Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Đuổi cùng giết tận

Chậm rãi quay đầu.

Nhìn mọi người có mặt: “Các người, còn có ai muốn giết tôi không?”

“Không có…”

Toàn bộ những người bị ánh mắt của Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đều kinh sợ cúi đầu!

Cho dù là Kim Bà Bà đứng phía sau Mộc Tuyết Tình, cũng ướt đẫm mồ hôi lưng: ‘Sát thần thật đáng sợ!’

‘Diệp Bắc Minh? Cậu ta thực sự chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi ư? Nếu thực là vậy, thì chẳng phải là nghịch thiên sao!’

‘Đợi đã! Nửa tháng trước, đế tinh rơi xuống! Một ngôi đế tinh mới lại mọc lên!’

“Chẳng lẽ là… cậu ta?’

Kim Bà Bà bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

“Suýt!”

Hít một hơi khí lạnh.

Nếu tin tức của nhà họ Phương truyền ra ngoài, sợ rằng không chỉ một người sẽ đoán ra chuyện này.

“Cút đi”.

Diệp Bắc Minh tùy tiện xua tay.

Mọi người như được đặc xá, điên cuồng bỏ chạy khỏi nhà họ Phương.

Trong ba hơi thở, tất cả đã biến mất.

Nhà họ Phương chỉ còn lại mùi máu tanh khắp mặt đất.

Diệp Bắc Minh cau mày, đi vào sâu trong nhà họ Diệp.

Anh thả đám người đó.

Thứ nhất, vì để bọn họ truyền tin ra ngoài, con trai của Diệp Thanh Lam đã trở về!

Thứ hai, cảnh cáo những người từng truy sát mẹ anh năm đó, đây chính là kết cục của họ!

Thứ ba, cho đám người đó kiêng sợ, ngay cả võ đế đỉnh phong mà anh cũng giết được, thì có thể tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết!



Cùng lúc đó.

Có hai người đàn ông trung niên đứng trên đỉnh của một ngọn núi cách đó ngàn mét.

“Nhóc con, quả nhiên ác độc!”

“Đúng thế, không uổng công dạy dỗ!”

Một người mặc vest đen kiểu Tây hút một điếu xì gà.

Nhả khói nghi ngút!

Một người còn lại đứng chắp hai tay sau lưng, thực vật xung quanh đều có thể cảm nhận được sát ý khủng bố bùng phát ra trên người ông ta!

Dưới lòng bàn chân ngưng kết một lớp băng hàn!

Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này.

Chính là hai sư phụ của anh.

Cha đỡ đầu!

Vua tàn sát!

Cha đỡ đầu nhẹ nhàng cười nói: “Vua tàn sát, cậu nhóc này hoàn toàn kế thừa được con đường tàn sát của ông đấy!”

Vua tàn sát cười vui vẻ: “Tre già măng mọc!”

“Bắc Minh có thành tựu như vậy, cũng coi như chúng ta đã hoàn thành lời hứa rồi phải không?”

Cha đỡ đầu dừng một chút, khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa hoàn toàn!”

“Chúng ta phải chứng kiến cậu ta trưởng thành hoàn toàn mới thôi!”

“Với thực lực hiện giờ của cậu ta, Côn Luân Hư vẫn có người có thể uy hiếp được cậu ta!”

Vua tàn sát nhếch miệng cười: “Tôi xem ai dám? Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!”



Thông tin nhà họ Phương bị diệt môn được truyền đi với tốc độ nhanh nhất.

Thành Côn Luân

Thương hội nhà họ Ngô.

Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đang nghĩ, Phương Ngọc Lâu chết ở thương hội nhà họ Ngô, bọn họ phải ăn nói thế nào với nhà họ Phương.

Đột nhiên.

Một người giúp việc vội vàng xông vào, sắc mặt tái nhợt: “Ông sáu, cô chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Có chuyện gì?”

Ngô Tố Hải cau mày.

Người giúp việc đó lên tiếng: “Ông Sáu, nửa tiếng trước, nhà họ Phương bị diệt rồi…”

Trong căn phòng tĩnh lặng như cái chết!

“A!”

Ngô Khinh Diên ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể run lên, không cho mình kêu ra tiếng.

Vẻ mặt Ngô Tố Hải đầy chấn hãi, tê dại da đầu, kinh sợ hô lớn: “Ông nói cái gì?”

“Nhà họ Phương bị diệt rồi? Làm sao có thể!”

“Đó là nhà họ Phương đó! Nhà họ Phương bị diệt rồi! Rốt cuộc.., chuyện là thế nào?”

Người giúp việc này tiếp tục nói: “Ông Sáu, không chỉ nhà họ Phương”.

“Còn có hơn một trăm võ giả thực lực hàng đầu và đám người Kiếm Si, Kiếm Quỷ, Kiềm Tỳ”.

“Đám người Trần Thiên Khung, Kim Minh Đỉnh, Hàn Dịch Tài, Phùng Phi Hoàng bao vây tấn công sát thần Diệp Bắc Minh, tất cả bị giết rồi!”

Cả người Ngô Tố Hải ngẩn ngơ: “Trời ơi…”

“Bọn họ đều là gia chủ của gia tộc hạng ba đấy! Ít nhất cũng là cảnh giới võ đế!”

“Chết… chết hết rồi?”

Cơ thể mềm nhũn ngồi xuống ghế.

Đầu óc kêu lên ù ù, giống như nằm mơ!

Sau khi lục soát hồn phách, Diệp Bắc Minh đã biết được tất cả bí mật của lão tổ nhà họ Phương.

Anh đi thẳng đến mật thất đóng chặt của lão tổ nhà họ Phương.

Ấn vào nút cơ quan!

Ầm ầm!

Một cánh cửa ngầm phía sau giá sách bỗng mở ra.

Diệp Bắc Minh vừa định đi vào trong.

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên: “Ai, dám xông vào trọng địa của Phần Thiên Tông!”

Là một người phụ nữ?

Bóng đen tấn công đến, giống như chớp điện trong màn đêm!

Soạt!

Một cây trường thương trực tiếp lao về phía vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh tiện tay tóm về phía cây trường thương!

Bóng đen quát một tiếng: “Kẻ ngông cuồng, muốn chết hả!”

Diệp Bắc Minh lại tóm chặt trường thương, bóng đen không thể tiến thêm một bước!

“Mày!”

Bóng đen kinh ngạc, muốn rút trường thương về, lại phát hiện dù thế nào cũng không làm được.

Ầm ầm!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.

Lập tức xuất hiện phía trước người bóng đen, tung một chưởng lên lồng ngực của người phụ nữ đó!

Bóng đen điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch toàn thân bị Diệp Bắc Minh đánh vỡ.

Tiện tay ấn nút công tắc bên cạnh, cả thông đạo sáng trưng.

Sắc mặt người phụ nữ đó tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tia máu tanh đỏ: “Cậu… cậu đã phế võ công của tôi?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng, cúi nhìn người phụ nữ đó: “Cô là người của Phần Thiên Tông?”

“Ha ha!”

Người phụ nữ cười thảm một tiếng: “Nhà họ Phương không biết xấu hổ như vậy sao?”

“Đã nói cho chúng tôi ba năm, chúng tôi rèn đúc một thanh thần kiếm tuyệt thế cho ông ta!”

“Còn chưa hết hạn, bây giờ đã muốn đuổi cùng giết tận Phần Thiên Tông chúng tôi sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng phải Phần Thiên Tông liên thủ với nhà họ Phương ư?”

“Ha ha!”

Người phụ nữ cười lạnh lùng với vẻ mặt ghê tởm: “Được rồi, đừng giả bộ nữa”.

“Tôi biết cậu là người của nhà họ Phương, đừng hòng lừa được bí mật thuật rèn đúc của Phần Thiên Tông tôi!”

“Muốn giêt thì giết, đừng nhiều lời!”

Diệp Bắc Minh cười thú vị: “Người của nhà họ Phương đều bị tôi đuổi cùng giết tận rồi, cô cảm thấy tôi là người của nhà họ Phương?”

“Cậu nói cái gì? Người của nhà họ Phương đều bị cậu đuổi cùng giết tận?”

Đôi mắt của người phụ nữ co lại, cơ thể run lên.

Cô ta nghi ngờ nhìn Diệp Bắc Minh, trên người kẻ này bao trìm sát ý ngút trời.

Trong đôi mắt mang theo vẻ coi khinh sinh mạng!

Không giống như đang nói dối!

Một lát sau, cô ta chấn hãi hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Cậu là ai?”

Người phụ nữ còn tự hỏi mình.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, phí thời gian của tôi”.

“Trực tiếp lục soạt hồn phách thì hơn”.

Vù!

Huyết hồn chú!

Một luồng huyết ảnh xông ra từ trong cơ thể anh.
Chương 462: Bí mật của nhà họ Phương

Bao phủ cô gái ấy!

Chỉ chớp mắt, thân thể cô ta run rẩy kịch liệt, con ngươi kịch liệt co rút!

Trước mắt cô ta hiện lên cảnh tượng thây sơn biển máu như địa ngục.

"Anh bạn này, xin hãy dừng tay!"

Đột nhiên.

Một giọng nói gấp gáp truyền đến.

Một đám người xuất hiện.

Là người của Phần Thiên Tông!

Diệp Bắc Minh tạm dừng sưu hồn!

Người đàn ông trung niên vừa mở miệng nhìn cô gái kia: "Tương Nhi, con không sao chứ?"

Y Nam Tương sợ hãi đáp: "Bố, anh ta đánh gãy gân mạch toàn thân rồi phế đi võ công của con".

Mặc dù vẫn chưa hoàn thành sưu hồn, nhưng tình cảnh vừa rồi thực sự hù dọa cô ta.

Người đàn ông trung niên kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh: "Vị tiền bối này, tôi tên là Y Thượng Khôn, người bị cậu đả thương là con gái của tôi, Y Nam Tương!"

"Những lời vừa rồi tôi đều đã nghe được, cậu thật sự giết tất cả mọi người của nhà họ Phương?"

Diệp Bắc Minh đáp đúng một chữ: "Đúng!"

Anh cảm thấy chuyện Phần Thiên Tông có điểm đáng ngờ.

Quả nhiên, anh vừa dứt lời.

Những người của Phần Thiên Tông đồng loạt quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời cười to.

"Trời xanh có mắt!"

"Nhà họ Phương cuối cùng đã bị diệt!"

"Ha ha ha ha, quá tốt rồi, hu hu hu, tổ tiên Phần Thiên Tông trên trời có linh thiêng!"

Diệp Bắc Minh nhìn mấy người của Phần Thiên Tông: "Các ông có thù với nhà họ Phương?"

Y Thượng Khôn gật đầu: "Không chỉ là thù, mà là thù sâu như biển!"

"Sự hủy diệt của Phần Thiên Tông chúng tôi có thể nói là do một tay nhà họ Phương tạo thành!"

"Nhà họ Phương mơ ước thuật rèn đúc vô thượng của Phần Thiên Tông, bọn họ bịa đặt tin Phần Thiên Tông sắp có một thanh thần kiếm giáng thế!"

"Tin này dẫn tới vô số thế lực ra tay, hủy diệt truyền thừa của Phần Thiên Tông!"

"Về sau, bọn họ còn giam giữ một đám đúc kiếm sư cao cấp của Phần Thiên Tông sâu dưới lòng đất nhà họ Phương!"

"Mấy chục năm gần đây, gần như tất cả vũ khí của nhà họ Phương đều xuất từ tay Phần Thiên Tông chúng tôi!"

"Nhà họ Phương tự xưng là gia tộc đúc kiếm, trên thực tế hầu hết phương pháp đúc kiếm của bọn họ đều do cướp đoạt từ thế lực khác!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

...

Vừa rồi anh sưu hồn lão tổ nhà họ Phương chỉ tìm được tin tức quan trọng.

Lại bỏ sót những thông tin này!

Có điều.

Phần Thiên Tông như thế nào, Diệp Bắc Minh không có hứng thú: "Tôi không hề có hứng thú với cảnh ngộ của Phần Thiên Tông".

"Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, có phải Phần Thiên Tông mấy người ăn trộm ngọc tỉ truyền quốc của Long Quốc giới phàm tục không?"

Anh vừa dứt lời.

Tất cả mọi người Phần Thiên Tông đều sững sờ!

Y Thượng Khôn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu... Cậu là người giới phàm tục?"

Diệp Bắc Minh trầm giọng: "Điều này có liên quan đến vấn đề tôi đang hỏi sao?"

Anh rất ghét người khác hỏi mình: "Được rồi, thật phiền, vẫn nên sưu hồn đi".

"Chờ một chút!"

Y Thượng Khôn giật nảy mình: "Ngọc tỉ truyền quốc của Long Quốc không phải do Phần Thiên Tông trộm lấy, mà là tổ tiên Long Quốc nhờ Phần Thiên Tông chúng tôi bảo quản!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh không ngờ tới, ánh mắt trầm xuống: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Y Thượng Khôn nghiêm mặt: "Xem ra cậu thật sự đến từ giới phàm tục, vậy không sai được!"

"Hơn ngàn năm trước, giới phàm tục rơi vào loạn lạc, vận mệnh quốc gia Long Quốc bị hao tổn".

"Gần như rơi vào tình trạng mất nước, vừa khéo lúc đó người Phần Thiên Tông đang ở giới phàm tục".

"Vì phòng ngừa ngọc tỉ truyền quốc rơi vào tay người ngoài, một người con cháu hoàng thất đã giao ngọc tỉ truyền quốc cho Phần Thiên Tông tôi bảo quản, Phần Thiên Tông cũng mang vật này về địa bàn Côn Luân!"

Diệp Bắc Minh gần như không thể tin được.

Còn có chuyện này?

Nếu như chuyện này là thật.

Chẳng phải là Phần Thiên Tông có ơn với Long Quốc?

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không quá tin tưởng, vẫn nên sưu hồn thì hơn".

Mọi người Phần Thiên Tông giật nảy mình.

"Tông chủ!"

"Người trẻ tuổi, Phần Thiên Tông chúng tôi giúp các người, cậu không lẽ muốn lấy oán trả ơn?"

Có người hỏi lại.

Diệp Bắc Minh lạnh mặt: "Chính bởi vì Phần Thiên Tông có lẽ đã từng giúp Long Quốc".

"Nên tôi cho mấy người cơ hội giải thích, nếu không tôi đã trực tiếp sưu hồn!"

"Cậu!"

Đám người Phần Thiên Tông giận dữ.

Y Thượng Khôn khẽ quát một tiếng: "Được rồi! Mọi người đều im lặng đi!"

Ông ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Tiền bối, cậu bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi".

Ông ta cắn răng bước lên trước.

Là một người đàn ông dũng cảm!

Diệp Bắc Minh nhắc nhở một câu: "Trong lúc sưu hồn, nếu ông không phản kháng thì sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn!"

"Nếu là phản kháng hết sức, nói không chừng sẽ trở nên ngớ ngẩn".

Y Thượng Khôn gật đầu, buông tất cả đề phòng với Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cũng dứt khoát.

Trực tiếp tiến hành sưu hồn Y Thượng Khôn!

Anh tìm kiếm tung tích của ngọc tỷ truyền quốc trong biển ý thức, quả nhiên giống những gì Y Thượng Khôn nói.

Thật sự có một con cháu hoàng thất chủ động giao cho Phần Thiên Tông.

Như vậy không phải là đoạt!

Phần Thiên Tông có ơn với Long Quốc!

Diệp Bắc Minh lập tức dừng sưu hồn: "Nếu như vậy, giao ngọc tỉ truyền quốc ra đi!"

Ngoài khuôn mặt trắng bệch, Y Thượng Khôn không chịu ảnh hưởng nhiều: "Thật xin lỗi tiền bối, ngọc tỉ truyền quốc không ở trong tay chúng tôi!"

"Ha ha!"

Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Trong chớp mắt, sát ý ngút trời trực tiếp bao phủ tất cả mọi người Phần Thiên Tông: "Các người cho rằng tôi dễ nói chuyện đúng không?"

Anh đưa tay ra!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay!

Một kiếm chém xuống!

Y Thượng Khôn nhanh chóng nói hết lời: "Tiền bối, chậm đã!"

"Sau khi Phần Thiên Tông bị hủy diệt, ngọc tỉ truyền quốc đã bị đế quốc Thanh Long cướp đi!"
Chương 463: Quân đội đế quốc Thanh Long bao vây

"Lại là đế quốc Thanh Long?"

Kiếm Đoạn Long dừng lại trên đỉnh đầu mọi người Phần Thiên Tông.

Y Thượng Khôn bị dọa đến toàn thân run rẩy: "Đúng vậy, chính là đế quốc Thanh Long!"

Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long!

Anh duỗi tay, mấy cây ngân châm chui vào trong thân thể Y Nam Tương.

Cơ thể mềm mại của cô ta run lên!

Gân mạch vốn đứt lìa bị sức mạnh nào đó nối liền: "Đây là..."

Vèo!

Một viên đan dược bay tới, rơi xuống trong tay Y Nam Tương.

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Viên đan dược kia có thể chữa trị gân mạch của cô!"

"Đây là... Hít hà!"

Y Nam Tương cúi đầu xem xét, hít một ngụm khí lạnh: "Bốn đường đan văn, đây là đan dược Thiên phẩm?"

Lúc cô ta ngẩng đầu lên lần nữa.

Diệp Bắc Minh đã không thấy bóng dáng!

Anh vừa bước một chân ra khỏi mật thất.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền truyền đến: "Nhóc, có nguy hiểm!"

"Bốn phương tám hướng đều có người, tổng cộng hơn một trăm ngàn!"

...

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đông lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền hình ảnh trong bán kính mười ki-lô-mét vuông xung quanh nhà họ Phương vào trong đầu của anh.

Một lá cờ Thanh Long lớn thình lình xuất hiện!

"Người của đế quốc Thanh Long? Hay ho đấy, biết tôi ở chỗ này nên phái quân đội đến vây quét sao?"

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập sát ý.

Anh biết nếu tin tức truyền đi, đế quốc Thanh Long nhất định sẽ đến giết mình.

Nhưng.

Anh không ngờ lại đến nhanh như vậy!

Đám người Phần Thiên Tông nghe thấy động tĩnh bên ngoài đều sôi nổi đi ra khỏi mật đạo, trông thấy nhà họ Phương đã nhuốm máu.

Bên ngoài sớm đã bị quân đội của đế quốc Thanh Long vây chật như nêm cối.

Hơn chục ngàn kỵ binh vây quanh nhà họ Phương, giục ngựa lao nhanh!

Tiếng trống trận truyền đến.

Thùng! Thùng! Thùng!

Trên bầu trời có số lượng lơn ma thú phi hành đã bị thuần phục đang bay quanh, chúng phát ra âm thanh như cú vọ!

Giờ phút này.

Cho dù là một con ruồi, cũng đừng hòng bay ra khỏi nhà họ Phương!

"Tại sao lại như vậy?"

Mọi người Phần Thiên Tông trắng mặt, sợ đến choáng váng.

Lúc Phần Thiên Tông bị tiêu diệt cũng không xuất hiện trường hợp khủng bố như vậy!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc, có một người Võ Đế đỉnh phong, Võ Đế trung kỳ có mười người!"

"Còn lại, Võ Tôn, Võ Thánh có ít nhất hơn trăm người!"

Vừa dứt lời.

"Gào rống!"

Kiếm Đoạn Long tự bộc phát ra từng tiếng rồng ngâm.

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ông bạn già, mày cũng sôi trào rồi đúng không?"

"Hôm nay, mày hãy cùng tao giết trăm ngàn tên địch, đưa tặng Diêm Vương một món quà lớn!"

"Không biết Địa Phủ có thể chứa được một trăm ngàn quỷ hồn này không!"

...

Cùng lúc đó.

Đám người Mộc Tuyết Tình, Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều chưa rời đi.

Không chỉ bọn họ, còn có mấy chục ngàn người tu võ khác.

Tất cả đều rơi xuống!

Đứng trên chỗ cao quan sát.

"Một trăm ngàn quân đội của đế quốc Thanh Long đã gần đến, dù sát thần Diệp Bắc Phong có nghịch thiên cũng sẽ ngã xuống chứ?"

"Lần này đế quốc Thanh Long thật sự quyết tâm, phái hẳn một trăm ngàn quân đội tới giết Diệp Bắc Phong!"

"Hôm nay, dù Diệp Bắc Phong có chết cũng chết trong kiêu ngạo!"

Vô số người nghị luận.

Nụ cười trên gương mặt Mộc Tuyết Tình sớm đã biến mất.

Thân thể mềm mại run lên!

Đằng trước, một trăm ngàn quân đội vây quanh nhà họ Phương, khí thế túc sát kinh khủng kia khiến cô gần như muốn ngất!

...

Cùng thời gian.

Một người đàn ông mặc chiến giáp đứng trên một đồi núi nhỏ, nhìn về nhà họ Phương đằng trước.

Người này chính là đại tướng quân của đế quốc Thanh Long, Từ Chiến!

Võ Đế đỉnh phong!

Ông ta còn là cậu ruột của Thái tử Tô Lăng Vân!

Tô Lăng Vân vốn sẽ là Hoàng đế tương lai của đế quốc Thanh Long.

Đáng tiếc, hết thảy đều bị Diệp Bắc Phong làm hỏng!

Giờ phút này.

Trong con ngươi Từ Chiến là sự lạnh lẽo chưa từng có trước đó!

Ngoài Từ Chiến ra, còn có mười vị chiến tướng vây xung quanh, ai nấy đều nghiêm mặt.

"Đại tướng quân, Diệp Bắc Phong kia đang ở nhà họ Phương!"

"Có người nhìn chằm chằm vào nhà họ Phương, Diệp Bắc Phong vẫn chưa rời khỏi đây!"

"Diệp Bắc Phong tuyệt đối đang ở trong nhà họ Phương, kẻ này dám giết Thái tử đế quốc Thanh Long chúng ta, tội đáng chết ngàn lần!"

"Đại tướng quân, tiểu đoàn tiên phong đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Đại tướng quân, tiểu đoàn tiến công đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Đại tướng quân, tiểu đoàn bắn tên đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Đại tướng quân, tiểu đoàn vũ khí phụ ma đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Đại tướng quân, tiểu đoàn ma thú đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Đại tướng quân..."

Toàn bộ mười vị chiến tướng đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Giọng nói lạnh lẽo của Từ Chiến vang lên: "Truyền lệnh của bản tướng quân..."

Ông ta còn chưa dứt lời, đằng trước đã xuất hiện một cột sáng màu máu chém xuống đội quân!

Sau đó.

Âm thanh thảm thiết của các tướng sĩ truyền đến!

"A..."

Chỗ cửa lớn nhà họ Phương, một đạo kiếm khí khủng bố chém thẳng vào giữa đội quân trăm ngàn người, mấy trăm người trong nháy mắt chết không nhắm mắt!

Giờ phút này.

Một khoảng trời như đang cháy lên, nó bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ!

Lính trinh sát cưỡi ngựa chạy đến: "Đại tướng quân, Diệp Bắc Phong kia hình như muốn phá vây!"

Từ Chiến nhướng mày: "Tên kia có bao nhiêu người?"

"Chỉ có... Một người!"

Lính trinh sát nuốt nước miếng.

"Hít hà!"

Mười vị chiến tướng Võ Đế trung kỳ dưới trướng Từ Chiến sôi nổi hít ngược một ngụm khí lạnh.

Chợt.

"Ha ha ha ha!"

"Sát thần, Diệp Bắc Phong? Ha ha ha, ta thấy Tên đó là Diệp Bắc Điên* thì có! Điên điên khùng khùng!"

*Điên (疯) và Phong (风) đồng âm trong tiếng Trung

"Quả là một tên ngu xuẩn, muốn một mình phá vòng vây của một trăm ngàn quân đội từ bên trong?"

"Đại tướng quân là chiến thần đứng đầu đế quốc Thanh Long, Diệp Bắc Phong muốn phá vây? Nằm mơ đi!"

Mười vị chiến tướng đồng loạt cười nhạo.

Từ Chiến lạnh như băng hạ lệnh: "Ngăn cản Diệp Bắc Phong phá vây!"

"Rõ!"

Lính trinh sát quay đầu, hét lớn với lính liên lạc: "Đại tướng quân có lệnh, ngăn cản Diệp Bắc Phong phá vây!"

Một giây sau.

Mấy chục tướng sĩ đồng thanh la lớn: "Đại tướng quân có lệnh, ngăn cản Diệp Bắc Phong phá vây!"

Càng ngày càng nhiều tướng sĩ cùng nhau hét lên.

Tiếng gầm ngập trời, như sóng thần đang sôi trào!

Âm thanh đó cũng truyền vào tai Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhe răng cười: "Phá vây? Ai nói ông đây muốn phá vòng vây?!"

"Đế quốc Thanh Long đuổi giết mẹ của tao, cướp đi sư tỷ của tao!"

"Còn cướp đi cả ngọc tỉ truyền quốc Long Quốc!"

"Giờ còn phái một trăm ngàn quân đội đến vây giết tao?"

"Ông đây muốn giết toàn bộ chúng mày!"

Khoảnh khắc này.

Diệp Bắc Minh giống như một cái cối xay thịt, lửa giận trong con ngươi thiêu đốt hừng hực!

Anh phóng thích toàn bộ cơn giận ra ngoài!

Một kiếm quét ngang!

Phụt!

Mấy trăm tên lính đứng phía trước bị một kiếm của anh chém thành bãi máu, bị kiếm Đoạn Long hấp thu.
Chương 464: Tử Thần chỉ vừa mới giáng lâm

Kiếm Đoạn Long rung lên, uống no máu tươi!

Bầu trời bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu máu!

Xoẹt xoẹt!

Diệp Bắc Minh chém vào trong đám người, máu thịt bay tung toé, lại có thêm mấy trăm người bị anh chém thành bãi máu.

"Đáng chết!"

"Tên Diệp Bắc Phong này sao lại mạnh thế được?"

"Để tiểu đoàn ma thú tiến lên, giẫm chết tên kia!", vô số binh sĩ gào thét, nhanh chóng lùi về phía xa.

"Gào rống!"

Một tiếng gào thét đầy tức giận truyền đến, một đám kỵ binh ma thú lao từ mặt bên đến.

Tất cả ma thú đều được trang bị giáp sắt!

Thiên quân vạn mã lao nhanh, bao vây về phía Diệp Bắc Minh, chuẩn bị giẫm anh thành thịt nát!

Hai tay Diệp Bắc Minh cầm kiếm, quát lên một tiếng lớn: "Đồ Long Kinh Lôi Trảm!"

Đồ Long Trảm + Kinh Lôi Trảm + Thương Long Kình!

Ầm ầm!

Huyết khí trên thân kiếm Đoạn Long lập tức bộc phát ra.

Chợt thấy một con rồng máu được sấm sét bao phủ xông ra, hung hăng lao về phía tiểu đoàn ma thú!

Ầm!

Từng đám sương máu nổ tung, mấy ngàn binh sĩ tiểu đoàn ma thú bị một kiếm này xóa sổ!

Trên mặt đất xuất hiện một cái khe kinh khủng, máu tươi tràn vào trong đó hóa thành một dòng sông máu!

"Này..."

"Trời!"

Từ Chiến và mười chiến tướng đồng loạt hít hà.

Toàn bộ chiến trường rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ!

Thời gian như thể cũng ngừng lại!

"Sao lại như vậy..."

"Tiểu đoàn ma thú bị một kiếm xóa sạch?"

Rất nhiều tướng sĩ gào rống, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

"Không có khả năng! Sát thần, cậu ta thật sự là sát thần?"

Một vài binh sĩ đã sợ choáng váng.

Dù sĩ khí có cao đến mấy, tận mắt thấy cảnh tượng khủng bố như vậy cũng phải bị hù chết thẳng cẳng!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, lao vào trong đám người: "Tất cả đều xuống Địa ngục đi!"

"Tất cả chúng mày đều đáng chết!"

Giết chóc chỉ vừa mới bắt đầu!

Tử thần cũng vừa mới giáng lâm!



"Giết, giết nó cho tao!

"Cùng nhau ra tay!"

Đột nhiên.

Tiểu đoàn vũ khí phụ ma xuất hiện, tổng cộng hơn ba trăm người.

Mỗi người đều cầm một thanh vũ khí phụ ma!

Trên mỗi thanh vũ khí đều được nạm một viên tinh hạch ma thú cấp ba!

Những binh lính này đều không có tu vi cao, chỉ tầm Võ Linh.

Nhưng có vũ khí phụ ma cấp ba toàn lực bùng nổ thêm vào, có thể sánh với một kích của Võ Thánh sơ kỳ.

"Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết Diệp Bắc Phong!"

Một vị chiến tướng gào thét.

Hơn ba trăm kiện vũ khí phụ ma đồng thời đánh tới, trong chớp mắt, bầu trời bị chiếu sáng như ban ngày.

Diệp Bắc Minh không sợ một tên Võ Thánh sơ kỳ, nhưng hơn ba trăm Võ Thánh sơ kỳ đồng thời ra tay, thần tới đều phải chết.

Diệp Bắc Minh hét to: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thiêu đốt lực lượng của tôi!"

"Giết chết ba trăm người này cho tôi!"

Trong đầu truyền đến hai chữ: "Có thể".

Một giây sau.

Khí thế Diệp Bắc Minh đột nhiên cất cao, một đạo kiếm khí đỏ như máu lao ra từ kiếm Đoạn Long.

Một kiếm này hao tổn một phần mười chân nguyên của anh!

Công kích của tiểu đoàn vũ khí phụ ma thình lình bị hóa giải, khoảnh khắc bọn họ tiếp xúc với kiếm khí màu máu đều trực tiếp bị hòa tan!

"Trời ạ!"

Mộc Tuyết Tình đứng nơi xa xem cuộc chiến đến chết lặng, chỉ có thể hé miệng, không ngừng hít khí lạnh.

Kim bà bà bên cạnh bị dọa đến toàn thân run rẩy.

Con ngươi già nua phản chiếu bầu trời nhuốm máu đỏ trên chiến trường!

Đám Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều bị dọa đến mềm chân.

"Này này!"

Đại tướng quân Từ Chiến lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch: "Tại sao lại như vậy?"

"Giết, giết Diệp Bắc Phong cho tôi!"

Một giây sau.

Vù! Vù! Vù!

Không trung bay tới vô số phá giáp tiễn, như mưa to rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tia lửa văng khắp nơi!

Tất cả đều bị bắn ngược ra!

Cửu Chuyển Kim Thân quyết tầng thứ hai, đao thương bất nhập!

"Hít hà! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Phá giáp tiễn có thể giết Võ Thánh, sao tên kia có thể không có việc gì?"

"Đây còn chẳng phải một phá giáp tiễn, là mấy ngàn phát phá giáp tiễn!"

Những người bắn tên trên bầu trời kia đều tuyệt vọng.

Diệp Bắc Minh giẫm chân.

Thuật Đằng Không!

Anh bay lên ngàn mét trên bầu trời, quát lớn: "Đồ Long Trảm!"

Rống rống!

Một bóng đầu rồng màu máu xông lên hư không gào thét.

Đám ma thú phi hành trên trời đều tưởng Chân Long giáng lâm, bị dọa đến bất tỉnh.

Rơi từ ngàn mét trên không trung xuống đất, chúng đồng loạt bị ngã thành một đống thịt nát!

Diệp Bắc Minh lao xuống, rơi vào trong đám người như một viên sao băng.

Kiếm khí cuồn cuộn cuốn lên, âm thanh máu thịt bị xé nát truyền đến!

Mỗi một kiếm đều mang đi tính mạng của hơn ngàn người!

Sát thần giận dữ, máu chảy thành sông!

"Diệp Bắc Phong, mày dừng tay lại!"

"Thằng chó, đây đều là quân tinh nhuệ của đế quốc Thanh Long, sao mày dám!"

"Dừng tay! Đáng chết, dừng tay cho tao!"

Mười vị chiến tướng gào thét, trong mắt tràn ngập tơ máu, cùng nhau đánh tới.

Bọn họ cực kỳ giận dữ!

Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh lẽo thấm vào tận cốt tủy: "Chẳng phải chúng mày rất ngạo mạn sao?"

"Muốn truy nã tao liền truy nã?"

"Muốn đuổi giết mẹ tao liền đuổi giết!"

"Lệnh truy nã còn tuyên bố đến tận giới phàm tục?"

"Đế quốc Thanh Long chúng mày chẳng phải trâu bò lắm sao! Tất cả đều đi chết cho tao!"

Đồ Long Trảm! Đồ Long Trảm! Đồ Long Trảm!

Diệp Bắc Minh phát điên, con ngươi hiện lên vẻ khát máu.

Mấy ngàn tướng sĩ của đế quốc Thanh Long bị kiếm khí xé xác!

Mười chiến tướng xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh: "Đừng nói nhảm cùng tên này, toàn lực giết chết kẻ này!"

"Giết!"

Mười vị chiến tướng Võ Đế trung kỳ liên hợp, Võ Đế đỉnh phong tới đều phải ngậm bồ hòn.

Diệp Bắc Minh nhe răng cười: "Tới thật đúng lúc, chúng mày... chết đi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục động thủ, ngưng tụ một phần mười chân nguyên Diệp Bắc Minh!

Nổ tung ầm ầm!

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, phạm vi một trăm mét xung quanh hóa thành đất khô cằn nhuốm màu đỏ của máu!

Mười chiến tướng thế mà bốc hơi.

Ngay cả bãi máu cũng không lưu lại!

"A!"

Các tướng sĩ còn sống mặt xám mày tro, rất nhiều bị dọa đến trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Bọn họ hoàn toàn mất tinh thần, tuyệt vọng chờ đợi Tử thần thu hoạch tính mạng.

Tử vong là kết cục duy nhất của bọn họ!

...

Cảnh tượng trước mắt như đang nằm mơ!

"Một mình Diệp Bắc Phong giết vào trong đội quân trăm ngàn người?"

"Trời ạ! Đây là bộ đội của đại tướng quân Từ Chiến đế quốc Thanh Long!

"Một người đơn độc đối kháng với một trăm ngàn quân đội? Còn gần như giết hết toàn bộ đội quân trăm ngàn người đó?"
Chương 465: Báo tên Diệp Bắc Minh, đầu thai không cần xếp hàng

"Sát thần giận dữ, thây phơi trăm ngàn!"

"Sát thần! Cậu ta thật sự là sát thần!"

Giờ phút này.

Vô số người bàng hoàng!

Ai nấy đều cảm thấy máu như ngừng chảy, hô hấp tạm dừng.

Nếu như lúc Diệp Bắc Minh giết Thái tử đế quốc Thanh Long Tô Lăng Vân khiến địa bàn Côn Luân biết đến cái tên sát thần Diệp Bắc Phong.

Thì trận chiến ngày hôm nay, uy danh của sát thần Diệp Bắc Phong chắc chắn sẽ thổi quét toàn bộ địa bàn Côn Luân!

Phần Thiên Tông Y Thượng Khôn kích động khoa tay múa chân: "Là cậu ta, quả nhiên là cậu ta!"

"Chính là cậu ta!"

"Chính là cậu ta!!!"

Y Nam Tương kinh ngạc: "Bố, sao vậy ạ?"

"Tông chủ, ngài có sao không?"

Những người khác của Phần Thiên Tông tràn ngập lo lắng nhìn ông ta.

Khuôn mặt Y Thượng Khôn đỏ bừng, kích động đến toàn thân run rẩy: "Tổ tiên Phần Thiên Tông đã từng tính một quẻ, lần đó đã dùng hết toàn bộ khí vận của Phần Thiên Tông!"

"Cũng sau lần đó, Phần Thiên Tông diệt tông!"

Đôi mắt Y Thượng Khôn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trong chiến trường.

Bên kia sát khí ngập trời!

Máu chảy thành sông!

"Phù phù phù!"

Y Thượng Khôn hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Lão tổ dùng hết số tuổi thọ còn lại tính một quẻ, có một người trẻ tuổi, chân đạp huyết long tới, dẫn dắt Phần Thiên Tông đi đến đỉnh cao!"

"Cái gì?"

Mọi người Phần Thiên Tông sững sờ.

...

Cùng lúc đó.

Diệp Bắc Minh xoay tròng mắt, phát hiện đại tướng quân Từ Chiến!

Bóng sét trùng điệp!

Ầm ầm!

Một tiếng sầm rền vang lên, tia sét lao thẳng đến trước mặt Từ Chiến.

"Mày!"

Từ Chiến tức giận đến gân xanh trên trán nổi lên, gầm thét: "Diệp Bắc Phong, mày nghĩ rằng mày là ai?"

"Trước mặt Võ Đế đỉnh phong, mày cũng dám diễu võ giương oai?"

"Mày cho rằng tao giống loại rác rưởi lão tổ nhà họ Phương kia sao?"

"Chết đi!"

Từ Chiến gào thét dữ dội, đôi mắt dữ tợn tràn ngập tơ máu như muốn nổ tung!

Một quyền đánh về phía lồng ngực Diệp Bắc Minh!

Một cái tay khác rút ra bảo đao phụ ma tinh hạch ma thú cấp sáu, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

"Ồn ào, quỳ xuống cho tao!"

Diệp Bắc Minh hét to, duỗi tay nện về phía bả vai Từ Chiến!

Anh lợi dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bộc phát lực lượng.

Răng rắc!

Một tiếng vang giòn, bả vai Từ Chiến gãy vụn!

Hoàn toàn không chịu nổi lực lượng sau bùng nổ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Gân mạch toàn thân và đan điền nát bươm dưới một quyền này!

Bảo đao trong tay ông ta rơi trên mặt đất, nắm đấm mất đi sức mạnh.

Cả người ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất như một con chó chết!

Một quyền!

Chỉ duy nhất một quyền mà thôi, thế mà phế đi một Võ Đế đỉnh phong như ông ta?

Đôi mắt Từ Chiến như muốn nứt ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Mày... Vừa rồi mày điều động chân nguyên?"

"Không có khả năng! Sao mày có thể có được chân nguyên?"

"Trên Võ Thần mới có thể ngưng tụ chân nguyên, mày mới ở cảnh giới Võ Tôn thôi!"

"Sao mày có chân nguyên được?"

Diệp Bắc Minh dẫm một chân lên đầu Từ Chiến, lạnh lẽo nhìn ông ta: "Không nên tôn thờ sự dốt nát của mình, cho rằng chuyện này không thể".

"Mang theo đội quân trăm ngàn người của mày xuống chỗ Diêm Vương điểm danh đi!"

"Báo tên Diệp Bắc Minh tao, đầu thai không cần xếp hàng!"

Từ Chiến nghe đến đây, con ngươi kịch liệt co rút: "Diệp Bắc Minh? Mày không phải tên là Diệp Bắc Phong!"

"Chờ một chút... Diệp Bắc Minh, tên này, quả nhiên mày đến từ giới phàm tục!"

Ông ta tức giận gầm lên: "Diệp Bắc Minh, mày dám giết tao, đế quốc Thanh Long sẽ không bỏ qua cho mày!"

"Chẳng lẽ giới phàm tục chúng mày muốn diệt vong sao?"

Ông ta sắp chết đến nơi.

Còn dám uy hiếp!

Còn dám ngạo mạn!

Mắt vẫn còn cao hơn đỉnh đầu!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh kết băng: "Một đại tướng quân mà thôi, mày tính thứ gì?"

"Dù có là Hoàng đế đế quốc Thanh Long chúng mày, tao cũng giết không tha!"

Từ Chiến bị dọa đến run lẩy bẩy, linh hồn như bị dọa đến thoát xác: "Mày... Mày sao dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?"

Diệp Bắc Minh duỗi tay.

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Gọn gàng mà linh hoạt!

Phụt!

Đầu đại tướng quân đế quốc Thanh Long, Từ Chiến, lăn từ trên sườn núi xuống.

Vèo!

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, nắm lấy đầu Từ Chiến, trực tiếp rời đi.

Mà hướng anh rời đi chính là hướng đô thành của đế quốc Thanh Long!

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi, đám người quan chiến ở nơi xa hoàn toàn chết lặng.

Vô số người tu võ bị mồ hôi thấm ướt lưng!

Lôi Bằng ngây người!

Mục Thừa cũng ngây người!

Đôi mắt đẹp của Tống Điệp Y suýt nữa nứt ra!

Mộc Tuyết Tình run rẩy, gần như không đứng vững!

Những người tu võ khác đều bị trấn trụ, mẹ nó, một trăm ngàn quân đội đấy!

Thế mà bị một mình sát thần giết chóc hầu như không còn?

Đây không phải một trăm ngàn người bình thường!

Đây là một trăm ngàn quân tinh nhuệ do đại tướng quân đế quốc Thanh Long dẫn đầu!

Một trăm ngàn quân tinh nhuệ là khái niệm gì?

Tương đương với thế lực bậc hai có thể quét ngang địa bàn Côn Luân!

"Sát thần Diệp Bắc Phong một người giết đội quân trăm ngàn người, đánh chết đại tướng quân đế quốc Thanh Long..."

"Mẹ ơi... Diệp Bắc Phong, về sau địa bàn Côn Luân ai dám trêu chọc cậu ta chứ?"

"Ừng ực!"

Vô số người tu võ nuốt nước miếng.

Ngoài khiếp sợ ra cũng chỉ còn khiếp sợ!

"Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng sát thần chắc chắn sẽ vang dội khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân!"

...

Những chuyện xảy ra ở nhà họ Phương nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Lúc này.

Thủ đô đế quốc Thanh Long, thành Thanh Long, Hoàng cung.

Lộc cộc!

Một con Hãn Huyết Bảo Mã xông vào cửa cung, binh sĩ trên ngựa giơ một hộp gấm lên cao: "Khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp, tất cả đều tránh ra!"

Người này cưỡi ngựa của Đại tướng quân đế quốc Thanh Long!

Dọc đường không ai dám cản!

Binh sĩ vọt tới ngoài cửa lớn điện Kim Loan, bi phẫn gào thét: "Bệ hạ, đại tướng quân chết trận, một trăm ngàn quân đội toàn diệt!"

Triều chính chấn động!

Điện Kim Loan đang bàn bạc việc nước lập tức hoàn toàn tĩnh lặng.

Hoàng đế Thanh Long vỗ bàn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập tơ máu, gào thét: "Chuyện gì xảy ra, đại tướng quân của trẫm chết rồi?"

"Một trăm ngàn quân đội toàn diệt?"

Binh sĩ xông vào điện Kim Loan quỳ trên mặt đất run rẩy nói: "Đại tướng quân dẫn dắt một trăm ngàn quân đội vây giết Diệp Bắc Phong, thất bại!"

"Đội quân một trăm ngàn người... Biến mất?"

Điện Kim Loan sôi trào!

Ông trời ơi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK