Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: Ngàn vạn lần không được để lộ chuyện này ra ngoài

Diệp Bắc Minh đi phía sau người phụ nữ áo trắng vào sâu bên trong học viện Giám Sát.

Trên đường càng ngày càng ít người qua lại.

Khi anh đi ngang qua vài cung điện cổ xưa, tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Trong phạm vi này đều có cao thủ cảnh giới Vực Chủ toạ trấn, thực lực của mỗi người đều không khác sư phụ của cậu lắm".

Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu.

Xem ra học viện Giám Sát này cũng là nơi ngọa hổ tàng long!

Rất nhanh.

Người phụ nữ áo trắng đã đứng ở trước một đại điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cô ta bước từng bước vào trong đó, quay đầu lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái: "Vào đi!"

Diệp Bắc Minh nhấc chân đi vào đi, liền thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế thái sư.

Không giận tự uy!

"Cậu chính là Diệp Bắc Minh?"

"Là tôi, ông chính là viện trưởng của học viện Giám Sát?"

Người phụ nữ áo trắng dựng thẳng mày lên: "Láo xược, cậu dám ăn nói với tổng viện trưởng như vậy ư?"

Một luồng sát ý ngưng tụ, dừng ở trên người Diệp Bắc Minh!

"Cô muốn giết tôi?"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trong nháy mắt lạnh như băng!

Ầm!

Sát ý còn khủng bố hơn sát ý của người phụ nữ áo trắng gấp trăm lần phóng ra từ trong cơ thể anh!

Trong nháy mắt đã tập trung vào cô ta!

"A......"

Trên mặt người phụ nữ áo trắng lộ ra vẻ thống khổ!

"Dừng tay!"

Người đàn ông trung khẽ quát một tiếng, một uy áp ập đến: "Diệp Bắc Minh, cậu đang làm cái gì vậy?"

Diệp Bắc Minh thu liễm sát ý, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Thứ nhất, là mấy người mời tôi gia nhập học viện Giám Sát, không phải là tôi cầu xin gia nhập!"

"Cho nên đừng ra oai phủ đầu với tôi!"

"Thứ hai, cá nhân tôi không thích bị người ta dùng sát ý với mình!"

"Cho dù sát ý này là uy hiếp, không phải thật sự muốn giết tôi!"

"Thứ ba, tôi có thể tuân thủ quy củ của mấy người, nhưng nếu tôi đã tuân thủ quy củ!"

"Mấy người cũng phải làm theo quy củ!"

Người đàn ông trung niên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!

"Tên nhóc này đúng là quá ngông cuồng! Vậy mà lại dám nói đạo lý với lão phu!"

Ánh mắt ông ta ngưng tụ, thản nhiên nói: "Tôi vừa mới cứu cậu, cậu lại báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy ư?"

Diệp Bắc Minh cũng thản nhiên nói: "Ông xác định là ông cứu tôi mà không phải cứu Trịnh Bách Xuyên chứ?"

"Cậu nói cái gì?"

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Ngay sau đó.

Ông ta giống như là nghĩ đến chuyện gì đó rất đáng sợ: "Cậu… ý cậu là cậu có thể lấy thực lực của mình để giết Trịnh Bách Xuyên?"

Ông ta quyết đoán lắc đầu: "Không có khả năng!"

Diệp Bắc Minh lười giải thích: "Ông còn chưa giới thiệu mình đâu".

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"

Nhưng ông ta vẫn tự giới thiệu: "Tôi tên là Vương Bình An".

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Chào Vương viện trưởng".

Vương Bình An có chút cạn lời: "Tên nhóc cậu cũng biết chào hỏi sao? Tôi còn nghĩ cậu chỉ biết ăn thuốc nổ chứ!"

Diệp Bắc Minh cười: "Chỉ cần là người không có địch ý với tôi, tôi vẫn rất thân thiện".

Khóe miệng Vương Bình An co rúm một chút!

Hay cho câu rất thân thiện!

Tư liệu về tên nhóc cậu vẫn còn đang nằm trên bàn công tác của tôi đây!

Đừng tưởng rằng lão phu không biết!

"Diệp Bắc Minh, tôi sẽ không quanh co lòng vòng với cậu nữa".

"Cậu quả thật là thiên tài khó gặp, hơn nữa tôi nghe nói cậu đã mở ra Long Tích?"

Người phụ nữ áo trắng cả kinh: "Cái gì? Cậu ta mở ra Long Tích? Sao có thể!"

"Đúng vậy".

Diệp Bắc Minh không hề giấu giếm.

Ánh mắt của Vương Bình An trở nên cực kỳ coi trọng: "Có thể cho tôi xem một chút không?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một cái, Long Tích lập tức sống lại sau lưng anh!

Một tiếng rồng gầm vang lên!

Ánh sáng chói mắt tràn ngập cả đại điện!

"Quả nhiên là thế!"

Vương Bình An lập tức đứng bật dậy, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kích động.

Người phụ nữ áo trắng cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, đôi mắt gần như có thể nhỏ máu!

"Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu một câu, ngàn vạn lần không được để lộ chuyện này ra ngoài!", ánh mắt Vương Bình An cực kỳ nghiêm trọng: "Nếu chuyện này bị người khác biết, cậu sẽ dữ nhiều lành ít!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Vì sao chứ? Chẳng lẽ mấy người sợ tôi bị bóp chết ở trong nôi à?"

Vương Bình An gật đầu, lại lắc đầu: "Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi, nhưng nguyên nhân lớn hơn là bởi vì cậu là người Hoa tộc!"

"Hoa tộc làm sao vậy?"

Diệp Bắc Minh híp hai mắt lại.

Vương Bình An trực tiếp nói thẳng: "Lão phu sẽ không quanh co lòng vòng với cậu, cậu có biết Hoa tộc sụp đổ như thế nào đúng không?"

"Vì sao Đại Lục Chân Võ lại biến thành như vậy, tin chắc cậu cũng biết một ít".

"Mặc dù bây giờ cậu đang thể hiện ra thiên phú kinh người, nhưng còn chưa đủ để uy hiếp đến những người đó!"

"Nhưng một khi chuyện cậu mở ra Long Tích truyền ra, vậy sẽ hoàn toàn khác".

Ông ta vừa dứt lời, liền nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Chương 1017: Thể hiện ra hết sự ngông cuồng của mình!

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Để xem tình huống đã".

"Cậu..."

Vương Bình An chỉ coi là Diệp Bắc Minh mạnh miệng.

Tên nhóc này không ngốc, hẳn là biết lợi và hại!

Ông ta tức giận lấy ra một cái lệnh bài màu đen: "Cậu hãy cầm lấy lệnh bài này đi! Đây là thứ đại diện cho thân phận thành viên bảng xếp hạng Thương Khung của cậu".

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.

Mặt trên có khắc con số 1001.

Đúng là số thứ tự của Lục Tử Húc!

Lục Tử Húc bị giết chết, bảng xếp hạng Thương Khung đổi chủ!

Hiện tại là Diệp Bắc Minh leo lên xếp hạng trong bảng xếp hạng Thương Khung!

Diệp Bắc Minh cầm lấy lệnh bài: "Bảng xếp hạng Thương Khung có ích lợi gì?"

Vương Bình An nâng tay lên.

Người phụ nữ áo trắng đã khôi phục sắc mặt bình thường mở miệng: "Bảng xếp hạng Thương Khung chỉ chấp nhận những thành viên dưới 300 tuổi từ mười mấy đại lục, mười mấy học viện Giám Sát cộng lại!"

"Tổng cộng là hơn triệu đệ tử, nhưng chỉ có mười ngàn người có thể có tên trên bảng!"

"Các đệ tử xếp trong top 1000 đều là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài!"

Đối với người tu võ mà nói, dưới 300 tuổi đều tính là trẻ tuổi!

Lục Tử Húc là cảnh giới Tôn Giả!

Vậy mà lại xếp thứ 1001, tương đương với ở cuối bảng.

Chắc hẳn những người trong top 1000 đều đã vượt qua cảnh giới Tôn Giả, có lẽ đạt tới cảnh giới Vực Vương!

Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu: "Có tên trên bảng có ích lợi gì sao?"

Người phụ nữ áo trắng thản nhiên nói: "Người lần đầu tiến vào bảng xếp hạng Thương Khung đều có thưởng!"

"Mỗi lần tăng lên một thứ hạng cũng đều có thưởng tương ứng!"

"Nếu bị người khác đánh bại, thứ hạng giảm xuống, trừ khi lại vượt qua thứ hạng cao nhất trong lịch sử của mình, nếu không sẽ không được thưởng!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Tôi được thưởng cái gì?"

Người phụ nữ áo trắng nhướng mày.

Vương Bình An co rúm khóe miệng: "Tên nhóc cậu đúng là không khách khí, lần đầu tiên cậu vào bảng xếp hạng Thương Khung đã chiếm được thứ hạng 1001!"

"Thứ nhất, có thể được một trăm ngàn cân thần nguyên!"

"Thứ hai là mười cây dược liệu năm mươi ngàn năm!"

"Thứ ba là một bộ võ kỹ cấp Đế!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chọn một trăm ngàn cân thần nguyên đi!"

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Thần nguyên mạnh hơn nguyên thạch bình thường sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Chờ cậu lấy đuọc thần nguyên sẽ biết!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp lựa chọn thần nguyên.

Vẻ mặt Vương Bình An vô cùng bình tĩnh: "Lát nữa tôi sẽ bảo Chỉ Dao đưa thần nguyên cho cậu, con bé là đệ tử của tôi".

"Cũng là thành viên trên bảng xếp hạng Thương Khung, về sau có vấn đề gì, cậu có thể hỏi con bé bất cứ lúc nào".

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được".

Vương Bình An mỉm cười: "Cậu còn có cái gì muốn hỏi không?"

"Đúng lúc có một vấn đề".

"Vấn đề gì?"

Diệp Bắc Minh nói thẳng ra mục đích của bản thân: "Nếu tôi muốn thu hoạch tài nguyên tu võ, có biện pháp nào không?"

Vương Bình An cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Ai lựa chọn gia nhập học viện Giám Sát ai mà không vì tài nguyên tu võ?

"Thứ nhất, khiêu chiến người có thứ tự cao hơn cậu trong bảng xếp hạng Thương Khung, tăng thứ hạng của mình lên".

"Thứ hai, phá được các loại kỷ lục trong tổng viện!"

"Thứ ba chính là tự mình đi bí cảnh!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh loé sáng: "Một vấn đề cuối cùng, tôi có thể khiêu chiến bất kỳ người nào sao?"

"Ha ha ha!"

Vương Bình An bị chọc cười : "Đương nhiên có thể, nếu cậu nguyện ý, thậm chí cậu còn có thể khiêu chiến lão phu!"

"Đã hiểu!"

Diệp Bắc Minh đứng dậy rời đi.

Vương Bình An nhướng mày: "Cậu muốn làm gì?"

Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: "Thể hiện ra hết sự ngông cuồng của mình!"

Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi, trên khuôn mặt của Vương Chỉ Dao cuối cùng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ: "Sư phụ, cậu ta... lại có thể mở ra Long Tích?"

"Chẳng lẽ nguyền rủa của thế giới Cao Võ cuối cùng cũng đã bị phá vỡ sao?"

Nụ cười trên mặt Vương Bình An đọng lại.

Thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Nếu là người bình thường, vừa rồi dùng loại thái độ này để nói chuyện với ông ta, bây giờ đã là một thi thể rồi.

Chỉ có mỗi Diệp Bắc Minh!

Vương Bình An lại nhịn xuống.

Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng: "Tên nhóc này, không ngờ lại thật sự mở ra Long Tích".

"Từ sau trận chiến năm đó, đã triệu năm qua đi".

"Trừ Thẩm Thiên Quân ra, Diệp Bắc Minh là người thứ hai mở ra Long Tích".

"Chỉ tiếc là sau khi Thẩm Thiên Quân tiến vào chiến trường ngoại vực đã không đi ra nữa".

Vương Chỉ Dao nhíu mày: "Sư phụ, có lẽ truyền thuyết là giả thì sao".

"Đồ nhi cũng không cho rằng Diệp Bắc Minh có thể thay đổi..."

"Không!"

Vương Bình An trực tiếp ngắt lời cô ta: "Trình độ nghịch thiên của kẻ này còn vượt qua tưởng tượng của con đấy!"

"Nếu có người phá cục, nhất định sẽ là kẻ này!"

Vương Chỉ Dao ngây người, trừng to mắt.

Cô ta chưa bao giờ thấy sư phụ khen ngợi một người nào đó như vậy!

"Cho dù là thành viên top 10 trong bảng xếp hạng Thương Khung, sư phụ cũng chưa bao giờ coi trọng ai như thế!"

"Rốt cuộc là vì sao chứ?"

Vương Bình An lắc đầu: "Con đọc cái này sẽ biết".

Ông ta đưa tay lấy ra một phần tư liệu!

Vương Chỉ Dao tiện tay mở ra xem: "Là tư liệu về Diệp Bắc Minh sao?"
Chương 1018: Lấy thân phận đệ tử khiêu chiến trưởng lão?

Chỉ là vừa đọc được dòng thứ nhất.

Cô ta đã không thể dời mắt được rồi!

"Diệp Bắc Minh, cảnh giới Thần Vương, 25 tuổi”.

"Ngang trời xuất thế hai năm rưỡi!"

Chỉ vài dòng ngắn ngủi.

Nhưng lại như có một loại ma lực, làm cho hô hấp của Vương Chỉ Dao dừng lại!

Đôi mắt nhìn chằm chằm dòng thứ nhất!

Diệp Bắc Minh, cảnh giới Thần Vương, 25 tuổi!

Diệp Bắc Minh!

Cảnh giới Thần Vương!

Hai năm rưỡi!

25 tuổi!

Sau một lát, Vương Chỉ Dao hít một hơi lạnh: "25 tuổi!"

"Ừng ực... Ừng ực...”

Cô ta điên cuồng nuốt nước bọt: "Sư phụ, cậu ta thật sự mới 25 tuổi sao?"

"Điều này sao có thể!"

"25 tuổi mở ra Long Tích? Đám người trẻ tuổi nhất mở ra Long Tích trong lịch sử cũng phải vượt qua trăm tuổi!"

Trong đầu Vương Chỉ Dao vang lên ầm ầm!

Vẻ mặt Vương Bình An vô cùng tự tin: "Đồ nhi".

"Từ từ, sư phụ!"

Cả người Vương Chỉ Dao chấn động, như là nghĩ tới cái gì đó: "Không tốt!"

"Sao vậy?"

Vương Bình An nhướng mày.

Giọng nói của Vương Chỉ Dao dồn dập: "Người còn nhớ rõ vừa rồi Diệp Bắc Minh hỏi cái gì không?"

Vương Bình An trả lời: "Hỏi phần thưởng, còn có vấn đề về khiêu chiến”.

Vương Chỉ Dao tiếp tục hỏi: "Một câu cuối cùng của cậu ta là gì?"

"Một câu cuối cùng, ừm, thế hiện ra hết sự ngông cuồng của mình”.

Vương Bình An không cần phải nghĩ ngợi liền lập tức nói.

Ngay sau đó.

"Thế hiện ra hết sự ngông cuồng của mình? Khoan đã...”

Ông ta giật mình một cái: "Đậu má! Tên nhóc này muốn đi khiêu chiến Trịnh Bách Xuyên!"

...

Sau khi rời khỏi đại điện.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Tiểu tháp, toàn lực bùng nổ có thể giết được Trịnh Bách Xuyên hay không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: "Ha ha, nhóc con, bản tháp biết ngay cậu sẽ cần tôi ra tay mà!"

"Không thể dùng kiếm Trấn Ngục, chỉ dựa vào thực lực của tôi muốn giết Trịnh Bách Xuyên là điều rất khó!"

Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe ra sát ý: "Nhưng nếu ông âm thầm ra tay”.

"Học viện Giám Sát cho dù có nghi ngờ, cũng tuyệt đối không tra ra cái gì!"

"Giữ Trịnh Bách Xuyên lại đây tuyệt đối là một sự uy hiếp!"

"Cho dù ông ta không thể làm gì được tôi, nhưng Nhược Giai thì sao?"

"Cho nên, người này phải chết!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Yên tâm đi, nếu bản tháp ra tay, ông ta sẽ không có chút sức phản kháng nào đâu!"

Diệp Bắc Minh ngưng tụ sát ý: "Tìm vị trí của Trịnh Bách Xuyên đi!"

...

Sau khi trở lại chỗ ở, hai mắt Trịnh Bách Xuyên đỏ rực, ngồi xuống, vung tay lên đập chết người hầu đang bưng trà lên: "Mẹ nó đúng là đáng chết!"

Rầm!

Ông ta lại vỗ mạnh một chưởng xuống.

Cái bàn trước người ầm ầm vỡ vụn!

"Chỉ là mỗi tên Diệp Bắc Minh, vậy mà lại khiến lão phu chật vật như thế? Không tiếc tự chém một cánh tay!"

"Tôi chẳng những muốn tên nhóc này chết, còn muốn cả nhà họ Diệp diệt tộc!"

"Cả Hoa tộc diệt tộc!"

"Người đâu, đi tìm đội cảm tử cho lão phu, sau đó đến Đại Lục Chân Võ!"

Trịnh Bách Xuyên tức giận không ngừng rít gào!

Đám người trong đại sảnh câm như hến!

...

Giờ phút này, trên sân võ đạo.

Mọi người kinh ngạc phát hiện Diệp Bắc Minh đi rồi lại quay về!

"Sao lại thế này?"

"Sao cậu ta lại quay về rồi?"

Ở trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Bắc Minh bước từng bước lên đài võ đạo!

Gào!

Sau lưng anh là ánh sáng đỏ như máu ngập trời, tiếng rồng gầm vang lên.

Trịnh Bách Xuyên còn chưa xả xong lửa giận, một giọng nói lôi đình chợt vang lên: "Trịnh Bách Xuyên, đi lên đài võ đạo nhận lấy cái chết đi!"

Giọng nói như sấm sét truyền khắp cả học viện Giám Sát!

"Cái gì?"

Trịnh Bách Xuyên ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt già nua hiện lên một loại sát ý cuồng bạo!

Vương Bình An vừa mới đi ra cửa điện liền nghe đến thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên!

Vẻ mặt ông ta vô cùng khiếp sợ: "Tên nhóc này nhanh như vậy ư? Mau! Đi đến đài võ đạo!"

"Xong rồi...”

Vương Chỉ Dao há miệng thở dốc: "Chắc chắn cậu ta sẽ chết...”

...

Cùng lúc đó, tất cả mọi người dưới đài võ đạo đều sợ ngây người!

Thân mình cứng ngắc đứng tại chỗ như điêu khắc!

"Cậu ta... Cậu ta nói cái gì?"

Vô số ánh mắt điên cuồng co rút lại, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cảnh này!

Diệp Bắc Minh lại muốn khiêu chiến Trịnh Bách Xuyên?

Đậu má!

Kia chính là cảnh giới Vực Vương đỉnh phong đó!

Phùng Vũ ngây ra như phỗng, cứ nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo như vậy mà không thể nói ra lời!

Đạm Đài U Nguyệt còn chưa kịp lấy lại từ khiếp sợ lúc trước, giờ phút này nhìn thấy Diệp Bắc Minh lại đi lên đài võ đạo khiêu chiến Trịnh Bách Xuyên, cả người gần như đờ ra!

Thái Tra, Chu Long cũng không nhịn được run rẩy.

Cho dù là một đám trọng tài đã rời đi, bây giờ lại khiếp sợ chạy về!

Lấy thân phận đệ tử khiêu chiến trưởng lão?

Từ trước đến nay chưa ai thấy chuyện như vậy bao giờ cả!

Giọng nói của lão già có đôi mắt ưng vô cùng nghiêm nghị, gần như ngừng thở: "Diệp Bắc Minh, cậu cũng biết đài võ đạo không thể nói giỡn mà!"

Hoa Côn Luân đi mà quay lại, kích động vọt tới dưới đài võ đạo: "Cậu Diệp, cậu đừng làm liều, mau xuống dưới cho tôi!"

"Xuống dưới? Chậm rồi!"

Một tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên.

Một cái cầu vồng màu máu rơi từ trên trời xuống giống như sao băng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK