Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2178: 108 binh khí Tế Đạo!

Diệp Tiêu Dao rất kích động.

Xương Hỗn Độn lại vẫn còn sống!

Nếu là một mảnh xương chết, chỉ cần hủy đi xương Hỗn Độn, một chút máu thịt cuối cùng còn sót lại của anh ta trên thế giới biến mất, Diệp Tiêu Dao sẽ có thể tiến vào luân hồi!

"Một mảnh xương vẫn còn sống, máu thịt của ta vẫn chưa hoàn toàn chết đi, ta vẫn còn cơ hội sống lại..."

Thần hồn của Diệp Tiêu Dao lao ra khỏi tấm bia mộ thứ ba, chuẩn bị nhập vào xương Hỗn Độn!

Bang--!

Khoảnh khắc tiếp xúc với xương Hỗn Độn.

Một tia sét từ xương Hỗn Độn lao ra, đánh trúng Diệp Tiêu Dao!

"Ahhhh!"

Diệp Tiêu Dao hét lên.

Thần hồn theo làn khói bay ra ngoài, ngay lập tức rơi vào tấm bia mộ thứ ba!

"Tiền bối!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Một lúc sau, tấm bia mộ thứ ba sáng lên với ánh sáng mờ ảo!

Thần hồn của Diệp Tiêu Dao xuất hiện, yếu ớt hơn trước rất nhiều.

Lắc lư như ngọn đèn dầu trong gió mạnh!

Có thể tắt bất cứ lúc nào!

"Tiền bối, người sao rồi?"

"Mảnh xương Hỗn Độn này có vấn đề, mặc dù nó là mảnh xương ta giữ lại lúc đầu, nhưng đã bị tế luyện rồi, bên trong đã lưu lại một sức mạnh cực kỳ hung ác!”

Diệp Tiêu Dao rất tức giận: "Người này quá độc ác, nếu như là người không đề phòng, muốn dùng thần hồn luyện hóa mảnh xương Hỗn Độn này!”

"Lập tức sẽ bị phản phệ, thần hồn rất dễ bị tổn thương!"

"Nặng thì thần hồn sẽ bị hủy diệt mà chết!"

Nghe thấy những lời này.

Hai mắt Diệp Bắc Minh nheo lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng!

Cái này là nhằm vào hắn!

Đáng tiếc là bị Diệp Tiêu Dao chặn lại!

"Tiền bối, người không sao chứ?"

"Không chết được! Tuy nhiên, đòn tấn công này đã làm cho thời gian còn lại của ta từ 7 ngày xuống chỉ còn khoảng 3 ngày!” Diệp Tiêu Dao bất lực liếc nhìn xương Hỗn Độn.

"Haiz! Bỏ đi, với sức mạnh thần hồn hiện tại của ta, e là không có cơ hội luyện hóa lại mảnh xương Hỗn Độn này nữa rồi!"

"Sống lại... cũng không còn cơ hội rồi!"

"Vốn hứa với ngươi tối nay sẽ giúp ngươi tìm được thần hồn thất lạc của Hạ Nhược Tuyết, bây giờ tình hình của ta không mấy lạc quan, cần phải nghỉ ngơi hai ngày!"

"Hai ngày nữa ngươi hãy quay lại đây, mảnh xương Hỗn Độn này, ngươi tự xử lý đi!"

Cùng với tiếng cuối cùng vừa dứt.

Thần hồn của Diệp Tiêu Dao liền quay trở lại trong tấm bia mộ thứ ba rồi biến mất.

Nhà họ Diệp, sâu bên trong một tòa kiến trúc cổ.

Diệp Tiên Phàm đang ngồi trên đài câu cá!

"Tên khốn này thật đáng chết! Lại dám lấy xương Hỗn Độn của chủ nhân trước mặt mọi người! Tên khốn này thật sự quá kiêu ngạo rồi, nếu cứ tiếp tục theo đà này, sau này e là nhà họ Diệp không ai có thể áp chế được hắn!"

Ông lão lưng gù quỳ xuống đất, giận dữ hét lên.

Diệp Tiên Phàm cầm cần câu, khóe miệng có chút giễu cợt: "Chỉ là một mảnh xương mà thôi, ta đưa cho hắn, hắn có thể nhai được sao?"

Ông lão lưng gù nói: "Chủ nhân, đó là xương Hỗn Độn đấy!"

Diệp Tiên Phàm lắc đầu: "Mảnh xương này đã ở trong cơ thể ta 1,8 tỷ năm, đã hoàn toàn dung hợp với ta rồi!"

"Ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng nhường cho hắn mà không có ý đồ gì sao?"

Ông lão lưng gù ngẩng đầu lên: "Ý của chủ nhân là?"

Đột nhiên.

Rắc một tiếng!

Diệp Tiên Phàm giơ tay lên, một mảnh huyết ngọc từ trong chiếc nhẫn chứa vật bay ra, xuất hiện những vết nứt!

Run rẩy một lát, huyết ngọc nổ tung!

"Ha ha, nóng lòng muốn bắt đầu luyện chế xương Hỗn Độn như vậy sao? Bị phản phệ rồi chứ!"

"Diệp Bắc Minh? Đừng vội, xem ta từ từ trêu đùa ngươi đến chết đi!"

……

Bên trong nghĩa địa Hỗn Độn.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm mảnh xương Hỗn Độn đang lơ lửng giữa không trung!

Năm ngón tay nắm lại trong không trung, xương Hỗn Độn rơi vào lòng bàn tay hắn!

"Hử?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh có một ý nghĩ.

Định dùng thần hồn thăm dò.

"Tiểu tử, đợi đã!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng ngăn cản.

"Sao thế?"

"Mảnh xương Hỗn Độn này có vấn đề rất lớn, vừa rồi thần hồn của Diệp Tiêu Dao đã bị tổn thương rồi, nếu cậu dùng thần hồn thăm dò, không cẩn thận cũng sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng!”

"Để bổn tháp thử trước!"

Diệp Bắc Minh hỏi: "Tiểu Tháp, ông sẽ không sao chứ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười kiêu ngạo: "Yên tâm, bổn tháp không phải là người sống! Mà là khí linh, ở một mức độ nào đó mà nói!"

"Sức mạnh thần hồn của khí linh mạnh hơn tu võ giả rất nhiều lần, thần hồn của bổn tháp đi vào thăm dò sẽ không có nguy hiểm gì!"

"Được, vậy thì ông thử xem!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giây tiếp theo.

Một người, một tháp, chung ý thức!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phân tán ra một tia tháp hồn, hướng về phía xương Hỗn Độn!

Trong chốc lát, đã tiến vào một khoảng Hỗn Độn!

Năng lượng Hỗn Độn vô tận dâng trào, ở khu vực trung tâm nhất lại có một trận pháp khổng lồ!

108 thanh thần kiếm đỏ như máu, hòa vào năng lượng Hỗn Độn!

Mỗi thanh thần kiếm đều được kết nối bằng xích sắt!

"Xoẹt!”

Khoảnh khắc tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, 108 thanh thần kiếm đỏ như máu này đồng thời kêu lên, chém ra 108 ánh kiếm!

Tấn công Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng khốc liệt!

"Mẹ kiếp!"

Thần hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng rút lui!

Rời khỏi mảnh xương Hỗn Độn, 108 ánh kiếm đó lại ngay lập tức đuổi theo, điên chuồng đâm chém trong nghĩa địa Hỗn Độn!

Trong khoảnh khắc!

Toàn bộ nghĩa địa Hỗn Độn đột nhiên bị lấp đầy bởi cát và đá bay, cuộn tròn như một cơn lốc!

"Hừ!"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, giơ tay nắm lấy, một thanh kiếm cổ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chém ra một nhát kiếm!

Keng! Keng! Keng! Keng!

Lực tấn công của Bất Hủ Đế Kim là mạnh nhất trong thiên hạ!

Với một nhát kiếm này, toàn bộ 108 kiếm khí đều bị dập tắt!

Nghĩa địa Hỗn Độn liền yên tĩnh trở lại!

"Tiểu Tháp, ông không sao chứ?"

"Không sao! Tiểu tử, Diệp Tiên Phàm đã tiêu tốn rất nhiều máu đấy! Cậu nhìn thấy rồi chứ? 108 thanh thần kiếm đó đều là binh khí Tế Đạo!"

"Hơn nữa, mỗi một huyết kiếm ít nhất đều là binh khí cảnh giới Tế Đạo cấp 5 trở lên!"

"Nếu 108 binh khí Tế Đạo cùng ra tay, e là thần hồn của cảnh giới Tế Đạo cấp 9 xông vào mảnh xương Hỗn Độn này cũng sẽ bị thương nặng!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng nói.

Một người, một tháp, chung ý thức!

Đương nhiên Diệp Bắc Minh đã nhìn thấy tất cả những điều này!

Hắn nắm chặt mảnh xương Hỗn Độn, đôi mắt nhấp nháy bất định!

Thần hồn của Diệp Tiêu Dao bị thương, coi như anh ta may mắn, nếu không may, rất có thể thần hồn sẽ bị hủy diệt hoàn toàn!

Diệp Bắc Minh cau mày: "Cho nên, cho dù tôi lấy được mảnh xương Hỗn Độn này, cũng không thể luyện chế được?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Việc luyện chế mảnh xương này cần dùng đến sức mạnh của thần hồn!"

"Một khi thần hồn chạm vào mảnh xương này, 108 thanh huyết kiếm bên trong sẽ phát động tấn công, với sức mạnh thần hồn hiện tại của cậu mà xông vào, chắc chắn sẽ chết!”

Cho đến sáng vẫn chưa tìm được cách.

Không nghĩ về nó nữa!

Vừa ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, một tấm ngọc bài bay vào.

"Bắc Minh, tối qua anh nghỉ ngơi tốt chứ? Tốt nhất anh nên đến đại điện một chuyến, có người tìm anh!"

Từ bên trong miếng ngọc bài truyền đến giọng nói của Diệp Quỳnh.

"Tìm tôi?"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc, rời khỏi núi Huyền Phù, nhìn thấy Diệp Quỳnh đang đứng trên không trung!

Mặc chiếc váy tiên thêu, bồng bềnh như một nàng tiên!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, Diệp Quỳnh cau mày từ trên không đi tới, thanh tú đứng trước mặt hắn: "Nhà họ Lạc tìm anh để từ hôn!"

Diệp Bắc Minh ngây ra: "Từ hôn? Chuyện gì vậy?"
Chương 2179: Từ hôn!

"Anh tự đi xem đi!"

Diệp Quỳnh xoay người, để lại cho Diệp Bắc Minh một bóng lưng!

Nhanh chóng theo sau!

Chủ điện của nhà họ Diệp.

Bàn ghế bên trong đã được dọn đi rồi!

Hàng vạn người đàn ông mặc đồng phục xếp hàng theo thứ tự, trước mặt mỗi người là một xe lễ phẩm.

Có đan dược, công pháp, binh khí, nguyên liệu luyện vũ khí và sách y học!

Thậm chí.

Còn có một trăm thiếu nữ xinh đẹp đã được đào tạo từ lâu, đứng đó như đang tuyển chọn phi tần!

Ở nơi cao nhất của đại điện, phía sau một cô gái tầm hai mươi tuổi là năm ông lão với khí tức cảnh giới Tế Đạo cấp 6!

"Diệp gia chủ, tôi tin ý của tôi đã rất rõ ràng rồi!"

"Diệp Tiêu Dao mất tích 1,8 tỷ năm, chúng tôi đã có hôn ước! Tôi đã muốn hủy hôn từ lâu, nhưng anh ta lại luôn mất tích, tôi nghĩ không thể nào mà anh ta vừa mất tích đã tới từ hôn!”

"Như vậy không tốt cho nhà họ Lạc chúng tôi, cũng không tốt cho nhà họ Diệp!"

"Bây giờ, Diệp Tiêu Dao đã quay về!"

"Hôn ước này vẫn nên hủy bỏ thì tốt hơn!"

Giọng điệu của cô gái rất sắc bén, nói xong yêu cầu!

Từng cử chỉ đều mang theo cảm giác nổi loạn!

Diệp Tinh Khung cau mày: "Lạc cô nương, đây là ý của cha mẹ cô sao?”

Lạc Lâm thờ ơ nói: "Diệp gia chủ yên tâm, cha mẹ tôi đã đồng ý chuyện này rồi!"

"Mấy vị lão tổ trong tộc cũng đã gật đầu rồi."

"Mau bảo Diệp Tiêu Dao ra đây đi, chỉ cần ký tên vào giấy từ hôn này, từ nay chúng ta sẽ là người xa lạ!”

Chỉ vào tờ giấy đính ước trên bàn, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn!

Đúng lúc đó, Diệp Quỳnh dẫn theo Diệp Bắc Minh tiến vào đại điện!

"Bắc Minh tới rồi. Đúng rồi, Lạc cô nương, Bắc Minh cảm thấy hai chữ “Tiêu Dao” có ý nghĩa không tốt, cho nên đã đổi tên rồi!" Diệp Tinh Khung nhắc nhở một câu.

"Không liên quan tới tôi, quan tâm anh ta là Diệp Tiêu Dao hay Diệp Bắc Minh chứ….”

Lạc Lâm thờ ơ lắc đầu.

Ánh mắt đảo qua, rơi vào người thanh niên vừa bước vào đại điện!

'Cảnh giới Đại Năng cấp 5? Ha ha……'

Lạc Lâm suýt chút nữa bật cười.

1,8 tỷ năm trước bị thích sát thành công, thần hồn bỏ chạy khỏi nhà họ Diệp!

1,8 tỷ năm sau trở về nhà họ Diệp, lại chỉ mới là cảnh giới Đại Năng cấp 5?

Trong 1,8 tỷ năm qua, hắn tu luyện bằng chân sao?

Thật vô dụng!

'Người đàn ông của Lạc Lâm ta tuyệt đối không phải là loại vô dụng như vậy! '

Nghĩ tới đây, Lạc Lâm càng nóng lòng muốn hủy bỏ hôn ước!

Không muốn liên quan gì đến người này dù chỉ trong một giây!

"Anh chính là Diệp Tiêu Dao... Diệp Bắc Minh đúng không? Tôi đã nói với Diệp gia chủ rồi, nếu anh có câu hỏi gì thì sau này có thể hỏi ông ấy!" Lạc Lâm cũng không thèm nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Dùng chiếc cằm thanh tú chỉ vào giấy từ hôn trên bàn!

"Bây giờ anh chỉ cần làm một việc thôi!"

"Đi tới đây, ký tên vào giấy từ hôn này, tôi sẽ rời đi ngay!"

Diệp Bắc Minh cau mày.

Trên đường đi, Diệp Quỳnh đã giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn!

Cô gái trước mặt chắc chắn là Lạc Lâm đang muốn từ hôn!

2,3 tỷ năm tuổi, cảnh giới Tế Đạo cấp bốn, là một kiều nữ tuyệt đối!

Xếp thứ 13 trong bảng xếp hạng Huyết Đế!

Chỉ là.

Chuyện này không liên quan gì đến hắn. Đối tượng đính hôn của Lạc Lâm chính là chủ nhân của tấm bia mộ thứ ba trong nghĩa địa Hỗn Độn, Diệp Tiêu Dao!

"Chờ một chút!"

"Còn chờ gì nữa? Ký tên đi, tôi sẽ rời đi ngay..."

Không đợi Lạc Lâm nói xong.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.

Một tia thần hồn tách ra, đi vào nghĩa địa Hỗn Độn!

"Diệp tiền bối!"

Hắn hét vào tấm bia mộ thứ ba.

"Có chuyện gì thế?"

Ở tấm bia mộ thứ ba, giọng nói của Diệp Tiêu Dao vang lên, có chút yếu ớt!

"Tiền bối, người thấy khỏe hơn chưa? Có một số việc, sợ đả kích đến người!"

Diệp Bắc Minh đề phòng trước.

Diệp Tiêu Dao nói: "Ta chỉ còn lại một tia thồn hồn, sống không nổi ba ngày, còn có cái gì có thể đả kích ta?"

"Cứ nói đi không sao!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh không giấu giếm gì, kể lại rõ ràng việc Lạc Lâm muốn từ hôn!

"Lạc Lâm..."

Diệp Tiêu Dao trầm mặc mấy giây, đột nhiên cười nói: "Ha ha, thú vị đấy. Cô gái này chắc là người nhà họ Lạc phải không? Lúc đó cô ấy thường chủ động tìm ta, đi theo sau ta không ngừng gọi anh Tiêu Dao.”

"Không ngờ cô ấy đã đạt đến cảnh giới Tế Đạo cấp bốn rồi."

Một tiếng thở dài yếu ớt!

"Ta là người sắp chết, không cần hại một đời cô ấy! Bỏ đi, để cô ấy từ hôn đi!"

Nói xong.

Diệp Tiêu Dao hoàn toàn im lặng!

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra!

"Diệp Bắc Minh, nếu ngươi nghĩ xong rồi thì ký tên đi!”

Lạc Lâm nhìn thấy Diệp Bắc Minh mở mắt, lập tức mất kiên nhẫn nói.

Vẫy năm ngón tay, tờ giấy từ hôn đó liền bay tới!

Lơ lửng cách 1 mét trước mặt Diệp Bắc Minh!

Giấy trắng mực đen, chính là nội dung từ hôn!

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua, nói: "Tôi không đồng ý!"

"Anh không đồng ý?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lâm sầm xuống.

Năm ông lão cảnh giới Tế Đạo phía sau khẽ cau mày, vẻ bất mãn nhìn Diệp Bắc Minh!

"Diệp công tử là có ý gì? Anh vẫn muốn dây dưa với tiểu thư của nhà chúng tôi à?"

"Anh Diệp, dưa chín ép thì không ngọt. Khoảng cách cảnh giới của anh và tiểu thư nhà chúng tôi rất lớn. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh đã 2,5 tỷ tuổi rồi phải không?"

"Trước 3 tỷ năm tuổi, anh căn bản không thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo được!"

"Tiểu thư nhà chúng tôi đã là cảnh giới Tế Đạo cấp bốn rồi. Cho dù anh là Hỗn Độn Thể, cũng đã không còn ở cùng một thế giới nữa rồi, hà tất phải vậy?"

Một số ông già lần lượt lên tiếng.

Bọn họ đều cho rằng Diệp Bắc Minh không muốn từ hôn!

"Các người không phải là đang sỉ nhục người khác rồi sao? Chuyện từ hôn không thể nói riêng được sao? Hà tất phải khua chiêng gõ trống như vậy!" Diệp Quỳnh có chút tức giận.

Lạc Lâm liếc cô một cái: "Tôi làm việc còn cần cô dạy sao?"

"Nếu không nói rõ ràng một lần, sau này anh ta hối hận thì làm thế nào?"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh Khung sầm xuống: "Lạc cô nương, cô nói vậy là có ý gì?"

"Lẽ nào người nhà họ Diệp ta, là loại người nói lời không giữ lời sao?"

Lạc Lâm mỉm cười: "Diệp gia chủ, ông hiểu lầm rồi!"

"Là tôi lo lắng có người không muốn từ hôn! Chỉ có vậy thôi!"

Diệp Tinh Khung hừ lạnh một tiếng.

Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, nếu ngươi không muốn từ hôn thì mau nói đi!"

"Gia chủ ta thay ngươi quyết định!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Cảm ơn ý tốt của gia chủ, ông hiểu lầm rồi!"

"Ồ? Ý ngươi là gì?" Diệp Tinh Khung bối rối.

Diệp Bắc Minh nói: "Năm đó lễ vật và giấy hôn ước là do nhà họ Diệp đưa cho nhà họ Lạc!”

"Vậy thì từ hôn đương nhiên phải là nhà họ Diệp từ hôn rồi!"

"Hả?"

Diệp Tinh Khung ngây ra.

Ánh mắt Diệp Quỳnh sáng lên, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ không thể tin được!

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh giơ tay xóa mấy chữ trên giấy từ hôn của Lạc Lâm!

Thay đổi vị trí của nhà họ Diệp và nhà họ Lạc!

Cuối cùng, vị trí của người từ hôn đã được đổi từ Lạc Lâm thành ba chữ 'Diệp Tiêu Dao'!

Người bị từ hôn chính là Lạc Lâm!

"À?"

Diệp Quỳnh ở bênh cạnh vô cùng bất ngờ!

Từ hôn và bị từ hôn!

Chỉ khác một chữ liền tạo nên một thế giới khác biệt!

Diệp Bắc Minh xua tay!

Tờ giấy từ hôn bay ra ngoài, lơ lửng cách cơ thể Lạc Lâm một mét!

Nhìn kỹ hơn!

Lạc Lâm gần như tức chết: "Diệp Bắc Minh, anh!!!"

"Diệp Bắc Minh, ngươi quá đáng quá rồi!"

Năm ông lão nhà họ Lạc đột nhiên trở nên giận dữ!

Đối mặt với sự tức giận của Lạc Lâm và năm ông lão nhà họ Lạc, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: "Chẳng qua tôi chỉ dùng cách mà các người đối xử với Diệp Tiêu Dao để đối phó với các người thôi!”

"Sao lại trở thành quá đáng rồi?"

"Đừng lãng phí thời gian nữa, ký tên đi!"

"Không thể nào!"

Đôi mắt đẹp của Lạc Lâm lạnh lùng.

Cô đập bàn tay xuống, tờ giấy từ hôn hóa thành bột: "Diệp Bắc Minh, ngươi dám sỉ nhục ta? Cả đời Lạc Lâm ta tuyệt đối không thể bị người khác từ hôn được!"

"Nếu từ hôn, cũng là ta từ hôn ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK