Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1966 : Thân thể thành hình, thần hồn quy vị

Ngay lập tức.

Thần hồn của Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên dường như hợp nhất với nhau, đạt đến trạng thái thâm nhập vào nơi tận sâu trong tâm hồn.

Loại hợp nhất thần hồn này càng thuần khiết hơn.

Hai người hoàn toàn mở lòng với nhau, thần hồn không còn bất kỳ lớp phòng bị nào.

“Tiểu sư đệ, nhìn rõ chưa vậy?”

Vương Như Yên cười tươi như hoa.

Lúc này, chỉ cần Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại là có thể biết được từng chi tiết trên người Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, sư đệ nhìn thấy hết rồi!”

“Bây giờ, em sẽ tái tạo lại thân thể cho thập sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng.

Chỉ bằng một niệm thức, một viên Hỗn Độn Mẫu Thạch xuất hiện trong tay, dung hòa với tinh huyết Hỗn Độn.

Tinh huyết Hỗn Độn sôi sục, xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Giây tiếp theo, vậy mà lại hóa thành một màn sương máu, huyết sương này ngưng tụ lại thành một bộ xương trắng vô cùng hoàn hảo và cân đối.

Tiếp theo đó.

Máu thịt, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch và da dần hình thành.

“Đợi một chút, tiểu sư đệ... nơi đó, nhô cao một chút!”

“Đúng rồi, còn chỗ đó, cong thêm chút nữa, ha ha...”

Vương Như Yên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cố gắng hết sức để mình có một thân hình hoàn mỹ không tỳ vết.

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, sửa đổi một chút cũng không thành vấn đề.

Sau khi dựa theo lời của thập sư tỷ sửa đổi, một thân thể hoàn mỹ xuất hiện trước mặt.

“Thập sư tỷ, để thần hồn dung nhập vào cơ thể này trước, làm quen một chút!”

“Thật tốt quá đi!”

Vương Như Yên hưng phấn cực độ, thần hồn trực tiếp nhập vào cơ thể mới.

“Tiểu sư đệ, đến lượt chị rồi!”

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào cười cười bước lên trước, thần hồn của cô dung nhập với thần hồn của Diệp Bắc Minh, quyến luyến bên nhau.

Thần hồn hai người nhanh chóng giao lưu với nhau.

Thật lâu sau, thần hồn của hoàng hậu Hồng Đào mới lưu luyến rời đi: “Tiểu sư đệ, nhờ em đó!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cửu sư tỷ, cứ yên tâm đi!”

Hỗn Độn Mẫu Thạch và tinh huyết Hỗn Độn lại hòa quyện với nhau.

Huyết sương xuất hiện.

Rất nhanh lại hình thành lên một thân thể hoàn mỹ.

“Chân của chị kéo dài ra một chút, eo thon, được rồi như vậy đi...’, hoàng hậu Hồng Đào cười cười, một tuyệt đại mỹ nhân mê hoặc chúng sinh xuất hiện trước mặt.

Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chắc sẽ chết vì khí huyết nổ tung mất.

Bởi vì cỗ thân thể này, hoàn toàn trần trụi.

“Tiểu sư đệ, đến lượt chị!”

Thần hồn của bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ lao tới, dung nhập với thần hồn của Diệp Bắc Minh, cô mở miệng nói: “Tiểu sư đệ, chị không cần thân hình mê hoặc chúng sinh như bọn họ!”

“Cho chị khí chất của nữ hoàng, chị muốn có cảm giác bá đạo khi nhìn xuống thiên hạ!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh làm theo lời của cô.

Thân thể của nữ hoàng Cửu Thiên Chi Thượng xuất hiện trước mặt.

Hoàn mỹ vô cùng, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến người ta muốn quỳ lạy dưới đôi chân ngọc đó.

“Moaz... cảm ơn tiểu sư đệ”.

Lục Tuyết Kỳ bước tới, để thần hồn của mình nhập vào thân thể mới.

Tiếp đó.

Linh hồn của ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ xuất hiện, biệt hiệu của cô ấy là Băng Phách Thần Nữ.

“Ngũ sư tỷ, chị có yêu cầu gì không?”

Khương Tử Cơ cười nói: “Bọn họ đều không đủ tự tin với bản thân mình, bà đây không cần thay đổi gì cả”.

“Chỉ cần em tái tạo lại cơ thể ban đầu cho chị là được!”

“Vâng ạ!”

Hỗn Độn Mẫu Thạch và tinh huyết Hỗn Độn lại xuất hiện và dung hòa, huyết sương trào lên.

Một đôi băng cơ ngọc cốt bằng máu thịt xuất hiện, cơ thể của mỹ nữ lạnh lùng kiêu ngạo xuất hiện trước mắt.

“Chị chính là chị, không cần bất cứ thay đổi nào cả”.

Giây tiếp theo.

Thần hồn của tứ sư tỷ Chu Lạc Ly bước qua, dùng bàn tay nhỏ xinh vuốt ve cằm Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chúng ta đều bị đệ nhìn thấy hết rồi, cố gắng lên nhé!”

“Tứ sư tỷ, em cũng vì cứu mọi người mà thôi!”

Gương mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng.

Mặc dù anh có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng vị trí mười sư tỷ trong lòng anh không gì có thể thay thế được.

Lúc này bị Chu Lạc Ly trêu trọc, vậy mà lại có chút xấu hổ.

“Ha ha, em còn xấu hổ nữa, bọn chị trước sau gì cũng là người của em”.

Chu Lạc Ly che miệng cười khúc khích, đôi mắt xinh đẹp lay động: “Chỉ đợi xem khi nào thì em ăn các sư tỷ thôi, thân thể của chị em tự quyết định!”

“Em thích thế nào, thì tạo hình thế ấy!”

Thần hồn của tứ sư tỷ dung nhập với cơ thể mới, đôi mắt đẹp mở ra: “Em ân sủng nó đi!”

Diệp Bắc Minh có chút ngại ngùng, không nói gì thêm nữa.

Thân thể bằng xương bằng thịt của Chu Lạc Ly xuất hiện, khí chất siêu việt, nhac sắc khuynh thành.

Giống hệt như hình dáng ban đầu của Chu Lạc Ly.

“Tam sư tỷ, đến lượt chị rồi!”

Lời nói vừa dứt.

Thần hồn của tam sư tỷ Tiểu Độc Tiên từ bia mộ lao ra, vẻ mặt cô ngượng ngùng, giống như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng vậy.

Cô thẹn thùng ngước nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, có thể đừng nhìn thân thể chị không?”

Mười vị sư tỷ thì tam sư tỷ có tính cách hướng nội nhất.

Có lẽ do bẩm sinh là độc thể, thế nên cô luôn ẩn mình sau chiếc áo choàng.

Cả đời này e rằng ngoại trừ lúc sinh ra, chưa ai từng thấy cơ thể của cô.

Thế nên.

Cho dù là đối mặt với Diệp Bắc Minh, tiểu Độc Tiên cũng xấu hổ như vậy.

“Tam sư tỷ, hãy tin em!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh chân thành.

“Ừm”.

Tiểu Độc Tiên gật đầu, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, thần hồn chủ động ôm lấy cô.

Giây phút thần hồn hai người tiếp xúc, thần hồn của Tiểu Độc Tiên khẽ run lên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Dường như có một dòng điện chạy qua thần hồn vậy.

Diệp Bắc Minh vô cùng dịu dàng, sau khi biết được mọi thứ trên thân thể tam sư tỷ, anh tái tạo ra một thân thể tinh khiết như ngọc.

Trong bùn mà không bị nhiễm bẩn.

Như nụ hoa hé nở.

“Cảm ơn tiểu sư đệ!”

Tiểu Độc Tiên xấu hổ cười một tiếng, thần hồn dung nhập vào thân thể mới.

“Nhị sư tỷ, tới lượt chị!”

“Được!”

Thiên Nhận Băng vô cùng bình tĩnh, thần hồn chủ động đến trước mặt Diệp Bắc Minh, dung nhập với anh.

Sau một khắc mới quyến luyến tách ra.

Diệp Bắc Minh dùng giọt tinh huyết Hỗn Độn cuối cùng dung hợp với Hỗn Độn Mẫu Thạch.

Vài giây sau.

Một người phụ nữ với đôi mắt đẹp, mái tóc đen như thác nước, khí chất như đóa tuyết liên trên đỉnh núi băng xuất hiện.

Mặc dù không mảnh vải che thân, nhưng lại khiến người ta không cảm thấy bất kì suy nghĩ không tôn trọng nào.

“Tiểu sư đệ, vất vả rồi!”

Thiên Nhận Băng cười, thần hồn nhập vào thân thể mới.

Diệp Bắc Minh liếc nhìn bảy vị sư tỷ, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng: “Các sư tỷ, mọi người trở về nghĩa địa Hỗn Độn nghỉ ngơi một thời gian, em đi trước đây!”

“Phụt... ha ha ha, xem em sợ chưa kìa!”

“Tiểu sư đệ, em sợ cái gì nào?”

“Mọi người đều chân thành với nhau, chẳng nhẽ bọn chị còn có thể ăn thịt em sao?”

“Cáo từ!”

Thần hồn Diệp Bắc Minh biến mất như một làn khói, nhếch nhác rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.

Còn ở lại đây phút nào nữa, anh sợ rằng thần hồn của mình sẽ tan vỡ mà chết mất.

Sau khi rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, bổn tháp cảm thấy khí huyết của cậu quay cuồng, trong cơ thể như bị một ngọn lửa thiêu đốt!”

“Sao vậy? Gặp phải rắc rối trong quá trình tái tạo thân thể à?”

Mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Không...”

...

Cùng lúc đó, tại cửa lớn nhà họ Sở.

Nếu có võ giả có mặt tại đây lúc này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra năm lão tổ cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ của nhà họ Sở, tất cả đều đang cung kính đứng chờ đợi ở cổng lớn.

Ngoài ra.

Đám con cháu dòng chính, cao tầng cũng đều đứng nghiêm trang trong căng thẳng.

Giống như những người lính chuẩn bị duyệt binh, ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi.

Đã một giờ trôi qua, bao gồm cả 5 lão tổ cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ đều đứng bất động.

Đột nhiên.

Rầm rầm rầm!

Hư không xuất hiện một trận dao động, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt người nhà họ Sở.

Đi đầu là một lão giả đứng trên không trung, nhìn xuống và nói: “Lão phu Bảo Kiếm Phong của Luân Hồi Tông, để mọi người chờ lâu rồi!”
Chương 1967: Hỗn Độn thể, Phượng Minh kiếm

"Tiền bối có thể quá bộ ghé thăm thực sự là là vinh hạnh của nhà họ Sở!”

Năm vị lão tổ nhà họ Sở kích động tới mức khẽ run: “Tiền bối, người quá khách sao rồi!”

Luân Hồi tông, một trong những tông môn đứng đầu tại biển vũ trụ!

Trong toàn bộ thế giới Bản Nguyên, 72 đảo Thiên Giai cộng lại e rằng mới chỉ bằng một phần ba quy mô của Luân Hồi tông!

Ông lão đứng đầu Bảo Kiếm Phong khẽ gật đầu: “Không cần nói nhiều lời xã giao làm gì, thể Hỗn Độn đang ở đâu?”

“Y Thủy, còn không mau ra ngoài gặp mặt tiền bối!”

Một vị lão tổ của nhà họ Sở sẵng giọng quát.

Sở Y Thủy đi đến trước mặt mọi người, đúng mực mở lời: “Sở Y Thủy xin ra mắt các vị tiền bối!”

Soạt!

Ánh mắt của mấy người Bảo Kiếm Phong đồng loạt tập trung lên người Sở Y Thủy.

Đôi mắt của một chàng trai trẻ sáng rực, nhìn Sở Y Thủy chăm chú, không chút kiêng dè mà đánh giá.

Bỗng nhiên Bảo Kiếm Phong khép lại ngón tay, giữa lòng bàn tay ông ta lập tức xuất hiện một chiếc la bàn bát quái: “Thứ này được luyện chế từ đá bàn cổ, có thể cảm nhận được hơi thể của thể Hỗn Độn!”

Nói đoạn ông ta liền rót thần lực vào trong!

Bùm! ! ! La bàn bàn cổ rung chuyển dữ dội, toát ra một luồng khí hỗn độn dịch chuyển thất thường!

Trên trận pháp vụt lên một điểm sáng màu đen, nhấp nháy liên tục.

"Quả nhiên là thể Hỗn Độn!”

Giọng điệu Bảo Kiếm Phong mang theo tia phấn khích, gương mặt già nua cũng không kìm được đỏ bừng mà gật đầu: “Sở Y Thủy con có nguyện ý gia nhập Luân Hồi tông của chúng ta để tu luyện không?”

“Đệ tử sẵn lòng!”

Sở Y Thủy khụy một chân xuống đất, thành kính đáp.

"Được! Bắt đầu từ hôm nay con chính là đệ tử dòng chính của Luân Hồi tông ta, hưởng thụ đãi ngộ cấp tông chủ!”, Bảo Kiếm Phong nghiêm túc gật đầu.

Mọi người trong nhà họ Sở nghe vậy đều choáng váng!

Trời ạ!

Đãi ngộ cấp tông chủ, đây là muốn lật trời sao!

Đột nhiên người thanh niên vẫn luôn nhìn chăm chăm Sở Y Thủy vừa rồi khẽ mỉm cười: “Y Thủy muội muội, tôi là Lục Thiêu! Cũng là đệ tử nòng cốt giống em, hưởng thụ đãi ngộ cấp tông chủ!"

“Em có thể gọi tôi à anh Thiêu!”

Lục Thiêu phất tay.

Một thanh kiếm màu đỏ kiều diễm liền lơ lửng giữa không trung, tản ra sức mạnh huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ!

Thậm chí.

Mọi người trong nhà họ Sở có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng hư ảo của một con phượng hoàng đỏ rực đang vờn múa trên kiếm Phượng Minh!

“Thanh kiếm Phượng Minh này là binh khí Đại Đạo hàng thật giá thật, bên trong phong ấn thần hồn của một con phượng hoàng viễn cổ, đóng vai trò là kiếm hồn của thanh kiếm Phượng Minh này!”

Lục Thiêu cười hiền hòa: “Kiếm vừa rút sẽ kèm theo tiếng phượng hoàng ngâm!”

“Kiếm Phượng Minh, như tên gọi!”

“Lần đầu gặp mặt liền tặng em thanh Phượng Minh này đi!”

“Bảo kiếm kết hợp với người đẹp, vừa vặn xứng đôi!”

Đám đông bùng nổ!

“Vừa ra tay chính là binh khí Đại đạo!”

“Trời ạ! Vũ khí trấn tộc của nhà họ Sở chúng ta cũng chỉ ngang tầm với binh khí Đại đạo đi?”

“Đây chính là Luân Hồi tông sao? Thật quá hào phóng…”

Vô số thanh niên nhà họ Sở phía dưới đều đỏ mặt tía tai, từng người đều thở gấp phấn khích!

Họ vừa kích động vừa ngưỡng mộ nhìn kiếm Phượng Minh!

“Cảm ơn anh Lục!”

Sở Y Thủy mỉm cười duyên dáng: “Món quà này quá giá trị rồi, Y Thủy không dám nhận”.

Lục Thiêu cười bá đạo: “Tôi tặng thì em cứ giữ lấy đi”.

“Tôi không thích bị người khác từ chối, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp!"

Một chiêu này lần nào cũng ứng nghiệm!

Hầu như không có người phụ nữ nào có thể từ chối sự bá đạo của hắn ta!

Sở Y Thủy lại âm thầm cau mày, Lục Thiêu này thực sự quá tự luyến, khiến người khác rất khó chịu mà!

Một vị lão tổ thấp giọng nhắc nhở: “Y Thủy, còn không mau nhận lấy kiếm Phượng Minh, cảm ơn cậu Lục đây!”

“Vậy được, cảm ơn anh Lục!”

Sở Y Thủy chỉ đành nhận lấy kiếm Phượng Minh rồi cất đi.

Đột nhiên.

“Làm sao có thể!”

Một ông lão của Luân Hồi tông kinh hãi hét lên!

Tất cả người nhà họ Sở đều ngước đầu, nhìn hướng phát ra âm thanh!”

“Sao thế? Có gì mà la hét om sòm như vậy?”, Bảo Kiếm Phong nhíu mày hỏi.

Ông lão tay cầm la bàn bàn cổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mọi thứ trên la bàn, hai tay và mắt đồng thời giật giật kịch liệt: "Không thể nào, không thể nào!”

“Bảo lão ông mau nhìn xem, trên la bàn vậy mà xuất hiện thêm bảy điểm đen nữa!”

"Mặc dù có chút mờ mịt, nhưng đây chắc chắn là dấu tích của thể Hỗn Độn!!! Không lẽ ngoại trừ Sở Y Thủy, thế giới Bản Nguyên này còn có bảy thể Hỗn Độn khác?”

“Cái gì?”

Bảo Kiếm Phong cũng choáng váng!

Ông ta một phát giật lấy la bàn nhìn xem, đôi mắt già cỗi nheo lại: “Làm sao có thể!”

Quả nhiên, có bảy chấm đen đang chớp tắt trên mép la bàn.

Mọi người bên dưới cũng bối rối, thế giới Bản Nguyên còn có bảy thể Hỗn Độn khác?

Cũng quá vô lý rồi đi!

Trong một vạn người cũng không có lấy một thể Hỗn Độn, thậm chí vài kỷ nguyên cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người!

Nhà họ Sở sinh ra một thể Hỗn Độn đã chẳng khác gì phần mộ tổ tiên bay ra khói xanh rồi!

Lục Thiêu cười nhạt: “Bảo lão, phỏng chừng la bàn này có vấn đề rồi”.

"Kể từ khi thế giới Bản Nguyên ra đời, thế giới này có hay không bảy thể Hỗn Độn vẫn còn là một dấu hỏi đó!”

“Bảy thể Hỗn Độn xuất hiện cùng một lúc? Có nằm mơ cũng không dám mơ mộng như vậy đâu!”

Bảo Kiếm Phong lấy lại bình tĩnh, cười ngờ nghệch: “Nói cũng đúng!”

“Bảy thể Hỗn Độn? Đang đùa cái gì vậy?”

Vừa nói ông ta vừa lắc đầu.

“Thế nhưng…”

Ông ta lai nheo mắt, nhìn chăm chú la bàn: “Để đề phòng, Lục Thiêu, con vẫn là tới đó thăm dò đi!”

Nói đoạn lại nhìn hướng vài vị lão tổ nhà họ Sở, chỉ về một hướng hỏi: “Bên kia là nơi nào?"

Lão tổ nhà họ Sở không dám lơ là, vội vàng giải thích: “72 đảo Thiên Giai nằm ở 72 hướng. Nếu lão phu nhớ không lầm thì bên đó hẳn là hướng của Dị Hỏa tông…”

Dị Hỏa tông?

Sắc mặt của mọi người có chút quái lạ!

Không lẽ là trùng hợp sao?

“Không lẽ là vì mình cho anh Diệp bảy giọt tinh huyết?”, Sở Y Thủy thầm nghĩ.

“Lục Thiêu, tới Dị Hỏa tông xem sao đi”, Bảo Kiếm Phong ra lạnh.

“Vâng”.

Lục Thiêu gật đầu, vừa định sải bước xuất phát!

“Anh Lục đợi đã!”, Sở Y Thủy hét lên một tiếng.

Lục Thiêu lập tức dừng lại bước chân, ngoảnh mặt mỉm cười nhìn Sở Y Thủy: “Y Thủy muội muội, có chuyện gì sao?”

Sở Y Thủy thoáng cân nhắc rồi nói: “Anh Lục, tôi là bạn với Dị Hỏa tông cho nên bất luận có thể tìm thấy những thể Hỗn Độn khác ở đó hay không, mong anh đừng làm khó họ!”

“Không vấn đề!”

Lục Thiêu sảng khoái đồng ý, tươi cười liếc Sở Y Thủy một cái: “Nhưng Y Thủy muội muội nợ tôi một lần đó nhé!”

“Được!”

Sở Y Thủy gật đầu.

Lục Thiêu có chút ngạc nhiên, Sở Y Thủy ngay từ đầu đến kiếm Phượng Minh của hắn cũng không muốn nhận lấy!

Bây giờ lại vì một Dị Hỏa tông mà sẵn sàng nợ hắn ta một ân huệ?

Một cô gái tuổi xuân thì cực kỳ lạnh lùng xa cách, ngoại trừ thích người đàn ông nào đó thuộc môn phái kia ra thì hắn cũng không nghĩ ra lý do nào khác!

Nghĩ tới đây, Lục Thiêu liền tiến lên một bước, trực tiếp xé nát hư không mà đi!

Một giờ sau, Lục Thiêu đã giáng lâm xuống bầu trời phía trên đảo Thiên Hỏa, hạ mi nhìn xuống: “Ha ha, chính là ở đây rồi!”

“Hả? Thuộc tính hỏa thật thuần khiết, hay là đem chúng hấp thụ lại chăng?”

“Thực lực lại có thể tăng thêm ba bước, đúng là ông trời cũng giúp mình mà!”

Nghĩ vậy hắn liền thả mình lao xuống!

Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, cả người Lục Thiêu giống như sao băng hung hăng dập vào cửa núi Dị Hỏa tông!

Toàn bộ đảo Thiên Hỏa rung chuyển dữ dội giống như có động đất!

"Trong vòng mười hơi thở, tất cả người trong Dị Hỏa tông ra đây gặp bổn công tử!”

Giọng nói của Lục Thiêu giống như sấm sét vang vọng khắp Dị Hỏa tông: “Nếu không giết không tha!”
Chương 1968: Thương anh Bắc Minh thật lòng!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đang giúp bảy vị sư tỷ thích nghi với cơ thể mới của họ.

Nghe thấy giọng nói này, tùy ý truyền âm: “La Thiên, ông đi xem có chuyện gì?”

“Vâng, đại nhân!”

La Thiên trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất tới cửa lớn của Dị Hỏa Tông: “Chính là cậu kêu gào ở Dị Hỏa Tông sao? Đại nhân tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Thật vậy sao? Chỉ là một Dị Hỏa Tông mà thôi, bổn công tử muốn xem có hậu quả gì!”

Khóe miệng Lục Thiêu nhếch lên nụ cười đùa cợt.

Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh loan đao màu đen, mang theo uy áp giá lạnh của cảnh giới Đạo Tổ chém về phía La Thiên!

“Ồ? Cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ à? Khó trách khẩu khí lớn như vậy!”

La Thiên giơ tay đấm ra một quyền, không gian xung quanh vang lên âm thanh ầm ầm, loan đao đen trong tay Lục Thiêu khẽ run lên.

Giống như bị đạp vào một tảng đá không thể dịch chuyển, vang lên một tiếng nổ lớn, cả người hắn ta bay ngược về phía sau.

“Ông cũng là cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ?”

Vẻ đùa cợt trên mặt Lục Thiêu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sắc mặt nghiêm túc: “Hèn chi dám lớn tiếng với bổn công tử, có điều, gặp phải bổn công tử coi như ông đen đủi rồi!”

“Bổn công tử muốn cho ông biết, cảnh giới Đạo Tổ hậu kì, có chênh lệch như thế nào!”

“Lĩnh vực bá đao!”

Lục Thiêu gầm lên điên cuồng.

Rầm!

Cảnh sắc không gian xung quanh đột nhiên thay đổi, hóa thành một ngọn núi đao bán kính hơn trăm mét.

“Hóa hư thành thực, phép tắc lĩnh vực?”

Lục Thiêu cười lạnh: “Lão già nhà ông cũng có chút kiến thức đấy, xem ra người của thế giới Bản Nguyên cũng không phải toàn là phế vật!”

“Nếu đã biết phép tắc lĩnh vực của bổn công tử, còn không mau quỳ xuống? Trong lĩnh vực bá đao, ta đây chính là vô địch trong đồng cảnh giới đó!”

“Thật không?”

La Thiên cười khinh thường, tùy ý bắt lấy.

Cả hư không cùng rung chuyển, một cỗ sức mạnh vô hình đè ép lao tới, phát ra âm thanh nghẹt thở.

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng xuất hiện.

Trong lĩnh vực bá đao, ngọn núi đao được hình thành từ ngàn vạn thần đao nháy mắt sụp đổ, tất cả thần đao đều vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Khoảnh khắc ấy.

Lĩnh vực bá đao tan vỡ.

“Phụt!”

Phép tắc lĩnh vực bị phá bỏ, Lục Thiêu cũng bị phản phệ mà phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhếch nhác bay về phía sau, đập mạnh xuống đất.

La Thiên tiến lên một bước: “Nằm đó làm gì? Đứng lên!”

“Ông... ông là ai?”, ánh mắt Lục Thiêu sợ hãi.

“Là người giết cậu!”

Giọng nói lạnh lùng của La Thiên vang lên.

Sắc mặt Lục Thiêu tràn đầy kinh hãi, cảm giác được một cỗ tử khí đang ập tới, hắn ta nhổ ra một ngụm máu đồng thời niệm quyết.

Sương máu ngưng tụ thành một thanh bá đao màu máu, chém một đao về phía La Thiên.

La Thiên giơ tay lên nắm lấy, bá đao màu máu vỡ vụn ngay tại chỗ.

Nhân lúc La Thiên còn chưa ra tay, Lục Thiêu sớm đã chạy xa ngàn mét.

“Muốn chạy? Không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

La Thiên tung ra một quyền.

Một con rồng đen phá vỡ hư không đuổi theo, hung hãn đập mạnh vào lưng Lục Thiêu.

“A....”

Lục Thiêu đau đớn hét thảm một tiếng, máu tươi phun ra, thân thể giống như sao băng bay thẳng vào phía xa bầu trời.

Biến mất trong phạm vi của Dị Hỏa Tông.

...

Phòng khách nhà họ Sở.

“Còn một chuyện nữa, thuyền của chúng ta trên đường đến thế giới Bản Nguyên gặp phải một cơn bão nước đen, bị hư hỏng, hiện giờ không thể sử dụng được nữa”, Bảo Kiếm Phong nhìn năm vị lão tổ nhà họ Sở nói.

“Bây giờ muốn mượn thuyền gỗ Vạn Niên Dương của nhà họ Sở dùng!”

“Cái này không thành vấn đề!”

Lão tổ của nhà họ Sở gật đầu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Tiền bối, hồ Hỗn Độn Long chẳng phải luôn yên tĩnh hay sao?”

“Tại sao lại đột nhiên xuất hiện bão nước đen?”

Bảo Kiếm Phong lắc đầu: “Cái này lão phu cũng không rõ, dòng nước đen này vốn dĩ rất kỳ dị!”

“Nếu không phải chúng khống chế khẽ nứt không gian, không cho chúng đóng lại, chúng ta làm sao có thể dễ dàng di chuyển như thế được!”

“Một trận bão nước đen mấy vạn năm cũng không chắc xuất hiện một lần, xác suất gặp nó 2 lần trong đời người là khá nhỏ!”

Lão tổ nhà họ Sở lập tức hạ lệnh: “Người đâu, chuẩn bị thuyền!”

“Đợi Lục Thiêu về, lập tức xuất phát!”

Sở Y Thủy lập tức lo lắng: “Lão tổ, đợi một chút! Cháu đã đồng ý với anh Diệp. Cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương rồi!”

“Láo xược!”

Lão tổ nhà họ Sở gầm lên: “Làm sao có thể so sánh với việc các tiền bối về Luân Hồi Tông được? Cho dù có dùng, thì cũng phải đợi các tiền bối trở về tông môn trước!”

“Nhưng mà...”

Sở Y Thủy cảm thấy rất ấm ức.

Lời nói chưa xong, Lục Thiêu đã quay lại.

Bảo Kiếm Phong nhìn hắn ta một cái: “Lục Thiêu, tình hình sao rồi? Có phát hiện thể Hỗn Độn không?”

“Sắc mặt cậu sao có chút tái nhợt vậy? Bị thương à?”

Lục Thiêu vội vã lắc đầu: “Không có, là do đệ tử đi quá vội vàng, tiêu hoa nhiều thần lực!”

Hắn cũng không thể nói, mình căn bản không vào được cửa lớn của Dị Hỏa Tông.

Thậm chí.

Còn thua một lão giả của Dị Hỏa Tông?

Hắn không cần mặt mũi nữa à?

Bảo Kiếm Phong nghĩ ngợi mà gật đầu.

Nghĩ cũng đúng, Dị Hỏa Tông sao có thể xuất hiện bảy người có thể Hỗn Độn chứ?

“Đi thôi, chúng ta nên trở lại Luân Hồi Tông rồi!”

...

Ở một bên khác, Diệp Bắc Minh vừa hướng dẫn các sư tỷ sử dụng thần lực Hỗn Độn, che đậy đi khí tức của thể Hỗn Độn.

Vừa mới bước ra khỏi mật thất.

“Đại nhân!”

La Thiên đã đợi ở bên ngoài rất lâu.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Vừa rồi là ai đến?”

La Thiên lắc đầu: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Người đâu rồi?”

“Chạy mất rồi, có lẽ sẽ không quay lại nữa!”

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời: “Có biết thân phận của đối phương không?”

“Không biết!”, La Thiên vẫn lắc đầu.

“Ông ấy...”

Diệp Bắc Minh bất lực.

Lúc này, Nha Nha xuất hiện trước mặt: “Anh Diệp, một chị gái xinh đẹp tên là Hướng Ly Ly muốn gặp anh!”

Một lát sau, Diệp Bắc Minh nhìn thấy Hướng Ly Ly ở trong phòng khách.

Cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì có chút ngại ngùng, vội vàng đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, tôi đến xin lỗi thay Y Thủy!”

“Thật xin lỗi, thuyền gỗ Vạn Niên Dương của nhà họ Sở tạm thời không thể cho anh mượn được, một vị trưởng lão của Luân Hồi tông cần sử dụng nó, thế nên lão tổ nhà họ Sở đem cho người của tông môn sử dụng rồi!”

“Nhưng không sao, nhiều nhất là nửa năm, thuyền gỗ Vạn Niên Dương có thể quay lại!”

“Vậy nên, tôi phải đợi nửa năm?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

“Đúng vậy!”

Hướng Ly Ly mang vẻ mặt áy náy: “Anh Diệp, tôi thay mặt Y Thủy xin lỗi anh!”

“Không cần, cô Y Thủy vốn dĩ không nợ nần tôi cái gì cả, mà là tôi nợ cô ấy!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Để tôi nghĩ cách khác vậy!”

“Anh Diệp...”

Hướng Ly Ly còn muốn nói gì đó.

Đột nhiên, phía sau lên vang lên một âm thanh khác: “Anh Bắc Minh, thuyền gỗ Vạn Niên Dương mà anh cần dùng, Tiên Nhi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi!”

“Anh Bắc Minh nếu cần thì bây giờ có thể đi hồ Hỗn Độn Long luôn!”

Hướng Ly Ly quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tràn đầy địch ý: “Giang Tiên Nhi, là cô!”

Giang Tiên Nhi cười tươi như hoa bước vào, ánh mắt gợi tình nhìn Diệp Bắc Minh: “Sở Y Thủy cũng thật là mưu mô, ôm đùi Luân Hồi Tông rồi còn cố ý trêu đùa anh Anh Bắc Minh!”

Vừa nói.

Cô ta vừa nhảy nhót, nắm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh.

“Chỉ có Tiên Nhi là tốt nhất, Tiên Nhi mới thương anh Bắc Minh thật lòng!”
Chương 1969: Ngạc nhiên, bất ngờ, căm phẫn không?

“Giang Tiên Nhi, rốt cuộc cô có ý gì?”

Hướng Ly Ly cau mày.

Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt của người vô tội: “Cô Hướng, tại sao cô lại cứ nhằm vào tôi thế?”

“Giang Tiên Nhi tôi thứ nhất không làm hại người khác, thứ hai không ảnh hưởng đến ai”.

“Tôi chỉ là muốn giúp anh Bắc Minh mà thôi, cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

Vừa nói.

Trong đôi mắt đẹp của Giang Tiên Nhi vậy mà lại có những giọt nước mắt long lanh

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với dáng vẻ đáng thương mà nói: “Anh Bắc Minh, anh nói đi! Em rốt cuộc đã sai ở đâu?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh lộ ra một tia dịu dàng: “Cô không sai, là cô ấy hiểu lầm cô mà thôi!”

“Cảm ơn anh Bắc Minh đã thấu hiểu!”

Đôi mắt của Giang Tiên Nhi lóe lên một tia phấn khích, sâu trong đáy mắt hiện lên ý cười đắc ý.

Không ai có thể đỡ được mỹ nhân kế của cô ta.

“Diệp Bắc Minh, người phụ nữ này có vấn đề rất lớn...”, Hướng Ly Ly còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Bắc Minh cắt ngang: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô Hướng, tôi tự có chừng mực!”

Sau đó vẫy vẫy tay: “Người đâu, tiễn khách!”

Hướng Ly Ly giận đến giậm chân: “Được, đây là do anh tự lựa chọn!”

“Đến lúc đó chịu thiệt thì đừng trách tôi không cảnh cáo anh trước!”

Sau đó tức giận xoay người đi.

Một giây sau, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: “Nhóc con, tôi cần nhắc cậu, Giang Tiên Nhi này không hề đơn giản!”

“Mục đích cô ta tiếp cận cậu, không đơn thuần!”

Diệp Bắc Minh lặng lẽ cười, truyền âm trả lời: “Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, tôi chỉ cần thuyền gỗ Vạn Niên Dương để tới hồ Hỗn Độn Long tìm tin tức của các sư tỷ!”

“Còn về việc cô ta có mục đích gì, tôi không hề quan tâm!”

“Thì ta tên nhóc cậu sớm đã nhìn ra!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười châm biếm: “Có điều, Hướng Ly Ly cô gái này tấm lòng lương thiện, cậu để cô ấy hiểu lầm rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích sau!”

Truyền âm vừa kết thúc.

Giang Tiên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa: “Anh Bắc Minh, thuyền gỗ Vạn Niên Dương đi hồ Hỗn Độn Long đang đợi ở lối vào, có cần đi luôn bây giờ không?”

Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn cô ta: “Cô rất vội sao?”

“Em...”

Đôi mắt đẹp của Giang Tiên Nhi khẽ ro rút, vội vàng cười giải thích: “Em đang lo lắng làm lỡ chuyện của anh Bắc Minh, người ta cũng là lo nghĩ cho anh mà thôi!”

“Chờ tôi một chút, lập tức xuất phát!”

Diệp Bắc Minh xoay người, quay về mật thất, dặn dò với các sư tỷ vài câu.

Lại đi đến trước mặt La Thiên, căn dặn một câu: “La Thiên, trong thời gian tôi vắng mặt này, có bất cứ người nào dám ra tay với Dị Hỏa Tông!”

“Giết hết cho tôi!”

“Đại nhân, cậu yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có ai dám động vào Dị Hỏa Tông dù chỉ một chút!”, La Thiên quỳ một gối, trịnh trọng trả lời.

Diệp Bắc Minh và Giang Tiên Nhi vừa rời khỏi Dị Hỏa Tông!

Hướng Ly Ly bên này đã nhận được tin tức.

“Cái gì? Anh ta thật sự đến hồ Hỗn Độn Long rồi?”, Hướng Ly Ly lo lắng dậm chân.

“Đồ ngốc này, Giang Tiên Nhi kia nhất định có vấn đề, bất kỳ người đàn ông nào qua lại với cô ta, sau cùng đều biến mất một cách khó hiểu!”

“Gần đây nhất, chính là cái tên Tô Cuồng kia, sau khi rời khỏi nhà họ Giang thì biến mất một cách quái lạ!”

“Trong tay chúng ta không phải có một miếng Vạn Niên Dương sao? Đi, chúng ta qua đó xem!”

Lão giả báo tin bị dọa sốc.

Trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Tiểu thư, cô điên rồi!”

“Hồ Hỗn Độn Long sâu không thể lường được, trong đó gần như tràn ngập nước đen!”

“Chỉ là một miếng Vạn Niên Dương nhỏ bé mà thôi, cùng lắm chỉ có thể làm thành một chiếc thuyền nhỏ, ngộ nhỡ xảy ra việc gì, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn đó!”

...

Sau nửa ngày, Diệp Bắc Minh và Giang Tiên Nhi đi tới một vết nứt không gian dài ngàn mét.

Điều quỷ dị là.

Vết nứt không gian này không có bất kỳ dao động năng lượng nào, giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó mở ra.

Ở nơi sâu của khe nứt không phải không gian của hư vô.

Ngước mắt nhìn chỉ thấy một mặt nước đen không điểm cuối, đen tối như mực, sâu không thấy đáy.

“Anh Bắc Minh, đây là lối vào của hồ Hỗn Độn Long, hồ này rất lớn, cũng được gọi là Hỗn Độn Hải, Hỗn Độn Chi Hải!”

“Nó dẫn đến các thế giới các nhau, nước đen này vô cùng kỳ quái, không có bất kỳ võ giả nào có thể bay trên vùng nước đen này!”

“Vả lại còn có một điểm, đó là một khi võ giả bị rơi xuống đây, cho dù là cảnh giới Đạo Tổ, cũng sẽ không bò lên được!”

Giang Tiên Nhi giới thiệu.

Sau đó chỉ về một con thuyền lớn màu đen như mực ở phía xa.

Con tàu dài khoảng trăm mét, cực kỳ cổ kính.

“Con tàu này, được làm từ gỗ Vạn Niên Dương!”

“Gỗ Vạn Niên Dương cực kỳ hiếm thấy, toàn bộ thế giới Bản Nguyên cũng không tìm được bao nhiêu khúc. Chỉ có dùng loại gỗ này chế tạo ra thuyền, mới có thể đi lại trên mặt nước đen!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, bước lên thuyền Vạn Niên Dương.

Âm khí cực nặng, giống như con thuyền của tử thần vậy.

“Anh Bắc Minh, em đưa anh lên tàu xem nhé!”

Giang Tiên Nhi cười nói.

Hai người vừa bước lên thuyền thì boong thuyền liền xuất hiện vài bóng người.

“Sao bọn họ cũng ở đây?”

Người trước mắt, chính là cháu của cửu trưởng lão Vô Cực Tông, Tôn Nhiễm, và chồng cửa cô ta là Nguyên Lập.

Con gái của phó tông chủ Lôi Minh Tông, Chu Phù Dung và chồng của cô ta Tiêu Lăng Thiên.

Chị họ của Giang Tiên Nhi, Giang Tuyên Nhi và chồng là Vương Lỗi.

Trước đó họ đã từng gặp nhau ở lầu Thiên Kiêu.

Sáu người nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nở nụ cười nói: “Anh Diệp, nghe nói anh có việc cần đi hồ Hỗn Độn Long, thế nên chúng tôi đặc biệt tới giúp anh đây!”

“Anh Diệp, lần trước là tôi không đúng, xin lỗi anh!”

Giang Tuyên Nhi cười khẽ, cho Diệp Bắc Minh đủ thể diện.

Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Bắc Minh, bọn họ đều là bạn tốt của em, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ được không?”

“Được!”

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

“Đi thôi, anh Bắc Minh, em đã chuẩn bị xong yến tiệc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”

Giang Tiên Nhi hạ lệnh cho thuyền xuất phát, kéo tay Diệp Bắc Minh đi vào bên trong thuyền.

Bên ngoài thuyền Vạn Niên Dương một màu đen tuyền nhưng bên trong lại hoa lệ nguy nga, chế tạo giống như một cung điện vậy.

Một bàn thức ăn, rực rỡ đủ loại.

Giang Tiên Nhi ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, thân thể yêu kiều nép sát vào người anh, rót một ly rượu: “Chúng ta cùng chúc anh Bắc Minh một ly nào, sau này mọi người đều là bạn!”

Tôn Nhiễm, Nguyên Lập.

Chu Phù Dung, Tiêu Lăng Thiên.

Giang Tuyên Nhi, Vương Lỗi.

Sáu người đồng thời nâng ly, trên môi nở nụ cười thân thiện.

Diệp Bắc Minh cảm thấy thật buồn cười, anh muốn xem xem, những người này rốt cuộc muốn làm gì.

Trong giấy phút anh nâng cốc lên, hàn ý lóe lên trong mắt: “Hóa Công Tán, không mùi không vị?”

“Đáng tiếc là, các người không biết tôi có y thuật kinh thiên động địa, càng không biết thân thể tôi bách độc bất xâm!”

“Anh Bắc Minh, anh uống đi!”

Vẻ mặt Giang Tiên Nhi mong chờ.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Được!”

Cầm lấy ly rượu Hóa Công Tán, một hơi uống cạn.

Trong mắt Giang Tiên Nhi và sáu người kia xẹt qua một tia cười đắc ý.

“Tốt! Anh Diệp tửu lượng cao!”

Tôn Nhiễm khen ngợi một câu: “Tôi kính anh Diệp một ly nữa!”

Giang Tiên Nhi lại rót đầy ly.

Diệp Bắc Minh vẫn như cũ, một hơi uống hết.

Rượu qua ba tuần.

Giang Tuyên Nhi đột nhiên cười phá lên: “Tiên Nhi, chị thấy thằng nhóc này ăn uống cũng khá rồi đấy, rốt cuộc lúc nào mới ra tay đây?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi lộ ra nụ cười mê hoặc: “Chị họ, đừng vội chứ!”

“Anh Bắc Minh đang đắm chìm trong hạnh phúc, để anh ấy thoải mái thêm một chút nữa không được à? Tại sao lại muốn phá vỡ giấc mộng đẹp của anh ấy sớm như vậy?”

Diệp Bắc Minh đặt ly rượu xuống: “Các người có ý gì?”

“Ha ha ha...”

Mấy người nhịn không được mà cười lớn.

Khuôn mặt Giang Tuyên Nhi lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Diệp Bắc Minh, anh tưởng rằng Giang Tiên Nhi thật sự thích anh sao?”

“Chết đến nơi rồi mà còn không biết? Anh cũng không tiểu một bãi rồi tự soi mình trong đó đi, Tiên Nhi dựa vào cái gì mà thích anh?”

Giang Tiên Nhi che miệng cười lạnh, đôi mắt đẹp hiện lên một tia đùa cợt: “Diệp Bắc Minh, ngạc nhiên, bất ngờ, căm phẫn không?”

“Tôi thực sự có hứng thú với anh, nhưng chỉ một chút thôi!”

“Cho anh một cơ hội, giao công pháp luyện thể ra đây, tôi sẽ cân nhắc cho anh một cái chết tử tế!”

“Haiz...”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy: “Sống, không phải rất tốt sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK