Toàn thân mọi người run lên!
Những võ giả khủng bố bình thường khó gặp, hôm nay lại đến đông đủ.
Có võ giả kinh ngạc: “Lục Lâm Thiên của nhà họ Lục, chẳng phải giới võ đạo lan truyền tin ông ta bị phế rồi sao? Sao bỗng nhiên lại không sao!”
Một võ giả khác nén thấp giọng nói: “Theo thông tin của tôi”.
“Nghe nói có một thần y trẻ đi vào nhà họ Lục, sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm chữa khỏi cho Lục Lâm Thiên!”
“Cái gì?”
Võ giả xung quanh đều kinh ngạc.
“Suýt!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Vãi, là loại châm pháp mà theo truyền thuyết, chỉ cần còn một hơi thở, thì có thể cướp người về từ tay Diêm Vương phải không?”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm xuất hiện rồi?”
Một loạt võ giả gần đó đều mở to con mắt.
Quay sang nhìn nhau.
…
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến.
Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong đi theo phía sau, còn dẫn theo một đoàn trưởng lão của hiệp hội võ đạo Giang Nam.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có cảm giác ngọa hổ tàng long chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cảm nhận được rồi, ít nhất có mười mấy khí tức có thể uy hiếp tôi”.
“Nhưng, cũng chỉ là uy hiếp thôi”.
Nếu những võ giả đó nghe được lời này, chắc chắn sẽ chấn kinh đến chết!
Mẹ kiếp!
Ở đây có một trăm mấy chục ngàn võ giả.
Gần như tất cả võ giả hàng đầu của Á Châu đều đến.
Mới chỉ có mười mấy khí tức có thể uy hiếp cậu?
Chỉ là uy hiếp?
Cậu muốn nghịch thiên hả?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nếu để tôi giúp, cậu bùng phát toàn bộ thực lực, không ai có thể uy hiếp cậu”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, anh không lo lắng có nguy hiểm.
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh còn phát hiện một vài gương mặt quen thuộc.
Hai bố con Lục Lâm Thiên và Lục Khi Sương thì không cần nói.
Ở gần bọn họ, còn có một vài võ giả cũng cường mạnh như Lục Lâm Thiên.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, đó đều là võ giả của gia tộc ẩn thế khác.
Đám người Khương Sơn Hà và Khương Hàn Nguyệt cũng ở trong đám đông, có lẽ là nhà họ Khương cổ võ.
Ở bên khác.
Thế gia của Long Đô sớm đã ngồi vào vị trí.
Đám người nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Diệp, nhà họ Phó.
Diệp Cấm Thành dẫn theo cháu gái Diệp Như Ca.
Còn có nhà họ Hàn của Trung Hải.
Hai ông cháu Hàn Kim Long, Hàn Nguyệt.
Tô Mạc Già cũng có mặt trong đám đông, ngồi cùng một khu vực với thế gia của Trung Hải.
Cô ta vẫy tay với Diệp Bắc Minh từ xa: “Tiểu sư bá!”
Đều là người quen.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Ngụy Yên Nhiên?”
Ngụy Yên Nhiên dẫn đầu, thay mặt cho nhà họ Ngụy ngồi vị trí gia chủ.
Ngụy Yên Nhiên lập tức phát hiện ra Diệp Bắc Minh, chậm rãi đứng lên, ánh mắt rất phức tạp.
Diệp Bắc Minh cười và gật đầu với cô ta.
“Phù!”
Đám người nhà họ Ngụy thở nhẹ nhõm, suýt nữa suy sụp.
“Tốt quá, Diệp Bắc Minh không có ý tiếp tục đối phó nhà họ Ngụy chúng ta”.
“Xem ra gia chủ đúng là người phụ nữ của anh ta!”
Một vài người có cương vị cao nhà họ Ngụy được một phen sợ hãi.
Họ vốn là người của chi khác, bây giờ lắc mình một cái, biến thành người có cương vị cao nhà họ Ngụy.
Ngụy Yên Nhiên cười khổ không thôi, cô ta và Diệp Bắc Minh đâu có quan hệ nam nữ gì?
Những người này chỉ nghĩ lung tung!
Một cô gái trong đám đông kích động: “Sư phụ, anh ta đến rồi!”
Tối hôm đó, cảnh tượng Diệp Bắc Minh đánh chết Khương Sơn Điêu vẫn còn như hiện ngay trước mắt!
Phong Cửu U nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
“Diệp Bắc Minh đến rồi!”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?”
“Trẻ quá, những lời đồn về cậu ta đều là thật sao?”
Rất nhiều võ giả chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, đều hiếu kỳ nhìn qua.
Có người chấn kinh!
Có người nghi hoặc!
Có người nổi hứng thú!
Có người nổi sát ý băng lạnh!
Một tháng gần đây, cả Á Châu gần như ngày nào cũng có thể nghe được cái tên của Diệp Bắc Minh.
Có người thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày trước, anh ta còn đến Âu Châu một chuyến, không biết có thật không…”
…
Lâm Thương Hải lên tiếng: “Thiếu chủ, chúng ta mau vào ngồi đi”.
“Chủ nhân, vào ngồi trước rồi tính”.
Vạn Lăng Phong cũng gật đầu.
Ở đây có quá nhiều võ giả khủng bố.
Bởi vì Diệp Bắc Minh xuất hiện, cho nên rất nhiều người nhìn qua.
Áp lực của hai người rất lớn!
Diệp Bắc Minh tiện miệng đáp lại: “Được”.
“Thiếu chủ, hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam chúng ta ngồi bên này”.
Lâm Thương Hải chỉ vào một góc.
Ở gần cuối!
Gần như là ở bên rìa của hội trường võ đạo.
Hơn nữa cũng chỉ có băng ghế nhỏ bình thường.
So với ghế thái sư gỗ lim ở khu vực chính giữa, đúng là khác một trời một vực.
Vô cùng tồi tàn!
Diệp Bắc Minh quay người, đi về phía khu vực trung tâm hội trường: “Đi thôi, chúng ta đổi vị trí”.
“Cái gì?”
Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau.
Dẫn người vội vàng đi theo.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đi đến trung tâm của hội trường võ đạo.
Anh nhìn thấy một lá cờ tổ quốc của Đông Doanh ở vị trí hàng đầu tiên!
Bên cạnh đều là ghế thái sư gỗ lim cao cấp.
Người Đông Doanh tạm thời chưa đến, cho nên không có ai ngồi đó.
Phập!
Diệp Bắc Minh đập một chưởng qua, đánh nát vụn lá cờ của Đông Doanh.
“Chúng ta ngồi ở đây!”
Soạt!
Một trăm mấy chục ngàn võ giả có mặt đều nhìn qua, tất cả đều ngẩn người!
Trực tiếp cướp vị trí của người Đông Doanh?
Mẹ kiếp, anh ta cũng thật bá đạo quá!
Quá ngông cuồng!
Lục Lâm Thiên kinh hãi: “Cậu ta đang làm gì vậy?”
Lục Khi Sương cũng thộn người.
Hàn Kim Long giật mí mắt.
Hàn Nguyệt há hốc cái miệng nhỏ.
Diệp Cấm Thành cũng không ngờ.
Con mắt của Diệp Như Ca lóe lên.
Ánh mắt của đám người nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Phó đều nghiêm trọng.
Phong Cửu U mỉm cười: “Đúng là rất cá tính!”
Bỗng nhiên.
Giọng của một cô gái Đông Doanh vang lên: “Diệp Bắc Minh, anh đang làm gì vậy? Coi thường quy tắc của đại hội võ đạo phải không?”
“Đây là vị trí của đảo quốc Đông Doanh, anh cũng dám cướp?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Là ai cho phép người Đông Doanh tham dự đại hội võ đạo, đã hỏi tôi chưa?”
“Uy Hoàng cũng bị tôi giết rồi, cô là cái thá gì?”
“Cũng dám sủa trước mặt tôi?”
Một trăm mấy chục ngàn người cùng nín thở.
Cả hội trường đại hội võ đạo.
Yên lặng!
Chương 317: Cậu muốn đại náo đại hội võ đạo đúng không!
Gà rừng?
Cô ta đường đường là công chúa Đông Doanh, thế mà bị nhục nhã gọi là một con gà rừng?
Miyako Aiko tức giận: "Anh nói bậy bạ gì vậy?"
"Phụ hoàng tôi chết bệnh, bây giờ em trai tôi kế thừa ngôi vị hoàng đế, cái gì gọi là bị giết?"
Cô ta lại cường điệu một lần: "Nghe rõ đây, phụ! Hoàng! Tôi! Chết! Bệnh!"
Đương nhiên không thể thừa nhận được.
Uy Hoàng bị Diệp Bắc Minh giết?
Một khi thừa nhận chuyện này, đảo quốc Đông Doanh sẽ bị phá hoại!
Chắc chắn không thể ngóc đầu lên được trên quốc tế.
Rất nhiều võ giả đều vô cùng kinh ngạc.
Uy Hoàng tiền nhiệm là bị Diệp Bắc Minh giết?
Không phải Đông Doanh tuyên bố với bên ngoài là Uy Hoàng tiền nhiệm chết bệnh sao?
Bởi vì tin tức bị chặn, cho nên rất nhiều người đều không biết chuyện đã xảy ra ở Đông Doanh.
Giờ phút này.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh thật kỹ.
Bỗng nhiên.
Một tiếng quát lớn truyền đến: "Diệp Bắc Minh, cậu đang làm cái gì đấy, cậu không có tên tuổi không có địa vị trong giới võ đạo, có tư cách ngồi ở vị trí của đảo quốc Đông Doanh sao?"
Đám võ giả trong đại hội võ đạo đều nhìn qua.
Người nói chuyện chính là một ông lão dáng người gầy yếu, có một loại khí tức khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Là Bùi lão!"
Mọi người chấn động.
Bọn họ đã nhận ra ông lão vừa lên tiếng!
"Nhà họ Bùi là gia tộc người thủ hộ của Long quốc, Bùi lão lại là một trong những trọng tài của đại hội võ đạo lần này”.
"Ông ta đã tự mình mở miệng, Diệp Bắc Minh còn dám lỗ mãng nữa ư?"
Một số võ giả không ngừng cười lạnh.
Bùi Thiên Nhận!
Gia tộc ẩn môn nhà họ Bùi, Võ Tôn hậu kỳ, sắp đến đỉnh phong.
Diệp Bắc Minh thờ ơ, không để ý đến Bùi Thiên Nhận.
Diệp Cấm Thành kêu to không tốt: "Nguy rồi, gặp phải chuyện không may rồi!"
Hàn Kim Long ở một bên mỉm cười: "Diệp lão ca đừng hoảng hốt, tôi tin tưởng Diệp tiên sinh”.
"Ông nội, đó chính là nhà họ Bùi!", Hàn Nguyệt vô cùng lo lắng.
Hàn Kim Long lại lắc đầu: "Nhà họ Bùi thì sao chứ?"
"Lấy tính cách của Diệp tiên sinh, sẽ không có người nào có thể khiến cậu ấy sợ hãi, chỉ là nhà họ Bùi thôi, không trấn áp cậu ấy được!"
Những người khác ở đây đều nhìn qua.
Bùi Thiên Nhận thấy Diệp Bắc Minh không để ý đến mình, lửa giận trong lòng bốc lên: "Diệp Bắc Minh, lão phu nói với cậu đấy, cậu không nghe thấy sao?"
"Còn không mau cút đi, Long quốc là một nước lớn, chúng ta phải có phong thái của một nước lớn!"
"Cậu cướp đoạt vị trí của bạn bè Đông Doanh như vậy, cậu làm mất hết mặt mũi của Long quốc rồi!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Ông nói với tôi như thế là chán sống rồi sao?"
Một sát ý lạnh như băng đánh úp lại!
Cái gì?
Đậu má!
Xung quanh chấn động!
Trái tim của mọi người đều run lên, điên cuồng ngoáy lỗ tai mình.
Mình nghe nhầm rồi sao?
Diệp Bắc Minh lại còn nói Bùi Thiên Nhận chán sống?
Cậu ấy không biết gia tộc người thủ hộ đại diện cho điều gì sao?
Đó chính là thần bảo vệ của Long quốc, tất cả mọi chuyện trong giới võ đạo của Long quốc gần như đều do gia tộc người thủ hộ quyết định
Quyền thế ngập trời!
"Cậu muốn chết!"
Bùi Thiên Nhận quát lớn một tiếng.
Vừa dứt lời!
Ông ta lập tức bùng nổ, hóa thành một bóng đen lao về phía Diệp Bắc Minh.
Sau đó biến hóa bàn tay thành hình dáng của kim long năm móng.
Chụp vào đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh ngồi ở chỗ kia, không có chút phản ứng!
"Bị dọa ngốc rồi!"
"Ngu xuẩn, dám tranh cãi với Bùi lão như thế, đây là chính cậu ấy muốn chết!"
"Bị khí thế của Bùi lão đánh úp, Diệp Bắc Minh cũng không dám động đậy”.
Rất nhiều võ giả đều lắc đầu.
Miyako Aiko cũng rất bất ngờ, cô ta không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại ngu xuẩn như vậy, lại dám chọc giận người của gia tộc người thủ hộ kiêm trọng tài của đại hội võ đạo!
Nếu Bùi Thiên Nhận có thể giết Diệp Bắc Minh, vậy thì đúng là tốt quá!
Cô gái đứng sau Phong Cửu U lo lắng nói: "Sư phụ, anh ấy có thể là đối thủ của Bùi Thiên Nhận không?"
Phong Cửu U lắc đầu: "Khó mà nói”.
Lúc này.
Bùi lão đã sắp xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh, móng nhọn chộp về phía thiên linh cái của anh!
Trong phút chốc.
Diệp Bắc Minh nâng tay lên tung một quyền vào ngực Bùi lão!
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, Bùi lão trực tiếp bay ra ngoài.
Ông ta liên tiếp phun ra hơn mười ngụm máu trên không trung, rơi vào trong đám người!
"Chuyện này… sao có thể!"
Mọi người kiêu ngạo kêu lên!
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Hơn trăm nghìn võ giả đứng lên.
Hoàn toàn sôi trào!
Kinh ngạc đến mức trái tim cũng sắp nổ tung!
Diệp Cấm Thành đứng bật dậy, không dám tin: "Đậu má!"
Diệp Như Ca kinh ngạc: "Ông nội, không được nói bậy!"
"Khụ khụ khụ!"
Khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đỏ lên, thật sự là không nhịn được, mẹ nó quá kinh người!
Hàn Kim Long mỉm cười: "Diệp lão ca, ông đã nhìn thấy chưa?"
Diệp Cấm Thành vô cùng khiếp sợ, không ngừng lắc đầu: "Cậu nhóc này, đúng là tôi đã xem nhẹ cậu ấy rồi!"
Vẻo! Vẻo! Vẻo!
Ba bóng người đột nhiên lao ra, đồng loạt ra tay đỡ lấy Bùi lão!
Bùi Thiên Nhận vững vàng rơi xuống đất, lồng ngực lõm xuống, khóe miệng chảy máu tươi, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau nhức!
"Cậu!"
Bùi Thiên Nhận ôm ngực.
Con ngươi co rút!
Ông ta quá đỗi kinh ngạc!
Mặc dù ông ta đã từng nghe nói một vài chuyện về Diệp Bắc Minh, nhưng thật không ngờ, thực lực của anh lại khủng bố như thế.
Ông ta vẫn cho rằng.
Diệp Bắc Minh có thể làm ra việc này, tất cả đều là sư tỷ sau lưng cậu ta tạo ra!
Bây giờ xem ra, kẻ này không phải người bình thường.
Thực lực không thể khinh thường!
Trong ba lão già đỡ được Bùi Thiên Nhận.
Một người lạnh lùng nói: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, lại dám ra tay với trọng tài của đại hội võ đạo?"
Khương Thất Huyền đến từ nhà họ Khương Cổ Võ.
Một trong những trọng tài của đại hội võ đạo.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí nói: "Là ông ta ra tay với tôi trước, một quyền của tôi không đánh chết ông ta đã là may mắn rồi”.
Vừa rồi Diệp Bắc Minh không hề dùng Long Đế Quyết.
Chỉ dùng thương long kình mà thôi!
Mới một quyền mà Bùi Thiên Nhận đã không chịu nổi!
Nếu dùng cả Long Đế Quyết, Bùi Thiên Nhận đã sớm hóa thành mưa máu dưới một quyền đó rồi!
Một lão già khác nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu muốn đại náo đại hội võ đạo đúng không?"
Vân Phá Tiêu đến từ gia tộc lánh đời, nhà họ Vân.
Một trong những trọng tài của đại hội võ đạo.
Chương 318: Kẻ này đúng là không coi ai ra gì!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Vân Phá Tiêu: "Xen vào việc của người khác sao, muốn cùng chết với hai lão già này à?"
"Cậu… Cậu nói cái gì?"
Ngay cả người có thân phận như Vân Phá Tiêu cũng phải sửng sốt.
Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại trả lời mình như thế.
"Cậu!"
Một ngọn lửa giận ngút trời trong nháy mắt tràn ngập hai mắt của Vân Phá Tiêu: "Được, được lắm, được lắm!"
"Diệp Bắc Minh, cậu dám không coi quy định của đại hội võ đạo ra gì, một mình cướp đoạt vị trí của quốc gia khác, còn làm trọng tài bị thương!"
"Tội không thể tha thứ!"
"Người đâu, bắt tên này lại cho tôi, phế bỏ tu vi của cậu ta, nhốt trong núi Nhật Nguyệt!"
"Rõ!"
Ba mươi bóng người khủng bố xuất hiện.
Bọn họ mặc trang phục giống nhau, xếp hàng chỉnh tề, không ngờ đều là cảnh giới Võ Tôn từ sơ kỳ đến trung kỳ.
"Trời!"
Võ giả ở đây nhìn thấy ba mươi người này đều tê dại cả da đầu, hít một hơi lạnh.
Đây là đội chấp pháp thủ hộ của Long quốc!
Có bọn họ tọa trấn Long quốc, võ giả của những quốc gia khác mới không dám tới xâm phạm.
Ba mươi người thủ hộ của đội chấp pháp lao lên, ánh mắt của mỗi người đều lạnh như băng.
Miyako Aiko suýt nữa cười ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Haha, ngu xuẩn! Đắc tội gia tộc người thủ hộ của Long quốc, chắc chắn anh sẽ phải chết!”
“Người Long quốc cũng quá ngu xuẩn, chỉ biết nội chiến? Haha!”
Miyako Aiko cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, ngay cả Hàn Kim Long cũng phải thay đổi sắc mặt: "Xong rồi, xong rồi…”
Diệp Cấm Thành không ngừng thở dài: "Cậu ấy… Cậu ấy… Ôi trời, sao cậu ấy không biết kiềm chế tính tình một chút chứ?"
Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca cũng mặt xám như tro tàn.
Đắc tội đội chấp pháp thủ hộ, còn sống như thế nào nữa?
Cho dù Long Chủ ở đây cũng không có cách nào! Tô Mạc Già biến sắc, bấm một dãy số điện thoại, lo lắng dậm chân: "Sư phụ, bắt máy đi, bắt máy đi mà!"
Khuôn mặt tươi cười của Ngụy Yên Nhiên cũng trắng bệch.
Cô ta siết chặt mười ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Trong đôi mắt vẩn đục của ba lão giả ba thế gia ở Long Đô - nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Phó hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Giọng nói trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, cậu tính sao?"
Diệp Bắc Minh có chút điên cuồng: "Haha, sợ cái gì chứ?"
"Bọn họ dám ra tay, tôi sẽ giết hết toàn bộ!"
"Hôm nay, tôi muốn giết sạch toàn bộ những kẻ dối trá ở đây, giết đến mức long trời lở đất!"
Đột nhiên.
Một giọng nói già nua truyền đến: "Được rồi, dừng ở đây đi”.
Ba người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu đều kinh ngạc!
Những võ giả khác cũng đều quay đầu lại.
Phong Cửu U!
Võ lâm minh chủ tiền nhiệm!
Đồng tử của ba người co rút lại.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau.
Phong Cửu U đã mở miệng, những người khác còn dám lằng nhằng nữa sao?
Chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, phun ra một chữ: "Vâng!"
Ba mươi người thủ hộ của đội chấp pháp xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Nhưng vẫn có một số người rất vọng.
Cô gái sau lưng Phong Cửu U khó hiểu: "Sư phụ, người nói chuyện giúp anh ấy làm gì?"
Ánh mắt của Phong Cửu U rất thâm thúy: "Long quốc vất vả lắm mới có một thiên tài trẻ tuổi, không thể để cậu ấy chết non như vậy được”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, duỗi eo một cái.
Lại ngáp một cái.
Vô cùng lười nhác!
Vèo!
Không ít lão tiền bối giới võ đạo đều nhướng mày: "Kẻ này đúng là không coi ai ra gì!"
"Cậu ấy tỏ ra lười nhác như thế, đúng là khiến Phong minh chủ khó xử!"
Cô gái kia cả giận nói: "Sư phụ, người xem anh ta có thái độ gì thế kia? Không ngờ còn không không nói một tiếng cảm ơn!"
Phong Cửu U nhíu mày.
Có chút thất vọng rồi!
Thiên phú tu võ là một chuyện, ngông cuồng thì ngông cuồng, chẳng lẽ ngay cả đạo lý làm người cơ bản nhất cũng không hiểu sao?
Không ngờ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Bắc Minh đã làm ra làm hành động khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Vèo!
Anh bước ra từng bước một, không ngờ lại đứng trên đài võ đạo chính giữa hội trường võ đạo.
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn Diệp Bắc Minh trên sân.
"Cậu ấy muốn làm gì?"
"Không biết nữa!"
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Ngay cả Lâm Thương Hải cũng ngây ra: "Lăng Phong, thiếu chủ muốn làm gì thế?"
Ánh mắt của Vạn Lăng Phong lóe lên, suy nghĩ một lát mới hít một hơi lạnh: "Lấy thái độ làm người của chủ nhân, chẳng lẽ cậu ấy…”
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh chậm rãi mở miệng nói: "Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu”.
"Mấy người có dám lên sân võ đạo đánh một trận với Diệp Bắc Minh tôi không?"
Khóe miệng Vạn Lăng Phong run rẩy: "Quả nhiên…”
Giây tiếp theo.
Thế giới im lặng!
Tĩnh mịch!
Hoàn toàn tĩnh mịch!
Đầu óc của hơn trăm nghìn võ giả ở đây đều trống rỗng.
Hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi!
Suốt một phút đồng hồ, cả đại hội võ đạo đều không phát ra chút âm thanh nào.
Đừng nói là đám võ giả này, ngay cả ba người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu đều chấn động.
Đột nhiên quên phản ứng!
Vân Phá Tiêu không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Diệp Bắc Minh, cậu nói cái gì?"
Điều này khiến người ta rất nhục nhã!
Mí mắt của Khương Thất Huyền nhảy mạnh, hét to nói: "Diệp Bắc Minh, trên đài võ đạo, lời nói ra đều như bát nước đổ đi, cậu có biết đây là điều không thể thay đổi không?"
Lửa giận tận trời!
Bùi Thiên Nhận điên cuồng cười: "Haha, Phong minh chủ, ông đã nhìn thấy chưa?"
"Haiz”.
Phong Cửu U thở dài một tiếng.
Đối với võ giả mà nói, sân võ đạo chính là tất cả.
Chỉ cần đi lên đài võ đạo, bắt đầu khiêu chiến.
Hoặc là không đồng ý, nhận thua.
Nếu như dám lên đài đánh một trận, nếu chết trận, pháp luật cũng không thể xử lý hung thủ giết người.
"Ầm!"
Bùi Thiên Nhận nhe răng cười một tiếng, nhảy lên trên đài võ đạo, phát ra một tiếng nổ tung.
"Bùi Thiên Nhận, nhận khiêu chiến!"
Ầm!
"Khương Thất Huyền, nhận khiêu chiến!"
Ầm!
"Vân Phá Thiên, nhận khiêu chiến!"
Ba bóng người đứng trên đài võ đạo giống như ba ngọn núi lớn.
Chèn ép khiến người ta không thở nổi.
Tuy Bùi Thiên Nhận bị thương, gãy xương sườn.
Nhưng oán hận với Diệp Bắc Minh cũng đủ để ông ta chống đỡ khiêu chiến.
Càng đừng nói đến còn có hai Võ Tôn hậu kỳ nữa đứng ở trên đài võ đạo.
Ba người bắt tay có thể dễ dàng giết được Diệp Bắc Minh!
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Bắc Minh, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.