Ông ta lấy từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc rồi nuốt vào, sau đó lại lấy ra một miếng ngọc bội truyền âm: "Trương Vân Phi, Từ Ngạo! Hai người lập tức đi bắt tất cả những người có liên quan đến Diệp Bắc Minh!"
"Buộc cậu ta phải rời khỏi hang động kia!"
"Nếu như cậu ta không ra thì hãy giết chết tất cả những người có quan hệ với cậu ta!"
Dưới ngọn núi tuyết, Trương Vân Phi và Từ Ngạo đều sửng sốt khi nhận được tin tức.
Hai người không hiểu tại sao Trần Vạn Lê lại đột nhiên tức giận như vậy!
Hai người còn hỏi một câu: "Thần sử Trần, ông chắc chắn chứ?"
Trần Vạn Lê nổi giận đùng đùng, trút hết cơn phẫn nộ lên hai người: "Đệt! Ông đây giống như đang đùa giỡn với các người sao?"
"Cho các người một giờ, nếu như các người không làm được!"
"Các người hãy đi chết cùng Diệp Bắc Minh đi!"
Giọng nói biến mất, liên lạc bị cắt đứt!
Đôi mắt của Trương Vân Phi và Từ Ngạo lập tức đỏ bừng!
Ánh mắt tối sầm lại, mang theo sát ý lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình: "Cùng nhau tấn công, bắt hết bọn họ!"
Hai người đột nhiên gây khó dễ, khí tức của cảnh giới Chân Thần đỉnh phong bùng nổ.
Những người tu võ gần đó giật mình, vội vàng lui về phía sau.
Hai luồng sát ý lạnh như băng phong tỏa bốn người Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình!
"Các người định làm gì?"
Hầu Tử nhanh chóng phản ứng lại, đứng ngăn trước mặt ba người phụ nữ.
Xoẹt!
Trương Vân Phi trực tiếp ném cây thương dài ra, Hầu Tử căn bản không kịp tránh né!
Xuyên qua ngực và đóng đinh xuống đất!
Chu Nhược Giai và những người khác thấy vậy kêu lên một tiếng, vừa định ra tay giúp đỡ!
Từ Ngạo ném ba sợi xích sắt ra, như giao long quấn lấy nhau!
Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình trong nháy mắt bị khống chế!
"Làm sao bây giờ?", Trương Vân Phi nói.
Hai mắt Từ Ngạo đỏ lên: "Anh không nghe được Trần Vạn Lê nói sao? Nếu như Diệp Bắc Minh không rời khỏi hang động kia!"
"Thì chúng ta sẽ phải chết cùng anh ta!"
"Hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất!"
Vừa dứt lời, Từ Ngạo giơ tay lên nắm lấy ba sợi dây xích!
Một bước bay lên không trung, hướng về phía hang động hét lớn: "Diệp Bắc Minh, tôi biết anh có thể nghe được giọng nói của tôi!"
"Tôi cho anh thời gian một trăm hơi thở, nếu như anh không cút ra khỏi hang động này!"
"Tôi bảo đảm không chỉ ba người phụ nữ của anh chết vì nhục nhã, mà ngay cả anh em của anh cũng sẽ chết vô cùng thê thảm!"
"Một, hai, ba..."
Từ Ngạo bắt đầu đếm.
Bên trong hang động, sắc mặt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chuẩn bị mở cửa đá đi ra ngoài.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cho dù bây giờ cậu đi ra ngoài có thể cứu được bọn họ thì cũng không phải đối thủ của hai con hắc long liên thủ kia đâu!"
"Chẳng lẽ muốn thấy Nhược Giai và đám người Hầu Tử chết thảm sao?", Diệp Bắc Minh nắm chặt quả đấm.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút: "Trước tiên đừng suy xét nhiều như vậy, cứ dung hợp xương Chí Tôn trước rồi nói sau!"
"Nếu bọn họ thực sự giết người, bổn tháp bảo đảm sẽ ra tay!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý.
Ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp bắt đầu dung hợp xương Chí Tôn!
"Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!"
Một trăm hơi thở trôi qua nhưng cửa hang vẫn không hề có động tĩnh gì.
Sắc mặt Trương Vân Phi trở nên khó coi: "Đệt! Anh thực sự cho rằng tôi không dám giết người sao?"
Giơ tay lên tung chiêu, cây thương dài đang ghim Hầu Tử rơi vào lòng bàn tay của Trương Vân Phi!
"Trước tiên giết chết anh em của anh, để xem anh có phản ứng hay không!"
Hầu Tử căn bản không sợ hãi, bật cười thành tiếng nói: "Hahahaha, anh Diệp, bên ngoài rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng ra ngoài!"
"Nếu như tên này giết tôi thì sau này anh có thể báo thù cho anh em là được!"
"Đến đây, Vương Khinh Hậu tôi không sợ chết!"
"Tự tìm cái chết!"
Vẻ mặt Trương Vân Phi đầy giận dữ, cổ tay run rẩy, chuẩn bị giết chết Hầu Tử!
Đột nhiên, Từ Ngạo ngăn cản nói: "Chờ một chút!"
"Sao vậy?"
Trương Vân Phi dừng lại, hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn về phía Từ Ngạo.
Vẻ mặt Từ Ngạo đầy nham hiểm: "Đừng giết thằng nhóc này vội, còn có ích với tôi!"
"Ồ?"
Trương Vân Phi nghi hoặc nhìn anh ta.
Chỉ thấy Từ Ngạo khoát tay, bốn viên thuốc màu đỏ lần lượt xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, chúng phóng ra và rơi vào trong miệng đám người Chu Nhược Giai, Hầu Tử.
Một luồng sức mạnh đánh úp đến, ánh mắt của bốn người trong nháy mắt trở nên mơ hồ!
"Đây là thuốc mê hồn, nam hay nữ gì sau khi ăn xong thì trong cơ thể đều sẽ bùng nổ thú tính!"
"Để anh em của Diệp Bắc Minh chơi đùa với người phụ nữ của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn có thể nhịn được sao?", Từ Ngạo nhếch miệng cười toe toét.
Trương Vân Phi không nhịn được cảm thán: "Thật cao thâm! Cho dù Diệp Bắc Minh nhịn được, anh em sinh tử lại yêu thương người phụ nữ của mình!"
"Tôi không tin anh ta không bộc phát tâm ma!"
Sắc mặt của những người tu võ đang xem náo nhiệt gần đó khẽ thay đổi!
Chương 1592: Thuốc mê hồn!
"Người tu võ một khi sinh ra tâm ma thì con đường võ thuật cũng sẽ bị phá hủy!"
"Dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy, quả thực quá độc ác!"
"Cho dù phải đối phó với Diệp Bắc Minh thì cũng không cần phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ không thể sử dụng những thủ đoạn quang minh chính đại sao?"
Một số người tu võ cau mày.
Bọn họ đều là những đứa con kiêu ngạo của trời trong thế giới của từng người.
Niềm kiêu ngạo cơ bản nhất vẫn phải có!
"Dám bàn tán về tôi? Tự tìm cái chết!"
Trương Vân Phi cười lạnh.
Xông vào trong đám đông, cây thương dài trong tay đóng đinh những người vừa bàn tán về anh ta đến chết!
"Xì..."
Những người tu võ còn lại hít một hơi khí lạnh, sợ hãi lui về phía sau!
Cùng lúc đó, Từ Ngạo lấy một cái lồng giam thật lớn ra rồi ném bốn người vào trong.
Đôi mắt của Hầu Tử tràn đầy lửa, dã thú trong cơ thể dường như sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào!
Sắc mặt của ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình ửng đỏ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái!
Bên trong sơn động, Nguyễn Thanh Từ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc: "Anh Diệp, không ổn rồi..."
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng!
Cơn giận dữ ngút trời trào dâng trong lòng!
Một đạo ánh sáng máu phun ra trên khoảng không của đỉnh đầu, ngưng tụ thành một một hộp sọ đẫm máu!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn một tiếng: "Nhóc con, giữ vững tâm trí, tuyệt đối đừng để tẩu hỏa nhập ma!"
"Đệt! Tiểu tháp, hai người này đáng chết!", Diệp Bắc Minh gầm lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Xương Chí Tôn đã dung hợp được một nửa. Hiện tại những gì cậu có thể làm chính là tin tưởng vào ý chí của người anh em này!"
"Tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc!"
"Nghe lời bổn tháp, tập trung tinh thần, dung hợp xương Chí Tôn!"
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong lồng giam, tròng mắt của Hầu Tử đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy: "Cô Chu, cô Long, cô Mặc, nếu như lát nữa tôi có làm ra chuyện xấu gì!"
"Thì xin các người cứ trực tiếp giết chết tôi!"
Ba người lắc đầu: "Hầu Tử, đừng nói những lời ngu ngốc, cố gắng chịu đựng!"
Trương Vân Phi cau mày: "Đã qua mười lăm phút, thằng nhóc này thật có thể chịu đựng được sao?"
Từ Ngạo cười lạnh: "Không thể nào, không ai có thể chống lại uy lực của thuốc mê hồn!"
Một giây tiếp theo.
"A…"
Hầu Tử gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu!
Đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình như con dã thú!
Miệng to thở hổn hển!
Từng bước từng bước đi về phía ba người họ!
Từ Ngạo khẽ cười: "Xem kìa, kịch hay sắp bắt đầu".
Trương Vân Phi chép miệng một cái: "Đáng tiếc, ba người phụ nữ này đều là cực phẩm, có lời cho thằng nhóc này rồi..."
Hầu Tử nhanh chóng lao tới trước mặt ba người!
Đột nhiên.
Anh ta gầm nhẹ một tiếng: "Tôi thực sự đáng chết!"
Anh ta giơ tay lên và đánh mạnh vào chân mình, có một âm thanh giòn dã vang lên, xương cốt của hai chân nổ tung!
Cơn đau đớn khiến Hầu Tử tạm thời tỉnh táo lại, anh ta dùng hết sức lực cuối cùng để leo lên mép của lồng giam!
Hai tay đâm xuyên qua khe hở trong lồng, lại vang lên tiếng “răng rắc” giòn dã!
"Là một người tàn nhẫn, vậy mà có thể phế đi hai tay hai chân của mình!"
"Nếu tôi có anh em như vậy thì có chết cũng không tiếc!"
Những người tu võ đang xem cuộc chiến đều sôi nổi cảm thán.
Ánh mắt nhìn về phía Hầu Tử càng thêm khâm phục!
Vẻ mặt của Trương Vân cực kỳ khó coi: "Từ Ngạo, không phải anh đã nói không ai có thể chống đỡ được hiệu lực của thuốc mê hồn sao?"
Từ Ngạo cũng rất buồn bực: "Tôi cũng không ngờ thằng nhóc này lại tàn nhẫn như vậy!"
"Lại dám tự phế bản thân cũng không muốn chạm vào ba người phụ nữ kia!"
Sắc mặt của anh ta trở nên âm trầm: "Nếu đã như vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp khác thôi!"
Từ Ngạo trực tiếp mở cửa lồng giam ra.
Xoay người nhìn về phía những người tu võ đang có mặt: "Mọi người, ai bằng lòng tiến vào lồng giam để hầu hạ thật tốt ba cô gái này thì từ nay về sau chính là bạn của Từ Ngạo tôi!"
"Chỉ cần Từ Ngạo tôi tiến vào Thần Giới thì ít nhất sẽ cho các người thân phận người hầu của Thần!"
Bùm!
Vừa dứt lời, trong đám đông, ánh mắt của không ít người tu võ dưới cảnh giới Đế Tôn đột nhiên đỏ bừng!
Không bàn đến dung mạo và khí chất của Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình!
Quan trọng hơn là thân phận người hầu của Thần!
Chỉ cần Từ Ngạo tiến vào Thần Giới, bọn họ cũng có thể đi theo cùng tiến vào Thần Giới!
Nhưng hậu quả duy nhất chính là có thể sẽ đắc tội với Diệp Bắc Minh!
Nhưng như vậy thì tính là gì?
Diệp Bắc Minh đang núp trong sơn động, còn đắc tội với Giới Long Vương của đại lục Ngũ Hành!
Một khi rời khỏi sơn động thì đó sẽ là ngày chết của anh!
"Tôi đến!"
"Còn tôi nữa!"
"Tôi bằng lòng sống chết đi theo anh Từ Ngạo!"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, cho dù thành quỷ cũng phải phong lưu. Ba người phụ nữ này thực sự quá xinh đẹp quyến rũ..."
Mười mấy người đàn ông chen ra khỏi đám đông, lao về phía lồng giam như sói đói!
Chương 1593: Một cú đấm đánh bại Giới Long Vương!
Bên trong lồng giam.
Ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình nghiến chặt răng, run rẩy lui vào trong góc!
"Cho dù chết cũng không thể…"
Chu Nhược Giai đã quyết định, một khi có đàn ông bước vào lồng giam thì cô sẽ lập tức tự sát.
"Tôi muốn người này!"
"Người này của tôi!"
"Hahaha, tôi muốn tất cả…"
Mười mấy người tu võ lao đến, đã không kiềm chế được tâm trạng kích động của mình!
Từ Ngạo quay đầu nhìn về phía sơn động: "Thằng nhóc này quả thực có thể nhẫn nhịn, thậm chí cũng không đi ra ngoài?"
Trương Vân Phi cười nhạt: "Xem ra anh ta đã chuẩn bị từ bỏ những người phụ nữ của mình!"
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng động lớn chấn động trời đất truyền tới, trái tim mọi người đồng thời run lên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi tuyết!
Thoạt nhìn, con ngươi không khỏi co rút kịch liệt.
Chỉ thấy một vòng xoáy màu đỏ đáng sợ ngưng tụ trên đỉnh núi tuyết!
Năng lượng trong trời đất điên cuồng ngưng tụ lại!
Hoàn toàn chìm vào trong hang động, nơi mà Diệp Bắc Minh đang ở!
Một giây tiếp theo, có một tiếng nổ thật lớn vang lên, một luồng sáng máu đáng sợ nổ tung!
Sâu trong ánh sáng đẫm máu, một người đàn ông bước ra: "Các người thật đáng chết!"
Đặc biệt là tay trái của anh, đầy mạch máu nổi lên như những con giun đất!
Con ngươi của Trương Vân Phi co rút lại: "Diệp Bắc Minh, anh ta đi ra ngoài rồi sao?"
Mí mắt Từ Ngạo giật mạnh: "Sao lại thế này? Hơi thở của anh ta lại trở nên đáng sợ như vậy? Rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì?"
Trước khi hai người họ kịp phản ứng lại!
Vèo!
Một đạo huyết ảnh bay nhanh tới, kèm theo một tiếng “loảng xoảng” lớn vang lên!
Chiếc lồng giam Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình, Hầu Tử nổ tung.
Một người tu võ xông lên phía trước lập tức hóa thành một màn sương máu ngay tại chỗ!
"Chạy mau đi..."
Khi những người tu võ còn lại thấy vậy thì xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh duỗi tay trái ra, tung một cú!
Phụt! Phụt! Phụt…
Tất cả những người tu võ vọng tưởng muốn dây dưa với ba người phụ nữ Chu Nhược Giai đều hóa thành một màn sương máu!
Một giây kế tiếp, Diệp Bắc Minh xoay người lại nhìn mấy người kia, bỏ một viên thuốc vào trong miệng bọn họ.
Chiếc kim bạc hạ xuống!
Mọi người cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Mau cứu Hầu Tử..."
Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt Hầu Tử, chữa lành vết thương cho anh ta.
Hầu Tử nhếch miệng cười toe toét: "Anh Diệp, anh không cần mỗi lần đều chơi đến cực hạn đấy chứ?"
"Hù chết tôi rồi!"
Chỗ sâu trong đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, thở phào nhẹ nhõm: "Hầu Tử, vết thương của anh sẽ không ảnh hưởng tới con đường võ đạo".
"Nói nhảm, tôi cũng không phải kẻ ngốc!"
Hầu Tử khẽ mỉm cười: "Tôi chỉ đánh gãy tay chân của mình nên không thể cử động được thôi!"
"Chẳng lẽ tôi thực sự sẽ hủy hoại bản thân sao?"
Hầu Tử càng mỉm cười nhẹ nhàng thì lửa giận trong mắt Diệp Bắc Minh càng thêm bộc phát!
Anh ta yên lặng gật đầu, xoay người nhìn về phía Trương Vân Phi, Từ Ngạo: "Các người đều đáng chết!"
Một khí tức tử vong tấn công tới!
Hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau mấy bước!
Vèo!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tấn công hai người họ như thần chết!
"Loài người, cuối cùng cậu cũng chịu ra tay, trả lại mạng sống cho đứa nhỏ của tôi!", một giây kế tiếp, trên bầu trời vang lên một giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng.
Hai con hắc long từ trên trời cao lao xuống, trực tiếp ra tay với Diệp Bắc Minh!
"Đuổi giết tôi lâu như vậy, thực sự cho rằng tôi dễ bị bắt nạt sao?"
"Giới Long Vương? Nổ tung đi!"
Diệp Bắc Minh đột nhiên hét lớn một tiếng!
Tung ra một cú đấm!
Trong khoảnh khắc tay trái tiếp xúc với Giới Long Vương.
Bùm!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, máu tươi bay đầy trời!
Thân hình cao mấy trăm mét của Giới Long Vương lại… nổ tung!
Bị một cú đấm của Diệp Bắc Minh đánh bại!
"Ông trời của tôi ơi…"
Những người tu võ có mặt ở đây sợ hãi đến mức không nói nên lời, trái tim suýt chút vỡ tung!
Cảnh tượng này đáng sợ đến mức Trương Vân Phi và Từ Ngạo đều đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng hít khí lạnh!
Tên này có còn là con người không?
Đây chính là Giới Long Vương!
Lại bị một cú đấm của anh đánh cho vỡ tung!
Lúc này, hai người hoảng sợ đến mức đôi mắt gần như muốn nổ tung, trong hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào!"
Đài Phong Thần, trước màn hình thủy tinh.
"Cái gì!"
"Sao thằng nhóc này có thể làm được vậy!"
Mấy chục vị thần sử gần như đồng thời nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, không thể tin được!
Vương Nguyên không ngừng hít khí lạnh: "Chị Thất Tình, người đàn ông mà chị thích thực sự rất dũng mãnh!"
Cơ thể mềm mại của Thất Tình không ngừng run rẩy, há miệng thở dốc!
Không thể nói một lời nào!
Hạ gục Giới Long Vương chỉ bằng một cú đấm?
Như một giấc mơ vậy!
Giang Nhiên cảm thấy nghẹt thở, run rẩy: "Chính là anh ta đã giết chết em trai của tôi sao?"
Chương 1594: Tay trái
Đôi mắt của Câu Kiêu tanh đỏ, tràn đầy tia máu, cực kỳ đáng sợ: “Ông không cảm thấy tay trái của trên nhóc này có vấn đề sao? Không phải hắn lợi hại, mà là cánh tay trái đó của cậu ta!”
“Trong thời gian ở trong động, chẳng lẽ cậu ta đã có được kỳ ngộ ư?”
“Tay trái?”
Lúc này Giang Nhiên mới chú ý đến tay trái của Diệp Bắc Minh.
Đỏ tươi!
Đỏ tươi như máu!
Hắn bỗng phản ứng lại: “Xương Chí Tôn, nhất định là xương Chí Tôn!”
“Nghe nói có một khúc xương Chí Tôn rơi xuống đại lục Ngũ Hành, chẳng lẽ tên nhóc này gặp được thật ư?”
“Chỉ trong chút thời gian vửa rồi, cậu ta đã dung hợp xương Chí Tôn?”
Các thần sử khác đều chấn kinh!
Ánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm cánh tay của Diệp Bắc Minh trong hình ảnh.
Câu Kiêu gật đầu mạnh: “Xem ra là đúng như vậy!”
“Có điều, có lẽ cậu ta không hoàn toàn dung hợp xương Chí Tôn!”
“Nếu hoàn toàn dung hợp thành công, thì không phải trạng thái này…”
Bỗng nhiên.
Đài Phong Thần rung lên dữ dội, giống như động đất!
Cùng lúc đó, tất cả võ giả trong đại lục Ngũ Hành cảm thấy cơ thể mất thăng bằng.
Cho đến khi mở mắt ra, lại đều bị truyền tống về đài Phong Thần!
“Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải là một tháng ư? Sao chúng ta lại ra trước rồi?”
Mọi người nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, có chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngụcg giải thích: “Cậu nhóc, cậu đánh chết Giới Long Vương của đại lục Ngũ Hành!”
“Pháp tắc của đại lục Ngũ Hành mất liệu lực, đương nhiên các cậu bị đưa ra ngoài rồi!”
“Vậy ư?”
Diệp Bắc Minh hơi suy nghĩ.
Liền sau đó, một luồng năng lượng mạnh mẽ trên không trung đài Phong Thần dao động, xuất hiện từng cánh cửa truyền tống vị diện liên tiếp.
Sau đó, vô số bóng hình đi ra từ bên trong!
Ông lão sắc mặt uy nghiêm!
Người đàn ông trung niên khuôn mặt vuông chữ điền!
Còn có phụ nữ mặc cung trang!
Trên người mỗi một người đều mang theo khí tức cực kỳ đáng sợ.
“Tham kiến Cổ trưởng lão!”
“Lão Khâu, sao ông lại đến đây!”
Hàng chục thần sử đều tiến lên.
Vương Nguyên cắn đầu lưỡi, nhìn chằm chằm một người đàn ông trung niên và cô gái bên cạnh: “Cha, tỷ tỷ…”
Đôi mắt Ngư Thất Tình nghiêm trọng, nhìn người đàn ông khuôn mặt vuông chữ điền: “Bố!”
“Câu Kiêu, xương Chí Tôn đang ở đâu?”
“Giang Nhiên, các người không nói đùa chứ? Thực sự phát hiện ra xương Chí Tôn ư?”
Một ông lão khô gầy hốc mắt sâu hoắm, và cả một người đàn ông râu quai nón xong đến bên cạnh hai người Câu Kiêu và Giang Nhiên.
Vẻ mặt gấp gáp truy hỏi.
Câu Kiêu và Giang Nhiên quay sang nhìn nhau một cái, ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Soạt!
Ánh mắt của những người còn lại cũng đều khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Ông lão khô gày nhìn chằm chằm tay trái của Diệp Bắc Minh như nhìn thấy chí bảo: “Xương Chí Tôn chưa hoàn toàn được dung hợp, trực tiếp chém gãy cánh tay của kẻ này, lấy xương Chí Tôn về!”
Người đàn ông râu quái nón cười lạnh lùng một tiếng: “Là một xương tay chí tôn hoàn chỉnh?”
“Giá trị thực sự quá lớn, cậu nhóc, lấy lại đây đi!”
Người đàn ông râu quái nón tỏ vẻ mặt đầy bá đạo.
Bước một bước đứng phía trước Diệp Bắc Minh, thô bạo tóm về phía tay trái của anh!
Trong có vẻ hắn như muốn trực tiếp giật đứt bàn tay của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh lùi lại một bước, vừa hay né được đòn này!
Người đàn ông râu quái nón tóm trượt, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Nhóc con, trước mặt Lục Duệ tao, mày còn dám tránh?”
“Tao cho mày tránh này!”
Khí tiêu sát bùng phát!
Lật cổ tay, trực tiếp tóm cổ họng của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh sầm mặt, tay trái trực tiếp tung ra một quyền!
‘Phập’ một tiếng vang lên.
Lục Duệ bị đánh bay đi, bàn tay trực tiếp nổ tung!
“Đây chính là sức mạnh của xương Chí Tôn?”
Ông lão khô gày nheo mắt lại, không những không nổi giận, ngược lại còn vui mừng!
Sau đó, ánh mắt của những người từ thần giới giáng xuống cũng đều kích động đến nhìn lên tay trai của Diệp Bắc Minh!
“Mày, chết!”
Trên khuôn mặt Lục Duệ hiện lên vẻ giận dữ.
Tuy một quyền này không phải là sức mạnh của bản thân Diệp Bắc Minh, hắn bị thương do xương Chí Tôn đánh!
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại bị một người phàm hạ giới đánh thương!
Tuyệt đối không thể chấp nhận!
Lúc này, khí tức của Lục Duệ bùng phát toàn diện, phút chốc bao trùm cả đài Phong Thần!
Thụp! Thụp! Thụp!
Có đến hàng vạn võ giả bị ép đến quỳ dưới đất, khuôn mặt Lục Duệ đầy sát ý!
Một thanh bảo đao hắc kim chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày tiếp tục tránh tao xem?”
Đường đao chém này, hoàn toàn khóa chặt tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh!
Chương 1595: Điện Thần Hoàng
Giống như đao diệt thế!
“Vãi!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh nổi lên lửa giận sôi sục: “Tiểu tháp, ra tay giết hắn cho tôi!”
Cái gì vậy?
Từ lúc Lục Duệ xuất hiện chưa đến một phút, không những muốn chém đứt tay trái đã dung hợp xương Chí Tôn của anh.
Lại còn muốn trực tiếp giết anh?
Người đến từ thần giới thì đã làm sao? Ức hiếp người quá rồi!
“Được, trong vòng trăm mét không có cấp thần hoàng, tôi sẽ trực tiếp lợi dụng xương Chí Tôn bùng phát!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời dứt khoát nhanh gọn.
Đúng lúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị ra tay!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục Duệ, từ lúc nào đài Phong Thần do Vạn Thần Tông các người làm chủ vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, đôi mắt của Lục Duệ bỗng mở to.
Mười mấy người đám ông lão khô gày cùng quay đầu.
Phía sau xuất hiện một cánh cửa giới diện, một đôi thanh niên nam nữ mặc chiến giáp đi ra từ bên trong!
Lục Duệ vội vàng thu đao, lập tức lộ ra nụ cười nịnh bợ: “Thì ra là hai vị đại nhân Thanh Anh, Hồng Anh!”
Rồi quay đầu chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Kẻ này quá cuồng ngạo, lại dám ra tay với tôi!”
“Kẻ này không chết khó khiến người người phục, xin đại nhân minh xét!”
Thanh Anh cười lạnh lùng một tiếng: “Làm sao? Anh tưởng bản tọa không nhìn ra anh muốn xương Chí Tôn trong tay anh ta sao?”
“Kẻ này, điện Thần Hoàng tôi nhìn trúng rồi!”
“Cái gì?”
Lục Duệ sợ đến trừng mở to đôi mắt!
Ông lão khô gày tỏ vẻ mặt không dám tin!
Đôi mắt của hai người Giang Nhiên, Câu Kiêu bỗng trở nên vô cùng rực lửa, ánh mắt đó vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, hận không thể trực tiếp nuốt gọn Diệp Bắc Minh!
Trương Vân Phi trốn phía sau Trần Vạn Lê, không nhịn được hỏi: “Trần thần sử, điện Thần Hoàng là nơi nào?”
Trần Vạn Lê cất giọng run run: “Căn cơ của điện Thần Hoàng vô cùng đáng sợ, hơn nữa cực kỳ ít người có thể gia nhập điện Thần Hoàng!”
“Nhưng từ xưa đến nay, chỉ cần là người gia nhập điện Thần Hoàng, cuối cùng đều sẽ tiến vào cảnh giới Thần Hoàng!”
“Nếu Diệp Bắc Minh gia nhập điện Thần Hoàng…”
Nói đến đây, Trần Vạn Lê sợ đến sắp khóc: “Tương đương với anh ta chắc chắn có thể tiến vào Thần Hoàng, hơn nhất chắc chắn có thể trở thành Thần Hoàng…”
“A…”
Trương Vân Phi và Từ Ngạo sợ đến cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch!
Vương Nguyên nén thấp giọng: “Bố, chị, đây chính là Diệp Bắc Minh mà con nói với hai người!”
“Anh ta ở cảnh giới Hư Vương có thể đánh bại con, vốn dĩ còn muốn bảo hai người lôi kéo anh ta gia nhập nhà họ Vương!”
“Bây giờ xem ra hết cơ hội rồi!”
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Vương Tư Đạo chưa từng rời khỏi Diệp Bắc Minh!
Vương Yên Nhi ở một bên cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh.
Cảnh giới Hư Vương đã có thể đánh bại cảnh giới Chân Thần, đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Ngư Thất Tình thở dài một tiếng: “Bố à, vốn dĩ cậu Diệp đã đồng ý gia nhập nhà họ Ngư…”
“Bây giờ điện Thần Hoàng xen ngang giữa đường, sợ rằng…”
Ngư Chính Dương cau mày: “Chẳng phải con nói cậu ta đã bị phế rồi sao?”
“Nếu gia nhập điện Thần Hoàng, vậy thanh kiếm đó…”
Trong lúc mọi người thể hiện thái độ khác nhau.
Thanh Anh nhìn sang Diệp Bắc Minh, mỉm cười nói: “Diệp Bắc Minh, anh đồng ý gia nhập điện Thần Hoàng không?”
Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!
Tất cr mọi người nín thở, đợi Diệp Bắc Minh gật đầu!
Liền sau đó, một cảnh khiến tất cả mọi người không dám tin xảy a.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Xin lỗi, tôi từ chối”.
“Cái gì? Anh ta từ chối!”
Mọi người cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Đúng là không dám tin vào tai mình!
“Tốt, quá tốt rồi!”, Lục Duệ kích động nhảy lên.
“Tên nhóc này…”
Vương Tư Đạo suýt nữa cắn vào lưỡi.
Vương Yên Nhi véo tai của em trai Vương Nguyên: “Tiểu Nguyên, chẳng lẽ cậu Diệp này đầu óc có vấn đề?”
Vương Nguyên nuốt nước miếng: “Em… em cũng không biết…”
“Cậu Diệp…”
Ngư Thất Tình thộn người!
Cho dù là cô ta, chỉ cần nhận được lời mời của điện Thần Hoàng cũng không hề do dự đồng ý!
“A?”
Trương Vân Phi và Từ Ngạo trực tiếp òa khóc, có một cảm giác sống sót sau kiếp nạn!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh không gia nhập điện Thần Hoàng, họ còn có một cơ hội sống!
Nụ cười trên khuôn mặt Thanh Anh cứng lại.
Cô gái Hồng Anh ở một bên không nhịn được lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, anh biết gia nhập điện Thần Hoàng nghĩ là gì không?”
Diệp Bắc Minh cười: “Vừa nãy bọn họ bàn tán, tôi cũng biết đại khái rồi”.
“Vậy tại sao anh từ chối?”
Hồng Anh cau chặt mày.
Diệp Bắc Minh nhả ra ba chữ: “Tôi không thích”.
“Anh…”
Thanh Anh, Hồng Anh cùng nghẹn lời!
Những người khác ở hiện trường, càng mở to đôi mắt trắng!
Diệp Bắc Minh còn có một lý do.
Điện Thần Hoàng chắc chắn có rất nhiều thần hoàng!
Chẳng may lúc anh ra tay, trong vòng trăm mét có người cảnh giới Thần Hoàng, chẳng phải tiểu Tháp rất dễ bị lộ ư?