...
...
Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: "Không có, cô nghĩ nhiều rồi".
Thiếu nữ suy tư gật đầu, không nghĩ nhiều: "Mặc kệ, trước dẫn tôi đi tìm kẹo que đã".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô nương, chờ tôi đi cứu bố mình đã rồi lại nói!"
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, hai người Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất xuất hiện trước mắt anh.
Hai người vô cùng yếu ớt.
Thân thể khô cạn, như người già tám chín mươi tuổi, lúc nào cũng có thể sẽ chết.
Thiếu nữ nhìn lướt qua: "Tinh huyết khô cạn, sắp sửa không cứu nổi".
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trong tay xuất hiện mười ba cây ngân châm đâm vào trong cơ thể hai người!
Thiếu nữ hơi kinh ngạc: "Châm pháp này có hơi đặc biệt, không ngờ y thuật của anh cũng không tệ lắm".
"Có điều, anh đừng lãng phí sức lực nữa, bọn họ đã không cứu nổi rồi".
"Im ngay!"
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng!
"Anh quát lên với tôi!"
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ đỏ lên, tủi thân trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi lớn vậy rồi mà chưa từng có ai dám quát tôi!"
"Ngậm miệng!"
Diệp Bắc Minh quay đầu, con mắt đỏ bừng: "Cô nói thêm một lời vô ích nữa, tôi sẽ không dẫn cô đi tìm kẹo que!"
Câu nói này như thể có ma lực thần kỳ nào đó, lửa giận trong con ngươi xinh đẹp của cô ấy biến mất.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Thiếu nữ đã quen với việc coi trời bằng vung, trong nhà không ai dám trêu chọc cô ấy!
Anh trai sợ cô ấy, chị gái chiều cô ấy!
Dù có gặp phải người tu võ ở bên ngoài, một khi cô ấy thể hiện ra thực lực kinh người của mình!
Hầu như bọn họ đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Nào có ai giống như Diệp Bắc Minh, dám không hề kiêng dè quát cô ấy?
Cảm giác thô bạo này ấy thế mà khiến cô ấy cảm thấy có vài phần hưng phấn.
Nửa tiếng sau, tình huống của Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất vẫn không hề chuyển biến tốt.
Thiếu nữ không nhịn được mở miệng: "Này, anh thật sự đừng uổng phí sức lực".
"Bọn họ bị rút đi sức sống, không phải bị thương".
"Các cách thông thường không thể giải quyết vấn đề của bọn họ, chỉ có thể gia tăng sức sống của họ, thương thế tự nhiên sẽ chuyển tốt!"
Diệp Bắc Minh quay đầu: "Cô có cách?"
Khuôn mặt thiếu nữ kiêu ngạo, hai tay chống nạnh: "Đương nhiên là tôi có rồi, trừ phi anh cầu xin tôi!"
Vèo!
Diệp Bắc Minh sải bước lên trước, trong nháy mắt đi đến trước người thiếu nữ.
Anh chặt chẽ tóm lấy cổ tay cô ấy: "Mau nói cho tôi biết!"
Thiếu nữ ngây người, thế mà vô ý thức quên mất phản kháng: "Được rồi, có điều anh phải đồng ý với tôi".
"Sau khi tôi cứu được bọn họ, phải lập tức dẫn tôi đi tìm kẹo que!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Thiếu nữ không nói hai lời.
Cô ấy duỗi tay lấy ra một trái cây óng ánh trong suốt: "Đây là quả Thần Thai, vốn lão tổ cho tôi để tôi rèn luyện thân thể".
"Vì kẹo que, được rồi!"
Cô ấy nặn ra hai giọt chất lỏng của quả Thần Thai, rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.
"Để bọn họ ăn vào".
Diệp Bắc Minh không dám tin: "Hai giọt chất lỏng của quả này là đủ rồi?"
"Tin tưởng tôi, vậy là đủ rồi".
Thiếu nữ vô cùng tự tin.
Diệp Bắc Minh nửa tin nửa ngờ làm theo.
Hai giọt chất lỏng quả Thần Thai vào miệng, hơi thở của Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Gần như là trong khoảnh khắc, sức sống của hai người nhanh chóng tăng vọt!
Một lát sau.
Ngoài việc thân thể vẫn còn suy yếu, bề ngoài của họ đã hoàn toàn khôi phục tuổi trẻ.
"Làm sao có thể!"
Diệp Bắc Minh trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc!
Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất cũng kinh ngạc nhìn thiếu nữ này: "Minh Nhi, cô ấy là ai?"
Thiếu nữ đắc ý nói: "Hì hì, mau dẫn tôi đi tìm kẹo que!"
Diệp Bắc Minh trầm giọng truyền âm: "Tháp nhỏ, quả Thần Thai là cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ giải thích một câu: "Đây mới thật sự là thần dược, thiếu nữ này không hề đơn giản, e rằng cô ấy không phải người của ba ngàn thế giới!"
Diệp Bắc Minh giật mình!
Thiếu nữ nhướng mày: "Ồ? Anh lại đang dùng thần niệm truyền âm với người kia?"
"Người ấy là ai?"
Diệp Bắc Minh không trả lời vấn đề này: "Cô nương, rốt cuộc cô là ai?"
Thiếu nữ lắc đầu: "Biết được sẽ không có lợi cho anh, được rồi".
"Nếu anh nói không giữ lời, bà đây sẽ tét mông anh!"
"Mau dẫn tôi đi tìm kẹo que!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dù sao cô cũng phải nói cho tôi tên cô là gì chứ?"
"Gọi tôi Sở Sở là được!"
"Sở Sở?"
Diệp Bắc Minh gật gật đầu: "Được rồi, Sở Sở cô nương".
"Tôi có thể dẫn cô đi tìm kẹo que, nhưng chỗ đó quá xa xôi".
"Giờ mà chúng ta qua đó, e rằng sẽ khá khó khăn!"
Sở Sở chép miệng: "Ở thế giới Vũ Nội của nhà họ Sở tôi, tôi muốn đi chỗ nào đều nằm trong lòng bàn tay".
"Thế giới Vũ Nội? Đó là cái gì vậy?"
Diệp Bắc Minh vô cùng nhạy cảm, anh thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hai người Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất cũng liếc nhìn nhau!
Chương 1202: Quay trở về‘
Sở Sở vội vàng che miệng, lập tức lắc đầu: "Được rồi, đừng hỏi nữa".
"Chỉ cần nói cho tôi chỗ nào có kẹo que là được".
Diệp Bắc Minh suy tư: "Sở Sở cô nương, tôi có thể nói cho cô chỗ nào có kẹo que!"
"Nhưng cô nhất định phải dùng sơ tâm võ đạo thề, không thể tổn thương bất cứ người nào ở nơi đó!"
"Cũng không thể dùng lực lượng võ đạo đáng sợ kia của cô trước mặt người bình thường!"
"Được, tôi dùng sơ tâm võ đạo thề", Sở Sở không hề do dự gật đầu.
Diệp Bắc Minh giải thích về xã hội hiện đại, cùng với đi đến xã hội hiện đại như thế nào!
Xuyên thẳng qua mấy thế giới, hẳn cũng cần một khoảng thời gian.
Sở Sở nở nụ cười xinh đẹp: "Nào có phức tạp như vậy, xem tôi đây".
Cô ấy nhẹ nhàng nâng tay, viết xuống mặt đất mấy chục phù văn.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh chấn động, đây rõ ràng đều là những phù văn không gian!
Sở Sở tiếp tục mở miệng: "Chỗ mà anh nói đến, hẳn là nơi này..."
Lại viết xuống mấy tọa độ!
Ong!
Cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện!
Sức mạnh không gian rung động, một cánh cửa truyền tống trống rỗng xuất hiện trước mắt anh!
Một bên khác của cửa truyền tống chính là núi Côn Luân!
Diệp Bắc Minh không nhịn được văng thô tục: "Đụ mẹ!"
...
Một tiếng sau.
Sở Sở thắng lợi trở về, chẳng những quét sạch sành sanh một nhà máy kẹo que.
Mà còn mang đi vô số đồ ăn vặt của xã hội hiện đại!
Vì làm trống nhẫn chứa vật, cô ấy thậm chí ném rất nhiều đan dược và bảo bối cho Diệp Bắc Minh!
"Nhóc, cậu kiếm lớn!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phỉ nhổ: "Chẳng lẽ cô nàng này là đồ ngốc?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh nở hoa!
Dưới sự yêu cầu của anh, Sở Sở lại giúp anh một lần.
Mở cánh cửa không gian, trực tiếp về đến Thánh Vực.
Nhà họ Diệp Thái Cổ.
"Tiểu sư đệ trở lại!"
Sau khi Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng biết được tin tức này, liền lập tức lao ra.
"Minh Nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con..."
Diệp Thanh Lam cũng đi tới.
Chưa kịp nói xong một câu, thân thể bà rung lên!
Hai mắt nhìn chòng chọc vào một người đàn ông bên cạnh Diệp Bắc Minh, nước mắt trong phút chốc làm mờ đôi mắt: "Dạ Huyền... Là anh sao?"
Cái mũi Dạ Huyền chua xót gật đầu.
Ông ấy bước nhanh lên trước, gắt gao ôm chặt Diệp Thanh Lam: "Lam Nhi, anh về rồi!"
"Tốt, quá tốt rồi!"
Diệp Thanh Lam lập tức khóc thành sông.
Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng cũng lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Tiểu sư đệ, chúng ta đi trước đi, để lại nơi này cho họ".
"Được!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi đỏ lên, yên lặng gật đầu.
Mấy người chuẩn bị quay người rời đi.
Sở Sở đi tới: "Được rồi, một nhà mấy người đoàn tụ".
"Tôi cũng phải đi làm chuyện của mình đây!"
"Diệp Bắc Minh, cảm ơn kẹo que của anh, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"
Diệp Bắc Minh chắp tay: "Cảm ơn Sở Sở cô nương!"
Sở Sở mỉm cười gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Cô ấy ném cho Diệp Bắc Minh một miếng ngọc bội và một trang giấy.
"Nếu anh nhìn thấy tòa tháp này, lập tức bóp nát khối ngọc bội này cho tôi biết!"
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn!
Vật được vẽ trên giấy chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh khiếp sợ hỏi: "Sở Sở cô nương, cô với tòa tháp này có quan hệ gì?"
..
..
Sở Sở không phát hiện sự khác thường của Diệp Bắc Minh, thuận miệng giải thích: "Tháp này đã từng là thánh vật của nhà họ Sở, sau đó thất lạc".
"Nhà họ Sở vẫn luôn muốn tìm về tòa tháp này đã rất nhiều năm".
"Nếu anh nhìn thấy nó, lập tức nói cho tôi!"
Diệp Bắc Minh yên lặng không nói gì.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang ở ngay trong cơ thể anh, sao anh có thể nói cho Sở Sở?
Đồng thời.
Anh khá là khiếp sợ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại là thánh vật của nhà họ Sở?
Nhà họ Sở này có lai lịch gì?
Diệp Bắc Minh tùy ý nhẹ nhàng gật đầu: "Có cơ hội tôi nhất định sẽ báo!"
"Có cơ hội?"
Sở Sở nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười giải thích: "Có cơ hội nhìn thấy tháp này rồi nói sau, dù sao nó cũng là thánh vật của nhà họ Sở".
"Nào có dễ dàng tìm được như vậy!"
Sở Sở như có điều suy nghĩ gật đầu.
Bỗng nhiên, lục lạc màu bạc trên cổ tay cô ấy vang lên: "A... Chị đang gọi tôi!"
"Có rảnh tôi tìm anh chơi sau, tôi đi đây!"
Bóng dáng cô ấy lóe lên rồi biến mất.
Ba ngàn thế giới, chỗ sâu trong tòa cung điện cổ xưa nào đó.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang ngồi xếp bằng.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc nhận ra!
Cô gái xinh đẹp này giống Sở Sở đến bảy tám phần!
Điểm khác biệt duy nhất chính là chiều cao của cô gái này chừng một mét bảy!
Dáng người nóng bỏng như ma quỷ!
Vẻ ngoài lạnh nhạt, mang đến cảm giác kiêu ngạo!
Thần thánh không thể nhúng chàm!
Đột nhiên.
Chương 1203: Nhà họ Sở và tháp Càn Khôn Trấn Ngục
Không gian chấn động, một cánh cửa không gian xuất hiện.
Một cô gái loli cao mét năm nhảy ra!
Khoảnh khắc trông thấy cô gái xinh đẹp kia, Sở Sở vui mừng nói: "Chị, sao chị đến nhanh thế?"
Cô gái xinh đẹp mở mắt ra, không nhịn được mà răn dạy Sở Sở: "Em lại chạy đi nơi nào chơi rồi? Chẳng phải chị đã nói với em rồi sao!"
"Ở điện Chân Võ chờ chị, đại hội Chân Võ sắp bắt đầu rồi!"
"Lần này người tu võ trong top 100 Thiên Bảng có tư cách rời khỏi thế giới Vũ Nội, tiến vào gia tộc bồi dưỡng!"
"Việc này liên quan đến hưng suy của gia tộc, không thể có bất kỳ sai lầm nào!"
"Chị, Thiên Bảng là thứ gì, nhàm chán muốn chết!"
Sở Sở tiến lên, ôm lấy cánh tay cô gái xinh đẹp không ngừng lắc lắc: "Hơn nữa em cũng không phải ham chơi, em đi tìm tòa tháp này của gia tộc!"
"Tòa tháp này?"
Cô gái xinh đẹp sững sờ, chợt lắc đầu: "Tòa tháp này không có khả năng đang ở trong thế giới Vũ Nội, em đừng lãng phí thời gian!"
"Ngộ nhỡ ở thì sao?"
Sở Sở bĩu môi.
Cô gái xinh đẹp nhướng mày: "Sau khi bị cô ta đánh cắp tòa tháp này, rất có thể đã bị mang đến thế giới khác!"
Sở Sở tò mò: "Chị, rốt cuộc tòa tháp này làm được cái gì?"
"Vì sao gia tộc cứ tìm kiếm nó mãi vậy? Em thấy bị mất rồi thì thôi, có gì ghê gớm đâu!"
"Suốt mấy triệu năm qua, gia tộc không có tòa tháp này chẳng phải vẫn tốt sao?"
Cô gái xinh đẹp lắc đầu: "Em không hiểu!"
Sở Sở bắt đầu nũng nịu: "Chị, chị nói cho em nghe đi mà!"
Cô gái kia nở nụ cười xinh đẹp, chọc chọc đầu Sở Sở: "Thật chẳng có cách nào với em!"
Sắc mặt cô chợt nghiêm túc: "Tháp này tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có điều nguồn gốc chân chính của nó không phải là nhà họ Sở!"
"Hả? Chẳng phải nó là thánh vật nhà họ Sở sao?"
Khuôn mặt Sở Sở tràn ngập nghi hoặc, tò mò hỏi: "Thánh vật của nhà họ Sở mà không phải có nguồn gốc từ nhà họ Sở?"
Cô gái xinh đẹp gật đầu: "Tổ tiên của nhà họ Sở cũng là vô tình lấy được vật này, đồng thời may mắn trở thành một trong số các đời chủ nhân của nó!"
"Nguồn gốc chân chính của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có lẽ là - Thần Giới!"
"Thần Giới?"
Thân thể mềm mại của Sở Sở run lên, hô hấp trở nên dồn dập: "Chị, trên thế giới này thật sự có Thần Giới?"
"Thần thật sự tồn tại sao?"
Cô gái ấy lắc đầu: "Truyền thuyết mà thôi, nào ai biết được?"
"Có điều nhà họ Sở quả thực bởi vì có được tháp Càn Khôn Trấn Ngục nên mới có thế lực và địa vị như ngày hôm nay!"
"Sở Sở, em phải nhớ kỹ tổ huấn của gia tộc..."
Sở Sở che lại lỗ tai, không ngừng lắc đầu: "Rồi rồi, chị, em thật sự không có hứng thú với mấy cái này!"
"Hầy!"
Cô gái xinh đẹp thở dài.
Sở Sở chợt thay đổi câu chuyện: "Chị, em gặp được một người thú vị!"
Cô ấy nhìn Sở Sở: "Ồ? Người thú vị?"
Sở Sở gật đầu: "Đúng vậy, anh ta lại còn biết Quỷ Môn Thập Tam Châm của nhà họ Sở chúng ta!"
"Em nói gì cơ?"
Cô gái xinh đẹp nhướng mày: "Năm đó, cô ta không những đánh cắp tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Còn mang đi một số lượng lớn võ kỹ tuyệt học từ Tàng Kinh Các của nhà họ Sở!"
"Quỷ Môn Thập Tam Châm chính là một trong số đó, nếu như anh ta thật sự biết Quỷ Môn Thập Tam Châm, nói không chừng có quen biết với người phụ nữ kia!"
"Hả? Không thể nào".
Sở Sở trừng lớn đôi mắt đẹp.
Ánh mắt cô gái xinh đẹp lấp lóe: "Chỉ cần có một chút manh mối, cũng không được bỏ qua!"
"Anh ta là ai? Chị muốn gặp anh ta!"
...
Sở Sở vừa mới rời khỏi.
Tử Huyền đứng bên cạnh mở miệng, khẽ nhíu mày: "Bắc Minh, cô nương này không phải người bình thường!"
"Tính cách cô ấy kỳ quặc, lai lịch bí ẩn, cháu vẫn nên cẩn thận thì hơn!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cháu biết rồi".
Chợt chuyển giọng: "Cô, Tôn Thiến và con gái của cháu vẫn ổn chứ?"
Tử Huyền Nhất mỉm cười: "Cháu yên tâm đi, Ma Uyên không quá an toàn, cô đã sớm đưa các cô ấy ra khỏi Ma Uyên!"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Họ đang ở đâu?"
Tử Huyền giữ chặt tay Diệp Bắc Minh, để anh yên tâm: "Cô có một người bạn thân, cô ấy là Thánh nữ Thanh Vân Môn của ba ngàn thế giới!"
"Không lâu sau khi cháu rời khỏi Ma Uyên, chúng ta liền phong ấn ma huyết của cô bé!"
"Giờ cô bé chẳng khác gì một cô bé bình thường!"
"Có sự chăm sóc của bạn thân cô, Tôn Thiến và bé hẳn sống rất tốt tại Thanh Vân Môn!"
Diệp Bắc Minh thở phào: "Cảm ơn cô!"
Tử Huyền mỉm cười: "Người một nhà nói cảm ơn cái gì!"
"Cháu muốn đi đón mẹ con bé về không?"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm, khẽ lắc đầu: "Nếu để cho người khác biết quan hệ giữa cháu và mẹ con cô ấy, e rằng sẽ còn nguy hiểm hơn!"
"Tạm thời vẫn không nên quấy rầy các cô ấy!"
"Đợi tất cả kết thúc rồi, cháu sẽ đi đón cô ấy về nhà!"
Tử Huyền tỏ vẻ đã hiểu: "Được, cô tôn trọng lựa chọn của cháu".
Chợt hỏi: "Tiếp theo cháu có tính toán gì không?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên kiên định: "Thứ nhất, tìm được các sư tỷ khác và Hầu Tử!"
Chương 1204: Con gái Diệp Tâm gặp nguy hiểm
Việt
"Thứ hai, chữa trị Đại Lục Chân Võ bị hủy hoại, đây là nguyện vọng của Hoa tộc và tổ tiên nhà họ Diệp!"
"Thứ ba, nhất định phải nghĩ cách làm sống lại các sư phụ của cháu!"
"Vùng đất Luân Hồi có lẽ sẽ có cách!"
Trong lòng Tử Huyền khẽ động, đang muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên.
Trái tim Diệp Bắc Minh co lại, cơ thể run rẩy, hai mắt lập tức đỏ lên!
Tử Huyền giật nảy mình: "Bắc Minh, cháu sao vậy?"
Cổ họng Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Con gái... Cháu cảm nhận được hơi thở của con gái!"
"Cô bé gặp phải nguy hiểm!"
Sắc mặt Tử Huyền biến đổi: "Bắc Minh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Cháu không biết!"
"Nhưng cháu cảm nhận được, Diệp Tâm... con gái Diệp Tâm của cháu đang gặp nguy hiểm!"
"Tháp nhỏ, mau!"
Một giây sau.
Vèo!
Ánh sáng đỏ như máu lấp lóe trước mắt anh!
Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể thiêu đốt!
Trong màn máu, một cô bé chừng ba tuổi đang ôm một cô gái hấp hối trong lòng và gào khóc!
"Mẹ ơi, hu hu... Bố, bố ở đâu!"
"Mau đến cứu mẹ đi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu..."
...
..
Mười lăm phút trước, ba ngàn thế giới.
Thanh Vân Môn, một đám thanh niên nam nữ đi ngang qua Thải Hà Phong, bị phong cảnh trước mặt mê mẩn, dừng bước lại.
"Hừ, không biết Thánh nữ nhìn trúng hai mẹ con này ở điểm nào?"
Một cô gái có bảy tám phần nhan sắc cười lạnh: "Thế mà để Thải Hà Phong tốt nhất Thanh Vân Môn chúng ta cho hai phế vật này ở lại!"
Cô ả tên là Chúc Hiểu Phù, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn, cảnh giới Chân Huyền trung kỳ!
Thanh niên bên cạnh nhíu mày: "Tôi cầu xin ông chú bao nhiêu lần cũng không cầu được Thải Hà Phong!"
Vạn Dương Thanh, đệ tử nội môn Thanh Vân Môn, cảnh giới Chân Huyền hậu kỳ!
"Hai mẹ con kia quả thực không có tư cách ở lại nơi này!"
"Bọn họ nhập môn gần ba năm, nghe nói Tôn Thiến kia vẫn chỉ là cảnh giới Thánh Vương!"
"Cảnh giới Thánh Vương? Sống để lãng phí cơm!"
"Thánh nữ cũng thật là, vì sao phải đưa nơi tốt như vậy cho hai phế vật này ở?"
Mấy thanh niên nam nữ ai ai cũng lắc đầu.
Lúc này, một cô bé khoảng chừng ba tuổi đi tới.
Ánh mắt của bọn họ đồng thời rơi trên người cô bé.
"Là đứa phế vật nhỏ kia!"
Mấy người nhếch miệng cười lạnh!
Cô bé mở to đôi mắt như đá quý, ngây thơ nhìn bọn họ: "Chị ơi, các chị thật là xinh đẹp!"
Đây chính là con gái của Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến, Diệp Tâm!
Trong tay cô bé cầm một đóa hoa hồng nhỏ, đi về phía Chúc Hiểu Phù.
Bi bô mở miệng: "Chị ơi, tặng đóa hoa này cho chị ạ!"
"Ồ, váy của chị đẹp quá!"
Chúc Hiểu Phù xù lông lên như một con mèo: "Đừng có dùng bàn tay của mày chạm vào váy lưu tiên của tao!"
Cô ả chọc một ngón tay lên trán Diệp Tâm, dùng sức đẩy: "Con nhỏ chết tiệt kia, cút ngay cho tao!"
Diệp Tâm bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Cố gắng bò lên nhiều lần vẫn không được!
"Hu hu hu, đau quá!"
Diệp Tâm đau đến nước mắt chảy ròng.
"Ha ha ha ha!"
"Nhìn dáng vẻ chật vật của con nhỏ phế vật này đi!"
Đám thanh niên nam nữ cười vô cùng cợt nhả.
Chúc Hiểu Phù khẽ lắc đầu: "Con gái của phế vật quả nhiên là phế vật phiên bản nhỏ!"
"Tôi còn chưa ra tay đâu, đã tự ngã rồi!"
Đột nhiên.
"Tâm Nhi!"
Tôn Thiến nhanh chóng xông lại, run rẩy ôm Diệp Tâm vào trong lòng: "Đừng... Tâm Nhi, con đừng làm mẹ sợ!"
Cô ta như phát điên, lấy ra mấy viên đan dược Đế phẩm cho Diệp Tâm ăn vào!
Chín đạo đan văn, đan dược Đế phẩm!
Mấy người Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh liếc nhìn nhau!
Nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương!
Sau khi nuốt xuống đan được, Diệp Tâm tốt hơn rất nhiều.
Cô bé nâng tay nhỏ, lau đi nước mắt của Tôn Thiến: "Mẹ, con không sao, chỉ là trên người con đau quá".
Tôn Thiến ôm lấy Diệp Tâm: "Đi, mẹ mang con về chữa thương!"
"Đứng lại!"
Chúc Hiểu Phù bước lên trước, ngăn lại Tôn Thiến: "Tôi để các cô đi hả?"
Trong mắt Tôn Thiến mang theo sự phẫn nộ ngập trời: "Rốt cuộc con gái của tôi chọc phải chỗ nào của mấy người? Con bé mới có ba tuổi thôi!"
"Thế mà cô lại xuống tay ác độc như vậy, cô còn là người không?"
"Ha ha, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khiến con gái cô bị thương?"
Chúc Hiểu Phù buồn cười đáp: "Tất cả mọi người đều đang xem đây, cô đừng có mà ngậm máu phun người!"
"Cô!"
Tôn Thiến ép bản thân ngăn chặn lửa giận.
Cô ta biết mình không phải là đối thủ của những người này!
Một khi nổi lên xung đột, hai mẹ con cô sẽ vô cùng nguy hiểm!
Cô ta chuẩn bị lách qua Chúc Hiểu Phù!
Chúc Hiểu Phù cười lạnh: "Muốn đi cũng được, giao tất cả đan dược Đế phẩm trong tay cô ra đây!"
"Gần đây tông môn mất trộm một đống đan được, hiện tại tôi hoài nghi đống đan dược này đã bị cô trộm!"
Sắc mặt Tôn Thiến biến đổi: "Làm sao có thể!"
"Sau khi tôi tiến vào Thanh Vân Môn, tôi chưa từng rời khỏi Thải Hà Phong một bước!"
"Sao có thể trộm đi đan dược của các người!"
Chúc Hiểu Phù cười lạnh: "Mặc kệ cô có trộm hay không, giao đan dược ra đây xem thì biết!"
"Đừng nằm mơ!"
Tôn Thiến quả quyết từ chối!
Chát!
Chúc Hiểu Phù tát cho Tôn Thiến một cái, Tôn Thiến bay ngược ra ngoài mấy chục mét, nặng nề ngã xuống mặt đất: "Còn dám mạnh miệng? Chán sống hả?"
Chương 1205: Có duyên gặp lại!
..
..
"Không được đánh mẹ em, chị là cô gái xấu xa!"
Diệp Tâm xông đến, ôm lấy chân của Chúc Hiểu Phù.
Chúc Hiểu Phù như bị giẫm phải cái đuôi: "Á! Thứ con hoang, đừng có làm bẩn váy lưu tiên của tao!"
Cô ả cúi đầu nhìn, mấy dấu tay in lên mặt váy.
Bẩn thỉu!
Lửa giận của Chúc Hiểu Phù ngút trời: "Mày, thứ con hoang đáng chết này, mạng của hai mẹ con chúng mày cũng không sánh được với cái váy này!"
Cô ả duỗi tay đập xuống đầu nhỏ của Diệp Tâm!
"Thứ con hoang, mày đi chết đi!"
Nếu một chưởng này rơi xuống, Diệp Tâm chắc chắn sẽ vỡ đầu!
Đôi mắt Tôn Thiến đỏ bừng: "Tâm Nhi, không!"
Cô ta dùng hết sức lực cuối cùng, điên cuồng xông lại!
Ôm lấy Diệp Tâm!
Một chưởng này của Chúc Hiểu Phù hung hăng nện xuống lưng Tôn Thiến!
Phụt!
Nội tạng nổ tung, Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi!
Máu tươi nhuốm đỏ quần áo của Diệp Tâm!
"Mẹ, hu hu hu!"
Diệp Tâm gào khóc, mẹ con liền tâm.
Cô bé cảm nhận được hơi thở sự sống của Tôn Thiến đang nhanh chóng biến mất, bất lực khóc thút thít: "Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ đừng chết mà..."
"Mẹ ơi, hu hu... Bố ơi, bố ở đâu!"
"Mau đến cứu mẹ đi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu..."
Ầm ầm!
Trên không trung Thải Hà Phong bỗng bị mây đen dày đặc bao phủ, chẳng khác gì tận thế!
Một giây sau.
Cảnh tượng khiến cho người ta chấn động xuất hiện!
Từng tia chớp đỏ ngòm rơi xuống, bầu trời rơi xuống mưa máu!
"Này..."
Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!
Có người kinh ngạc thốt lên: "Mau nhìn, con quỷ nhỏ này biến dị!"
"Cái gì?"
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Diệp Tâm.
Chỉ thấy.
Chỗ mi tâm của Diệp Tâm chợt xuất hiện một con mắt đỏ như máu!
Ma khí màu đen cuồn cuộn quanh thân Diệp Tâm, bóng mờ của một con ma long điên cuồng rít gào sau lưng cô bé!
Đến tận đây, hình ảnh biến mất!
"Tâm Nhi!"
Diệp Bắc Minh phát ra tiếng gầm thét như thú dữ, chín con ma long sau lưng anh phóng lên tận trời!
Trong chốc lát, toàn bộ nhà họ Diệp Thái Cổ lâm vào trong bóng tối!
Mây đen gào thét trên bầu trời, sấm sét ầm ầm!
Y như tận thế!
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam lao ra!
Trông thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, bọn họ giật mình: "Minh Nhi, con sao vậy?"
Sắc mặt Tử Huyền nghiêm túc: "Bắc Minh nói mình cảm nhận được hơi thở của con gái, Diệp Tâm gặp được nguy hiểm!"
"Cái gì?"
Hai người biến sắc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, cậu tỉnh táo lại chút đi!"
"Khắc chế cảm xúc của mình, giờ cậu giận dữ thì cũng chẳng thể giải quyết được chuyện này!"
Diệp Bắc Minh thấp giọng gào thét: "Tháp nhỏ, ông muốn tôi phải tỉnh táo thế nào?"
"Con gái tôi đang gặp nguy hiểm, bây giờ tôi lại không thể xuất hiện bên cạnh con bé!"
"Ông cũng nhìn thấy rồi đúng không? Ông biết con bé ở đấy một mình thì tuyệt vọng cỡ nào không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng!
Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: "Tháp nhỏ, tôi muốn đi ba ngàn thế giới!
"Giúp tôi một chút đi! Mau lên!"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, nếu muốn đi đến ba ngàn thế giới, nhất định phải đi qua long đài!"
"Từ long đài đi đến ba ngàn thế giới còn cần tìm được một khối Thăng Long lệnh!"
Diệp Bắc Minh phiền não quát: "Như vậy quá lãng phí thời gian, đợt đến khi tôi đuổi tới ba ngàn thế giới!"
"Tôn Thiến và con gái tôi đã sớm chết rồi!"
"Tháp nhỏ, thời gian không đợi người!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn im lặng!
Lát sau mới lên tiếng: "Có điều, bản tháp vẫn còn một biện pháp khác, cậu nhất định muốn tôi giúp một tay sao?"
Diệp Bắc Minh cảm nhận được điểm không thích hợp: "Tháp nhỏ, ông muốn làm thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Nhóc, nếu như tôi tán đi tất cả lực lượng của mình, có thể giúp cậu lập tức đi tới ba ngàn thế giới!"
"Thậm chí có thể ngay lập tức truyền tống cậu đến Thanh Vân Môn!"
"Nhưng..."
Yên lặng vài giây!
"Bản tháp sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, có lẽ mãi mãi cũng không thể ra tay giúp cậu lần nữa!"
"Cậu, chắc chắn chứ?"
..
..
"Cái gì?"
Thân thể Diệp Bắc Minh chấn động: "Tháp nhỏ, lời này của ông là có ý gì?"
"Chẳng lẽ sau lần ra tay này ông sẽ mãi mãi không thể thức tỉnh nữa?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Gần như là ý tứ này!"
Diệp Bắc Minh cắn răng: "Tháp nhỏ... Tôi... Tôi xin lỗi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Dông dông dài dài thì tính gì là đàn ông, thằng nhóc cậu nhớ kỹ cho bản tháp!"
"Cậu không hề có lỗi với tôi, nếu không phải là cậu, có lẽ bản tháp vẫn đang ở trong trạng thái không trọn vẹn!"
"Bản tháp cũng tin tưởng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát một tiếng: "Dùng sức của ta, dựng lại càn khôn!"
Vừa dứt lời, vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh lóe lên ánh sáng!
Một giây sau.
Không gian xung quanh bị vặn vẹo, một ánh sáng màu đen phóng lên tận trời!
"Nhóc, có duyên gặp lại!"