Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1866: Tự mình xem đi

"Hơn nữa, Võ Cực tông chủ đã chết, đoán chừng đại trưởng lão Ngô Thao của điện Huyết Nguyệt cũng lành ít dữ nhiều!"

Nghe được lời này, Tiêu Trấn Quốc sửng sốt: "Không có khả năng!"

Lão Hà nuốt một ngụm nước bọt: "Võ Cực tông chủ và đại trưởng lão của điện Huyết Nguyệt đã chết ư? Làm sao có thể chứ!"

Bạch Tông Hà mở miệng: "Tù Vương, ngài đang nói đùa à?"

"Tự mình xem đi!"

Tù Sư khoát tay!

Tàn tích tẩm cung của Tiêu Phi Yên rung chuyển.

Sau đó, một cái xác và một cái đầu bay ra từ đó!

Không ai khác chính là Võ Cực tông chủ!

"Hít!"

Lão Hà và Bạch Tông Hà hít sâu một ngụm khí lạnh!

Lòng dạ của Tiêu Trấn Quốc sâu hơn một chút, nét mặt già nua đột nhiên tối sầm lại: “Chẳng lẽ tên nhóc này lấy được truyền thừa của Hoa tộc? Hay là một loại đan dược nào đó?”

"Trừ những thứ này ra, tôi thật sự không thể tưởng tượng được tên nhóc này làm sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy!"

Tù Sư gật đầu: "Bổn vương cũng có ý như vậy!"

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh biến mất: "Tên nhóc này nhất định là đạt được cái gì đó không tầm thường, bất kể là cái gì!"

"Bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải biết, nói không chừng là chúng ta có thể có cơ hội tiến vào cảnh giới Thần Quân!"

Tim Tiêu Trấn Quốc đập thình thịch!

Dường như có một cơ hội đang chờ đợi ông ta ở đâu đó!

Ông ta hiếm khi có cảm giác như thế này!

"Vậy còn chờ gì nữa?"

“Lập tức thông báo cho điện Huyết Nguyệt và Võ Cực Tông, cũng như Tứ Đại Thánh Địa, Tù tộc, nhà họ Tiêu tới bắt giữ Diệp Bắc Minh!”

"Đế đô đã bị phong tỏa, tên nhóc này trốn không thoát đâu!"

Tiêu Trấn Quốc thở ra một hơi lạnh đến mức xương tủy, nói: "Cho dù có đào ba thước xuống đất cũng phải tìm tên nhóc đó cho tôi!!!"



Đế đô, một góc của một con phố nào đó.

"Làm nhanh gọn cho tôi! Chỉ cần tìm ra tung tích của hai người này, chúng ta và con cháu sau này sẽ không có gì phải lo lắng nữa!"

Mỗi người trong đội tu võ giả đều cầm trên tay bức chân dung của Diệp Bắc Minh và Tiêu Phi Yên!

Nhanh chóng lao tới phía trước và điên cuồng gõ cửa!

"Bọn họ không thấy được chúng ta? Khí hỗn độn, thế mà cậu lại có được khí hỗn độn!" Tiêu Phi Yên trưng ra vẻ mặt kinh hãi.

Giờ phút này, trên người bà ta và Diệp Bắc Minh bị bao phủ bởi một làn sương lờ mờ!

Nhóm tu võ giả vừa đi ngang qua bọn họ dường như bị mù!

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Tiêu Phi Yên tiếp tục nói: “Thứ này cậu lấy ở đâu ra thế?”

"Đại lục hỗn độn sinh ra trong khí hỗn độn. Kể từ đó, tất cả khí hỗn độn ở thế giới ban đầu đã biến mất!"

"Thế nhưng trong tay cậu lại có thứ này? Cậu có biết thứ này có giá trị cao thế nào không? Lại dám lấy ra tùy ý sử dụng!"

"Nếu như bị những người khác của Thần Quốc Hỗn Độn biết sự tồn tại của thứ này, không chỉ Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc đều muốn giết chúng ta!"

Hai người họ rất gần nhau!

Tiêu Phi Yên kích động đến mức ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, không ngừng lắc lắc!

Hai ngọn núi trước mặt cũng đè lên cánh tay anh!

Diệp Bắc Minh cau mày: "Xin chú ý thân phận của bà!"

"À…"

Tiêu Phi Yên lúc này mới ý thức được động tác của hai người có chút mập mờ, vội vàng buông ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của bà ta đỏ lên: "Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải vậy..."

Diệp Bắc Minh cũng lười nhìn bà ta, anh nhìn chằm chằm vào một tòa nhà trước mặt!

Một số tu võ giả tụ tập ở cổng, tất cả đều trông rất bất thiện!

Những ngôi nhà khác trên con phố này đã nhanh chóng được họ tìm kiếm lục soát!

Đây là căn nhà duy nhất đóng kín cửa!

"Mau mở cửa! Bằng không thì chính là phản kháng lục soát!"

"Nếu như còn không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào. Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!" Vài tu võ giả cảnh giới Bản Nguyên lớn tiếng hét lên.

Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên: "Không khách khí, tôi muốn xem các người không khách khí kiểu gì!"

Ngay khi lời nói vừa phát ra!

Cánh cửa sân mở rầm một tiếng, một cỗ lực lượng không thể cưỡng lại từ bên trong bộc phát ra!

Bụp bụp bụp…

Hơn chục tu võ giả hét thảm một tiếng, hai má nổ tung, nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết!

"Cô là ai?"

"Thật to gan, không sợ đắc tội Tù tộc và nhà họ Tiêu sao?"

"Tù tộc, nhà họ Tiêu? Đó là cái gì?"

Một cô gái xinh đẹp bước ra, đầy tớ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn người dưới chân bậc thang: "Chủ nhân Nguyên tộc nhà tôi là vương tộc được Thần Quân sắc phong đấy!"

"Là cô…"

"Đi mau!"

Trong nháy mắt mười mấy tu võ giả nhìn thấy cô gái xinh đẹp, con ngươi đều co rụt lại!

Rồi chật vật rời đi!

Từ đầu đến cuối, cô gái xinh đẹp không nói một lời.
Chương 1867: Tôi muốn cô giúp đỡ

“Là cô ấy?”

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại thu hồi khí hỗn độn và đi về hướng người phụ nữ xinh đẹp!

Tiêu Phi Yên có chút kinh ngạc: "Nhóc con, cậu điên rồi! Nhìn thấy mỹ nữ thì đừng vội tiến lên, nếu bị phát hiện thì sẽ xong đời đấy!"

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi tới dưới bậc thang: "Chờ một chút!"

Cô gái xinh đẹp cùng cô hầu gái đang chuẩn bị quay trở lại.

Nghe được giọng nói của Diệp Bắc Minh thì ngoảnh đầu lại!

"Là anh! Người vừa bị bọn họ truy nã chính là anh! Anh to gan thế, còn dám xuất hiện ở đây?" Cô hầu gái kêu lên.

Diệp Bắc Minh phớt lờ cô ta.

Nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp: "Giúp tôi một việc, đưa tôi rời khỏi đế đô!"

Mỹ nhân xinh đẹp sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Haha, tại sao tôi phải giúp anh?"

Diệp Bắc Minh nói thẳng: "Viên đan dược này là cho cô!"

"Hiện tại, cô bảo vệ tôi!"

Cô hầu gái cau mày: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Đi mau đi, nhanh lên!"

Nhưng đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp sáng lên, kinh ngạc thốt lên: "Là anh!"

"Là tôi."

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không ai khác chính là Nguyên Thi Vũ!

Trước đó cô ta bị truy đuổi đến Thần giới, muốn Diệp Bắc Minh bảo vệ cô ta, nhưng không ngờ ba lão già đó lại muốn giết cô ta!

Diệp Bắc Minh giết chết ba lão già rồi trực tiếp rời đi, ẩn thân ẩn tên!

Cô ta thậm chí còn không kịp hỏi tên Diệp Bắc Minh!

Nguyên Thi Vũ rất kinh ngạc: “Anh thật sự là Thánh tử của Ma tộc sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Một hai câu cũng không thể giải thích rõ ràng, tôi cần cô giúp đỡ."

Nguyên Thi Vũ hơi do dự, mặc dù tình hình của cô ta không mấy lạc quan.

Nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Tôi muốn rời khỏi đế đô!"

"Được!"

Nguyên Thi Vũ đồng ý: "Dao Nhi, chuẩn bị xe!"

Cô hầu gái tên Dao Nhi bỗng nhiên lo lắng: "Điện hạ, việc này không được đâu!"

"Hiện tại tình hình của điện hạ quá nguy hiểm, Tù Tuệ vẫn luôn muốn giết điện hạ, nếu điện hạ ở lại đế đô, cô ta sẽ không tùy tiện ra tay đâu!"

"Nhưng nếu điện hạ rời khỏi đế đô, Tù Tuệ chắc chắn sẽ càng trắng trợn không kiêng nể hơn!"

"Hơn nữa, điện hạ cũng đã nhìn thấy lệnh truy nã rồi, nhà họ Tù và nhà họ Tiêu đều đang truy nã anh ta và một phụ nữ khác vì tội ám sát Thần Hậu!"

"Họ dám ám sát cả Thần Hậu, thật là to gan liều lĩnh quá đỗi!"

Lời vừa dứt, một giọng nói khác vang lên: "Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc đang nói dối!"

Nguyên Thi Vũ và Dao Nhi nhìn sang!

Chỉ thấy Tiêu Phi Yên bước tới: "Tôi chính là Thần Hậu Tiêu Phi Yên, Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc muốn phản loạn, hai người không biết sao?"

"Bà là Thần Hậu à?"

Dao Nhi hé cái miệng nhỏ ra hỏi.

Nguyên Thi Vũ ngạc nhiên nhìn kỹ người trước mặt!

Hai người chưa từng gặp Thần Hậu.

Mọi chuyện xảy ra trong Đế cung đều bị Tiêu Trấn Quốc và Tù Sư che giấu, họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nguyên Thi Vũ hỏi.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong Đế cung.

Thân thể Dao Nhi run lên: "Thế mà Tù Sư dám tạo phản!"

"Nếu Tù Sư thật sự tạo phản, điện hạ càng không thể rời khỏi kinh thành, Tù Tuệ sẽ càng trắng trợn không kiêng nể gì!"

Đôi mắt Nguyên Thi Vũ lóe lên: "Dưới tổ ấm làm sao có trứng lành? Chuẩn bị xe ngựa!"

Một lúc sau, Dao Nhi cầm lái một chiếc xe ngựa, cùng sáu vị lão giả đi ra khỏi đế đô!

Khi đến cổng thành, quả nhiên bị một nhóm tu võ giả của nhà họ Tù chặn lại: "Đứng lại, Tù Vương có lệnh, không ai được rời khỏi thành!"

"Làm càn! Tôi thấy mắt chó của các người mù rồi!"

Dao Nhi đang cầm lái xe ngựa hét lên: "Tù Binh, không nhìn thấy đây là xe của ai sao?"

"Bên trong là điện hạ Thi Vũ đấy, các người dám ngăn cản cả xe của điện hạ à?"

Một người đàn ông trẻ tuổi đầu trọc bước ra khỏi đám đông.

Anh ta khiêng một cây lang nha bổng, trên mặt và cổ đều có hình xăm.

Tù Binh lắc đầu cười nhạo: "Trong Nguyên tộc ai mà chẳng biết cô Dao Nhi là thị nữ thân cận của Thánh Nữ cơ chứ?"

"Tiếc thay, đây là mệnh lệnh của Tù Vương, chúng tôi không thể trái lệnh!"

Từ trong xe ngựa, giọng nói của Nguyên Thi Vũ vang lên: "Tù Vương? Tôi chưa bao giờ nghe nói Nguyên tộc lại có một Tù Vương!"

"Một tên tôi tớ mà cũng dám ngăn cản tôi, vả miệng cho tôi!"

"Vâng, tiểu thư."

Một trong những lão giả đáp lời, bước ra trước mặt Tù Binh!

Bốp!

Tù Binh lập tức bị đánh văng ra, khóe miệng rỉ máu tươi: "Mẹ kiếp! Các người dám đánh tôi?"

Dao Nhi lạnh lùng cười nhạo: "Anh dám ngăn cản xe của Thánh Nữ, dù tôi giết anh thì có sao đâu?"

"Cô...!!!"

Lửa giận trong mắt Tù Binh đang bùng cháy!

Anh ta sắp phát cáu lên.

Bỗng nhiên…

"Hahaha..."

Một giọng cười nữ vang lên, dù đang giữa ban ngày nhưng khiến người ta cảm thấy rợn người!

Nghe thấy âm thanh này, Tù Binh vội vàng khom lưng thi lễ: "Tiểu thư!"

"Tù Tuệ..."

Khi nhìn thấy người vừa đến, gương mặt xinh đẹp của Dao Nhi tái nhợt.
Chương 1868: Có khả năng là chúng tôi đang đợi cô đấy?

Sáu lão giả cũng lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cảnh giác canh gác xung quanh chiếc xe ngựa!

Tù Tuệ rất xinh đẹp.

Dáng người yểu điệu, phong thái quyến rũ muôn vàn!

Hoàn toàn không thua kém Nguyên Thi Vũ!

Nhưng, tất cả mọi người nhà họ Tù khi nhìn thấy Tù Tuệ đều không khỏi nuốt nước miếng một cách vô thức!

Không ai trong Nguyên tộc và Tù tộc không biết đến thủ đoạn tàn khốc của người phụ nữ này!

"Chị Thi Vũ, sao vội vã đi thế?"

Tù Tuệ cười nhạt nhẽo nhìn về phía chiếc xe ngựa.

Phía sau cô ta là hai lão giả mặc áo xám, mắt khép hờ, trông như vĩnh viễn không thể tỉnh lại!

Từ trong xe ngựa, Nguyên Thi Vũ lạnh lùng cười nhạo: "Cô không có tư cách hỏi tôi, tránh ra!"

Tù Tuệ đưa tay che miệng: "Haha, chị Thi Vũ đừng nóng giận chứ."

"Chúng tôi chỉ làm theo quy tắc thôi, chỉ cần chị Thi Vũ có thể chứng minh trong xe không có người khác, tôi đảm bảo sẽ lập tức cho đi!"

Bên trong xe ngựa im lặng một lúc!

Ánh mắt Tù Tuệ dần lạnh lẽo, đưa mắt ra hiệu.

Tù Binh lập tức hiểu ý, dẫn người vây quanh xe ngựa!

Bỗng nhiên, cửa xe ngựa mở ra, ngoài Nguyên Thi Vũ thì không có ai khác!

Tù Tuệ ngẩn ra.

Không có phù văn ngăn cách trên thân xe, thần niệm của cô ta lập tức quét khắp chiếc xe!

Xác nhận chỉ có một mình Nguyên Thi Vũ!

Tù Tuệ cười nói: "Chị Thi Vũ, chị có thể đi rồi!"

"Hừ!"

Nguyên Thi Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng trong lòng đã dâng lên sóng gió kinh hoàng: 'Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dạ công tử và Tiêu Thần Hậu đâu rồi?'

Ngay lúc trước đó, Diệp Bắc Minh bảo cô ta mở cửa xe!

Nguyên Thi Vũ còn tưởng Diệp Bắc Minh sẽ xông pha chém giết ra khỏi đế đô!

Không ngờ hai người lại biến mất!

Ngay lúc chiếc xe ngựa sắp đi ra khỏi cổng thành, giọng nói của Tù Tuệ lại vang lên: "Họ có thể đi, nhưng ông phải ở lại!"

Bóng dáng như quỷ mị phóng ra!

Một bước đến trước mặt lão giả vừa tát Tù Binh, nắm lấy vai ông ta rồi quăng mạnh ra ngoài!

Lão giả kêu thảm một tiếng, đôi chân lập tức tan nát!

Vô cùng thê thảm, quỳ gối trước cổng thành!

"Lão Đoạn!"

Năm lão giả còn lại hai mắt đỏ ngầu!

Nguyên Thi Vũ nhảy ra khỏi xe giận dữ gầm lên: "Tù Tuệ, cô quá to gan rồi! Dám đụng đến người của tôi?"

Tù Tuệ nở nụ cười hiền lành: "Chị Thi Vũ à, tính tôi vẫn luôn bảo vệ bênh vực người thân mà."

"Ông ta đánh người của tôi, chỉ có thể lấy mạng sống để đền tội thôi!"

"Chị Thi Vũ còn không đi à? Không đi thì sẽ không có cơ hội nữa đâu."

"Cô...!!!"

Nguyên Thi Vũ tức giận đỏ mặt!

Lão giả nhìn thấy sự do dự của Nguyên Thi Vũ, đau đớn gượng cười: "Điện hạ, mạng già này của lão nô không đáng gì, xin điện hạ hãy đi đi..."

Nói rồi, ông ta giơ tay lên định đập vào đầu!

Ầm!

Đầu ông ta vỡ tan!

Thi thể không đầu của lão giả đổ ập xuống!

Đôi mắt đẹp của Nguyên Thi Vũ đỏ hoe, nắm đấm dưới ống tay áo siết chặt: "Chúng ta đi!"

Chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi đế đô!

Nụ cười trên gương mặt Tù Tuệ biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đáng sợ: "Đem thi thể lão già này đi xé ra làm mồi cho chó!"

Vài bóng người nhanh chóng xông tới, kéo lê thi thể lão giả đi.

Những người còn lại run lẩy bẩy!

Tù Binh đến gần nịnh hót: "Tiểu thư, thật sự để Nguyên Thi Vũ đi như vậy sao?"

Tù Tuệ cười nói: "Anh nghĩ có khả năng không? Trước tiên hãy để cô ta vui vẻ một lúc!"

"Khi cô ta nghĩ rằng mình đã thoát hiểm, chúng ta sẽ xuất hiện, anh nói xem liệu cô ta có tuyệt vọng không?"

Nhìn nụ cười của Tù Tuệ, Tù Binh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tới tận đỉnh đầu!

Nếu thực sự rơi vào tay tiểu thư, chắc chắn anh ta sẽ tự sát ngay lập tức như lão giả vừa rồi!

...

Nửa canh giờ sau, chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài một thung lũng.

"Tiểu thư, không có ai đuổi theo, chúng ta an toàn rồi!" Dao Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, giọng nói của Tù Binh vang lên: "Các người chạy quá chậm rồi!"

"Tiểu thư, cô hầu gái ngốc nghếch này thật đáng yêu, xin tiểu thư ban thưởng cho tôi nhé?"

Tù Binh dẫn hơn chục người xông ra từ tứ phía!

Giây tiếp theo, Tù Tuệ và hai lão giả áo xám nhảy xuống từ trên cao, nhìn cửa xe ngựa với vẻ khinh khỉnh:

"Chị Thi Vũ của tôi, chị chạy quá chậm rồi!"

"Tới nửa canh giờ mới chạy được năm trăm dặm à? Các người là rùa à?"

Lời vừa dứt, từ trong xe ngựa, giọng nói bình tĩnh của Nguyên Thi Vũ vang lên: "Có khả năng là chúng tôi đang đợi cô đấy?"
Chương 1869: Tháp Đế Cốt

Nghe thấy những lời này, Tù Tuệ ngẩn ra!

Một cảm giác bất an bao trùm lấy lòng cô ta!

Gần như cùng lúc đó, một nguồn khí tức khủng khiếp tràn ra, hai lão giả áo xám giật mình!

Họ lập tức chặn trước mặt Tù Tuệ, nhìn chằm chằm vào cửa xe ngựa: "Ai đó, lăn ra đây!"

Giây sau, một đạo kiếm khí xé toạc từ trong xe ngựa lao ra!

Bộp! Bộp!

Hai đám huyết vụ bắn tung tóe!

Máu me đầy một thân Tù Tuệ!

"Mẹ kiếp...!"

Tù Binh kinh hãi trước cảnh tượng ấy!

"Hít...! Cô..."

Tù Tuệ hãi hùng hít một hơi lạnh, kinh hoàng lùi lại: "Cô không phải Nguyên Thi Vũ, cô là ai?"

"Các người không phải đang truy sát tôi sao?"

Một giọng nói nam vang lên.

Diệp Bắc Minh bước ra khỏi xe ngựa.

"Thánh tử Ma tộc Bắc Minh, thế mà lại là anh!"

Ngay khi nhìn thấy gương mặt này, trái tim Tù Tuệ đập loạn xạ, không hề do dự, cô ta lập tức quay lưng bỏ chạy!

Diệp Bắc Minh chỉ niệm một cái trong đầu!

Ảnh thuấn!

Chặn trước mặt Tù Tuệ, tung ra một quyền không chút khách khí!

"Phụt---!"

Tù Tuệ phun ra một ngụm máu tươi, xương ngực và đan điền tan nát ngay tức khắc, té nhào như một con chó chết trước xe ngựa của Nguyên Thi Vũ!

Tù Binh gầm lên một tiếng: "Bảo vệ tiểu thư!"

Diệp Bắc Minh đạp mạnh xuống đất, một luồng ma khí cuồn cuộn bao trùm, hơn chục Tù Binh chạm phải ma khí này lập tức bị tan xác!

Huyết vụ lan tràn khắp nơi!

Chứng kiến cảnh tượng này, Tù Tuệ lập tức thay đổi sắc mặt, điềm đạm đáng yêu van xin: "Thánh tử điện hạ, xin tha mạng ạ, người ta biết lỗi rồi, điện hạ cứ tùy ý xử lý người ta..."

"Thật sao?"

Diệp Bắc Minh cười nhạt.

Đôi mắt đẹp của Tù Tuệ sáng rực.

Vừa gật đầu, vừa khẽ vặn vẹo thân hình quyến rũ: "Tất nhiên rồi, Thánh tử muốn gì cũng được!"

"Người ta cũng rất mượt mà đấy..."

Cô ta còn ưỡn ngực ra nữa!

"Tốt lắm!"

Diệp Bắc Minh tiến lại gần Tù Tuệ, giơ tay hướng về phía ngực cô ta!

Chứng kiến cảnh này, Nguyên Thi Vũ cực kỳ sợ hãi: "Diệp công tử, đừng bị cô ta lừa gạt..."

Giây tiếp theo, bàn tay Diệp Bắc Minh không hạ xuống ngực của Tù Tuệ, mà xoay qua bóp chặt cổ họng cô ta: "Tôi muốn lấy mạng của cô!"

Tù Tuệ tái mặt kinh hoàng, hoàn toàn không kịp lên tiếng.

Rắc rắc! Một tiếng chói tai vang lên!

Cổ họng cô ta vỡ tung ra!

Nguyên Thi Vũ ngẩn người, khi phản ứng lại thì nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt kinh ngạc, sự tàn nhẫn quyết đoán của người này khiến cô ta khiếp sợ!

"Diệp công tử, nhà họ Tù sẽ nhanh chóng biết Tù Tuệ chết ở đây, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này!"

Nguyên Thi Vũ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Không biết Diệp công tử có kế hoạch gì không?"

Diệp Bắc Minh khẽ động lòng: "Tôi muốn hỏi thăm cô Nguyên hai nơi!"

"Được rồi, cứ nói đi."

Nguyên Thi Vũ gật đầu.

Diệp Bắc Minh liền thốt ra hai địa danh: "Tháp Đế Cốt, Ngự Kiếm Tông!"

Nguyên Thi Vũ khẽ chau mày: "Tông môn trên đại lục Hỗn Độn có nhiều lắm, tôi chưa nghe đến Ngự Kiếm Tông, chắc không phải là tông môn lớn!"

"Còn về Tháp Đế Cốt, tôi biết nơi đó."

"Ồ? Cô biết à?"

Diệp Bắc Minh mở to mắt.

Nguyên Thi Vũ vừa định nói thì giọng nói của Tiêu Phi Yên từ trong xe ngựa vang ra: "Trên khắp đại lục Hỗn Độn ai mà chẳng biết Tháp Đế Cốt? Cậu thực sự là Thánh tử Ma tộc à?"

"Hay là cậu đến từ nơi nào khác đấy? Haha Dạ Thần..."

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tiêu Phi Yên cười thầm trong bụng!

Bà ta đã đoán ra lai lịch của Diệp Bắc Minh, cố ý trêu chọc anh đấy!

"Tháp Đế Cốt là nơi nào vậy?" Diệp Bắc Minh không suy nghĩ nhiều.

Tiêu Phi Yên giải thích: "Tháp Đế Cốt là phần mộ của vũ khí thiên hạ!"

"Phần mộ của vũ khí?" Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ xao động.

Giọng nói của Tiêu Phi Yên tiếp tục vang lên: "Đúng vậy! Kể từ khi có tu võ giả trên đại lục Hỗn Độn, bất kỳ vũ khí nào có khí linh, sau khi chủ nhân của chúng qua đời, chúng đều tự động bay đến bên trong Tháp Đế Cốt!"

"Trải qua thời gian dài, Tháp Đế Cốt dần trở thành phần mộ của vũ khí trên thiên hạ!"

"Má nó..."

Diệp Bắc Minh không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa!

Trực tiếp buột miệng chửi thề!

Thì ra còn có một nơi như vậy?

"Có thật không vậy?"

Tiêu Phi Yên lạnh lùng hừ một tiếng: "Bổn hậu cần phải lừa cậu sao?"

Nguyên Thi Vũ cũng gật đầu theo: "Diệp công tử, lời Tiêu Thần Hậu nói là thật."

Diệp Bắc Minh vội vàng thúc giục: "Đi, dẫn tôi đến Tháp Đế Cốt!"

Tiêu Phi Yên nhíu mày: "Nhóc con, cậu đến đó làm gì? Bổn hậu nhắc nhở cậu một câu, đừng nghĩ đến việc đi đến Tháp Đế Cốt là có thể được những vũ khí đó công nhận!"

"Quả thực có rất nhiều người cũng nghĩ giống như cậu, muốn đến Tháp Đế Cốt để kế thừa vũ khí của người xưa!"

"Nhưng loại người này vạn người mới có một, trong một vạn tu võ giả khó có được một người thành công!"

"Cậu đừng lãng phí sức lực nữa!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cảm ơn lời nhắc nhở của bà, nhưng tôi có lý do bất đắc dĩ phải đến đó!"

"Tất nhiên, các người cũng có thể cho tôi biết vị trí của Tháp Đế Cốt, tôi tự mình đến cũng được."
Chương 1870: Uông Hằng

Tiêu Phi Yên khẽ nhíu mày!

Nguyên Thi Vũ cũng ngẩn người tại chỗ!

Một lúc sau, hai người gần như đồng thanh nói: "Tôi đi cùng anh!"

...

Tháp Đế Cốt, toàn thân đều có màu xương trắng.

Tháp này vô cùng đặc biệt, được xây dựng bằng xương trắng của các sinh linh!

Giống như một ngôi mộ, chĩa thẳng lên bầu trời cao vút!

Các loại vũ khí cắm trong khe hở của Tháp Đế Cốt, càng lên cao, chất lượng vũ khí càng cao, số lượng cũng càng hiếm hoi!

Lúc này, dưới chân Tháp Đế Cốt.

Vô số ánh mắt chăm chú nhìn một người đàn ông đang nhanh như khỉ vượn leo lên đỉnh tháp, đến trước một thanh kiếm sắt đã rỉ sét: "Chính là mày rồi!"

Người đàn ông giơ tay nắm lấy thanh kiếm sắt rỉ!

Dùng sức giật mạnh!

Xì xì xì!

Thanh kiếm sắt rỉ thực sự bị anh ta rút ra!

"Haha, tôi thành công rồi!" Người đàn ông phấn khích đỏ bừng khuôn mặt.

"Trời ơi, hắn thực sự thành công rồi!"

"Ghen tị quá! Thanh kiếm này dù đã rỉ sét, nhưng nghe nói là kiếm của Kiếm Thần Lý Cương Thuần khi còn sống! Có được thanh kiếm này, có lẽ sẽ được truyền thừa của Kiếm Thần!"

Dưới chân Tháp Đế Cốt là một trận xôn xao.

Đột nhiên, thanh kiếm sắt rỉ rung lên, tự phát ra một đạo kiếm quang!

Phụt!

Sượt qua cổ họng của người đàn ông!

Tiếng cười của người đàn ông đột ngột dừng lại, thi thể từ độ cao hơn trăm mét rơi xuống đất!

Thanh kiếm sắt rỉ lại cắm trở lại vị trí ban nãy, như thể không có gì xảy ra!

Diệp Bắc Minh, Tiêu Phi Yên, Nguyên Thi Vũ cùng mọi người vừa đến hiện trường, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này!

Tiêu Phi Yên lắc đầu: "Thấy chưa? Tháp Đế Cốt có thể kiềm chế sức mạnh của tu võ giả!"

"Mọi người chỉ có thể dùng sức mạnh thô bạo để leo lên, cho dù may mắn rút được một vũ khí, cũng rất có thể không được vũ khí đó công nhận mà bị giết chết!"

"Tôi khuyên cậu đừng đùa với tính mạng của mình!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động,

Nhanh chóng hướng về phía Tháp Đế Cốt!

Khi anh lại gần phạm vi trăm trượng của Tháp Đế Cốt.

Bỗng nhiên.

Ầm ầm!

Toàn bộ Tháp Đế Cốt rung chuyển dữ dội, tất cả vũ khí phía trên cũng run rẩy, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt lập lòe!

Đây là dấu hiệu của khí linh sống lại!

"Mẹ kiếp! Vạn Khí Cộng Minh! Thực sự là Vạn Khí Cộng Minh!"

"Lần trước Vạn Khí Cộng Minh xuất hiện đã rất lâu rồi!"

"Nghe nói mỗi lần Vạn Khí Cộng Minh đều có một hoặc nhiều vũ khí bị mang đi, đó là dấu hiệu của khí linh tự chọn chủ nhân!"

Dưới chân Tháp Đế Cốt nhốn nháo, những tu võ giả đang ngồi nghỉ đều đứng dậy hết!

Liên tục ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Đế Cốt: "Chẳng lẽ..."

"Có khí linh sắp chọn chủ nhân rồi sao?"

Tất cả tu võ giả có mặt đều phấn khích!

Nhanh chóng lao về hướng Tháp Đế Cốt!

Diệp Bắc Minh phấn khích tột độ: 'Tiểu Tháp, có phải là mày không? Ngay cả mày cũng cảm ứng được à?'

Anh lao tới như một luồng cuồng phong, xô đẩy nhiều người văng ra, phun ra máu tươi!

Vừa định bước vào phạm vi của Tháp Đế Cốt!

Vài bóng người chặn trước mặt anh: "Nhóc con, tránh ra! Để công tử nhà tôi leo trước!"

Chứng kiến cảnh này, những tu võ giả khác đều dừng lại.

Trên mặt lộ vẻ e ngại nhìn một thiếu niên đứng sau vài người kia!

Thiếu niên đứng ngược hướng với mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía những vũ khí trên đỉnh Tháp Đế Cốt!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét mắt nhìn vài người kia: "Tháp Đế Cốt là của nhà mày à?"

"Tên nhóc này là ai vậy..."

Những tu võ giả khác hoảng hốt, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói như vậy!

Vài người chặn Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Rồi cười phá lên!

"Hahaha!"

Trong giọng nói đầy vẻ khinh khỉnh: "Nhóc con, mày có biết công tử nhà tao là ai không? Bây giờ lập tức cút qua một bên, quỳ xuống đi!"

"Đợi công tử nhà tao lấy được vũ khí trên Tháp Đế Cốt rồi sẽ xử lý mày!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu cười nhạt.

Xem ra bất kể đi đâu, vẫn có những kẻ tự cho mình là đúng như thế!

Anh lười nói nhảm, trực tiếp vung một bạt tai, bốn người lập tức văng ra nằm bẹp trên đất, rên la thảm thiết!

Làm xong việc này, Diệp Bắc Minh lập tức lao về phía Tháp Đế Cốt!

Thiếu niên đứng ngược hướng với mọi người, khi thấy thuộc hạ của mình bị đánh, trước tiên là ngẩn ra!

Ánh mắt lạnh lẽo lập tức khóa chặt Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, mày thật to gan! Dám đánh người của Uông Hằng tao!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng phớt lờ anh ta!

Tiếp tục lao về phía Tháp Đế Cốt!

"Muốn chết à!"

Uông Hằng quát lên một tiếng.

Bước ra chặn trước mặt Diệp Bắc Minh, muốn ngăn cản anh lại!

"Cút!"

Diệp Bắc Minh trở tay tát một cái.

Bốp!

Khuôn mặt của Uông Hằng bị xé toạc, lăn lông lốc như một con chó chết mấy chục mét mới dừng lại!

"Hít..."

Chứng kiến cảnh tượng này, xung quanh Tháp Đế Cốt im lặng một lúc!

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

Tên nhóc này là ai vậy? Thế mà Uông Hằng còn chẳng chịu nổi một đòn dưới tay anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK