Sau khi về đến Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh lấy ra tất cả nguyên, cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thụ toàn bộ.
Sau khi hấp thụ xong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thử tìm kiếm vị trí cụ thể của Tôn Thiến: “Vẫn không được, ba tỷ nguyên này cộng lại khiến tôi hồi phục ba phần thực lực!”
“Còn lâu mới được một phần ngàn”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mười tỷ nguyên mới có thể hồi phục một phần ngàn, nếu ông hoàn toàn hồi phục, thì phải cần bao nhiêu nguyên?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng cao ngạo: “Bản tháp sinh ra từ bản nguyên thiên địa, bị tổn thương, đương nhiên cần năng lượng rất lớn mới có thể hồi phục!”
“Trên thực tế, cũng không nhất định cần nguyên, cậu có thể tìm thần khí cấp cao để tôi nuốt chửng cũng được”.
“Chỉ vì nguyên là đơn giản nhất, năng lượng thuần túy nhất mà thôi!”
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.
Anh không lãng phí thời gian nữa, tiến vào trong lĩnh vực thời gian.
Điên cuồng luyện chế đan dược!
Sau khi trời sáng, Diệp Bắc Minh mang hai ngàn viên đan dược thánh phẩm đến thương hội Thiên Hạ.
Tô Thanh Ca đích thân ra tiếp đón, sau khi cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh lấy ra hai ngàn viên đan dược thánh phẩm lần nữa, hoàn toàn kinh ngạc ngẩn người!
“Cậu Diệp, cậu… mới có một ngày, cậu đã luyện chế ra hai ngàn viên đan dược thánh phẩm?”
Tô Thanh Ca chấn kinh đến không khép được miệng.
Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ, Tô Thanh Ca cũng không nhìn được khuôn mặt của anh!
Lúc này cô ta chỉ muốn biết, bên dưới mặt nạ kia là khuôn mặt thế nào!
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Nguyên mà tôi cần đâu?”
Tô Thanh Ca ngẩn người: “Cậu đợi một chút!”
Một lát sau, cô ta quay lại, giao cho Diệp Bắc Minh một chiếc nhẫn trữ vật.
“Đây là tất cả định mức giao dịch của thương hội Thiên Hạ, tổng cộng năm trăm triệu khối nguyên!”
Diệp Bắc Minh nhận lấy nhẫn trữ vật: “Cảm ơn, giờ này ngày mai, tiếp tục”.
Với tốc độ này, ít nhất còn cần mười lăm ngày trở lên!
Tô Thanh Ca ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Diệp Bắc Minh, miệng lẩm bẩm: “Đúng là quái nhân, anh ta không cần nghỉ ngơi sao?”
“Mới một ngày ngắn ngủi, đã luyện được ba ngàn viên đan dược thánh phẩm, đúng là nghịch thiên!”
Lôi Mặc Dương đột nhiên xuất hiện: “Cô chủ, cô nói xem một đan hoàng hàng đầu như này, anh ta cần nhiều nguyên như vậy làm gì?”
“Đan Hoàng?”
Cơ thể Tô Thanh Ca run lên: “Lão Lôi, ông nói Diệp Phong là một đan hoàng?”
Lôi Mặc Dương tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô chủ, từ thủ đoạn luyện đan của cậu ta có thể thấy, ít nhất cậu ta là một đan hoàng!”
“Thậm chí, là một đan đế!”
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca nghiêm lại.
Trong lòng cô ta đã quyết định, nhất định không tiếc mọi giá kết giao với Diệp Phong này!
Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Bắc Minh đến như đã hẹn.
Vẫn là hai ngàn viên đan dược thánh phẩm!
Tô Thanh Ca giao cho anh năm trăm triệu khối nguyên.
Diệp Bắc Minh đang định rời đi, Tô Thanh Ca gọi anh lại: “Cậu Diệp, cậu rất cần nguyên phải không?”
Diệp Bắc Minh dừng lại, khẽ gật đầu.
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, cậu còn thiếu bao nhiêu nguyên?”
Diệp Bắc Minh nhả ra một con số: “Ít nhất sáu tỷ!”
Tô Thanh Ca suy nghĩ một lúc, cười tươi với Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, cậu cho tôi một buổi tối”.
“Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ gom đủ sáu tỷ khối nguyên cuối cùng!”
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tại sao cô Tô lại giúp tôi?”
“Cô không sợ tôi không trả nổi ư?”
Thịch!
Tô Thanh Ca cười: “Cậu Diệp, tuy tôi quen biết cậu không lâu, nhưng nhân phẩm của cậu, vừa nhìn là tôi nhìn ra”.
“Còn về tại sao giúp cậu, tôi muốn kết bạn với cậu!”
Diệp Bắc Minh giãn sắc mặt: “Ân tình của cô Tô, tôi đã nhớ kỹ, ngày mai gặp”.
“Được, ngày mai gặp lại!”
Tô Thanh Ca mỉm cười, đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh rời đi.
Đợi khi Diệp Bắc Minh biến mất, Lôi Mặc Dương không nhịn được nói: “Cô chủ, cô điên rồi ư? Tận sáu tỷ khối nguyên đó!”
“Cộng thêm trước đó cô đưa cho anh ta ba tỷ khối, tổng cộng là chín tỷ khối rồi!”
“Đó là lợi nhuận trong hai tháng của thương hội Thiên Hạ đấy!”
“Nếu xảy ra sai xót, những người trong gia tộc nhất định sẽ tìm cớ gả cô đi, vị trí người tổng phụ trách của cô sẽ mất!”
Tô Thanh Ca cười khổ sở: “Cho dù bây giờ không xảy ra vấn đề, tôi không quản chuyện của cậu Diệp”.
“Đám người nhà họ Tô đó sẽ không gây rắc rối với tôi ư?”
“Bố lâm bệnh qua đời, một mình mẹ không chống đỡ nổi, tôi cứ cảm thấy cậu Diệp là một cơ hội ông trời ban cho tôi!”
Lôi Mặc Dương lo đến dậm chân: “Nhưng…”
Tô Thanh Ca lắc đầu: “Được rồi, không cần nói nữa”.
“Chuẩn bị xe ngựa cho tôi, sắp xếp mấy cao thủ tin tưởng được, đích thân tôi đến thành Tần Dương mượn nguyên!”
Tô Thanh Ca mau chóng rời khỏi phòng bao, Lôi Mặc Dương đứng ngẩn người mất hồn tại chỗ.
Không biết qua bao lâu!
Đôi mắt già nua của ông ta lóe lên vẻ độc ác: “Tô Thanh Ca ơi Tô Thanh Ca, cô thực sự quá ngu xuẩn!”
“Nếu cô đã không nghe lời khuyên, thì đừng trách tôi!”
…
Chương 677: Cút! Hôm nay tao không muốn giết người
Vừa về đến dưới chân Nguyệt Phong.
Đột nhiên, một đám đệ tử Thanh Huyền Tông chặn phía trước.
Ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là người bận rộn!”
“Bọn tao đã canh mày hai ngày, cuối cùng cũng chặn được mày”.
Diệp Bắc Minh cảm thấy rất bực mình: “Cút, hôm nay tao không muốn giết người!”
Bây giờ anh chỉ có một mục tiêu!
Có được mười tỷ khối nguyên!
Hồi phục sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Sau đó tìm được vị trí của Tôn Thiến!
Những việc khác, đều phải nhường đường cho việc này!
Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!
Sau đó.
“Ha ha ha!”
“Hắn nói hắn không muốn giết người?”
“Buồn cười chết mất!”
Mười mấy thanh niên ôm bụng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, tóm đệ tử trẻ cười lớn tiếng nhất: “Mày thích cười lắm hả?”
“Mày muốn làm gì?”
Nụ cười của đệ tử trẻ cứng đờ lại, cơ thể run lên!
“Tao cho mày cười!”
Diệp Bắc Minh tóm cằm của người này, giật thật mạnh!
“Xoẹt” một tiếng giòn tan vang lên!
Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!
Cái cằm của đệ tử trẻ này lại bị giật xuống!
“Suýt!”
Những người khác hít khí lạnh.
Đau đớn dữ dội xé tim xé phổi khiến đệ tử trẻ này giãy dụa kịch liệt, vô cùng kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cứu tôi với... Ô Lục sư huynh cứu tôi với!”
Ô Lục nhìn thấy cảnh này cũng sợ giật mình, hắn vốn không ngờ Diệp Bắc Minh hung tàn như vậy: “Diệp Bắc Minh, mày mau buông cậu ta ra!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ô Lục?”
“Mày là người của nhà họ Ô?”
Ô Lục nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ô Tử Tuấn chính là em trai tao!”
Diệp Bắc Minh cười: “Người của nhà họ Ô à, đúng là chết vẫn chưa đền hết tội!”
Vứt người đàn ông trong tay xuống đất, giơ chân dẫm nổ đầu!
Phập!
Nhanh gọn dứt khoát!
“Việc này!”
Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông sợ đến tim ngừng đập, suýt nữa lồi cả con ngươi.
Tuy bọn họ ở Thanh Huyền Tông cũng ức hiếp người khác, nhưng cùng lắm chỉ đánh người ta bị thương.
Đánh gãy tay gãy chân thôi!
Giơ chân dẫm nổ đầu đệ tử đồng môn như Diệp Bắc Minh, bọn họ chưa từng thấy!
Mẹ kiếp, đáng sợ quá!
Soạt!
Mọi người còn chưa phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã chủ động ra tay, một bước xuất hiện trước Ô Lục.
Ô Lục sợ giật mình, kinh hãi tức giận đan xen: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là vô pháp vô thiên!”
“Nơi này là Thanh Huyền Tông, mày là đệ tử của Thanh Huyền Tông, lại đám giết các đệ tử khác?”
“Cho dù bây giờ Ô Lục tao giết mày, quy tắc của tông môn cũng sẽ không trách phạt tao!”
Diệp Bắc Minh cười: “Quy tắc tông môn là cái thá gì?”
Giơ tay tung ra một quyền!
Ô Lục nổi giận, tấn công một nắm đấm về phía Diệp Bắc Minh!
Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau.
Rắc một tiếng giòn tan.
“A...”, Ô Lục cảm thấy một nỗi đau xuyên tim truyền đến, nắm đấm của hắn vỡ tan.
Đau đớn dữ dội khiến Ô Lục tỉnh táo lại từ trong điên cuồng, trong đôi mắt tràn đầy vể kinh ngạc, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Rõ ràng mày mới là cảnh giới võ thần!”
“Làm sao có thể, tao là Thánh Cảnh đấy!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Không hề do dự tấn công ra một quyền, giáng lên lồng ngực của Ô Lục!
Phụt!
Ô Lục phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn lồng ngực trực tiếp gãy lìa!
Sắp bay đi giống như chó chết!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra, tóm chặt cánh tay của Ô Lục, ngăn hắn bay đi.
Giật thật mạnh!
“A!”
Một cánh tay của Ô Lục bị giật xuống.
Máu tươi đầm đìa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bên đó có đánh nhau?”
“Mau đi xem xem!”
Một số đệ tử đi qua Nguyệt Phong sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, đều kéo nhau đến.
Không xem thì không biết, vừa xem tất cả sợ đến ngốc nghếch!
Ô Lục giống như chó chết, bị Diệp Bắc Minh tóm trong tay!
“Ô sư huynh!”
Toàn thân mấy đệ tử khác run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Ô Lục sợ hoàn toàn, hắn nhìn vẻ điên cuồng của Diệp Bắc Minh, trong lòng hối hận!
Nếu cho hắn thêm một cơ hội, có chết hắn cũng không chọc vào tên điên này!
“Xin lỗi, Diệp sư đệ... tôi không nên gây rắc rối cho cậu, tôi không nên đang yên lại gây chuyện...”
Ô Lục sợ đến sắc mặt tái nhợt cầu xin!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Vẻ hống hách vừa nãy đâu? Chẳng phải chúng mày rất thích chế nhạo sao?”
“Cười đi! Mẹ kiếp, tiếp tục cười cho tao!”
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh ném mạnh Ô Lục xuống đất!
Phập!
Giơ chân dẫm mạnh lên đùi của Ô Lục.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan, đùi của Ô Lục ầm ầm vỡ vụn!
“Suýt!”
Những người đứng vây xem hít khí lạnh, đồng tử điên cuồng co lại.
“Trời ơi, kẻ này quá điên cuồng...”
“Đây là Ô Lục đấy, đứng thứ bốn trăm tám mươi chín bảng xếp hạng Thanh Huyền, vô cùng khủng bố, làm sao lại như đồ chơi trong tay anh ta?”
Rất nhiều người nơm nớp lo sợ!
Càng lúc càng nhiều đệ tử bị kinh động, xuất hiện ở bốn phương tám hướng!
“A... Diệp sư đệ, đừng... tôi thực sự biết sai rồi”, Ô Lục sợ phát khóc, nước mắt đầm đìa.
Mẹ kiếp, là ai hả?
Sai lạo hung tàn như vậy?
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt băng lạnh: “Nhận sai có tác dụng không?”
Chương 678: Đồ nhi ngoan
Giọng lạnh như băng giống như truyền đến từ địa ngục: “Tao làm người luôn giữ bổn phận, đến Thanh Huyền Tông không có kẻ thù nào chứ? Hả?”
Phập!
“Đám người chúng mày cho rằng mình rất lợi hại phải không?”
Phập!
“Có phải cho rằng ức hiếp người khác rất dễ chịu, rất sướng phải không?”
Phập!
“Thân phận đệ tử nội môn rất lợi hại phải không? Có bối cảnh rất khủng bố phải không?”
Phập!
“Có người chống lưng thì rất lợi hại phải không?”
Phập!
“Thường ngày ức hiếp người khác rất sướng phải không? Đáng tiếc, tao không phải loại yếu đuối đó!”
Quát một tiếng!
Cuối cùng dẫm dận xuống!
Ô Lục bị đánh đến không thành hình người.
“Ô sư huynh!”
Mười mấy đệ tử đi theo Ô Lục đến kinh hãi kêu lên!
Bọn họ tức giận quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với Ô sư huynh như vậy?”
“Mày xong đời rồi!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn mười mấy người này: “Chúng mày sẽ không cho rằng mình không sao chứ?”
Bước một bước xông vào đám đông, tiếng kêu thảm thi nhau vang lên.
“A!”
“Tay của tôi!”
“Chân của tôi!”
“Đan điền, đan điền của tôi bị phế rồi…”
Mười mấy người kêu thảm không ngớt.
Kể cả Ô Lục, tổng cộng mười mấy đệ tử nội môn.
Chân tay đều bị đánh gãy!
Đan điền bị đánh vỡ nát!
Người nào cũng giống như chó chết bò dưới đất, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!
“Nhớ kỹ, tao tên là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này! Đám ngu ngốc chúng mày, mẹ kiếp, rảnh rỗi thì đừng đến đây gây chuyện với tao!”
“Nhớ kỹ, sau này ai rảnh rỗi gây chuyện trước mặt tao!”
“Một chữ, tất cả chết hết cho tao!”
“Cút!”
Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được lùi lại mấy bước!
Chỉ một ánh mắt băng lạnh thôi, đã khiến bọn họ cảm thấy cái chết đang bao trùm!
Mấy người đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh tiến vào Nguyệt Phong.
Buổi chiều cùng ngày.
Thông tin Ô Lục và mười mấy đệ tử nội môn bị phế truyền khắp cả Thanh Huyền Tông!
“Ô Lục bị phế rồi? Đan điền kinh mạch đứt vỡ hết, trở thành một phế nhân hoàn toàn rồi ư?”
Lúc nghe thấy thông tin này, tất cả mọi người đều thộn mặt.
“Diệp Bắc Minh?”
“Hắn là ai?”
“Hình như là đệ tử mới thu nhận của Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt, thực sự quá ngang ngược rồi!”
…
Trong điện chủ Thanh Huyền của Thanh Huyền Tông.
Mười mấy người Ô Lục nằm trên cáng, toàn thân băng bó.
Toàn bộ người có cương vị cao của Thanh Huyền Tông đều có mặt, vẻ mặt đen xì đến dọa người!
Một trưởng lão sầm mặt: “Tên Diệp Bắc Minh là ai? Nếu đệ tử trong tông muốn đấu võ, thì phải lên đài võ đạo!”
“Hắn tùy tiện đánh người như vậy, rốt cuộc có coi quy tắc của tông môn ra gì không?”
Một ông lão khác gật đầu: “Thực sự quá đáng quá rồi!”
“Người của Chấp Pháp Đường đâu? Người đâu, bắt Diệp Bắc Minh đến cho tôi!”
“Chuyện này gây ảnh hưởng quá tiêu cực ghê ghớm trong tông, phải xử lý Diệp Bắc Minh theo quy tắc, nếu không, sợ rằng các đệ tử khác không phục!”
Đột nhiên.
Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Là các đệ tử khác không phục, hay là Vương trưởng lão ông không phục?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía cổng đại điện Thanh Huyền Tông.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc cung trang chậm rãi đi vào.
“Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt!”
Vẻ mặt mọi người biến sắc.
Vương trưởng lão cố chấp: “Lãnh Nguyệt trưởng lão, bà như vậy thực sự có ổn không?”
“Ha ha, Lãnh Nguyệt nói có vấn đề gì sao?”
Một giọng nói băng lạnh khác vang lên.
Liền sau đó.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ đi vào đại điện: “Đám người đó tự tìm cái chết, không đi chọc vào đồ nhi ngoan ngoãn của tôi, thì có bị đánh thành ra như vậy không?”
“Đồ đệ của tôi không giết bọn chúng, đã đủ cho bọn chúng thể diện rồi!”
Soạt!
Mọi người không nhịn được nhìn qua, con ngươi co lại.
Sát Chủ cũng đến đây!
Hơn nữa, còn nói Diệp Bắc Minh là đồ nhi ngoan của bà ta?
Vãi!
Chẳng phải hai người phụ nữ này có thù sao? Sao bọn họ lại liên thủ?
Hai người phụ nữ điên này liên thủ, mẹ kiếp, ai dám xử lý Diệp Bắc Minh?
Trong đại điện tĩnh lặng như cái chết!
Liền sau đó, một ông lão mỉm cười; “Tôi cảm thấy chuyện này, Diệp Bắc Minh làm rất đúng!”
“Đúng thế, tôi đồng ý!”
“Tôi cũng cho rằng Diệp Bắc Minh làm rất đúng, nếu cậu ta không hạ thủ lưu tình, thì đám người Ô Lục đã chết từ lâu rồi!”
“Là đám người Ô Lục chủ động gây sự, Diệp Bắc Minh là bị động phòng vệ!”
“Đúng thế!”
…
Ban đêm.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, đột nhiên trước người hiện lên một huyết ảnh.
Nhìn kỹ lại, là Tô Thanh Ca!
Diệp Bắc Minh để lại cho Tô Thanh Ca một miếng ngọc bội, bảo cô ta nếu muốn tìm anh thì nhỏ một giọt máu tươi lên trên.
Nửa đêm nửa hôm, Tô Thanh Ca tìm mình làm gì?
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của Tô Thanh Ca!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục làm theo.
Một giây sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kỳ lạ: “Ấy? Cô gái đó không ở trong thành Thanh Huyền…”
…
Chương 679: Giết sạch!
Trong một sơn cốc cách thành Thanh Huyền ba trăm dặm.
Khắp nơi đều là thi thể!
Tô Thanh Ca nằm dưới đất, ôm lồng ngực, vẻ mặt tức giận: “Lôi Mặc Dương, ông phản bội tôi?”
Lôi Mặc Dương dẫn mười mấy cao thủ Thánh Cảnh tập trung đến, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng: “Tô Thanh Ca, ai bảo cô ngu xuẩn chứ?”
“Nếu cô kinh doanh thương hội Thiên Hạ tử tế, tôi cũng sẽ hỗ trợ cô tử tế!”
“Nhưng cô thì hay rồi, vì một tên Diệp Phong không biết rõ lai lịch, lại còn muốn mượn cho hắn mấy tỷ khối nguyên?”
“Có phải đầu óc cô hồ đồ rồi không?”
Lôi Mặc Dương rất thất vọng!
Thực sự rất thất vọng!
Một chủ nhân ngu xuẩn, thì có gì đáng để đi theo?
Trực tiếp phản bội là được!
Một cô gái tuyệt sắc đi đến, chậm rãi ngồi quỳ xuống, tóm khuôn mặt của Tô Thanh Ca.
Cô ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tô Thanh Ca: “Cô em họ tốt của tôi ơi, chẳng phải khi cô ở gia tộc rất ngông cuồng sao? Tiếp tục ngông cuồng cho tôi!”
Bốp!
Cô gái tát một cái lên bên má của Tô Thanh Ca.
Rồi lại đạp cô ta mấy cái, cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Choang!
Miếng ngọc bội rơi xuống đất.
Tô Tuyết Vy nhặt miếng ngọc bội lên: “Đây là cái gì?”
Lôi Mặc Dương phì cười một tiếng: “Thưa cô ba, đây là miếng ngọc của một tên nhóc tên Diệp Phong cho Tô Thanh Ca”.
“Nói là có vấn đề và rắc rối gì, có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào!”
Tô Tuyết Vy cười: “Vậy sao?”
“Đến đây, tôi cho cô một cơ hội, cô liên lạc với anh ta thử xem?”
Tô Thanh Ca cắn chặt môi đỏ, trong lòng tuyệt vọng.
Cô ta biết bây giờ liên lạc với Diệp Bắc Minh cũng vô ích, cũng thực sự không mong đợi Diệp Bắc Minh sẽ xuất hiện.
Đúng lúc này, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Các người đang tìm tôi à?”
“Ai?”
Tô Tuyết Vy ngẩng đầu nhìn!
Chỉ thấy.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đen xì, mặc áo khoác màu đen, tay cầm Liêm Đao quỷ dị từ bóng tối đi ra!
“Là cậu?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Lôi Mặc Dương kinh ngạc!
Sau đó, bình tĩnh lại!
Dù sao khí tức của Diệp Bắc Minh thể hiện ra mới là võ thần sơ kỳ, còn phía ông ta có mười mấy cao thủ Thánh Cảnh!
Tô Thanh Ca cũng không ngờ Diệp Bắc Minh sẽ xuất hiện, cô ta phản ứng lại hét lớn: “Cậu Diệp, chạy đi! Cậu mau chạy đi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tình hình của cô hình như không ổn lắm”.
Tô Tuyết Vy lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, lạnh giọng hỏi: “Lão Lôi, tên nhóc này là ai?”
Lôi Mặc Dương giải thích: “Cô ba, tên nhóc này tên là Diệp Phong!”
Tô Thanh Ca vì cậu ta mà đến thành Tần Dương mượn nguyên, còn có một chuyện, thuật luyện đan của tên nhóc này rất khủng bố!”
“Cậu ta có thể luyện chế đan dược trị thương Thánh phẩm!”
“Ồ?”
Đôi mắt của Tô Tuyết Vy sáng lên.
Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Phong, anh thực sự có thể luyện chế đan dược trị thương thánh phẩm ư?”
“Tôi cho anh một cơ hội, bắt đầu từ bây giờ, thần phục tôi!”
“Tôi bảo đảm anh có thể tôi sẽ cho anh lợi ích gấp đôi so với lợi ích anh có được từ Tô Thanh Ca!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến Tô Tuyết Vy.
Bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước Tô Thanh Ca.
“Cô bị gãy hai chiếc xương sườn, tôi nối xương cho cô trước!”
Nói xong, anh đưa một tay ra, thò về phía lồng ngực của Tô Thanh Ca!
Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu… rốt cuộc cậu có nghe lời tôi không?”
“Tôi bảo cậu mau đi đi, cậu còn…”
Một cánh tay đã chạm vào lồng ngực của cô ta!
“A!”
Tô Thanh Ca kinh hãi kêu một tiếng, cơ thể mềm nhũn!
Bàn tay đó ấn nhẹ một cái!
Rắc một tiếng giòn tan.
Xương sườn bị gãy trở về vị trí cũ!
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại lấy ra hai viên đan dược cho Tô Thanh Ca uống!
Tô Thanh Ca cảm thấy một luồng sức mạnh cường mạnh từ đan điền bùng phát ra, dược lực chui vào các chỗ khác trong cơ thể, thương tích lại hồi phục bảy tám phần.
Đan dược thật thần kỳ!
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu Diệp, cậu còn biết y thuật ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết một chút”.
“Đây chỉ là một chút thôi sao? Đúng là quá mạnh rồi!”
Tô Thanh Ca chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
“Đủ rồi!”
Khuôn mặt của Tô Tuyết Vy tái xanh: “Rốt cuộc hai người có coi tôi ra gì không?”
“Diệp Phong, tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh chọn thần phục tôi hay là chết!”
Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh bao vây chặt hai người!
Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi một câu: “Đám người này là ai?”
Tô Thanh Ca ngẩn người, không biết tại sao Diệp Bắc Minh đột ngột hỏi như vậy.
Nhưng vẫn thật thà trả lời: “Cô gái đó tên là Tô Tuyết Vy, là chị họ của tôi”.
“Đám Thánh Cảnh này là cao thủ của nhà họ Tô, Lôi Mặc Dương là cung phụng của bên phía tôi, nhưng đã phản bội tôi”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Nếu tôi giết sạch bọn họ, liệu có gây rắc rối cho cô không?”
Cái gì?
Lôi Mặc Dương sợ đến da đầu giật mạnh!
Tô Tuyết Vy ngẩn người!
Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh khác lùi lại nửa bước theo bản năng!
Trong phút chốc, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Một luồng ý lạnh như băng từ lòng bàn chân vụt thẳng lên thiên linh cái!
Cứ như Diệp Bắc Minh không nói đùa, mà thực sự có thể giết sạch bọn họ vậy!
Chương 680: Thần Ma Liêm Đao
Tô Thanh Ca nuốt nước miếng: “Cậu… cậu Diệp, cậu… cậu nói gì?”
Diệp Bắc Minh đành nói lại: “Tôi giết sạch bọn họ, thì có gây rắc rối cho cô không?”
“A?”
Tô Thanh Ca há hốc cái miệng nhỏ, có thể nhét được cả một nắm đấm!
Liền sau đó.
Tô Thanh Ca bỗng phản ứng lại, giọng điệu trở nên băng lạnh: “Tối nay đám người này vốn muốn giết tôi, bọn họ đều muốn giết tôi!”
“Tối nay toàn bộ bọn họ chết ở đây, không những tôi không gặp rắc rối gì, ngược lại còn tốt hơn!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Được”.
Đôi mắt Tô Tuyết Vy sầm xuống: “Không cần nhiều lời với bọn họ, giết!”
“Rõ!”
Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh đồng thanh đáp lại.
Đang định ra tay!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.
Anh giơ Thần Ma Liêm Đao lên, chém một đao ra bốn phương tám hướng!
Đao khí màu đen lóe lên rùi vụt tắt!
Phụt! Phụt! Phụt!
Một cảnh khiến người ta kinh sợ diễn ra.
Mười mấy cao thủ Thánh Cảnh ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Từng cái đầu người bay cao lên, máu tươi điên cuồng phun ra như suối!
“A!”
Lôi Mặc Dương kêu thảm một tiếng, trượt mông ngồi xuống đất.
Cơ thể Tô Tuyết Vy run lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh… anh… rốt cuộc anh là người hay quỷ?”
Tô Thanh Ca chấn kinh nhìn tất cả, đầu óc vang lên ù ù!
Giống như đang nằm mơ!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước đến trước người Lôi Mặc Dương.
Giơ Thần Ma Liêm Đao lên!
Lôi Mặc Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Xin tha mạng… đại nhân xin tha mạng… tôi và cậu không oán không…”
Phụt!
Thần Ma Liêm Đao lướt qua, cái đầu của Lôi Mặc Dương rơi xuống đất!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy sợ đến kinh hồn bạt vía, cất giọng run run: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa…”
“Thanh Ca, tôi biết sai rồi, mau bảo anh ta dừng tay đi!”
Phập phập phập!
Cái đầu non mềm của Tô Tuyết Vy đập mạnh xuống đất.
Máu tươi đầm đìa!
“Cậu Diệp…”
Tô Thanh Ca đang định lên tiếng, Thần Ma Liêm Đao đã giáng xuống.
Cái đầu của Tô Tuyết Vy rơi sang một bên, đến chết vẫn mở to đôi mắt, không dám tin mình chết như vậy!
Diệp Bắc Minh về đến bên cạnh Tô Thanh Ca: “Được rồi, kẻ địch của cô đã chết sạch rồi”.
“A!”
Tô Thanh Ca không nhịn được kêu một tiếng, vội ôm chặt cái miệng.
Cơ thể run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu Diệp, cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
Từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp người nào sát phạt quyết đoán như vậy!
Diệp Bắc Minh vừa giơ tay, từ lòng bàn tay có Phần Thiên Chi Diễm bay ra, rơi xuống từng thi thể.
Trong chớp mắt, tất cả thi thể hóa thành tro bụi!
“Suýt!”
Tô Thanh Ca hít khí lạnh
Chuyên nghiệp!
Quá chuyên nghiệp!
Cô ta càng chắc chắn thân phận của Diệp Bắc Minh không đơn giản, cũng không dám hỏi nhiều!
Đột nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Lo sợ tôi sẽ giết cô à?”
Tô Thanh Ca quyết đoán lắc đầu: “Nếu cậu Diệp muốn giết tôi, thì sẽ không đến cứu tôi”.
Diệp Bắc Minh cười trong lòng, cô gái này thật to gan: “Về đi”.
“Đợi đã!”
Tô Thanh Ca gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu Diệp, xin lỗi”.
Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Sao thế?”
Tô Thanh Ca hơi tự trách: “Vốn là tối nay tôi muốn đi cả đêm đến thành Tần Dương mượn nguyên, không ngờ Lôi Mặc Dương phản bội tôi”.
“Sáu tỷ khối nguyên mà tôi hứa với cậu Diệp, e là ngày mai không thể thực hiện lời hứa được”.
Diệp Bắc Minh chỉ thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ!”
Trực tiếp biến mất trong bóng tối.
Chỉ một chữ này khiến Tô Thanh Ca vô cùng thất vọng: “Anh ta có ý gì? Thất vọng vì mình ư?”
“Hay là ngay từ ban đầu đã không có kỳ vọng gì với mình?”
…
Ở một bến cảng của Biển Vô Biên.
Hạ Nhược Tuyết từ trên tàu lao xuống, vẻ mặt kích động: “Cuối cùng cũng về đến lục địa rồi, Côn Luân Hư, mau về Côn Luân Hư thông báo cho Bắc Minh!”
Cô ấy muốn về Côn Luân Hư với tốc độ nhanh nhất, thông báo cho Diệp Bắc Minh chuyện Tôn Thiến mang thai!
Đúng lúc Hạ Nhược Tuyết đi qua một bên cạnh một bà lão.
Vù!
Đột nhiên.
Một tráp kiếm phía sau bà lão chấn rung.
Mấy cô gái bên cạnh kinh ngạc: “Sư phụ, tráp kiếm rung lên rồi!”
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Bà lão quay đầu, mặt đầy kích động: “Thể kiếm tâm?”