Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1931: Tên nhóc này có vấn đề

Liên hệ với Sở Y Thủy đứt đoạn.

Thang trời cũng bị phong tỏa hoàn toàn!

"Haha, bây giờ muốn rút lui cũng muộn rồi." Diệp Bắc Minh cười nhạt.

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cô gái này có thể nhắc nhở cậu, có thể thấy tâm địa không xấu!"

Đồng tử Diệp Bắc Minh lóe sáng: "Nếu tâm tư không xấu, vậy tôi sẽ có cơ hội lấy được tinh huyết của thể chất Hỗn Độn!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: "... Nhóc con, bản tháp thật không biết nên nói cậu thế nào cho phải nữa!"

"Người ta muốn cứu cậu, cậu lại nghĩ tới tinh huyết của người ta!"

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Bước ra một bước, lập tức lại vượt qua 500 bậc thang!

Cực kỳ nhẹ nhàng!

Hiện tại những bậc thang này không có bất kỳ khác biệt nào với bậc thang bình thường, khó khăn duy nhất chính là những tu võ giả cùng bước lên bậc thang!

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người bên cạnh đánh lén rồi nằm xuống!

Nhưng mà Diệp Bắc Minh vừa mới uy mãnh chém giết Hà Tinh Hà Nhập Đạo cảnh sơ kỳ, căn bản không có ai dám gây phiền phức cho anh!

Vút!

Diệp Bắc Minh lao một mạch tới khoảng bậc thứ 5000!

Đột nhiên.

Vù…

Một cỗ trọng lực mạnh mẽ nghiền ép xuống, thân thể của anh hơi chấn động!

Mười lần trọng lực!

"Cuối cùng cũng có biến hóa rồi!"

Đồng tử Diệp Bắc Minh khẽ động: "Khó trách sau bậc thang thứ 5000 tu võ giả ít đi rất nhiều, hóa ra là mười lần trọng lực!"

Vừa bước lên bậc thứ 5001!

Hai nam một nữ tạo thế hợp tác với nhau đi tới!

"Nhóc con, tốc độ cũng khá nhanh đấy!" Khóe miệng của thanh niên áo xanh mang nụ cười trào phúng.

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn tấm bảng tên trên eo thanh niên áo xanh!

Sài Tiêu, sức chiến đấu 15 vạn!

Hai người kia.

Lục Khôn, sức chiến đấu 16 vạn!

Lưu Ngọc Linh, sức chiến đấu 14 vạn!

"Tôi không muốn lãng phí thể lực, cho các người một cơ hội!"

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tránh ra, nếu không trong ba giây tôi sẽ khiến đầu các người rơi xuống đất!"

"Hahaha!"

Ba người bật cười không chút kiêng nể: "Cười chết mất, ba giây?"

"Thật đáng sợ đó! Bây giờ bố mày sẽ đếm ba giây!"

"Ba! Hai!"

Chữ 'một' vừa dứt!

Xoẹt một tiếng, ba người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra!

Diệp Bắc Minh đã trực tiếp lướt qua ba người, xuất hiện trên bậc thang thứ 5200!

"Đệt!"

Ba người cùng quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, mẹ nó, mày dám đùa giỡn bọn tao?"

"Đuổi theo!!"

Sài Tiêu quát lớn một tiếng.

Đột nhiên, hắn ta phát hiện ánh mắt kinh hãi của đồng bọn: "Anh… anh... anh..."

"Sao vậy?"

Sài Tiêu sửng sốt.

Đồng tử của Lục Khôn điên cuồng co rút lại, chỉ vào cổ Sài Tiêu: "Cổ của anh..."

"Cổ?"

Sài Tiêu ngẩn người, đưa tay sờ cổ một cái, máu tươi tuôn ra: "Đây là..."

Ánh mắt của anh ta chuyển động, kinh hãi nhìn Lục Khôn và Lưu Ngọc Linh!

"Cổ của các người cũng..."

Trên cổ hai người cũng xuất hiện một đường chỉ máu!

Giây tiếp theo.

Ba người cùng lúc cảm thấy cổ họng đau nhói, đầu nghiêng sang một bên, đầu người rơi xuống đất!

"Mẹ kiếp!!!"

Ở cuối thang trời, Sở Nguyên Bá nhìn thấy cảnh này qua màn hình lớn, kinh ngạc đứng dậy: "Chuyện gì thế này? Ba người này thật sự có sức chiến đấu trên mười lăm vạn sao?"

"Sao ngay cả một đao của tên nhóc kia cũng không chặn nổi?"

Lão giả ở bên cạnh cũng giật mình!

Nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi đầy đầu: "Cái này... cái này..."

Phía sau hai người cách một trăm mét.

Hướng Ly Ly trợn to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh này: "Trời ơi! Y Thủy, thực lực của hắn mạnh như vậy, cô còn lo lắng gì chứ?"

Sở Y Thủy cũng ngây người!

Hoàn toàn không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy!

Vừa leo tới khoảng bậc thứ 5600!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh cảm thấy phía sau có khí tức đuổi theo!

Lông mày của anh nhíu lại!

Quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt một chút!

Hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, lại là Vũ Văn Phong Tân tộc của Đại lục Hỗn Độn, Vũ Xung Tiêu Vũ tộc!

"Các người cũng đến giết tôi sao?" Đồng tử của Diệp Bắc Minh híp lại.

Liếc mắt nhìn tấm thẻ thân phận của hai người!

Vũ Văn Phong, sức chiến đấu 2 vạn!

Vũ Xung Tiêu, sức chiến đấu 1 vạn!

"Không không không..." Vũ Văn Phong vội vàng lắc đầu: "Diệp công tử, chúng tôi thấy nơi ngài đi qua căn bản không ai dám đuổi theo!"

"Trong vòng một ngàn bậc thang, trong thời gian ngắn không ai dám đi!"

"Cho nên, chúng tôi... chúng tôi mới mạo muội đi theo..."

Nơi Diệp Bắc Minh đi qua!

Không ai dám cản!

Tránh ra một con đường!

Hai người đi theo phía sau, lại một đường leo tới hơn năm ngàn bậc mà không có việc gì!

Nếu không.

Với sức chiến đấu hơn một vạn của hai người, căn bản không thể nào đến được nơi này!

Thấy Diệp Bắc Minh không có phản ứng.

Vũ Xung Tiêu vội nói: "Diệp công tử, chúng tôi không đi theo không công đâu!"

"Ở đây có một vạn Tinh Thần Thạch, chỉ cần ngài để chúng tôi đi theo là được, không cần quan tâm chúng tôi!"

"Còn chúng tôi có thể leo tới bước nào, coi như là vận may của chúng tôi!"

Cô ta ném qua một cái nhẫn trữ vật!

Thần niệm của Diệp Bắc Minh thăm dò, quả nhiên có hơn hai vạn Tinh Thần Thạch!

"Được rồi, các người có thể đi theo, nhưng tôi cũng sẽ không quan tâm sống chết của các người đâu!"

Anh xoay người bỏ đi.

"Đa tạ, cảm ơn!"

Hai người vô cùng cảm kích, kích động đi theo sau lưng Diệp Bắc Minh!

Một hơi lao tới khoảng bậc thang thứ một vạn, mười một bóng người đã chặn ở phía trước, mỗi người đều có sức chiến đấu trên mười bảy vạn!

Đồng tử của mỗi người đều ngưng lại, trên người cuộn trào sát ý ngút trời!

"Tôi đã nói sao đường đi yên tĩnh như vậy, hóa ra đều đang ở đây chờ chết à?"

Diệp Bắc Minh cười nói.

"Nhóc con! Ba tên ngu ngốc Sài Tiêu, Lục Khôn, Lưu Ngọc Linh khinh thường mày, cho nên chết dưới tay mày!" Người cầm đầu lạnh lùng mở miệng.

Chu Kiếm, sức chiến đấu 18 vạn!

Nhập Đạo cảnh trung kỳ, khí tức cực kỳ kinh khủng!

"Mày cho rằng bọn tao ngu ngốc giống bọn chúng sao? Giết!"

Chu Kiếm như một thanh kiếm lao ra, trong không khí thậm chí xuất hiện một mảng tàn ảnh!

Mười người còn lại cũng như tia chớp lao xuống!

Diệp Bắc Minh nhe răng cười: "Một đám gà đất chó ngói!"

"Bố mày không rảnh lãng phí thời gian với bọn mày, nổ tung cho tao!"

Anh nắm chặt Thủy Tổ Ma Đao, chém ra một đao!

Trong nháy mắt Chu Kiếm tiếp xúc với Thủy Tổ Ma Đao, một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện!

Bịch!!!

Chu Kiếm như quả dưa hấu nổ tung, máu loãng bắn tung tóe!

"Chu Kiếm!!! Sao có thể!"

Mười người còn lại sợ đến mức thân hình run lên, toàn bộ dừng lại kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

"Lại nổ!!"

Diệp Bắc Minh gầm thét một tiếng, tàn sát đẫm máu!

Thủy Tổ Ma Đao quét ngang về phía trước, một đạo đao khí màu máu cuốn tới!

Phụt!!!

Người Nhập Đạo cảnh trung kỳ thứ hai ngã xuống!

"Hít..." Chín người còn lại hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt từng người vô cùng trắng bệch!

"Chạy mau!!!"

"Đi! Tên nhóc này có vấn đề!"

"Đệt!!! Hắn là Nhập Đạo cảnh hậu kỳ! Sức chiến đấu của hắn ít nhất phải trên hai mươi vạn, mau chạy đi!"

Chín người sợ đến mức hồn phi phách tán!

Xoay người bỏ chạy về bậc thang phía trên!

Diệp Bắc Minh phát ra nụ cười như thần chết: "Chạy cái gì? Không phải đến truy sát tao sao?"

Anh bước lên đuổi theo!

Nổ! Nổ! Nổ!

Ba bóng người nổ tung tại chỗ!

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu ở phía sau vô cùng sửng sốt!

Cũng quá kinh khủng rồi!

Trên quảng trường cuối thang trời, Sở Nguyên Bá trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào tất cả những điều này: "Đệt! Đệt! Đệt!!! Tên nhóc này... hắn giấu sâu quá!"

"Sức chiến đấu trên hai mươi vạn!! Đệt! Hắn lại có sức chiến đấu trên hai mươi vạn!"

Vút!

Anh ta đột ngột quay đầu.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vương Quỳnh ở bên cạnh: "Vương Quỳnh! Rốt cuộc đây là chuyện gì?"

"Tên nhóc này thật sự đến từ tinh vực Man Hoang ư? Sao hắn có thể có sức chiến đấu hai mươi vạn!!!"

Vương Quỳnh cũng sợ ngây người!

"Tôi... tôi không biết..."

Xoạt!

Sở Nguyên Bá quay đầu lại, chằm chằm nhìn Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly: "Các người rốt cuộc biết cái gì? Đừng hòng lừa tôi!"

"Tôi biết các người vẫn luôn âm thầm giúp đỡ tên nhóc này, nhưng ông đây không quan tâm, tôi chỉ muốn hắn chết!!!"

"Bây giờ nói cho tôi biết, hắn rốt cuộc là ai?!!!"

Không chỉ Sở Nguyên Bá, các đại biểu các thế lực lớn của 72 đảo cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt lần lượt nhìn về một trong mấy trăm màn hình nhỏ!

"Còn có kẻ lọt lưới?"

"Tên nhóc này từ đâu tới vậy? Dễ dàng diệt sát sức chiến đấu mười bảy mười tám vạn như vậy, sức chiến đấu thực sự nhất định phải trên hai mươi vạn!"

"Chẳng lẽ hắn chính là thể chất Hỗn Độn?"

"Chiếu tình hình thực tế của hắn ra!" Một lão giả áo trắng trầm giọng mở miệng.

Vù…

Hình ảnh ở trung tâm nhất của quảng trường biến đổi, một thanh niên đang di chuyển cực nhanh trên thang trời!

Chính là Diệp Bắc Minh!
Chương 1932: Dễ bắt nạt

Nhưng Diệp Bắc Minh không hề biết, mình đang bị tất cả mọi người của 72 đảo Thiên Giai theo dõi.

Tiếp tục tiến về phía trước.

Khi anh vừa bước tới bậc thang.

Một cỗ áp lực đột nhiên ập đến, nặng hơn gấp 30 lần.

Tốc độ và lực chiến đấu của các võ giả đang leo lên các bậc thang ở phía trước đã giảm đi đáng kể.

Diệp Bắc Minh bước từng bước, không ai dám ngăn cản.

Con mẹ nó, nào có ai dám?

Thằng nhóc này giết hơn chục người có sức chiến đấu 17, 18 vạn đấy, không ai muốn lấy mạng mình ra đặt cược cả.

Vì vậy.

Một đường này của Diệp Bắc Minh vô cùng suôn sẻ.

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu hai người theo sau cũng được ăn hời, sức chiến đấu của họ khoảng 1 vạn rưỡi mà thôi, vậy mà có thể leo lên 2 vạn bậc thang trong một lần.

Lại còn vẫn tiếp tục đi lên.

“Mẹ nó, hai tên phế vật kia vậy mà lại đi theo chúng ta?”, có người phẫn nộ nói.

“Giết hai tên đó đi!”

Một người đàn ông nheo mắt, sát ý dần dâng trào.

võ giả xung quanh đều bị dọa giật mình, theo bản năng lùi lại phía sau: “Muốn giết thì tự mình ra tay, đừng kéo theo bọn tôi!”

“Đúng vậy, chẳng may Diệp Bắc Minh bảo vệ bọn họ, chúng ta vẫn chưa muốn chết đâu...”

Người thanh niên vừa nói vừa nuốt nước miếng.

Hắn ta hung hãn liếc nhìn Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu một cái: “Thôi vậy, không động nổi...”

Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến về phía trước.

Đã đến bậc thang thứ 3 vạn.

Áp lực lại tăng vọt, gấp 50 lần lúc trước.

“Hự...”

Vũ Văn Phong cảm thấy khí huyết trào ngược, đầu gối khụy xuống suýt chút thì ngã xuống đất.

Hắn ta nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, huyết quang trên người biến mất trong nháy mắt, sau đó mới ổn định lại.

“Anh sao rồi?”

Sắc mặt Vũ Xung Tiêu đỏ bừng, thân thể khẽ run.

Vũ Văn Phong trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Cô... cô... cô là phụ nữ?”

Lúc này, Vũ Xung Tiêu đã cởi bỏ hạn chế của khôi giáp, thân hình uyển chuyển mềm mại hoàn toàn lộ ra ngoài.

“Đến lúc này rồi, còn quan tâm chuyện giới tính làm gì?”

Vũ Văn Phong nghiến răng nói: “Mau đuổi theo anh Diệp, tốc độ của anh ấy càng ngày càng nhanh hơn!”

“Chúng ta đừng để bị tụt lại phía sau, nếu không sẽ thật sự bị giết trong phút mốt đấy!”

“Được!”

Vũ Văn Phong hít sâu một hơi, nuốt thêm một viên đan dược, hướng về phía Diệp Bắc Minh đã vượt quá cấp 200 mà đuổi theo.

Đồng thời lúc đó.

15 người ở đội đầu tiên đã tới bậc thang thứ 5 vạn.

10 vạn thiên giai, nọ đã leo được một nửa.

Lúc này.

Trước bậc thang 5 vạn.

Tốc độ của 15 người không khác biệt, gần như đứng cùng trên một bậc thang.

Bậc thang thứ 4 vạn có mức áp lực là 100 lần.

Cấp 5 vạn sẽ là bao nhiêu?

Không một ai biết.

Tô Cuồng, Võ Kình Thiên, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch, Hạ Cửu U 5 người này, tốc độ cũng không hề chậm lại, vẫn tiếp tục hướng về bậc thang thứ 6 vạn.

Quách Đông, Đường Bằng Phi, Lư Tinh Vân 3 người hơi do dự, bước lên bậc thang 5 vạn.

Thân hình họ run rẩy, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều.

Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt cũng nghiến răng lao đến bậc thang thứ 5 vạn.

Chỉ có Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên, Viên Lục 4 người này là dừng lại.

Không hề nói lời nào.

Ngồi khoanh chân trên bậc thang.

Nơi tận cùng của quảng trường, Sở Y Thủy nhìn chằm chằm vào màn hình lớn: “Bốn người này Viên Lục coi như một người, người còn lại sẽ là ai?”

Trên quảng trường Thiên Giai.

Thân thể Nghê Hoàng không ngừng run rẩy.

Cô ta cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh trên màn hình.

Cấp.

Cấp.

Cấp.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh không nhanh không chậm, vô cùng ổn định.

Khi ở cấp độ, hai võ giả có sức chiến đấu 19 vạn đã hợp lực đánh lén Diệp Bắc Minh.

Nhưng sau khi bị Diệp Bắc Minh giết chết, 2000 bậc thang cuối cùng căn bản không có ai dám động đến anh nữa.

“Sư phụ, anh ta đã tiến vào top 100 rồi! Trước anh ta, đã không còn ai khác nữa...”, thân thể mảnh khảnh của Lục Linh Nhi khẽ động.

Trong lòng sớm đã bị Diệp Bắc Minh cảm phục.

Thiên Cơ lão nhân gật đầu: “Dựa vào tình hình hiện tại, cậu ta có cơ hội tiến vào top 10!”

“Top 10?”

Đôi mắt đẹp của Lục Linh Nhi co lại, có chút hoang mang.

Nếu như Diệp Bắc Minh thật sự lọt vào top 10, vậy thì bản thân và anh còn có cơ hội nào không?

Thiên giai, cấp độ!

Đột nhiên!

“Hắn ta tới rồi!”

Viên Lục mở mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng.

Nói xong, Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất và Triệu An Nhiên cùng Viên Lục 4 người chậm rãi đứng dậy.

“Bốn người!!!”

Nơi tận cùng của quảng trường Thiên Giai, Sở Y Thủy kinh hãi hét lên, gầm giọng với Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá anh! Vậy mà không phải là hai người, anh tìm đến 4 người có sức chiến đấu hơn 20 vạn !!!”

Vương Quỳnh và Hướng Ly Ly cũng sững sờ.

Họ nhìn Diệp Bắc Minh trên màn hình một cách đáng thương.

Bốn người với sức chiến đấu trên 20 vạn cùng hợp lực, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết.

“Ha ha ha!”

Sở Nguyên Bá cười: “Sở Y Thủy, cô nói gì cơ? Sao tôi nghe không hiểu nhỉ?”

“Anh!!!”

Sở Y Thủy nghiến răng phẫn nộ.

“Thằng ranh, thì ra thực lực của mày cũng không yếu nhỉ! Chẳng trách lại dám nói chuyện bổn công tử như vậy, nói cho cùng thì mày vẫn còn non và xanh lắm!”, Sở Nguyên Bá cười lạnh nói.

“Thực lực quả thực không tồi!”

“Giết đám người có sức chiến đấu mười mấy vạn cũng không có tính thách đấu, giết bọn tao thử xem?”

“Các người có muốn lọt top 10 không? Còn không nhanh tốc chiến tốc thắng, giết hắn rồi tiếp tục leo lên Thiên Giai!”

Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên ba người đều mang theo nụ cười mỉa mai.

“Uhm...”

Diệp Bắc Minh thở dài lắc đầu.

“Anh Diệp xong đời rồi...”, Vũ Văn Phong nói với vẻ mặt buồn bã.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu đứng bên cạnh cũng tràn đầy tuyệt vọng, cố nặn ra một nụ cười: “Có thể đến được đây, cũng đã là số mệnh của chúng ta rồi... tôi cũng hài lòng...”

Thấy Diệp Bắc Minh thở dài.

Nụ cười của Viên Lục càng thêm mỉa mai: “Thằng ranh, thở dài cái gì?”

“Không phải lúc ở cổng thành Thiên Giai, mày lợi hại lắm sao?”

“Sao nào? Bây giờ mới thở dài á? Quá muộn rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tao thở dài vì tao không hiểu, tại sao lại có nhiều người muốn tự tìm cái chết đến vậy?”

“Lẽ nào trên mặt tao có viết ba chữ ‘dễ bắt nạt’ à?”

Viên Lục cười thâm sâu: “Bởi vì ông đây nhìn mày là thấy ngứa mắt!”

“Tao thấy ngứa mắt, nên mày phải chết! Hiểu không?”

“Hiểu rồi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Nếu đã hiểu rồi, vậy thì lên đường thôi!”

Viên Lục nhếch mép nói.

Hắn bước lên một bước cực bá đạo.

Dùng lòng bàn chân hung hãn dẫm lên đầu Diệp Bắc Minh: “Nghe nói mày thích dùng chân dẫm người khác? Hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử cái cảm giác đó là như thế nào?”

“Thằng ranh, quỳ xuống cho ông!”

Không kiêng nể gì ai.

Kiêu ngạo đến cùng cực.

Không gian quanh cú dẫm này bỗng nổ tung, toàn bộ Thiên Giai khẽ rung lên.

Rầm rầm! Âm thanh kinh hoàng vang lên, giống như muốn hủy diệt tất cả lao về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không chút vội vã.

“Xong rồi, anh Diệp bị dọa thành kẻ ngốc...”

“Viên Lục không hổ là yêu nghiệt bảng Thiên Giai 863! Uy lực của cú đá này đủ để hủy diệt cả một ngọn núi!”

“Anh Diệp, haiz, thật đáng tiếc...”

“Chọc phải ai không chọc, lại động đến Viên Lục...”

Ở bên dưới, tất cả mọi người ở quảng trường Thiên Giai đều lắc đầu thở dài.

“Anh Diệp!”

Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng đỏ hoe.

“Kiên trì!”, Lục Linh Nhi nghiến răng, nắm chặt nắm đấm.

Phía trên, tại nơi tận cùng của quảng trường Thiên Giai.

Trái tim của Sở Y Thủy như nhảy lên tận cổ họng, tay nhỏ nắm chặt góc áo.

Ánh mắt Hướng Ly Ly bên cạnh cũng ngưng trọng: “Sao anh ta không tránh đi? Nếu tránh đi thì ít nhất sẽ không chết mà chỉ bị thương nặng thôi!”

Khi đại diện của 72 đảo thấy vậy, khuôn mặt vốn dĩ nghiêm túc của họ hiện lên vẻ thất vọng.

Lão Mạc lắc đầu: “Cắt qua hình ảnh của Tô Cuồng, Võ Kình Thiên bọn họ đi! Diệp Bắc Minh này thật vô dụng!”

“Đúng vậy, cậu ta có lẽ không phải là thể hỗn độn!”

“Nếu là thể hỗn độn, sao lại có thể đứng chờ chết tại chỗ như vậy?”

“Cậu ta bị Viên Lục dọa cho ngây ngốc rồi, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có. võ giả một khi mất đi dũng khí, thì chính là phế vật!”

“Thôi vậy, không xem Diệp Bắc Minh nữa, lãng phí tài nguyên!”

Vô số người lắc đầu.

Từ sự phấn khích ban đầu, đến bây giờ hoàn toàn là tuyệt vọng.

Hình ảnh Diệp Bắc Minh biến mất trên màn hình.

Thay vào đó là hình ảnh Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và những người khác đang nhanh chóng leo lên Thiên Giai.

Còn về Diệp Bắc Minh, đã là một người chết, không ai thèm quan tâm nữa.
Chương 1933: Nhận đệ tử

Cũng chính vào nháy mắt hình bị thay đổi, Diệp Bắc Minh đang đứng bất động đột nhiên di chuyển.

Không hề báo trước, anh giơ tay lên và tung ra một quyền.

Rầm!

Một quyền với sức mạnh bùng nổ.

Không gian xung quanh như bị bóp méo, đôi chân của Viên Lục nổ tung, cả người bay ngược về phía sau.

Vút!

Diệp Bắc Minh đuổi ngay phía sau, tóm lấy cổ Viên Lục, hung hãn đập hắn ta xuống đất.

Bịch! Âm thanh nặng nề vang lên.

“Mày rất thích giẫm đạp lên người khác à?”

Giày Hồi Lực đạp mạnh xuống.

Rắc! Rắc! Rắc!

Âm thanh xương gãy không ngừng vang lên cùng với tiếng hét thảm thiết của Viên Lục: “A... chân của tôi... đan điền của tôi...”

“Tay... đừng... vai của tôi...”

Diệp Bắc Minh giống như phát điên, đạp mười mấy cước lên người Viên Lục trong một hơi thở.

Viên Lục.

Biến mất rồi. Hắn ta biến thành một đống thịt nát, dính chặt vào Thiên Giai.

“Hừ... hừ... hừ...”, thân thể ba người Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên không ngừng run rẩy.

Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như thần chết nhìn vào ba người: “Tôi và các người không thù không oán, tại sao lại giúp người khác giết tôi?”

“Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, các người chính là thiên tài trong thiên tài rồi!”

“Tại sao vậy?”

Xoạt!!!

Anh tiến lên phía trước một bước, đột nhiên lao về phía ba người.

Sau lưng anh, càng là sát khí ngập trời.

“Cùng ra tay đi! Thằng nhãi này quá khủng bố. Nhanh! Nhanh lên!”, Trương Nhất Kiếm gầm lên, hoàn toàn mất bình tĩnh, âm thanh có chút run rẩy.

Tư Lầu Đệ Nhất cùng Triệu An Nhiên lúc này mới phản ứng lại, vừa muốn ra tay.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ba người, Thủy Tổ Ma Đao điên cuồng chém xuống.

Phụt!

Trương Nhất Kiếm còn chưa kịp giơ kiếm lên thì đã bị Thủy Tổ Ma Đao chém đứt một cánh tay.

Đao thứ hai điên cuồng hạ xuống.

Thân thể Trương Nhất Kiếm chia làm đôi, nổ tung tại chỗ.

Tư Lầu Đệ Nhất và Triệu An Nhiên bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn! Con mẹ nó, còn là người không?

Bọn họ đều là những người có sức chiến đấu trên 20 vạn đấy!

Vậy mà lại bị người ta coi thành lợn mà giết?

“Anh Diệp, chúng tôi...”, Tư Lầu Đệ Nhất vừa mở miệng muốn giải thích.

Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta, không nói một lời.

Ánh mắt lạnh buốt, Thủy Tổ Ma Đao trong tay hung hãn quét qua.

Tư Lầu Đệ Nhất nhanh chóng giơ tay đỡ lấy, sử dụng hơn chục linh khí trong một hơi thở, nhưng căn bản không thể ngăn cản được sự công kích của Diệp Bắc Minh.

Với một tiếng hét không cam tâm, hắn ta cũng hóa thành sương máu.

Triệu An Nhiên sợ hãi đến mức thân thể mảnh dẻ không ngừng run rẩy, lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Diệp. Người ta biết sai rồi, anh tha thứ...”

Phụt!

Thủy Tổ Ma Đao quét qua, đầu Triệu An Nhiên nổ tung tại chỗ.

Thân thể xinh đẹp trực tiếp đổ xuống.

Diệp Bắc Minh giơ chân giẫm lên ngực Triệu An Nhiên.

Cô ta cho đến lúc chết vẫn không thể tin được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như cô ta.

Cứ như vậy mà chết?

Trên quảng trường Thiên Giai, hàng trăm triệu người kinh hãi theo dõi cảnh tượng này.

“Hung tàn!”

‘Thật con mẹ nó tàn nhẫn quá đi!”

“Loại giết chóc này, không có chút mỹ cảm nào, đơn thuần là bạo lực! Nhưng đúng là con mẹ nó sướng con mắt!”

Vô số người kích động không thôi.

Trái tim nhỏ bé của Nghê Hoàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta thật muốn điên lên: “Anh Diệp, anh rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa?”

“A!”

Lục Linh Nhi không ngừng hét lên kinh ngạc, thân thể mảnh khảnh điên cuồng run rẩy.

Đôi chân xinh đẹp như bị điện giật, không khỏi lảo đảo, đứng không vững.

Thiên Cơ lão nhân ở một bên giật mình, đôi mắt già nua cũng điên cuồng co lại.

Lôi Viêm hôn mê vừa mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này, hô hấp không thông: “Trời ơi... đồ đệ, rốt cuộc đã trêu phải sự tồn tại gì vậy?”

“Hừ! Đồ đệ gì chứ, nó không phải đồ đệ của mình!”

Lôi Viêm kinh hãi đến toàn thân đông cứng lại.

Ông ta lo sợ nhìn Thiên Cơ lão nhân bên cạnh: “Thiên Cơ huynh... nếu như có cơ hội gặp anh Diệp, xin hãy nói với cậu ta rằng!”

“Những lời Lôi Viêm tôi uy hiếp cậu ta lúc nãy đều là đánh rắm!”

“Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta nữa, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vĩnh viễn không xuất hiện!”

Bỏ lại một câu đó.

Lôi Viêm giống như điên lao ra khỏi quảng trường Thiên Giai và biến mất.

Có thể dọa Lôi Viêm trực tiếp bỏ chạy như vậy, có thể thấy khí tàn sát của Diệp Bắc Minh làm người ta kinh động như thế nào.

...

Điểm cuối của Thiên Giai, quảng trường trung tâm của 72 đảo.

Mười năm phút trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy có chút tái nhợt, nước mắt rưng rưng: “Mười năm phút rồi, anh Diệp anh ấy...”

“E rằng đã chết rồi!”

Hướng Ly Ly bước tới vỗ nhẹ lên vai Sở Y Thủy: “Y Thủy, cô đã cố gắng hết sức rồi!”

“Dù gì, với thực lực đó của anh ta căn bản không thể là đối thủ của 4 người Viên Lục được!”

“Anh ta tự mình lựa chọn lên Thiên Giai, không kịp quay lại, đây chính là số mệnh của anh ta...”

“Nhưng, anh ấy đã cứu tôi một lần, tôi lại không thể cứu anh ấy....”, Sở Y Thủy tự trách mình,.

Sở Nguyên Bá ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, tùy ý nói một câu: “Ha ha, ha ha ha... đấu với tao? Lại còn muốn lên Thiên Giai Đảo? Người điên nói mơ!”

“Công tử uy phong”.

Đám lão giả bên cạnh giơ ngón tay cái lên.

Trên màn hình lớn.

“Tô Cuồng và Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người đồng cấp, đều ở vị trí đầu tiên!”

“Đường Bằng Phi thứ hai!”

“Phục Bát Hoang thứ ba!”

“Vạn Nhân Địch thứ tư!”

“Lão Mạc, đám nhân tài này đều là những hạt giống tốt! Nhất định có thể nằm trong bảng xếp hạng 500 của Thiên Giai!”, lão giả mặt đỏ đứng bên cạnh vẻ mặt hài lòng cười nói.

Lão Mạc nhàn nhạt gật đầu: “Lão phu muốn Tô Cuồng, Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người này! Vừa hay tôi thiếu 3 đệ tử quan môn!”

Lão giả mặt đỏ tức giận mắng: “Con mẹ nó! 100 năm trước ông đã thu nhận 3 đệ tử quan môn, 200 năm trước cũng vậy!”

“Cửa này của nhà ông đóng từ Thiên Giai Đảo đến bên ngoài vũ trụ à?”

Điên cuồng chửi bới.

“Ha ha!”, lão Mạc cười cười: “Thì ông để tôi lại đóng cửa một lần nữa đi!”

“Không được!”

Lão giả mặt đỏ lắc đầu: “Cho dù tôi có đồng ý, bọn họ cũng không đồng ý đâu!”

Lão Mạc quay đầu, chỉ thấy một đám lão giả khác, tất cả đều trừng mắt nhìn ông ta với vẻ mặt bất mãn: “Mạc lão đầu, chúng tôi không đồng ý!”

“Mẹ nó, nhân tài đều bị ông thu hết, chúng tôi ăn cái gì?”

“Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch mấy người này cũng không tồi”.

“Còn có Lư Tinh Vân phía sau!”

“Ông nghĩ mà xem, Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt đều là đại mỹ nhân. Các người không muốn nhận mấy đệ tử xinh đẹp sao?”

Đám lão giả cũng thảo luận không ngừng.

Từ tình hình trước mắt mà nói, top 10 đã được định.

Bọn họ đã chia sẵn nhận ai làm đệ tử rồi.

“Xem người xếp hạng thứ 11 nào! Các người có thể chọn những người phía sau mà!”, lão Mạc cười vui vẻ nói.

Hình ảnh màn hình lớn thay đổi.

Số 11, Quách Đông.

Mồ hôi đầm đìa, vừa mới bò lên bậc thang cấp độ.

So với vị trí thứ 10 chênh lệch hơn 1 ngàn cấp, thiên phú khá bình thường.

Ở góc của màn hình.

Ba bóng người xuất hiện, đám người đều choáng váng.

“Còn ai lên nữa? Là ai?”

“Không rõ nữa, xa quá, nhìn hơi mơ hồ...”

“Có lẽ là ba người Viên Lục, giết xong Diệp Bắc Minh rồi nên đi theo sau!”

“Bọn họ không phải có 4 người sao? Sao giờ chỉ còn ba vậy?”

“Nhanh xem đi!”, có người nói.

Màn hình phóng to, bóng dáng ba người xuất hiện trên màn hình lớn.

Người thanh niên phía trước chắp hai tay sau lưng, giống như đi bộ từng bước từng bước bò lên.

Vào khoảnh khắc thấy người thanh niên, toàn bộ quảng trường của 72 đảo gần như bùng nổ.

“Ôi. Vãi shit...”

Lão Mạc, lão giả mặt đỏ, Sở Nguyên Bá, Vương Quỳnh, Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly và những người khác đồng loạt đứng lên.

Kinh hãi nhìn về phía màn hình lớn.

Ai nấy đều kinh hãi há hốc mồm, tròng mắt gần như nổ tung.

Người thanh niên trong màn hình chính là Diệp Bắc Minh, người đáng lẽ ra sớm đã bị Viên Lục giết chết.

Lão Mạc hét to: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhanh phát lại!!!”
Chương 1934: Luyện thể

Một giây sau.

Hình ảnh trên màn hình được phát lại, chính là lúc Diệp Bắc Minh hành hạ Viên Lục đến chết.

Hành hạ không chút thương tiếc.

Bốn người có sức chiến đấu trên 20 vạn, vậy mà không thể ngăn cản được 1 mình Diệp Bắc Minh.

Lão Mạc, lão giả mặt đỏ, còn có đại diện của hàng nghìn thế lực đều kinh ngạc.

Toàn bộ quảng trường sôi sục trong nháy mắt.

“Không thể nào!!!”

Sở Nguyên Bá gầm lên, âm thanh vang vọng trên quảng trường trung tâm, hai mắt gần như nhỏ ra máu.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình, đồng tử điên cuồng co giãn.

“Chuyện gì vậy?”, Vương Quỳnh cũng ngây ra.

Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly nhìn nhau, đều thấy được sự chấn động từ ánh mắt của đối phương.

“Y Thủy, thằng nhóc này thật sự... làm người ta kinh ngạc!”

Hướng Ly Ly há hốc miệng.

Hình ảnh thay đổi.

“Nhanh xem, Diệp Bắc Minh này vượt qua Quách Đông rồi, nằm ở vị trí thứ mười một!”

Mọi người nhìn lên màn hình.

Diệp Bắc Minh đã đuổi kịp Quách Đông, không chút do dự mà vượt qua hắn ta.

Quách Đông nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh, không hề ra tay!

Là không dám!

“Lão Mạc, ông nói xem thằng nhóc này có thể lọt top 10 không?”, lão giả mặt đỏ nhìn chăm chú vào màn hình, giọng nói chút hưng phấn.

Ông ta khẳng định, Diệp Bắc Minh nhất định có thể tiến vào top 10.

Vấn đề bây giờ là, anh sẽ nằm ở vị trí thứ mấy!

Lão Mạc cười nói: “Thằng nhóc này không tồi, các người ai cũng đừng tranh với tôi nữa!”

“Lão phu quyết định thu cậu ta làm đệ tử quan môn”.

Mọi người: “....”

“Quan cái con mẹ nhà ông!”

“Mạc Trần lão quái, ông cũng tham lam quá rồi!”

“Không phải ông muốn thu Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U sao? Giờ lại muốn thêm Diệp Bắc Minh nữa?”, rất nhiều người bất mãn lên tiếng.

“100 năm mới có vài thiên tài, ông muốn mấy người đây?”

Mọi người trừng mắt nhìn Mạc Trần.

Đột nhiên.

Một giọng nói khó chịu vang lên: “

Các người cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi đấy!”

“Chỉ là một Diệp Bắc Minh mà thôi đã khiến các người hưng phấn đến vậy. Để đám người dưới quảng trường Thiên Giai nhìn thấy, còn tưởng chúng ta chưa từng trải sự đời ấy!”

Ánh mắt mọi người ngưng đọng.

Rơi trên người một lão giả mặc áo choàng đen.

Bọn họ đều có chút kiêng kị.

Chỉ có Mạc Trần hừ lạnh một tiếng: “La Thiên Chính, lời này của ông có ý gì?”

“Hồn Tông các ông trước nay không giao hảo với ai, vả lại võ giả của Hồn Tông đều xem trọng sức mạnh linh hồn hơn là thiên phú võ thuật!”

“Ông có ý kiến làm gì?”

Lão giả áo choàng đen La Thiên Chính cười lạnh lắc đầu: “Ý của lão phu là, tốc độ của thằng nhóc này đang chậm dần!”

“Mà Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U 3 người này vẫn đang tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước!”

“Ngay cả tốc độ của Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng không đổi, nhanh hơn Diệp Bắc Minh rất nhiều”.

Mọi người lại nhìn.

Quả nhiên.

Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U đều đã tới thang cấp độ.

Ba người này vẫn đứng vững ở vị trí đầu tiên.

Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng vậy.

Chỉ có Diệp Bắc Minh, mới vừa tới cấp 8 vạn.

Tốc độ càng ngày càng chậm.

Vẫn dậm chân ở vị trí thứ mười một.

Còn chưa vượt qua Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt nữa.

Mà ở phía sau Diệp Bắc Minh, Quách Đông cũng sắp đuổi tới nơi rồi.

Và sắp sửa vượt qua Diệp Bắc Minh.

Mọi người đều thắc mắc: “Có chuyện gì vậy?”

La Thiên Chính cười: “Rất rõ ràng, thằng nhóc này đã dùng hết sức mạnh của mình rồi”.

“Thể lực đang dần cạn kiệt! Lão phu đoán, đừng nói top 10!”

“Đến top 100 cũng khó! Mọi người đừng quên, 9 vạn cấp của Thiên Giai thực chất không khó!”

“Ở cấp thứ 9 vạn, trọng lực chỉ ở mức 500 lần!”

“Sau 9 vạn, mỗi một cấp đều tăng lên gấp đôi trọng lực, cho đến khi hoàn thành ở cấp 1 vạn cuối cùng!”

“Phải chịu đựng gấp đôi trọng lực. Ông nghĩ rằng với tình trạng của Diệp Bắc Minh hiện tại, hắn có kiên trì được không?”

Lời nói vừa dứt.

Tim ai nấy đập thình thịch.

“Quách Đông đuổi kịp rồi!”

Có người hét lên.

Mọi người đều nhìn về phía màn hình lớn.

Quả nhiên.

Quách Đông đã vượt qua Diệp Bắc Minh, đoạt lại vị trí thứ 11.

Diệp Bắc Minh vẫn cứ như vậy, chậm rãi bước đi, càng ngày càng chậm.

Thậm chí.

Trên trán anh còn xuất hiện một tầng mồ hôi.

“Ha ha ha, thằng nhóc này phế rồi!”

Sở Nguyên Bá cười lớn.

Sở Y Thủy lẩm bẩm một mình: “Sao vậy nhỉ? Anh ấy không ổn ư?”

Hướng Ly Ly cũng cau mày: “Lẽ nào thật sự đã dùng hết tất cả sức lực rồi?”

Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Không chỉ bọn họ, mà tất cả mọi người trên quảng trường Thiên Giai đều phát hiện cảnh tượng này.

Lục Linh Nhi nắm lấy cánh tay Thiên Cơ lão nhân: “Sư phụ, anh Diệp sao đột nhiên chậm lại như vậy?”

Thiên Cơ lão nhân thở dài: “Haiz, có lẽ đã lãng phí quá nhiều sức lực khi chiến đấu”.

“Cứ tiếp tục như vậy. E rằng khó đấy... thật đáng tiếc...”

Nghê Hoàng nghe thấy lời này, trái tim trở nên căng thẳng.

“Anh Diệp, anh nhất định phải cố lên!”

...

Diệp Bắc Minh đương nhiên không biết được suy nghĩ của mọi người.

Anh cũng không quan tâm.

Một khắc sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: “Thằng nhóc. Cậu đừng chỉ leo lên thế chứ!”

“Tiểu tháp, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh nghi hoặc hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu vừa mới dùng Cổ Kim Tủy Đan, đây là một cơ hội tốt để luyện thể!”

“Từ bỏ việc sử dụng tất cả sức mạnh võ đạo đi, thử dùng sức lực của cơ thể chống lại trọng lực của Thiên Giai!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

“Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ!”

Lập tức phong ấn tất cả sức mạnh.

Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu và những người theo sau anh đều sửng sốt.

Sức mạnh võ đạo trên người Diệp Bắc Minh đột nhiên biến mất, bọn họ là người đầu tiên cảm nhận được: “Sao sức mạnh trên người anh Diệp lại biến mất thế? Anh ta muốn làm gì?”

Gương mặt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu run lên, đôi môi lẩm bẩm: “Anh Diệp... không dùng sức mạnh võ đạo, mà đang dùng cơ thể để chống lại trọng lực Thiên Giai...”

“Cái gì?”

Vũ Văn Phong sững sờ.

Cả người cứng đờ tại chỗ, không ngừng lẩm bẩm.

Dùng thân thể chống lại trọng lực Thiên Giai?

Trọng lực đè ép xuống gấp mấy trăm lần, không dùng sức mạnh võ đạo? Chỉ dùng thân thể?

Chẳng phải sẽ bị nghiền thành thịt nát ngay trong nháy mắt sao!

Nếu như bị hàng trăm vạn người đang xem Thiên Giai biết được, e rằng sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp.

“Rắc! Rắc! Rắc! Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ run lên, mỗi bước đi đều rất khó khăn, xương cốt trong cơ thể như bị người ta điên cuồng nghiền nát.

Lục phủ ngũ tạng đau đớn vô cùng.

Hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Nhóc con, cảm thấy thế nào?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.

Diệp Bắc Minh nuốt nước bọt: “Mẹ kiếp... không dùng sức mạnh võ đạo, thật là khó khăn!”

“Cảm giác như có ai đó bóp nát máu thịt của tôi vậy! Lục phủ ngũ tạng giống như bị thiêu đốt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Đây chính là con đường bắt buộc phải trải qua của luyện thể! Cậu nghĩ mà xem, luyện thể Thượng Cổ có thể đánh vỡ một ngọn núi bằng một quyền!”

“Một cước nghiền nát mặt đất! Bọn họ không cần dùng đến sức mạnh võ đạo, chỉ dùng thể lực!”

“Sức bạo phát mạnh như vậy, không có một thân thể khủng bố thì sao có thể chịu được!”

“Nếu không chịu được, vậy thì từ bỏ đi!”

Không sử dụng sức mạnh võ đạo, chỉ thân thể thôi mà chịu được được hơn 400 lần trọng lực, đã rất mạnh rồi!”

Diệp Bắc Minh quả quyết từ chối: “Không được! Cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ qua!”

“Tiếp tục!”

Nghiến răng! Kiên trì!

Tiếp sau đó!

Phía sau không ngừng có võ giả tiến lên, một người, hai người, ba người, bốn người... mười người, hai mươi người...

Sau nửa tiếng, đã có hơn 100 người vượt qua Diệp Bắc Minh.

Bỏ lại anh ở phía sau.

La Thiên Chính chỉ vào màn hình lớn mà nói: “Thấy chưa? Thằng nhóc này vô dụng rồi!”

“Ông nhìn xem sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là chịu không nổi trọng lực cỡ này. Vẫn còn chưa đến cấp bậc 9 vạn nữa!”

Mạc Trần mím môi: “Ôi, thật đáng tiếc...”
Chương 1935: Đột phá

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Hai giờ ròng rã, tốc độ của Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người cuối cùng cũng dần chậm lại.

Họ dừng lại ở vị trí cấp, chịu đựng áp lực gấp 5500 lần.

Trên trán ba người xuất hiện một tầng mồ hôi rõ rệt.

Nhanh chóng lấy đan dược nuốt xuống, hồi phục thể lực.

Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng dừng lại và nghỉ ngơi tại các vị trí của cấp.

Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt cũng lần lượt dừng chân.

Áp lực tăng hơn 3000 lần khiến họ có chút chật vật.

Ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ cần đứng cách họ 3 mét, chắc chắn có thể nhìn thấy.

Còn có hơn 100 võ giả khác, cũng vượt qua cấp 9 vạn.

Nửa tiếng sau.

Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người đồng thời đứng dậy, vượt qua 500 bậc trong vòng một hơi thở.

15 phút sau.

Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch cũng gần như hồi phục lại thể lực.

Lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh, anh vẫn ở vị trí bên cạnh cấp, từng bước từng bước mà đi.

Nhanh hơn tốc độ trước đó một chút.

Nhưng.

Toàn thân anh thấm đẫm mồ hôi, hít thở dồn dập và tim đập loạn xạ.

Bên cạnh không ngừng có võ giả vượt qua Diệp Bắc Minh.

Anh đã kém xa top 100 rất nhiều.

Sắp rơi xuống top 300 rồi.

“Anh Diệp... anh... anh có cần nghỉ ngơi không?”, Vũ Văn Phong theo sát phía sau, không ngừng nuốt nước bọt.

Vũ Xung Tiêu cũng điên cuồng gật đầu: “Anh Diệp... anh... hay là dùng sức mạnh võ đạo đi!”

“Cứ tiếp tục như thế này, thân thể của anh sẽ thực sự sụp đổ đó...”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười nói: “Không sao, hai người có thể đi trước!”

“Sau khi đến cấp 9 vạn, mọi người đều phải chịu trọng lực của Thiên Giai, không ai còn lãng phí sức lực của mình để đối phó hai người nữa đâu!”

“Các người chỉ cần dùng đan dược, chống lại trọng lực của Thiên Giai là được!”

“Hai người lọt top 10 vạn chắc có lẽ không thành vấn đề!”

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu nhìn nhau.

Sau đó.

Lắc đầu.

Dựa vào vị trí hiện tại của họ, đan dược họ mang theo cũng đủ rồi.

Cho dù là Thiên Giai cấp 1, dùng một viên đan dược, cũng hoàn toàn đủ để lên đỉnh.

Thậm chí.

Còn có thể bảo đảm thành tích top 1 vạn nữa.

“Bỏ rơi anh Diệp lúc này sao? Sao có thể chứ?”

Vũ Văn Phong lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nói: “Nói thật là, lúc còn ở đại lục Hỗn Độn tôi rất ghét anh Diệp!”

“Tôi cảm thấy anh chẳng có gì đặc biệt, cho dù là trước khi anh lên Thiên Giai, tôi cũng không nghĩ anh mạnh bao nhiêu!”

“Cùng lắm thì thiên phú không tồi thôi, Vũ Văn Phong tôi không kém gì anh!”

“Nhưng bây giờ tôi thật sự đã bị nhân cách của anh thu hút! Sự kiên trì của anh, cả đời này Vũ Văn Phong tôi cũng không đuổi kịp!”

Vũ Xung Tiêu cũng gật đầu, đôi mắt đẹp đầy hưng phấn nói: “Anh Diệp, chúng tôi sẽ ở bên anh!”

“Bao giờ anh lên đỉnh thì chúng tôi lên!”

Diệp Bắc Minh cười cười: “Được, hai người nguyện ý cùng tôi thì tôi cũng không nói nhiều nữa!”

“Tiếp tục!”

“Đi thôi!”

Ba người gật đầu, nửa tiếng sau cũng đứng trước cấp.

Đi lên trước một bước, mỗi một bậc thang sẽ tăng một lần trọng lực.

Ba người hít sâu một hơi, bước về phía trước.

Ở bên kia, tốc độ của ba người Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U rất nhanh.

Tuy nhiên, mỗi 500 cấp thì họ lại phải nghỉ mất nửa tiếng.

Sau cùng.

Mỗi 100 cấp họ phải nghỉ thêm nửa tiếng nữa.

Lại nhìn Diệp Bắc Minh, sớm đã biến mất khỏi màn hình.

“Ha ha ha, Y Thủy, thằng nhóc kia biến mất khỏi màn hình rồi kìa!”, Sở Nguyên Bá cười cợt nói: “Tổng cộng 500 màn hình lớn, mỗi màn hình chiếu một người!”

“Điều này chứng tỏ thằng ranh đó đã rơi xuống top dưới 500 rồi! Xem ra nó thật sự là đồ vô dụng!”

“Cho dù tôi không giết hắn, vấn đề là hắn có thể sống sót ở Thiên Giai hay không ấy!”

Sắc mặt Sở Y Thủy lạnh lùng, cắn môi không nói gì.

Hướng Ly Ly cau chặt mày.

Cô ta không hi vọng Diệp Bắc Minh sẽ chết.

Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình cuối cùng, hi xọng Diệp Bắc Minh có thể xuất hiện.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng qua đi...

Kì tích vẫn chưa xuất hiện.

Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người này đã đứng trên cấp!

Chỉ còn lại 100 bậc thang cuối cùng là lên đến đỉnh.

“Anh Diệp, anh thật sự thất bại sao?”, đôi mắt đẹp của Sở Y Thủy mờ đi.

Không chỉ cô ta, bên trên quảng trường Thiên Giai.

Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Thiên Cơ lão nhân cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn.

...

Lúc này.

Trên bậc thang cấp, thân thể Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu, mỗi bước đi thân thể dường như muốn nổ tung.

Có mấy lần suýt chút đã không chịu được mà gục ngã.

“Nhóc con, nếu không chịu được thì cứ dùng sức mạnh võ đạo đi. Thực lực của cậu, chịu đựng áp lực vạn lần không khó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bị chấn động nói.

Thật là liều mạng quá.

Đây là đang chơi đùa với tính mạng của mình đấy.

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu bên cạnh cũng điên cuồng nuốt nước bọt.

Hai người đang phải chịu đựng trọng lực gấp 3000 lần, cũng rất đau khổ.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Không sao... không chết được!”

“3000 lần à! Đã vượt qua cực hạn rồi!”

“Nhưng mà, đây không phải là cực hạn của Diệp Bắc Minh tôi... tiếp tục!!!”

Anh nghiến răng, kéo lê thân thể đầy máu của mình tiếp tục đi về phía trước.

Đúng chất của một người máu.

võ giả vượt qua anh đều sững sờ và sợ hãi.

“Hừ hừ hừ... kiên trì... kiên trì... không thể lãng phí Kim Tủy Đan được...”, Diệp Bắc Minh thở hổn hển, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ.

Chỉ cần không chết, anh nhất định sẽ không sử dụng sức mạnh võ đạo.

Cuối cùng.

Rắc rắc!

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Xương cốt của Diệp Bắc Minh không ngừng tan vỡ, thân thể lắc lư lảo đảo.

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị một cỗ sức mạnh đẩy lùi.

“Kiên trì, kiên trì!!! Có chết cũng phải kiên trì...”

Diệp Bắc Minh gầm lên, thân thể dưới áp lực bắt đầu biến dạng, nhưng dù vậy, anh vẫn không động đến sức mạnh võ đạo.

“Phụt...”

Máu tươi không ngừng phun ra.

Lục phủ ngũ tạng cũng vỡ nát.

Ngoại trừ đan điền.

Trên người anh không có chỗ nào lành lặn.

Cho dù là như vậy, Diệp Bắc Minh vẫn cứ kiến trì, nghiến răng chịu đựng.

“Chỉ cần không chết, mình có thể kiên trì... con mẹ nó”, Diệp Bắc Minh mím môi.

“Anh Diệp...”

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Chỉ thấy, thân thể Diệp Bắc Minh đầy vết nứt, da thịt, cơ bắp và xương cốt đều vỡ ra.

Có thể nhìn rõ nội tạng bên trong... mà nội tạng cũng đang vỡ nát.

Chỉ còn lại một chút sức lực, tiếp đó...

Vào giây phút cơ thể Diệp Bắc Minh sắp sụp đổ!

Ầm!

Một cỗ năng lượng khủng khiếp lao tới.

Đột nhiên.

Cơ thể Diệp Bắc Minh khẽ run, thân thể đầm đìa máu tươi kia như được hồi sinh, một cỗ sức mạnh dào dạt quét về phía anh.

Ầm ầm ầm!

Vết thương trên người anh phục hồi trong nháy mắt.

Cả người lại đứng thẳng lên.

Sức mạnh cơ thể vô hạn, giống như được tái sinh.

“Chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh trừng to mắt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Chúc mừng cậu, nhóc con!”

“Thành công đột phá xiềng xích trong cơ thể, đạt tới một cấp độ mới!”

Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông biết làm như vậy sẽ đột phá cảnh giới đúng không?”

“Ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Bổn tháp đương nhiên là biết, có điều, không thể nói cho cậu biết!”

“Một khi nói ra, cậu sẽ không còn lòng tin nữa, vậy thì không có tác dụng!”

“Cũng may là cậu đã đột phá!”

“Thì ra là như vậy!”

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay.

Khoảng không xung quanh bỗng sụp đổ.

Vào lúc này.

Anh cảm thấy ngay cả khi mình không dùng tới sức mạnh võ đạo, chỉ cần sức mạnh thân thể thôi cũng có thể 1 quyền giết chết một người cảnh giới hậu kỳ.

Trọng lực 3000 lần, vậy mà anh lại không có cảm giác gì.

“Đã đến lúc rồi, chúng ta lên đỉnh thôi!”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn lên nơi cao nhất của Thiên Giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK