Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Trở về nhà họ Chu

“Bắc Minh, anh không sao chứ?”

“Chúng ta ở nhà nghe nói vua Giang Nam chết rồi, bị một người phụ nữ có lai lịch đáng sợ giết chết”.

“Anh Bắc Minh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Cả một nhà ba người đều sốt ruột nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Chú Chu, vua Giang Nam quả thực đã chết rồi, người phụ nữ mà mọi người nói đến chính là sư tỷ của cháu”.

“Sư tỷ của cháu?”

Trên mặt cả ba người đều lộ vẻ khó hiểu.

Diệp Bắc Minh đành phải giải thích, đó là sư tỷ của anh khi học võ nghệ ở núi Côn Luân, còn về lai lịch cùng bối cảnh thân phận thì cũng không giới thiệu quá nhiều.

“Hóa ra là như vậy”.

Chu Thiên Hạo gật đầu.

Chu Nhược Giai lo lắng nói: “Nhưng mà, vua Giang Nam cũng chết rồi, anh Bắc Minh anh sẽ không có việc gì chứ, em cảm thấy rất lo lắng”.

“Nhược Giai em yên tâm đi, anh không sao, không có ai có thể động được vào anh cả”, Diệp Bắc Minh mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ vỗ nhẹ để cô yên tâm.

Chu Nhược Giai lúc này mới thở phào một hơi.

Diệp Bắc Minh lại tiếp tục hỏi: “Chú Chu, cái chết của bố mẹ và anh trai cháu, chú biết được tin tức gì không?”

“Chú chỉ biết hai võ giả đó là người bên cạnh của vua Giang Nam, những cái khác thì chú không tra ra được”, Chu Thiên Hạo lắc đầu.

“Xem ra, chỉ đành phải tìm cách khác thôi”, Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh không ngờ được, cái chết của bố mẹ mình lại kéo ra nhiều chuyện đến như vậy, cả vua Giang Nam cũng không thoát được.

“Đúng rồi, chú nhớ là khoảng thời gian lúc bố mẹ cháu mất, vua Giang Nam đi lại với bên gia tộc Kim Lăng rất nhiều”, Chu Thiên Hạo bỗng nói.

“Bên Kim Lăng?”, Diệp Bắc Minh thoáng giật mình.

Chu Thiên Hạo gật đầu: “Đúng vậy, Bắc Minh, sư tỷ của cháu còn dám giết cả vua Giang Nam, ắt hẳn không phải là người tầm thường, nếu cháu muốn tiếp tục điều tra, nói không chừng thực sự có thể tìm ra được nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu”.

“Kim Lăng... được, cháu biết rồi”, Diệp Bắc Minh ghi nhớ trong lòng, có thời gian anh sẽ chuẩn bị đi Kim Lăng điều tra một chút.

“Reng reng reng...!”

Lúc này, điện thoại của Chu Nhược Giai vang lên: “Alo, a... mọi người đến Giang Nam rồi à?”

“Mình... nhà của mình đang có chút việc, hay là thôi vậy”.

“Hả? Cái này... ừm, để mình suy nghĩ một chút”, vẻ mặt Chu Nhược Giai hơi khó xử sau đó ngắt điện thoại.

Diệp Bắc Minh thấy vậy thì quan tâm hỏi: “Nhược Giai, em sao thế?”

“Bạn học đại học của em đến Giang Nam rồi, còn nói muốn mời em đi ăn cơm”, Chu Nhược Giai nói rõ nguyên nhân, trong tình huống này, cô không thực sự muốn tham gia buổi họp lớp này cho lắm, hơn nữa Diệp Bắc Minh trở về, cô còn muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.

Diệp Bắc Minh dường như nhìn ra được nỗi khó xử của cô, liền cười nói: “Sao thế, cùng lắm thì anh đi với em”.

“A, thật không?”, Chu Nhược Giai lập tức trở nên vui vẻ.

“Ừm, anh không phải là vị hôn phu của em à?”, Diệp Bắc Minh cười nói.

“Vậy thì tốt quá, em đi thay quần áo”, hai mắt Chu Nhược Giai sáng bừng lên, vội vàng chạy về phòng, thay đổi một bộ đồ khác, còn trang điểm nhẹ, nổi bật cả khí chất của mình lên.

“Lái xe của chú đi đi”.

Chu Thiên Hạo cười mím chi bước đến, còn cầm chìa khóa chiếc xe Audi A8 ném sang cho Diệp Bắc Minh.

Nhìn hai người rời đi, sắc mặt Lý Hải Hà lập tức thay đổi, nhìn sang Chu Thiên Hạo nói: “Ông xã, ông thực sự tính để chúng nó ở bên nhau sao?”

“Sao thế?”

Chu Thiên Hạo cảm thấy bà xã nhà mình hơi lạ. Từ lúc mà Diệp Bắc Minh bước chân vào căn biệt thự, Lý Hải Hà đã không tỏ vẻ quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.

Lý Hải Hà nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Thằng bé Bắc Minh này, chúng ta nhìn nó khôn lớn, nhưng mà nó có thực sự phù hợp với Nhược Giai không?”

“Vừa mới trở về đã giết người, còn có sư tỷ gì đó của của nó nữa, chúng ta gần như không hề quen biết, lại còn giết chết vua Giang Nam”.

“Đó chính là vua Giang Nam đấy, người bình thường như chúng ta làm sao mà dây vào được?”

“Nếu như việc này này bại lộ ra, nhà chúng ta biết phải làm sao? Có khi nào sẽ bị liên lụy không?”, Lý Hải Hà rất lo lắng nói: “Kỳ thực, Bắc Minh không trở lại còn tốt hơn, Nhược Giai gả cho Triệu Thái cũng không phải là...”.

“Bà ngậm miệng lại!”

Chu Thiên Hạo giận run lên, chỉ thẳng vào mũi Lý Hải Hà mắng: “Triệu Thái cho bà uống thuốc gì à, bà lại nói ra được những lời như vậy?”

“Nếu như con gái gả cho Triệu Thái thì mới đúng là nhảy vào hố lửa”.

“Vậy Diệp Bắc Minh thì sao?”, Lý Hải Hà tức giận nhìn chằm chằm Chu Thiên Hạo: “Nó thực sự là con trai của anh em kết nghĩa của ông à? Ông đừng tưởng tôi không biết, Diệp Bắc Phong đúng là con trai của cậu bảy Diệp, nhưng Diệp Bắc Minh chỉ là đứa nhỏ năm đó được nhặt về”.

“Một đứa con hoang được nhặt về, ông đừng để...”.

“Bốp...!”

Chu Thiên Hạo nghe thấy câu này liền vung một cái tát lên mặt Lý Hải Hà: “Bà ngậm miệng lại cho tôi! Việc này không được nói bừa”.

“Hay lắm, ông đánh tôi, ông vì một đứa con hoang mà đánh tôi? Hu hu hu...”, Lý Hải Hà uất ức bật khóc.

Chu Thiên Hạo lo lắng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại chạy đến phía cửa chính, nhìn thấy hai người Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai đã lái chiếc Audi A8 rời đi, bóng chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của biệt thự thì mới thở phào một hơi.

“Bà còn nói năng linh tinh thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ không chỉ đánh bà, mà còn giết luôn cả bà”, hai mắt Chu Thiên Hạo giật giật, con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lý Hải Hà.

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”

“Thân thế của Bắc Minh, bà còn dám nhắc đến một câu nữa để xem tôi có giết bà hay không?”

“Ông...”.

Lý Hải Hà đần ra, bản thân gả cho Chu Thiên Hạo đã hai mươi mấy năm, mà đối phương lại vì một đứa con hoang mà muốn giết bà ấy.

...

Long Đô

Sâu bên trong một trang viên xa hoa nào đó.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ võ hiệp, trông vô cùng uy nghiêm.
Chương 22: Thu lại ý đồ của anh

Một tay ông ta đang nghe điện thoại, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt thay đổi liên tục: “Được, tôi biết rồi”.

Ngắt điện thoại, người đàn ông trung niên uy nghiêm mở miệng: “Bất Hối thất bại rồi!”

“Thanh Long và Chu Tước liên thủ với nhau, bị hai vị tông sư bên cạnh Vương Như Yên đánh lui”.

“Bọn họ hình như là người trong môn của Lão Quỷ Thục Trung!”

Ở trước mặt ông ta có một người đàn ông nho nhã đang ngồi, trên người ông ta mặc bộ đồ Trung Sơn, nghe thấy lời này liền khó tin nói: “Lão Quỷ Thục Trung?”

“Ông ta không phải đã chết rồi sao?”

“Thế nào mà ông ta vẫn còn sống?”

“Anh Lăng, tôi nhớ năm đó là anh tự mình dẫn đội, truy sát Lão Quỷ Thục Trung đi vào trong núi Côn Luân...”.

Người đàn ông uy nghiêm chính là chiến thần Lăng Phong danh tiếng lẫy lừng của Long Quốc!

Chiến thần Lăng Phong lắc đầu: “Ông ta bỏ chạy vào trong đó, người bên trong...”.

Ông ta trầm mặc một hồi mới nói: “Tôi cho rằng ông ta sẽ không ra ngoài nữa”.

“Như vậy xem ra, Vương Như Yên đã từng đi vào trong đó, hơn nữa còn ở trong đó mấy năm”, người đàn ông trung niên nhíu chặt lông mày, sắc mặt của ông ta mang vẻ nghiêm trọng: “Nói như vậy thì Diệp Bắc Minh rất có khả năng là một đệ tử của người nào đó trong chín mươn chín người kia!”

“Năm năm trước không giết được cậu ta, bây giờ có muốn giết cũng e là rất khó”.

“Cậu ta giờ đã là tông sư!”

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng.

Ông ta quay người nhìn về phía chiến thần Lăng Phong: “Giúp tôi một lần nữa nhé?”

“Nhưng cậu ta là...”, chiến thần Lăng Phong nhíu mày.

Trên gương mặt của người đàn ông trung niên thoáng qua vẻ dằn vặt, sau đó nghiến răng nói: “Cậu ta không chết, người chết sẽ là tôi, anh cũng biết đó, nếu như để cho bà ta biết được chuyện này thì sẽ không bỏ qua cho tôi”.

“Cho nên, Diệp Bắc Minh buộc phải chết!”

Chiến thần Lăng Phong từ từ đứng dậy, đi về phía bên ngoài phòng: “Tôi giúp ông một lần cuối cùng!”

“Sau khi Diệp Bắc Minh chết, chúng ta đừng gặp mặt nữa”.

Diệp Bắc Minh lái xe đi đến phía trước một đại lý ô tô, nhìn thấy một đám thanh niên ăn mặc sáng chói.

Bọn họ ăn mặc trang điểm vô cùng thời thượng, trông như thể những nam thanh nữ tú mới bước ra từ trong quyển tạp trí thời trang.

“Ấu Ninh”.

Chu Nhược Giai bước xuống từ bên ghế lái phụ, vẫy tay chào một cô gái.

Tô Ấu Ninh, bạn gái thân thiết thời đại học của Chu Nhược Giai.

Ánh mắt của mấy thanh niên bên cạnh sáng bừng lên, đẹp quá, trông chẳng khác gì nữ chính trong những bộ phim Hàn Quốc cả.

“Chu đại mỹ nữ, nghe nói cậu còn không định đến đây, thế là sao đây, ở Giang Nam này cậu chính là chủ nhà đó, mọi người khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến”, một người thanh niên trẻ tuổi cười nói.

“Cậu chủ Lâm của chúng ta còn đang mong được gặp cậu đó”.

“Đúng thế, lúc còn học đại học, cậu chủ Lâm vẫn luôn theo đuổi cậu, mà sao cậu lại không đồng y chứ”.

“Bây giờ người ta đã đuổi theo đến tận Giang Nam rồi, còn nói lo lắng cậu không có xe nên đặc biệt đến đây mua một chiếc BMW đỏ cho cậu này”.

Mấy người thanh niên cười ghẹo.

“Nhược Giai, chiếc xe này tặng cho em, vừa hay làm quà sinh nhật cho em”, một thanh niên ở phía đối diện mỉm cười, anh ta có phong cách ăn mặc rất đúng mực, trên gương mặt treo một nụ cười ấm áp tỏa nắng.

Lâm Kiêu, một nhân vật tầm cỡ thời đại học, đàn anh khóa trên vô cùng ưu tú được vô số người mê đắm.

Lúc này, Diệp Bắc Minh bước ra từ bên ghế lái.

“Vị này là?”

Mấy người nhíu mày, bọn họ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là tài xế.

“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Nhược Giai, cũng là vị hôn phu của cô ấy”, Diệp Bắc Minh tự giới thiệu.

Nụ cười của Lâm Kiêu lập tức cứng đờ, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.

“Nhược Giai, anh ấy thực sư là vị hôn phu của cậu à?”

Mấy nam thanh nữ tú bên cạnh cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Chu Nhược Giai khi còn học tại trường đại học Trung Hải là một nhân vật cỡ hoa khôi, không biết có bao nhiêu thanh niên phát cuồng vì cô, Lâm Kiêu chính là một trong số đó.

Càng đừng nói đến việc Lâm Kiêu lại là một cậu chủ đẳng cấp của nhà họ Lâm ở Trung Hải.

Thân phận như vậy mà Chu Nhược Giai còn chưa nhận lời, một người đàn ông tự xưng là vị hôn phu của Chu Nhược Giai rốt cuộc là có khả năng gì, lại có thể cưa đổ được Chu Nhược Giai chứ?

Chu Nhược Giai cười ngọt ngào: “Đúng vậy, từ nhỏ đã được đính ước rồi”.

Khóe mắt Lâm Kiêu giật giật, anh ta đưa tay ra với Diệp Bắc Minh: “Xin chào, tôi tên Lâm Kiêu”.

“Tôi họ Diệp, cất lại ý đồ của anh đi”.

Diệp Bắc Minh không đưa tay ra để bắt tay với anh ta mà lạnh lùng nhìn người này.

“Nhược Giai muốn mua xe, tôi có thể mua cho cô ấy, đây là vị hôn thê của tôi, nhớ kỹ, sau này đừng có ý đồ khác”, Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói.

Anh dứt khoát gọi một nhân viên của đại lý tới: “Xe tốt nhất ở đây giá bao nhiêu?”

“Porsche 918, giá bán tám triệu năm trăm nghìn tệ, giá lăn bánh là khoảng mười triệu tệ”, nhân viên đáp lời, không hy vọng rằng Diệp Bắc Minh sẽ mua xe thật.

“Lấy một chiếc, tặng cho vị hôn thê của tôi”.

Diệp Bắc Minh lấy ra thẻ ngân hàng, dứt khoát cà thẻ.

Lần này trước khi xuống núi, sư phụ ném cho anh một tấm thẻ, bên trên có hình Kim Long, Sư tử, sói, còn có cả chim ưng và gấu đen, không biết là thẻ do ngân hàng nào phát hành.

“Ting...!”

“Chuyển khoản thành công 10 triệu tệ”, trong loa phát thanh của đại lý ô tô vang lên thanh báo, rất nhiều khách hàng và nhân viên đều giật mình thảng thốt nhìn qua.

Ai cũng không ngờ, người ta còn chưa bước chân vào trong cửa của đại lý mà đã dứt khoát mua luôn chiếc Porsche 918 đắt nhất.

Nhân viên bán hàng kích động muốn chết, đại lý xe này khác với những đại lý xe chính hãng khác, vì bên trong nó bán rất nhiều các dòng xe đắt tiền đến từ nhiều thương hiệu, anh ta mới vừa vào làm không đến một tháng mà đã hoàn thành được đơn hàng lớn thế này.

“Thưa anh... được, được rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị hợp đồng cho anh”.

Nhân viên bán hàng kích động nhảy cả lên, đến cả giám đốc của đại lý xe cũng đích thân ra đón tiếp.

...
Chương 23: Tin tức chấn động ở Giang Nam

Cùng lúc đó, trung tâm tài chính quốc tế!

Phố Wall của Lang Quốc!

Sàn giao dịch chứng khoán của Hùng Quốc!

Cao ốc tài chính của Ưng Quốc!

Cao ốc thương mại Hương Đảo của Long Quốc!

Đồng thời sục sôi!

Bọn họ cùng lúc nhận được một tin báo.

“Tấm thẻ đó có người dùng rồi! Người đó trở lại rồi!!!”

“Cái gì?”

“Ở đâu?”

“Long Quốc, bị cà mười triệu tệ!”

“Cái gì? Mười triệu... lại chỉ có mười triệu thôi!”

“Mau sai người đi điều tra, rốt cuộc là có chuyện gì, xem xem có phải là vị “người đỡ đầu” đó không!”, các ông lớn trong lĩnh vưc tài chính của các quốc gia đều chấn động, nếu như người đó trở lại, giới tài chính trên cả thế giới đều sẽ phải sắp xếp lại.

...

“Anh có ý gì? Tôi tặng cho Nhược Giai một chiếc BMW chỉ là vì tình cảm bạn học nhiều năm thôi”, Lâm Kiêu mất hết mặt mũi.

Diệp Bắc Minh buồn cười nói: “Mọi người đều là người lớn cả, cần tôi phải nói toạc ra không?”

“Anh!”

Lâm Kiêu tức đến đỏ bừng cả mặt, anh ta làm thế nào cũng không ngờ được, Diệp Bắc Minh lại nói thẳng vào mặt mình câu này.

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.

Mấy nam thanh nữ tú người nọ nhìn người kia.

‘Người bạn trai này của Nhược Giai rốt cuộc là người thế nào vậy? Lắm tiền thế’, trong lòng Tô Ấu Ninh thầm nghĩ.

Trong mắt mấy thiếu nữ lúc nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng mang đầy vẻ hứng thú.

Vừa vung tay đã là mười triệu tệ, rõ ràng không phải là người bình thường.

“Được rồi, được rồi, đều là hiểu lầm thôi”.

Tô Ấu Ninh vội vàng đứng ra giảng hòa.

Những người khác cũng lần lượt nói:

“Đều là hiểu lầm, chúng tôi còn tưởng là Nhược Giai vẫn độc thân chứ”.

“Đúng vậy đó, nếu như đã có vị hôn phu, vậy sao không nói sớm chứ”.

“Nhược Giai, vị hôn phu này của cậu có thực lực đó nha”.

Mấy người vừa nói vừa che đi bầu không khí ngượng ngùng.

“Đi thôi, Lâm Kiêu anh không phải đã đặt chỗ tụ tập từ sớm rồi sao?”, Tô Ấu Ninh mỉm cười nói.

“Đúng đó, mau đi đến chỗ tu tập đi”.

“Nghe nói là một sơn trang không tồi đúng không?”

Mấy thiếu nữ bắt đầu nổi hứng.

Lâm Kiêu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái rồi gật đầu nói:

“Là trang viên quốc tế Cẩm Viên, một khu lâm viên kiểu Giang Tô, rất nối tiếng ở Giang Nam”.

“Tổng giám đốc Lâm của quốc tế Cẩm Viên có quen biết với mẹ của tôi, lâm viên này bình thường chỉ tiếp đón những quan chức hoặc những người có thân phận cao quý”.

“Người bình thường muốn vào đó thì hầu như là không thể, cho dù bản thân có gia tài tỷ tệ cũng chẳng đủ tư cách”.

Lâm Kiêu vừa nói, gương mặt vừa mang vẻ kiêu ngạo.

Anh ta khinh miệt quét mắt sang phía Diệp Bắc Minh: “Có đôi khi, có tiền cũng không có nghĩa là có tất cả”.

“Cần có quyền, có mối quan hệ xã hội, có địa vị, tài năng mới có chỗ đứng trong xã hội”.

“Thế giới này được nắm giữ bởi các thế gia và sỹ tộc”.

“Như bốn đại gia tộc của Kim Lăng, nhà họ Giả, nhà họ Sử, nhà họ Vương, nhà họ Tiết, đều là thế gia”.

“Nhà họ Lâm tôi ở Trung hải, nhà họ Triệu ở Giang Nam v.v... đều là sỹ tộc”.

“Cho dù là nhóm người Mã Tiểu Vân, Mã Hiểu Đằng có trong tay mấy chục tỷ thì đã sao? Năm đó, trong buổi tiệc tối của thế gia Trung Hải, Mã Tiểu Vân và Mã Hiểu Đằng cũng đều phải ngồi ở ngoài cửa ăn cơm”.

“Lại như gần đây có một vị chủ tịch Trương Nhất Minh rất nổi tiếng, muốn gặp mặt chủ nhân của nhà họ Tiết tại Kim Lăng cũng đều phải đặt lịch hẹn trước ba tháng”.

Lâm Kiêu nói chuyện đâu ra đấy, như thể sự tự tin khi nãy bị Diệp Bắc Minh dùng mười triệu tệ đả kích đã được lấy lại trong chớp mắt.

“Câu chủ Lâm nói đúng đó”.

“Thế giới này không chỉ có tiền là được”.

“Quyền lực, mối quan hệ xã hội, nền tảng mới là quan trọng nhất”.

Mấy người thanh niên đều gật đầu, cực kỳ cho là đúng.

“Đúng rồi, Lâm Kiêu anh vừa nói đến sỹ tộc họ Triệu của Giang Nam, không biết mọi người có từng nghe qua không?”, bỗng nhiên một cô gái chuyển chủ đề nói.

“Sỹ tộc họ Triệu làm sao?”

Mấy người đều mang vẻ nghi hoặc nhìn qua.

“Nhà họ Triệu đó bị diệt môn rồi, đúng vào ngày hôm nay”, cô gái kia nói.

“Cái gì?”

Mọi người đều giật mình.

Lâm Kiêu nhíu nhíu mày, anh ta đương nhiên có nghe nói đến nhưng cũng không chắc chắn.

“Còn nghe nói vua Giang Nam gì đó cũng chết rồi, bị một người phụ nữ giết chết”, cô gái kia lại nói tiếp.

“Cái gì?”

“Vua Giang Nam chết rồi?”

“Không phải chứ!”

“Thật hay giả vậy?”

Nhà họ Triệu thì bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng tin về vua Giang Nam thì lại như sấm nổ bên tai.

Nhân vật ghê gớm tầm cỡ!

Vua Giang Nam thế mà lại chết rồi.

“Tại sao không thấy có tin tức báo ra?”, có người hỏi.

Lâm Kiêu lắc đầu: “Đây là việc đại sự rúng động, không có nhiều khả năng sẽ được xuất hiện trên báo chí hay truyền hình, đa phần là tin tức đã bị phong tỏa rồi”.

Mấy người đều không phải là người ở Giang Nam mà đều từ Trung Hải tới.

Tình hình bên này bọn họ chỉ biết được mang máng, nghe được những thông tin vỉa hè mà thôi, tin tức thực tế nắm được chẳng là bao nhiêu.

Việc Chu Nhược Giai bị uy hiếp phải đính hôn với Triệu Thái, cô ấy cũng không nói với ai, bao gồm cả Tô Ấu Ninh, nên bọn họ đều không biết được tình tiết câu chuyện.

Càng không biết được, nhà họ Triệu là do Diệp Bắc Minh diệt sạch, vua Giang Nam cũng chết do anh.

“Tôi biết vua Giang Nam, là một nhân vật lớn, lúc đầu khi tôi ở Trung Hải còn từng ăn cơm với ông ta, không ngờ được lại chết như vậy”, Lâm Kiêu than thở, có chút cảm khái.

“Tranh đấu quyền lực, chẳng có gì đáng để đàm luận, phong thủy luân chuyển tuần hoàn mà thôi”.

“Rốt cuộc là ai giết chết vua Giang Nam, thật sự có người như vậy sao?”

Nhóm nam thanh nữ tú này đều không kìm được mà run sợ.

Chu Nhược Giai không nén được liếc mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh.

‘Bọn họ mà biết nhà họ Triệu là cho anh Bắc Minh diệt sạch, vua Giang Nam chết do anh Bắc Minh thì sẽ có biểu cảm thế nào đây?’, Chu Nhược Giai thầm nghĩ trong lòng.
Chương 24: Miễn phí ở tại trang viên Cẩm Viên

Tiếp sau đó, mấy người xuất phát đi thẳng đến trang viên quốc tế Cẩm Viên.

Đây là một lâm viên kiểu Giang Tô vô cùng xa hoa, có hồ nước lát đá, có núi cao cùng dãy Tùng Bách, chỉ riêng một loại thôi đã có giá trị bằng cả một căn nhà.

Những cây Tùng giống lạ với những hòn đá đặc biệt ở bên trong trang viên quốc tế Cẩm Viên chỉ là đồ trang sức mà thôi.

Lúc mấy người đến được trang viên quốc tế Cẩm Viên, vừa đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ của hãng Chanel với chân váy bút chì ngắn bước ra từ chiếc xe Mercerdes.

Đây chính là tổng giám đốc Lâm của quốc tế Cẩm Viên.

Đây là một người phụ nữ mạnh mẽ.

“Cô Lâm, trùng hợp vậy ạ, cô cũng vừa hay ở đây”, Lâm Kiêu chào hỏi.

Lâm Nhan hơi ngẩn ra, nhận ra Lâm Kiêu, là con trai của bạn thân mình: “Lâm Kiêu, là cháu à, sao lại rảnh đến đây chơi?”

“Cô Lâm, cô đúng là quý nhân thì hay quên, cháu không phải đã đặt trước rồi sao, nói là hôm nay sẽ đến”, Lâm Kiêu cười đầy lễ nghĩa đáp.

“Được, các cháu thanh toán ở đây sẽ đều được giảm 20%...”.

Lâm Nhan vừa nói xong, ánh mắt liếc qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh đứng bên cạnh Chu Nhược Giai, cơ thể thon gọn bỗng run lên.

‘Ông trời ơi, sao cậu ta lại đến đây?’

“Cô Lâm, cô làm sao thế?”

Lâm Kiêu phát giác ra được Lâm Nhan có chút không bình thường.

Đồng tử trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhan co lại, vội vàng lắc đầu nói: “Không... không có gì”.

Lại âm thầm liếc mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh, cô ta lập tức nói: “Được rồi, hôm nay các cháu ở đây chơi thoải mái, tất cả chi phí đều được miễn”.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Cái gì?”

Đến Lâm Kiêu cũng phải giật mình, mặt mũi của anh ta có thể được giảm 20% đã là rất cao rồi.

Lâm Nhan thế mà lại cho miễn phí hoàn toàn?

Tô Ấu Ninh cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi quay đầu nhìn lại, đúng về hướng mà Lâm Nhan lúc nãy nhìn qua.

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, vô cùng bình tĩnh.

‘Chẳng lẽ là bởi vì anh ấy?’, Tô Ấu Ninh thầm nghĩ trong lòng.

Những nam thanh nữ tú khác có mặt ở đó cũng không kiềm được quay đầu lại nhìn, sau khi thấy là Diệp Bắc Minh thì đều có chút bất ngờ.

“Nào nào nào, mọi người đừng đứng ngẩn ra đây nữa, cùng nhau vào trong đi”, Lâm Nhan mời tất cả bọn họ đi vào bên trong trang viên quốc tế Cẩm Viên.

Đúng vào lúc mọi người đang chuẩn bị bước vào bên trong thì có một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, chặn lại lối vào, không cho bọn họ đi qua.

Cho dù Lâm Nhan có là chủ nhân của trang viên quốc tế Cẩm Viên thì cũng bị chặn lại.

“Mấy người làm gì vậy?”

“Không nhìn thấy tổng giám đốc Lâm ở đây sao?”

“Dựa vào cái gì mà chặn chúng tôi lại?”

Nhóm thanh niên có chút không phục.

Lâm Nhan lại lắc đầu bảo mọi người đừng nói gì nữa.

Tất cả mọi người đều hơi khó hiểu.

Lúc này, ở trước cửa chính của trang viên quốc tế Cẩm Viên bỗng xuất hiện một ông lão và một cô gái.

Ông lão ngồi trên xe lăn, tinh thần có vẻ rất tốt, chỉ là trên hai chân đắp một tấm da hổ.

Cô gái kia mặc một bộ xườn xám, vóc dáng yểu điệu, đang đẩy xe lăn cho ông lão đi về hướng bên ngoài cửa chính.

“Tiểu thư Hàn Nguyệt!”

Lâm Kiêu giật mình.

“Hàn Nguyệt, là ai vậy?”

Nhóm bạn học của Chu Nhược Giai đều có chút tò mò.

“Thế gia của Trung Hải, trưởng tôn nữ của nhà họ Hàn”, Lâm Kiêu giải thích.

“Là nhà họ Hàn đó sao?”

Nhóm người Tô Ấu Ninh đều không nhịn được tặc lưỡi.

Nhà họ Hàn chính là thế gia hàng đầu của Trung Hải, Hàn Nguyệt lại là viên minh châu trong lòng bàn tay của nhà họ Hàn, cô ta sao lại đến đây?

Đợi chút!

Hàn Nguyệt vậy mà lại ở Giang Nam, như vậy ông lão đang ngồi trên xe lăn kia là?

“Ông cụ của nhà họ Hàn, Hàn Kim Long!”, có người thấp giọng nói.

Đồng tử trong mắt của tất cả mọi người đều co lại, lập tức đoán ra được thân phận của người ngồi trên xe lăn.

“Đừng nói linh tinh”.

Lâm Nhan vội vàng quát một câu, đè thấp giọng nói: “Cẩn thận rước chuyện vào người, đừng đùa cợt ở đây, lời không nên nói thì đừng nói, cái không nên nhìn thì đừng nhìn”.

Nhóm nam thanh nữ tú này vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Nhà họ Hàn ở Trung Hải là nhân vật cực lớn, là một gia tộc hàng đầu danh xứng với thực ở Trung Hải.

“Nhà họ Hàn này rất mạnh à?”, Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi.

“Rất mạnh đó! Một nhà họ Hàn có thể so được với bốn thế gia lớn của Kim Lăng”, Chu Nhược Giai nhỏ giọng đáp.

“Ồ, vậy à”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

“Ông nội, trong một tháng này tinh thần ông đã tốt lên nhiều, nếu như lại đến đây nghỉ ngơi dưỡng sức thêm vài lần, bệnh của ông sớm muộn gì cũng sẽ khỏi hẳn”, tiếng nói cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc của Hàn Nguyệt truyền ra.

“Mong là vậy”, Hàn Kim Long mỉm cười.

Bỗng nhiên một tiếng nói truyền đến:

“Ông nếu cứ tiếp tục như vậy, không những không khỏi được bệnh mà còn có nguy hiểm đến tính mạng”.

Hiện trường bỗng lặng phắt.

Xoạt!

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh.

“Anh... nói năng linh tinh gì đó?”, Tô Ấu Ninh kinh hãi.

Cho dù lai lịch của Diệp Bắc Minh có lớn hơn nữa thì cũng có thể gây chuyện được với nhà họ Hàn ở Trung Hải sao?

Càng đừng nói đụng đến ngay ông cụ Hàn Kim Long.

Mấy người bạn học cũng đầy mặt kinh hãi, không ngờ được Diệp Bắc Minh lại đột ngột lên tiếng.

‘Thằng nhóc, anh muốn chết hả? Ông cụ Hàn Kim Long cũng dám trù ẻo?’, Lâm Kiêu suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, anh ta còn đang nghĩ, làm thế nào để lấy lại được mặt mũi, dạy dỗ cho Diệp Bắc Minh một trận ra trò.

Bây giờ xem ra, không cần nữa rồi.

Diệp Bắc Minh dám trù ẻo ông cụ Hàn như vậy, đến vì sao mình chết còn không biết nữa là.

Jesus cũng không cứu được anh!

Thậm chí, đến cả gia đình giàu sổi của anh cũng phải bị liên lụy theo.

Lâm Nhan mặc dù bị dọa cho hết hồn, nhưng nghĩ lại, Diệp Bắc Minh là người mà đến vua Giang Nam cũng chẳng biết sợ, liền thấy yên tâm hơn.

Hàn Kim Long nhìn qua, bầu không khí bỗng nhiên đông cứng lại, áp lực của mọi người đều cực kỳ lớn.

Dù là Chu Nhược Giai cũng cảm thấy căng thẳng nắm chặt lấy tay của Diệp Bắc Minh.
Chương 25: Lời khuyên

“Cậu trai trẻ, cậu nói cái gì?”, Hàn Kim Long không giận mà uy.

“Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không, xin lỗi ông nội tôi ngay”, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Nguyệt sa sầm, giọng nói lạnh băng.

Diệp Bắc Minh dáng vẻ đúng mực, bình tĩnh nói:

“Đôi chân này của ông trước đó từng bị gãy”.

“Bây giờ, bị tổn thương đến gân mạch, mỗi lần vào lúc nửa đêm ba giờ sáng sẽ đau đớn khoảng mười lăm phút”.

“Mỗi lần đến mùa đông, đều sẽ đau đớn vô cùng, nhưng theo như tình hình hiện tại thì chưa từng dùng thuốc”.

“Tôi đoán... ừm, có lẽ ông chưa từng nói cho người khác biết, những năm gần đây đều tự chịu đựng cơn đau một mình”.

“Nhưng mà, bây giờ đã là tháng sáu rồi, trên chân ông còn đắp tấm da hổ, khí nóng không thể khuếch tán ra ngoài, nhiều nhất là một hai tháng nữa, đôi chân này sẽ hoàn toàn mất đi cảm giác”.

Diệp Bắc Minh nói một lèo.

Sâu trong đáy mắt của Hàn Kim Long thoáng lóe lên vẻ bất ngờ.

Những gì Diệp Bắc Minh nói vậy mà lại đúng hết.

Nhưng, ông ta lại không hề để lộ ra biểu cảm gì.

“Nói nhăng nói cuội! Quỳ xuống, xin lỗi ông nội tôi ngay!”, Hàn Nguyệt quát lên một tiếng.

Một trường năng lượng bỗng nhiên ập đến.

Nhóm người Lâm Kiêu và Tô Ấu Ninh bị dọa cho run rẩy lùi về phía sau mấy bước.

Chu Nhược Giai thì trốn ở phía sau lưng Diệp Bắc Minh.

Khí thế của đại tiểu thư đứng đầu nhà họ Hàn ở Trung Hải khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Đợi chút, để cậu ta nói tiếp”, Hàn Kim Long lắc đầu, ngăn Hàn Nguyệt lại.

“Ông nội?”

Hàn Nguyệt giật mình.

Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Gần đây ông từng ăn nhân sâm?”

“Ha ha, biết chúng tôi là người của nhà họ Hàn, cũng biết nhân sâm là một loại thuốc bổ đắt đỏ, cho nên mới đoán ông nội tôi từng ăn nhân sâm? Anh đây khác gì mèo mù vớ phải cá rán, đoán bừa thôi à?”, Hàn Nguyệt lạnh lùng châm chọc.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Từ giờ trở đi, đừng ăn nhân sâm”.

“Nếu không, đôi chân này của ông sẽ hoàn toàn bỏ đi”.

“Nếu như phát bệnh, lấy châm bạc châm vào huyệt Dũng Tuyền một tấc ba phân, huyệt Côn Luân hai tấc, huyệt Phi Dương nửa tấc là có thể giảm đau”.

“Ha ha, cậu thanh niên, tôi có thầy thuốc tốt nhất, nếu như chỉ đơn giản như vậy thì đã tốt”, Hàn Kim Long cười lắc đầu.

Hàn Nguyệt lạnh lùng nói: “Ông nội, tên nhóc này chỉ đang nói nhăng nói cuội”.

“Quỳ xuống, dập đầu nhận sai”.

“Thôi bỏ đi, một thanh niên trẻ mà thôi, ai chưa từng có tuổi trẻ chứ”, Hàn Kim Long lắc đầu, sau khi nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh một cái mới bảo Hàn Nguyệt đẩy ông ta đi lên chiếc xe bảy chỗ tiện nghi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đợi đến khi Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt rời đi, tất cả mọi người mới thở phào một hơi.

“Tên nhóc họ Diệp kia, anh có biết suýt chút nữa là anh hại chết chúng tôi rồi không?”, Lâm Kiêu rất phẫn nộ, chỉ thẳng vào mũi Diệp Bắc Minh hỏi.

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh vung một cái tát tát cho anh ta ngã lăn ra đất: “Đừng có dùng tay chỉ vào tôi, đây là lần đầu tiên, nể tình anh là bạn học của Nhược Giai, tôi tha cho anh lần này”.

“Anh...”.

Lâm Kiêu tức muốn chết, bàn tay ôm mặt, dùng ánh mắt đầy phẫn hận nhìn Diệp Bắc Minh.

“Ting...!”

Đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh truyền đến âm báo của tin nhắn.

Anh mở điện thoại ra xem, sắc mặt thoắt cái thay đổi.

Một dòng tin nhắn hiển thị: trong vòng ba tiếng, đến sơn trang Long Hồ ở Kim Lăng, nếu không, Vương Như Yên sẽ chết!

“Sư tỷ gặp nguy hiểm?”

Diệp Bắc Minh giật mình, vội vàng gọi vào số điện thoại của Vương Như Yên, quả nhiên là điện thoại đã tắt máy.

Vừa nghĩ đến Thập sư tỷ gặp nguy hiểm, Diệp Bắc Minh không hề do dự, anh lao thẳng lên chiếc xe Audi A8 mà không hề ngoảnh đầu lại.

Chân đạp mạnh ga, lập tức lái như bay về phía Kim Lăng.

Lâm Kiêu gào lên một câu về phía Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc họ Diệp kia, anh chờ đó, chúng ta chưa xong chuyện với nhau đâu!”

...

Hai ông cháu Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt đi đến sân bay quốc tế của Giang Nam, chuẩn bị ngồi máy bay trở về Trung Hải.

Vừa mới ngồi xuống ghế trên chiếc máy bay tư nhân.

Hàn Nguyệt không nhịn được nói: “Ông nội, vì sao ông lại khách sáo với người kia như thế?”

“Cháu thấy anh ta biết được thân phận của chúng ta, nói ra những lời đó chính là vì muốn thu hút sự chú ý của ông”.

Hàn Nguyệt chu môi: “Với thân phận địa vị của ông, mối quan hệ xã hội và quyền thế của nhà họ Hàn, một câu nói là đã có thể khiến cho anh ta bớt phải phấn đấu ba mươi năm rồi”.

“Loại người này, cháu thấy nhiều rồi”.

Hàn Nguyệt nói đâu ra đấy, cô ta đã tự gắn mác lên người của Diệp Bắc Minh.

“Nguyệt Nhi, vấn đề của cháu chính là có quá nhiều thành kiến, người thanh niên này rất không đơn giản”, Hàn Kim Long mỉm cười lắc đầu.

“Hừ, có cái gì mà không đơn giản”, vẻ mặt Hàn Nguyệt đầy khinh thường.

Hàn Kim Long bình thản nói: “Chẳng lẽ cháu không phát hiện, sau khi tất cả những người có mặt ở đó biết được thân phận của ông, đều vô cùng cung kính, chỉ có người thanh niên kia còn dám đánh giá bệnh tình của ông?”

“Anh ta chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của ông”, Hàn Nguyệt lắc đầu.

“Sai rồi”.

Hàn Kim Long thở dài: “Thuật nhìn người của cháu vẫn còn kém một chút”.

“Sự bình tĩnh mà người thanh niên này biểu hiện ra không phải là cố tình giả bộ”.

“Hơn nữa...”.

“Hơn nữa cái gì?”, Hàn Nguyệt tò mò.

“Không có gì”, Hàn Kim Long khẽ mỉm cười.

Hàn Nguyệt thấy ông nội mình không chịu nói, liền lấy một miếng nhân sâm ở bên trong cái túi luôn đeo bên người ra ngâm vào nước.

Khí huyết của ông nội bị tổn thương nghiêm trọng, mỗi ngày đều cần phải uống nước ngâm nhân sâm.

Còn về việc mà Diệp Bắc Minh dặn dò, đừng tiếp tục uống nhân sâm nữa!

Cô ta hầu như không để vào tai!

Hàn Kim Long nhìn tách trà ngâm miếng nhân sâm, do dự một chút: ‘lời của người thanh niên kia rốt cuộc là thật hay giả?’

‘Nếu như là giả, thì vì sao cậu ta lại biết được bệnh tình của mình?’

‘Nếu như là thật, nhân sâm này có phải là không nên tiếp tục uống nữa?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK