Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 987: Đồng ý một yêu cầu của cậu

Đế Khởi La xông đến, hơi cáu giận hỏi: "Ông Chín, ông làm gì vậy?"

Đế Khuyết mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Cháu hỏi cậu ta ấy!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tiền bối, lần sau muốn kiểm tra thực lực của tôi, tốt nhất đừng nên nảy sinh ý định giết người!"

"Nếu không, tôi chưa chắc sẽ giơ cao đánh khẽ!"

Trong lòng Đế Khuyết khẽ nhúc nhích.

"Tên này lại có thể nhìn ra trong chớp mắt vừa rồi, mình thật sự có ý định giết cậu ta".

"Ha ha ha ha!"

Đế Khuyết cười to: "Khá lắm, cậu rất hợp gu lão phu".

"Cậu đã cứu Khởi La một lần, để báo đáp".

"Lão phu cho phép cậu gia nhập Đế tộc!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Không hứng thú!"

Lão Mạc quát lớn: "Tên kia, cậu đừng có mà không biết tốt xấu".

"Có đến 99% người của thế giới Võ cấp thấp như các cậu cả đời không có cơ hội tiến vào thế giới Võ cấp cao!"

"Đừng nói đến việc gia nhập Đế tộc!"

"Phần mộ tổ tiên nhà cậu bốc khói xanh..."

Diệp Bắc Minh dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn lão Mạc, chỉ với một ánh mắt!

Một cỗ sát ý bao phủ!

Lão Mạc nuốt xuống câu nói kế tiếp, không dám mở miệng!

Đế Khuyết nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Được! Nếu cậu không hứng thú gia nhập Đế tộc, lão phu không miễn cưỡng cậu!"

"Có điều, cậu đã cứu Khởi La một lần, lão phu có thể phá lệ đồng ý một yêu cầu của cậu!"

Diệp Bắc Minh đang chờ câu nói này!

"Dẫn tôi đến học viện Giám Sát!"

...

...

Đế Khuyết nhíu mày: "Mỗi đại lục của thế giới Võ cấp cao đều có một học viện Giám Sát, cậu đang nhắc đến cái nào?"

...

Trên quảng trường của học viện Giám Sát.

Xiềng xích vây khốn hai tay Thiên Nhận Băng, treo lên cao!

Vết máu trên người cô ấy đã khô lại.

Mái tóc dài bẩn thỉu chặn lại khuôn mặt nhợt nhạt.

Vị trí đan điền, một lỗ thủng ghê người đang không ngừng chảy ra máu tươi!

"Thật không biết xấu hổ, thế mà đi cấu kết với Hoa tộc!"

"Thế mà trước kia cô ả còn là cô giáo nữ thần của chúng ta nữa chứ!"

"Tôi nhổ vào!"

...

Học viên đi ngang qua nhổ một bãi nước bọt!

Thôi Triệu dẫn một đám người đi tới: "Cô giáo Thiên Nhận ơi, cô có chuyện gì vậy?"

"Một ngày trước cô còn hung hăng dạy dỗ tôi cơ mà, sao giờ đã thành đối tượng bị người người phỉ nhổ rồi?"

Thiên Nhận Băng không có bất kỳ phản ứng gì.

"Ồ, sao không nói chuyện thế?"

"Không phải là chết rồi chứ?"

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười ầm vang lên.

Thôi Triệu nhếch miệng: "Chẳng thú vị gì cả, chút tra tấn này cũng chịu không nổi?"

Đột nhiên.

"Nhị sư tỷ!"

Một âm thanh phẫn nộ đầy vặn vẹo truyền đến!

Vèo!

Một bóng người vụt qua nhanh như tên bắn, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước người Thiên Nhận Băng.

"Ai đấy?"

Mười mấy người Thôi Triệu khiếp sợ.

Những học viên khác trên quảng trường cũng bị động tĩnh phía này hấp dẫn, sôi nổi tụ tập lại.

Chỉ thấy một thanh niên đang đứng trước mặt Thiên Nhận Băng, trong tay cầm một thanh kiếm gãy chặt đứt xiềng xích trên người Thiên Nhận Băng.

Con ngươi Thôi Triệu co rụt lại: "Là anh ta!"

Rồi nhanh chóng bỏ đi!

Tay chân Thiên Nhận Băng mềm nhũn, hoàn toàn đứng không vững.

Diệp Bắc Minh ôm vòng eo thon của cô ấy: "Đây..."

Toàn thân anh chợt rung mạnh!

Xương sống gãy đoạn!

"Nhị sư tỷ..."

Giọng nói Diệp Bắc Minh run rẩy, đôi mắt đỏ bừng, cực kỳ đau lòng.

Thiên Nhận Băng ngẩng đầu, khóe miệng khô nứt vẫn cố gắng nở nụ cười: "Tiểu sư đệ... là em sao?"

Xuyên thấu qua mái tóc dài đã khô cạn máu, Diệp Bắc Minh không nhìn thấy đôi mắt của Nhị sư tỷ!

Mà chỉ có hai lỗ thủng đen như mực!

"Nhị sư tỷ, đôi mắt của chị..."

Cả người Diệp Bắc Minh run rẩy dữ dội, đầu óc ong ong!

Con ngươi trong nháy mắt tràn ngập tơ máu: "Đôi mắt của chị! Đù! Đù má! Con mẹ nó!"

"Ai đã móc mắt của chị!"

Thiên Nhận Băng cười: "Tiểu sư đệ, trước khi chết chị có thể gặp lại em một lần, chị thỏa mãn..."

Cô ấy muốn giơ tay lên, nhưng bất luận thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Cánh tay đã gãy!

"A!"

Cái mũi Diệp Bắc Minh ê ẩm, ngân châm rơi xuống người cô ấy.

Anh đút đan dược Đế phẩm cho Thiên Nhận Băng nuốt, đáng tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Đế Khởi La che miệng lại: "Trời ạ, cô ấy đã chịu tra tấn gì vậy?"

"Ông Chín, mau cứu cô ấy đi!"

Đôi mắt Đế Khuyết ngưng trọng, lắc đầu: "Không liên quan gì đến chúng ta, đừng bậy bạ nhúng tay!"

"Khặc khặc khặc khặc!"

Một tiếng cười hài hước vang lên, đám người tránh ra một con đường.

Mười nam nữ tóc vàng xuất hiện, da thịt bọn họ trắng nõn không tỳ vết, giống y như tinh linh!

Thần quang giấu đi trong máu thịt.

Ngay cả sau gáy cũng có một vầng thần quang đang lập lóe!

Như là thiên thần giáng trần!

Một thanh niên anh tuấn nở nụ cười đầy giễu cợt: "Mày chính là Diệp Bắc Minh thuộc Hoa tộc kia?"

Thanh niên bên cạnh lắc đầu: "Thật không ngờ, một con sâu nhỏ từ thế giới Võ cấp thấp lại có thể tìm tới nơi này!"
Chương 988: Trả thù cho Nhị sư tỷ

Đế Khởi La cắn răng: "Ông Chín, tại sao những người này lại nhục nhã người khác như vậy?"

Đế Khuyết vẫn cau mày: "Chúng ta đừng quan tâm đến chuyện này, những người kia đều là con cháu đời sau của Thần Huyết!"

"Tổ tiên của bọn họ đã từng bước vào chiến trường Thái Cổ, máu thịt đạt được tiến hóa".

Đế Khởi La siết chặt nắm tay: "Dù có là đời sau của Thần Huyết thì cũng chẳng thể làm nhục người khác như vậy chứ!"

"Ha ha ha".

Một cô gái tóc vàng cười đến run rẩy cả người: "Dáng vẻ phẫn nộ của anh ta thật là buồn cười!"

Cô bạn thân bên cạnh gật đầu: "Cậu nhìn anh ta lúng ta lúng túng cứu người đi kìa, thật là thú vị!"

"Chúng ta có nên nói cho anh ta, cô nàng đê tiện này đã không còn cứu nổi nữa không?"

"Ồ, cậu tàn nhẫn thật á!"

"Ha ha ha ha..."

Mười mấy người ôm bụng cười to.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, giọng nói đau lòng đến run rẩy: "Nhị sư tỷ của tao sai ở đâu chứ? Chúng mày lại đối xử với chị ấy như vậy?"

Cô gái tóc vàng nở nụ cười đầy nghiền ngẫm: "Cô ta học tập võ kỹ của Hoa tộc chính là một sai lầm!"

"Cô ta làm sư tỷ của người thuộc Hoa tộc chính là sai lầm!"

"Lùi cả chục nghìn bước mà nói, tao bảo cô ta sai thì chính là sai!"

"Tao muốn chơi cô ta thế nào thì chơi thế ấy, hiểu chưa?"

Cô gái tóc vàng ngạo mạn nói tiếp: "Đúng rồi, để tao nói cho mày biết một câu!"

"Tu vi của sư tỷ mày là do tao bảo người ta phế!"

...

"Xương cốt của sư tỷ mày là tao bảo người ta bẻ gãy!"

"Còn có đôi mắt của sư tỷ mày nữa, cũng là tao bảo người ta đào đấy!"

Diệp Bắc Minh gào lên: "Cút mẹ mày đi!"

Rống!

Một tiếng rồng ngâm!

Hư ảnh của bốn đầu Chân Long - huyết long, Tổ Long, long hồn, long mạch đồng loạt xuất hiện!

Như một con dã thú giận dữ, lao về phía cô gái tóc vàng!

"Hơi thở thật là khủng bố..."

Mọi người xung quanh ai nấy cũng ngây người, trong lòng nhấc lên sóng lớn đồ sộ!

Tất cả đều không nhịn được mà khẽ run rẩy!

Đôi mắt già nua của Đế Khuyết co rụt lại: "Trong người tên nhóc này mang tận bốn đầu Chân Long? Chuyện này sao có thể!"

"Khởi La nhỏ, không phải cháu bảo trên người cậu ta chỉ có một con rồng sao?"

Đế Khởi La cũng ngây người: "Ông Chín, lúc anh ta giết đám Tôn Giả, chỉ dùng một đầu Chân Long thôi!"

"Cháu... Cháu cũng không thể ngờ..."

"Kẻ này giấu dốt!"

Con ngươi Đế Khuyết trầm xuống: "Lúc ông thử sức cậu ta, nếu bốn con rồng của cậu ta cùng xuất hiện..."

Gương mặt xinh đẹp của cô gái tóc vàng hiện lên vẻ hoảng loạn: "Chặn anh ta lại!"

"Rõ!"

Hai lão già bước ra từ sau lưng cô ta, nhe răng cười: "Thằng kia, mày cho rằng mày là ai chứ?"

"Một thanh kiếm gãy cũng dám đụng đến cô chủ của chúng tao, muốn chết!"

Diệp Bắc Minh gào thét: "Cút!"

Kiếm Đoạn Long quét ngang, trong nháy mắt hai tên Tôn Giả bị chém thành bãi máu!

"Này..."

Mọi người tại đó ngây dại.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh đứng trước mặt cô gái tóc vàng, duỗi tay bóp lấy cổ họng cô ta: "Là mày ra lệnh phế võ công của Nhị sư tỷ tao?"

Anh đấm một quyền vào vị trí đan điền của cô gái tóc vàng!

Phụt!

"A!"

Cô gái tóc vàng kêu lên vô cùng thảm thiết!

Bạn thân của cô ta vội nói: "Diệp Bắc Minh, cô ấy là Thập công chúa Cơ tộc Cơ Bội, anh dám..."

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn lấy cô nàng một lần, trở tay chém xuống một kiếm.

Một đám sương máu nổ tung!

Cơ Bội kêu to: "Diệp Bắc Minh, mày dám giết bạn thân của tao, còn đối xử với tao như vậy?"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Mày mãi mãi cũng không biết sư tỷ có địa vị như thế nào trong lòng tao đâu!"

"Là mày bảo người khác đánh gãy xương cốt của chị ấy?"

Diệp Bắc Minh duỗi tay, nắm lấy một cánh tay Cơ Bội.

Cơ Bội hoàn toàn luống cuống: "Đừng..."

Diệp Bắc Minh bỗng dùng sức!

"Răng rắc!"

Âm thanh khiến da đầu người ta tê dại vang lên.

"Á! Tao là Thập công chúa của Cơ tộc, sao mày dám đối xử với tao như vậy?"

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Anh không đếm xỉa đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm của Cơ Bội.

Bóp nát xương cốt cả người Cơ Bội từng khúc một!

"Đôi mắt Nhị sư tỷ tao cũng do mày đào?"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng.

Cơ Bội cầu xin tha thứ như một con chó chết: "Đừng mà, cầu xin anh, tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi..."

Diệp Bắc Minh đưa tay về phía hai mắt của Cơ Bội!

Phụt!

Máu tươi vẩy ra, anh trực tiếp đào đôi mắt của cô ta!

"A..."

Cơ Bội phát ra tiếng kêu thảm thiết!

"Bội Nhi, đừng!"

Từ đằng sau đám người truyền đến một âm thanh buồn bực và giận dữ: "Thằng chó đẻ, mày dám đối xử với cháu gái Cơ Vân Thương này như thế hả?"

"Mày thả con bé ra cho lão phu!"

Cơ Bội phát ra âm thanh yếu ớt: "Ông nội, cứu cháu..."
Chương 989: Tám người bao vây

Diệp Bắc Minh tiện tay vứt Cơ Bội qua một bên: “Viện binh của mày đến rồi đó, biết cái gì là tuyệt vọng không?”

Nói rồi anh chậm rãi nhấc chân lên, chĩa đế giày vào đầu Cơ Bội.

Rồi anh giẫm mạnh chân xuống.

Rầm!

Đầu Cơ Bội nổ tung như quả dưa hấu.

“Ôi!”

Mọi người có mặt ở đây hít sâu, bọn họ bị dọa mất hồn mất vía.

Anh lại dám giẫm chết Cơ Bội ngay trước mặt Cơ Vân ư?

Cách làm của tên này quá đáng sợ rồi!

Cơ Vân tức điên người, sùi bọt mép hét lên: “Á! Tên súc sinh kia, hôm nay lão phu phải khiến cho mày chịu thiên đao vạn quả!”

Diệp Bắc Minh lười ngó Cơ Vân, anh xoay người nhìn về mấy thanh niên Thần Huyết kia.

Rồi anh từ từ bước tới chỗ bọn họ, một con Huyết Long bay ra khỏi cơ thể.

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Rầm! Rầm! Rầm!

Hơn mười người bị nổ tung máu bay đầy trời, một đám thanh niên hậu duệ Thần Huyết đang vênh váo hống hách lăn đùng ra chết.

“Á...”

Máu văng đầy người Thôi Triệu, gã ngã phịch xụi lơ xuống đất.

Từ sâu bên trong học viện Giám Sát truyền tới tiếng gào thét đau thấu tận tim gan.

“Không!”

“Tên súc sinh kia, mày dám giết cháu tao à?”

“Hoàn Nhi!”

“Dận Hi! Không...”

Từ tiếng gào thét căm phẫn vang lên, bảy lão già lao tới như lũ thú hoang.

Mỗi người đều tức giận đến mức lòi mắt ra, lòng họ như nhỏ máu.

Ngay khi nhìn thấy bảy người kia.

Ánh mắt già nua của Đế Khuyết trầm tư: “Trịnh Lôi Văn, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”

“Năm ấy, lão phu đã gặp ông ta ở trận chiến công thành, dù một địch ba ở cùng cảnh giới cũng không rơi vào thế hạ phong!”

“Lý Thái Hư, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”

“Năm nghìn năm trước ông ta chính là kiếm đế của nhà họ Lý, kiếm kỹ rất thần sầu!”

“Cổ Thiên Xuyên, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!

“Ông ta luyện đao đến thuần thục, đã từng dùng một đao chẻ đôi ngọn núi!”

“Lục Uyên, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”

“Một nghìn năm trước, lão phu đã từng so đấu với ông ta, ông ta là một đối thủ rất đáng sợ đấy!”

“Hoàng Phủ Phong Tà, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”

“Ông ta rất bí ẩn, am hiểu dùng độc dược, con người rất âm hiểm và ác độc!”

“Phong Vu Cấm, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”

“Cơ thể của ông ta rất khủng khiếp, đồng cấp gần như không một ai có thể phá vỡ phòng ngự của ông ta!”

“Bắc Minh Chính, cảnh giới Vực Vương sơ kỳ!”

“Gia tộc bọn họ không chỉ có được tiến hóa Thần Huyết ở chiến trường Thái Cổ, hình như còn có một dị hỏa nữa!”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Cả bảy người cùng lao tới trước.

Tính thêm cả Cơ Vân trong đó thì có tổng cộng tám vị cường giả cảnh giới Vực Vương đang bao vây cả tám hướng của Diệp Bắc Minh.

Da đầu lão già họ Mạc run lên: “Tên nhãi ranh này chết chắc rồi, vậy mà lại dám giết người của gia tộc Thần Huyết”.

Lão Chu và lão Bạch liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra được sự khiếp hãi trong ánh mắt người kia.

Đế Khởi La nấp sau lưng Đế Khuyết, luồng khí tức kia khiến cô ta khiếp đảm.

“Ông nội, cậu ta chết chắc rồi nhỉ?”

Đế Khuyết u ám gật đầu: “Tên này chết chắc rồi!”

“Cứu được...”

Đế Khởi La vừa mới mở miệng.

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu.

“Không được!”

Đế Khuyết cắt ngang lời cô ta: “Khởi La, chỉ vì cậu ta mà đắc tội tám gia tộc Thần Huyết là không đáng!”

“Nhưng mà cậu ta đã cứu cháu...”

Đế Khởi La cúi đầu.

Đế Khuyết lạnh lùng lắc đầu: “Chúng ta đã giúp cậu ta một lần rồi, chuyện ân nghĩa đã thanh toán xong”.

“Có sống sót hay không vậy phải xem số mệnh của cậu ta rồi!”

Trịnh Lôi Vân hung tợn nói: “Hoàn Nhi nhà bọn tao đã phản tổ huyết mạch, thức tỉnh Thần Huyết!”

“Thế mà mày lại tàn nhẫn giết chết Hoàn Nhi, quả thật không thể dung thứ!”

Khí thế ngút trời từ từ dồn tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Một chưởng ập tới.

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to tướng: “Ha ha ha ha, cháu trai của các ông là người!”

“Vậy sư tỷ của tôi không phải là người à? Cút khỏi đây đi lũ già khốn kiếp kia!”

“Người như các ông nên chết hết đi!”

Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch gào thét.

Diệp Bắc Minh không hề do dự sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém tới.

Trịnh Lôi Vân cảm nhận tử vong đang ập tới chỗ mình bèn nghĩ thầm: “Một kiếm kia có thể giết mình sao? Không thể nào!”

“Lão phu đang ở cảnh giới Vực Vương, cho dù tên nhãi này có ngược đời đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào giết mình được!”

Trịnh Lôi Vân vô cùng tự tin.

Ông ta bèn giơ tay lên định tóm lấy kiếm Trấn Ngục.

“Răng rắc”, cánh tay Trịnh Lôi Vân bị chém tơi tả.

“Á... này...”, Trịnh Lôi Vân quá đỗi sợ hãi, định bụng lùi về sau.

Diệp Bắc Minh nào cho ông ta cơ hội ấy, anh thi triển Ảnh Thuật áp sát ông ta, kiếm Trấn Ngục chém tới.

Phụt!

Máu bay đầy trời.

Trịnh Lôi Vân, hy sinh!

“Mẹ ơi!”

Quảng trường học viện Giám Sát rộ lên từng tiếng than khiếp hãi.

Tròng mắt tất cả mọi người như sắp rớt ra ngoài, đó là một Vực Vương đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK