Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1106: Thẩm Thiên Quân ra tay

Mười sư tỷ cắn răng trả lời.

Khuôn mặt già nua của Phong Vu Vũ lạnh xuống: "Diệp Thanh Lam, cho dù bà có thiêu đốt tuổi thọ, có được ba đầu long mạch thì sao chứ?"

Mùi máu tanh dâng trào, không chút do dự nhào tới như một con mãnh thú hồng hoang lao tới!

"Vẫn chẳng phải là đối thủ của lão phu, để tôi đưa bà lên đường!"

Nện một quyền xuống!

Một kích toàn lực!

Sắc mặt Diệp Thanh Lam ngưng trọng, ánh mắt trầm xuống, như đã quyết định điều gì đó.

Năm ngón tay bà nắm lại, đáp lại một quyền!

"Haha? Không biết tự lượng sức mình! Chết đi cho lão phu!"

Mặt mũi Phong Vu Vũ trở nên dữ tợn.

Ông ta đã đoán được cảnh cánh tay Diệp Thanh Lam nổ tung, vô cùng thê thảm!

Một giây sau.

Cảnh tượng khiến người ta chấn động xuất hiện!

Trong nháy mắt nắm đấm của hai người tiếp xúc.

Ầm!

Một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, thân thể Phong Vu Vũ như làm từ giấy dán, nổ tung ngay tại chỗ!

Ông ta hóa thành một bãi sương máu, hoàn toàn biến mất!

"Hít hà!"

Tiếng hít ngược khí lạnh liên tục vang lên.

Người nhà họ Phong kêu rên: "Lão tổ! Không!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.

"Phong Vu Vũ chết rồi?"

Sắc mặt đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan biến đổi!

Thẩm Thiên Quân cũng nhìn Diệp Thanh Lam thật sâu!

Sắc mặt Vạn Huyết Kiếm Chủ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Thanh Lam: "Bà ta dẫn nổ một đầu long mạch!"

"Cái gì?"

Mọi người sững sờ.

Một kích giết chết Phong Vu Vũ của Diệp Thanh Lam quá mức chấn động.

Bọn họ không ai để ý đến điểm này!

Nhìn kỹ lại!

Quả nhiên.

Ba đầu long mạch sau lưng Diệp Thanh Lam giờ chỉ còn lại có hai!

Trong hoàn cảnh lặng ngắt như tờ, giọng nói của Diệp Thanh Lam vang lên: "Còn có ai muốn ra tay không? Long mạch trên người tôi không nhiều!"

"Nhưng vẫn còn hai long mạch, ít nhất có thể liều mạng với hai người cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong!"

Ánh mắt bà đảo qua đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan, Thẩm Thiên Quân!

...

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Đám Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan có điều kiêng kỵ.

Đều tiếc mạng sống nên không dám ra tay!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Diệp Thanh Lam, bà đang uy hiếp tôi sao?"

Hai mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: "Thẩm Thiên Quân, nhà họ Diệp với cậu không oán không thù!"

"Nếu như cậu không có ý định với con trai của tôi, tôi cũng sẽ không đối địch với cậu!"

Thẩm Thiên Quân cười đầy nghiền ngẫm: "Tôi nghĩ bà đang hiểu lầm rồi, tôi không có bất kỳ hứng thú gì với con trai của bà".

Diệp Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói của Thẩm Thiên Quân tiếp tục truyền đến: "Tôi chỉ muốn long mạch trong cơ thể con trai bà mà thôi!"

"Bà cố gắng nói chuyện với con trai của mình, bảo cậu ta quỳ gối trước mặt tôi, hai tay dâng lên long mạch!"

"Tôi sẽ cân nhắc tha cho cậu ta một mạng, sao hả?"

Tạch!

Diệp Thanh Lam phun ra hai chữ: "Nằm mơ!"

"Ồ".

Chữ "Ồ" trong miệng Thẩm Thiên Quân vừa dứt.

Hắn ta lập tức xuất hiện trước người Diệp Thanh Lam: "Rượu mời không uống, vậy bà đi uống rượu phạt đi!"

Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại!

Tốc độ quá nhanh!

Bà chợt phản ứng lại, long mạch ngưng tụ, chuẩn bị liều chết với Thẩm Thiên Quân.

"Muốn giết tôi? Bà đang nghĩ gì thế?"

Mặt mũi Thẩm Thiên Quân tràn ngập nghiền ngẫm.

Hắn ta duỗi tay, đè xuống phía Diệp Thanh Lam!

Phụt!

Một sức mạnh cực kỳ khủng bố nghiền ép xuống, Diệp Thanh Lam không có sức lực phản kháng.

...

Đầu gối bà hung hăng nện xuống sàn gạch, máu me be bét!

Đồng thời, một tay Thẩm Thiên Quân tóm lấy Long Tích của Diệp Thanh Lam, nắm chặt một đầu long mạch!

Ầm!

Máu tươi bắn tung toé!

Hắn ta cứ thế mạnh mẽ rút long mạch ra khỏi cơ thể Diệp Thanh Lam!

"A..."

Diệp Thanh Lam kêu lên thảm thiết, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy cảnh này thì tức sùi bọt mép: "Mẹ!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, đừng nên phân tâm!"

"Hấp thu long mạch trước đã!"

"Đù! Đù! Đù má!"

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: "Còn tiếp tục như vậy nữa, mẹ tôi sẽ chết!"

"Tháp nhỏ, tôi không hấp thu nữa, tôi muốn giết thằng chó này!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, hiện tại là thời khắc mấu chốt, bản tháp không đồng ý!"

Một sức mạnh ập tới, ngăn cách tất cả cảm giác đối với bên ngoài của Diệp Bắc Minh!

"Chủ mẫu!"

Mười sư tỷ đỏ mắt, đang muốn xông lại.

Diệp Thanh Lam gầm lên: "Không được qua đây, bảo vệ Minh Nhi không bị ảnh hưởng!"

Thân thể mềm mại của mười vị sư tỷ run lên, rồi dừng lại.

Thẩm Thiên Quân thở dài một hơi: "Diệp Thanh Lam, thiên phú của bà chẳng chênh lệch mấy so với tôi!"

"Tại sao phải lấy chồng sinh con chứ? Nếu như bà nỗ lực tu võ, nói không chừng đã sớm vượt qua tôi!"

Diệp Thanh Lam quỳ trên mặt đất, gắt gao cắn răng: "Thẩm Thiên Quân, cậu đừng hòng tổn thương đến con tôi!"

"Hầy, tôi thật sự không muốn".

Thẩm Thiên Quân thở dài: "Vì sao bà nhất định phải ép buộc tôi chứ?"

Hắn ta nở nụ cười xán lạn, một tay khác bắt lấy long mạch thứ hai của Diệp Thanh Lam, thô bạo rút ra!

"Long mạch đã mất hết rồi, bà còn cần Long Tích làm gì?"

"Phế đi thôi".

Thẩm Thiên Quân lắc đầu.

Một chưởng rơi xuống!

Tiếng "răng rắc" giòn giã vang lên.

Long Tích của Diệp Thanh Lam đứt gãy.

Một cơn đau nhức kịch liệt thấu tận tâm can truyền khắp toàn thân bà, toàn bộ thân thể đều co rút lại!

Diệp Thanh Lam biến thành một người tàn phế, thê thảm ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét đầy thê lương vang vọng toàn bộ Tổng viện Giám sát: "Các người, tất cả các người, ai ai cũng đáng chết!"
Chương 1107: Không phải là người

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm từ trên đỉnh đầu vọng xuống, mọi người đều ngước đầu nhìn.

Trước mắt bọn họ.

Một bóng người giận dữ ngút trời lao nhanh như sao chổi xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.

Thẩm Thiên Quân lập tức quay đầu lại.

Rầm!

Ngực hắn ta đau đớn, bay phắt ra ngoài, trên đường bay hắn ta thấy một gương mặt cực kỳ phẫn nộ.

Diệp Bắc Minh!

‘Thằng nhóc này lại lao ra từ trong long mạch ư?’

Thẩm Thiên Quân vừa bất ngờ vừa khiếp sợ: “Không thể nào, sao cậu ta có thể tổn thương mình?”

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Thẩm Thiên Quân rơi xuống đất, một đòn buộc phải lùi về sau bảy bước.

Mỗi một bước của hắn ta đều để lại một dấu chân to tướng trên mặt đất.

Rầm!

“Tên này có thể đánh lui Thẩm Thiên Quân ư?”

Ánh mắt bọn Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan đều đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.

Trong mắt họ là sự kinh ngạc xưa nay chưa từng có.

“Mẹ!”

Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Diệp Thanh Lam, đôi mắt anh đỏ ngầu.

“Chủ mẫu!”

Mười vị sư tỷ chạy lại đây.

“Chủ nhân!”

“Anh Diệp!”

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Hầu Tử và Trần Lê Y cũng chạy tới.

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành khó coi: “Long tích bị phế, cột sống của chủ mẫu đã hóa thành bột phấn rồi!”

“Làm sao đây? Sự sống của chủ mẫu mỏng manh lắm!”

“Tiểu sư đệ, ở chỗ chị có đan dược giữ mạng, mau đút cho chủ mẫu ăn đi!”

“Tiểu sư đệ, mau dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm!”

Các sư tỷ vô cùng lo lắng.

Đan dược và Quỷ Môn Thập Tam Châm đều xuất thủ.

Vết thương của Diệp Thanh Lam vẫn chưa chuyển biến tốt, sắc mặt lại càng tái hơn.

Sự sống của bà như ngọn dầu hỏa trước cơn gió mạnh, có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Có chuyện gì thế?”

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc con, trước kia khi mẹ cậu sinh cậu đã chịu quá nhiều tổn thương rồi”.

“Sau khi sinh hạ cậu lại mất nửa cái mạng!”

“Lần trước khi bà trúng kiếm ý, tuy đã chữa trị trong Long Trì nhưng vẫn để lại di chứng”.

“Hôm nay, bà lại thiêu đốt sinh mệnh mình không tiếc tự bạo long mạch để giết địch!”

“Sau đó long mạch trên người lại bị người ta rút thẳng ra ngoài, đánh nát long tích!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói liền một mạch rồi trầm mặc một lát.

“Đừng nói là bà mà cho dù là cậu...”

“Cậu có thể chịu đựng đến tận bây giờ không?”

“Sinh mệnh của bà đã cạn kiệt rồi!”

Mũi Diệp Bắc Minh hơi cay, giọng run run: “Mẹ!”

Anh ôm chặt lấy Diệp Thanh Lam.

Hơi thở của bà mong manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Phái nữ vốn yếu đuối nhưng làm mẹ mạnh mẽ hơn bất cứ ai!”

“Nhóc con, lần này bổn tháp hết cách rồi!”

Diệp Bắc Minh phẫn nộ gào lên: “Tôi không tin!”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đệch mợ tôi không tin ông hết cách!”

“Chắc chắn ông có cách nào đó, ông là tháp Càn Khôn Trấn Ngục không gì không làm được mà!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc không nói một lời.

Lát sau, giọng tháp lại vang lên: “Nhóc con, bổn tháp có cách, nhưng mà...”

“Không có nhưng mà!”

Diệp Bắc Minh cắn răng nói: “Mẹ tôi đã làm cho tôi quá nhiều, nếu không thể cứu mẹ mình thì tôi tập võ để làm gì nữa?”

“Tôi cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ông làm gì?”

“Tháp nhỏ, nếu không thể cứu mẹ mình, cả đời này tôi không thể nào tha thứ cho bản thân được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, cậu nghĩ hay lắm!”

“Cậu muốn cứu mẹ thì chỉ có một cách, đó là hiến tế tinh huyết của chính mình!”

“Sự sống của cậu dồi dào sung túc, thiên phú còn vô cùng đáng sợ!”

“Hơn nữa cậu còn hấp thụ long huyết, còn có huyết mạch Ma tộc nữa!”

“Số mệnh của chính cậu cũng cực kỳ nghịch thiên, lấy tinh huyết của cậu dung nhập vào trong cơ thể của mẹ cậu!”

“Có thể giữ mạng!”

Diệp Bắc Minh vui vẻ nói: “Được!”

Anh định ra tay cắt máu của mình để cứu người.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát: “Từ đã!”

“Nhóc à, cậu không biết hao tổn tinh huyết sẽ gây ra việc gì ư?”

“Thiên phú của cậu, cảnh giới của cậu sẽ bị phế đó!”

“Sau này, có lẽ cậu sẽ không bao giờ tu võ được nữa!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần nói nữa, tôi đồng ý!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Tại sao? Cậu sẽ thành kẻ tàn phế đấy!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tháp nhỏ, mẹ tôi đã từng là thiên kiêu chi nữ mở ra long tích!”

“Bà biết rõ rằng sau khi sinh hạ tôi sẽ bị phế thiên phú!”

“Ông đoán xem tại sao mẹ tôi vẫn sinh hạ tôi ra?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.

Một lúc lâu sau ông ta mới hỏi: “Tại sao?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại càng kiên định hơn: “Tháp nhỏ, ông không hiểu đâu!”

“Ông là linh hồn của tháp, không phải là người! Nên vĩnh viễn ông cũng không hiểu được!”

Nghe vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy kịch liệt: “Tôi là hồn của tháp ư? Tôi không phải là người ư?”

Ngay sau đó.
Chương 1108: Hấp thu long mạch và đột phá Địa Huyền

Diệp Bắc Minh nở một nụ cười dịu dàng: “Mẹ, con sẽ không để mẹ chết đâu!”

“Mẹ đã ban cho con sinh mệnh này, giờ đây đã đến lúc con báo ân lại cho mẹ rồi!”

Rầm!

Mọi người kinh ngạc phát hiện trên người Diệp Bắc Minh phủ đầy làn sương máu.

Màn sương máu ấy ngưng tụ rồi chui vào trong cơ thể Diệp Thanh Lam.

Thiên Nhận Băng hoảng sợ: “Tiểu sư đệ, đệ định làm gì thế?”

Tiểu Độc Tiên bật thốt: “Không ổn, tiểu sư đệ dùng chính tinh huyết của mình để cứu chủ mẫu!”

“Cái gì?”

Mọi người ngơ ngác.

Mắt Hầu Tử đỏ bừng: “Khốn nạn! Tuy rằng tôi tu võ chưa được bao năm, nhưng cũng biết tinh huyết chẳng khác nào tính mạng của người tu võ!”

“Nếu anh Diệp đưa tinh huyết cho dì Diệp, vậy chẳng phải anh Diệp sẽ...”

“Chủ nhân!”

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Trần Lê Y đau xót.

Tất cả đều ngỡ ngàng.

“Tiểu sư đệ, dừng tay!”

Lạc Khuynh Thành quát khẽ: “Em tự phế bản thân như vậy à!”

Mười vị sư tỷ ra tay ngăn cản Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh hét lên: “Tất cả đều tránh ra cho tôi!”

Một luồng ma khí cuồn cuộn trào dâng đẩy mọi người ra xa.

Đằng xa, có người đã chú ý tới ồn ào bên này rồi.

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Đạm Đài U Nguyệt.

Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn.

Lão tổ Đế tộc, Đế Giang, Đế Khuyết, Đế Khởi La.

Và các thế lực khác ở đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La và đại lục Linh Cốt đều nhìn qua.

“Cái gì? Cậu ta định dùng mạng của mình để đổi mạng của mẹ mình ư?”

“Tên sát thần ấy lại hiếu thảo vậy sao?”

“Tên giết người không chớp mắt này lại chẳng phải kẻ máu lạnh à?”

“Nếu đổi lại là bản thân chúng ta, chúng ta có hy sinh mạng của bản thân để cứu mẹ mình không?”

Vô số người xúc động không dám nhìn nhận thẳng thắn vấn đề này.

Thậm chí có người còn ứa nước mắt.

Vạn Huyết Kiếm Chủ hơi hoảng hốt.

Phó Thương Long nhướng mày, im lặng không nói lời nào.

Huyết Thí Thiên cười dữ tợn: “Là do tên nhãi này ngu ngốc, mẹ cậu ta vốn là đồ vô dụng rồi!”

“Cứ để mẹ mình chết là được, cần gì phải cứu chứ?”

“Huhuhu, Huyết Thí Thiên ông thật máu lạnh!”

Phu nhân Hợp Hoan làm bộ đa sầu đa cảm: “Tôi đây đã bị cậu ta làm cảm động rồi, cậu Thẩm này, hay là cậu tha cho cậu ta một mạng đi!”

“Tôi sẽ cho cậu ta làm con nuôi của mình, cả đời hầu hạ tôi!”

Huyết Thí Thiên lạnh run: “Tôi nhớ rõ vài đứa con nuôi bà nhận trước kia, cuối cùng đều bị công pháp của bà hút khô rồi nhỉ?”

Thẩm Thiên Quân lạnh lùng nói: “Hahaha, tôi chưa từng để cậu ta vào mặt, vậy tại sao phải tha cho cậu ta một mạng chứ?”

“Các người muốn làm gì thì làm, mục tiêu của tôi trước giờ đều không phải là cậu ta!”

Hắn ta không thèm đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh nữa.

Hắn ta chuyển mắt nhìn về bầu trời cao trăm mét kia.

Sau khi Diệp Bắc Minh tách những long mạch còn thừa, những long mạch ấy lại thành vật vô chủ.

Xoạt!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hai mươi mấy long mạch trên bầu trời kia.

Ngay sau đó.

Thẩm Thiên Quân bước ra nhảy vào trong long mạch.

Dưới ánh mắt của vô số người, long tích sau lưng hắn ta sáng rực rỡ, rồi hút long mạch vào trong long tích.

Một bên khác.

Tinh huyết của Diệp Bắc Minh giảm nhanh như gió thổi.

Diệp Thanh Lam mở to mắt: “Minh Nhi...”

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi!”

Diệp Bắc Minh rất kích động.

Anh có thể cảm nhận được sự sống của mẹ mình đang dần khôi phục.

Diệp Thanh Lam cũng phát hiện Diệp Bắc Minh dùng tinh huyết để cứu mình.

Bà biến sắc: “Minh Nhi, con đang làm gì thế?”

“Mau dừng tay lại!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh rất kiên định, anh im lặng không nói lời nào.

Diệp Bắc Minh tiếp tục chuyển tinh huyết của mình vào trong cơ thể Diệp Thanh Lam.

Huyết mạch của anh rất nghịch thiên nên tình trạng của bà nhanh chóng khôi phục lại.

Cùng lúc đó, trên bầu trời vang vọng không dứt tiếng rồng ngâm.

“Một con!”

“Hai con!”

“Ba con...”

“...”

“Bảy con...”

“Tám con...”

“...”

“Mười con!”

“Mười một con!”

“Mười hai con!”

“Mười ba con!”

Lúc này, khí tức Thẩm Thiên Quân quay cuồng.

Mười ba long mạch đã bị Thẩm Thiên Quân hấp thu trong một lần.

Ầm!

Một luồng khí tức cuồn cuộn bùng nổ.

Khí thế của Thẩm Thiên Quân như nước lũ vỡ đê, nó tăng vọt không ngừng nghỉ.

Vào thời khắc đó.

Khí thế Thẩm Thiên Quân càng lúc càng dồi dào.

Khí thế ấy mau chóng phá vỡ điểm giới hạn của hắn ta.

“Ôi!”

Vạn Huyết Kiếm Chủ kinh hãi: “Thẩm Thiên Quân đột phá rồi!”

Phó Thương Long trừng to mắt: “Cảnh giới Địa Huyền, hắn ta đã đột phá từ cảnh giới Chân Huyền đến cảnh giới Địa Huyền rồi!”

“Cảnh giới Chân Huyền? Cảnh giới Địa Huyền?”

Hàng trăm nghìn người tu võ ở đây ngơ ngác.

Chín mươi phần trăm người ở đây chưa từng nghe nói về cảnh giới đó.

Chỉ có một vài lão quái vật khiếp sợ.

Huyết Thí Thiên nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Quân: “Còn chưa xong đâu, hắn còn hấp thu nữa!”

Gầm gừ!”

Trên bầu trời, long mạch thét gào.
Chương 1109: Ba cảnh giới lớn

Lúc này, Thẩm Thiên Quân đã trở thành nhân vật chính của thế giới.

Hàng trăm con mắt đều dán chặt vào Thẩm Thiên Quân.

Còn Diệp Bắc Minh đều bị mọi người bỏ qua một bên.

Một tên tàn phế thì còn làm được gì nữa?

“Long mạch thứ mười bốn!”

Quỷ mẫu Bạch Liên đã biến sắc, giọng hơi run.

“Mười lăm con!”

“Mười sáu con!”

“...”

“Hai mươi con!”

“Hai mươi một con!”

“Hai mươi hai con!”

“Trời ơi...”

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long và Huyết Thí Thiên vô cùng khó tin: “Hấp thu một lần nhiều long mạch như vậy mà hắn ta không sợ khiến mình nổ tung à?”

Quỷ mẫu Bạch Liên đăm chiêu: “Hắn ta rất thông minh, cố ý lợi dụng sức mạnh của long mạch để tiến vào cảnh giới cao hơn!”

Vừa dứt lời.

Long mạch thứ hai mươi ba đã bị Thẩm Thiên Quân dung hợp.

“Ầm!”

Ngay sau đó, một luồng khí tức hùng mạnh hơn bùng nổ.

Đột phá!

Mí mắt bọn họ run lên: “Cảnh giới Thiên Huyền!”

“Cảnh giới Chân Huyền, cảnh giới Địa Huyền và cảnh giới Thiên Huyền!”

Cơ thể phu nhân Hợp Hoan run rẩy, kích động đến mức đùi run lên: “Hắn ta tăng một lần tận hai cảnh giới lớn ư?”

“Đây là yêu nghiệt phương nào thế? Đã có thể sánh ngang với truyền nhân của Thánh Tông ở Thánh Vực rồi đó!”

Hàng trăm người tu võ ở đây đều hít thở không thông.

Bọn họ nín thở nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Quân trên trời cao.

Cảnh giới Chân Huyền.

Cảnh giới Địa Huyền.

Cảnh giới Thiên Huyền.

Nghe thật khí phách làm sao.

Vừa nghe đã biết hơn xa Giới Vương, Giới Chủ rồi.

Đế Khởi La nhìn về phía Đế Vô Danh: “Lão tổ tông ơi, cảnh giới Thiên Huyền là gì thế?”

Cơ thể Đế Vô Danh khẽ run: “Cảnh giới Giới Chủ đã là cảnh giới cao nhất ở thế giới Cao Võ!”

“Sau khi phá giới sẽ có tên là cảnh giới Chân Huyền!”

“Trên Chân Huyền sẽ là Địa Huyền!”

“Còn trên cả Địa Huyền chính là cảnh giới Thiên Huyền!”

Gương mặt Đế Khởi La đỏ bừng: “Hả? Hắn ta còn cao hơn Giới Chủ ba cảnh giới lớn ư?”

“Đúng vậy!”

Đế Vô Danh gật đầu.

Đế Khởi La hỏi tiếp: “Còn trên cảnh giới Thiên Huyền thì sao ạ?”

Đế Vô Danh lắc đầu: “Cảnh giới Chân Linh!”

“Chân Linh ư?”

Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La khiếp sợ, lại hỏi tiếp như tóm được cái gì: “Cảnh giới Chân Linh là gì thế ạ?”

Đế Vô Danh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Quân không dời mắt: “Cảnh giới Chân Linh ở Thánh Vực cũng là người tu võ đứng hàng đầu đó!”

“Trước khi Đế tộc chúng ta bị trục xuất khỏi Thánh Vực còn có một vị lão tổ cảnh giới Chân Linh tọa trấn!”

“Bây giờ, hầy...”

Một tiếng thở dài tiếc nuối.

Bỗng nhiên.

Ầm ầm!

Trên bầu trời Tổng viện Giám Sát mây đen tụ tập, một tia chớp giáng xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.

“Thiên Kiếp!”

Người tu võ ở đây tái mét mặt mày.

Thẩm Thiên Quân cười ngạo mạn, chủ động nhảy vào trong thiên kiếp.

Một tiếng sau, thiên kiếp biến mất.

Chỉ còn lại Thẩm Thiên Quân thong dong bước ra khỏi tia chớp ấy, hắn ta đã độ kiếp thành công.

Cùng lúc đó, tinh huyết của Diệp Bắc Minh đã tiêu tan.

Tuy rằng Diệp Thanh Lam vẫn yếu như trước nhưng đã vượt qua cơn nguy hiểm.

“Thật may quá!”

“Chủ mẫu không sao hết!”

Mười vị sư tỷ vui vẻ bật khóc.

Hầu Tử đỏ mắt bước tới nói: “Anh Diệp, anh không sao chứ?”

Diệp Bắc Minh yếu ớt lắc đầu: “Tôi không sao”.

Nhưng không một ai chú ý bọn họ.

Dù sao giờ Thẩm Thiên Quân mới là người nổi bật nhất.

Vạn Huyết Kiếm Chủ bước lên chúc mừng: “Chúc mừng cậu Thẩm ạ!”

Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan hoàn hồn lại.

Lòng thầm mắng: ‘Đồ cáo già, nhanh miệng thật đấy!’

Bọn họ sợ chậm chân bèn tiến lên cúi đầu: “Chúc mừng cậu Thẩm!”

Ban đầu, Thẩm Thiên Quân là cảnh giới Chân Huyền sơ kỳ còn bọn họ là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong.

Thực lực hai bên chỉ cách một bước, chênh lệch không quá lớn.

Nhưng bây giờ.

Bọn họ đã cách biệt ba cảnh giới lớn.

Thẩm Thiên Quân không thèm nhìn bọn họ, chỉ hờ hững nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con, hiếu thảo thật đấy!”

“Bây giờ thì mau quỳ xuống dưới chân tôi đi!”

“Sau khi lấy hết long mạch trong cơ thể cậu, tôi cam đoan sẽ không làm tổn thương một ai có quan hệ với cậu!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, định bụng nói gì đó.

Bỗng nhiên.

Hầu Tử chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, mày giả vờ cái quần á!”

“Nếu chẳng phải mày cướp long mạch của anh Diệp thì anh Diệp nhà tao chém mày chết ngắc rồi!”

“Bảo anh Diệp quỳ xuống dưới chân mày hả? Con mẹ mày xứng à?”

“Cho mày một cơ hội, mau cút xuống quỳ gối dưới chân anh Diệp đi!”

Hầu Tử hét to tiếp: “Nếu không, anh Diệp nhà tao sẽ cho mày muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”

Ôi!

Cả Tổng viện Giám Sát yên lặng đến đáng sợ, thời gian như ngừng trôi.

Hàng trăm ánh mắt đều tập trung vào người Hầu Tử.

Đến cả Diệp Bắc Minh cũng sửng sốt: “Hầu Tử?”

Mắt Hầu Tử đỏ ngầu, nhếch mép cười nói: “Anh Diệp, đằng nào cũng chết mà!”
Chương 1110: Đó là chồng tôi

“Cho hắn ta biết thế nào là lòng nhiệt huyết của Hoa tộc chúng ta!”

“Con mẹ nó, tinh hoa đất nước dùng trên người tên ác độc này thật thích hợp!”

Hàng trăm người sợ vỡ mật.

‘Thằng nhãi này là ai? Sao lại to gan thế!’

‘Không hổ là người bên cạnh Diệp Bắc Minh, điên giống hệt cậu ta!’

Mọi người đều kinh hãi nghĩ thầm.

Cả đám không dám thở mạnh, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.

“Hahahaha!”

Mặt mày Thẩm Thiên Quân tái mét, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đợi đến khi tao đánh gãy xương chúng mày rồi rút long mạch trên người anh em mày!”

“Đến khi đó để tao xem thử miệng chúng mày có còn cứng vậy không!”

Rồi hắn ta vung tay định tóm lấy Diệp Bắc Minh và Hầu Tử.

Một luồng lực lượng không cách nào cản bước ập tới.

Đùng!

Những người tu võ gần đó bị luồng áp lực đó đè ép buộc phải quỳ xuống.

Ngay tại khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy.

“Từ đã!”

Một cô gái cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh là chồng tương lai của tôi!”

“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám bắt nạt người ta à? Đã hỏi ý bổn công chúa chưa?”

Hàng trăm người ở đây sửng sốt.

Bọn họ quay đều nhìn về phía giọng nói truyền tới.

Trước mắt bọn họ.

Một cô gái mảnh khảnh mặc đồ đen xuất hiện, bên cạnh cô gái đó là một ông lão mặc đồ đen toát ra khí tức như tới từ vực sâu.

Cô gái áo đen nói: “Lão Dạ, đánh vỡ đan điền của hắn ta, rồi đập nát cái miệng đó nữa!”

Ông lão áo đen cung kính nói: “Vâng, công chúa!”

Rồi lão ta tung một chưởng về phía Thẩm Thiên Quân.

Thẩm Thiên Quân hừ nói: “Xen vào chuyện của người khác, chán sống!”

Hai mươi mấy long mạch sau lưng quay cuồng, một luồng khí tức vô địch tỏa ra.

Rầm!

Một tiếng vang nặng nề vang lên, Thẩm Thiên Quân bay ra ngoài như con chó chết.

Thiếu nữ mặc áo đen cười ngọt ngào rồi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh: “Chồng yêu, tên này đã tàn phế một nửa rồi!”

“Cho anh xử đó!”

“Chồng ơi?”

Mắt Diệp Thanh Lam sáng rực: “Minh Nhi, chuyện khi nào thế?”

“Chủ mẫu, đừng tin cô ta, cô ta đang nói hưu nói vượn đó!”

Ánh mắt mười vị sư tỷ đầy địch ý, cảnh giác nhìn thiếu nữ mặc áo đen kia: “Ma nữ, cô là ai hả?”

Thiếu nữ mặc áo đen mỉm cười: “Anh ấy là chồng tôi, tôi là vợ của anh ấy!”

“Các người nói xem tôi là ai?”

Lúc nói chuyện, cô ta còn chủ động sáp lại người Diệp Bắc Minh.

Cô ta ôm tay anh, đầu tựa trên vai anh.

“Buông tay! Buông tay!”

Vương Như Yên nhướng mày, gỡ tay của thiếu nữ mặc áo đen kia kia xuống: “Không được tới gần tiểu sư đệ!”

Ông lão áo đen quát: “Dám động vào công chúa à?”

Khi lão ta định ra tay.

Thiếu nữ mặc áo đen khẽ nói: “Lão Dạ, dừng tay!”

“Đây là chiến tranh giữa phụ nữ chúng tôi, tôi muốn dùng sức quyến rũ của mình chính phục chồng tôi!”

“Vâng!”

Lão Dạ cung kính trả lời, lùi qua một bên.

Khương Tử Cơ nghiến răng: “Đồ mặt dày!”

Hoàng hậu Hồng Đào khẽ nói: “Khi nào tiểu sư đệ là chồng của cô thế?”

“Ma nữ, cô đừng nói lung tung!”

“Tất cả mọi người đều nhìn thấy đó, cô đây là làm vấy bẩn sự trong sạch của tiểu sư đệ!”

Mười vị sư tỷ đứng chắn trước người Diệp Bắc Minh tách thiếu nữ mặc áo đen ra.

Mười một người phụ nữ cãi nhau ầm ĩ.

Một mình thiếu nữ mặc áo đen khẩu chiến mười vị sư tỷ không chút yếu thế.

Diệp Thanh Lam sửng sốt, đi tới bên cạnh Diệp Bắc Minh hỏi: “Minh Nhi, con giỏi thật đó!”

“Cô gái này mẹ thích, nếu được thì mẹ cũng không ngại bên cạnh con có nhiều phụ nữ đâu”.

Diệp Bắc Minh nhức đầu nói: “Mẹ, mẹ không ngại nhưng con ngại!”

“Vả lại...”

Sát ý trên mặt ngưng tụ, nhìn về Thẩm Thiên Quân như con chó chết kia: “Kẻ làm hại mình còn chưa chết thì nào có tâm trạng suy nghĩ này nọ!”

Anh bước ra, thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt Thẩm Thiên Quân.

Anh tặng hắn ta một cú tát trời giáng.

Chát!

Thẩm Thiên Quân lại bay ra như chó chết.

Hắn ta vừa mới đứng dậy thì bàn tay thứ hai đã ập tới.

Một cảm giác uất ức ụp về.

Thẩm Thiên Quân quát lên như con chó điên: “Diệp Bắc Minh, cậu có dám đợi tôi khôi phục rồi đối chiến công bằng không?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đối chiến công bằng à?”

“Mắc gì tôi phải đối chiến công bằng với anh?”

“Anh hơn tôi mười cảnh giới lớn, mà còn bảo tôi chiến đấu công bằng với anh à?”

“Anh câm mẹ mồm đi! Tôi đây chỉ muốn hành hạ anh đến chết thôi!”

Diệp Bắc Minh tóm lấy long mạch trên người Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống.

“Á...”, Thẩm Thiên Quân không thể chịu đựng được sự đau đớn ấy, hắn ta hét lên từng tiếng la thảm thiết.

Diệp Bắc Minh hét to: “Vừa rồi khi xuống tay với mẹ tôi, chẳng phải anh bình tĩnh lắm à?”

“Thế nào? Sao không bình tĩnh tiếp đi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh vô cùng: “Trong cơ thể anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK