Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1081: Chính là Thần điện?

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Sâu trong đôi mắt hiện lên sát ý lạnh như băng!

Anh bảo những người này lưu lại địa bàn Côn Luân chính bởi vì suy nghĩ cho an toàn của bọn họ!

Vương Bình An lại bỉ ổi đến như thế!

Mang những người này ra uy hiếp anh!

Hầu Tử cũng cảm giác được mọi chuyện không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Anh Diệp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên.

Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Nhóc Diệp, cậu trở lại rồi!"

Tạch!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn.

Vương Bình An mỉm cười bước tới gần.

Trên người Diệp Bắc Minh ngưng tụ một cỗ sát ý!

Cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh, Vương Bình An tỉnh bơ mở miệng: "Mọi người đi xuống trước đi, lát nữa rồi ôn chuyện sau".

"Tôi tìm nhóc Diệp có chút việc!"

Mấy người bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh gật đầu ra hiệu: "Mọi người xuống nghỉ ngơi trước đi".

Vương Bình An nhìn lướt qua Phùng Vũ: "Cậu cũng đi xuống đi".

Bọn họ quay người đi.

Diệp Bắc Minh bước lên trước, đi đến bên người Vương Bình An!

Vù!

Một cỗ sát ý ngút trời lập tức khóa chặt Vương Bình An!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay anh cũng gác lên cổ Vương Bình An!

Âm thanh như Tử thần vang lên: "Vương Bình An, ông muốn chết đúng không?"

Thân thể Vương Bình An khẽ run lên, nhưng ông ta không né tránh!

Ông ta chỉ vào hướng đám Hầu Tử vừa rời đi: "Tốt nhất là cậu nên buông thanh kiếm trong tay xuống, nếu để bọn họ thấy cảnh này, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Nếu không thì, để tôi nói thẳng cho bọn họ tất cả?"

Diệp Bắc Minh không nói gì, sắc mặt anh lạnh hơn.

Vương Bình An nhếch miệng cười: "Có đôi khi, không biết gì cả cũng là một niềm hạnh phúc!"

"Cậu nhìn bọn họ đi, tiến vào Tổng viện Giám sát xong còn có thể học tập võ kỹ đứng đầu!"

"Hạnh phúc biết nhường nào!"

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta như nhìn một người chết!

Vương Bình An bình tĩnh nói tiếp: "Nhóc Diệp, lão phu không thích bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn".

"Bằng không thì lão phu không dám cam đoan, một ngày nào đó những người này sẽ không cẩn thận chết mất đâu?"

Ông ta nở nụ cười vô cùng thâm thúy: "Cậu hy vọng ba người phụ nữa kia chết, hay là anh em kết nghĩa của cậu chết?"

Ầm!

Hơi thở chết chóc bùng nổ ra từ bên trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Bình An: "Ông cảm thấy dùng bọn họ là có thể uy hiếp được tôi sao?"

Trên mặt Vương Bình An vẫn treo nụ cười: "Cậu không quan tâm đến sống chết của bọn họ hả, không sao cả".

"Tôi đã phái người đi bảo vệ cho nhà họ Diệp rồi!"

"Chỉ cần cậu nghe lời, tôi bảo đảm không có bất kỳ ai sẽ bị thương!"

"Đương nhiên, nếu cậu muốn cá chết lưới rách cũng được!"

"Chỉ là, thời điểm mà cái đầu của tôi rơi xuống đất, tôi cam đoan tất cả những người bên cạnh cậu sẽ chôn cùng với tôi!"

Ông ta nở nụ cười nghiền ngẫm: "Sao hả?"

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi, anh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Ông không xứng so với bọn họ!"

Vương Bình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm!

Ông ta thật sự sợ hãi, Diệp Bắc Minh sẽ liều lĩnh giết mình!

Chỉ có thể đánh cược một lần!

Hiện tại xem ra ông ta thắng cuộc!

Vương Bình An mỉm cười: "Nhóc Diệp, cậu là người thông minh!"

"Tôi còn thật sự cho rằng cậu không hề có nhược điểm cơ chứ!"

"Hiện tại xem ra, mặc dù cậu sát phạt quả quyết, nhưng những người thân cận mà cậu quan tâm quá..."

Chưa nói dứt câu.

Diệp Bắc Minh đã tát cho ông ta một cái!

Bốp!

Vương Bình An bay ngược ra ngoài, lăn trên mặt đất mười mấy vòng như một con chó chết!

"Cậu!"

Vương Bình An phẫn nộ, che mặt trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Anh thản nhiên nói: "Tạm thời không giết ông, chẳng lẽ tôi còn không thể đánh ông?"

Vèo!

Tiến lên một bước!

Bốp!

Cái tát thứ hai mạnh mẽ rơi xuống!

Vương Bình An lại lăn lông lốc, tức giận gào thét: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà quá quắt!"

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm: "Ông cũng chỉ là một con chó mà thôi, không có tư cách đàm phán với tôi!"

"Dẫn tôi đi gặp người sau lưng ông!"

Vương Bình An hơi khiếp sợ, lạnh lẽo lắc đầu: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì!"

Bốp!

Diệp Bắc Minh lại trở tay cho một cái tát: "Với đầu óc của ông cũng nghĩ ra được những thủ đoạn này sao?"

"Ông có tin tôi có thể lập tức giết ông hay không!"

"Người sau lưng ông sẽ không vì một con chó như ông mà trở mặt với tôi!"

Nghe được câu nói này, Vương Bình An khẽ run lên!

Quả thật có khả năng này!

Ông ta dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo quét nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi dẫn cậu đi!"

Một vài phút sau, Diệp Bắc Minh đi vào chỗ sâu trong Tổng viện Giám sát.

Đằng trước là một tòa cung điện bằng đá đứng sừng sững.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục đông lại: "Hơi thở này là... Thần điện?"

Một giây sau.

Bên trong vang lên một giọng nói già nua: "Cậu đã đến rồi!"
Chương 1082: Mối liên hệ với Diệp Phá Thiên

..

..

Vương Bình An lập tức gật đầu: "Dạ vâng, đại nhân, tôi tới".

Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong điện đá: "Tôi đang nói chuyện với cậu hả? Cút!"

Vương Bình An lúng túng, khuôn mặt già nua đỏ bừng.

Ông ta oán độc liếc nhìn Diệp Bắc Minh!

Chật vật bỏ đi!

...

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại!

Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: "Tháp nhỏ".

"Ông vừa mới nhắc tới Thần điện là có ý gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chần chờ vài giây mới mở miệng trả lời: "Bản tháp không nhớ rõ, chỉ là chỗ sâu trong trí nhớ của tôi hình như có một thứ như vậy".

"Khoảnh khắc nhìn thấy tòa cung điện bằng đá màu đen, chỗ sâu trong thần hồn tôi tự động nhảy ra hai chữ này!"

Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày.

Đến cùng tòa Thần điện này có liên quan gì đến tháp Càn Khôn Trấn Ngục?

Đúng lúc này.

Giọng nói bên trong tòa điện đá mang theo vài phần kích động: "Không tệ, cậu mạnh hơn Diệp Phá Thiên nhiều!"

"Ông biết tổ tiên nhà họ Diệp?"

Diệp Bắc Minh hỏi một câu.

"Ha ha ha!"

Âm thanh kia có thêm ý cười: "Đâu chỉ quen biết, chính anh ta đã mang lão phu từ bên trong chiến trường Thái Cổ ra ngoài!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: "Diệp Phá Thiên là người của một triệu năm trước, chẳng lẽ ông đã sống cả triệu năm?"

Nếu là thật thì tương đối kinh khủng!

Giọng nói kia trả lời: "Chính xác!"

"Hít hà!"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, đừng ngạc nhiên".

"Chỉ có một triệu năm thì tính là gì? Bản tháp cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu kỷ nguyên!"

Người bên trong cung điện đá rất hài lòng với phản ứng của Diệp Bắc Minh.

Giọng điệu mang theo vẻ kiêu ngạo: "Chỉ một triệu năm đâu là gì!"

"Người tu võ đứng đầu trong Thánh Vực sống mấy triệu năm cũng có thể!"

"Cậu mở được Long Tích, con đường tu võ của cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Ông là người từ Thánh Vực?"

"Đúng!"

Âm thanh truyền ra nhuốm chút cô đơn.

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Nếu đã vậy, ông đến thế giới Cao Võ làm gì?"

"Theo đạo lý, Thánh Vực hẳn là thích hợp để tu võ hơn!"

Giọng nói trong điện đá chợt trở nên phẫn nộ: "Cậu tưởng rằng tôi muốn đến đây sao?"

"Lão phu nằm mơ cũng muốn trở về, nơi rách nát này đến cả pháp tắc thiên địa cũng không hoàn chỉnh!"

"Thần hồn lão phu chỉ có thể ở bên trong tòa điện đá này!"

"Nếu không phải năm đó lão phu bị thương, cả đời này cũng sẽ không tới cái chỗ mà cứt chim cũng không thèm ỉa này!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: "Cho nên, là Diệp Phá Thiên cứu ông?"

Âm thanh kia tạm dừng một lát, rồi cười lạnh một tiếng: "Cậu rất thông minh, không tệ!"

"Diệp Phá Thiên đã cứu tôi, nhưng cũng hại tôi!"

"Anh ta cứu tôi một lần, giúp thần hồn của tôi có thể tồn tại!"

"Nhưng hại tôi một lần, chính là không nên mang tòa điện đá này về thế giới Cao Võ!"

"Nếu như thần hồn của tôi ở bên trong chiến trường Thái Cổ, tôi đã sớm khôi phục thân xác, trở về Thánh Vực!"

Diệp Bắc Minh suy tư: "Cho nên, ông tìm tôi bởi muốn quay về Thánh Vực?"

"Thông minh, cậu lại đoán đúng!"

"Tại sao lại là tôi?"

"Bởi vì chỉ có mình cậu mở ra Long Tích, cũng chỉ có cậu có thể mang tôi tiến vào chiến trường Thái Cổ, trở lại Thần điện!"

Nghe được hai chữ này.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Vừa rồi tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng nhắc tới Thần điện.

Anh hỏi thẳng: "Thần điện là chỗ nào?"

"Cậu không cần biết".

Giọng nói trong cung điện đá trở nên cảnh giác: "Cậu chỉ cần biết, muốn cho bố mẹ và bạn bè cậu sống sót!"

"Nhất định phải mang tôi tiến vào chiến trường Thái Cổ, rồi đưa thần hồn của tôi vào trong Thần điện!"

"Ngoài việc đó ra, cậu không có lựa chọn thứ hai!"

"Hiện tại, đặt thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kia ở bên ngoài, sau đó tiến vào cung điện bằng đá!"

"Tôi có một số việc muốn giao phó cho cậu!"

Vừa dứt lời!

Ầm ầm!

Cửa chính của tòa điện đá màu đen ầm ầm mở rộng, bên trong một màu đen kịt: "Vào đi!"

Diệp Bắc Minh cảnh giác!

Âm thanh kia tiếp tục truyền ra: "Nếu mà tôi muốn giết cậu, cậu sớm đã chết mấy chục lần rồi!"

"Dù tôi chỉ còn lại một sợi thần hồn, dùng lực lượng của thần hồn để giết cậu cũng dễ như trở bàn tay!"

Diệp Bắc Minh ra vẻ suy tư.

Đồng thời âm thầm mở miệng: "Tháp nhỏ, trong này an toàn không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Có bản tháp ở đây, chỉ một sợi thần hồn thì không có bất kỳ uy hiếp gì đối với cậu!"

"Hơn nữa, bản tháp đã đoán được lão ta muốn làm gì!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Lão ta muốn làm gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ha hả: "Cậu đi vào thì biết, sẽ rất thú vị đấy".

"Thật sao?"

Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.

Trực tiếp lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, đâm xuống mặt đất!
Chương 1083: Ông thế mà là tòa tháp này?

Giọng nói bên trong cung điện bằng đá tiếp tục truyền đến: "Còn cả thanh kiếm Đoạn Long kia của Diệp Phá Thiên nữa, cũng để ở bên ngoài luôn đi!"

Diệp Bắc Minh làm theo.

Một giây sau.

Anh nhấc chân bước vào cổng lớn của điện đá.

Ngay trong nháy mắt Diệp Bắc Minh tiến vào.

Vèo!

Một lão già gầy đét như thi thể nhào tới!

Lão ta giương nanh múa vuốt, chẳng khác gì ác quỷ!

"Thằng nhóc kia, mày thật đúng là nghe lời!"

"Thân thể này của mày quả thật là hoàn mỹ, chẳng những mở ra Long Tích, còn dung hợp luyện hóa long huyết!"

"Thêm cả huyết mạch Ma tộc, thiên phú tu võ lại càng kinh người!"

"Hiện tại, thân thể này là của lão phu!"

Tốc độ của lão già khô gầy nhanh như tia chớp, hoàn toàn không cho Diệp Bắc Minh cơ hội phản ứng!

Anh nhanh nhẹn lui về sau.

Nhưng sau lưng lại đụng vào cửa chính!

Tiếng "bịch" vang lên, hành động bị chậm lại ba phần.

Lão già khô gầy thừa cơ nhào lên, hai tay bóp lấy cổ Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Cút!"

Hai tay nắm lấy cánh tay lão già khô gầy, chợt dùng sức!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" giòn giã, cánh tay của lão già khô gầy tức khắc bị bẻ gãy.

Xương cốt màu trắng xuyên qua máu thịt, nhưng không có giọt máu tươi nào chảy ra!

Vô cùng kỳ dị!

Lão ta không những không cảm giác được đau đớn, ngược lại tham lam cười như điên: "Ha ha ha, quá tốt rồi!"

"Từ hôm nay trở đi, lão phu chính là Diệp Bắc Minh!"

"Thân thể hoàn mỹ này thuộc về ta!"

"Thằng nhóc, thần hồn của cậu cứ thế mà chôn vùi đi, cậu không xứng có được thân thể này!"

Vù!

Một ánh sáng đỏ lóe lên, bắn ra từ trong con ngươi của lão già khô gầy.

Trong nháy mắt chui vào trong đầu Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

Chỗ sâu trong đầu óc Diệp Bắc Minh xuất hiện một lão già khô gầy giống y như đúc!

Thần hồn xuất khiếu!

Đoạt xá!

Lão ta thế mà mơ mộng hão huyền chiếm cứ thân thể Diệp Bắc Minh!

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang lên: "Chiếm cứ thân thể của chủ nhân tôi? Ông đang muốn ăn cái rắm gì đấy?"

Ầm!

Một tòa bảo tháp hiện lên!

Nó cao lớn vững chãi, đồ đằng của một đầu Chân Long và Phượng Hoàng quấn quanh thân tháp, sinh động như còn đang sống!

Bên ngoài, phía sau bảo tháp cuồn cuộn từng dòng khí hỗn độn!

Chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Khoảnh khắc trông thấy bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Thần hồn của lão già khô gầy suýt chút nữa bị dọa chết tươi: "Cái gì..."

"Làm sao có thể!"

Thần hồn lão ta hoảng sợ kêu to, như đang nhìn thấy quỷ: "Ông là tòa tháp này!"

"Ông thế mà là tòa tháp này?"

"Năm đó, chính vì tranh đoạt ông mà những cường giả kinh khủng kia đã đánh nát toàn bộ thế giới Thái Cổ..."

...

...

Lão ta vừa nói xong câu này.

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được ý thức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dậy sóng: "Ông biết tôi?"

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: "Tháp nhỏ, chuyện gì thế này?"

"Tôi không biết".

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời, giọng nói ngưng trọng: "Chuyện này cần hỏi lão ta!"

"Nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Ông biết quá khứ của bản tháp?"

Một cỗ uy áp mạnh mẽ đánh úp lại, ép tới mức thần hồn lão già khô gầy quỳ xuống!

Giọng lão ta run rẩy: "Ông... Ông không nhớ rõ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lẽo đáp: "Nếu mà bản tháp nhớ kỹ thì còn cần hỏi ông sao? Nói!"

Thần hồn lão già khô gầy đảo mắt, cắn răng trả lời: "Tôi có thể nói cho ông biết hết thảy, nhưng ông không thể giết tôi!"

"Hơn nữa, còn phải đưa tặng thân thể của người này cho tôi, sao hả?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Ông có tư cách gì mà cò kè mặc cả với bản tháp?"

Vù!

Sức mạnh thần hồn nghiền ép xuống.

Thần hồn lão ta nằm rạp trên mặt đất, như một mảnh thủy tinh nứt xuất hiện vô số khe hở!

"Á... Đừng mà, tha mạng..."

Lão già khô gầy hoảng sợ, cầu xin tha thứ: "Tôi biết sai rồi, tôi nói..."

"Tôi bằng lòng nói tất cả cho ông!"

Sức mạnh thần hồn kia biến mất!

Lão ta run rẩy không ngừng: "Đại nhân, tôi tên là Yến Bách Lý, từng là người tu võ cảnh giới Chân Linh tại Thánh Vực".

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Cảnh giới Chân Linh? Đây là cảnh giới gì?"

"So với cảnh giới Giới Chủ thì thế nào?"

Yến Bách Lý cười lạnh: "Đúng là con sâu ngồi dưới đáy giếng, Giới Chủ tính cái thá gì?"

Lão ta chẳng thèm trả lời vấn đề của Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên bộc phát ra hơi thở, đè xuống lão ta!

Ầm ầm!

Thần hồn Yến Bách Lý suýt chút nữa sụp đổ: "Đừng..."

Giọng nói lạnh như băng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cậu ấy là chủ nhân của tôi, ông dám nói cậu ấy là sâu kiến?"

"Gì cơ?"

Mặt mũi Yến Bách Lý tràn đầy hoảng sợ, suýt chút nữa bị dọa chết khiếp!

"Tháp này nhận Diệp Bắc Minh là chủ nhân?"
Chương 1084: Chuyện cũ năm xưa của tháp Càn Khôn Trấn Ngục

"Một triệu năm trước, biết bao nhiêu cao thủ khủng bố suýt chút nữa đánh sụp cả chiến trường Thái Cổ chỉ vì tòa tháp này!"

"Thằng Diệp Bắc Minh này có tài đức gì mà có thể trở thành chủ nhân của tháp? Đù má!"

Trong lòng Yến Bách Lý dâng lên nỗi xúc động chửi thề!

Lão ta cuối cùng cũng biết, vì sao Diệp Bắc Minh có thể nghịch thiên đến thế!

Tất cả đều bởi vì tòa tháp này!

Lão ta hít sâu một hơi, vội vàng trả lời Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, Giới Chủ nhiều nhất được coi là người mạnh nhất của loại thế giới như thế giới Cao Võ!"

"Nếu là ở Thánh Vực, Giới Chủ chỉ được xem là cao thủ bình thường!"

"Loại không được xếp hạng!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh thâm thúy: "Thực lực của cảnh giới Chân Linh thế nào?"

Yến Bách Lý nhanh chóng giải thích: "Có thể so với các Thần thú Chân Linh thượng cổ như Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân".

"Cho nên mới gọi là cảnh giới Chân Linh!"

"Chân Long?"

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: "Tộc Rồng đen cũng là Chân Long, vì sao sức chiến đấu còn không sánh nổi với Giới Vương?"

Yến Bách Lý đáp: "Thưa cậu Diệp, tộc Rồng đen chỉ có thể coi là á long".

"Mà Chân Long chỉ có một loạt duy nhất, Hoàng Kim Thánh Long!"

"Hoàng Kim Thánh Long?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lấp lóe.

Sư phụ Hắc Long Vương lợi dụng thiên kiếp của anh để ấp một viên trứng rồng.

Bên trong chính là một con Hoàng Kim Thánh Long!

Yến Bách Lý gật đầu: "Đúng vậy, số lượng Hoàng Kim Thánh Long cực kỳ ít ỏi".

"Tùy tiện tóm lấy một con Hoàng Kim Thánh Long trưởng thành cũng ít nhất có thực lực ở cảnh giới Chân Linh!"

Diệp Bắc Minh trầm ngâm: "Ông nói từng gặp tháp nhỏ, chuyện này là sao?"

Yến Bách Lý nuốt nước miếng: "Cậu Diệp, là như này".

"Năm đó, tôi từ Thánh Vực tiến vào chiến trường Thái Cổ vì muốn tìm kiếm di tích Thái Cổ".

"Nghe thấy âm thanh chiến đấu, tôi đuổi tới chỗ sâu trong một di tích cổ xưa!"

"Tôi thấy được một đám người đang tranh đoạt tòa tháp xuất hiện bên trong thần hồn của cậu!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dồn dập: "Ông nói một đám người tranh đoạt bản tháp, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Tôi cũng không biết".

Thần hồn Yến Bách Lý lắc đầu.

Nhớ lại cảnh tượng năm đó, trong con ngươi lão ta hiện lên một chút sợ hãi: "Những cường giả kia đều quá kinh khủng, tôi chưa bao giờ gặp qua người tu võ mạnh mẽ như thế!"

"Bọn họ duỗi tay là có thể xé rách không gian, tùy tiện một kích đều mang theo lực lượng phép tắc!"

"Có một cô gái hình như sớm đã bị thương, nhưng cô gái này dường như còn đáng sợ hơn!"

"Cô ta giết chết tất cả các cường giả kinh khủng..."

"Sau đó, cô ta mang theo tòa tháp này... cũng chính là ngài..."

"Tiến vào trong Thần miếu!"

Yến Bách Lý cười xấu hổ: "Tôi cũng muốn nhặt nhạnh chút chỗ tốt, nên theo sau cô ta vào Thần miếu".

"Ai ngờ tòa Thần miếu kia quá kinh khủng, tôi mới vừa bước vào đã bị một trận pháp đánh nát thân xác!"

"Thần hồn của tôi trốn vào bên trong một tòa cung điện bằng đá, cũng chính là tòa điện đá màu đen mọi người đang ở bên trong".

"Sau này, một đám người Hoa tộc cũng tìm được Thần miếu, một người đàn ông tên là Diệp Phá Thiên mang tòa điện đá màu đen này ra khỏi chiến trường Thái Cổ!"

"Lúc mới bắt đầu, thần hồn của tôi bị tổn thương, hoàn toàn chẳng có biện pháp làm gì".

"Sau mấy trăm ngàn năm, sức mạnh thần hồn của tôi khôi phục một chút, nên dần khống chế một số người để làm việc cho tôi".

"Nhưng tài nguyên của thế giới Cao Võ vẫn quá thiếu thốn, chỉ có trở lại Thánh Vực, tôi mới có thể sống lại..."

Yến Bách Lý nói ra hết thảy.

Toàn bộ những việc lão ta làm đều vì sống lại!

Trở lại Thánh Vực!

Lão ta không muốn ở lại thế giới Cao Võ lâu thêm một phút!

Diệp Bắc Minh cau mày!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng không nói!

Yến Bách Lý nói tiếp: "Theo đạo lý mà nói, ngài hẳn vẫn còn ở trong Thần miếu mới đúng".

"Chẳng lẽ là Diệp Phá Thiên mang ngài ra ngoài?"

Lão ta tự hỏi tự trả lời: "Không đúng, lúc Diệp Phá Thiên rời khỏi Thần miếu, anh ta không lấy được tòa tháp này".

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích!

Chẳng lẽ là mẹ anh làm?

Giọng nói lạnh lẽo của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Ông còn biết cái gì?"

Yến Bách Lý nhanh chóng trả lời: "Đại nhân, tôi đã nói ra tất cả những gì tôi biết!"

Vù!

Một nguồn sức mạnh hủy diệt nghiền ép xuống!

Thần hồn Yến Bách Lý bay ra khỏi thân thể Diệp Bắc Minh, hóa thành một bóng mờ hung hăng đập xuống đất!

Thần hồn gần như sụp đổ, nứt ra từng lỗ hổng ghê người!

"Đại nhân, tôi đã nói hết rồi... Thật sự không có..."

"Một chữ cũng không có..."

"Đại nhân, tha mạng..."

Yến Bách Lý hoảng sợ kêu to: "Dù vì ngài làm trâu làm ngựa tôi cũng chấp nhận, chỉ xin ngài tha tôi một mạng!"
Chương 1085: Thế giới bỏ túi

Người nọ quỳ rạp xuống, dập đầu tới tấp cầu xin tha tội.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu áp lực của mình lại: “Nhóc à, có vẻ tên kia không biết gì thật!”

“Nếu muốn biết về lai lịch của bổn tháp thì chỉ còn cách đến chiến trường Thái Cổ một chuyến mới được!”

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, ông không có chút tò mò nào ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một hồi rồi bảo: “Ngoài một vài tin tức từ nhiều đời ký chủ thì còn có trí nhớ mơ hồ của chủ nhân đời thứ nhất nữa”.

“Còn lại tôi đều không nhớ rõ, người phụ nữ đưa tôi đến chiến trường Thái Cổ kia là ai chứ?”

“Tôi đến từ Thánh Vực ư?”

“Cớ sao bọn cường giả kia lại muốn cướp đoạt tôi?”

“Tôi có trực giác rằng liệu người sáng tạo nên tôi đã chết rồi chăng?”

“Còn nữa, tại sao ký ức của tôi lại biến mất?”

“Vì sao tôi lại khác với những khí hồn bình thường mà có suy nghĩ riêng của chính mình?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục càng nói càng kích động.

Sóng gió nổi lên cuồn cuộn như động đất sắp tới.

Diệp Bắc Minh vội vàng an ủi ông ta: “Tháp nhỏ, đừng kích động”.

“Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn ông đi điều tra chân tướng thật hư ra sao mà!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm kích nói: “Nhóc à, cảm ơn cậu nhé!”

“Hai ta là một thể, đã trải qua nhiều chuyện sinh tử cùng nhau nên không cần nói lời cảm ơn đâu”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu.

“Sai rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Chỉ có cậu trải qua chuyện sinh tử, bổn tháp đâu có chết được”.

“Nếu cậu chết thì bổn tháp vẫn có thể bỏ trốn được!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co lại.

Bỗng nhiên.

“Ha ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to nói: “Nhóc à, cậu may mắn thật đó!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Vật liệu làm nên cái ghế đá này chính là đá Hỗn Độn đó!”

“Đá Hỗn Độn ư?”

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc.

Khi anh tập võ ở Côn Luân Hư đã từng nghe nói về nó.

“Nó là đá Hỗn Độn sinh ra từ thời khai thiên lập địa, từ khi thế giới vẫn còn là một đống hỗn độn ư?”

Tháp Càn Khôn trả lời chắc nịch: “Đúng thế! Không ngờ cậu còn biết nhiều đến vậy đấy”.

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Cái này có ích gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Đá Hỗn Độn có rất nhiều công dụng, mà tác dụng lớn nhất của nó là...”

“Chế tạo thế giới bỏ túi!”

“Thế giới bỏ túi ư?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh bỗng rực sáng: “Thế giới bỏ túi là gì thế? Nghe có vẻ rất mạnh!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng đáp lại: “Nó đâu chỉ mạnh không mà phải là cực kỳ mạnh!”

Diệp Bắc Minh sững sờ: “...”

“Đừng huyên thuyên, nói trọng tâm nào!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thế giới bỏ túi cấp thấp nhất chính là nhẫn chứa vật”.

“Nhưng nó cũng không được coi là thế giới bỏ túi, nhẫn chứa vật không thể chứa vật còn sống vào đó được!”

“Nếu vật sống tiến vào nhẫn chứa vật thì chỉ có chết!”

“Nhưng thế giới bỏ túi lại khác, trước tiên là nó có thể chứa vật sống!”

“Hơn nữa, không gian sẽ càng lúc càng lớn theo độ hoàn thiện của thế giới!”

“Có thể nói không gian bên trong bổn tháp cũng là một loại thế giới bỏ túi!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng rực rỡ: “Nếu thế giới bỏ túi vô hạn hoàn thiện thì sẽ như thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nó sẽ trở thành một thế giới chân thật!”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh hồi hộp hỏi tiếp: “Nói rõ hơn được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nếu tất cả pháp tắc đều được hoàn thiện thì sẽ có núi có sông”.

“Còn có cả trời trăng sao, vậy thì nó có khác gì một đại lục không?”

“Nếu cậu hoàn thiện thế giới bỏ túi thành một đại lục vậy khi đó nó còn có gì khác với một thế giới chân thật chứ?”

Trái tim DIệp Bắc Minh đập loạn xạ.

Lúc này, anh như tóm được cái gì đó vậy.

Nhưng mà.

Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua.

“Tháp nhỏ, làm cách nào mới có thể biến cái ghế của miếu thần này thành thế giới bỏ túi của tôi thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu nói: “Tạm thời thực lực của cậu còn chưa đủ, đợi đến khi cậu tới cảnh giới Giới Chủ rồi nói tiếp”.

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.

Anh niệm suy nghĩ đưa tòa điện bằng đá kia vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Ánh mắt anh chuyển sang người Yến Bách Lý: “Xử trí lão ta thế nào đây?”

Rầm!

Yến Bách Lý quỳ xuống thưa: “Cậu Diệp, giờ Tổng viện Giám Sát đều nằm dưới sự khống chế của tôi!”

“Chỉ cần cậu tha cho tôi thì tôi sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn Yến Bách Lý: “Ký khế ước thần hồn, đời đời kiếp kiếp làm nô lệ của tôi!”

“Làm vậy tôi sẽ tha cho cái mạng chó nhà ông!”

“Cái gì?”

Yến Bắc Lý kinh hãi.

Ký khế ước thần hồn ư?

Trở thành nô lệ đời đời kiếp kiếp sao?

Lão ta thầm nghĩ rằng mình có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, chỉ cần giữ mạng thì lo gì không có củi đốt.

Anh thấy Yến Bách Lý do dự.

Diệp Bắc Minh chả thèm lằng nhằng mà giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên chém xuống.

Ầm ầm!

Một luồng khí tức nghiền nát như muốn hủy diệt mọi thứ ập tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK