Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156: Tra tấn ở Tổng viện Giám Sát

Thần nữ Túc Hoàng mở to mắt: “Tại sao? Tại sao mình lại nhớ tới mấy chuyện đó nhỉ?”

“Cậu ta... rõ ràng cậu ta đã chết rồi mà!”

...

Chẳng biết đã qua bao lâu, sâu bên trong chiến trường Thái Cổ.

Cơn lốc đen ngòm kia chấn động mãnh liệt.

Ngay sau đó.

Rầm!

Làn khí hung bạo như sóng thần trào ra càn quét khắp thế giới Thái Cổ.

Thánh Vực, Ma giới và thế giới Cao Võ đều chấn động.

Người của vô số thế lực đều ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Chuyện gì thế?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cùng lúc đó, cơn lốc xoáy đen ngòm kia dần tan biến hóa thành một đống hỗn độn.

Một người thanh niên bước ra khỏi đống hỗn loạn kia.

Sau lưng anh là chín con ma long đen tuyền gần rú liên hồi.

Tay anh cầm ma tỷ, sương mù dưới chân quay cuồng.

Trông anh như tử thần giáng trần.

Cũng có khi giống Ma Hoàng thức tỉnh.

“Tiểu Tháp, cuối cùng cũng thoát ra rồi!”

Người thanh niên ấy chính là Diệp Bắc Minh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thong dong nói: “Cuối cùng bổn tháp đã khôi phục một phần một trăm sức mạnh, ma tỷ cũng nhận cậu làm chủ rồi!”

“Bây giờ cảnh giới Siêu Phàm trước mặt cậu cũng chỉ là con kiến hôi”.

“Giẫm chết lúc nào chả được!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đi về trước đã, chẳng biết mẹ và các vị sư tỷ thế nào rồi!”

“Tôi có một linh cảm xấu...”

Ngay khi trở lại thế giới Cao Võ, Diệp Bắc Minh nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi mẹ và sư tỷ của tôi mất tích!”

“Được!”

Một lát sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng đáp: “Nhóc à, khí tức của mẹ và các sư tỷ của cậu biến mất rồi!”

Mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Những người khác thì sao?”

“Bọn Hầu Tử và Lăng Thi Âm sao rồi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Khí tức của tất cả những người có quan hệ với cậu đều biến mất!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh u ám vô cùng, bóng người nhanh chóng biến mất.

...

Tổng viện Giám Sát, chủ điện.

Bạch trưởng lão ngồi trên ghế tổng viện trưởng, vung bàn tay to lên: “Giải chúng vào đây!”

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt đều mang gông xiêng.

Cả người họ đầy máu, bước đi khập khiễng bị áp giải vào đại điện.

Ngay khi nhìn thấy Bạch trưởng lão, Vương Bình An chửi ầm lên: “Bạch Hạng Minh ông bán chủ cầu vinh, chết không được tử tế!”

Bạch Hạng Minh cười khẩy, vung tay lên áp chế ông ta.

Rầm rầm!

Đầu gối Vương Bình An mềm nhũn rồi quỳ xuống như bị sét đánh.

Giọng Bạch Hạng Minh lạnh như băng: “Vương Bình An, ông tưởng mình vẫn còn là viện trưởng của Tổng viện Giám Sát à?”

“Phục tùng lão phu không được hả? Ông chớ nên đối đầu với lão phu!”

Ông ta vung cú tát trời giáng.

Mặt Vương Bình An đau điếng, hấp hối nằm trên mặt đất.

“Ông!”

Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Bạch Hạng Minh, Vương viện trưởng đối xử với ông không tệ đâu đó!”

“Vậy mà ông quyết bức người ta tới đường cùng hả?”

Bạch Hạng Minh cười khẩy: “Nếu không nhờ các người âm thầm giúp đỡ thì lão phu đã sớm giết sạch đám rác rưởi nhà họ Diệp kia rồi, lại còn khiến đại nhân trách tôi làm việc không ra gì!”

Hoa Côn Luân nhìn chằm chằm vào Bạch Hạng Minh: “Cậu Diệp không làm gì có lỗi với ông!”

“Thậm chí còn luyện chế một đống đan dược cấp đế cho mọi người nữa!”

“Nếu không nhờ đan dược của cậu Diệp, liệu ông có thể bước vào cảnh giới Giới Chủ không?”

Bạch Hạng Minh chế nhạo: “Ối chà, là tôi cầu xin cậu ta cho đan dược hả? Là tự thằng nhóc đó cho tôi mà!”

Hoa Côn Luân tức sôi máu: “Bạch Hạng Minh ông đúng là đồ trơ tráo!”

Chát!

Lại một cú tát giáng xuống, Hoa Côn Luân quỳ rạp xuống đất như con chó.

“Hoa Côn Luân, tôi nể tình ông và tôi từng là bạn bè!”

Giọng vô tình của Bạch Hạng Minh tiếp lời: “Tôi cho ông một cơ hội cuối dùng, đám dư nghiệt của nhà họ Diệp kia đang ở đâu?”

Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Ông muốn biết hả? Mơ đi!”

Bạch Hạng Minh cười khinh khỉnh: “Được lắm! Để xem là miệng ông cứng hay xương cốt cứng hơn!”

Ông ta phất tay, một cây kim thép màu đỏ cứng rắn xuất hiện trong tay ông ta.

Ông ta bước tới chỗ Hoa Côn Luân, đâm kim thép vào cột sống của Hoa Côn Luân.

“Á!”

Hoa Côn Luân đau chết đi sống lại.

“Ông Hoa!”

Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt biến sắc.

Mắt hai người họ đỏ bừng: “Bạch Hạng Minh, ông làm vậy không sợ cậu Diệp trở về à?”

“Diệp Bắc Minh hả? Trở về? Ha ha ha!”

Bạch Hạng Minh cười đến mức rớt nước mắt: “Các người đừng nói si nói mộng!”

“Thằng ranh kia đã bỏ mạng tại chiến trường Thái Cổ vào hai năm rưỡi trước kia rồi, nếu cậu ta có thể trở về!”

“Bạch Hạng Minh tôi sẽ nuốt cây kim thép kia vào bụng...”

Vừa dứt lời, bên ngoài đại điện truyền tới một giọng nói: “Nếu đã vậy thì ông nuốt cho tôi xem thử!”

“Ai đang nói chuyện đó?”

Cái mặt già của Bạch Hạng Minh trầm xuống.
Chương 1157: Diệp Bắc Minh trở về

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Người trong đại điện đều liếc mắt nhìn sang cửa vào.

Dưới ánh mắt vô số người, một hình bóng thân quen đi tới.

Ngay khi nhìn thấy người kia, cái thân già của Bạch Hạng Minh run lên, răng miệng va vào nhau cầm cập: “Diệp... Diệp Diệp Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh?”

Vương Chỉ Dao đỏ mắt: “Cậu Diệp... cậu... cậu còn sống sao?”

Đạm Đài U Nguyệt bật khóc: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”

Hoa Côn Luân gắng gượng quay đầu lại, vừa khóc vừa cười nói: “Ha ha ha ha... nhóc Diệp à, cậu chưa chết!”

Vương Bình An chảy hàng nước mắt máu: “Tạ ơn trời cao có mắt, hóa ra cậu còn chưa chết thật!”

Bạch Hạng Minh hoàn hồn: “Không thể nào!”

“Diệp Bắc Minh đã chết ở chiến trường Thái Cổ lâu rồi, cậu dám giả mạo cậu ta à?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.

Anh vung tay bắn ra vài cây ngân châm đâm vào cơ thể của bọn Vương Bình An và Hoa Côn Luân.

Vút! Vút! Vút! Vút!

Rồi anh lấy ra bốn viên đan dược nhét vào trong tay bọn họ: “Ăn đi!”

“Ôi, chín đường đan văn, đan dược cấp đế!”

Mọi người hít một hơi thật sâu.

Ngoài Diệp Bắc Minh ra thì còn ai có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp cao như vậy chứ?

Bốn người họ không hề do dự nuốt đan dược vào bụng.

Vết thương trên người họ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”

Bạch Hạng Minh hoảng hốt liên lục lùi ra sau: “Diệp... cậu Diệp à, cậu nghe tôi giải thích...”

Diệp Bắc Minh vung tay lên, ma khí ngút trời trào dâng.

Nó ngưng tụ thành một bàn tay màu đen khổng lồ, tóm chặt cổ của Bạch Hạng Minh.

“Cậu Diệp, tha mạng...”

Bạch Hạng Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ nuốt kim ngay đây!”

Ông ta giơ cây kim thép màu đỏ trên tay lên, chuẩn bị nuốt vào bụng.

Vút!

Ông ta bỗng nhiên đánh lén ném kim vào trái tim Diệp Bắc Minh: “Oắt con, chết cho lão phu!”

“Đinh”.

Cây kim thép màu đỏ trong tay ông ta dừng ngay trước trái tim Diệp Bắc Minh, dù ông ta đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể nào làm xước da của anh.

Cái xác già của Bạch Hạng Minh run rẩy, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.

Không thể nào!

Thể xác của thằng oắt con đó làm bằng bê tông cốt thép à?

Sau đó.

Một bàn tay khác của Diệp Bắc Minh tóm cổ tay của Bạch Hạng Minh.

“Răng rắc”, cổ tay ông ta đã bị bẻ gãy.

Cây kim thép màu đỏ rơi vào tay Diệp Bắc Minh: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”

Giọng Bạch Hạng Minh run rẩy: “Đừng mà...”

Ông ta vừa định há mồm biện minh thì cây kim sắt đã đâm vào yết hầu.

Cơn đau làm Bạch Hạng Minh ngất xỉu, hấp hối cầu xin: “Cậu Diệp, xin tha mạng...”

Diệp Bắc Minh nào quan tâm ông ta.

Cây thứ hai, cây thứ ba.

Anh đâm một lần hơn trăm cây kim, cổ Bạch Hạng Minh đã bị đâm nát bét.

Đầu ông ta rơi lăn lóc trên mặt đất, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.

Bịch! Bịch! Bịch...

Mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát sợ hãi quỳ gối, dập đầu điên cuồng.

“Cậu Diệp xin tha mạng!”

“Cậu Diệp à, đều là do Bạch Hạng Minh ép chúng tôi làm cả!”

“Cậu Diệp ơi, bọn tôi vô tội...”

Tiếng than cầu xin lòng từ bi vang lên không ngớt.

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.

Phụt!

Huyết quang lóe qua, hơn mười cái đầu người rơi xuống.

Cả không gian tĩnh lặng.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi và các sư tỷ ở đâu rồi?”

Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Từ khi tin cậu chết truyền tới, Bạch Hạng Minh đã triệu tập hơn mười vị thái thượng trưởng lão đuổi bọn họ ra khỏi Tổng viện Giám Sát!”

“Không chỉ có thế, tên này còn vong ân phụ nghĩa nữa!”

“Ông ta còn phái người truy sát những người khác của nhà họ Diệp, tôi và Vương Bình An âm thầm giúp người nhà họ Diệp né truy binh”.

“Người anh em kết nghĩa của cậu đã nhảy xuống vực tự sát để giúp mẹ cậu tháo chạy!”

Sát khí dâng ngập lòng Diệp Bắc Minh: “Hầu Tử!”

Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Dù là thế, người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông vẫn không chịu buông tha mà tăng cường truy sát mẹ và các sư tỷ của cậu!”

“Nghe nói đã có vài sư tỷ của cậu đã hy sinh...”
Chương 1158: Cái kết

“Ông nói gì?”

“Có sư tỷ hy sinh ư!”

Trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt cảm giác như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Ma khí trên người anh phun trào như núi lửa.

Gầm gừ!

Sau lưng anh, chín con ma long màu đen bay ra, đại điện nổ tung: “Có kẻ nào tham gia truy sát?”

Cả bầu trời Tổng viện Giám Sát tối sầm.

Hoa Côn Luân khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, nhanh chóng nói: “Quỷ Sát Môn là Sơn Quỷ bà bà cầm đầu, Thiên Võ Tông là Hùng Kim Phong cầm đầu!”

“Hình như nhà họ Tần, nhà họ Lâm và nhà họ Lục của Thánh Vực cũng tham gia...”

“Bọn họ còn đến đại lục Chân Võ một chuyến, hình như đến núi Rồng giết nhà họ Diệp, mang mấy trăm cái bia mộ kia đi...”

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười giận dữ, lấy anh làm trung tâm, dưới chân đầy sương lạnh: “Chuyến tàu tới địa ngục lần này đủ quân số rồi!”

...

Quỷ Sát môn, hơn trăm kẻ cầm quyền tụ tập ở trong phòng họp.

Cả phòng vô cùng tĩnh lặng, giơ tay không thấy đủ năm ngón.

Bỗng nhiên.

Trong màn đêm vang lên một giọng nói: “Khoảng thời gian qua mọi người vất vả rồi!”

“Truy sát tàn dư của nhà họ Diệp đã lãng phí rất nhiều sức lực của mọi người!”

“Tuy rằng đã giết không ít tàn dư của nhà họ Diệp nhưng những người quan trọng lại không bắt được, đại nhân ở Thánh Vực đã mất kiên nhẫn rồi!”

“Chúng ta còn một tháng cuối cùng, nếu tìm không ra tàn dư của nhà họ Diệp...”

“Kết cục của chúng ta là gì không cần tôi nói đâu nhỉ?”

Người vừa nói chuyện chính là môn chủ của Quỷ Sát Môn.

Vừa dứt lời, cả phòng họp yên lặng như tờ.

Một lát sau.

Sơn Quỷ bà bà cắn răng: “Không ngờ ả tiện nhân nhà họ Diệp kia còn chạy được, chết thật!”

“Nếu không nhờ người anh em kết nghĩa của thằng oắt Diệp Bắc Minh kia nhảy vực cản lão!”

“Thì cái đầu của Diệp Thanh Lam và đám đĩ kia đã bị lão chặt hết rồi!”

Bỗng nhiên.

Ầm!

Tiếng nổ rung trời lệch đất truyền tới, cả phòng chấn động.

Như đã xảy ra động đất.

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Hàng trăm người đồng loạt đứng dậy, căn phòng tối đen bỗng sáng rực.

Trong căn phòng ấy đều là những ông lão bà lão gầy trơ xương: “Chuyện gì thế?”

Rầm!

Cửa phòng bị người ta đánh bay, một người đàn ông trung niên hoảng sợ chạy vào: “Môn chủ, ở ngoài kia có một người đang xông vào đây...”

“Cái gì?”

Môn chủ Quỷ Sát môn sửng sốt, khó tin hỏi: “Một người? Đang xông vào Quỷ Sát Môn chúng ta ư?”

Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Ai gan to vậy hả, chán sống rồi à?”

“Đi, chúng ta lại đó xem thử!”

Hàng trăm người kéo nhau đi ra khỏi cửa phòng.

Vừa mới bước ra được khoảng hai bước.

Tất cả mọi người đều dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cửa vào phòng họp.

Ở nơi ấy có một bóng người khuất sáng đang đứng đó.

Môn chủ Quỷ Sát Môn nhướng mày: “Ai đó?”

Vút!

Một tia kiếm khí lao tới, môn chủ Quỷ Sát Môn còn chưa kịp hoàn hồn.

Tia kiếm khí kia bay ngang qua cổ ông ta, nháy mắt đầu đã tiếp đất.

“Ối! Môn chủ!”

Mọi người kinh hãi, khiếp sợ nhìn cửa vào phòng họp.

Ngay sau đó.

Bóng người kia từ từ đi vào phong, ngọn đèn mờ ảo chiếu rọi gương mặt người nọ.

“Diệp Bắc Minh?”

“Chưa chết hả?”

Người của Quỷ Sát Môn trừng mắt, hoảng sợ lùi ra sau như thấy quỷ.

Diệp Bắc Minh hỏi một câu: “Ai là Sơn Quỷ bà bà?”

“Này...”

Mọi người sửng sốt, vô thức nhìn sang Sơn Quỷ bà bà.

Diệp Bắc Minh nhìn sang bà ta rồi chạy tới.

Anh vung kiếm chém ra.

Sơn Quỷ bà bà còn chả có tư cách đỡ đòn, bà ta cảm thấy bụng đau đớn, nửa người dưới đã biến đâu mất tăm.

“Á...”

Nửa người trên của bà ta rớt xuống đất, hoảng sợ kêu la: “Thằng chó chết kia, sao mày dám...”

Vút!

Huyết quang chợt lóe trong mắt Diệp Bắc Minh sưu hồn bà ta.

Tất cả mọi thứ trong đầu Sơn Quỷ bà bà đều đã bị anh nắm rõ.

Một vài hình ảnh xuất hiện trước mắt anh.

Hầu Tử bóp nát mấy trăm viên Lôi Bạo Châu rồi nhảy xuống vực.

Thập sư tỷ Vương Như Yên để ngăn cản truy binh đã dẫn người của Quỷ Sát Môn và Thiên Võ Tông vào Thiên Ma cốc, giờ hiện đang bặt vô âm tín.

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào chiến đấu đến chết, chôn thây nơi đại dương.

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh thiêu đốt tuổi thọ, tự bạo đan điền.

Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông liên minh ép Diệp Thanh Lam tới rìa Vạn Độc cốc.
Chương 1159: Tên kia không chết

Tam sư tỷ Tiểu Độc Tiên chảy khô máu độc toàn thân, dùng mạng đổi mạng giết mấy ngàn người!

Từng tin tức đều nhìn thấy mà giật mình!

"Ha ha ha ha!"

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh dữ tợn đến cực điểm, chảy ra hai hàng huyết lệ: "Lão già, mày và cả Quỷ Sát Môn chúng mày nữa, thật là đáng chết!"

"Tháp nhỏ, tế sống Quỷ Sát Môn cho tôi!"

...

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy mình: "Nhóc, Quỷ Sát Môn ít nhất có hơn một triệu người, cậu..."

Diệp Bắc Minh gào lên: "Đừng nói nhảm nữa, tế sống toàn bộ cho tôi!"

"Tôi muốn khiến bọn họ chôn cùng sư tỷ tôi!"

"Phần Thiên Chi Diễm, thiêu đốt!"

Xèo!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát hết sức lực, Phần Thiên Chi Diễm giáng từ trên trời xuống như mưa sao băng!

Trong chớp mắt, toàn bộ Quỷ Sát Môn hóa thành một biển lửa!

Mấy ngàn dặm bên ngoài, những người tu võ phát hiện ngọn lửa ngút trời trên không trung Quỷ Sát Môn đều sôi nổi chạy tới hiện trường.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sao Quỷ Sát Môn lại hóa thành một biển lửa..."

"Trời ạ..."

Trong ngọn lửa, cả triệu bóng người điên cuồng giãy giụa, trông chẳng khác gì địa ngục Tu La!

Vô số người tu võ trừng to mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tin tức của Quỷ Sát Môn truyền về Thiên Vũ Tông, một lão già mặc đạo bào khiếp sợ nhảy dựng lên!

Chính là Hùng Kim Phong!

Khuôn mặt ông ta tràn ngập vẻ không dám tin: "Quỷ Sát Môn đột nhiên bị thiên hỏa giáng lâm, cắn nuốt hết thảy, hóa thành một đám tro bụi!"

"Chuyện này sao có thể!"

Mồ hôi lạnh của Hùng Kim Phong chảy ròng ròng trên trán.

Trực giác nói cho ông ta biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Một giây sau.

Gào rống!

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rồng ngâm, mọi người Thiên Vũ Tông cảm thấy kỳ quặc: "Rồng ngâm? Chuyện gì xảy ra thế?"

Một đệ tử xông vào đại điện: "Tông chủ, chư vị trưởng lão, bên ngoài rơi mưa sao băng!"

"Mưa sao băng?"

Đám người Hùng Kim Phong sững sờ, bên tai chợt truyền đến một tiếng vang thật lớn, đại điện ầm ầm nổ tung.

"A..."

Ngọn lửa dính lên người, hỏa thế lập tức lan tràn!

"Lửa này có vấn đề!"

"Mau, mau dập lửa!"

"Đừng... Đừng mà..."

Đám cao tầng Thiên Vũ Tông vô cùng hoảng sợ, ngọn lửa này hoàn toàn không thể dập tắt!

Chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bản thân hóa thành tro tàn!

Hùng Kim Phong sợ hãi kêu to: "Phần Thiên Chi Diễm, đây là Phần Thiên Chi Diễm!"

"Diệp Bắc Minh, tên này không có chết..."

Dứt lời, Hùng Kim Phong hoàn toàn bị Phần Thiên Chi Diễm cắn nuốt!

...

Tổng viện Giám sát, Vương Chỉ Dao vọt vào phòng: "Viện trưởng, lão Hoa, Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông bị diệt!"

"Cái gì?"

Hai người Vương Bình An và Hoa Côn Luân đồng thời đứng bật dậy.

Bọn họ dồn dập hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Gương mặt xinh đẹp của Vương Chỉ Dao trắng bệch: "Trên trời giáng xuống lửa lớn, Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông hóa thành tro tàn!"

"Hơn hai triệu người đều chết trong biển lửa trời!"

Hít hà!

Vương Bình An hít sâu một hơi, hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất: "Trời ạ, hơn hai triệu người..."

Đôi mắt Hoa Côn Luân hung hăng co rụt lại: "Tất cả chúng ta đều đánh giá thấp sát tâm của anh ta, anh ta quả là đáng mặt Sát Thần!"

...

Thánh Vực, Lâm Bách Hùng và một lão già bước vào phòng khách của nhà họ Tần.

"Tần huynh, gấp gáp gọi chúng ta đến đây làm gì?", Lâm Bách Hùng nhướng mày.

Tần Hồng Bân đang đi qua đi lại.

Nhìn thấy hai người, đôi mắt ứa máu mở miệng: "Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Lâm Bách Hùng nghi hoặc: "Chuyện lớn gì mà có thể khiến anh phải đứng ngồi không yên thế này?"

Giọng nói của Tần Hồng Bân run rẩy: "Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông bị diệt!"

Lâm Bách Hùng sững sờ, chợt cười: "Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông? Đây chẳng phải là hai tông môn của thế giới Cao Võ sao?"

"Bị diệt thì bị diệt, có gì ghê gớm đâu, đáng giá Tần huynh căng thẳng đến thế?"

Tần Hồng Bân run run môi: "Cậu biết bọn họ bị diệt thế nào không?"

"Ồ?"

Lâm Bách Hùng hứng thú.

Lão già nhà học Lục cũng tò mò hỏi: "Bị diệt như thế nào?"

Tần Hồng Bân chật vật phun ra một câu: "Lửa lớn từ trên trời rơi xuống!"

"Trời giáng lửa lớn, cộng lại cả hai tông môn, toàn bộ hai triệu người táng thân biển lửa!"

Phòng khách rơi vào sự lặng ngắt như tờ!

Lâm Bách Hùng và lão già nhà họ Lục khiếp sợ không nói nên lời!

Tròng mắt suýt chút nữa nổ tung vì khiếp sợ!

Một lúc lâu sau, Lâm Bách Hùng mới run rẩy hỏi ra một câu: "Anh... Anh nói cái gì?"

Hô hấp của Tần Hồng Bân dồn dập, cánh tay run lẩy bẩy: "Tôi hoài nghi, tên kia... Cậu ta không chết!"

Lâm Bách Hùng trực tiếp hô lên: "Không thể nào!"

...

...

Tên kia không chết?

Tin tức này quả thực là sấm sét giữa trời quang!

Đến mức khiến Lâm Bách Hùng hoàn toàn thất thố!
Chương 1160: Đi giẫm chết một con kiến

Ánh mắt Tần Hồng Bân cực kỳ rét lạnh: "Bất luận thế nào, chúng ta phải suy nghĩ đến tình huống xấu nhất!"

"Nếu thằng kia đã chết thì tất nhiên là tốt nhất, chúng ta kê cao gối ngủ!"

"Nếu anh ta chưa chết, dùng thủ đoạn giết người này, e rằng chúng ta không ngăn được!"

Lão già nhà họ Lục nông nóng: "Vậy còn chờ gì nữa? Báo tin cho Phương công tử đi!"

...

Lâm Bách Hùng không ngừng gật đầu: "Đúng đúng đúng, mau đi thông báo cho Phương công tử!"

"Phương công tử vẫn luôn muốn diệt cỏ tận gốc nhà họ Diệp, nếu hắn ta biết thằng này không chết nhất định sẽ ra tay!"

...

Cùng lúc đó, ba ngàn thế giới nhà họ Phương.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng, chân nguyên ngưng tụ.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng trước người hắn ta, kiếm khí mạnh mẽ không ngừng rung động!

Đột nhiên.

Phương Nguyên khẽ mở hờ mắt, nhẹ nhàng nâng tay, từ trong nhẫn chứa vật bay ra một miếng ngọc bội: "Chuyện gì?"

Ngọc bội truyền đến âm thanh dồn dập của Tần Hồng Bân: "Phương công tử, tôi là Tần Hồng Bân, việc lớn không xong rồi!"

"Tên nhóc nhà họ Diệp kia rất có thể chưa chết..."

Con ngươi Phương Nguyên hoàn toàn mở ra: "Ông nói cái gì! Tên kia không chết?"

"Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Tần Hồng Bân không dám giấu diếm, nói ra tin tức Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông bị tiêu diệt.

Nghe được hơn hai triệu người bị thiêu sống, hai tông môn lớn hóa thành địa ngục Tu La.

Ánh mắt Phương Nguyên trở nên cực kỳ sắc bén: "Tôi biết rồi!"

Tần Hồng Bân lo lắng nói: "Ngoài tên này ra, ai sẽ hung tàn như vậy chứ?"

"Phương công tử, cậu không thể không quản chúng tôi được!"

"Trong khoảng thời gian này, ba nhà chúng tôi làm việc cho cậu, nếu như tên này tìm đến chúng tôi gây phiền phức, chúng tôi..."

Phương Nguyên bình tĩnh trở lại, một con kiến không chết nhiều nhất là khiến hắn ta hơi kinh ngạc.

Không đến mức tạo thành phiền toái quá lớn.

Hắn ta lạnh nhạt lên tiếng: "Yên tâm, việc này tôi sẽ giải quyết".

"Các ông sẽ không bị thương đến một sợi lông, tôi nói rồi!"

Thấy Phương Nguyên tự tin như vậy, Tần Hồng Bân vô cùng vui mừng: "Cảm ơn, cảm ơn Phương công tử!"

Phương Nguyên thu hồi ngọc bội.

Nhìn thoáng qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, lông mày của hắn ta gắt gao xoắn lại với nhau: "Suốt hai năm rưỡi này, mày vẫn luôn không chịu nhận chủ, chẳng lẽ cũng bởi vì thằng này không chết?"

Đôi mắt hắn ta hiện lên sát ý lạnh như băng: "Nếu như hắn ta hoàn toàn chết, hẳn mày sẽ nhận chủ chứ?"

"Lão Hứa, lão Thạch!"

Âm thanh vừa dứt.

Không khí khẽ chấn động, hai bóng người cực kỳ già nua gần như là đột nhiên xuất hiện.

Từ Biệt Vân, Thạch Trung Hà!

Hai người đều là cảnh giới Siêu Phàm!

Nhà họ Phương tốn cái giá cực lớn để phụng dưỡng!

"Đi Thánh Vực một chuyến, nếu có người dám ra tay với nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục, giết anh ta!"

Hai lão già gật đầu, bóng người vừa biến mất.

Không trung truyền đến giọng nói của Phương Vô Đạo: "Nguyên Nhi, cháu triệu hoán hai người này làm gì?"

Phương Nguyên mỉm cười: "Lão tổ, cháu bảo bọn họ đi giẫm chết một con kiến!"

Hắn ta không để chuyện này ở trong lòng, cho nên không hề nhắc đến việc con kiến này là Diệp Bắc Minh!

"Những chuyện khác cháu vẫn nên bớt can thiệp đi, còn ba ngày nữa là ngày cháu và thần nữ Túc Hoàng kết hôn!"

Phương Vô Đạo tiếp tục nói: "Mấy lão già chúng ta vận dụng tất cả mối quan hệ nhà họ Phương tích góp mấy năm nay, gần như mời đến người của tất cả các thế lực lớn!"

"Không chỉ như thế, Tổ Long điện, Thiên Đạo tông cũng có nhân vật lớn giáng lâm quan sát đám cưới của cháu!"

Phương Nguyên kích động: "Lão tổ, sao phải làm ra trận địa lớn như vậy?"

Dù ở trong ba ngàn thế giới, Tổ Long điện, Thiên Đạo tông cũng là một trong những thế lực đứng đầu!

Thế mà Lão tổ có thể mời người của bọn họ đến?

Có thể nghĩ phải tiêu tốn cái giá như thế nào!

Phương Vô Đạo cười một tiếng: "Cháu là Chân Long của nhà họ Phương ta, mấy lão già chúng ta chuẩn bị đặt cược tất cả vào cháu!"

"Sau đám cưới này, đại hội Chân Võ chính là sân khấu của cháu!"

"Nguyên Nhi, đừng làm cho chúng ta thất vọng!"

Khuôn mặt Phương Nguyên ngập tràn tự tin, nhìn thoáng qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Lão tổ yên tâm, lần này Nguyên Nhi nhất định tỏa sáng rực rỡ!"

"Trong ngàn năm tới, cháu muốn làm cho toàn bộ ba ngàn thế giới đều biết đến nhà họ Phương chúng ta!"

...

Sau khi hủy diệt Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.

Diệp Bắc Minh quay về thẳng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An và Hoa Côn Luân biết Diệp Bắc Minh trở về thì vội vàng ra nghênh đón.

"Cậu Diệp, cậu trở lại rồi".

...

Diệp Bắc Minh trực tiếp mở miệng: "Người của nhà họ Diệp ở đâu?"

Hai người nhìn nhau: "Chúng tôi dẫn cậu đi!"

Mười lăm phút sau, trong một sơn cốc cách Tổng viện Giám sát chưa đến trăm dặm.

Xuyên qua một mảnh kết giới, Diệp Bắc Minh gặp được người nhà họ Diệp.

Ông ngoại Diệp Nam Thiên tóc bạc phơ!

Hai chân của cậu Diệp Thanh Dương biến mất, ngồi trên xe lăn gỗ, hoàn toàn biến thành người tàn phế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK