Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1968: Thương anh Bắc Minh thật lòng!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đang giúp bảy vị sư tỷ thích nghi với cơ thể mới của họ.

Nghe thấy giọng nói này, tùy ý truyền âm: “La Thiên, ông đi xem có chuyện gì?”

“Vâng, đại nhân!”

La Thiên trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất tới cửa lớn của Dị Hỏa Tông: “Chính là cậu kêu gào ở Dị Hỏa Tông sao? Đại nhân tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Thật vậy sao? Chỉ là một Dị Hỏa Tông mà thôi, bổn công tử muốn xem có hậu quả gì!”

Khóe miệng Lục Thiêu nhếch lên nụ cười đùa cợt.

Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh loan đao màu đen, mang theo uy áp giá lạnh của cảnh giới Đạo Tổ chém về phía La Thiên!

“Ồ? Cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ à? Khó trách khẩu khí lớn như vậy!”

La Thiên giơ tay đấm ra một quyền, không gian xung quanh vang lên âm thanh ầm ầm, loan đao đen trong tay Lục Thiêu khẽ run lên.

Giống như bị đạp vào một tảng đá không thể dịch chuyển, vang lên một tiếng nổ lớn, cả người hắn ta bay ngược về phía sau.

“Ông cũng là cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ?”

Vẻ đùa cợt trên mặt Lục Thiêu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sắc mặt nghiêm túc: “Hèn chi dám lớn tiếng với bổn công tử, có điều, gặp phải bổn công tử coi như ông đen đủi rồi!”

“Bổn công tử muốn cho ông biết, cảnh giới Đạo Tổ hậu kì, có chênh lệch như thế nào!”

“Lĩnh vực bá đao!”

Lục Thiêu gầm lên điên cuồng.

Rầm!

Cảnh sắc không gian xung quanh đột nhiên thay đổi, hóa thành một ngọn núi đao bán kính hơn trăm mét.

“Hóa hư thành thực, phép tắc lĩnh vực?”

Lục Thiêu cười lạnh: “Lão già nhà ông cũng có chút kiến thức đấy, xem ra người của thế giới Bản Nguyên cũng không phải toàn là phế vật!”

“Nếu đã biết phép tắc lĩnh vực của bổn công tử, còn không mau quỳ xuống? Trong lĩnh vực bá đao, ta đây chính là vô địch trong đồng cảnh giới đó!”

“Thật không?”

La Thiên cười khinh thường, tùy ý bắt lấy.

Cả hư không cùng rung chuyển, một cỗ sức mạnh vô hình đè ép lao tới, phát ra âm thanh nghẹt thở.

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng xuất hiện.

Trong lĩnh vực bá đao, ngọn núi đao được hình thành từ ngàn vạn thần đao nháy mắt sụp đổ, tất cả thần đao đều vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Khoảnh khắc ấy.

Lĩnh vực bá đao tan vỡ.

“Phụt!”

Phép tắc lĩnh vực bị phá bỏ, Lục Thiêu cũng bị phản phệ mà phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhếch nhác bay về phía sau, đập mạnh xuống đất.

La Thiên tiến lên một bước: “Nằm đó làm gì? Đứng lên!”

“Ông... ông là ai?”, ánh mắt Lục Thiêu sợ hãi.

“Là người giết cậu!”

Giọng nói lạnh lùng của La Thiên vang lên.

Sắc mặt Lục Thiêu tràn đầy kinh hãi, cảm giác được một cỗ tử khí đang ập tới, hắn ta nhổ ra một ngụm máu đồng thời niệm quyết.

Sương máu ngưng tụ thành một thanh bá đao màu máu, chém một đao về phía La Thiên.

La Thiên giơ tay lên nắm lấy, bá đao màu máu vỡ vụn ngay tại chỗ.

Nhân lúc La Thiên còn chưa ra tay, Lục Thiêu sớm đã chạy xa ngàn mét.

“Muốn chạy? Không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

La Thiên tung ra một quyền.

Một con rồng đen phá vỡ hư không đuổi theo, hung hãn đập mạnh vào lưng Lục Thiêu.

“A....”

Lục Thiêu đau đớn hét thảm một tiếng, máu tươi phun ra, thân thể giống như sao băng bay thẳng vào phía xa bầu trời.

Biến mất trong phạm vi của Dị Hỏa Tông.

...

Phòng khách nhà họ Sở.

“Còn một chuyện nữa, thuyền của chúng ta trên đường đến thế giới Bản Nguyên gặp phải một cơn bão nước đen, bị hư hỏng, hiện giờ không thể sử dụng được nữa”, Bảo Kiếm Phong nhìn năm vị lão tổ nhà họ Sở nói.

“Bây giờ muốn mượn thuyền gỗ Vạn Niên Dương của nhà họ Sở dùng!”

“Cái này không thành vấn đề!”

Lão tổ của nhà họ Sở gật đầu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Tiền bối, hồ Hỗn Độn Long chẳng phải luôn yên tĩnh hay sao?”

“Tại sao lại đột nhiên xuất hiện bão nước đen?”

Bảo Kiếm Phong lắc đầu: “Cái này lão phu cũng không rõ, dòng nước đen này vốn dĩ rất kỳ dị!”

“Nếu không phải chúng khống chế khẽ nứt không gian, không cho chúng đóng lại, chúng ta làm sao có thể dễ dàng di chuyển như thế được!”

“Một trận bão nước đen mấy vạn năm cũng không chắc xuất hiện một lần, xác suất gặp nó 2 lần trong đời người là khá nhỏ!”

Lão tổ nhà họ Sở lập tức hạ lệnh: “Người đâu, chuẩn bị thuyền!”

“Đợi Lục Thiêu về, lập tức xuất phát!”

Sở Y Thủy lập tức lo lắng: “Lão tổ, đợi một chút! Cháu đã đồng ý với anh Diệp. Cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương rồi!”

“Láo xược!”

Lão tổ nhà họ Sở gầm lên: “Làm sao có thể so sánh với việc các tiền bối về Luân Hồi Tông được? Cho dù có dùng, thì cũng phải đợi các tiền bối trở về tông môn trước!”

“Nhưng mà...”

Sở Y Thủy cảm thấy rất ấm ức.

Lời nói chưa xong, Lục Thiêu đã quay lại.

Bảo Kiếm Phong nhìn hắn ta một cái: “Lục Thiêu, tình hình sao rồi? Có phát hiện thể Hỗn Độn không?”

“Sắc mặt cậu sao có chút tái nhợt vậy? Bị thương à?”

Lục Thiêu vội vã lắc đầu: “Không có, là do đệ tử đi quá vội vàng, tiêu hoa nhiều thần lực!”

Hắn cũng không thể nói, mình căn bản không vào được cửa lớn của Dị Hỏa Tông.

Thậm chí.

Còn thua một lão giả của Dị Hỏa Tông?

Hắn không cần mặt mũi nữa à?

Bảo Kiếm Phong nghĩ ngợi mà gật đầu.

Nghĩ cũng đúng, Dị Hỏa Tông sao có thể xuất hiện bảy người có thể Hỗn Độn chứ?

“Đi thôi, chúng ta nên trở lại Luân Hồi Tông rồi!”

...

Ở một bên khác, Diệp Bắc Minh vừa hướng dẫn các sư tỷ sử dụng thần lực Hỗn Độn, che đậy đi khí tức của thể Hỗn Độn.

Vừa mới bước ra khỏi mật thất.

“Đại nhân!”

La Thiên đã đợi ở bên ngoài rất lâu.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Vừa rồi là ai đến?”

La Thiên lắc đầu: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Người đâu rồi?”

“Chạy mất rồi, có lẽ sẽ không quay lại nữa!”

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời: “Có biết thân phận của đối phương không?”

“Không biết!”, La Thiên vẫn lắc đầu.

“Ông ấy...”

Diệp Bắc Minh bất lực.

Lúc này, Nha Nha xuất hiện trước mặt: “Anh Diệp, một chị gái xinh đẹp tên là Hướng Ly Ly muốn gặp anh!”

Một lát sau, Diệp Bắc Minh nhìn thấy Hướng Ly Ly ở trong phòng khách.

Cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì có chút ngại ngùng, vội vàng đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, tôi đến xin lỗi thay Y Thủy!”

“Thật xin lỗi, thuyền gỗ Vạn Niên Dương của nhà họ Sở tạm thời không thể cho anh mượn được, một vị trưởng lão của Luân Hồi tông cần sử dụng nó, thế nên lão tổ nhà họ Sở đem cho người của tông môn sử dụng rồi!”

“Nhưng không sao, nhiều nhất là nửa năm, thuyền gỗ Vạn Niên Dương có thể quay lại!”

“Vậy nên, tôi phải đợi nửa năm?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

“Đúng vậy!”

Hướng Ly Ly mang vẻ mặt áy náy: “Anh Diệp, tôi thay mặt Y Thủy xin lỗi anh!”

“Không cần, cô Y Thủy vốn dĩ không nợ nần tôi cái gì cả, mà là tôi nợ cô ấy!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Để tôi nghĩ cách khác vậy!”

“Anh Diệp...”

Hướng Ly Ly còn muốn nói gì đó.

Đột nhiên, phía sau lên vang lên một âm thanh khác: “Anh Bắc Minh, thuyền gỗ Vạn Niên Dương mà anh cần dùng, Tiên Nhi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi!”

“Anh Bắc Minh nếu cần thì bây giờ có thể đi hồ Hỗn Độn Long luôn!”

Hướng Ly Ly quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tràn đầy địch ý: “Giang Tiên Nhi, là cô!”

Giang Tiên Nhi cười tươi như hoa bước vào, ánh mắt gợi tình nhìn Diệp Bắc Minh: “Sở Y Thủy cũng thật là mưu mô, ôm đùi Luân Hồi Tông rồi còn cố ý trêu đùa anh Anh Bắc Minh!”

Vừa nói.

Cô ta vừa nhảy nhót, nắm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh.

“Chỉ có Tiên Nhi là tốt nhất, Tiên Nhi mới thương anh Bắc Minh thật lòng!”
Chương 1969: Ngạc nhiên, bất ngờ, căm phẫn không?

“Giang Tiên Nhi, rốt cuộc cô có ý gì?”

Hướng Ly Ly cau mày.

Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt của người vô tội: “Cô Hướng, tại sao cô lại cứ nhằm vào tôi thế?”

“Giang Tiên Nhi tôi thứ nhất không làm hại người khác, thứ hai không ảnh hưởng đến ai”.

“Tôi chỉ là muốn giúp anh Bắc Minh mà thôi, cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

Vừa nói.

Trong đôi mắt đẹp của Giang Tiên Nhi vậy mà lại có những giọt nước mắt long lanh

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với dáng vẻ đáng thương mà nói: “Anh Bắc Minh, anh nói đi! Em rốt cuộc đã sai ở đâu?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh lộ ra một tia dịu dàng: “Cô không sai, là cô ấy hiểu lầm cô mà thôi!”

“Cảm ơn anh Bắc Minh đã thấu hiểu!”

Đôi mắt của Giang Tiên Nhi lóe lên một tia phấn khích, sâu trong đáy mắt hiện lên ý cười đắc ý.

Không ai có thể đỡ được mỹ nhân kế của cô ta.

“Diệp Bắc Minh, người phụ nữ này có vấn đề rất lớn...”, Hướng Ly Ly còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Bắc Minh cắt ngang: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô Hướng, tôi tự có chừng mực!”

Sau đó vẫy vẫy tay: “Người đâu, tiễn khách!”

Hướng Ly Ly giận đến giậm chân: “Được, đây là do anh tự lựa chọn!”

“Đến lúc đó chịu thiệt thì đừng trách tôi không cảnh cáo anh trước!”

Sau đó tức giận xoay người đi.

Một giây sau, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: “Nhóc con, tôi cần nhắc cậu, Giang Tiên Nhi này không hề đơn giản!”

“Mục đích cô ta tiếp cận cậu, không đơn thuần!”

Diệp Bắc Minh lặng lẽ cười, truyền âm trả lời: “Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, tôi chỉ cần thuyền gỗ Vạn Niên Dương để tới hồ Hỗn Độn Long tìm tin tức của các sư tỷ!”

“Còn về việc cô ta có mục đích gì, tôi không hề quan tâm!”

“Thì ta tên nhóc cậu sớm đã nhìn ra!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười châm biếm: “Có điều, Hướng Ly Ly cô gái này tấm lòng lương thiện, cậu để cô ấy hiểu lầm rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích sau!”

Truyền âm vừa kết thúc.

Giang Tiên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa: “Anh Bắc Minh, thuyền gỗ Vạn Niên Dương đi hồ Hỗn Độn Long đang đợi ở lối vào, có cần đi luôn bây giờ không?”

Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn cô ta: “Cô rất vội sao?”

“Em...”

Đôi mắt đẹp của Giang Tiên Nhi khẽ ro rút, vội vàng cười giải thích: “Em đang lo lắng làm lỡ chuyện của anh Bắc Minh, người ta cũng là lo nghĩ cho anh mà thôi!”

“Chờ tôi một chút, lập tức xuất phát!”

Diệp Bắc Minh xoay người, quay về mật thất, dặn dò với các sư tỷ vài câu.

Lại đi đến trước mặt La Thiên, căn dặn một câu: “La Thiên, trong thời gian tôi vắng mặt này, có bất cứ người nào dám ra tay với Dị Hỏa Tông!”

“Giết hết cho tôi!”

“Đại nhân, cậu yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có ai dám động vào Dị Hỏa Tông dù chỉ một chút!”, La Thiên quỳ một gối, trịnh trọng trả lời.

Diệp Bắc Minh và Giang Tiên Nhi vừa rời khỏi Dị Hỏa Tông!

Hướng Ly Ly bên này đã nhận được tin tức.

“Cái gì? Anh ta thật sự đến hồ Hỗn Độn Long rồi?”, Hướng Ly Ly lo lắng dậm chân.

“Đồ ngốc này, Giang Tiên Nhi kia nhất định có vấn đề, bất kỳ người đàn ông nào qua lại với cô ta, sau cùng đều biến mất một cách khó hiểu!”

“Gần đây nhất, chính là cái tên Tô Cuồng kia, sau khi rời khỏi nhà họ Giang thì biến mất một cách quái lạ!”

“Trong tay chúng ta không phải có một miếng Vạn Niên Dương sao? Đi, chúng ta qua đó xem!”

Lão giả báo tin bị dọa sốc.

Trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Tiểu thư, cô điên rồi!”

“Hồ Hỗn Độn Long sâu không thể lường được, trong đó gần như tràn ngập nước đen!”

“Chỉ là một miếng Vạn Niên Dương nhỏ bé mà thôi, cùng lắm chỉ có thể làm thành một chiếc thuyền nhỏ, ngộ nhỡ xảy ra việc gì, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn đó!”

...

Sau nửa ngày, Diệp Bắc Minh và Giang Tiên Nhi đi tới một vết nứt không gian dài ngàn mét.

Điều quỷ dị là.

Vết nứt không gian này không có bất kỳ dao động năng lượng nào, giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó mở ra.

Ở nơi sâu của khe nứt không phải không gian của hư vô.

Ngước mắt nhìn chỉ thấy một mặt nước đen không điểm cuối, đen tối như mực, sâu không thấy đáy.

“Anh Bắc Minh, đây là lối vào của hồ Hỗn Độn Long, hồ này rất lớn, cũng được gọi là Hỗn Độn Hải, Hỗn Độn Chi Hải!”

“Nó dẫn đến các thế giới các nhau, nước đen này vô cùng kỳ quái, không có bất kỳ võ giả nào có thể bay trên vùng nước đen này!”

“Vả lại còn có một điểm, đó là một khi võ giả bị rơi xuống đây, cho dù là cảnh giới Đạo Tổ, cũng sẽ không bò lên được!”

Giang Tiên Nhi giới thiệu.

Sau đó chỉ về một con thuyền lớn màu đen như mực ở phía xa.

Con tàu dài khoảng trăm mét, cực kỳ cổ kính.

“Con tàu này, được làm từ gỗ Vạn Niên Dương!”

“Gỗ Vạn Niên Dương cực kỳ hiếm thấy, toàn bộ thế giới Bản Nguyên cũng không tìm được bao nhiêu khúc. Chỉ có dùng loại gỗ này chế tạo ra thuyền, mới có thể đi lại trên mặt nước đen!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, bước lên thuyền Vạn Niên Dương.

Âm khí cực nặng, giống như con thuyền của tử thần vậy.

“Anh Bắc Minh, em đưa anh lên tàu xem nhé!”

Giang Tiên Nhi cười nói.

Hai người vừa bước lên thuyền thì boong thuyền liền xuất hiện vài bóng người.

“Sao bọn họ cũng ở đây?”

Người trước mắt, chính là cháu của cửu trưởng lão Vô Cực Tông, Tôn Nhiễm, và chồng cửa cô ta là Nguyên Lập.

Con gái của phó tông chủ Lôi Minh Tông, Chu Phù Dung và chồng của cô ta Tiêu Lăng Thiên.

Chị họ của Giang Tiên Nhi, Giang Tuyên Nhi và chồng là Vương Lỗi.

Trước đó họ đã từng gặp nhau ở lầu Thiên Kiêu.

Sáu người nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nở nụ cười nói: “Anh Diệp, nghe nói anh có việc cần đi hồ Hỗn Độn Long, thế nên chúng tôi đặc biệt tới giúp anh đây!”

“Anh Diệp, lần trước là tôi không đúng, xin lỗi anh!”

Giang Tuyên Nhi cười khẽ, cho Diệp Bắc Minh đủ thể diện.

Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Bắc Minh, bọn họ đều là bạn tốt của em, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ được không?”

“Được!”

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

“Đi thôi, anh Bắc Minh, em đã chuẩn bị xong yến tiệc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”

Giang Tiên Nhi hạ lệnh cho thuyền xuất phát, kéo tay Diệp Bắc Minh đi vào bên trong thuyền.

Bên ngoài thuyền Vạn Niên Dương một màu đen tuyền nhưng bên trong lại hoa lệ nguy nga, chế tạo giống như một cung điện vậy.

Một bàn thức ăn, rực rỡ đủ loại.

Giang Tiên Nhi ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, thân thể yêu kiều nép sát vào người anh, rót một ly rượu: “Chúng ta cùng chúc anh Bắc Minh một ly nào, sau này mọi người đều là bạn!”

Tôn Nhiễm, Nguyên Lập.

Chu Phù Dung, Tiêu Lăng Thiên.

Giang Tuyên Nhi, Vương Lỗi.

Sáu người đồng thời nâng ly, trên môi nở nụ cười thân thiện.

Diệp Bắc Minh cảm thấy thật buồn cười, anh muốn xem xem, những người này rốt cuộc muốn làm gì.

Trong giấy phút anh nâng cốc lên, hàn ý lóe lên trong mắt: “Hóa Công Tán, không mùi không vị?”

“Đáng tiếc là, các người không biết tôi có y thuật kinh thiên động địa, càng không biết thân thể tôi bách độc bất xâm!”

“Anh Bắc Minh, anh uống đi!”

Vẻ mặt Giang Tiên Nhi mong chờ.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Được!”

Cầm lấy ly rượu Hóa Công Tán, một hơi uống cạn.

Trong mắt Giang Tiên Nhi và sáu người kia xẹt qua một tia cười đắc ý.

“Tốt! Anh Diệp tửu lượng cao!”

Tôn Nhiễm khen ngợi một câu: “Tôi kính anh Diệp một ly nữa!”

Giang Tiên Nhi lại rót đầy ly.

Diệp Bắc Minh vẫn như cũ, một hơi uống hết.

Rượu qua ba tuần.

Giang Tuyên Nhi đột nhiên cười phá lên: “Tiên Nhi, chị thấy thằng nhóc này ăn uống cũng khá rồi đấy, rốt cuộc lúc nào mới ra tay đây?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi lộ ra nụ cười mê hoặc: “Chị họ, đừng vội chứ!”

“Anh Bắc Minh đang đắm chìm trong hạnh phúc, để anh ấy thoải mái thêm một chút nữa không được à? Tại sao lại muốn phá vỡ giấc mộng đẹp của anh ấy sớm như vậy?”

Diệp Bắc Minh đặt ly rượu xuống: “Các người có ý gì?”

“Ha ha ha...”

Mấy người nhịn không được mà cười lớn.

Khuôn mặt Giang Tuyên Nhi lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Diệp Bắc Minh, anh tưởng rằng Giang Tiên Nhi thật sự thích anh sao?”

“Chết đến nơi rồi mà còn không biết? Anh cũng không tiểu một bãi rồi tự soi mình trong đó đi, Tiên Nhi dựa vào cái gì mà thích anh?”

Giang Tiên Nhi che miệng cười lạnh, đôi mắt đẹp hiện lên một tia đùa cợt: “Diệp Bắc Minh, ngạc nhiên, bất ngờ, căm phẫn không?”

“Tôi thực sự có hứng thú với anh, nhưng chỉ một chút thôi!”

“Cho anh một cơ hội, giao công pháp luyện thể ra đây, tôi sẽ cân nhắc cho anh một cái chết tử tế!”

“Haiz...”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy: “Sống, không phải rất tốt sao?”
Chương 1970: Anh Bắc Minh, em sai rồi!

“Ha ha, Diệp Bắc Minh chết đến nơi rồi còn cứng miệng như vậy à?”

Giang Tiên Nhi lắc đầu, cười lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Các chị em, mời chồng của mọi người ra tay thôi?”

“Được!”

“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau thay chị em mình giành lấy thằng nhóc này!”

Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi nhìn nhau cười xảo trá!

Ba người Nguyên Lập, Tiêu Lăng Thiên, Vương Lỗi siết chặt nắm đấm, nở nụ cười xấu xa đi tới!

“Nhóc con, quỳ xuống rồi lại nói!”

Nguyên Lập sải một bước liền xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đột ngột vỗ xuống một chưởng.

Bùm! Sau một tiếng vang như bị bóp nghẹt, năm ngón tay của Nguyên Lập đã móc lấy bờ vai Diệp Bắc Minh!

Thời điểm tiếp xúc với vai anh.

“A!”

Nguyên Lập lại hét thảm một tiếng, cánh tay vươn ra kia liền nổ tung tại chỗ!

“Chồng à!”

Khuôn mặt thanh tú của Tôn Nhiễm biến sắc.

Nguyên Lập kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, vội vàng lùi bước!

“Không phải anh kêu tôi quỳ xuống sao? Lùi lại làm gì?”, Diệp Bắc Minh cười khẩy trêu tức, vươn tay chụp vào không khí.

Một cỗ lực lượng không thể ngăn cản tóm chặt lấy Nguyên Lập kéo hắn bay về phía anh, tiếp đó không dư thừa lấy một giây mà đánh ra một chưởng!

Phần đầu của Nguyên Lập tức khắc nổ tung!

Hai chân vẫn cong gối quỳ trên đất, chết!

“Chồng ơi!!!”

Tôn Nhiễm khiếp đảm hét lên!

“Làm sao có thể, rõ ràng là anh đã uống Hóa Công Tán rồi mà!”

Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi sợ đến mức không ngừng lui về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Cảnh giới, thực lực của Nguyên Lập tương đương với họ, vậy mà đang sống sờ sờ cứ như vậy bị một chưởng của Diệp Bắc Minh đánh chết!

Diệp Bắc Minh giống như thần chết đi về phía hai người họ: "Đừng sợ, cùng nhau tới đây quỳ xuống đi!”

Nói đoạn hai tay liền vươn về phía trước nắm lấy!

“Đừng mà…”

Trái tim hai người họ như rơi xuống hầm băng, đều tự mình tế ra một thanh bảo kiếm, trong nháy mắt kiếm khí vọt thẳng trời cao!

Diệp Bắc Minh tung ra một quyền chôn vùi tất cả kiếm khí, dư chấn còn lan rộng ra ngoài!

Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi nhếch nhác đập mạnh vào tường phòng như chó chết, phun ra một ngụm máu rồi trượt xuống nền đất!

Diệp Bắc Minh cách không nắm lấy, hai người lại như hai miếng giẻ rách rơi vào trong tay anh: “Cậu Diệp, đừng giết chúng tôi mà… đều là do bọn họ…”

Năm ngón tay thu lại!

Cổ của hai người nổ tung tại chỗ, đầu rơi xuống đất!

Thi thể tùy tiện ném sang một bên!

“Anh…”

Sắc mặt ba người Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi tái nhợt. Cái chết của chồng mình không khiến họ đau lòng bao nhiêu phần, ngược lại mang theo sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Vầng trán Giang Tiên Nhi không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, yêu kiều hét lên: “Các chị em, nếu chúng ta bắt tay kết trận còn có cơ hội giết hắn, báo thù cho chồng của mọi người!”

“Giết!”

Bốn người đồng thời gầm lên!

Tuy rằng đều là phụ nữ nhưng sát khí của họ không hề yếu chút nào!

Họ lập tức chiếm giữ bốn vị trí và tự mình phun ra một ngụm tinh huyết, nhanh nhẹn khắc xuống phù văn máu!

Trong nháy mắt trận pháp đã hoàn thành!

Khung cảnh của cả căn phòng thay đổi chóng mặt, Diệp Bắc Minh tựa hồ đột nhiên rơi vào địa ngục Tu La!

Ánh sáng màu máu ngưng kết bốn phía, hóa thành vô số ác quỷ nhảy bổ tới!

Diệp Bắc Minh giơ tay đấm một quyền, đánh tan tác đàn ác quỷ đang ập tới kia, nhưng ánh sáng đỏ sau khi tiêu tán lại tụ hợp lại thành một nhóm ác quỷ khác lao về phía anh!

Trải qua mấy chục vòng Diệp Bắc Minh phát hiện ra những ác quỷ này vô cùng vô tận!

Cho dù bị anh một quyền đánh tan thì vẫn sẽ nhào tới như cũ!

“Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, đây là trận pháp Dẫn Hồn được luyện hóa từ tinh huyết của của bốn người chúng tôi!”, giọng nói phấn khích của Giang Tiên Nhi vọng tới từ bên ngoài trận pháp.

“Chỉ cần bốn người chúng tôi không chết thì trận pháp này sẽ không bao giờ bị phá hủy!"

“Anh không thể giết hết ác quỷ bên trong đâu! Diệp Bắc Minh anh cứ tận hưởng rồi chết vì kiệt sức đi!”

“Vậy sao?”

Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu!

Anh đột nhiên gầm lên một tiếng: “Quyền Càn Khôn Trấn Ngục!”

Cái bóng khổng lồ cao vạn trượng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện sau lưng anh đấm ra một quyền!

Cái bóng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục theo đó nghiền ép lên, răng rắc! Sau một tiếng vang giòn giã, trận pháp Dẫn Hồn giống như một mặt gương xuất hiện từng vết nứt rạn ra tứ phía rồi nổ tung, tất cả ác quỷ đều gào lên thảm thiết một tiếng và biến mất!

Trận pháp bị cưỡng chế phá vỡ!

Bốn người bị cắn trả, đều phun ra một ngụm máu!

Diệp Bắc Minh ngắm chuẩn hướng của Giang Tiên Nhi, một bước đi tới bóp lấy chiếc cổ trắng ngần của cô ta rồi nhấc lên cao!

“Anh Bắc Minh…. em sai rồi, đừng…”

Giang Tiên Nhi đáng thương cầu xin!

Trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh xuất hiện mười ba cây kim vàng, trong chớp mắt đã đâm sâu vào cơ thể cô ta!

“A! Đau quá, đây là thứ gì? Đau quá… Giết tôi đi, xin anh mau giết tôi đi!”, Giang Tiên Nhi điên cuồng la hét, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Cả người thoắt cả thấm đẫm mồ hôi lạnh giống như vừa vớt lên từ hồ nước!

“Cái này…”

Chứng kiến cảnh này, con ngươi Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi đều co rút lại!

Diệp Bắc Minh không quan tâm tới ba người họ, mà tiện tay ném Giang Tiên Nhi sang một bên: “Nấp lâu như vậy còn chưa định đi ra sao?”

"Ha ha ha! Nhóc con, cậu quả nhiên có chút bản lĩnh đó, vậy mà có thể phát hiện ra sự tồn tại của lão phu?”

Một tiếng cười sảng khoái vang lên từ phía sau ba người họ!

“Kỷ lão cũng tới rồi?”

Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi giật mình, Giang Tiên Nhi thế nhưng không nói cho bọn họ biết.

Vừa ngoảnh đầu nhìn lại!

Kỷ Bách Nghiệp cùng mười mấy người đi vào, liếc nhìn Giang Tiên Nhi đang quằn quại đau đớn lăn lộn trên đất mà nói: “Cậu làm gì với con bé thế? Lão phu ra lệnh cho cậu lập tức thả nó ra!”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: “Yên tâm cô ta không chết được đâu! Bất quá, sống không bằng chết!”

“Nhãi con, lão phu biết cậu có rất nhiều mánh khóe!"

Ánh mắt Kỷ Bách Nghiệp tối sầm lại: “Nhưng lão phu rất có hứng thú đối với công pháp luyện thể giả trong tay cậu!”

“Tự mình giao nộp rồi buông tha cho Giang Tiên Nhi đi! Lão phu cho phép cậu nhảy vào nước đen, không biết chừng may mắn còn thể sống sót!”

"Bằng không, nếu để lão phu thực sự ra tay, cậu có lẽ ngay cả cơ hội toàn thây cũng không còn nữa đâu!”, Kỷ Bách Nghiệp đang dài dòng đe dọa.

Bỗng nhiên.

“Kỷ lão, bắt được một người phụ nữ!”

Một người đàn ông trung niên của Đạo tông áp giải Hướng Ly Ly bị trói như bó giò tiến vào: “Người phụ nữ này vậy mà chèo một chiếc thuyền được chế tạo từ gỗ Vạn Niên Dương ngay phía sau thuyền của chúng ta!”

“Đi cùng còn có một ông già, trong quá trình phản kháng thì bị đánh chết rồi!”

“Cô Hướng?”

Kỷ Bách Nghiệp nhận ra Hướng Ly Ly: “Cô đi theo chúng tôi làm gì? Diệp Bắc Minh, xem ra trong tay lão phu lại có nhiều thêm một quân cờ rồi!”

“Sao cô lại tới đây?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.

Khóe miệng Hướng Ly Ly còn dính máu tươi, yếu ớt đáp: “Xin lỗi, tôi gây thêm rắc rối cho anh rồi”.

Sau đó liền đảo mắt nói: “Kỷ Bách Nghiệp, ông tốt nhất vẫn nên thả tôi ra!”

"Nếu không, nhà họ Hướng sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.

“Vậy sao?”

Kỷ Bách Nghiệp vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ: “Tuy rằng nhà họ Hướng cũng có một vị Đạo Tổ, nhưng làm sao biết được là cô chết trong tay lão phu đây?”

“Nhãi con, lão phu đếm tới ba, khôn hồn thì giao công pháp luyện thể giả ra đây!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Diệp Bắc Minh không hề có bất kỳ phản ứng gì!

Kỷ Bách Nghiệp có chút tức giận: "Ném cô Hướng đây vào nước đen!”

“Vâng!”

Người đàn ông trung niên đến từ Đạo tông bước ra khỏi phòng.

Diệp Bắc Minh tiến lên muốn đuổi theo ông ta!

“Nhóc con, giờ mới nóng ruột à?”

Kỷ Bách Nghiệp cười đùa, trực tiếp đánh về phía Diệp Bắc Minh, một chiếc dùi đen kịt cực kỳ sắc bén đâm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh!

Uy lực một đòn của cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ không cần bàn cãi thêm!

Một cảm giác khủng hoảng ập tới!

Đối mặt với Đạo Tổ trung kỳ, Diệp Bắc Minh không rảnh để ý nhiều như vậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!

Một kiếm chém ra!

Đi kèm tiếng rồng gầm vang là một con huyết long lao tới!

Khoảnh khắc nhìn thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng con huyết long kia, Kỷ Bách Nghiệp sững sờ trong giây lát, không hiểu sao lại cảm thấy nguy cơ chưa từng có!

Tình thế chiến đấu chớp mắt thay đổi nghiêng trời lệch đất, không có thời gian dư thừa cho phép ông ta cân nhắc thêm!

Huyết long đã lao tới!

“Bịch!”

Kỷ Bách Nghiệp gầm một tiếng!

Chiếc dùi đen trong tay đập thẳng vào đầu huyết long!

Một luồng năng lượng bùng nổ, toàn bộ căn phòng nổ tung, Kỷ Bách Nghiệp cũng bị bắn ngược ra ngoài!
Chương 1971: Con gái xuất hiện

“Phụt!”

Hơn mười người đi cùng của Đạo Tông cũng bị chấn động đến phun ra một ngụm máu tươi.

Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi ba người ở gần nhất, hét thảm lên một tiếng rồi hóa thành một làn sương máu.

Chỉ có Giang Tiên Nhi, thân thể tỏa ra một tầng ánh sáng quỷ dị, ngăn cản phần lớn sức mạnh kia.

Kỷ Bách Nghiệp cũng giống vậy, lùi lại bảy tám bước, dùi đen trong tay không ngừng run rẩy: “Năng lượng thật cường đại! Còn nói mình là luyện thể giả?”

“Còn thanh kiếm trong tay cậu nữa, lão phu đều muốn có!”

Ông ta đuổi theo Diệp Bắc Minh ra đến khoang thuyền.

Nhân lúc huyết long đang ngăn cản Kỷ Bách Nghiệp, Diệp Bắc Minh đã lao lên boong thuyền.

Người đàn ông trung niên của Đạo Tông đi tới mép thuyền, vung tay ném Hướng Ly Ly ra ngoài.

Gương mặt xinh đẹp của Hướng Ly Ly trở nên tái nhợt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Một khi rơi xuống dòng nước đen này, chỉ có một đường chết.

Diệp Bắc Minh lập tức dùng ảnh thuấn, tiến lên một bước.

Vào khoảnh khắc Hướng Ly Ly chuẩn bị chạm vào mặt nước đen, một vòng tay mạnh mẽ vòng qua eo cô ta, Hướng Ly Ly mở to mắt nhìn thì kinh ngạc phát hiện: “Anh Diệp!”

Grào!

Một con huyết long lao ra, hung hãn đập mạnh vào mặt nước đen.

Rầm rầm rầm!

Sóng khí phản chấn, hai người bay lên không trung, chầm chậm đáp xuống mép thuyền.

“Cậu...’

Người đàn ông trung niên của Đạo Tông kinh hãi, giật mình đánh ra một chiêu hướng về phía Diệp Bắc Minh.

Phụt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua, người đàn ông trung niên lập tức biến thành một màn sương máu, máu tươi hội tụ trên thân kiếm.

“Qủa nhiên là kiếm tốt! Máu tươi ngung tụ, tiếng vang không ngừng!”

Kỷ Bách Nghiệp lao ra khỏi ca bin cũng không tức giận mà lên tiếng khen ngợi: “Diệp Bắc Minh, kiếm này nhất định có kiếm linh mạnh mẽ!”

“Diệp Bắc Minh, lão phu cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao công pháp luyện thể và thanh kiếm này ra đây!”

“Lão phu cho cậu một cái chết tử tế!”

“Bằng không, lão phu bắt cậu sưu hồn, bảo đảm khiến cậu sống không bằng chết!”

Diệp Bắc Minh không hề khách khí, cười lạnh nói: “Một chữ thôi, cút!”

“Tôi thấy cậu đúng là muốn chết!”

Kỷ Bách Nghiệp lửa giận ngút trời, dậm chân lao về phía anh.

Diệp Bắc Minh thả Hướng Ly Ly xuống: “Lui về khu vực an toàn!”

Kiếm khí quét qua, dây buộc trên cơ thể cô ta đều lứt lìa.

“Được...”

“Tiểu tháp, tự tôi đối phó với Kỷ Bách Nghiệp e rằng có chút khó khăn, mặc dù nắm chắc bảy phần có thể giết chết ông ta!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, bổn tháp có thể ra tay!”

“Nhưng cậu phải cân nhắc một điều, chúng ta đang ở trên thuyền gỗ Vạn Niên Dương, một khi bổn tháp ra tay, khi giết Kỷ Bách Nghiệp thì con thuyền này cũng sẽ bị phá hủy!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”

Đồng thời cùng lúc đó, Kỷ Bách Nghiệp cũng đã ra tay: “Dùi Huyền Phách, đập chết hắn cho lão phu!”

Rầm!

Dùi Huyền Phách thế như trẻ tre, hướng thẳng về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nháy mắt đặt trước đầu, một âm thanh lớn vang lên, khóe miệng Diệp Bắc Minh tê dại.

Cả người bị rung chấn đẩy lùi về phía sau hơn 10 mét.

xoạt!

Còn chưa đợi anh kịp hít thở, Dùi Huyền Phách lại một lần nữa giống như sao băng lao tới.

“Lại tới? Nổ cho ông!”

Sức mạnh Diệp Bắc Minh ngưng tụ, một kiếm chém ra.

Khoảnh khắc hai bên chạm vào nhau, rắc rắc một tiếng, Dùi Huyền Phách vậy mà xuất hiện một vết nứt sau đó trực tiếp nổ tung.

“Mẹ kiếp! Đây chính là đạo khí mà lão phu dùng tinh huyết vạn năm để tế ra đó, thế mà lại bị mộ thằng ranh con phá hoại!”

Kỷ Bách Nghiệp nổi trận lôi đình: “Thanh kiếm này của mày đúng là thanh kiếm cực phẩm, đưa đây cho lão phu!”

Thần lực ngưng tụ, phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, giống như sóng thần lao nhanh tới.

Diệp Bắc Minh khẽ nheo mắt, giơ tay lên dùng kiếm chém mạnh về phía trước.

“Phụt...”

Kỷ Bách Nghiệp giống như bị sét đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.

Ông ta lập tức tỉnh táo lại từ cơn giận: “Mày... mày còn nói không phải luyện thể giả? Con mẹ nó!”

“Nếu đã như vậy, lão phu sẽ dùng đến phép tắc để giết mày!”

Kỷ Bách Nghiệp điên cuồng ngưng tụ thần lực trong cơ thể.

Chính lúc đó.

Gió bão gầm gừ xung quanh thuyền Vạn Niên Dương, hư không sấm sét chớp nháy ầm ầm.

Một cỗ sức mạnh phép tắc được ngưng tụ, tất cả mọi thứ trên boong thuyền nổ tung biến thành bột phấn.

Thuyền gỗ Vạn Niên Dương rung chuyển dữ dội.

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được nguy hiểm sắp tới.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, với thực lực của cậu hiện tại, e rằng không thể đỡ được sức mạnh phép tắc của cảnh giới Đạo Tổ!”

“Ông ta sẽ cần một thời gian nhất định để mở rộng lĩnh vực phép tắc, ngăn cản ông ta lại!”

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, lao về phía Kỷ Bách Nghiệp.

Khi chỉ còn cách ông ta khoảng 100 bước, bất kể anh sử dụng năng lực gì, đều bị gạt bỏ ra bên ngoài.

Trước mặt rõ ràng là không khí, nhưng lại giống như một hàng rào thép kiên cố không thể vượt qua.

Cho dù là sử dụng Ảnh Thuấn, cũng không được.

“Tiểu tạp chủng, đây là lĩnh vực phép tắc của lão phu, mày tưởng mày có thể xông vào sao? Chuẩn bị chết đi!”

Sắc mặt Kỷ Bách Nghiệp điên cuồng: “Có thể ép lão phu dùng chiêu này, mày cũng đủ tự hào rồi!”

Cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc: “Không quan tâm nữa, huyết long! Ra đây!”

Âm thanh vang vọng cõi đất trời.

Một giây sau.

Phía trên hư không của thuyền Vạn Niên Dương xuất hiện một con huyết long khổng lồ, từ trên nhìn xuống như thể là vua của thiên hạ.

“Đập nát nó cho tao!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dùng toàn lực chém xuống.

Con huyết long khổng lồ dài vạn trượng giống như sao băng lao xuống, phá vỡ mọi vật cản.

Lĩnh vực phép tắc của Kỷ Bách Nghiệp bị xuyên thủng tại chỗ, huyết long hung hãn đạp mạnh vào ngực ông ta.

“A...”

Kỷ Bách Nghiệp hét lên thảm thiết, chỗ bị huyết long đạp vào lập tức bị đục thủng một lỗ.

Ông ta sợ hãi cúi đầu xuống, nhìn bộ ngực bị huyết long đâm thủng: “Tiểu tạp chủng... mày... mày dám...phụt...”

Hai đầu gối của ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Thân thể run rẩy dữ dội.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Diệp Bắc Minh vậy mà lại có thể giết ông ta!

“Ha ha ha... lão phu tính sai rồi, cho dù hôm nay có chết ở đây, cũng phải kéo mày cùng xuống địa ngục!”

Kỷ Bách Nghiệp thật sự phát điên rồi.

Chút sức mạnh cuối cùng ngưng tụ về đan điền.

Một giây sau.

Rầm rầm rầm!

Tự bạo!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rút: “Đạo Tổ tự bạo! Mẹ nó chứ!”

Anh dùng tốc độ nhanh nhất lùi về cuối boong thuyền, một tay nắm lấy Hướng Ly Ly và nhảy về chiếc thuyền nhỏ, khí tức Hỗn Độn tỏa ra bao trùm con thuyền.

Một giây sau.

Con thuyền nhỏ trực tiếp bị chấn bay ra xa, hai người bị ép chặt vào nhau, không biết đã lăn lộn bao nhiêu vòng.

Cuối cùng, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Khí tức Hỗn Độn tan đi, con thuyền nhỏ bị chấn bay hàng chục km.

Trước mặt đều là vùng nước đen, một đám mây hình nấm cuộn trào bay lên trời, chiếu sáng cả một mảnh không gian.

“Kỷ Bách Nghiệp chết rồi?”

Đôi mắt đẹp của Hướng Ly Ly ánh lên những đám mây hình nấm đang rực lửa, đồng tử không ngừng co rút.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Võ giả lựa chọn tự bạo, thần hồn cũng bị tiêu diệt!”

Hướng Ly Ly không ngừng run rẩy: “Anh Diệp. Anh rốt cuộc có thực lực gì?”

“Vậy mà... ừng ực...”

Nuốt mạnh một ngụm nước miếng: “Lại có thể ép cho cảnh giới Đạo Tổ tự bạo?”

Diệp Bắc Minh lắc lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nữa, vẫn là nghĩ cách nên rời khỏi đây như thế nào đi!”

Lúc này.

Một chiếc thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét xuất hiện cách đó mười dặm, trên boong thuyền có một đám nam nữ trẻ tuổi.

Trên đầu họ tung bay một lá cờ cổ xưa.

“Có người tự bạo?”

“Xem khí tức hình như là cảnh giới Đạo Tổ?”

Truyên boong thuyền, đám thanh niên nghị luận sôi nổi, bị đám mây hình nấm thu hút.

Đột nhiên.

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên, nhìn chằm chằm về phía đám người, đặc biệt là hai cô gái trong nhóm: “Tôn Thiến? Đông Phương Xá Nguyệt? Sao bọn họ lại ở đây?”

“Nhóc con, cậu nhìn kĩ xem, là Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Máu huyết trong người Diệp Bắc Minh sục sôi, phút chốc mới phản ứng lại: “Đây là!!! Tâm Nhi, Nặc Nhi!!!”

“Con gái của tôi, chúng là con gái của tôi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK