỡ đầu gật đầu: “Vật này là Hoa Vương mang về từ thế giới Bản Nguyên, tình hình cụ thể thế nào chúng ta cũng không biết!”

“Hoa Vương chỉ dặn dò, sẽ có một ngày, hậu nhân của ông ấy sẽ mang theo vật này kéo dài huyết mạch Hoa tộc!”

“Nhiệm vụ của chúng ta là khiến con về tổ địa Hoa tộc, mang truyền thừa của Hoa tộc đi!”

“Rời khỏi Thần Quốc Hỗn Độn, đến Thần Giới, Thánh Vực, thế giới Tam Thiên, Đại Lục Cao Võ, thậm chí là thế giới hiện đại, chỉ cần là nơi con thích đều có thể kéo dài huyết mạch Hoa tộc!”

“Mười vị sư tỷ của con, thêm cả những hồng nhan đó cũng đủ cho con sinh con đẻ cái”.

Diệp Bắc Minh cau chặt mày: “Sư phụ, chẳng lẽ sứ mệnh của con chính là sinh con đẻ cái sao?”

Cha đỡ đầu thở dài bất lực: “Minh Nhi, vi sư biết con không phục sự sắp xếp của số phận!”

“Làm vua ở Thần Giới, cúi nhìn chúng sinh cũng là lựa chọn không tồi!”

Diệp Bắc Minh quyết đoán lắc đầu.

Trực tiếp từ chối!

“Sư phụ, mọi người sai rồi!”

Đây là lần đầu tiên anh nghi ngờ quan điểm của chín mươi chín vị sư phụ!

Cha đỡ đầu cau mày, các sư phụ các cũng đều nhìn qua, cau chặt mày.

Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Lần này, đồ nhi sẽ không nghe theo mọi người!”

“Chuyện của Thần Quốc Hỗn Độn, con phải quản, chuyện Hoa tộc năm đó, con cũng phải điều tra rõ ràng!”

“Còn về thế giới Bản Nguyên mà các sư phụ nói, Diệp Bắc Minh con vẫn phải đến xem sao!”

“Con muốn xem xem những người đó, có phải người nào cũng là rồng trên trời, còn chúng ta đều là con kiến dưới chân họ không!”

Trong con mắt của chín mươi chín vị sư phụ phát ra hào quang khác nhau!

Vua tàn sát quát nói: “Cậu nhóc, cho dù thịt nát xương tan, con cũng không sợ sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sợ!”

Kiếm Chủ Bất Diệt quát lớn: “Con không sợ chết? Với thực lực hiện tại của con, có thể ngay cả một đầu ngón tay của họ, con cũng không ngăn được!”

Diệp Bắc Minh cười ngạo nhiên: “Tấm thân tàn này của con giữ lại có tác dụng gì?”

“Diệp Bắc Minh thà chết một cách oanh liệt, cũng không muốn sống chui sống lủi!”

“Tốt!”

Chín mươi chín vị sư phụ đồng thanh khen một tiếng: “Ha ha ha, không hổ là đệ tử mà chúng ta chọn!”

“Quả nhiên con không làm chúng ta thất vọng!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Các sư phụ, mọi người có ý gì?”

Cha đỡ đầu nhếch miệng cười: “Nhóc con! Sư phụ con mãi mãi là sư phụ của con!”

“Con đã là cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong rồi phải không? Bước vào cảnh giới Thần Hoàng cần có đạo của riêng con!”

“Bây giờ, con đã có đạo của mình rồi! Nếu không tin, con thử đột phá xem?”

“Ừm?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Lẽ nào vừa nãy các sư phụ nói nhiều như vậy là để dẫn dắt anh đi lên đạo của mình?

Liền sau đó, Diệp Bắc Minh bỗng mở đôi mắt!

Ầm ầm!

Một đường sét khủng bố giáng xuống từ trên bầu trời, trên không trung cả tổ địa Hoa tộc hóa thành biển sấm sét!

Lôi kiếp của cảnh giới Thần Hoàng, đến như đã hẹn!
Chương 1862: Chấn hãi

“Anh Diệp?”

Cơ thể Nghê Hoàng chấn động, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Lục Linh Nhi bên cạnh cũng ngẩn người: “Anh ta sắp độ kiếp sao? Thiên kiếp của cảnh giới Thần Hoàng?”

Diệp Bắc Minh không để ý hai người, kích động buột miệng nói: “Sư phụ, mọi người vì để giúp con độ kiếp tiến vào cảnh giới Thần Hoàng ư?”

Liền sau đó.

Trong đầu vang lên giọng của cha đỡ đầu: “Trước khi Hoa Vương qua đời đã căn dặn, vạn đời sau, Hoa tộc có một người tên là Bắc Minh!”

“Chúng ta đã đợi hết một kỷ nguyên, cuối cùng đã đợi được con!”

“Nếu con chấp nhận số phận, chúng ta sẽ quên hết tất cả đi luân hồi!”

“Nếu con không phục, Hoa tộc ta sẽ cược hết tất cả may mắn!”

“Cùng con chiến thêm một trận!”

Chín mươi chín vị sư phụ đồng thanh quát lớn!

“Được rồi, độ kiếp cho tốt đi!”

Giọng nói biến mất.

Diệp Bắc Minh kích động đến máu nóng sôi sục, anh không do dự, đôi mắt sầm xuống xông vào sâu trong lôi kiếp.

Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi ngẩn ngơ, chấn hãi tuyệt vọng nhìn lôi kiếp trên bầu trời!

Nửa canh giờ sau.

Lôi kiếp dần biến mất, Diệp Bắc Minh tiến vào cảnh giới Thần Hoàng không hề bất ngờ!

Anh đứng trên không trung, trên người tỏa ra sự tự tin mạnh mẽ: “Đây chính là cảnh giới Thần Hoàng sao? Con đường mình phải đi vừa là y đạo, cũng là đan đạo!”

“Là kiếm đạo, còn là đạo tàn sát, còn có đạo vô đich mà bản thân mình kiên trì đi tiếp!”

“Sư phụ, con hiểu rồi!”

“Các sư phụ muốn con kiên trì bản tâm, đây là đạo của bản thân mình!”

Vua tàn sát cười nói: “Đồ nhi, chúc mừng con đã lĩnh ngộ!”

Cha đỡ đầu lên tiếng theo: “Đồ nhi, bắt đầu từ bây giờ có thể để chúng ta rời khỏi huyệt mộ Hỗn Độn rồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Sư phụ, thần hồn của mọi người sau khi rời khỏi huyệt mộ Hỗn Độn, sẽ không tiêu tan sao?”

“Ha ha ha!”

Chín mươi chín vị sư phụ phát ra tiếng cười sảng khoái.

“Tổ địa Hoa tộc là thế giới không gian mà Hoa Vương xây dựng, nơi này đều là pháp tắc mà Hoa Vương để lại!”

“Chỉ cần có tượng đài định hình linh hồn, thần hồn của chúng ta có thể từ từ hồi phục ở đây, và nuôi dưỡng ra máu thịt!”

“Tốt quá rồi!”, Diệp Bắc Minh kích động.

Không còn do dự, một ý niệm.

Khi mở ra huyệt mộ Hỗn Độn trước mặt Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi, hai người kinh ngạc nhìn vào trong không gian xám mờ, chín mươi chín bia mộ liên tiếp bay ra!

“Đây là…”

Hai người kinh ngạc mở to đôi mắt, ôm chặt cái miệng nhỏ không dám tin!

“Cậu nhóc, chúng tôi cũng muốn mượn dùng tổ địa Hoa tộc!”

“Có thể sống lại, thật tốt quá!”

Bia mộ của thần chủ tuyệt thế và Long Đế cùng bay ra, một trăm linh một bia mộ xếp hàng ngay ngăn trên bãi đất trống rộng lớn phía trước!

“Chuyện gì vậy?”

“Bia mộ lại biết nói? Các người là ai?”

Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi bị chấn hãi cực lớn.

Diệp Bắc Minh Hoa tộc quay đầu nhìn hai người một cái, không giải thích nhiều: “Đây là bia mộ của một trăm linh một sư phụ của tôi, còn là đại năng thượng cổ của Hoa tộc!”

“Đại năng thượng cổ của Hoa tộc?”

Lục Linh Nhi mở to đôi mắt: “Chẳng phải Hoa tộc đã bị diệt tộc rồi sao? Chẳng lẽ tàn hồn của họ vẫn còn sống?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt, một luồng sát ý khóa chặt Lục Linh Nhi: “Chú ý ngôn từ của cô, còn dám ăn nói bừa bãi, tôi sẽ tiễn cô lên đường!”

Lục Linh Nhi ngẩn người.

Nổi lên cơn lửa giận: “Anh muốn giết tôi? Tôi là công chúa của Thần Quốc Hỗn Độn đấy!”

“Công chúa cái gì, Thần Quốc Hỗn Độn sắp diệt vong rồi!”,Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng khinh thường.

“Anh!”

Lục Linh Nhi tức đến đỏ mắt, như sắp òa khóc.

Cha đỡ đầu quát một tiếng: “Nhóc con, cô bé này là con gái của Lục Thiên Thần phải không? Đừng ức hiếp người ta!”

“Vi sư đã nói, Hoa tộc diệt vong không liên quan gì đến Lục Thiên Thần!”

“Năm đó là Lục Thiên Thần giúp đỡ, thần hồn của chúng ta mới có cơ hội được luân hồi!”

“Lục Thiên Thần liệt Hoa tộc vào lời cấm kỵ, cũng là vì để người của Thần Quốc Hỗn Độn không bàn tán về Hoa tộc, tránh nhắc lại chuyện cũ khiến người ta phát hiện bí mật chúng ta chưa chết!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, nhưng không nói gì.

Giọng của cha đỡ đầu tiếp tục vang lên: “Con cũng không nghĩ xem, nếu Lục Thiên Thần muốn diệt chúng ta, tổ địa Hoa tộc làm sao lại ở dưới đế cung của nhà họ Lục chứ?”

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý.

Nghe thấy lời này, Nghê Hoàng cứng đờ tại chỗ!

Lục Linh Nhi ôm miệng: “Các ông thực sự là đại năng thượng cổ Hoa tộc?”

“Không lừa già dối trẻ!”

Giọng của cha đỡ đầu vang lên.

Đồng tử của hai cô gái không ngừng co lại, tất cả mọi việc gây chấn hãi cực lớn cho họ!

Diệp Bắc Minh cất giọng nghiêm trọng: “Các sư phụ, sau đây đồ nhi phải làm thế nào?”

Vua tàn sát nói: “Tăng cảnh giới! Cảnh giới của con thực sự quá thấp!”

“Nhóc con, theo lý mà nói thì con vô địch trong cùng cảnh giới, chỉ là vì con vượt cấp giết địch quá khủng bố!”

“Cho nên mới dẫn đến cảnh giới không theo được, thì đã đến thế giới cấp cao hơn!”

“Nếu theo kế hoạch của vi sư, ít nhất còn cần một ngàn năm nữa mới có thể đến Thần Quốc Hỗn Độn!”
Chương 1863: Biết nhiều làm gì

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.

Theo ý của các sư phụ, tư chất tốt quá cũng là lỗi của anh?

Vua tàn sát chuyển giọng: “Được rồi, cậu nhóc, nơi này không thể ở lại lâu, con nên đi rồi”.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Sư phụ, nơi này có nhiều dược liệu như vậy!”

“Còn có sức mạnh của long mạch hỗ trợ, con ở đây nâng cao hai cảnh giới lớn chẳng phải là hoàn hảo sao?”

Thần hồn của cha đỡ đầu lắc đầu: “Con đơi được, mấy sư tỷ của con có thể đợi được không?”

Nghe nhắc đến mấy sư tỷ, Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười: “Sư phụ, xin hãy nói rõ!”

Thần hồn của cha đỡ đầu giơ tay điểm một cái.

Một đường hào quang chui vào giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh.

“Đi tìm mấy tông môn này, các sư tỷ của con sẽ phối hợp hành động với con!”

Mấy cái tên địa danh xuất hiện ở sâu trong đầu của Diệp Bắc Minh!

“Vậy họ thì sao?”

Diệp Bắc Minh lướt nhìn Nghê Hoàng vàLục Linh Nhi.

“Để họ ở lại, ở lại đây mới là an toàn nhất với họ!”

“Được”.

Diệp Bắc Minh không nói nhiều, cao từ với trăm vị sư phụ, quay người bước một bước lên tế đàn!

“Dạ Thần… Dạ công tử, đợi đã!”

Lục Linh Nhi nhìn thấy Diệp Bắc Minh định đi, mau chóng chạy theo.

Bàn tay nhỏ trắng ngần bám lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Dạ công tử, nếu có thể, xin anh cứu mẫu hậu của tôi!”

Diệp Bắc Minh cau mày!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh do dự, Lục Linh Nhi liền quỳ xuống đất!

Vẻ mặt cầu xin: “Dạ công tử, tôi cầu xin anh đấy, chỉ cần anh đồng ý, bây giờ tôi chết cũng được!”

Nói xong, lấy ra một con dao găm rạch về phía cổ của mình!

“Thôi được!”

Diệp Bắc Minh tóm lấy con dao của Lục Linh Nhi: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không bảo đảm chắc chắn có thể cứu được Tiêu Phi Yên!”

“Cảm ơn, cảm ơn Dạ công tử!”

Lục Linh Nhi cảm kích rơi nước mắt.

Diệp Bắc Minh không do dự, lấy ra ba tấm Hắc Long Lệnh, nhỏ máu tươi lên tế đàn!

Bước một bước vào cánh cửa không gian!

“Tên nhóc đó đi rồi, khoảng thời gian tiếp theo sợ rằng chúng ta sẽ rất nhàm chán!”

Một giọng nói coi thường tất cả vang lên: “Hay là, cho tên nhóc đó có thêm hai sư muội?”

“Ấy? Ý kiến hay!”

Các sư phụ khác cùng tán thành.



Bên ngoài, Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông đầy bực bội canh gác trên tế đàn.

“Đáng ghét! Vừa nãy tên súc sih đó lại mở tổ địa Hoa tộc thật, chúng ta cũng không phản ứng lại!”, Ngô Thao hận thù nói.

Tông chủ Võ Cực Tông sầm mặt: “Lần sau nếu hắn dám ra nữa, bản tông chủ nhất định lột sống hắn!”

Đột nhiên.

Vù!

Một cánh cửa không gian mở ra!

Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông ngẩn người, quay sang nhìn nhau một cái: “Lại mở rồi?”

“Đáng chết!”

“Vãi!”

Hai người lập tức phản ứng lại, cực kỳ tức giận giết về phía Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, mày nghĩ đùa giỡn bọn bao vui lắm hả?”

Lần này Diệp Bắc Minh không rút chạy.

Mà chủ động bước ra một bước, bật nhảy bay lên như lò xo.

Phập! Phập!

Hai chân như thiên thạch, đập lên lồng ngực của Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông!

Giày Warrior lập tức nhuốm máu đỏ tươi!

Hai người lập tức bay đi, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

“Mày… thực lực của mày sao đột nhiên mạnh hơn nhiều như vậy?”

“Tao biết rồi, chắc chắn là mày có được bảo bối của Hoa tộc, nhóc con, biết điều thì mau giao bảo vật của Hoa tộc ra đây!”, hai người lập tức phản ứng lại, hằm hằm uy hiếp.

Diệp Bắc Minh cười: “Các người còn không biết hoàn cảnh của mình phải không?”

Bước ra một bước, một luồng sóng khí vô hình nổ tung!

Rắc!

Thậm chí Ngô Thao còn không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay thế nào, thì cái cổ đã méo nó kỳ lạ!

Cái đầu xoay ba trăm sáu mươi độ, con người lồi ra, nhìn chằm chằm tông chủ Võ Cực Tông bên cạnh!

Phập!

Một tiếng vang lớn!

Đầu của Ngô Thao nổ tung, cơ thể đổ xuống!

“Ngô đại trưởng lão!”

Tông chủ Võ Cực Tông vô cùng kinh sợ, họ đều là cảnh giới Thiên Quân!

Tuy chỉ là sơ kỳ, không cùng một đẳng cấp với Tù Sư cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong, cũng chắc chắn không thể nào bị người khác dễ dàng bẻ gãy cổ đầu nổ tung mà chết như vậy!

“Rốt cuộc mày đã có được gì trong tổ địa Hoa tộc? Chẳng lẽ là truyền thừa của Hoa Vương Diệp Quân Lâm?”

Tông chủ Võ Cực Tông vừa lùi lại, vừa kinh sợ hỏi.

Diệp Bắc Minh cười đuổi theo: “Một người chết còn cần biết nhiều thế làm gì!”



Cùng lúc đó, Tù Sư đi đến ngoài tẩm cung của Tiêu Phi Yên.

“Không có lệnh của bản vương, không ai được vào!”

Tù Sư ra lệnh cho mấy ông lão canh gác lối vào tẩm cung!

“Rõ!”
Chương 1864: Bảo bối

Tuy Tiêu Phi Yên trở thành tù nhân, nhưng dù sao cũng là Thần Hậu, nên không bị nhốt vào thiên lao.

Mà phong ấn tu vi, nhốt trong tẩm cung của bà ta!

Tù Sư đẩy mở cửa tấm cung một cách thô bạo, Tiêu Phi Yên trong tẩm cung lập tức đứng lên: “Tù Sư, ông đến đây làm gì? Tôi ra lệnh cho ông lập tức thả bản hậu ra!”

“Nếu không đợi Thần Quân quay về, Tù tộc các ông chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”

Tù Sư cười đầy ý sâu xa: “Vậy sao? Tôi cũng rất muốn gặp Lục Thiên Thần!”

“Chỉ là không biết chốc nữa khi bản vương sủng hạnh Thần Hậu, Lục Thiên Thần liệu có xuất hiện không đây?”

Vẻ mặt Tiêu Phi Yên biến sắc: “Ông muốn làm gì?”

Tù Sư giơ tay tóm lên hư không, một luồng sức mạnh trói buộc Tiêu Phi Yên, tay chân không thể nhúc nhích!

“Mọi người đều nói Lục Linh Nhi là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Hỗn Độn, ai mà không biết mẫu thân của cô ta Tiêu Phi Yên còn quyến rũ hơn!”

Tù Sư búng ngón tay!

Xoẹt! Tiếng vải bị xé rách vang lên!

Áo dài cung trang của Tiêu Phi Yên lập tức hóa thành mảnh vụn, lộ ra lớp áo cuối cùng!

“Ông dám làm vậy với tôi?”

Toàn thân Tiêu Phi Yên run lên!

Ánh mắt của Tù Sư sáng lên: “Mẫu thân của đệ nhất mỹ nữ đại lục Hỗn Độn, quả nhiên bất phàm!”

“Người phụ nữ mà Lục Thiên Thần phải lòng, hôm nay Tù Sư tôi cũng phải hưởng thụ!

Vừa dứt lời.

Tù Sư mau chóng đi đến trước người Tiêu Phi Yên!

“Bà nói xem, tôi lột chỗ nào trước đây?”

“Ông dám!”, Tiêu Phi Yên nghiến răng nghiến lợi.

“Ha ha ha? Bản Vương không dám?”, Tù Sư ngửa cổ lên trời cười lớn.

Năm ngón tay tóm về phía Tiêu Phi Yên!

Một luồng sức mạnh chuẩn xác cuốn đến!

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Ba âm thanh vải rách lần lượt vang lên, dồ lót trên người Tiêu Phi Yên đều rách vụn, ngoại trừ hai đồ phòng tuyến cuối cùng!

Mọi thứ thường ngày ẩn dưới lớp cung trang uy nghiêm, gần như đều lộ ra trước mặt Tù Sư!

“Vãi… đẹp!”, đồng tử của Tù Sư co lại: “Chỉ là không biết Thần Hậu so với các phụ nữ khác, rốt cuộc có điểm nào khác nhau?”

Tiêu Phi Yên tức đến tái xanh mặt, sau đó lại biến thành trắng bệch!

Chẳng lẽ mình thực sự phải thất thân cho Tù Sư?

Nghĩ đến đây.

Một hàng lệ không nhịn được trào ra, nói với giọng gần như cầu xin: “Tù Sư… tôi xin ông đấy, ông muốn giết tôi, hành hạ tôi thế nào cũng được…”

“Cầu xin ông, đừng động vào tôi…”

Thần Hậu Thần Quốc Hỗn Độn lại đang vẫy đuôi cầu xin?

“Ha ha ha!”

Máu trong người Tù Sư sôi sục, không nhịn được cười điên cuồng: “Nếu những người khác của đại lục Hỗn Độn biết Thần Hậu cầu xin tôi như vậy, thì sẽ tỏ vẻ thế nào đây?”

Nói xong!

Đưa ra cánh tay thô to tóm về phía Tiêu Phi Yên!

Hình thành sự đối lập mới mẻ với làn da trắng ngần không tì vết của bà ta, khi sắp giật vải che cuối cùng xuống!

Thịch! Thịch! Thịch!

Đột nhiên.

Tiếng gõ cửa vang lên!

Tù Sư bực mình quay đầu: “Không phải Bản vương đã nói, không có lệnh của bản vương, không ai được làm phiền hả?”

Một tiếng quát lớn: “Cút!”

Quay đầu, đang định tiếp tục việc chưa hoàn thành!

Thịch! Thịch! Thịch!

Tiếng gõ cửa lại vang lên!

Tù Sư vô cùng bực mình: “Vãi! Các người coi lời của bản vương như gió thổi qua tai hả?”

“Tôi thấy mấy tên phế vật các người đang muốn chết mà!”

Quay người, bước đến cửa lớn tẩm cung!

Khoảnh khắc mở cửa!

Một bóng hình đứng ở đó, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Tù Sư!

“Tông chủ Võ Cực Tông? Ông đến đây làm gì?”, Tù Sư cau mày.

Liền sau đó.

Cổ của tông chủ Võ Cực Tông nghẹo sang một bên, cái đầu lai bộp bộp một tiếng rơi xuống đất!

“Ông!”

Tù Sư sợ giật mình.

Lúc này, phía sau vang lên giọng kinh ngạc của Tiêu Phi Yên: “Sao cậu lại ở đây? A… đừng nhìn chỗ đó…”

Tù Sư mau chóng quay đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo từ chiếc nhẫn trữ vật ném cho Tiêu Phi Yên: “Mặc vào trước đi rồi tính!”

“Dạ Thần, là mày?”

Tù Sư ngẩn người.

Sau đó, trên khuôn mặt già hiện lên nụ cười kích động: “Mày lại ra khỏi tổ địa Hoa tộc? Nói mau, trong tổ địa Hoa tộc rốt cuộc có thứ gì?”

Bóng người của Tù Sư gần như lao đến cùng lúc với giọng nói!

Một cánh tay lớn nghiền áp về phía bả vai Diệp Bắc Minh!

“Nhóc con, quỳ xuống trả lời cho lão phu!”

“Ha ha”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia băng lạnh khát máu, kiếm Thiên Ma xuất hiện trong tay chém ra một đường!

Vừa hay chạm vào bàn tay của Tù Sư nghiền áp xuống!

Rắc một tiếng giòn tan!

Cả bàn tay của Tù Sư lập tức máu thịt lẫn lộn một mảng, ba đầu ngón tay nổ tung: “Mày! Thực lực của mày tiến bộ rồi ư? Chuyện này là thế nào?”

Tù Sư vừa kinh ngạc vừa tức giận!

Mau chóng lùi lại!

Trong con mắt lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng giống như Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông: “Bản vương biết rồi, chắc chắn là đồ của Hoa tộc để lại!”

“Rốt cuộc mày có được cái gì? Còn chưa đế nửa ngày, lại có thể đối kháng với bản vương?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời!

Tay cầm kiếm Thiên Ma bước lên trước, lại chủ động tấn công!
Chương 1865: Tháo chạy

“Cái thứ như con kiến, mày dám chủ động tấn công bản vương? Muốn chết hả!”, Tù Sư tức giận gào thét một tiếng.

Phía sau hiện lên hình ảnh một con sư tử, lao vào Diệp Bắc Minh như bẻ cành khô!

“Rồng đến!”

Diệp Bắc Minh quát một tiếng!

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long xông ra từ trong kiếm Thiên Ma đập mạnh vào con sư tử, hai bên cùng nổ tung!

Một luồng sóng khí như sóng thần cuồn cuộn lao ra!

Diệp Bắc Minh lùi lại mười mấy bước, đáp xuống trước người Tiêu Phi Yên!

“Dạ Thần, cậu tiến bộ nhiều như vậy ư?”, Tiêu Phi Yên đầy chấn kinh.

Tù Sư cũng lùi lại bảy bước, mỗi một bước đều để lại một hố sâu đường kính một mét trên gạch nền!

Sau khi Tù Sư dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh!

Trong đôi mắt tràn đầy sát ý dày đặc và kiêng sợ không thôi: “Dạ Thần, bản vương cho mày một cơ hội cuối cùng!”

“Chỉ cần mày đưa bản vương tiến vào tổ địa Hoa tộc, tôi có thể cho mày chết thoải mái, hơn nữa còn giữ cho mày một thi thể hoàn chỉnh!”

Diệp Bắc Minh lại bật cười: “Tù Sư, nếu ông nắm chắc tuyệt đối giết được tôi thì sẽ không nói lời này!”

“Tù Sư, ông, sợ rồi!”

“Hỗn xược! Bản vương có gì phải sợ?”

Giọng của Tù Sư âm trầm đến dọa người, một luồng uy áp cảnh giới Thiên Quân bùng phát: “Đã như vậy, bản vương cho mày biết thế nào là tuyệt vọng!”

“Sư tử chín đầu, ra đây!”

Quát một tiếng!

Khí thế của Tù Sư bùng phát!

Đến cuối cùng, sư tử phía sau lại hóa thành một con sư tử chín đầu!

Cả đại điện tẩm cung chấn rung dữ dội, sư tử chín đầu gầm lên một tiếng!

Sóng âm bùng ra, cả đại điện hóa thành một đống đổ nát!

Sư tử chín đầu xông đến từ khói bụi ngút trời, chín cái đầu đồng thời cắn xé về phía Diệp Bắc Minh!

“Rồng đến!”

Kiếm khí của Diệp Bắc Minh phát ra, lại ngưng tụ thành một con huyết long, bị sư tử chín đầu cắn xé nuốt chửng tại chỗ!

Tù Sư cười lạnh lùng lắc đầu: “Dạ Thần, mày đừng phí sức nữa!”

“Mày có huyết mạch Hoa tộc, bản vương cũng đâu phải không có hai dòng máu chứ? Trong cơ thể của Tù tộc tôi có một nửa huyết mạch sư tử Thôn Thiên thượng cổ!”

“Mày chết chắc rồi! Giữ cho hắn một hơi thở là được, giết!”

“Hú!”

Sư tử chín đầu lao đến lần nữa!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Thiên Ma, chém ra chín con huyết long, nhưng chỉ có thể ngăn được sư tử chín đầu một lát!

Toàn bộ chín con huyết long đều bị cắn xé, nuốt chửng!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, không ngờ thực lực của Tù Sư lại mạnh như vậy!

Đây chính là cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong sao?

Tuy chỉ cách cảnh giới Thiên Quân sơ kỳ hai cảnh giới nhỏ, lại khác một trời một vực!

‘Nếu sử dụng sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mình nắm chắn có thể giết chết sư tử chín đầu, nhưng một khi dùng thanh kiếm đó…’, sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, anh lo sợ sẽ dẫn đến thế lực đáng sợ hơn Tù Sư đến!

Không chừng thế giới Bản Nguyên sẽ lập tức biết thanh kiếm này ở trong tay anh!

Cùng lúc đó.

Một bóng hình từ phía xa vội vã chạy đến: “Tù Sư, đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi Tiêu Trấn Quốc nhìn thấy Diệp Bắc Minh trong đống đổ nát, con mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Dạ Thần, là mày? Mày lại ra rồi?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh vụt người, đáp xuống bên cạnh Tiêu Phi Yên, ôm lấy bà ta!

Ảnh Thuấn!

Liền sau đó xuất hiện ở chỗ cách mấy trăm mét!

“Đừng để hắn chạy! Mau đuổi theo!”, Tù Sư phát hiện ra ý đồ của Diệp Bắc Minh, tức giận gào thét.

Diệp Bắc Minh liên tục sử dụng ảnh thuấn, biến mất!

Tù Sư suýt tức chết: “Đáng chết! Người đâu, đuổi theo cho tôi!”

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Bất luận là người nào bắt được tên nhóc này, bản vương bảo đảm người đó và thế hệ con cháu đời sau sẽ được hưởng đãi ngộ vương tộc!”

Võ giả xung quanh đỏ bừng đôi mắt, đuổi theo bất chấp!

Cùng lúc đó, lão Hà và Bạch Tông Hà vội vã chạy đến!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hai người đều thộn mặt.

Tiêu Trấn Quốc sắc mặt âm trầm, con mắt bất định: “Dạ Thần lại ra từ tổ địa Hoa tộc! Làm sao hắn có cái gan đó?”

“Cái gì? Dạ Thần ra từ tổ địa Hoa tộc?”, Bạch Tông Hà ngẩn người.

Đôi mắt của lão Hà đang nhỏ máu: “Tên súc sinh này đã giết con trai của tôi! Hắn còn dám đi ra, tôi nhất định phải cho hắn chết!”

Tiêu Trấn Quốc không để ý hai người, mà nhìn Tù Sư: “Tù Sư, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Với thực lực của tên nhóc này, lại có thể tháo chạy được trước mắt ông?”

“Còn cứu được Tiêu Phi Yên? Ông có biết không có Tiêu Phi Yên, bảy ngày sau trẫm đăng cơ thế nào?”

Tù Sư vốn đã tức không chịu nổi, nghe xong lời này trực tiếp cười lạnh lùng một tiếng: “Tiêu Trấn Quốc, ông còn muốn đăng cơ?”

“Ông có biết thực lực của Dạ Thần còn tiến bộ không chỉ gấp mười lần không! Ngay vừa nãy thôi, hắn lại có thể đánh thương được bản vương!”

“Còn ép bản vương triệu hồi sư tử chín đầu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK