Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1736: Trả thù

Suýt!

Chơi lớn quá!

Cuồng Đan cũng mới là Đan tôn cửu phẩm!

Phía đối diện đã mới liền ba người?

Đôi mắt Vương Yên Nhi trầm xuống: “Họ đang nhằm vào chúng ta!”

“Cậu Diệp giao chỗ này cho chúng ta quản lý lo liệu, tôi quyết không cho phép công việc làm ăn bị cướp!”

“Tiền bối Cuồng Đan đâu? Chúng a đi xem sao!”

Tiêu Vô Tướng trả lời: “Phía đối diện liên tục phái người đến khiêu khích, tiền bối Cuồng Đan qua đó đấu với họ rồi!”

“Cái gì? Không ổn! Cẩn thận bị lừa!”

Vẻ mặt Vương Yên Nhi biến sắc.

Tóm góc váy đi đến phía đối diện con phố!

Thánh Thủ Các!

Thiên Đan Phường!

Hai biển hiệu lớn nổi bật chói mắt!

Ở bên góc của tấm biển có một biểu tượng quen thuộc lọt vào mắt.

“Biểu tượng của nhà họ Ngư!”

Vương Yên Nhi kinh ngạc.

Bỗng nhiên.

“Cuồng Đan thua rồi!”

Trong Thiên Đan Phường truyền ra tiếng bàn tán xôn xao!

Vương Yên Nhi vội vàng chen vào trong đám đông!

Trong đại diện của Thiên Đan Phường gần như chật kín người!

Chỉ thấy Cuồng Đan đứng trước một đỉnh đan, vẻ mặt hồn siêu phách lạc: “Tôi thua rồi… tôi lại thua rồi…”

Có ba ông lão đứng đối diện!

Một ông râu cá chê!

Một người một mắt!

Một ông râu tóc đều bạc trắng!

Trên khuôn mặt người nào cũng mang theo vẻ lạnh lùng!

Ông lão râu cá trê cười nói: “Đây chính là Cuồng Đan trong truyền thuyết sao? Ngô Đức Lộc tôi còn chưa dùng hết toàn lực mà ông đã thua rồi!”

“Ông còn có vụ cược vừa nãy chứ?”

“Hoặc là cả đời không được phép luyện đan, hoặc là tự chặt một cánh tay!”

Đôi mắt Cuồng Đan đỏ bừng: “Tôi từng hứa với sư phụ, phải luyện đan cho Thái Dương Tông!”

“Cả đời không luyện đan thì tôi không làm được, đã thua cược thì phải chịu, tôi nguyện chém đứt một cánh tay...”

Nói xong.

Cuồng Đan giơ tay nắm trong hư không, lòng bàn tay xuất hiện một con dao màu vàng kim!

Không hề do dự chém đứt tay phải!

Khóe miệng ba vị đan tôn cửu phẩm nhếch lên nụ cười thích thú, Cuồng Đan mất một cánh tay cũng coi như phế rồi!

Vốn không thể nào phát huy ra được thực lực của đan tôn cửu phẩm.

“Dừng tay!”

Vương Yên Nhi xông ra, năm ngón tay thon dài tóm chặt con dao màu vàng kim!

Máu tươi chảy ra!

Lưỡi dao kẹp chặt trong lòng bàn tay, gần như chém xuống năm ngón tay của Vương Yên Nhi!

Cuồng Đan kinh hãi: “Cô Vương, cô đang làm gì vậy?”

Vương Yên Nhi bất chấp năm ngón tay đau nhức: “Tiền bối Cuồng Đan, ông không thể chém đứt một cánh tay!”

“Ông không còn cánh tay, sau này làm sao có thể luyện đan?”

Cuồng Đan cười khổ một tiếng: “Lão phu không giỏi bằng người khác, nguyện thua thì chịu phạt!”

“Không được!”

Vương Yên Nhi cầu xin.

Bỗng nhiên.

“Ha ha ha…”

Một tiếng cười thú vị vang lên: “Đây là người của Thái Dương Tông sao? Không hiểu đạo lý dám chơi dám chịu sao?”

“Làm sao? Các người định giở trò hả?”

Đám người chủ động nhường ra một lối đi!

Ba đan tôn cửu phẩm cũng quay đầu, chắp tay với một cô gái ăn mặc hoa lệ: “Xin chào phường chủ!”

Ngư Thất Tình!

Chủ nhân của Thiên Đan Phường và Thánh Thủ Các!

Vương Yên Nhi nhìn thấy Ngư Thất Tình liền vội vàng lên tiếng: “Thất Tình, cậu xin cô cho tiền bối Cuồng Đan một cơ hội đi được không?”

“Ôi ôi ôi!”

Ngư Thất Tình kêu lên: “Cô cũng muốn cơ hội hả? Lúc trước khi tôi bảo cô xin Diệp Bắc Minh cho tôi một cơ hội, thì cô làm gì hả?”

“Còn nữa, chúng ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, đừng gọi thân thiết như vậy!”

“Cô có thể gọi tôi là gia chủ nhà họ Ngư, Thánh Thủ Các chủ, Thiên Đan Phường chủ đều được!”

“Duy nhất không thể gọi tên của tôi, thân phận của cô không xứng với tôi! Hiểu không?”

Vương Yên Nhi cắn môi đến trắng nhợt: “Ngư gia chủ, chuyện lúc trước là lỗi của tôi!”

“Vương Yên Nhi xin dập đầu nhận sai!”

Hai đầu gối mềm trực tiếp quỳ xuống!”

Phập! Phập! Phập!

Dập dầu ba cái.

“Cô Vương quỳ dập đầu rồi…”

“Đại tiểu thư nhà họ Vương lại quỳ xuống, chẳng phải là làm nhà họ Vương mất mặt sao?”

“He he, đại tiểu thư nhà họ Vương quỳ trước gia chủ nhà họ Ngư cũng không coi là mất mắt chứ? Chỉ là nghe nói trước đây hai người này là bạn thân, bây giờ lại trở mặt thành thù…”

“Thú vị… ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao!

Giống như từng con dao đâm vào trái tim của Vương Yên Nhi!

Ngư Thất Tình cười đắc ý: “Quỳ xuống có tác dụng hả? Vương Yên Nhi cô quỳ ở chỗ tôi không đáng tiền!”

Vương Yên Nhi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy tia máu: “Ngư gia chủ, cô muốn thế nào?”

Ngư Thất Tình nhìn cánh tay của Vương Yên Nhi: “Cuồng Đan đã thua một cánh tay, cô quỳ xuống hình như chưa đủ đâu?”

Cơ thể Vương Yên Nhi run lên!

Liền sau đó.

Cô ta hít sâu một hơi, dường như đưa ra một quyết định: “Tôi hiểu rồi!”

Giơ tay, một thanh kiếm chém xống cánh tay!

Phụt!

Một cánh tay rơi xuống đất, máu chảy như trút nước!

Cuồng Đan gầm lên một tiếng: “Cô Yên Nhi, cô làm gì thế này!

Muốn xông lên, nhặt cánh tay của Vương Yên Nhi!
Chương 1737: Báo thù bắt đầu

Vương Yên Nhi ngăn cản nói: “Tiền bối Cuồng Đan, đừng để mọi việc mà Yên Nhi làm trở thành vô ích!”

“Cô… ngốc quá!”

Cuồng Đan xúc động trong lòng.

Cùng lúc đó, Vương Yên Nhi nhìn Ngư Thất Tình với khuôn mặt trắng bệch: “Đủ chưa?”

Sâu trong đồng tử của Ngư Thất Tình run lên, ngoại trừ tức giận thì nhiều hơn là đố kỵ!

Đúng thế! Đố kỵ!

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì mà Vương Yên Nhi có thể vì người của Diệp Bắc Minh mà tự chặt gãy một cánh tay!

“Không đủ!”

Ngư Thất Tình khẽ quát một tiếng: “Cánh tay của một kẻ đê tiện như cô làm sao có thể so được với cánh tay của Cuồng Đan, ít nhất phải cần hai cánh tay!”

“Được!”

Vương Yên Nhi cắn chặt thanh kiếm trong tay, chém về phía tay trái!

Phụt!

Khoảnh khắc cánh tay rơi xuống đất!

Vương Yên Nhi ngẩng đầu cười với khuôn mặt tái nhợt: “Ngư gia chủ, đây là lời vàng ngọc của cô!”

“Hai cánh tay đổi lấy một cánh tay của tiền bối Cuồng Đan, chắc cô phải giữ lời chứ?”

“Cô?”

Ngư Thất Tình nhất thời nghẹn lời, trước mặt nhiều người như vậy!

Đương nhiên cô ta không thể không giữ lời: “Các người cút cho tôi!”

“Cảm ơn!”

Vương Yên Nhi cười, đứng lên nhìn sang Cuồng Đan: “Tiền bối, chúng ta đi”.

“Cô Yên Nhi…”, cả người Cuồng Đan cứng đờ, tiến lên dìu Vương Yên Nhi rời đi.

Đợi hai người đi khỏi, Ngư Thất Tình tức dậm chân: “Người đâu! Tìm cho tôi một con chó đến đây, băm nát hai cánh tay của con đê tiện này cho chó ăn!”

Ba đan tôn cửu phẩm tiến lên!

“Đừng vội, chúng tôi từng đồng ý từ từ chơi chết cô ta thì nhất định sẽ làm được!”

“Hôm nay chỉ là bắt đầu, họ sẽ càng lúc càng tuyệt vọng!”

Đôi mắt của Ngư Thất Tình mang theo vẻ oán độc: “Tôi tin họ! Tôi sẽ cho con đê tiện đó chết một cách thê thảm!”



Khu thí luyện.

Đường Hạo nhân lúc đêm đến một nơi sâu trong khe núi!

Xung quanh quỷ khí âm u, không ngừng vang lên tiếng gào khóc la hét của quỷ, gióng như địa ngục trần gian!

Trong đan điền vang lên giọng nói: “Chính là nơi này, nơi này đã ngưng tụ oán khí ít nhất hàng chục triệu năm!”

“Chỉ cần cậu hấp thụ hết toàn bộ oán khí ở đây, thì có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!”

“Đến lúc đó, cậu có thể tùy ý nắn bóp tên tên nhóc tên Diệp Phong đó!”

Đường Hạo không nhịn được run lên ớn lạnh: “Lão Quỷ, rốt cuộc nơi này là nơi nào? Lại có oán khí nhiều như vậy!”

Lão Quỷ cười he he: “Một chúng tộc hàng tủ người bị giết, cả thế giới hóa thành vùng chết chóc!”

“Oán khí nặng chút không bình thường sao?”

“Suýt…”

Đường Hạo hít khí lạnh: “Nhiều người chết như vậy? Lão Quỷ, sao ông biết?”

Lão Quỷ nhả ra một câu: “Đồ nhi ngoan, vì là do lão phu làm mà!”

“Nếu không phải một tên nhóc Hoa tộc Thượng Cổ giết vi sư, trấn áp chân thân của vi sư ở trong thế giới này!”

“Lão phu sớm đã trở thành tổ tiên của Quỷ đạo rồi!”

Nhớ đến bóng hình người Hoa tộc Thượng Cổ đó, cơ thể của lão Quỷ không khỏi run lên!

“Nhưng thiên đạo luân hồi, sau này Hoa tộc Thượng Cổ bị người khác tiêu diệt, cũng là đáng đời!”

Đường Hạo cau mày: “Lão Quỷ, tôi nghe ông từng nói đến chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ rất nhiều lần!”

“Rốt cuộc là thế nào? Gia tộc đó rất mạnh sao?”

Lão Quỷ cười khổ trả lời: “Đâu chỉ là mạnh, người của Hoa tộc Thượng Cổ, kẻ nào cũng nghịch thiên!”

“Cũng vì quá nghịch thiên cho nên mới mang đến họa diệt tộc, nhưng đó không phải là việc bây giờ cậu cần tìm hiểu!”

“Việc hiện giờ cậu cần làm là hấp thụ oán khí trước mặt, tiến vào cảnh giới Thần Hoàng!”

“Được!”

Đường Hạo không nói nhiều thêm, bước vào trong sơn cốc!

Thần lực trong cơ thể sôi sục!

Liền sau đó, oán khí trong sơn cốc giống như lốc xoáy hội tụ về phía cơ thể của Đường Hạo!



“Cậu Diệp, cậu uống không?”

“Cậu Diệp, cậu đói không? Chỗ tôi còn có ít sơn hào hải vị, làm nóng lên thì có thể ăn!”

“Cậu Diệp, chỗ tôi có một căn phòng mang theo người, cậu và cô Nguyễn có thể đi vào nghỉ ngơi!”

Trên đường, Trương Đạc bày ra khuôn mặt núng nính thịt!

Nịnh nọt nói cả đoạn đường!

Thậm chí, hắn còn khoa trương lấy ra một căn nhà cần gì có nấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật!

Có thể vào nghỉ ngơi bất cứ lúc nào!

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, tên này đi du lịch chắc?

“Trương Đạc, anh không cần nịnh bợ tôi như vậy!”

“Yên tâm, anh không phải là chó của tôi! Tôi cũng không muốn cho anh làm chó của tôi!”

“Nếu anh muốn, có thể làm bạn của tôi!”

Vừa nói xong.

Khuôn mặt béo mập của Trương Đạc đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, gật đầu: “Được! Được! Được! Anh Diệp, à không… Diệp đại ca!”

“Từ nay về sau, anh bảo tiểu đệ đi về phía Tây, thì tuyệt đối không đi về phía Đông!”

“Cho dù tiểu đệ nhảy vào biển lửa vì đại ca cũng không từ!”
Chương 1738: Hang ổ kỳ lạ

Diệp Bắc Minh cười: “Không cần anh lao vào biển lửa, bây giờ anh có tác dụng rồi đây!”

“Xin đại ca phân phó!”

Trương Đạc tuyên thề.

Diệp Bắc Minh chỉ về phía trước: “Theo đánh dấu trên bản đồ, phía trước là là hang ổ của con thuồng luồng đen ba đầu thuộc tính thủy cảnh giới thần hoàng!”

“Thuồng luồng đen canh giữ long chi thảo, hy vọng khi độ kiếp nuốt chửng vật này hóa thành chân long!”

“Nhiệm vụ của anh là dụ con thuồng luồng đen đi khỏi, tôi đến hái long chi thảo!”

Trương Đạc cứng đờ người chỉ vào mũi mình: “Hả? Tôi hả?”

Diệp Bắc Minh cười như không cười: “Sao thế? Không được à?”

“Vừa nãy còn nói nhảy vào biển lửa đấy?”

Tên mập này trông có vẻ ngu ngốc, trên thực tế lại rất giàu cảm xúc, thuộc kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ!

Anh muốn thử xem Trương Đạc có thật lòng hay không!

Vẻ mặt Trương Đạc như sắp khóc, hai chân cũng không nhịn được run lên!

Thuồng luồng đen cảnh giới thần hoàng là thế nào chứ?

Yêu thú so với con người, trời sinh đã hơn một cảnh giới nhỏ!

Nếu là thuồng luồng đen cảnh giới thần hoàng sơ kỳ, sức chiến đấu cũng sánh ngang với võ giả loài người thần hoàng trung kỳ.

“Không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói”.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh thất vọng.

“Tôi đi! Đại ca, đợi tin tốt của tôi!”

Trương Đạc dậm chân, xông về hướng hang ổ của thuồng luồng đen như tên pháo đạn: “Sâu nhỏ, ra đây cho ông nội Trương của mày!”

“Hôm nay ông nội Trương phải ăn da thuồng luồng đen nướng than, hấp thịt thuồng luồng đen, hầm canh xương thuồng luồng đen!”

Nguyễn Thanh Từ hơi lo lắng: “Anh Diệp, Trương Đạc là cháu đích tôn của nhà họ Trương nắm giữ Dịch Bảo Các”

“Thực lực của anh ta đều dựa vào uống đan dược, năng lực thực chiến không mạnh lắm!”

“Anh ta xông lên như vậy sẽ không nộp mạng chứ?”

Diệp Bắc Minh cười thản nhiên: “Yên tâm, anh ta sẽ không sao đâu”.

Vừa dứt lời, một tiếng gầm vang lên!

Một tòa vách đá đóng băng ầm ầm nổ tung, lộ ra một cái hang ổ đen xì!

Gru!

Một tiếng rồng gầm!

Chỉ thấy, một con thuồng luồng đen ba đầu rồng xông ra, cơ thể to đến trăm trượng!

Ngoài một số chi tiết, những thứ khác chẳng khác gì chân long!

Chỉ thiếu bước cuối cùng là có thể hóa rồng!

Sáu con mắt của thuồng luồng đen ba đầu đỏ ngàu khóa chặt Trương Đạc: “Con người cũng dám khiêu khích bản tọa! Chết!”

Cơ thể khổng lồ giống như tòa núi lớn nghiền áp đến, muốn nghiền nát Trương Đạc thành bùn thịt!

Trương Đạc chân tay hoảng loạn, lấy ra một cái khiên màu đen từ chiếc nhẫn trữ vật!

Truyền thần lực vào trong, cái khiến liền to lên!

‘Choang’một tiếng vang lớn!

Tuy Trương Đạc bị đánh bay đi như cánh diều đứt dây, ngoài sắc mặt tái nhợt ra thì không bị thương gì!

Nguyễn Thanh Từ tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Cái khiên cấp thần khí?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Gia tộc người ta căn cơ thâm hậu, sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Chúng ta đi hái long chi thảo!”

Quay người đi về phía hang ổ của thuồng luồng đen!

Nguyễn Thanh Từ đi theo phía sau!

Trương Đạc thấy mình không hề bị thương, lập tức có dũng khí: “Ha ha ha, con trai thuồng luồng đen!”

“Chỉ dựa vào chút thực lực của mày cũng muốn đánh thương ông nội Trương? Mày nằm mơ đi!”

“Gru!

Thuồng luồng đen gầm lên một tiếng, lại xông lên với lực đạo lớn hơn vưa nãy không chỉ gấp đôi!

Trương Đạc lại bị đánh bay, cái khiến bị đánh ngược đập lên lồng ngực, nhếch nhác phun ra một ngụm máu tươi!”

“Vãi! Mày chơi thật hả?”

Đi vào hang ổ của thuồng luồng đen, một luồng hàn lạnh thấu xương ập đến!

Xương chí tôn trong cơ thể Diệp Bắc Minh vù vù, băng lạnh biến mất.

“Anh Diệp… lạnh… lạnh quá…”

Quay đầu nhìn.

Nguyễn Thanh Từ gần như đóng thành người băng!

Mái tóc, lông mi, đôi mắt, đôi môi, cái mũi, chỗ nào cũng sương giá!

Hai tay ôm chặt bờ vai, cả người run lập cập!

Ngay cả áo cũng đông cứng!

“Lại gần tôi chút!”

Diệp Bắc Minh lên tiếng.

“Được…”

Nguyễn Thanh Từ đi đến, sương giá trên khuôn mặt biến mất một nửa!

Nhưng cơ thể vẫn không nhịn được run rẩy!

“Anh Diệp… chỗ này thật kỳ lạ, chân khí lại không có tác dụng!”

“Huyết dịch của tôi như biến thành tảng băng, khí lạnh tỏa ra toàn thân…”

Diệp Bắc Minh nghiêm đôi mắt, nhìn vào sâu trong hang ổ của thuồng luồng đen: “Nơi này có sức mạnh pháp tắc của thuồng luồng đen, cả hang ổ đều là thế giới của băng tuyết!”

“Cảnh giới của cô quá thấp, cho nên không chống lại được sức mạnh cực hàn!”

Nguyễn Thanh Từ gật đầu: “Anh Diệp Phong, khí tức cảnh giới của anh mới là cảnh giới Đế, thực lực lại mạnh hơn tôi quá nhiều!”

“Tôi quen một người bạn, cũng họ Diệp, anh ta rất giống anh Diệp đấy!”

Thấy Diệp Bắc Minh không trả lời.

Nguyễn Thanh Từ lại bổ sung một câu: “Chỉ là bên cạnh anh ta có quá nhiều hồng nhan tri kỷ, Thanh Từ chỉ có thể chôn sâu phần tình cảm đó xuống đáy lòng!”

Diệp Bắc Minh hơi bất lực.
Chương 1739: Long chi thảo

Cô bé này chắc không phải cũng thích mình chứ?

Vãi!

Sức hút không có chỗ dừng chân của tôi!

Cùng với đi sâu vào trong hang ổ của thuồng luồng đen!

Trên người của Nguyễn Thanh Từ ngưng tụ một lớp sương giá, chân tay đều không chịu kiểm soát!

“Hay là, cô lại gần thêm chút đi?”

“Được!”

Nguyễn Thanh Từ trực tiếp lao đến, cả người gần như áp sát vào trong lòng Diệp Bắc Minh!

Một cảm giác ấm áp!

Sương giá tan chảy, Nguyễn Thanh Từ lại cảm thấy hành động của haii người ấm áp!

Vừa buông khỏi Diệp Bắc Minh, sức mạnh cực hàn lại ập đến!

Chỉ có thể ôm chặt Diệp Bắc Minh!

Cứ như vậy, người người đi sâu vào trong hang ổ của thuồng luồng đen!

Đến cuối cùng, cả người Nguyễn Thanh Từ gần như treo trên người Diệp Bắc Minh!

“Tìm được rồi!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước một cây thảo dược giống như sản phẩm nghệ thuật điêu khắc băng hình rồng!

Long chi thảo!

Diệp Bắc Minh tìm được long chi thảo, đồng thời Đường Hạo cũng hấp thụ sát khí!

Ầm ầm!

Trong vòng bán kính vạn dặm sấm chớp ầm ầm, mây đen giăng kín!

Cả khu thí luyện đều sôi sục theo, năng lượng vô tận hội tụ về phía Đường Hạo!

“Có người độ kiếp?”

“Xem khí tức này… có người tiến vào cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ rồi?”

Cảm nhận được uy lực cường mạnh trên không trung, đồng tử của rất nhiền võ giả trẻ đều co lại!

“Có thể độ kiếp ở khu thí luyện, nói không chừng người này đã tìm được một bí cảnh cường mạnh! Bây giờ chúng ta đi không chừng cso thể được hưởng một phần!”

“Đi! Đi xem sao!”

Rất nhiều cường giả trẻ đều đi về phía sơn cốc.

Không những vậy, yêu thú, ma thú cường mạnh trong khu thí luyện cũng đều xông ra khỏi động phủ!

Sau khi đảo quét một lượt lôi kiếp trên không trung, tất cả đều tập trung về nơi thiên kiếp bùng phát!

Con thuồng luồng đen ba đầu đang điên cuồng tấn công Trương Đạc, sau khi nhìn thấy lôi kiếp lại không hề do dự bỏ rơi Trương Đạc và hang ổ mà bỏ đi!

Sau trong sơn cốc.

Đường Hạo cảm nhận năng lượng xung quanh hội tụ, tỏ vẻ mặt chấn kinh lên tiếng: “Lão Quỷ, có chuyện gì vậy? Tôi đã hấp thụ hết sát khí của sơn cốc!”

“Tại sao giữa thiên địa còn có năng lượng khác cuồn cuộn không ngừng hội tụ đến cơ thể của tôi?”

“Ha ha ha! Sóng thần năng lượng, đây là sóng thần năng lượng!”, lão Quỷ cười lớn.

“Sóng thần năng lượng? Đó lá cái gì?”, Đường Hạo nghi hoặc.

Lão quỷ kích động giải thích: “Sóng thần bình thường là có loại năng lượng cường mạnh như động đất dao động gây ra, nước biển cùng hội tụ về một hướng!”

“Sóng thần năng lượng cũng như vậy, điều khác biệt duy nhất chỉ là rất khó kích lên!”

“Đường Hạo, cậu đã hấp thụ sát khí của cả sơn cốc, mà sát khí cũng là một loại năng lượng!”

“Nặng lực trong sơn cốc bị thiếu khuyết, dẫn đến năng lượng của khu thí luyện liền nhanh cóng bổ sung đến bên này! Cho nên mới dẫn đến sóng thần năng lượng!”

“Bây giờ chỉ cần cậu mau chóng hấp thụ năng lượng ập đến này, thì có thể tiến vào một cảnh giới nhỏ! Tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ!”

Đường Hạo mặt nóng bừng: “Cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ! Xung kích!”



Sau trong hang ổ thuồng luồng đen.

“Có chuyện gì vậy? Không tóm được?”

Nguyễn Thanh Từ ngẩn người!

Khi năm ngón tay của Diệp Bắc Minh sắp chạm đến long chi thảo, lại trực tiếp xuyên qua!

Cứ như long chi thảo không tồn tại!

Rõ rang là ở ngay đó, mà dù thế nào cũng không chạm vào được!

Diệp Bắc Minh hơi thộn người: “Tiểu tháp, thế này là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chẳng phải cậu đã thuộc lòng cả Thần Nông Bản Thảo Kinh sao? Trong đó miêu tả long chi thảo thế nào?”

“Không màu không mùi, vô hình vô dạng!”

“Sinh ra từ ngưng tụ năng lượng trời đất!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Đúng thế, long chi thảo là vật thể vô hình!”

“Đã là vật vô hình vô dạng, làm sao cậu có thể tóm được nó?”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cho nên, tôi vốn không thể mang long chi thảo về?”

“Là ý đó!”

“Không hoàn thành điều kiện của Lạc Khuynh Thành, đại sư tỷ của tôi phải làm thế nào?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tiểu tháp, thực sự không có cách sao?”

“Không thể thu vào thế giới trong tháp ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, long chi thảo được ngưng tụ từ năng lượng trời đất!”

“Bản tháp chỉ cần thu nó vào thế giới trong tháp, nó lập tức sẽ hóa thành một luồng năng lượng cường mạnh bị bản tháp hấp thụ!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy phải làm thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Dù sao cũng không mang đi được, chi bằng cậu tự nuốt nó nâng cao cảnh giới!”

“Điều kiện của Lạc Khuynh Thành thì sao?”

“Mục đích của Lạc Khuynh Thành là gì?”

“Hồi phục sức mạnh cảnh giới Thần Hoàng!”
Chương 1740: Tay không quay về

“Vậy thì được rồi, cậu không mang được long chi thảo về, chẳng lẽ còn không có cách giúp cô ta hồi phục sức mạnh của cảnh giới Thần Hoàng sao?”

Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Tôi hiểu rồi!”

Anh không do dự, trực tiếp ngồi khoanh chân!

Há miệng ra hút, năng lượng ẩn chứa trong long chi thảo hội tu về phía cơ thể của anh!

Một lúc sau.

Long chi thảo biến mất!

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Dược liệu có thể khiến cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong tiến vào Tổ Cảnh, mới khiến tôi tăng lên một cảnh giới nhỏ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Cậu nhóc, cậu biết đủ đi!”

“Trong cơ thể cậu đã có một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn! Cậu nâng lên một cảnh giới nhỏ, tương đương với tăng một trăm bốn mươi tám cảnh giới nhỏ!”

“Cũng đúng”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Tìm kiếm trong hang ổ của thuồng luồng đen một lượt, lại phát hiện mười mấy cây dược liệu hàng đầu!

Ngoài ra, còn có nhẫn trữ vật của mấy chục cường giả.

Có lẽ đều là chiến lợi phẩm sau khi bị thuồng luồng đen giết, Diệp Bắc Minh trực tiếp ném cho Nguyễn Thanh Từ!

Nguyễn Thanh Từ kinh sự: “Anh Diệp, không được…”

“Giá trị của những thứ này quá cao, làm sao tôi có thể lấy được!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Những thứ này vô dụng với tôi, cô cầm lấy đi!”

Mang những thứ này về Thái Dương Tông, rất dễ bị người khác phát hiện thân phận của anh!

Tạm thời anh không định để lộ thân phận!

Nguyễn Thanh Từ thấy không từ chối được, mới cẩn thận cất đi!

Hai người ra đến lối vào hang ổ, phát hiện Trương Đạc đông cứng đang run lập cập như thằng cháu!

“Anh Diệp, cuối cùng anh cũng ra rồi! Hang ổ của thuồng luồng đen này lạnh quá!”

“Tôi định đi vào tìm hai người, suýt nữa thì đóng băng chết!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Thuồng luồng đen đâu?”

Trương Đạc giải thích: “Vừa nãy hình như có người độ kiếp, thuồng luồng đen cảm nhận được khí tức thiên kiếp bèn trực tiếp xông qua đó!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh mới phát hiện, tận cuối chân trời có một đám mây đen ngưng tụ!

Anh không có hứng thú đi góp vui

“Tôi chuẩn bị rời khỏi đây, hai người thì sao?”

“Hả?”

Trương Đạc ngẩn người: “Anh Diệp, khu thí luyện trăm năm mới mở một lần!”

“Anh chắc chắn không ở lại thêm một thời gian ư? Còn có rất nhiều bí cảnh chưa khám phá!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không có hứng thú!”

“Hai người muốn ở lại cũng được, tôi đi một mình!”

Thần hồn của đại sư tỷ là quan trọng nhất!

Đã chậm một ngày, thần hồn của đại sư tỷ có thể hoàn toàn tiêu tan!

Lấy ra lệnh Thần Hoàng!

Truyền chân khí vào trong!

Chỉ thấy mấy đạo phủ văn bay ra từ trong lệnh Thần Hoàng, hình thành một trận pháp, xé rách một đường khe không gian!

Diệp Bắc Minh không hề do dự bước vào trong đó, biến mất!

Nguyễn Thanh Từ thấy vậy, cũng không định ở lại!

Cô ta đã có được mấy chiếc nhẫn trữ vật, tài nguyên bên trong đã đủ rồi!

Cô ta cũng lấy ra lệnh Thần Hoàng, xé rác một đường khe không gian rời đi!

“Một mình mình ở lại bị Đường Hạo tìm được thì chết chắc! Thôi! Đi thôi!”

Trương Đạc cắn răng, cũng lấy lệnh Thần Hoàng ra rồi rời đi!



Trên không trung quảng trường trung tâm điện Thần Hoàng.

Ba cửa truyền tống xuất hiện trong không trung!

Tất cả mọi người trên quảng trường đều ngẩn người: “Ai mà ra nhanh như vậy? Còn chưa đến ba ngày!”

Liền sau đó.

Ba người Diệp Bắc Minh, Nguyễn Thanh Từ, Trương Đạc đi ra từ trong đó!

Một cô gái áo xanh mặt đầy thất vọng quay người: “Thanh Từ, cô đi ra sớm quá!”

Một ông lão lưng gù mũi đỏ chót khác thở dài: “Ầy, nhà họ Trường vẫn chưa có cái tạo hóa này!”

“Thôi vậy, sau này chúng ta không tham gia vào chuyện của điện Thần Hoàng nữa, quay về mở Dịch Bảo Các của chúng ta thì hơn!”

Nguyễn Thanh Từ muốn nói lại ngừng.

Trương Đạc tỏ vẻ mặt lúng túng!

Hắn đúng là không có được gì!

“Là tên nhóc cậu hả! Ra nhanh như vậy? Sợ chết phải không!”

Lão tổ Bích Hỏa âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ra cũng tốt, có lẽ cậu chưa gặp được ba đồ đệ của tôi!”

“Bây giờ xong rồi, súc sinh, lão phu có một vạn cách cho cậu hối hận vì đã đắc tội với lão phu!”

Độc Cô Bá Đạo lắc đầu: “Diệp Phong, sao cậu không biết tiến bộ chứ?”

“Chỉ cần đi theo Đường Hạo, dù thế nào cũng không thể nào tay không quay về!”

Sắc mặt của Lạc Khuynh Thành khó coi: “Diệp Phong, cậu đã lấy được thứ mà tôi cần chưa?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu dứt khoát: “Không lấy được!”

“Hừ!”

Lạc Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng, quay người định đi.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát liền đi theo!

Đi đến chỗ không người, Lạc Khuynh Thành cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu còn đi theo tôi làm gì?”

“Không hoàn thành điều kiện của tôi, thần hồn của sư tỷ cậu cũng đừng hòng rời đi! Trong vòng ba ngày tôi sẽ hoàn toàn diệt trừ chấp niệm cuối cùng của cô ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK