Ầm! Ầm!
Diệp Bắc Minh bước nhanh về phía trước, đạp hai người đàn ông da trắng này bay ra ngoài.
Bọn họ nằm trên mặt đất, đau đớn kêu rên, sau khi nhìn thấy rõ người ra tay, gào lên: “Fuck!!! Fuck!!! Fuck!!!”
“Heo da vàng, mày dám đánh bọn tao?”
“Mày có biết bọn tao là ai không?”
Hai người đàn ông da trắng uống quá nhiều.
Sau khi đứng dậy, tức giận chỉ thẳng vào Diệp Bắc Minh mắng mỏ!
Diệp Bắc Minh không nhìn bọn họ, mà dìu chủ quán đứng dậy.
“Cảm ơn, cảm ơn! Anh mau đi đi, đừng chọc vào phiền toái”. Chủ quán vội vàng cảm ơn, nhanh chóng thu dọn quầy hàng, chuẩn bị rời đi.
Anh ta rất trẻ, trông chỉ hai mươi mấy tuổi.
Đeo kính!
Lịch sự nhã nhặn.
Nhưng trên mặt lại đầy bầm tím.
Cơ thể Diệp Bắc Minh chấn động: “Hầu Tử, cậu là Hầu Tử?”
Chàng trai ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, ngẩn ra: “Anh là… anh, anh Diệp?”
“Anh Diệp, anh không chết? Tốt quá rồi!”
“Nhà anh xảy ra chuyện, tôi còn đi tìm anh đấy, nhưng bị một số người đe dọa…”
Chàng trai tên Vương Khinh Hậu.
Bạn nối khố từ thời tiểu học, cấp hai, cấp ba!
Quan hệ của hai người rất tốt.
Có thể nói là mặc chung một cái quần lớn lên.
Bố Hầu Tử thường nói: Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh!
Thế là đặt cho Hầu Tử cái tên như vậy.
Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Không phải cậu thi đỗ đại học Trung Hải sao, xảy ra chuyện gì, sao lại bày quầy bán thịt nướng ở Long Đô này?”
“Anh Diệp, tôi… trợ giúp trong nhà, trợ giúp trong nhà”, Hầu Tử cười nói.
Vẻ mặt hơi chua xót, có chút xấu hổ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ở trước mặt anh em, anh ta không muốn nói ra quá khứ của mình!
Diệp Bắc Minh sầm mặt lại!
Thành tích của Vương Khinh Hậu rất tốt.
Thi đậu đại học Trung Hải, bây giờ cũng nên tốt nghiệp rồi.
Một sinh viên tốt nghiệp đại học Trung Hải, thế mà lại bày quầy bán đồ nướng ở ven đường? Chắc chắn đã xảy ra chuyện!
“Fuck! Heo da vàng, bọn tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe hay không?”. Một người đàn ông da trắng chửi mắng vài câu, sau đó đi tới.
Người đàn ông da trắng còn lại đi theo đằng sau, hung hăng hùng hổ.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Hầu Tử, đợi lát nữa chúng ta ôn chuyện!”
“Anh Diệp, anh mau đi, những người nước ngoài này khó đối phó lắm”. Hầu Tử thấy Diệp Bắc Minh muốn ra tay, cực kỳ sợ hãi.
Diệp Bắc Minh cười: “Ha ha ha, đây là Long Quốc đấy Hầu Tử!”
“Đây là Long Quốc…”. Cơ thể Hầu Tử chấn động, theo bản năng giơ cao nắm đấm!
Đúng vậy!
Đây là Long Quốc!
“Heo da vàng, con mẹ nó mày đi chết đi!”. Một người đàn ông da trắng xông lên, tung quyền đấm vào đầu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ chân đạp vào đầu gối người này.
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn!
“A!!!”. Người đàn ông da trắng kêu như heo bị chọc tiết, ôm đầu gối nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết.
Trong nháy mắt tỉnh rượu!
“Chân của tao, fuck! Chân của tao!”
Người đàn ông da trắng còn lại nhìn thấy đồng bạn bị đánh gãy chân, cũng tỉnh táo lại: “Người Long Quốc, võ giả?”
“Bọn tao tới tham gia đại hội quân võ, mày dám đánh bọn tao bị thương?”
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nơi này là Long Quốc, mày đánh người Long Quốc ngay trên đường cái Long Quốc, đáng phải chịu trừng trị!”
Vừa dứt lời!
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt người này.
Người đàn ông da trắng này còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Bắc Minh giơ chân quét ngang.
Răng rắc! Răng rắc!
Hai tiếng vang giòn, hai chân biến dạng, bị vặn thành đường cong kinh khủng!
“A, fuck…”
Người đàn ông da trắng kia đau đớn kêu rên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Người Long Quốc, hãy đợi đấy, bạn của tao là cấp trên, sẽ không bỏ qua cho mày!”
Diệp Bắc Minh đi đến trước mặt người này, lại giơ chân đạp gãy ngón tay chỉ vào mình kia.
“Cho mày một phút gọi điện thoại, gọi người của mày đến đây”.
“Mày… đợi đấy…”
Dù sao cũng là võ giả cấp Địa, cố nén đau nhức kịch liệt khi bị gãy chân tay.
Dùng cánh tay còn lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, nói ra tình huống và địa chỉ của mình.
“Gọi xong rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng.
Đi lên trước đạp gãy nốt cánh tay cuối cùng của hắn ta!
Sau đó kéo người này giống như kéo một con chó chết đến bên cạnh đồng bạn hắn ta, rồi ném xuống đất như ném rác.
Trở lại trước quầy đồ nướng, Hầu Tử sợ ngây người, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp… anh… anh tập võ? Mạnh quá! Mạnh quá đi!”. Hầu Tử kích động run rẩy cả người, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Bọn họ… ức hiếp người quá đáng!”
Diệp Bắc Minh an ủi một câu: “Được rồi, có tôi ở đây, không ai dám ức hiếp cậu”.
Hầu Tử lau nước mắt: “Dạ dạ, anh Diệp, anh trở về từ lúc nào?”
“Cậu không nghe nói chuyện ở Giang Nam?”, Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi.
Hầu Tử lắc đầu: “Không… không nghe nói, Giang Nam sao vậy?”
Diệp Bắc Minh thầm cảm thán một tiếng.
Hầu Tử đã bị cuộc sống vùi dập.
Mỗi ngày bán thịt nướng, nào có thời gian nghe ngóng chuyện xảy ra ở Giang Nam?
Nơi mà bây giờ Hầu Tử đang sống chỉ là một thành phố bình thường, ngoài việc một ngày ba bữa, nuôi sống gia đình ra thì cũng không nghe được tin tức mới gì.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Không, không có gì”.
Hầu Tử đột nhiên giật mình kêu lên: “Anh Diệp, anh mau đi, mau đi!”