Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2204: Lão tổ hung!

Diệp Thí Thiên hành sự mạnh mẽ vang dội, cực kỳ quyết đoán.

Ông ta dẫn Diệp Bắc Minh đến thẳng cổng nhà họ Cổ.

Một cánh cổng thần đúc bằng vàng, cao tới vạn mét!

Chín mươi chín cột trụ thần long vàng đứng sừng sững xung quanh!

Bên ngoài cổng nhà họ Cổ, vô số tu võ giả tấp nập tới thăm hỏi!

"Vị tiểu huynh đệ này làm ơn giúp cho! Cho tôi vào gặp gia chủ nhà họ Cổ đi!" Một người đàn ông trung niên tươi cười đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật.

Thanh niên gác cổng dùng thần thức xem qua chiếc nhẫn trữ vật, sau đó mặt trầm xuống: "Cút đi! Có tí đồ mà cùng đòi gặp gia chủ à?"

"Cút cút cút! Người tiếp theo!"

Người đàn ông trung niên chán nản rời đi!

Một lão giả tiến lên, đưa ra một hồ lô ngọc: "Tiểu huynh đệ, trong này là mười cân Địa Nhũ mười tỷ năm!"

"Địa Nhũ mười tỷ năm?" Hai mắt thanh niên phát sáng.

Vừa mở hồ lô ngọc ra, ngửi một chút!

Một mùi hương nồng nàn tràn ngập cả không gian!

"Cổ Bất Chính, với cả toàn thể thành viên cấp cao nhà họ Cổ ra đây gặp tôi!"

Một tiếng quát vang trời, vang vọng khắp đất trời!

"Kẻ nào đấy? To gan, dám giở thói ngang ngược ở nhà họ Cổ!"

Trong nháy mắt.

Hàng trăm bóng người bay lên trời, lao về phía Diệp Thí Thiên và Diệp Bắc Minh!

Giây tiếp theo.

"Cảnh giới Tế Đạo tầng chín..."

Mấy trăm thân ảnh kia cảm nhận được khí tức của Diệp Thí Thiên xong, cả đám sợ đến nỗi ngã xuống đất, kinh hãi quỳ yên tại chỗ!

"Tiền bối, xin hỏi quý danh của ngài là gì? Nhà họ Cổ chúng tôi đâu có đắc tội ngài đâu!"

Diệp Thí Thiên lắc đầu: "Không liên quan tới các ngươi, bảo Cổ Bất Chính và Cổ Thiên Nhân ra đây!"

"Cứ bảo lão phu là Diệp Thí Thiên!"

"Lão tổ nhà họ Diệp ở Trung Châu, cảnh giới Tế Đạo tầng chín, Diệp Thí Thiên..."

Ngoài cổng nhà họ Cổ náo nhiệt hẳn lên!

"Vâng! Tôi đi ngay!"

Mấy người đàn ông trung niên nhà họ Cổ sợ chết khiếp chạy về!

Sau mười mấy hơi thở, một đám trưởng lão nhà họ Cổ xông ra, nét mặt ai cũng rất ngưng trọng!

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, cảnh giới Tế Đạo tầng ba!

Gia chủ nhà họ Cổ, Cổ Thiên Nhân!

"Diệp tiền bối, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Mời ngài vào trong làm khách!"

Diệp Thí Thiên cười lạnh một tiếng: "Không cần! Ở đây luôn đi, Cổ Bất Chính đang ở đâu?"

"Tiền bối, tôi chính là..."

Trong đám đông, một lão giả già khụ bước ra, ông ta run như cầy sấy!

Cổ Bất Chính, cảnh giới Tế Đạo tầng năm!

Diệp Thí Thiên nheo mắt: "Hồi trước, ngươi đã dẫn người truy sát cháu Diệp Bắc Minh ngoan của ta hả?"

Cổ Bất Chính trợn tròn mắt, ông ta đã trông thấy Diệp Bắc Minh đứng sau lưng Diệp Thí Thiên, nhưng có nằm mơ ông ta cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại là cháu của Diệp Thí Thiên?

Sao có thể chứ?

Chênh lệch bao nhiêu thế hệ chứ!

"Tiền bối, đó là hiểu lầm thôi! Chuyện đó đã kết thúc rồi, không tin ngài cứ hỏi Diệp công tử!" Cố Bất Chính đang toát mồ hôi lạnh.

Diệp Thí Thiên cười lạnh: "Hiểu lầm? Ngươi truy sát cháu ta!"

"Sau chuyện đó, ngươi bảo sẽ bồi thường cho thằng bé một trăm nghìn tỷ tinh thạch vũ trụ, sao lâu như vậy mà vẫn không thấy các ngươi hành động!"

"Bây giờ, chuyện này lại thành hiểu lầm ư?"

Cổ Thiên Nhân nhíu mày: "Bất Chính trưởng lão, chuyện này là thật sao?"

"Chuyện này..."

Cổ Bất Chính có hơi xấu hổ: "Khụ khụ, gia chủ, đấy là kế sách tạm thời!"

"Lúc đó tình huống đặc biệt, tôi và Diệp công tử đùa thôi, sao tôi có thể cho cậu ấy một trăm nghìn tỷ tinh thạch vũ trụ được?"

Cổ Thiên Nhân vừa phẫn nộ vừa không dám nổi khùng, ông ta cười làm lành: "Diệp tiền bối, đây là lỗi của chúng tôi..."

Còn chưa nói hết câu!

"Đùa sao? Thế lão phu cũng đùa với ngươi!"

Diệp Thí Thiên phớt lờ lời Cổ Thiên Nhân nói.

Một bàn tay già nua vươn ra, nhắm thẳng vào Cổ Bất Chính rồi ép xuống!

"Đừng mà... a!"

Cổ Bất Chính hét thảm một tiếng.

Phụt!

Hóa thành một làn huyết vụ ngay tại chỗ!

Thần hồn cũng tan theo!

"Này...!"

Mọi người nhà họ Cổ tức giận trợn tròn mắt!

"Các ngươi còn cảm thấy, đây là hiểu lầm nữa không?"

Diệp Thí Thiên khí thế ngất trời, ngự trị vạn vật!

Gia chủ nhà họ Cổ - Cổ Thiên Nhân tức đến nỗi run cả người, ông ta chỉ vào Diệp Thí Thiên ở trên không trung rồi nói: "Ông!"

"Đù!"

Bên ngoài nhà họ Cổ, các tu võ giả tới hóng hớt kia đều ngớ ra!

Con mẹ nó, trâu bò quá!

'Vị lão tổ này trâu! Kêu người ta ra, rồi giết chết ngay trước mặt mọi người! Hợp ý mình quá!' Diệp Bắc Minh kích động lắm.

Ánh mắt hung ác của Diệp Thí Thiên khóa chặt vào Cổ Thiên Nhân: "Sao nào, hình như ngươi có vẻ không phục à?"

Cổ Thiên Nhân cắn răng: "Tiền bối, ngài làm như vậy, quá quá đáng!"

"Lão phu còn quá đáng hơn được cơ!"

Diệp Thí Thiên buồn cười lắc đầu!

Sau đó thẳng tay vung ra một cái tát!

Bốp!

Cổ Thiên Nhân bay ra ngoài như một con chó chết, rồi đập mạnh vào cột trụ cổng nhà họ Cổ!

Gã hộc máu, chật vật ngã trên mặt đất, nửa khuôn mặt nát bét!

Lộ ra xương trắng!

Máu tươi không ngừng chảy ra!

"Phái người truy sát cháu ta, lão phu tới đòi một lời giải thích! Thế mà ngươi lại bảo lão phu quá đáng? Ha ha ha ha! Nhà họ Cổ giỏi nhỉ! Xem ra, các ngươi đã quên tên của Diệp Thí Thiên ta rồi!" Diệp Thí Thiên lắc đầu.

Những người đang có mặt ở hiện trường sợ đến nỗi tim đập thình thịch!

Cả đám kinh hãi lùi về sau!

Sợ dính vào chuyện này!

Cổ Thiên Nhân hộc ra một ngụm máu, rồi hét lên đầy căm phẫn: "Người đâu, ngăn ông ta lại cho tôi, không cho phép ông ta rời đi!"

"Ông phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này! Tôi là gia chủ nhà họ Cổ, thế mà ông lại dám đánh tôi!"

"Diệp Thí Thiên, ông có tu vi ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín thì sao chứ?"

"Ông vung cái tát này, ông không sợ khơi ra chiến tranh giữa nhà họ Diệp và nhà họ Cổ sao?"

Dứt lời!

Toàn trường im phăng phắc!

Tất cả mọi người ngừng thở!

Hai đại gia tộc Đế Huyết sắp trở mặt à?

Một khi hai đại gia tộc đế huyết khai chiến, bên nào cũng có binh khí Đại Đế, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Diệp Thí Thiên nheo mắt: "Cổ Thiên Nhân, ngươi nghiêm túc sao?"

"Ngươi chỉ là một gia chủ, một vật biểu trưng bề mặt thôi, ngươi có thể đại điện cho cả nhà họ Cổ sao?"

Cổ Thiên Nhân tức đỏ mắt: "Tôi có thể!"

Bốp!

Cổ Thiên Nhân vừa dứt lời đã bay ra ngoài, ông ta lại trúng một cái tát nữa!

Lần này không phải Diệp Thí Thiên ra tay!

Mà là sau khi ông ta nói ra ba chữ 'tôi có thể', một lão giả gầy đét đã lao từ trong nhà họ Cổ ra.

Lưng hơi còng, chỉ cao khoảng một mét năm sáu, nhưng cực kỳ cường thế!

Một tay nắm vai Cổ Thiên Nhân, tay còn lại tát vào nửa bên mặt chưa bị tát của Cổ Thiên Nhân!

Bốp bốp bốp!

Vừa tát còn vừa chất vấn: "Ngươi có thể làm gì? Ừm? Ngươi có thể đại diện cho nhà họ Cổ ư?" "Bốp!"

"Ngươi có thể này! Ta cho ngươi có thể này!" "Bốp!"

"Ngươi có biết Diệp Thí Thiên là ai không?" "Bốp!"

"Mười tỷ năm trước, một mình ông ấy đánh vào Hắc Ma giới! Huyết tế toàn bộ Hắc Ma giới, mấy chục tỷ ma tộc hóa thành máu loãng, không một ma nào sống sót!" "Bốp!"

"Chín tỷ năm trước, Diệp Thí Thiên vì một người phụ nữ mà quét sạch toàn bộ thiên chi kiêu tử ở Bắc đại lục! Chém chết thánh tử của mười mấy tông môn lớn, chỉ nguyên người ở cảnh giới Tế Đạo đã chết hơn sáu mươi người!" "Bốp!"

"Bảy tỷ năm trước, lão già này vì ra mặt cho một vãn bối ở nhà họ Diệp, đã tàn sát trăm vạn dặm đất đai, một con kiến cũng không sống được!" "Bốp!"

"Năm tỷ năm trước..."

"Cái lão này chính là một tên điên! Không thì ngươi nghĩ, sao ông ta lại có tên Thí Thiên hả?" "Bốp!"

"Cái lão này đến trời còn dám giết, ngươi chọc vào ông ấy làm gì?" "Bốp!"
Chương 2205: Vô căn chi hỏa, đúc Đại Đế chi binh!

Bốp bốp bốp!

Tát liền mấy chục cái, đánh cho Cổ Thiên Nhân quỳ rạp trên mặt đất!

Hấp hối!

Hoàn toàn thành phế nhân!

Mọi người nhà họ Cổ cứng đờ người đứng yên tại chỗ, kinh hãi nhìn lão giả ra tay!

Các tu võ giả khác đang có mặt ở đây đều sợ hãi lùi về sau, miệng không ngừng hít khí lạnh, kinh hãi nhìn về phía Diệp Thí Thiên!

"Không ngờ lão tổ nhà họ Diệp lại có chiến tích như vậy á?"

"Hung hãn quá! Đời này, ông ta đã giết bao nhiêu người vậy?"

"Ôi mẹ ơi..."

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn Diệp Thí Thiên rồi hỏi nhỏ: "Lão tổ, những gì ông ấy nói đều là thật ạ?"

Diệp Thí Thiên thản nhiên lắc đầu: "Ta già rồi, không ăn thua! Không còn hừng hực khí thế như trước đây nữa, ta thu liễm nhiều rồi đấy!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Người xông thẳng đến cửa nhà người ta, đánh luôn cả gia chủ nhà người ta rồi, vậy mà là thu liễm ý hả?"

"Nhóc con, con không hiểu! Nếu là ta ngày xưa, ta đã cầm Nguyên Cổ Đế Tháp đánh vào đây rồi!" Diệp Thí Thiên liếc Diệp Bắc Minh một cái, hãnh diện nói.

"Trời..."

Diệp Bắc Minh suýt ngã!

So với trước kia, đúng là đã thu liễm hơn nhiều rồi.

Lão giả gầy còm cuối cùng đã dừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thí Thiên rồi chắp tay: "Xin lỗi, Diệp huynh! Người trong nhà không hiểu chuyện, lão phu đã dạy dỗ rồi."

"Cổ Cốt, lão già này, ông không ra tay vì vãn bối của ông à?" Giọng Diệp Thí Thiên bình tĩnh, rồi nhếch miệng cười: "Nếu ông muốn ra mặt cho vãn bối, lão phu có thể đánh với ông một trận!"

"Không không không!"

Cổ Cốt vội vàng lắc đầu: "Xương cốt già rồi, không chịu được dày vò đâu!"

"Một trăm nghìn tỷ tinh thạch vũ trụ kia, bây giờ lão phu sẽ lệnh cho người mở bảo khố, gom đủ luôn đây!"

Diệp Thí Thiên lạnh nhạt lắc đầu: "Bây giờ không còn là một trăm nghìn tỷ cân tinh thạch vũ trụ nữa!"

"Tôi muốn, một triệu tỷ cân!"

"Cái gì?"

Cổ Cốt chết lặng: "Vậy cũng... công phu sư tử ngoạm quá!"

Diệp Bắc Minh ngây người, trợn tròn mắt!

Đù!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không kìm được truyền âm: "Nhóc con, có vẻ vị lão tổ này của cậu, còn bá đạo hơn cậu á!"

"Ực... Tôi thấy rồi!" Diệp Bắc Minh âm thầm nuốt ngụm nước miếng.

Diệp Thí Thiên cười nhẹ: "Ông không đồng ý, chúng ta đánh một trận cũng được!"

"Cứ để một triệu tỷ cân đi!"

Cổ Cốt gật đầu dứt khoát.

Một canh giờ sau, nhà họ Cổ mang đến mười cái nhẫn trữ vật.

Một triệu tỷ cân tinh thạch vũ trụ, một cái nhẫn trữ vật không thể chứa hết được!

"Minh Nhi, con kiểm tra đi."

"Vâng!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh cầm lấy mười cái nhẫn trữ vật, thần niệm quét qua, bên trong chứa đầy một loại tinh thạch màu đen.

Trong suốt lấp lánh, chứa đựng sóng năng lượng cực lớn!

"Hửm?"

Đồng thời, Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, nghĩa địa Hỗn Độn tựa hồ có một chút dao động!

Chẳng lẽ, nghĩa địa Hỗn Độn còn có thể hấp thu tinh thạch vũ trụ sao?

Cất kỹ nhẫn trữ vật, Diệp Bắc Minh nói với Diệp Thí Thiên: "Lão tổ, đủ số lượng rồi!"

Lúc này, Diệp Thí Thiên mới gật đầu hài lòng, ông ta nhìn sang Cổ Cốt rồi hỏi với vẻ mặt chân thành: "Cổ huynh, chuyện tôi làm lúc nãy, không quá đáng quá chứ?"

Cổ Cốt: "..."

Mọi người nhà họ Cổ: "..."

Các tu võ giả đang có mặt tại hiện trường: "..."

Diệp Bắc Minh: "..."

Cổ Cốt lắc đầu: "Nhân phẩm của Diệp huynh, mọi người rõ mà!"

"Thế à? Thế thì tốt!"

Diệp Thí Thiên gật đầu, nhìn quanh một lượt: "Phải rồi, thằng bé tên là Diệp Bắc Minh, là cháu của Diệp Thí Thiên tôi!"

"Các người ai mà bắt nạt thằng bé, thì chính là bắt nạt Diệp Thí Thiên tôi!"

Nói xong.

Ông ta dẫn theo Diệp Bắc Minh, tay không xé ra một khe hở không gian: "Đi, đến Tuyết tộc!"

Cổ Cốt lắc đầu: "Tuyết tộc? Ha ha, sắp gặp xui xẻo rồi!"

...

Trung Châu, Tuyết tộc, trên một cao nguyên cao một trăm nghìn mét so với mặt nước biển.

Quanh năm băng tuyết bao phủ, ít ai lui tới!

Một toàn cung điện như điêu khắc từ băng, kéo dài mười vạn dặm, bao la không thấy điểm cuối!

Đột nhiên.

Ầm ầm ầm!

Không trung dao động, một luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện vào cung điện của Tuyết tộc!

Rầm! Một tiếng nổ vang lên!

Mặt đất sụp xuống, vô số cung điện hóa thành bột mịn ngay tại chỗ!

Một khe rãnh sâu một trăm nghìn mét, kéo dài từ cổng Tuyết tộc vào trong!

"Trời ơi! Lão tổ, người không chào hỏi một tiếng à?"

Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt!

Như này thì hung hãn quá!

Diệp Thí Thiên cười nhẹ: "Ta đang chào hỏi đây còn gì?"

"Hả?"

Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối!

Giây tiếp theo, toàn bộ Tuyết tộc chấn động!

"Là! Ai!"

Vô số tiếng nói giận dữ vang lên cùng lúc!

Từng bóng người bay vọt lên trời, bay nhanh về phía Diệp Thí Thiên!

"Trò gì vậy?"

Diệp Thí Thiên lắc đầu cười nhạo, một cái tát được đánh ra từ trên không trung!

Bụp!

Một màn sương máu nổ tung, hàng ngàn cao thủ của Tuyết tộc đồng loạt chết bất đắc kỳ tử!

Sau đó, đám Tuyết tộc cuối cùng cũng nhận ra: "Cảnh giới Tế Đạo tầng chín? Tiền bối là ai? Tới Tuyết tộc tôi có việc gì?"

"Tại sao chưa nói lời nào đã ra tay giết người!"

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thí Thiên vang lên: "Lão phu Diệp Thí Thiên!"

"Diệp Thí Thiên? Hít! Tiền bối của nhà họ Diệp ở Trung Châu, chúng ta đều là chủng tộc Đế Huyết, xin hỏi Tuyết tộc đã đắc tội gì với ngài?" Một lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám đi ra, trợn tròn mắt, vô cùng hoảng sợ.

Cảnh giới Tế Đạo tầng tám và cảnh giới Tế Đạo tầng chín, chênh lệch một cảnh giới nhỏ!

Nhưng lại như trời với đất!

Diệp Thí Thiên cười lạnh: "Trước đây, Tuyết tộc tuyên bố treo thưởng!"

"Chẳng phải muốn treo thưởng lấy mạng của cháu tôi, Diệp Bắc Minh à?"

Tuyết tộc xôn xao ầm ĩ: "Diệp Bắc Minh là cháu ngài á?"

Mặt mọi người biến sắc!

Lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám nói: "Tiền bối, chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ lệnh treo thưởng, sau đó xin lỗi Diệp công tử!"

Diệp Thí Thiên liếc ông ta một cái rồi hờ hững nói: "Tôi có vài yêu cầu!"

"Thứ nhất, xử tử toàn bộ những người ở nhánh đã tuyên bố truy sát cháu trai tôi!"

"Hai là, từ nay về sau, bất kỳ ai trong Tuyết tộc dám ra tay với cháu tôi, giết không tha!"

"Thứ ba, sau này cháu trai tôi mà có xảy ra chuyện gì, lão phu sẽ tới quấy rầy Tuyết tộc ngay lập tức!"

"Thứ tư, tiến hành bồi thường cho cháu trai tôi! Đến khi nào thằng bé hài lòng mới thôi!"

"Thứ năm..."

"Diệp Thí Thiên, nhiều yêu cầu như vậy, ông quá đáng quá rồi đấy!"

Một lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng bảy tức giận gào lên.

Bụp!

Kết quả, mọi người còn chưa kịp thấy rõ Diệp Thí Thiên ra tay như nào, lão giả vừa nói đã bị đánh thành một làn sương máu!

"Bây giờ tôi nói yêu cầu thứ năm, các người sẽ dễ chịu hơn chút rồi chứ?"

"Tiền bối, mời ngài nói!"

...

Nửa canh giờ sau.

Diệp Thí Thiên dẫn Diệp Bắc Minh về nhà họ Diệp: "Minh Nhi, đã giải quyết xong hết rắc rối rồi chứ?"

Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Lão tổ, người năng suất thật đấy!"

Diệp Thí Thiên khẽ hừ một tiếng: "Làm việc thì phải như thế, đừng có lề mề dông dài! Được rồi, còn chuyện gì nữa, con cứ nói với lão tổ!"

"Quả thật con còn một việc!" Diệp Bắc Minh mở lời.

"Ồ? Việc gì vậy?"

Diệp Thí Thiên nhìn sang.

"Lão tổ, người có biết ở đâu có Vô Căn Chi Hỏa không?"

Tàng Kiếm lão nhân trong nghĩa địa Hỗn Độn từng bảo anh rằng, muốn đúc thành một thanh binh khí Đại Đế, thứ nhất, cần có thực lực ở cảnh giới Đại Đế, rồi dùng Đế hỏa để rèn!

Thứ hai, tìm được Vô Căn Chi Hỏa!

Có xác suất 50%, có thể đúc thành công binh khí Đại Đế mà không cần thực lực của cảnh giới Đại Đế!

Nghe thấy lời này.

Diệp Thí Thiên ngẩn ra, sau đó ánh mắt hơi trầm xuống, ông ta nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, con biết bốn chữ Vô Căn Chi Hỏa từ đâu?"
Chương 2206: 129 tuổi, không có vạn!

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thí Thiên.

Diệp Bắc Minh do dự mấy giây, sau đó từ từ nói: "Lão tổ, tôi không muốn lừa gạt ông!"

"Nhưng thân phận của người này, tôi không thể nói cho ông được!"

"Bởi vì quá sốc, nếu ông biết, nhất định sẽ không có lợi ích gì!"

Nghe vậy.

Trên khuôn mặt già nua của Diệp Thí Thiên hiện lên một tia thất vọng!

Ông ta đối với Diệp Bắc Minh có thể coi như là lấy cả tim cả phổi ra.

Tuy nhiên.

Diệp Bắc Minh và ông ta căn bản không có quan hệ huyết thống!

Nhưng Diệp Thí Thiên từ tận đáy lòng rất thích vị vãn bối này, cho nên mới nhận hắn là con cháu của mình!

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại giấu kín bí mật này, Diệp Thí Thiên không thể không thất vọng!

"Được rồi, Minh Nhi, mỗi người đều có bí mật của mình!"

"Nếu ngươi không muốn nói, lão tổ cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi!" Diệp Thí Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Bắc Minh đổi chủ đề: "Lão tổ, mặc dù tôi không thể nói cho ông biết, nhưng là ai nói cho tôi biết chuyện Vô Căn Chi Hỏa!"

"Nhưng việc tôi muốn làm, có thể với ông!"

Nói xong.

Diệp Bắc Minh nảy ra một ý nghĩ, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một kiếm phôi cổ xưa!

"Thanh kiếm này sao thế?"

Diệp Thí Thiên cau mày!

Một phôi kiếm bán thành phẩm, tạo hình vẫn rất có nét và đơn giản!

"Không tệ!"

Diệp Thí Thiên đã bình luận như vậy.

Diệp Bắc Minh cười nói: "Lão tổ, ông nhìn kỹ một chút!"

Trực tiếp ném thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đang làm dở dang một nửa, Diệp Thí Thiên vô thức giơ tay nắm lấy nó!

Khoảnh khắc ông ta cầm vào thanh kiếm, một luồng khí tức cực kỳ sắc bén phát ra từ lòng bàn tay ông ta!

"Đây là!"

"Hít--!"

Diệp Thí Thiên hít một hơi khí lạnh: "Bất Hủ Đế Kim? Làm sao có thể! Thanh kiếm này lại..."

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Thanh kiếm này lại hoàn toàn được rèn từ Bất Hủ Đế Kim, hơn nữa còn được rèn thành phôi kiếm rồi?"

"Minh Nhi, ai đã chế tạo ra thanh kiếm này? Nó đến từ đâu?"

Kim loại cấp đế!

Trừ phi Đại Đế tự mình ra tay, nếu không thì muốn rèn thành hình còn khó hơn lên trời!

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: "Lão tổ, thanh kiếm này là do tôi tạo ra!"

Kế tiếp.

Những chuyện về Bất Hủ Đế Kim đã xảy ra, làm thế nào có được Bất Hủ Đế Kim, tạo thành một phôi kiếm!

Đều nói hết ra!

Mười lăm phút sau.

"…Lão tổ, chuyện là vậy đó!"

"Bất Hủ Đế Kim là do tôi dùng Mẫu thạch Hỗn Độn diễn hóa ra! Phía sau tôi có một vị tiền bối thần bí!"

"Cô ta nói dùng Vô Căn Chi Hỏa, có thể hoàn toàn luyện thành hình được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục! Chí ít cũng có thể tiến vào hàng ngũ binh khí Một nửa Đại Đế!" Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Thí Thiên với vẻ mặt thành thật.

Nói đến đây, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khó nói: "Lão tổ!"

"Về phần tên tuổi và thân phận của vị tiền bối đó, tôi thật sự không thể nói được!"

Sau khi nghe xong, Diệp Thí Thiên trợn tròn hai mắt, há hốc miệng!

"Ngươi... chết tiệt! Minh Nhi, ngươi... Ngươi lại..."

Giây tiếp theo.

"Ha ha ha ha! Không nói thì thôi, còn gì để nói nữa chứ?"

Diệp Thí Thiên không ngừng lắc đầu.

Trong lòng đã tràn ngập niềm vui: 'Ha ha ha ha! Đến chuyện Mẫu Thạch Hỗn Độn, Bất Hủ Đế Kim Minh Nhi cũng đều nói với ta rồi!’

'Ta còn điều gì không hài lòng nữa? Đứa trẻ này thực sự đã rút hết tim phổi ra với ta rồi! '

'Nó không muốn nói về người đứng sau, chắc chắn là do người đó bắt nó thề! Đúng, nhất định là như vậy! Làm khó đứa trẻ này rồi, thật sự là một tấm lòng hiếu thảo! '

'Thật sự đã làm khó nó rồi! Một đứa trẻ ngoan! '

Nghĩ đến đây.

Ánh mắt Diệp Thí Thiên nhìn Diệp Bắc Minh trở nên ấm áp!

'Haiz, đứa trẻ này mà là cháu ruột của mình thì tốt biết bao! '

'Chết tiệt! Diệp Thí Thiên, ngươi đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? Kể từ hôm nay, Minh Nhi chính là cháu ruột của ngươi! ! ! '

Ánh mắt Diệp Thí Thiên dần dần trở nên ngưng trọng!

Trong lòng đã quyết định tất cả!

"Minh Nhi, chuyện này tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai khác! Ngay cả Diệp Quỳnh cũng không được nói!"

"Một khi để người khác biết trong tay ngươi có Bất Hủ Đế Kim, còn rèn được thành kiếm phôi, nhất định sẽ mang đến họa sát thân!"

Diệp Thí Thiên nghiêm túc cảnh cáo: "Nếu như bất đắc dĩ có người nhận ra thanh kiếm này!”

Ông ta giơ tay làm một động tác cắt cổ!

"Giết không tha!"

"Tôi biết rồi, lão tổ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Diệp Thí Thiên rất hài lòng với phản ứng của Diệp Bắc Minh, ném thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại: "Minh Nhi, Vô Căn Chi Hỏa mà ngươi muốn, ta biết ở đâu có!”

"Nơi đó gọi là Vô Căn Chi Địa, độc lập với Đại Đạo bên ngoài, không nằm trong Ngũ Hành!"

Diệp Bắc Minh nhìn sang: "Vô Căn Chi Địa?"

Diệp Thí Thiên gật đầu: "Đúng vậy! Năm đó, sau khi Đế chiến kết thúc, Đại Đế người thì chết, người thì mất tích!”

"Toàn bộ Nguyên Thủy Chân Giới cũng vì thế mà sụp đổ, ở giữa đại lục xuất hiện một vết nứt không gian cực lớn!"

"Pháp tắc Nguyên Thủy Chân Giới không thể sử dụng ở đó, các loại Đại đạo cũng không giống với thế giới này!"

"Có người mạo hiểm tiến vào nhìn xem, phát hiện trong đó có một lượng lớn vết tích thượng cổ, các loại mật bảo mà các tu võ cổ để lại!”

"Ngày càng nhiều tu võ giả xông vào bắt đầu chiến đấu!"

"Thậm chí một số tông môn, sau khi lấy được một vài bảo vật ở Vô Căn Chi Địa đã một bước trở thành thế lực đỉnh cao!"

Đột nhiên, Diệp Thí Thiên dừng lại, nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh: "Nghe nói còn có người phát hiện ra binh khí Đại Đế đã bị hư hỏng ở Vô Căn Chi Địa!”

"Loại bị đánh nát!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Binh khí Đại Đế đã bị đánh nát?"

"Lẽ nào Vô Căn Chi Địa là chiến trường của cuộc Đế chiến năm đó?"

Diệp Thí Thiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Có rất nhiều người suy đoán như vậy, đáng tiếc là không có người xác nhận!"

"Sau này, để duy trì trật tự của Nguyên Thủy Chân Giới, tất cả thế lực đã liên hợp lại, quyết định mỗi một vạn năm sẽ mở ra Vô Căn Chi Địa một lần!"

"Lần mở ra lần này, chính là ngày mai! Có người phát hiện ra Vô Căn Chi Hỏa trong Vô Căn Chi Địa!"

"Ngọn lửa này không thể lấy đi được. Nếu ngươi muốn dùng ngọn lửa này để rèn kiếm thì phải đích thân đến đó một chuyến!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Vậy thì đi một chuyến thôi!"

"Minh Nhi, có thể ngươi vẫn chưa hiểu!"

Ánh mắt Diệp Thí Thiên nghiêm túc: "Vô Căn Chi Địa một vạn năm mới mở ra một lần, đây chính là con đường chết!"

"Tuy nhiên, dưới cảnh giới Tế Đạo cấp 5 bị cấm đi vào trong đó!"

"Nhưng, mức độ đổ máu và nguy hiểm vượt xa bất kỳ cuộc săn tìm kho báu nào trước đây của ngươi!"

"Các Đại Đế Huyết chủng tộc, vô số năm trở lại đây, ít nhất cũng có hơn một ngàn thánh tử đã chết ở trong đó!"

"Thậm chí, năm người đứng đầu trong bảng xếp hạng Đế Huyết, lần nào cũng có người chết! Ngươi có hiểu không?"

Dù có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa!

Chỉ cần có Vô Căn Chi Hỏa, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ đi!

Nếu để mất cơ hội này, lẽ nào bắt hắn đợi một vạn năm?

Hắn có thể đợi, nhưng cha mẹ, sư tỷ hắn không thể đợi được!

"Lão tổ, ý tôi đã quyết rồi!"

"Được rồi!"

Ánh mắt Diệp Thí Thiên lóe lên, không nói thêm nữa: "Đúng rồi, còn có một quy định khác!"

"Tu võ giả trên 3 tỷ năm tuổi bị cấm vào Vô Căn Chi Địa!"

"Minh Nhi, ngươi từ Nhà tù số 7 ra, chắc vẫn còn rất trẻ đúng không?"

Diệp Bắc Minh nói: "Lão tổ, tôi năm nay 129 tuổi!"

"Ừm, 129 vạn tuổi, vẫn còn rất trẻ! Cảnh giới Đại Năng cấp 9, rất tốt!" Diệp Thí Thiên cười gật đầu: "Tiền đồ vô hạn!"

"Lão tổ, tôi 129 tuổi, không có vạn!"

Diệp Thí Thiên đột nhiên quay đầu lại: "Chết tiệt???"

"Minh Nhi, ngươi... ngươi nói cái gì?"

"Lão tổ, tôi 129 tuổi, không có vạn!"

"129 tuổi!!! Không có vạn? Ngươi mẹ kiếp mới chỉ 129 tuổi?!!!" Diệp Thí Thiên hoàn toàn hóa đá, chết lặng, hai mắt gần như lồi ra.
Chương 2207: Ta chính là Hạ Nhược Tuyết!

"Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!"

"Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Trời ơi! Đây có phải là sự thật không?"

"Các liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp, các vị nhìn thấy rồi chứ? Ha ha ha ha ha!"

Trong nhà họ Diệp, vô số cái đầu ngẩng lên, nhìn về hướng cấm địa!

Trận pháp dao động, không gian rung chuyển!

Ở trong cấm địa truyền đến tiếng cười điên cuồng của Diệp Thí Thiên!

"Lão tổ sao vậy? Sao lại kích động như vậy?"

Tất cả mọi người đều tràn ngập nghi hoặc!

Một giờ sau, Diệp Bắc Minh lảo đảo đi ra từ cấm địa.

Khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt!

Đặc biệt trên má, trên trán có ba vết hôn!

"Sao Thánh Tử lại trở nên như thế này?"

"Trời ạ, chẳng lẽ là lão tổ sao?"

Có người trợn tròn mắt.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh tức giận hét lên: "Suỵt! To gan, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Lão tổ và Thánh Tử sao có thể..."

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật!

Nhanh chóng rời đi!

Trở lại Huyền Phù Sơn, nơi ở của mình!

Hắn lao vào phòng và rửa mặt mấy lần!

"Chết tiệt! Vị lão tổ này cũng quá..."

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật!

Sau khi Diệp Thí Thiên biết được hắn chỉ mới 129 tuổi, đã trực tiếp phát điên rồi! Ôm hôn hắn như một bảo bối!

Diệp Bắc Minh sau khi phản ứng lại liền bỏ chạy!

Khó khăn lắm Diệp Thí Thiên mới bình tĩnh lại, há hốc miệng nhìn Diệp Bắc Minh, cười!

Nụ cười đó khiến Diệp Bắc Minh sợ hãi, xoay người rời đi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: "Ha ha ha ha, tiểu tử, là cậu quá thiên tài, khiến cho Diệp Thí Thiên kích động!"

"Một yêu nghiệt thiên tài 129 tuổi, cảnh giới Đại Năng cấp chín! Có thể giết chết cảnh giới Tế Đạo cấp tám!"

"Sức chiến đấu ấn tượng này là duy nhất trong Nguyên Thủy Chân Giới!"

"Diệp Thí Thiên làm sao có thể không kích động?"

Diệp Bắc Minh thở ra một hơi: "Tiểu Tháp, có phải tôi đã lộ ra quá nhiều quân át chủ bài rồi không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngây ra một lát, sau đó trầm giọng nói: "Tiểu tử, tôi cảm thấy Diệp Thí Thiên không có ác ý với cậu, rất thành thật!"

"Cậu đã tiết lộ nhiều con át chủ bài như vậy, cũng nhìn ra điểm này rồi đúng không?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Nếu không nhìn ra điểm này, tôi cũng sẽ không nói nhiều như vậy!"

"Nhưng, đây là một bước đi đúng đắn!"

Buzz—!

Đúng lúc đó, nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh lóe lên.

Một ý nghĩ, một miếng ngọc bội hình rồng, xuất hiện trong tay, huyết quang tỏa sáng!

Đế Ngọc, một giọt máu của Dao Trì bị phong ấn bên trong!

"Dao Trì, có chuyện gì thế?"

"Diệp Bắc Minh, ta cảm ứng được vị trí của một Đế Thi! Chính là ở trong Vô Căn Chi Địa, cảnh giới của ngươi đã đạt đến cảnh giới Đại Năng cấp chín, bây giờ có thể lập tức xuất phát, chúng ta gặp nhau ở lối vào Vô Căn Chi Địa!” Dao Trì nói một hơi.

Đế Ngọc mờ đi.

Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: "Vô Căn Chi Địa? Trùng hợp như vậy sao?”

Đúng lúc này, trong nghĩa địa Hỗn Độn truyền đến một giọng nói: "Túc chủ, người phụ nữ của ngươi đã có phản ứng!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh có một ý nghĩ.

Linh hồn tiến vào Nghĩa địa Hỗn Độn!

Một bước đã tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết!

Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết đang nhắm mắt, ngồi khoanh chân trên mặt đất, không khác gì lúc đầu!

"Tàng Kiếm tiền bối, vừa rồi ông nói gì? Nhược Tuyết có phản ứng rồi? Chuyện là thế nào?”

Ở lối vào tầng hai của Nghĩa địa Hỗn Độn, tấm bia mộ cổ đó hơi tỏa sáng!

"Vừa rồi mí mắt Hạ tiểu thư dao động, dường như có phản ứng rồi!" Tàng Kiếm lão nhân trả lời.

Diệp Bắc Minh giật mình: "Không thể nào!"

"Lẽ nào thần hồn của Nhược Tuyết đã khôi phục được một chút?"

Không hề do dự, thần hồn hóa thành một đạo tia sáng, chìm vào giữa lông mày Hạ Nhược Tuyết!

Lập tức tiến vào thế giới biển ý thức của cô!

Xung quanh là bóng tối, vô tận, giống như một hố đen!

"Thần Phủ ra đây!"

Diệp Bắc Minh triệu hồi ra Thần phủ của mình, kim quang nở rộ, chiếu sáng bốn phía!

Vút!

Một bóng đen hoảng sợ, nhanh chóng bay đi!

"Muốn đi?"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, xác định bóng đen đó, trực tiếp đuổi theo!

"Lại là ngươi, cút đi!"

Bóng đen hét lên, tung ra một đòn tấn công. Hàng vạn chiếc dùi đen nhanh chóng quét tới, mang theo sự dao động thần hồn dữ dội!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: "Tiểu tử, cẩn thận!"

"Những chiếc dùi đen này đều là do thần hồn biến hóa, mang theo sự tấn công ở tầng thần hồn, một khi bị chạm vào, thần hồn của cậu sẽ bị tổn thương!"

Diệp Bắc Minh dậm chân một cái, Thúc Địa Thành Thốn!

Lập tức tránh được!

Đòn tấn công gần như sượt qua người hắn!

"Thúc Địa Thành Thốn?"

Bóng đen giật mình, lập tức tức giận: "Ngươi quả nhiên có quan hệ với tiện nhân đó, là ả ta phái ngươi tới đây?"

"Muốn giết ta, nằm mơ đi!!!"

Bóng đen vô cùng tức giận!

Đột nhiên, khí thế tăng vọt!

Rít——!

Cô ta nắm chặt năm ngón tay, trong tay cô ta hiện ra một thanh đao dài màu đen, sát khí trong nháy mắt ngưng tụ, chém không thương tiếc vào đầu Diệp Bắc Minh!

"Ngươi và Dao Trì có quan hệ gì?"

Lúc này, Diệp Bắc Minh lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này!

Giống hệt với Dao Trì, lẽ nào là thần hồn của Dao Trì?

Không đúng!

Thần hồn của Dao Trì rõ ràng đang ở trong cơ thể của Bất Hủ Nhan!

"Một người chết còn biết nhiều thế làm gì? Cô ta bảo ngươi đến giết ta, ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy? Buồn cười!" Người phụ nữ lạnh lùng lắc đầu.

Thanh thần đao trong tay không ngừng nhảy múa, Diệp Bắc Minh lùi về phía sau!

Không dám tiếp xúc với thanh thần đao màu đen. Một khi chạm vào, thần hồn có thể bị tổn thương!

"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên dừng tay lại, sau đó chúng ta nói chuyện đàng hoàng, như vậy tốt cho cả ta và ngươi!"

Diệp Bắc Minh mắt nheo lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Ta không rảnh nói nhiều với ngươi, ta đếm đến ba!"

"Ba! Hai!"

" Nằm mơ!"

Người phụ nữ cười khẩy.

"Một!"

Tiếng cuối cùng vừa dứt.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nếu ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!"

"Năng lượng Hỗn Độn, ra đi!"

Giây tiếp theo.

Một khối năng lượng Hỗn Độn từ nghĩa địa Hỗn Độn lao ra, lập tức chìm vào trong biển ý thức của Hạ Nhược Tuyết, bao vây lấy thân thể Diệp Bắc Minh!

"Ngưng tụ!"

Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng.

Năng lượng Hỗn Độn ngưng tụ thành hình dạng Thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, một kiếm chém ra!

Gầm gào——!

Cùng với tiếng rồng gầm, một con rồng màu đen lao ra, giống hệt con huyết long mà hắn thường triệu hồi!

Chỉ khoảng một trăm mét, nhưng sức sát thương của nó cực kỳ đáng sợ!

Keng! Một tiếng giòn giã, thanh thần đao màu đen trong tay người phụ nữ vỡ vụn!

Phụt--!

Con rồng màu đen đánh vào ngực cô ta, khiến cô biến thành một đám sương đen ngay tại chỗ, bay xa hàng trăm mét rồi lại ngưng tụ thành hình!

Cùng lúc đó, một chiếc lồng đen được ngưng tụ từ năng lượng Hỗn Độn, từ trên trời rơi xuống!

Keng một tiếng, người phụ nữ đã bị nhốt trong đó!

"Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong biển ý thức của Nhược Tuyết!" Diệp Bắc Minh cầm năng lượng Hỗn Độn trong tay, hóa thành thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, kề vào cổ của người phụ nữ!

Chỉ cần cô ta dám nói nửa câu thừa thãi!

Trực tiếp giết!

Người phụ nữ hừ lạnh: "Ta là ai? Nếu ta nói với ngươi, ta là Hạ Nhược Tuyết!"

"Ngươi vẫn giết ta sao?"

Diệp Bắc Minh đã nghĩ tới vô số đáp án!

Điều duy nhất không nghĩ tới là người phụ nữ này lại trả lời như vậy!

"Không thể nào……"

Hắn nheo mắt: "Ngươi là Hạ Nhược Tuyết, vậy thần hồn của Nhược ở đâu?"

Người phụ nữ cười lạnh lắc đầu: "Thân thể này vốn là của ta!"

"Là ta đã cho cô ta sinh mệnh, bây giờ ta cần cơ thể này, ký ức vốn có của cô ta đương nhiên đã bị hủy diệt rồi!"

"Ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi, từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không có Hạ Nhược Tuyết nữa!"

"Ngươi nói cái gì?"

Diệp Bắc Minh tức giận đến toàn thân run rẩy, gầm lên cực kỳ giận dữ: "Ngươi mẹ kiếp muốn chết à!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK