Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: Tỉnh dậy và khách tới

Một cơn choáng váng ập tới.

Trong đầu anh văng vẳng giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nhóc con, cậu tỉnh rồi”.

Diệp Bắc Minh mở mắt hỏi: “Thanh Huyền Tông?”

Anh đang nằm trên giường Nguyệt phong.

“Bắc Minh!”

Hạ Nhược Tuyết bước tới nói: “Anh hôn mê cả ngày dài rồi!”

Diệp Bắc Minh bật dậy: “Tình hình mọi người thế nào rồi, có ổn không?”

“Trong khoảng thời gian anh hôn mê, Thanh Huyền Tông không xảy ra việc gì chứ?”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu đáp: “Tất cả mọi người đều rất ổn, em đã nghe về chuyện Trụy Long cốc rồi”.

“Bây giờ chẳng ma nào dám trêu chọc Thanh Huyền Tông chúng ta hết, đến cả nhà họ Chu thuộc gia tộc Thượng Cổ cũng phái người đến đây xin hòa giải”.

“Còn có minh chủ của Võ Đạo Minh và những gia tộc như nhà họ Đỗ cũng tự mình đến đây thăm hỏi”.

“Bởi vì anh còn đang hôn mê nên em đã nhờ bọn dì Nguyệt tiếp đón bọn họ rồi”.

Diệp Bắc Minh đăm chiêu: “Nhược Tuyết, em đã tiến vào cảnh giới Võ Thánh rồi ư?”

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, dù gì cũng nhờ vào máu rồng của anh”.

“Em mới tu luyện được mấy ngày mà cảnh giới đã tiến bộ rõ rệt một bước lên trời, em cũng không biết sao lại tới Võ Thánh rồi”.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, nói: “Tính ở đâu ra thế, em tập võ còn chưa tới một năm nhỉ?”

“Nếu bị mấy kẻ ở thế giới bên ngoài biết, bọn họ sẽ ghen tị lắm đấy”.

Mới một năm!

Mà đã thành Võ Thánh!

Đúng là không hổ danh thể Kiếm Tâm, thật đáng sợ!

Hạ Nhược Tuyết tiến lên, rúc vào lồng ngực Diệp Bắc Minh: “Em không có hứng thú gì với giới tu võ, nếu so sánh nó với sự an toàn của anh thì em càng mong rằng anh sẽ không bao giờ gặp chuyện không may!”

“Bắc Minh, anh biết không?”

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng: “Khi em biết gia tộc Thượng Cổ đều đến Trụy Long cốc, lòng em lo mất ăn mất ngủ”.

“Vì sự an toàn của em, các sư tỷ đều bảo em ở lại bảo vệ Thanh Huyền Tông!”

“Mãi đến khi tin tức truyền tới, tảng đá nặng trĩu trong lòng em mới buông xuống”.

Diệp Bắc Minh ôm chặt Hạ Nhược Tuyết: “Để em lo lắng rồi”.

Hai người ôm ấp nhau, không khí trong phòng dần mờ ám hơn.

Ngay khi cả hai đang chuẩn bị đi tới bước tiếp theo.

Rầm...!

Một tiếng nổ truyền tới, cả Thanh Huyền Tông chấn động.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Còn dám tới đây à?”

...

Ở trước sơn môn Thanh Huyền Tông tấp nập người qua kẻ lại.

Tất cả đều là các tông môn, gia tộc đến đây để xu nịnh Thanh Huyền Tông.

Tiếc rằng bây giờ Thanh Huyền Tông đã khác xưa rồi, không còn là nơi bọn họ muốn đến là đến.

Bỗng nhiên.

Một nam một nữ từ trên trời đáp xuống.

Người đàn ông mang dáng vẻ lạnh lùng, người mặc chiến giáp.

Còn cô gái vô cùng diễm lệ, ở khóe miệng có một cái nốt ruồi.

Hai người không thèm coi ai ra gì nghênh ngang đi vào Thanh Huyền Tông.

“Đứng lại, Thanh Huyền Tông...”

Một đệ tử Thanh Huyền Tông bước lên, câu nói còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang.

Người đàn ông kia vừa giậm chân thì mười mấy vị đệ tử của Thanh Huyền Tông ngay trước mắt đã nát vụn.

“Có chuyện gì thế?”

Mọi người ở đây khiếp hãi, hoảng sợ nhìn qua.

Cô gái có nốt ruồi nơi khóe miệng lạnh giọng nói: “Trong vòng mười lăm phút, bảo kẻ đứng đầu Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, ra gặp bọn tôi ngay!”

“Từ giờ trở đi, trễ quá mười giây thì giết một nghìn người!”

“Mãi đến khi Diệp Bắc Minh xuất hiện mới dừng!”

Dứt lời, trong lòng bàn tay người phụ nữ đó xuất hiện một thanh kiếm dài màu xanh lam.

Cô ả tung kiếm quét ngang không gian.

Phụt! Phụt! Phụt!

Nháy mắt, hơn một nghìn cái đầu người lăn lóc.

“Á... bố ơi!”

“Mẹ ơi!”

“Ông nội!”

“Con ơi...”

“Tông chủ... không!”

Một tràng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, có người đỏ bừng mắt căm tức nhìn người phụ nữ vừa xuất chiêu kia: “Bọn tôi không phải là người của Thanh Huyền Tông, sao cô lại lạm sát người vô tội thế?”

“Bọn ta không hề biết cô là ai, cũng không thù không oán!”

“Cô là ai chứ?”

“Nhà họ Giang! Trên người cô ta có dấu hiệu của nhà họ Giang!”

“Cho dù có là người của nhà họ Giang thì cũng không thể vô cớ giết người như thế được!”

Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ.

Người phụ nữ có nốt ruồi nơi khóe miệng ấy chỉ thản nhiên nói hai từ: “Ồn ào!”

Xong cô ta đưa tay lên tung ra một kiếm nữa, mấy người vừa lên tiếng kia chốc lát đã biến thành máu bay đầy trời.

Tất cả câm như hến.

Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng kia cười nói: “Vừa rồi kêu to lắm mà, sao giờ không nói nữa đi?”

Ngay sau đó.

“Ui da, mười giây hết rồi!”

“Để tao xem giờ nên giết ai đây?”

Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng cười khinh khỉnh, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người xung quanh

Xoạt xoạt xoạt!

Những kẻ bị cô ta liếc mắt nhìn qua đều hoảng sợ lùi ra sau.

Rầm rầm rầm!

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vội vàng chạy tới.

Ngoài bọn họ ra còn có Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược.

Và cả đám người Tôn Kiếm Khung của Võ Đạo Minh.

Ngay khi Chu Cửu U thấy hai người kia thì biến sắc: “Giang Sát, Giang La!”

“Sao hai người lại đến đây?”

Giang La giở chứng nói: “Ai da, là lão quái vật của nhà họ Chu kìa”.

“Từ khi nào gia tộc Thượng Cổ lại làm bạn với loại tông môn hạng ba như Thanh Huyền Tông này thế?”

“Nhà họ Chu các ngươi không sợ mất mặt à?”

Ánh mắt Chu Cửu U u ám: “Giang La, tôi cảnh cáo cô một câu, đừng nhục mạ nhà họ Chu!”

Giang Sát bước ra, một luồng khí tức bạo ngược ập tới: “Hôm nay tôi cứ muốn nhục mạ nhà họ Chu đấy, ông làm gì được chứ?”

Chu Cửu U hoảng sợ lùi ra sau: “Cậu...”
Chương 822: Hai đòn chết một em

Giang La che miệng cười khẩy: “Nhà họ Chu là cái thá gì chứ? Tưởng đều là gia tộc Thượng Cổ với nhà họ Giang nên cùng một cấp bậc thật hả?”

Gân xanh trên trán Chu Cửu U nổi rõ.

Mọi người ngơ ngác.

Ông ta đường đường là lão tổ của nhà họ Chu vậy mà đến rắm cũng không dám thả ư?

Giang Sát ngẩng cao đầu nói: “Mười giây hết rồi, giết đi!”

Giang La liếm môi nói: “Vâng”.

Ánh mắt cô ta u ám, nhìn về phía bọn Sát Chủ và Lãnh Nguyệt.

“Nếu giết hết bọn bây thì chắc tên Diệp Bắc Minh kia sẽ không làm rùa đen rụt cổ không ra đâu nhỉ?”

Cô ta đưa tay lên tung kiếm.

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh và một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông kinh hãi, luồng sát ý đáng sợ đang ập tới chỗ bọn họ.

Sự áp chế của cảnh giới cao hơn khiến bọn họ không chút sức phản kháng.

“Tiêu rồi...”

Gương mặt già nua của Thạch Thiếu Giang trắng bệch.

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không trung.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thì thấy một con huyết long từ trên trời giáng xuống.

“Em gái, cẩn thận!”

Giang Sát hét to, gã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.

Gã định ra tay chặn đòn.

Nhưng tiếc rằng đã quá muộn.

Huyết long giáng thẳng xuống, tiếng ầm vang rõ to vang lên.

“Phụt...!”

Giang La không thể đỡ được đòn đánh ấy, cô ta phun ra một ngụm máu tươi.

Gân mạch cả người bị một kiếm đánh nát.

Cô ta quỳ rạp xuống đất như con chó la liếm.

Một người thanh niên từ trên trời đáp xuống, chân đạp lên đầu Giang La nói: “Trông giống kẻ điên thật đó?”

“Mày...”

Giang La khiếp sợ, cô ta đang ở cảnh giới Thần Chủ trung kỳ đấy.

Vậy mà lại bị một kiếm đánh tàn phế ư?

Điều này không thể nào!

Lãnh Nguyệt mừng rỡ: “Bắc Minh!”

Sát Chủ gật đầu: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

“Tông chủ!”

Mấy người Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vô cùng kích động.

Người của Thanh Huyền Tông lại càng phấn khích hơn nhiều!

“Đây chính là tông chủ của Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh ư?”

“Thật trẻ tuổi!”

“Đâu chỉ trẻ mà thủ đoạn của người ta còn rất cứng đấy!”

Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Diệp Bắc Minh, bọn họ nhìn anh rất lâu.

Giang Sát thấy em gái mình bị đánh tàn phế thì âm u nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Mày chính là Diệp Bắc Minh à? Được! Được lắm!”

“Tao và em gái tao sống nương tựa lẫn nhau, mà giờ mày dám động đến nó...”

Diệp Bắc Minh giậm chân.

Ầm!

Đầu của Giang La nổ tung giống như trái dưa hấu.

“Không! Em gái!”

Giang Sát gào lên đau xót như đứt ruột đứt gan, cảm giác như cả thế sắp sụp xuống: “Diệp Bắc Minh, em gái là niềm hy vọng duy nhất mà tao gởi gắm ở thế giới này!”

“Vậy mà mày lại giết em ấy ư? Hôm nay, cho dù mày có chết hàng nghìn lần thì cũng không thể nào đền bù được sinh mạng của em gái tao!”

Dứt lời, trong tay Giang Sát lại có thêm một thanh giáo dài, gã bùng lên luồng sát khí ngút trời.

Rồi lao về phía Diệp Bắc Minh!

Anh mỉm cười: “Phiền mày sau này có phái người giết tao thì phái kẻ mạnh hơn xíu, ít nhất là mạnh hơn cảnh giới Thần Chủ nhé!”

“Cái thứ rác rưởi mà cũng đến Thanh Huyền Tông diễu võ dương oai à?”

Anh đưa tay lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện.

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều bị kiếm Đoạn Long thu hút.

Trên thân kiếm màu đen có một con huyết long đỏ rực cuốn quanh.

Gầm gừ...!

Tiếng rồng ngâm vang lên!

Ầm ầm ầm!

Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên như làn sóng thần bao phủ Giang Sát, chói mắt khiến người ta không mở nổi con mắt.

Sau khi mọi thứ yên lặng trở lại, Giang Sát đã nằm trên mặt đất.

Binh khí trong tay và chiến giáp trên người gã đã bị hỏng, máu tươi đầm đìa khắp người.

Hai cái đùi biến mất, ngực xuất hiện một cái lỗ thủng to tổ bố, dáng vẻ còn thê thảm hơn con chó chết dại ngoài đường.

Tất cả khiếp đảm.

Giang Sát không tin vào mắt mình, gã hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Mày... mày...”

“Sao lại như thế chứ... sức mạnh của mày...”

“Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”

Hoảng sợ! Run rẩy! Khiếp hãi!

Giang Sát nằm mơ cũng không ngờ rằng thực lực của Diệp Bắc Minh lại cao cường đến vậy.

Bây giờ, cuối cùng gã cũng đã hiểu ra có chuyện gì xảy ra ở Trụy Long cốc rồi.

Các gia tộc Thượng Cổ bị thâu tóm không oan chút nào.

Diệp Bắc Minh cười nhạo gã: “Mày tưởng rằng chỉ có gia tộc Thượng Cổ mới có lực lượng phá hủy thiên địa hay sao?”

Sắc mặt Giang Sát trắng toát, gã cắn răng quát: “Diệp Bắc Minh, thả tao ra đi!”

“Mày không thể giết tao được, tao là người phụng mệnh Kiếm Thần của nhà họ Giang đến lấy đầu mày!”

“Nếu mày không muốn cả Thanh Huyền Tông diệt vong thì chỉ còn mỗi một cách mà thôi!”

“Tự chém đầu mình rồi sau đó hai tay dâng kiếm Long Đồ lên!”

“Nếu không, không chỉ mình mày phải chết mà người thân, bạn bè bên cạnh mày và tất cả người của Thanh Huyền Tông đều phải chết!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười.

Đến tận bây giờ mà Giang Sát còn chưa rõ tình hình của mình thế nào à?

Diệp Bắc Minh cười nói: “Yên tâm đi, nhà họ Giang đã nằm trong danh sách đen của tao rồi!”

“Còn về phần mày... ha ha ha...”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh nhấc chân bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.

Thoáng chốc anh đã xuất hiện trước mặt một người đàn ông trung niên tóm lấy bờ vai người nọ.

Rồi đưa người tới bên cạnh Giang Sát.

Người đàn ông trung niên kia vô cùng sợ hãi nói: “Diệp tông chủ, cậu định làm gì thế?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ông là trinh sát của nhà họ Giang phải không?”

Mặt mày người đàn ông trung niên tái mét: “Cậu... sao mà cậu biết được chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới tay tôi có một tiểu đội, cách che dấu khí tức của bọn họ mạnh hơn ông nhiều”.

Ngay sau đó.
Chương 823: Gặp gỡ

Anh nhìn về phía Giang Sát nói: “À phải rồi, mượn cái này dùng chút!”

Giang Sát khó hiểu bèn hỏi: “Cái gì?”

Diệp Bắc Minh bình thản thốt: “Đầu mày!”

Rồi anh đưa tay lên vung kiếm chém xuống!

“Mày không thể...”

Giang Sát mở to mắt, không tin vào hiện thực hét lên, nhưng lại không được nói hết lời trăn trối.

Kiếm khí đã hiện lên!

Một cái đầu người bay vút lên rồi đáp xuống ngay lòng bàn tay của trinh sát nhà họ Giang.

Diệp Bắc Minh xoay người bước đi, nói: “Đem đầu của gã về cho Kiếm Thần nhà họ Giang, thuận tiện chuyển lại một câu”.

“Đợi đến khi tôi rảnh rỗi thì sẽ tự mình ghé nhà họ Giang lấy đầu ông ta!”

Dứt lời, anh đã biết mất rồi.

Cả không gian tĩnh lặng.

“Á...”

Người đàn ông trung niên ôm đầu Giang Sát, biểu cảm vô cùng dữ tợn, ông ta sợ tới mức ngã phịch xuống mặt đất tè ra quần.

Mọi người khiếp sợ há to miệng, đến cả hô hấp cũng trở thành một điều xa xỉ.

Bọn họ ngơ ngác nhìn hướng Diệp Bắc Minh rời đi.

Đôi mắt già nua của Chu Cửu U đăm chiêu: “Tôi có cảm giác thằng nhóc này đáng sợ hơn mấy ngày trước nhiều!”

Lãnh Nguyệt nuốt nước miếng nói: “Ừng ực!”

“Lam Nhi, bà... bà nuôi dạy đứa nhỏ này như thế nào vậy? Hung tàn quá!”

Sát Chủ mỉm cười nói: “Sư huynh, sát phạt quyết đoán!”

“Đi theo đạo tàn sát, giờ mới giống đồ đệ của chúng ta!”

Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh kích động run cả người: “Tông chủ, vô địch!”

...

Trong góc tối.

Ở đó có hai cô gái đứng đằng xa quan sát hết tất cả.

Người nọ chính là Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn.

La Vãn Vãn hé khuôn miệng nhỏ nhắn nói: “Chị Nhan nè, tên Diệp Bắc Minh này không giống người khác!”

“Cậu ta chính là người trong lời tiên tri của Tinh Cung chúng ta thật sao?”

Nhan Như Ngọc đăm chiêu đáp: “Tạm thời còn chưa biết, nhưng...”

Cô ta nhíu mày nói tiếp: “Quả thật cậu ta rất giống với người trong lời tiên đoán kia!”

La Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Chị xem nó rồi ư?”

“Chị không chắc”.

Nhan Như Ngọc lắc đầu bảo: “Ngày ấy, tuy chị cũng ở đó”.

“Nhưng cách tế đàn khá xa”.

“Chắc chắn tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão thấy rõ nhưng góc nhìn của chị lại không thấy rõ như thế”.

“Thần thái và dáng vẻ đều có chút tương đồng, nhưng về mặt khác thì chị không biết”.

La Vãn Vãn hít một hơi: “Vậy còn đợi gì nữa chứ? Mau báo chuyện này cho tông chủ thôi!”

Nhan Như Ngọc thở dài đáp: “Em thật là, tông chủ có nhiều kinh nghiệm lắm, lỡ như chỉ là người giống người thì sao?”

“Vậy phải làm sao đây?”, La Vãn Vãn hỏi.

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Rất đơn giản, đến hỏi thẳng thôi!”

“Hả?”

La Vãn Vãn sững sờ.

...

Ngay khi vừa mới bước ra khỏi sơn môn Thanh Huyền Tông.

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Đồ nhi!”

Đó chính là giọng nói của thần chủ tuyệt thế, vị sư phụ thứ một trăm của anh.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, hình như giọng nói này được truyền tới thông qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì phải?

“Sư phụ, sao người bỗng nhiên truyền tin đến thế?”

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn hỏi: “Con còn nhớ là từ sau lần trước đến giờ vẫn chưa liên lạc với người được”.

“Ha ha ha!”

Thần chủ tuyệt thế cười to: “Ta cũng từng là chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ vẫn còn có chút mối liên hệ diệu kỳ với nó”.

“Vậy nên, nếu ta trả giá một chút thì có thể liên lạc với con!”

“Được rồi, cái giá phải trả khá lớn, ta không nhiều lời nữa”.

Thần chủ tuyệt thế trầm ngâm nói: “Đồ nhi, con có nhớ rõ không?”

“Trước kia ta đã từng nói rằng biết đâu tương lai sẽ có việc nhờ con ấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Mời sư phụ nói”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục Truyền lời về: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Vậy mà ông không biết hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Nhóc con à, cậu thăng cấp bản thân mình”.

“Liệu có từng nghĩ đến cái tháp này hay không? Nếu cậu để cho tôi hấp thụ nhiều năng lượng hơn chút thì tôi đã vô địch từ lâu rồi!”

“Bây giờ thực lực của tôi quá thấp, nếu thực lực cao hơn chút thì đã tóm được người kia đến đây rồi!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cứng ngắc.

Khi anh vừa định nói gì, bỗng cảm giác có người đang tới gần.

“Ai đó! Mau bước ra!”

Một tiếng quát nhẹ vang lên.

“Ơ?”

Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn đi tới, kinh ngạc: “Chúng ta có thứ giúp che giấu khí tức, vậy mà anh cũng có thể nhận ra sao?”

Diệp Bắc Minh thầm nghĩ: “Vậy mà sư phụ có thể cảm nhận được sao?”

“Vậy trong hai người này sẽ có một người là con gái của sư phụ!”

Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã đoán ra đó là ai.

Chính là cô gái có dáng người khá cao kia.

Dung nhan cô gái ấy trong veo như nước nhưng lại rất lạnh lùng.

Nếu nói thẳng ra thì trong số tất cả cô gái mà Diệp Bắc Minh từng gặp.

Chỉ bàn về nhan sắc, tất cả cô gái bên cạnh anh đều không đẹp bằng cô ta.

Cho dù là các sư tỷ, Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đều thua kém cô gái đó.

“Lẽ nào điều sư phụ nói là thật sao? Con gái người là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Thượng Cổ ư?”, anh nghĩ thầm.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

“Này!”

Bỗng có tiếng gọi kéo anh về.

Diệp Bắc Minh hoàn hồn.
Chương 824: Tuyệt đối không nhịn được

Chỉ thấy La Vãn Vãn đưa tay chống nạnh, một bàn tay còn lại chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Sao anh cứ nhìn chằm chằm chị Nhan thế?"

Nhan Như Ngọc cũng hơi nhíu mày lại.

Mặc dù cô ta là một mỹ nữ.

Nhưng bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cũng rất không thoải mái.

La Vãn Vãn quát: "Anh không được phép nhìn chị ấy, muốn nhìn thì phải nhìn tôi!"

"Tôi có chỗ nào thua kém chị ấy chứ?"

"Cho dù là dung mạo, dáng người, thiên phú tập võ, còn có trí tuệ của tôi nữa!"

"Cũng đều không hề thua kém chị Nhan anh biết không?"

Diệp Bắc Minh đau đầu: "Cô trông như củ cải vậy, có cái gì đẹp chứ?"

"Anh nói cái gì?"

La Vãn Vãn tức giận dậm chân.

Nhan Như Ngọc cười khúc khích!

La Vãn Vãn nóng nảy: "Chị Nhan, chị còn cười được sao, nhất định là chị nói cho anh ta biết biệt danh của em!"

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Chị và em cùng nhau đến đây, đây cũng là lần đầu tiên được gặp cậu ta, chị không nói".

"Vậy tại sao anh ta lại biết được?", La Vãn Vãn không tin.

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Hoá ra cô có biệt danh, là gì vậy?"

"Sẽ không phải là củ cải nhỏ chứ?"

"A!"

La Vãn Vãn sắp điên rồi: "Không được gọi tôi là củ cải nhỏ!"

...

Nhà họ Giang, trước cửa lớn của tổ miếu.

Một người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, hai tay nâng đầu của Giang Sát lên trên cao.

"Lão tổ, Diệp Bắc Minh kia đã nói như vậy..."

Trừ người này ra, tất cả các nhân vật cấp cao của nhà họ Giang đều ở đây.

Cái chết của Giang Sát và Giang La đã làm cho cả nhà họ Giang chấn động!

"Cái gì?"

"Diệp Bắc Minh thật sự nói như vậy?"

"Cậu ta đúng là to gan, lại dám nói mấy câu đại nghịch bất đạo như giết lão tổ ư?"

Tất cả mọi người nhà họ Giang đều nổi giận, đỏ mặt tía tai.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím quát lạnh: "Thanh Huyền Tông, nên diệt! Diệp Bắc Minh, nên giết!"

"Nên giết!"

"Nên giết!"

"Nên giết!"

Sắc mặt một đám người trẻ tuổi nhà họ Giang đỏ bừng, giận dữ cất cao giọng hét lên!

Người đàn ông trung niên mặc áo bào tím bước ra từng bước, đi đến phía trước tổ miếu.

Người này đúng là gia chủ bây giờ của nhà họ Giang.

Giang Biệt Vân!

Chỉ thấy, Giang Biệt Vân quỳ gối ở trước tổ miếu: "Lão tổ, ngài đã bế quan hơn ba nghìn năm, bây giờ bên ngoài đã coi nhà họ Giang chúng ta thành cái gì?"

"Thục Nhàn và Kiếm Dung chết ở trong tay tên Diệp Bắc Minh kia, bây giờ ngay cả hai vị tùy tùng bên cạnh ngài cũng đều bị Diệp Bắc Minh giết!"

"Tên súc sinh này còn dám ăn nói ngông cuồng, muốn đến nhà họ Giang để giết ngài?"

Đôi mắt Giang Biệt Vân đỏ bừng, quỳ trên mặt đất dập đầu: "Lão tổ, cho dù ngài có thể nhịn được cơn giận này!"

"Nhưng con cháu nhà họ Giang tuyệt đối không nhịn được!"

Mấy nghìn người phía sau trăm miệng một lời, hướng về phía tổ miếu hét lớn: "Lão tổ, con cháu nhà họ Giang không nhịn được!"

Bịch bịch! Bịch bịch! Bịch bịch!

Mấy nghìn người đồng loạt quỳ xuống.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!

"Cầu xin lão tổ rời núi, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!"

"Tiêu diệt Thanh Huyền Tông, đề cao nhà họ Giang!"

Ngay sau đó.

Cánh cửa tổ miếu chậm rãi mở ra.

Vèo!

Mấy ngàn ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía không gian tối đen phía sau cánh cửa, khẩn trương đến mức trái tim cũng như muốn ngừng đập.

Dưới ánh mắt của vô số người.

Một lão già chắp hai tay sau lưng, dáng người hơi còng chậm rãi đi tới.

Mái tóc trắng xoá tràn ngập dấu vết năm tháng.

Trên mặt ông ta toàn là những nếp nhăn thật sâu.

Đôi mắt vô cùng nặng nề, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Thanh Huyền Tông.

Chỉ là một lão già nhìn như bình thường, lại mang theo một cảm giác áp bách rất mạnh.

Đám người nhà họ Giang ngừng thở!

Không ai dám thở một cái nào.

Người này đúng là Kiếm Thần của nhà họ Giang, Giang Kiếm Trần!

Không biết qua bao lâu, Giang Kiếm Trần mới phun ra một câu: "Diệp Bắc Minh?"

"Giết cậu ta, đâu cần bản tổ tự mình ra tay?"

Ngay sau đó.

Giang Kiếm Trần thét dài một tiếng: "Kiếm đến!"

Vèo!

Một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ trong tổ miếu, lơ lửng ở giữa không trung.

Đám người nhà họ Giang ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là một thanh bảo kiếm màu vàng.

"Đây là?"

Giang Biệt Vân quỳ trên mặt đất vô cùng khiếp sợ: "Kiếm Thí Thần?"

Mấy lão già phía sau cũng kích động tiến lên: "Lão tổ, ngài đã luyện thành kiếm Thí Thần rồi sao?"

Giang Kiếm Trần thản nhiên gật đầu: "Bế quan ba ngàn năm, cuối cùng đã luyện thành!"

"A!"

Đám người nhà họ Giang kích động đến mức cả người run rẩy, hít sâu một hơi lạnh!

Nhà họ Giang vốn là ở Đại Lục Thượng Cổ, nhưng sau đó gia tộc suy bại, lại bị kẻ thù đuổi giết.

Rơi vào đường cùng mới chạy trốn tới Đại Lục Chân Võ!

Kiếm Thí Thần!

Thanh kiếm trấn tộc của nhà họ Giang, không ngờ đã được lão tổ rèn thành công.

"Ba ngàn năm, hôm nay hãy thử độ sắc bén của nó đi!"

Giang Kiếm Trần thét dài một tiếng: "Cách đây trăm ngàn dặm, hãy lấy đầu của Diệp Bắc Minh!"

Hào khí tận trời, không gì sánh nổi!

Ầm!

Kiếm Thí Thần giống như là sống lại, trực tiếp lao ra khỏi nhà họ Giang!

Nó lao thẳng lên trời xanh như một cây cầu vòng vắt qua trời, xông thẳng một mạch lên cao hàng chục ngàn mét!

Cùng lúc đó.

Vô số tông môn và thế lực đều cảm nhận được lực lượng của kiếm Thí Thần, đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời cao!

...

Ở sâu trong nhà họ Lăng.

Mười mấy nhân vật cấp cao đang tập trung một chỗ, thảo luận về Thanh Huyền Tông và Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên.

Ầm ầm ầm ầm!
Chương 825: Kiếm Thí Thần xuất hiện, Diệp Bắc Minh xong rồi

Trên cái bàn cao thờ phụng tổ tiên, một cái hộp màu đen đột nhiên chấn động.

"Sao lại thế này?"

"Thương Lăng Vân đã yên lặng mấy ngàn năm, sao đột nhiên lại có động tĩnh?"

Mười mấy nhân vật cấp cao của nhà họ Lăng đều ngây ra.

Một lão già nhíu mày lại: "Thương Lăng Vân là thần khí đứng đầu, nó có dao động gì đó... Trừ khi..."

"Trừ khi là cảm nhận được thần khí giống nó xuất thế!"

Mọi người sửng sốt.

Một lão già mặc áo bào trắng nhíu mày: "Chẳng lẽ có người sử dụng thần khí sao?"

"Mau, mau đi thăm dò cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"

Một lát sau.

Một người đàn ông trung niên vội vàng vọt vào: "Các vị lão tổ, có chuyện lớn xảy ra rồi!"

"Nói!"

Ánh mắt mười mấy lão già trầm xuống.

Người đàn ông trung niên run lên: "Kiếm Thần của nhà họ Giang xuất quan, ông ta đã điều động kiếm Thí Thần đi giết Diệp Bắc Minh cách đó hàng trăm ngàn dặm!"

"Cái gì?"

Mười mấy lão già đều ngây người.

Lão già mặc áo bào trắng kia lại hít một hơi lạnh: "Kiếm Thí Thần? Sao có thể!"

"Tương truyền thanh kiếm này vô cùng nổi tiếng ở Đại Lục Thượng Cổ, năm đó bởi vì nhà họ Giang có tài liệu rèn luyện ra nó cho nên mới bị đuổi giết!"

"Nhà họ Giang lại có thể rèn ra một thanh kiếm Thí Thần mới ư? Như vậy, Diệp Bắc Minh xong đời rồi..."

Nhà họ Ngạo, ở sâu bên trong.

Trong một tòa bảo tháp cổ xưa.

Trên tầng cao nhất của bảo tháp có ba lão già đang ngồi khoanh chân.

Phía trước thờ phụng một thanh bảo đao màu đen cực kỳ bá đạo!

Đột nhiên.

Bảo đao màu đen kịch liệt chấn động, bay thẳng lên cao!

Nếu không phải trong bảo tháp có ký hiệu trận pháp khởi động, ngăn cản nó lại.

Nó đã sớm phá không lao đi rồi!

"Đao Ngạo Thiên có phản ứng? Sao lại thế này!"

Ánh mắt của ba lão già co rút lại.

...

Nhà họ Dạ, trong một cung điện cổ xưa.

Nơi này không ngừng có hương khói, chỗ sâu nhất thờ phụng thanh kiếm Tru Tà của tổ tiên nhà họ Dạ!

Ầm!

Đột nhiên.

Kiếm Tru Tà phát ra một tiếng kiếm kêu, không ngờ lại chủ động ra khỏi vỏ.

"Sao kiếm Tru Tà lại đột nhiên thức tỉnh? Mau đi tra!"

Nhà họ Dạ hoàn toàn chấn động.

...

Gần như cùng lúc đó.

Nhà họ Chu, nhà Đạm Đài cũng đều xảy ra những chuyện giống y như vậy.

Không chỉ là bọn họ, mà trong các tông môn khác cũng đều xảy ra chuyện tương tự.

"Lập tức phái người đi thăm dò!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Sau một lát.

Bọn họ nhận được đến một tin tức đáng sợ!

Kiếm Thần của nhà họ Giang xuất quan, khởi động kiếm Thí Thần lao về hướng Thanh Huyền Tông, chuẩn bị giết chết Diệp Bắc Minh!

"Cái gì?"

"Nhà họ Giang đã luyện ra kiếm Thí Thần thành công ư?"

"Sao có thể!"

Vô số người ngây ra, vô cùng hoảng sợ.

Tất cả đều nhìn về phía phương hướng của Thanh Huyền Tông, ai nấy đều có vẻ mặt đồng tình: "Kiếm Thí Thần xuất hiện, Thanh Huyền Tông xong rồi, Diệp Bắc Minh... cũng xong rồi..."

...

Thanh Huyền Tông, trong đại điện của Nguyệt Phong.

La Vãn Vãn ngồi uống trà: "Về sau đừng gọi tôi là củ cải nhỏ nữa, anh nhớ kỹ cho tôi!"

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: "Được rồi, củ cải nhỏ!"

"A!"

La Vãn Vãn phun ra một ngụm nước trà.

Nhan Như Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu Diệp đừng trêu chọc cô ấy nữa, cậu không nghĩ về chuyện tôi vừa nói một chút nào sao?"

"Chúng tôi quả thật đến từ Tinh Cung, cả Đại Lục Chân Võ chỉ có Tinh Cung mới có được lực lượng đi đến Đại Lục Thượng Cổ!"

"Chỉ cần là người tu võ có được thực lực rời khỏi Đại Lục Chân Võ, chắc chắn sẽ phải thông qua Tinh Cung".

"Cậu không muốn suy nghĩ sao?"

Nhan Như Ngọc mỉm cười.

Diệp Bắc Minh đang định từ chối.

Bỗng nhiên.

Trong đầu truyền đến một giọng nói: "Nhóc con, có nguy hiểm!"

"Có một thanh kiếm, là thần khí cao cấp đang lao về phía Thanh Huyền Tông!"

"Hình như mục tiêu của nó chính là cậu!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ.

Anh cũng có chung ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tôi nhìn thấy rồi!"

Anh trực tiếp đứng dậy, đi ra bên ngoài đại điện: "Cô Nhan, cô La, các cô chờ tôi một lát, tôi còn có chút việc!"

Nhan Như Ngọc nhướng mày: "Cậu làm sao vậy?"

Vừa dứt lời, một miếng ngọc bội trước ngực Nhan Như Ngọc đột nhiên loé sáng.

Cô ta biến sắc: "Có nguy hiểm!"

Sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng của Diệp Bắc Minh: "Không thể nào? Chẳng lẽ cậu ta còn có thể cảm nhận được nguy hiểm trước cả mình?"

Cô ta vội vàng đứng dậy, đuổi theo Diệp Bắc Minh.

La Vãn Vãn ngây người ra: "Chị Nhan, hai người làm sao vậy?"

Cô ta cũng lập tức theo sau.

Vừa mới đi ra khỏi đại điện, chỉ thấy một luồng sáng vàng giống như sao băng cắt qua trời cao, lao về phía Thanh Huyền Tông!

"Đó là cái gì?"

Trong Thanh Huyền Tông, vô số người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, ai nấy cũng đều cảm nhận được một loại sát ý khủng bố bao phủ toàn bộ Thanh Huyền Tông.

"Minh Nhi!"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhanh chóng chạy tới nơi!

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca cũng vội vàng chạy tới.

Bọn họ đều kinh ngạc nhìn kiếm Thí Thần trên không trung!

Khuôn mặt già nua của Thạch Thiếu Giang vô cùng nghiêm nghị: "Tông chủ, thanh kiếm này có lai lịch gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK