Triệu Vân Phi nâng ly rượu, khẽ nhấp một ngụm: "Thật thú vị, bọn họ cùng nhau đến tìm nơi nương tựa sao?"
Người đàn ông mặc áo tím bên cạnh cười một tiếng đầy nghiền ngẫm: "Một đám Đế Cảnh còn không đủ tư cách làm bia đỡ đạn!"
Từ Ngạo!
Người cũng như tên!
"Trên người của thanh niên dẫn đầu hình như có một loại hơi thở đặc biệt, tôi dường như không thể nhìn thấu cảnh giới của cậu ta!"
Một giọng nói như tiếng trời vang lên.
Triệu Vân Phi và Từ Ngạo đồng thời nhìn sang.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên người bao phủ bởi một vầng ánh sáng thần thánh!
Những từ ngữ như tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành đều không thể diễn tả hết sự hoàn hảo của cô ta!
Cô ta chỉ lẳng lặng ngồi đó, cũng hấp dẫn vô số ánh mắt si mê của đám đàn ông!
Chỉ là ngại Triệu Vân Phi và Từ Ngạo có thực lực đáng sợ nên không ai dám tiến lên bắt chuyện mà thôi!
"Cô Thanh Từ, cô có hứng thú với tên nhóc này sao?"
Vẻ mặt Từ Ngạo đắc ý: "Để tôi gọi cậu ta đến, cô Thanh Từ có thể hỏi rõ!"
"Trước tiên chúng ta hãy xem đã".
Nguyễn Thanh Từ lắc đầu.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh chạy tới trước mặt Giang Hiêu.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chính là anh đã giết bạn đồng hành của tôi sao?"
Những lời này vừa nói ra, toàn trường đều im lặng!
Á đù!
Tất cả người tu võ đều trừng to hai mắt, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!
Triệu Vân Phi cũng không khỏi sửng sốt trong giây lát!
Vẻ mặt Từ Ngạo đầy kinh ngạc: "Ôi đệt... cậu ta điên rồi sao?"
Vẻ mặt Nguyễn Thanh Từ vô cảm, lặng lẽ quan sát.
Giang Hiêu sớm đã chú ý tới đám Diệp Bắc Minh cùng nhau đi tới, mãi cho đến khi đối phương đến trước mặt hắn ta hỏi ra những lời này!
Trong suốt quá trình, sắc mặt Giang Hiêu vô cùng lạnh lẽo!
Bỗng nhiên.
Hắn ta cười.
"Cậu nói đến cái người trên truyền tống trận đó sao? Không sai, anh ta là do tôi giết!"
Giang Hiêu nhếch mép cười một tiếng: "Đáng tiếc, anh ta giống như một tờ giấy vậy, đụng một cái đã rách!"
Vừa dứt lời, Giang Hiêu chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng người lóe lên!
Một giây sau.
Hắn ta đã bị ai đó túm lấy cổ, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, trực tiếp bị ném văng ra!
Một tiếng 'rầm' thật lớn vang lên, thân thể của hắn ta đập mạnh xuống đất!
Gạch lát sàn nổ tung, Giang Hiêu càng là phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ xương cốt trong cơ thể như muốn tan thành từng mảnh!
"Cái này..."
Triệu Vân Phi, Từ Ngạo, Nguyễn Thanh Từ, bao gồm Lê Mộng Ly và tất cả mọi người đều duy trì động tác đờ đẫn!
Còn không đợi mọi người kịp phản ứng.
Diệp Bắc Minh đã cười giễu cợt: "Xem ra anh cũng không phải đặc biệt cứng rắn nhỉ?"
"Trời ơi..."
Hiện trường hoàn toàn nổ tung!
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kính nể!
"Con mẹ nó, cậu muốn chết à!"
Giang Hiêu gần như là gầm thét nói ra những lời này, hai mắt càng là lập tức tràn ngập tơ máu!
Hơi thở của cảnh giới Chân Thần bộc phát, hắn ta lao về phía Diệp Bắc Thần như một con chó điên!
Cực kỳ hung hãn!
Đúng lúc mọi người cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ bị Giang Hiểu xé nát tại chỗ!
Một tiếng 'ầm' truyền đến!
Giang Hiêu bay ra ngoài giống như một con chó chết, lại đập mạnh xuống mặt đất một lần nữa, trên khuôn mặt giận dữ của hắn ta lưu lại một dấu giày!
"Thì cái gì?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Nếu anh phách lối, tôi sẽ càng phách lối hơn!
Nếu anh ngông cuồng, tôi sẽ càng ngông cuồng hơn!
"Thằng nhóc này từ đâu tới vậy?"
Vô số người tu võ duy trì động tác nghẹn họng nhìn trân trối.
"Cậu ta là cảnh giới gì vậy?"
Triệu Vân Phi cũng không nhịn được quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lê Mộng Ly.
Lê Mộng Ly có hơi choáng váng, vừa rồi Diệp Bắc Minh không phải vì một câu quát lớn của Giang Hiêu mà bỏ chạy hay sao?
Bây giờ tại sao dám chủ động ra tay với Giang Hiêu?
Cậu ta làm sao dám!
"Cậu… cậu Triệu, theo tôi được biết thì một năm trước đó, cậu ta hẳn là cảnh giới Hư Vương!"
Lê Mộng Ly không dám giấu diếm: "Về phần cảnh giới hiện tại, tôi nhìn không ra..."
"Cái gì cơ?"
"Một năm trước cậu ta mới là cảnh giới Hư Vương sao?"
Con ngươi của Triệu Vân Phi co lại một chút.
Từ Ngạo vụt một cái đã đứng lên đến: "Không thể nào? Một năm trước đó mới tới cảnh giới Hư Vương, bây giờ cao hơn nữa cũng chỉ là Đế Cảnh mới phải?"
"Nếu cậu ta chỉ là Đế Cảnh, sao có thể đánh đập một người thuộc cảnh giới Chân Thần đỉnh phong như tên chó điên Giang Hiêu?"
"Lẽ nào đúng như lời nói của cậu ta, Giang Hiêu chỉ như tờ giấy?"
Nguyễn Thanh Từ cắn lên đôi môi đỏ mọng một chút, không nói gì.
Không biết tại sao, tim của cô ta lại đập nhanh hơn!
Máu trong cơ thể có chút sôi trào.
Vô thức sờ soạng vị trí trước ngực!
Ở đây có một mảnh cốt chí tôn!
Đây chính là bí mật tối thượng của nhà họ Nguyễn!
Ngoại trừ một số tổ tiên và gia chủ, không ai biết đến!
Vì sao vào giây phút nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cốt chí tôn lại có phản ứng?
"Đệt! Cậu thành công chọc giận tôi rồi đấy! Chết đi!"
Chương 1577: Cấm giết người
Một giây sau, trên người Giang Hiêu bộc phát ra huyết khí tận trời, sau lưng hắn ta xuất hiện một con thiên lang màu đen!
Ánh sáng đẫm máu từ hóa văn lóe lên, mang theo hơi thở khát máu tấn công điên cuồng!
Một bước vọt tới trước người Diệp Bắc Minh!
Mang theo sự giận dữ vô tận, hai tay chắp lại, dùng sức đập mạnh về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay đấm ra ngoài!
Rầm!
Không có gì ngạc nhiên khi chuyện ngoài ý muốn vẫn không xảy ra!
Một tiếng vang chấn động trời đất, hai nắm đấm của Giang Hiêu đột nhiên nổ tung, khiến hắn ta đau đớn bay về ra ngoài!
Hắn ta ngã xuống đất như một con chó chết!
"Cậu..."
Khuôn mặt kiêu ngạo của Giang Hiêu cuối cùng cũng lộ ra một chút sợ hãi!
"Anh vô cùng ngạc nhiên nhỉ?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi.
Đệt!
Quá nhục nhã!
Giang Hiêu suýt nữa tức chết, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu biết làm như vậy có ý nghĩa gì không? Tôi không cần biết cậu là ai!"
"Nếu như cậu đắc tội tôi, chỉ có một kết quả, đó chính là bị xé nát!"
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nắm lấy vai của Giang Hiêu!
Dùng sức kéo một cái!
Ầm!
Một cánh tay mang theo cơ bắp và gân mạch đột ngột bị xé toạc!
Xương trắng dày đặc!
"Là như thế này sao?"
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời tôi, nếu không lần sau thứ bị xé nát sẽ là đầu của anh!"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh như lời thẩm phán của tử thần!
Giang Hiêu thở hổn hển, thậm chí quên mất đau đớn kịch liệt, run rẩy nhìn người trước mặt: "Đúng vậy... xin lỗi vị công tử này, Giang Hiêu tôi biết sai rồi!"
"Lẽ ra tôi không nên giết bạn đồng hành của cậu, tôi xin lỗi…"
Nói xong, Giang Hiêu quả quyết quỳ xuống mặt đất!
Một lúc dập đầu ba cái!
Một giây sau, hắn ta lao tới trước vết máu của người nhà họ Diệp kia, dập đầu thêm vài lần nữa!
"Thật xin lỗi, Giang Hiêu tôi sai rồi!"
"Tên chó điên Giang Hiêu vênh vênh váo váo như vậy, hắn ta cư nhiên thừa nhận sai lầm?"
Vẻ mặt của mấy người Triệu Vân Phi, Nguyễn Thanh Từ, Từ Ngạo đầy kinh ngạc!
Điều này còn chấn động hơn việc Diệp Bắc Minh đánh bại Giang Hiêu, xé toang cánh tay của hắn ta trước mặt mọi người!
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Khiếp sợ nhìn cảnh tượng này!
Giang Hiêu cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta không che giấu chút nào sự khuất nhục và giận dữ trong mắt!
Hắn ta hiểu rõ, thừa nhận sai lầm là lối thoát duy nhất lúc này!
Giang Hiêu sát phạt quyết đoán, hắn ta biết rõ người trước mắt là cùng một kiểu người với mình!
Thậm chí còn hung tàn, ác liệt hơn hắn ta!
Thừa nhận sai lầm còn có thể bảo vệ một cái mạng này của mình!
"Chỉ cần biết sai là được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Từ xưa đến nay, giết người thì đền mạng!"
"Tôi đã nhận lỗi, cậu còn muốn giết tôi?", Giang Hiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu!
Hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, răng của hắn ta đều sắp bị cắn gãy!
"Tôi có nói không giết anh sao?", Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại một câu.
Đang lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị giết Giang Hiêu, một tiếng quát lớn vang lên: "Dừng tay! Nơi này là Đài Phong Thần, ai cho phép cậu tổn thương người khác ở đây?"
Xoạt!
Một cây thần thương bằng vàng đâm về phía đầu của Diệp Bắc Minh, anh chỉ có thể từ bỏ việc giết chết Giang Hiêu!
Đưa tay đấm ra một đòn!
Thần thương bằng vàng bay ra ngoài, đâm xuống đất, không ngừng lắc lư!
"Anh Trần... À không, thần sử cứu tôi với!", Giang Hiêu hét lớn một tiếng, bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Ở phía xa, hàng chục bóng người đang chậm rãi bước về phía họ.
Vương Nguyên, Ngư Thất Tình cũng có mặt trong đám người.
Người dẫn đầu khoát tay, thần thương bằng vàng bay vào lòng bàn tay anh ta, chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc, cậu thật to gan, sao dám giết người trước mặt tôi?"
"Lẽ nào cậu không có để thần sử chúng ta vào trong mắt?"
"Trần Vạn Lê đến rồi, xem ra Giang Hiêu sẽ không phải chết!", Triệu Vân Phi lắc đầu.
Từ Ngạo chép miệng: "Đáng tiếc, nếu chậm thêm đến một lát thì Giang Hiêu đã chết rồi, chúng ta cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh!"
Đối mặt với lời chất vấn của Trần Vạn Lê, Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại một câu: "Trên Đài Phong Thần không cho phép giết người sao?"
"Nói nhảm!"
Trần Vạn Lê bỗng nhiên quát một tiếng.
Thần thương bằng vàng trong tay đập mạnh xuống đất: "Nếu trên Đài Phong Thần có thể tùy ý giết người, chẳng phải là loạn sao?"
"Bất luận kẻ nào dám giết người trên Đài Phong Thần, kẻ đó nhất định đáng chém, thần hồn câu diệt!"
Lời này vừa ra khỏi miệng.
Sắc mặt của Giang Hiêu trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu!
Diệp Bắc Minh chỉ vào Giang Hiêu: "Như vậy thì mời thần sử ra tay!"
Chương 1578: Giết chết Giang Hiêu
"Đây chính là người đã giết một trong những người bạn đồng hành của tôi vừa rồi!"
"Cái gì?"
Trần Vạn Lê hơi sửng sốt.
Vừa xuất hiện tại hiện trường, anh ta đã nhìn thấy Diệp Bắc Minh muốn giết Giang Hiêu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Không ngờ, kẻ giết người trước lại là Giang Hiêu?
Sắc mặt anh ta hơi thay đổi: "Giang Hiêu, những lời anh ta nói có phải là sự thật không?"
Hai mắt Giang Hiêu đỏ hoe, có nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy anh ta công khai giết người, căn bản không thể phản bác lại!
Chỉ có thể gật đầu: "Tôi… Là do người kia cản đường tôi..."
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: "Chỉ vì cản đường anh mà anh lại giết người sao?"
"Dám hỏi các vị thần sử, trên đài Phong Thần có quy định nào bảo rằng kẻ cản đường thì sẽ bị giết không?"
Toàn trường im lặng!
Sắc mặt Trần Vạn Lê càng tối sầm hơn
"Xin hãy trả lời tôi!"
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng, nhìn chằm chằm vào Trần Vạn Lê.
Trần Vạn Lê có chút tức giận: "Thằng nhóc này, anh đang chất vấn bổn thần sử sao?"
Diệp Bắc Minh trả lời đúng mực: "Có phải thần sử đang muốn bảo vệ người này không?"
"Anh!"
Trần Vạn Lê trợn to hai mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Ở đây có nhiều người như vậy, làm sao anh ta dám bao che cho Giang Hiêu ngay trước mặt mọi người!
Đừng để đến lúc đó không những không thể cứu được người mà ngay cả bản thân cũng gặp họa: "Bổn thần sử rất công bằng, sao có thể bao che cho anh ta?"
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: "Được, vậy mời thần sử giết chết người này đi!"
"Giống như thần sử vừa mới nói: Ai dám giết người ở đài Phong Thần thì đều sẽ bị trừng phạt, thần hồn sẽ bị tiêu diệt!"
Mỗi một chữ thốt ra đều vang dội và có lực!
Nói năng rất khí phách!
Ánh mắt Trần Vạn Lê âm trầm đến mức có thể giết người, chỉ có thể hạ lệnh: "Người đâu, bắt Giang Hiêu lại, chờ bị xử lý!"
Đồng thời truyền âm cho Giang Hiêu: 'Giang Hiêu, lần này anh sẽ không thể tham gia cuộc tuyển chọn thần hàng'.
'Sau này, tôi sẽ tìm cơ hội để thả anh đi, lần sau anh hãy quay lại đây'.
'Dù sao, dựa vào thực lực của anh thì chờ vài năm nữa cũng không thành vấn đề'.
Giang Hiêu oán hận trả lời: Được! Cảm ơn anh Trần!'
Ánh mắt xoay chuyển, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Hai vị thần sử tiến lên, dùng xích sắt khóa Giang Hiêu lại.
Anh ta quay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt điên cuồng uy hiếp nói: "Diệp Bắc Minh đúng không? Tôi sẽ nhớ kỹ anh, tôi cam đoan anh sẽ rất hối hận cho xem!"
"Còn có từng người bên cạnh anh, Giang Hiêu tôi đều nhớ kỹ, Giang Hiêu tôi đều nhớ sẽ nhớ hết!"
"Các người sẽ biết cái gì gọi là chó dại! Hahaha…"
Bả vai điên cuồng run lên khi bật cười!
Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng lao ra, đứng trước mặt Giang Hiêu!
Một bàn tay to không hề dè dặt rơi xuống!
"Anh muốn làm gì?"
Con ngươi của Giang Hiêu kịch liệt co rút lại!
"Mau cởi trói cho tôi!"
Giang Hiêu điên cuồng giãy giụa, đáng tiếc cả người đều bị xiềng xích trói chặt.
Hoàn toàn không thể phát huy được sức mạnh!
"Không muốn…"
Với một tiếng gầm lớn, sương máu nổ tung!
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Triệu Vân Phi liếc nhìn Từ Ngạo: "Xem ra lại có nhiều thêm một đối thủ mạnh!"
Từ Ngạo nhướng mày: "Ba điểm số cao nhất nhất định là của chúng ta. Nếu anh ta dám làm loạn… giết!"
Lê Mộng Ly hoảng sợ trợn to hai mắt, tim gần như ngừng đập!
Hầu Tử nắm chặt quả đấm, nhiệt huyết sôi trào!
Thân thể mềm mại của Diệp Vy Ny hơi run lên, ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh!
Mọi người trong nhà họ Diệp đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kính nể: "Cậu Diệp đã ra mặt vì chúng tôi như vậy. Sau này, nếu có ai dám gây khó dễ với cậu Diệp thì sẽ là kẻ thù của chúng tôi! Đệt!"
"Sao anh dám…"
Sắc mặt Trần Vạn Lê lập tức trở nên trắng bệch, lảo đảo lui về sau bảy tám bước.
Anh trai Giang Hiêu đã hứa, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng của em trai bằng mọi giá!
Hiện tại, Giang Hiêu bị người khác đánh không còn gì cả ngay trước mặt mọi người!
Anh ta phải giải thích thế nào đây?
"Xin hỏi thần sử, Giang Hiêu đã công khai giết người như vậy, tôi chém chết Giang Hiêu có tội gì sao?"
Trần Vạn Lê gần như nghiến răng, chỉ hận có thể lao tới xe nát Diệp Bắc Minh!
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta chỉ có thể thốt ra ba chữ: "Không có tội!"
Diệp Bắc Minh cũng lười nhìn Trần Vạn Lê lần nữa, xoay người lại nhìn mấy người Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Diệp Vy Ny ở bên cạnh.
Diệp Vy Ny cảm kích nói: "Anh Diệp, nhà họ Diệp của chúng tôi nợ anh một ân tình rất lớn!"
"Sau này, anh Diệp cần gì ở chỗ chúng tôi thì cứ mở miệng!"
"Anh Diệp, từ nay trở đi, chuyện của anh chính là chuyện của chúng tôi!"
Những người còn lại trong nhà họ Diệp vỗ ngực.
Vào lúc này, ở bên cạnh đài Phong Thần, ánh mắt của cô gái mặc áo trắng lóe lên: "Vị tiểu sư đệ này của cô hình như có chút gì đó đặc biệt!"
Sâu trong đáy lòng vang lên một giọng nói yếu ớt kiêu ngạo: "Hừ! Đó là tiểu sư đệ của tôi, đứa con kiêu hãnh của trời!"
"Chấp niệm vẫn còn mạnh mẽ như vậy sao?"
Cô gái mặc áo trắng nhướng mày một cái: "Chờ khi tôi tiến vào Thần Giới thì chấp niệm cuối cùng này của cô cũng sẽ hoàn toàn biến mất!"
Đột nhiên.
Bùm!
Toàn bộ đài Phong Thần chấn động dữ dội, như thể xảy ra một trận động đất!
Cô gái áo trắng nheo đôi mắt xinh đẹp lại: "Bắt đầu rồi…"
Chương 1579: Trọng lực gấp trăm lần
Một giây tiếp theo.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mọi người: "Trọng lực của Thần Giới gấp trăm lần thế giới của các người. Tòa đài cao dưới chân của tôi được xây dựng để mô phỏng trọng lực của Thần Giới!"
"Sau này tất cả các người đều sẽ lên đài cao này. Chỉ có người kiên trì đến cùng mới có tư cách tham gia lần tuyển chọn tiếp theo!"
Mọi người rối rít ngẩng đầu lên.
Người lên tiếng không ai khác chính là Trần Vạn Lê.
Ngoại trừ anh ta, còn có mấy chục thần sử đều đứng trên đài cao như kim tự tháp!
Có người hỏi: "Xin hỏi thần sử, nếu không kiên trì được đến cùng thì sao?"
Trần Vạn Lê hừ lạnh một tiếng: "Ai không kiên trì đến cuối cùng thì không xứng tiến vào Thần Giới!"
"Bắt đầu từ bây giờ!"
Vừa dứt lời, hàng ngàn phù văn dưới chân mọi người sáng lên!
Bùm!
Ánh mắt của mọi người lóe lên, đều xuất hiện trên đài cao!
"Hừ…"
Rất nhiều người tu võ tại kêu lên một tiếng, suýt chút nữa đã trực tiếp ngã xuống đất.
Trọng lực gấp trăm lần quả thực đáng sợ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhược Giai hơi trắng bệch, cắn vào đôi môi đỏ mọng: "Đây là trọng lực gấp trăm lần sao? Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn..."
Hầu Tử thả lỏng gân cốt một chút, phát ra tiếng răng rắc: "Cảm giác như có một ngọn núi lớn đè lên tôi, nhưng tôi cầm cự mấy giờ chắc sẽ không thành vấn đề!"
Long Khuynh Vũ gật đầu.
Mới đứng được một lúc mà trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Vy Ny nhìn về phía mọi người trong nhà họ Diệp: "Mọi người cảm thấy thế nào?"
"Thật là vất vả…"
"A… Tôi không thể được… Tôi đi nghỉ ngơi một lát!"
Một thanh niên nhà họ Diệp cảm thấy chân mình yếu ớt, định nằm xuống đất.
Vèo!
Một bóng người vụt qua, tóm lấy vai anh ta, ngăn cản anh ta nằm xuống: "Nếu anh nằm xuống thì sẽ bị loại ngay lập tức!"
"Anh Diệp?"
Người này liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Một giây tiếp theo, mấy người tu võ ở gần đó không chịu nổi trọng lực gấp trăm lần, lần lượt bị ép quỳ rạp trên mặt đất!
Bùm!
Một luồng sáng trắng xoẹt qua, những người nằm trên mặt đất lập tức biến mất.
"Cố gắng chịu đựng!"
Diệp Bắc Minh nhắc nhở: "Trọng lực gấp trăm lần không chỉ là yêu cầu cơ bản để tiến vào Thần Giới mà còn là một phương pháp để tăng cường cực hạn của mọi người!"
"Mọi người hãy thử dùng sự cố gắng kiên trì lớn nhất của mình, cho dù cuối cùng vẫn thất bại!"
"Nhất định có thể nhận được những lợi ích không thể tưởng tượng nổi!"
"Được!"
Mọi người gật đầu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
"Tôi không thể chịu được nữa!"
"Không được, tôi không muốn mình bị loại…"
"Thần Giới, tôi muốn tiến vào Thần Giới..."
Vô số người tu võ trên đài cao kêu rên, hiện thực vô cùng tàn khốc, một đám đều bị loại!
Chỉ mới qua khỏi một giờ, gần một nửa số người tu võ bị loại ngay tại chỗ!
Đột nhiên, giọng nói của Trần Vạn Lê vang lên: "Một canh giờ đã trôi qua, từ nay trở đi, các người có thể tìm người bảo vệ!"
"Chỉ cần người bảo vệ nguyện ý giúp các người chịu đựng trọng lực gấp trăm lần, người bảo vệ của các người có thể trụ được bao lâu thì cũng chính là thành tích của các người!"
"Tuy nhiên, một khi tìm được người bảo vệ thì số điểm mà mọi người đạt được bằng mọi cách sẽ được chia một nửa cho người bảo vệ!"
"Anh Trương, tôi không chịu đựng được nữa!"
"Anh Từ, xin hãy bảo vệ tôi!"
"Cô Thanh Từ, tôi bằng lòng chia một nửa số điểm cho cô…"
Xung quanh Trương Vân Phi, Từ Ngạo, Nguyễn Thanh Từ, rất nhiều người tu võ rối rít mở miệng.
Điểm khác biệt duy nhất là người tu võ bên cạnh Nguyễn Thanh Từ đều là nữ!
"Có thể!"
"Được!"
"Tôi bảo vệ các người!"
Ba người rối rít gật đầu.
Một giây tiếp theo, người lên tiếng nhất thời cảm thấy thoải mái, áp lực đột nhiên biến mất.
Chớp mắt một cái, mấy trăm người đã được bảo vệ!
"Anh Diệp, xin giúp tôi...."
Bên phía Diệp Bắc Minh, mấy người trẻ tuổi của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ đều không nhịn được mà mở miệng.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Được, tôi sẽ bảo vệ các người!"
Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh cảm nhận được áp lực trên người đột nhiên tăng vọt!
Nhưng anh vẫn không cảm thấy gì cả.
Anh thậm chí đã từng chịu đựng qua trong lực gấp mười ngàn lần!
Với hơn mười mấy người, trọng lực cũng chỉ nhiều thêm một ngàn lần thôi!
"Nhược Giai, Hầu Tử, cô Long, Đình Đình, cô Diệp, nếu như các người không chịu đựng nổi nữa thì hãy để tôi bảo vệ mọi người!", Diệp Bắc Minh mở miệng.
Chu Nhược Giai lắc đầu: "Không, em muốn tự mình thử xem!"
Hầu Tử đổ đầy mồ hôi, cười nói: "Anh Diệp, nếu như có thể kích thích tiềm năng thì tôi sẽ tự mình chịu đựng!"
Long Khuynh Vũ cũng từ chối!
Mặc Đình Đình nắm chặt nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng!
Diệp Vy Ny nhắm mắt lại, gắt gao mím môi.
Một bên khác, đám người Lê Mộng Ly, Chu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đều đã không chịu đựng nổi nữa!
Bước đến bên cạnh Trương Vân Phi một cách khó khăn.
"Anh Trương, chúng tôi xin được bảo vệ!"
Khóe miệng Trương Vân Phi hiện lên một nụ cười, nói ra ba chữ: "Tôi từ chối!"
Chương 1580: Hoàn toàn tuyệt vọng
“Gì cơ?”
Trái tim của bọn họ lập tức chìm xuống đáy vực sâu.
“Tại sao?”
Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đỏ hoe mắt.
Chu Băng Dao nức nở hỏi: “Anh Trương, chẳng phải ban đầu chúng ta đã thống nhất rồi hay sao?”
Lê Mộng Ly ngơ ngác: “Đúng vậy, anh Trương, anh đã đồng ý sẽ che chở cho chúng tôi rồi mà!”
Trương Vân Phi cười tươi, lắc đầu không chút nể nang: “Cảnh giới của mấy người quá thấp, cảnh giới Đế thì là thứ rác rưởi gì chứ?”
“Liệu mấy người có thể kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy ở cửa thứ hai đây? Một đám rác rưởi thì có được tích sự gì?”
“Tôi che chở cho các người chẳng khác nào lãng phí sức mạnh của mình!”
Trong lòng bọn họ ngập tràn tuyệt vọng!
Cả nhóm không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Mười mấy người nhà họ Diệp, nhà họ Cổ đều đã được Diệp Bắc Minh che chở vô điều kiện!
Còn chỗ dựa mà bọn họ tìm được thì lại từ chối bọn họ vào thời khắc mấu chốt! Chẳng lẽ bọn họ sẽ bị loại thật ư?
“Lê Mộng Ly, tất cả là tại cô!”
Nét mặt Chu Toàn lộ vẻ không cam lòng: “Nếu không phải tại cô thì chúng tôi đã được Diệp sư đệ che chở rồi!”
Hạ Nhân Kiệt chửi ầm lên: “Con điếm, mày hại tao rồi… Ước mơ của đời tao là được lên Thần Giới!”
Mã Phi Vũ chỉ thẳng tay vào mặt Lê Mộng Ly: “Đù! Con khốn!...”
“Không!”
Ba người hét lên một tiếng hết sức không cam lòng, không kiên trì nổi nữa, nằm rạp xuống đất.
Biến mất!
Hầu Tử nhổ nước bọt: “Mẹ kiệp, bọn phản bội, bị loại là đúng rồi!”
Chu Băng Dao thấy vậy lập tức lao tới chỗ Trương Vân Phi, quỳ mọp dưới chân anh ta: “Anh Trương, xin anh hãy giúp tôi!”
“Dao Nhi... Dao Nhi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho anh!”
Chu Băng Dao lo Trương Vân Phi không hiểu ý của mình.
Cho nên cố ý nhấn mạnh: “Là bất cứ chuyện gì!”
Trương Vân Phi ngẩn người.
Nhan sắc của Chu Băng Dao không thua gì Lê Mộng Ly, cả hai đều cực kỳ đẹp!
Nhưng rõ ràng trên người Lê Mộng Ly có thêm một chút kiêu ngạo!
Nếu như có thể, Trương Vân Phi thích Lê Mộng Ly quỳ gối dưới chân anh ta, cầu xin anh ta hơn!
“Tôi còn thiếu một người hầu, cô có bằng lòng làm người hầu của tôi không?”, Trương Vân Phi cười giả dối, hỏi xong còn liếc mắt nhìn Lê Mộng Ly một cái.
Chu Băng Dao cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Dao Nhi bằng lòng!”
“Được, vậy tôi che chở cho cô!”
Anh ta vừa dứt lời.
Chu Băng Dao lập tức cảm thấy áp lực trên người mình đột nhiên biến mất.
Cô ta quá đỗi vui mừng, lập tức dập đầu lia lịa: “Cảm ơn anh Trương!”
Trương Vân Phi cười “xùy” một tiếng: “Còn cô thì sao? Cô có bằng lòng làm người hầu của tôi không?”
Lê Mộng Ly vẫn cố cắn răng chịu đựng, hai chân không nhịn được run lên, cả người ướt đẫm mồ hôi!
Làm người hầu ư?
Không đời nào!
Sao Lê Mộng Ly này có thể làm người hầu của người khác được!
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này nữa thì mình chẳng thể kiên trì nổi một trăm hơi thở! Chẳng lẽ mình thực sự sẽ bị loại ư?”
Người Lê Mộng Ly run rẩy.
“Hận! Mình hận quá!”
“Vì sao mình không phải là Chu Nhược Giai? Không phải là Long Khuynh Vũ?”
“Thậm chí mình không phải là Mặc Đình Đình! Tại sao rõ ràng Lê Mộng Ly này vốn có cơ hội ở lại bên cạnh Diệp Bắc Minh nhưng chính tay mình lại hủy hoại nó!”
“Không, nhất định mình phải tới Thần Giới bằng được!”
Nghĩ tới đây, Lê Mộng Ly trực tiếp quay đầu.
Cô ta quỳ xuống trước mặt Diệp Bắc Minh, cam chịu nhục nhã, nhắm mắt lại: “Anh Diệp, xin hãy che chở cho tôi!”
Lúc này.
Toàn bộ lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của cô ta đều đã bị nghiền nát!
Vù!
Hiện tại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Bắc Minh dường như không nhìn thấy, không hề đếm xỉa tới Lê Mộng Ly!
Hầu Tử không nhịn được mỉa mai: “Lê Mộng Ly, cô nghĩ anh Diệp của tôi là ai?”
“Hạng người phản bội năm lần bảy lượt, nay núi này mai núi nọ như cô mà cũng đòi được anh Diệp che chở cho ư?”
“Nếu tôi là cô thì tôi đã cởi quần ra, soi mặt vào bãi nước tiểu để soi lại nhân phẩm của mình rồi!”
“Có làm người hầu cho anh Diệp cô cũng không xứng!”
Nói xong, Hầu Tử cười phá lên!
“Xùy... Haha!”
Lê Mộng Ly cắn môi bật máu!
Cơ thể mềm mại của cô ta không nén nổi run rẩy, đôi mắt bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Tiếc rằng Diệp Bắc Minh không hề định nhìn cô ta lấy một lần!
Lê Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng!
Cô ta quay người lại, nhìn về phía Trương Vân Phi: “Anh Trương, xin anh che chở cho tôi…”
Trương Vân Phi không chút khách sáo nổi giận mắng một câu: “Đồ cá ươn tôm thối, cút!”
Nếu như Lê Mộng Ly cầu xin anh ta ngay từ đầu thì chắc chắn anh ta sẽ đồng ý!
Nhưng cô ta cầu xin Diệp Bắc Minh trước, thấy không được lại mới cầu xin anh ta ư?
Cô ta coi anh ta là hạng người gì?
“Anh Từ… Tôi xin anh!”