Chiếc thứ một trăm ba mươi bảy!
Ban đầu, Diệp Bắc Minh còn muốn tập trung tinh thần dung hợp.
Đến cuối cùng, gần như chỉ cần tóm được một chiếc xương Chí Tôn, một ý nghĩ thì đã có thể nhập vào trong máu thịt của anh!
Ba canh giờ trôi qua, toàn bộ một trăm ba mươi bảy chiếc xương Chí Tôn trên không trung Thái Dương Tông được dung hợp vào một mình Diệp Bắc Minh.
Vương Yên Nhi hoàn toàn sững sờ, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ cực kỳ khó hiểu!
‘Trên đời này thực sự có người có thể dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn ư?’
Vương Nguyên trực tiếp ngẩn người tại chỗ như bức tượng!
Vương Tư Đạo không ngừng hít khí lạnh, gật đầu: “Yên Nhi, con đã đúng, con không nhìn nhầm người! Thực sự không nhìn nhầm người!”
Toàn bộ người của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều đờ người tại chỗ!
“Ôi trời ơi, điên cuồng quá rồi!”
“Một trăm chiếc xương Chí Tôn, toàn bộ bị tên nhóc này dung hợp rồi?”
“Ôi mẹ ơi! Hận! Tức quá! Vãi!”
Vô số người gằn giọng kêu gào, hận tại sao mình không được may mắn như vậy!
Chỉ có hai bố con Ngư Chính Dương và Ngư Thanh Thư giống như rơi vào hầm băng!
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh bước một bước ra khỏi đại trận hộ sơn của Thái Dương Tông.
Trực tiếp đến trước hai bố con Ngư Chính Dương và Ngư Thanh Thư: “Vừa nãy là các người hò reo vui nhất phải không?”
Chuyển ánh mắt, lại khóa chặt mấy chục người đám gã đàn ông mập: “Và cả các người sỉ nhục chín sư tỷ của tôi, nếu tôi là các người, bây giờ sẽ lập tức tự vẫn!”
“Nếu không, các người sẽ biết thế thế nào là cái chết cũng là một loại xa xỉ!”
Lời của Diệp Bắc Minh chắc như đinh đóng cột!
Một luồng khí tức chết chóc tràn ngập!
Giống như tử thần đang tuyên án!
Ngư Thanh Thư sợ đến trực tiếp quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: “Diệp tông chủ, tôi chỉ đùa thôi, tôi sai rồi…”
Diệp Bắc Minh cười: “Mày sai rồi? Không, mày biết mình sắp chết”.
“Mày chỉ là sợ thôi, tao không nhìn thấy thái độ hối cải nào từ mày”.
“Đừng giết tôi…”, Ngư Thanh Thư vốn không chịu nổi áp lực của Diệp Bắc Minh, điên cuồng dập đầu.
Phập phập phập!
Dập đến vỡ trán, máu tươi chảy ra!
Xung quanh bàn tán xôn xao: “Đây là người của nhà họ Ngư ư?”
“Sao chẳng có chút bản lĩnh nào!”
“Bị sợ đến quỳ xuống dập đầu rồi?”
Ngư Chính Dương quát một tiếng: “Thanh Thư, con làm gì thế hả? Ai cho con quỳ?”
“Đứng lên cho bố, bố không tin hắn dám giết con thật!”
Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Chính Dương cười: “Nói như vậy, ông có bản lĩnh hơn con trai ông?”
“Cậu muốn làm gì?”
Ngư Chính Dương chỉ cảm thấy trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố!
Lúc đối diện với kẻ này, ông ta có cảm giác nhỏ bé thấp kém như con kiến!
Liền sau đó.
Soạt! Soạt! Soạt!
Diệp Bắc Minh giơ tay, mười ba cây kim châm bay ra lập tức chui vào trong cơ thể của Ngư Chính Dương, khiến ông ta chẳng có cơ hội để phản ứng!
“A…”
Đau đớn!
Đau đến xé tim xé phổi!
Khuôn mặt già của Ngư Chính Dương liền méo mó, cả người co quắp lại!
“A… đau quá, đau quá! Cậu đã làm gì tôi?”
“A!”
Ngư Chính Dương điên cuồng kêu thả, cảnh sắc xung quanh đều biến đổi!
Ông ta nhìn thấy rất nhiều ác quỷ lao đến, cắn xé máu thịt của ông ta!
Biết rõ đây là ảo giác, nhưng nỗi đau máu thịt bị xé rách lại chân thực đến vậy!
Lúc này, Ngư Chính Dương giống như bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, điên cuồng cầu xin: “Diệp tông chủ, tôi biết sai rồi, tôi thực sự sai rồi!”
“Sai rồi, sai rồi… cậu giết tôi đi!”
Phập phập phập!
Ngư Chính Dương điên cuồng dập đầu, tốc độ còn nhanh hơn Ngư Thanh Thư không chỉ gấp mười lần!
“Bố!”
Ngư Thất Tình đỏ bừng đôi mắt, xông đến bên cạnh Ngư Chính Dương.
“Cút đi! Đừng cản trở bố cầu xin Diệp tông chủ tha mạng!”, Ngư Chính Dương tung một chưởng đập bay Ngư Thất Tình một cách vô tình: “Nếu con tiện nhân mày có lương tâm, thì cùng tao cầu xin Diệp tông chủ…”
“Vãi…”
Các võ giả có mặt đều bàn tán.
“Hổ ác không ăn thịt con, Ngư Chính Dương này cũng thật ác quá! Lại xuống tay với con gái ruột như vậy?”
Ngư Thất Tình phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt bò lại, quỳ dưới chân Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh, tha cho bố tôi lần này đi!”
Cô ta cắn môi, máu tươi chảy cũng không phát hiện ra!
Chương 1637: Biết sai rồi thì đi chết đi
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ân tình mà tôi nợ cô, tôi đã trả lúc ở học viện Viễn Cổ rồi!”
Ngư Thất Tình ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ cầu xin: “Anh Diệp, tôi biết anh không nợ gì tôi hết, nhưng ông ấy là bố của tôi!”
“Xin anh Diệp nể tình lúc ở thành Thiên Dung, Thất Tình cũng từng giúp anh vài lần!”
“Tha cho bố tôi một mạng đi, Thất Tình nguyện từ nay về sau làm trâu làm ngựa báo đáp anh Diệp!”
“Thậm chí, nếu anh Diệp coi thường Thất Tình, Thất Tình một mạng đổi một mạng cũng được!”
Nói xong.
Ngư Thất Tình lấy ra một con dao găm, đâm về phía cổ họng của mình!
‘Choang’một tiếng vang lên, một luồng sức mạnh ập đến.
Con dao găm bay đi!
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đây là lần cuối cùng, đầu của bố cô tạm thời được giữ trên cổ của ông ta!”
Nắm ngón tay nắm lại!
Mười ba cây kim châm bay về lòng bàn tay!
Ngư Chính Dương giống như chết một lần, nằm dưới đất không ngừng run rẩy!
Nỗi đau, sợ hãi vừa nãy, ông ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!
“Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!”, Ngư Thất Tình kích động xông đến.
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang Ngư Thanh Thư: “Còn mày, kích bác những người ở đây sỉ nhục chín sư tỷ của tao!”
“Đáng chết!”
Năm ngón tay áp xuống!
Ngư Thanh Thư sợ đến gào thét” “Cứu tôi… Ngư Thất Tình, con tiện nhân này mau cứu tôi!”
Phụt!
Một luồng sương máu nổ tung!
“Con trai…”, đồng tử của Ngư Chính Dương co lại.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Bắc Minh khóa chặt mấy chục người đám gã đàn ông mập.
Chính họ lên tiếng sỉ nhục chín sư tỷ: “Tôi từng cho các người cơ hội, các người lại không biết trân trọng!”
“Bây giờ, vui vẻ hưởng thụ cái chết đi!”
“Cái chết? Ha ha ha!”, đôi mắt gã đàn ông mập đỏ bừng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày nghĩ mày là ai, vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn thì vô địch hả?”
“Mấy chục người chúng tôi cùng liên thủ, không tin không giết người mày, xông lên cho tôi!”
Vừa dứt lời, gã đàn ông mập dậm chân, xông về phía Diệp Bắc Minh!
Mấy chục người phía sau lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích!
Gã đàn ông mập quay đầu sắc mặt kinh sợ: “Chẳng phải đã nói cùng ra tay sao? Các người…”
Cùng lúc đó, một luồng khí tức chết chóc ập đến!
Gã đàn ông mập nhìn sang Diệp Bắc Minh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng giơ tay, lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!
Trong phút chốc, ngọn lửa hóa thành hình dạng kim châm!
“Khí tức này là? Phần Thiên Chi Diễm!”
“Kẻ này lại có Phần Thiên Chi Diễm?”
Trưởng lão của các đại tông môn kinh ngạc, ánh mắt từng người nhìn Diệp Bắc Minh đều thay đổi: “Tên nhóc này vừa dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn, lại còn có Phần Thiên Chi Diễm?”
“Kẻ này, không đơn giản!”
Phụt! Phụt! Phụt!
Hỏa châm do Phần Thiên Chi Diễm hình thành bay ra, chui vào trong người gã đàn ông mập!
Chui sâu vào xương tủy!
“A!”, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đừng lại đây, các người la cái gì?”
“Đừng lại đây…”
Gã đàn ông mập đưa hai tay ra, điên cuồng tóm máu thịt của mình!
Trong chớp mắt, máu thịt lẫn lộn một mảng!
Máu tươi đầm đìa!
Sau một khắc, gã đàn ông mập lại cào xé toàn bộ máu thịt toàn thân mình, lộ ra xương trắng ghê rợn!
Ngọn lửa bốc cháy từ trong xương tủy!
Trong phút chốc, gã đàn ông mập chẳng còn cả xương trắng!
Biến thành tro bụi!
“Suýt…”
Các võ giả khác đều hít khí lạnh!
Ác!
Thủ đoạn giết người này, quá độc ác!
Thụp! Thụp! Thụp!
Toàn bộ quỳ dưới đất, dập đầu cầu xin: “Diệp tông chủ xin tha mạng, chúng tôi nhận sai!”
“Đúng đúng đúng, Diệp tông chủ, chúng tôi không nên sỉ nhục sư tỷ của cậu!”
“Họ đều là băng thanh ngọc khiết, chúng tôi mới là kẻ bẩn thỉu nhất thế gian!”
Diệp Bắc Minh bị chọc tức cười: “Biết sai rồi, vậy thì đi chết đi!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Phần Thiên Chi Diễm hóa thành hàng trăm câu hỏa châm, đều chui vào trong cơ thể họ!
Sau một hồi tiếng kêu thảm thiết vô tận, ngọn lửa thiêu cháy!
Tất cả trở về tĩnh lặng!
Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng đứng ở sơn môn Thái Dương Tông, uy nghiêm vô thượng: “Còn ai muốn có ý đồ với Thái Dương Tông không?”
“Xương Chí Tôn đều ở trong cơ thể tôi, các người dù là ai muốn, cứ việc đến lấy!”
Những chỗ ánh mắt lướt qua.
Hiện trường tĩnh mịch, im lặng như tờ!
Vô số người cúi thấp đầu.
Toàn thân Vương Tư Đạo run lên, nén thấp giọng: “Yên Nhi, bắt đầu từ hôm nay Diệp tông chủ và cái tên của Thái Dương Tông, sợ rằng sẽ trở thành ác mộng của rất nhiều người!”
Vương Yên Nhi gật đầu hiểu rõ.
Sắc mặt Vương Nguyên tái nhợt, nghĩ đến cảnh xảy ra ở học viện Viễn Cổ!
‘Mẹ kiếp, cũng may lúc đó mình thông minh! Nếu không mình chết thế nào cũng không biết!’
Ngư Chính Dương sợ đến không ngừng run lên: “Đi… mau đi thôi, chúng ta đi…”
Ngư Thất Tình chỉ có thể dìu Ngư Chính Dương, quay người định rời đi.
Đồng thời một giọng nói vang lên: “Cô Ngư, đợi đã!”
Chương 1638: Cơ hội sống!
“Tôi biết ngay cậu sẽ không tha cho tôi… cậu còn muốn giết tôi sao? Con gái tôi đã cầu xin cậu rồi!”, Ngư Chính Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất.
Liền sau đó, một mùi hôi thối bốc lên!
Ngư Chính Dương sợ đến tè ra quần!
“Vãi…”
“Ông ta còn là trưởng tử nhà họ Ngư đấy, nghe nói tương lai trở thành gia chủ nhà họ Ngư!”
“Lại sợ đến tè ra quần? Ha ha ha…”
Xung quanh vang lên trận cười chế nhạo.
Khuôn mặt già của Ngư Chính Dương đỏ bừng, nhưng trong lòng càng sợ hãi hơn: “Con gái, con gái ngoan… Thất Tình, chẳng phải con muốn làm trâu làm ngựa cho cậu ta sao?”
“Cậu xin cậu ta, con mau cầu xin cậu ta đừng giết bố…”
Sắc mặt Ngư Thất Tình tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, vừa nãy anh lừa tôi phải không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Diệp Bắc Minh tôi đã nói ra một lời, tứ mã nan truy, đã nói không giết bố của cô thì sẽ không giết ông ta!”
“Vậy… ý của anh Diệp là?”
Ngư Thất Tình nghi hoặc.
Lập tức hiểu ra, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng đỏ: “Anh Diệp, tôi hiểu rồi, đợi tôi đưa bố về nhà họ Ngư!”
“Lập tức đến bên cạnh anh, làm trâu làm ngựa cho anh!”
Ngư Chính Dương cũng thở nhẹ nhõm.
Chỉ cần mình không chết là được!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô Ngư, cô hiểu lầm rồi, tôi không cần cô làm trâu làm ngựa!”
“Vũ khí của tôi, lần trước mất ở thành Thiên Dung”.
“Chắc là nhà họ Ngư cô lấy rồi phải không?”
Ngư Thất Tình hiểu ra, gật đầu: “Anh Diệp, thanh kiếm đó đúng là ở nhà họ Ngư tôi!”
“Thất Tình bảo đảm, trong vòng ba ngày nhất định sẽ đưa vũ khí của anh Diệp đến Thái Dương Tông!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, các người có thể đi rồi”.
“Cảm ơn anh Diệp”, Ngư Thất Tình đưa theo Ngư Chính Dương mau chóng rời đi.
Diệp Bắc Minh lướt nhìn đám người của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo một cái: “Các người có ý gì đây?”
Vừa nãy đám người này vẫn luôn xem kịch!
Từ đầu đến cuối đều không ra tay!
Rất biết kiềm chế bình tĩnh!
Bây giờ xem ra, họ thận trọng là đúng.
Ngụy Vô Nhai dường như nhìn ra tâm tư của Diệp Bắc Minh, thầm chửi trong lòng một tiếng yêu nghiệt xong, liền nở nụ cười: “Hôm nay Thái Dương Tông trở về, Trấn Hồn Tông tôi đương nhiên là đến chúc mừng rồi!”
“Chúc mừng Thái Dương Tông trở về, Diệp tông chủ đại hỷ!”
“Chúc mừng Thái Dương Tông!”
Mấy tông môn khác cũng phản ứng lại.
Đều lên tiếng chúc mừng, còn về quà mừng, đương nhiên là không có.
Thể hiện vừa nãy của Diệp Bắc Minh quá kinh người, mười thần hoàng cũng đến chúc mừng.
Nhưng, mười thần hoàng đã nói rõ, sau này không có quan hệ gì với Thái Dương Tông!
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh có hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn, cho dù hôm nay có gánh đỡ, sau này có thể sống hay không còn là vấn đề!
“Chúc mừng xong rồi, các người có thể đi rồi”.
Diệp Bắc Minh biết những người này nghĩ gì, cũng chẳng thèm phí lời.
Người của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo biết ở lại cũng tự chuốc xấu hổ, đều quay người bỏ đi!
Người của các thế lực khác thấy vậy, cũng quay người biến mất.
Sơn môn Thái Dương Tông vốn náo nhiệt, lập tức trở nên yên tĩnh!
Chỉ còn lại một người đang run lập cập quỳ dưới đất!
Tiêu Vô Tướng!
Diệp Bắc Minh nổi hứng thú nhìn ông ta: “Sao ông không đi?”
Tiêu Vô Tướng toát mồ hôi như mưa, run rẩy điên cuồng: “Diệp… Diệp tông chủ chưa lên tiếng, làm sao tôi dám đi!”
Diệp Bắc Minh cười: “Ông rất thông minh, thái đó lúc truy sát tôi và sư tỷ của tôi đi đâu rồi?”
Tiêu Vô Tướng sợ đến trái tim suýt nhảy ra, điên cuồng dập đầu: “Diệp tông chủ, nói cậu thật lòng, lúc đó tôi đâu biết cậu có thực lực như vậy!”
“Thần giới, luôn là người ăn thịt người!”
“Không đủ thực lực, chỉ có bị người khác ăn thịt!”
“Tôi có thể làm thành chủ của thành Vạn Tượng, cũng là từng bước từng bước giành được, nếu tôi không ăn thịt người khác!”
“Sớm muộn cũng sẽ bị người khác ăn mất!”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Không ngờ Tiêu Vô Tướng lại nói như vậy, nhất thời cũng có chút tán thưởng ông ta!
Lúc này.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, giữ lại kẻ này còn có ích với cậu!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Sao lại nói vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thái Dương Tông vừa thành lập, không có tài nguyên gì!”
“Cảnh giới của chín sư tỷ cậu thấp như vậy, chẳng lẽ cả đời phải trốn ở Thái Dương Tông ư?”
“Còn cả Đông Phương Xá Nguyệt, Diệp Nặc cũng cần tài nguyên tu võ, nếu cậu có thể kiểm soát thành Vạn Tượng thực sự là lựa chọn không tồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn Tiêu Vô Tướng lên tiếng: “Tiêu Vô Tướng, tôi cho ông một cơ hội sống!”
Chương 1639: Ký khế ước
“Diệp tông chủ, cậu nói đi!”
Tiêu Vô Tướng như tóm được cọng cỏ cứu mạng.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Ký kết khế ước linh hồn, nhận tôi làm chủ nhân!”
“Việc này…”
Tiêu Vô Tướng ngẩn người, một khi ký khế ước linh hồn!
Sự sống chết của ông ta đều chỉ trong một ý niệm của Diệp Bắc Minh!
“Không muốn?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.
Tiêu Vô Tướng sợ đến run lẩy bẩy: ‘Nếu không ký, bây giờ sẽ phải chết! Nếu ký, không chừng còn có cơ hội sống!’
‘Nhưng tên nhóc này đã đắc tội với Bá Đạo Thần Hoàng, trong cơ thể lại có hơn trăm chiếc xương Chí Tôn!’
‘Sau này có vô số người truy giết cậu ta, cậu ta có sống nổi không?’
‘Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lỡ như cậu ta gánh được tất cả áp lực…’
Nghĩ đến đây.
Tiêu Vô Tướng không dám nghĩ tiếp, kích động đến run cầm cập!
Hơn một chiếc xương Chí Tôn, chắc chắn là người đầu tiên từ xưa đến nay, sau này cũng không có ai khác!
Làm thôi!
Một cái mạng mà thôi!
“Diệp tông chủ, tôi ký!”
Nói xong, Tiêu Vô Tướng cắn vỡ đầu lưỡi của mình, nhả ra một ngụm máu tinh!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời, khắc một đạo phù văn màu máu!
…
Ở đại sảnh nhà họ Ngư, Ngư Chính Dương ngồi trên vị trí đầu điên cuồng mắng chửi với đôi mắt đỏ bừng: “Đê tiện, mà đúng là đồ đê tiện!”
“Mày lại để tao chịu nỗi nhục này, dập đầu nhận sai với tên súc sinh Diệp Bắc Minh trước mặt nhiều người?”
“Còn khiến tao sợ đến mất kiểm soát trước mặt nhiều người! Mặt mũi của Nhà họ Ngư bị con tiện nhân nhà mà làm mất hết rồi!”
“Chẳng phải mày muốn làm trâu làm ngựa cho tên súc sinh đó sao? Đánh cho tao, đánh thật mạnh vào!”
Ngư Thất Tình quỳ dưới đất, hai thị nữ phía sau cầm roi da quất thật mạnh!
Áo rách toạc, máu thịt nứt ra!
Máu tươi đầm đìa!
Ngư Thất Tình căn răng nhịn cơn đau: “Bố à, bố đang đổ oan cho con rồi? Tình hình lúc đó…”
“Mày còn nói hả?”
Ngư Chính Dương nhảy lên như sấm: “Đồ vô dụng nhà mày, sao mày không đi chết đi!”
“Nếu không phải là mày, tao sẽ phải chịu nỗi nhục này sao?”
Ngư Thất Tình âm thầm chịu đựng: “Bố à, bố đánh chết con gái cũng không sao!”
“Bây giờ tốt nhất là bố cho người mang trả vũ khí cho cậu Diệp, nếu không…”
“Mày im miệng cho tao! Vãi!”
Ngư Chính Dương hoàn toàn phát điện, gào thét xông lên cướp lấy roi da trong tay thị nữ, điên cuồng đánh lên người Ngư Thất Tình như mưa rơi!
Trong phút chốc.
Cơ thể của Ngư Thất Tình máu thịt mơ hồ!
Ngư Chính Dương vẫn quật mạnh: “Tên súc sinh đó còn muốn thanh kiếm? Nằm mơ đi! Đúng là nằm mơ!”
“Ông đây không trả đấy, hắn còn dám đến nhà họ Ngư lấy không?”
“Còn con tiện nhân nhà mày, tao phải đánh chết mày!”
“Lão gia!”
Ngư Chính Dương giơ cây roi, một người phụ nữ xông vào: “Tôi vừa nhận được tin, nói Thanh Thư đã chết?”
“Lão gia, nhất định là ông lừa tôi đúng không? Là giả, đúngkhông?”
Thạch Ngọc Hồng, vốn là thiếp thất của Ngư Chính Dương!
Sau khi mẹ của Ngư Thất Tình qua đời, bà ta chuyển thành chính thất.
Ngư Chính Dương nhìn vợi, buông cây roi trong tay xuống: “Thanh Thư, nó… đúng là đã chết...”
“Không!”
Thạch Ngọc Hồng kêu thảm gào thét, đau khổ ôm lồng ngực: “Tại sao? Tại sao Thanh Thư lại chết?”
“Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngư Chính Dương đỏ bừng đôi mắt, mau chóng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngoài Thái Dương Tông một lượt.
Không hề nói Ngư Thanh Thư tự tìm cái chết, và càng giấu đi chuyện ông ta sợ đến tè ra quần!
Nghe Ngư Chính Dương giải thích xong, Thạch Ngọc Hồng gần như điên cuồng gào thét: “Đều tại con tiện nhân nhà mày, lúc đó nếu không phải mày, thì Thanh Thư đã không chết!”
Bà ta hằm hằm nhìn chằm chằm Ngư Thất Tình!
“Hơn nữa, lúc trước ở Huyền Giới, mày còn giúp tên súc sinh đó”.
“Nếu lúc đó mày không giúp, tên súc đó làm sao có cơ hội tiến vào thần giới?”
“Mày phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho cái chết của Thanh Thư!”
Ngư Thất Tình hết sức tranh luận: “Tôi đã nhắc nhở Thanh Thư mấy lần rồi, bảo cậu ta đừng đối địch với anh Diệp!”
“Nếu không phải Thanh Thư khăng khăng làm theo ý mình, làm sao chết chứ? “
“Hơn nữa, bố, bố không thể đảo ngược trắng đen, lúc đó rõ ràng con!”
“Mày im miệng cho tao!”, Ngư Chính Dương tức giận quát cắt ngang lời của Ngư Thất Tình: “Chẳng lẽ mày muốn nói tao hại chết Thanh Thư hả?”
“Hổ ác không ăn thịt con, chẳng lẽ Ngư Chính Dương tao có thể làm ra chuyện này sao?”
Thạch Ngọc Hồng trực tiếp giật lấy cây roi trong tay Ngư Chính Dương.
Diên cuồng quật lên người Ngư Thất Tình!
Đánh đến cả nửa canh giờ, đánh đến khi bà ta mệt ngã xuống đất!
Ngư Thất Tình sớm đã hóa thành người máu.
Nằm dưới đất, thoi thóp thở!
Chương 1640: Bản nguyên ma thể
Thạch Ngọc Hồng đỏ mắt: “Lão gia, tôi muốn báo thù cho Thanh Thư, tôi muốn Diệp Bắc Minh chết!”
“Ông đi mời mấy lão tổ xuất núi, phải giết chết kẻ này!”
Ngư Chính Dương sợ giật mình: “Ngọc Hồng, chuyện này không cần phiền đến mấy vị lão tổ!”
Chẳng may bị mấy lã tổ biết ông ta tè ra quần tại chỗ.
Vị trí gia chủ nhà họ Ngư tương lai chắc chắn sẽ không có liên quan đến ông ta!
Thạch Ngọc Hồng tức giận nói: “Đồ vô dụng, ban đầu bà đây mù mắt mới nhìn trúng ông!”
“Ngay cả thù của con trai mình mà ông cũng không muốn báo sao?”
Sắc mặt Ngư Chính Dương khó coi, lại không dám nổi nóng: “Ngọc Hồng, bà nghe tôi giải thích, tên nhóc đó vừa từ hạ giới vào thần giới!”
“Nếu ngay cả loại người này mà tôi cũng không xử lý được, mấy vị lão tổ sẽ nhìn nhận tôi thế nào?”
“Bà cảm thấy sau này tôi còn có địa vị trong nhà họ Ngư không?”
“Tôi sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với vị trí gia chủ nhà họ Ngư nữa!”
Thạch Ngọc Hồng cũng bình tĩnh lại.
Bà ta gả cho Ngư Chính Dương, chính vì nhìn trúng tài nguyên và căn cơ nhà họ Ngư!
Lạnh lùng nhìn Ngư Chính Dương: “Ông nói xem phải làm thế nào?”
Ngư Chính Dương trầm ngâm một lát: “Lập tức liên lạc với anh trai bà Thạch Trung Hổ, anh đại cữu đã là cảnh giới thần tôn đỉnh phong!
Chỉ cách cảnh giới thần hoàng một bước, cho dù tên súc sinh này có cường mạnh, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh trai bà!”
“Thứ hai, tên súc sinh này đã giết người của Vạn Thần Tông ở đài phong thần, Vạn Thần Tông cũng đang tìm hắn!”
“Chỉ cần trong ba ngày chúng ta không đưa thanh kiếm đến Thái Dương Tông, tên súc sinh này nhất định sĩ đến nhà họ Ngư!”
Đến lúc đó là sống hay chết, không do hắn quyết định!
Thạch Ngọc Hồng cười lạnh lùng một tiếng: “Anh trai tôi rất bận, dạo này đột phá cảnh giới thần hoàng!”
“Ông ấy đã tiến vào rừng rậm Tinh Hồn rèn luyện rồi, cho dù tôi cầu xin ông ấy cũng chưa chắc sẽ đến!”
Ngư Chính Dương cười tự tin: “Nếu bà nói với ông ta, trong cơ thể của tên súc sinh đó có hơn một trăm chiếc xương chí tôn thì sao?”
“Ông nói cái gì?”
Đồng tử của Thạch Ngọc Hồng co mạnh lại.
…
Một lát sau, bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn. Một người đàn ông cao lớn tráng kiện, khí tức như hổ bỗng mở đôi mắt.
Không thể tin nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trước người, nghe tiếng nói phát ra từ bên trọng: “Ông nói cái gì?”
“Hơn một trăm chiếc xương chí tôn?”
“Ở trên người của một thanh niên vừa vào thần giới?”
“Hắn đang ở đâu?”
“Được! Tôi biết rồi!”
“Ngư Chính Dương, nếu ông dám lừa tôi, tôi sẽ vặn đầu ông!”
Hú!
Một tiếng thét chấn vang bầu trời, Thạch Trung Hổ hóa thành một tàn ảnh bay ra bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn.
…
Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh và Tiêu Vô Tướng vừa ký khế ước linh hồn.
Đông Phương Xá Nguyệt hơi lo lắng xông đến: “Bắc Minh, Nặc Nhi, nó…”
“Nặc Nhi làm sao?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Đông Phương Xá Nguyệt nói: “Anh đi xem đi”.
“Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh mau chóng chạy đến bên cạnh con gái, chỉ thấy Diệp Nặc đang nằm trên giường.
Xung quanh cơ thể tỏa ra hào quang màu tím, hình thành một thứ như kén tằm bao bọc lấy cô bé.
“Chuyện này là thế nào?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không biết là thế nào, từ sau khi Nặc Nhi ra đời thường xuyên xảy ra chuyện này”.
Chín vị sư tỷ tiến lên.
Đạm Đài Yêu Yêu lên tiếng: “Chỉ cần nó bị ánh tim bao bọc, thì sẽ ngủ luôn mấy ngày liền”.
“Một lần nhiều nhất là một tháng cũng không tỉnh lại, suýt làm các tỷ sợ muốn chết!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ Nặc Nhi mắc bệnh?”
Tiểu Độc Tiên lắc đầu: “Tỷ đã kiểm tra nhiều lần, cơ thể của Nặc Nhi rất khỏe mẹnh không có bệnh gì”.
“Có lẽ không phải do bệnh tật gây ra!”
Diệp Bắc Minh cau mày, lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, ông biết chuyện này là thế nào không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ: “Tôi biết!”
Diệp Bắc Minh buột miệng nói: “Vì sao?”
“Mau nói đi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu nhóc, thể chất của con gái cậu rất đặc biệt, là bản nguyên ma thể trời sinh!”
“Bản nguyên ma thể?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh run lên: “Nghĩa là thế nào?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục vang lên:
“Bản nguyên ma thể vô cùng đặc biệt, cần lượng lớn năng lượng trời đất để nuôi dưỡng!”
“Một khi năng lượng không đủ, cô bé sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, đây cũng là một hiện tượng tự bảo vệ mình!”
“Có điều, cô bé ra đời hơn một năm, năng lượng hấp thụ quá ít”.
“Lần trước hôn mê một tháng, cũng là cơ thể không chịu nổi mới như vậy!”
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Nói như vậy, chỉ cần bổ sung đầy đủ năng lượng cho Nặc Nhi là được phải không?”