Tô Chính Dương, Tô Hỏa, bà Nguyên cùng với một đám người nhà họ Tô đều đứng yên ở đó.
Một đám ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đứng yên một bên.
Vị trí vốn thuộc về Tô Chính Dương đang có một thanh niên với nụ cười lạnh ngồi đó.
“Tiếp tục đánh đi!”
Mục Hàn uống một ngụm trà: “Đừng dừng lại!”
“Rõ, thưa cậu”.
Một ông lão nghe răng cười.
Giơ cây roi dài trong tay lên, hung hăng quật vào người Tô Lê.
Roi đánh xuống, Tô Lê bong da tróc thịt!
Mắt Tô Chính Dương đỏ lên: “Cậu Mục, mong cậu nương tay cho”.
“Nhà họ Tô chúng tôi có thể trả bất kỳ giá nào, chỉ mong cậu có thể nguôi bớt cơn giận!”
Bà Nguyên nhanh chóng lên tiếng: “Ông này, ông nói cái gì thế!”
“Bảo con ti tiện này gả cho người ta thì nó không chịu, còn chạy xuống thế giới thấp hơn”.
“Bây giờ đắc tội với cậu Mục Hàn, nó chết còn không đủ đền tội nữa là!”
Tô Hỏa cũng gật đầu: “Đúng vậy, mặt hàng lỗ vốn này, đánh chết tươi cho xong”.
“Chỉ cần có thể khiến cậu Mục nguôi giận, thì cái mạng nó có là gì!”
Mục Hàn cười nói: “Gia chủ nhà họ Tô, ông còn chẳng biết điều bằng vợ và con trai mình nữa đấy”.
Tô Chính Dương cắn răng: “Cậu Mục, con bé là con gái tôi”.
“Nếu có thể, tôi sẵn sàng chịu thay cho con bé!”
Mục Hàn lạnh mặt: “Tô Chính Dương, tôi nể mặt ông quá rồi hả?”
“Nếu không nể việc làm ăn qua lại giữa nhà họ Tô với nhà họ Mục, thì hôm nay ông đây có giết hết nhà họ Tô, ông cũng làm gì được tôi?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, thì sắc mặt mọi người đã nhanh chóng thay đổi.
Bà Nguyên luôn miệng cầu xin tha thứ: “Cậu Mục, đừng làm như thế!”
Tô Hỏa sợ tới mức môi không ngừng run run: “Cậu Mục, chúng tôi biết sai rồi!”
“Bố, con ả đê tiện kia điên thì không nói, bố cũng điên rồi hả?”
“Tô Lê, con mẹ nó mày còn chưa chịu xin lỗi cậu Mục ư?”
“Tô Lê, mày muốn dồn nhà họ Tô vào đường cùng hả!”
Những người khác của nhà họ Tô đều chỉ vào mặt Tô Lê mắng.
Mục Hàn cười cười: “Tô Lê, cô có hối hận khi đã giúp thằng con hoang đó chưa?”
Tô Lê nhắm chặt hai mắt lại, cắn răng: “Tôi… Không hối hận…”
Nụ cười của Mục Hàn chợt cứng đờ: “Mạnh miệng chứ gì? Tiếp tục đánh cho tôi!”
“Đánh tới đi cô ta chịu thua mới thôi!”
Lão già kia gật đầu, roi trong tay chuẩn bị quật xuống.
Một màu máu chợt lóe.
Phụt!
Lão già cầm roi kia nhanh chóng hóa thành một đám mây máu!
Một giây sau đó, bóng người chợt lướt qua.
Một thanh niên ôm lấy Tô Lê: “Xin lỗi, để cô phải chịu khổ rồi”.
Tô Lê mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn người trước mắt mà cứ ngỡ là mơ!
Đồng tử cô co rụt lại: “Là anh…”
Sự ấm ức bỗng chốc dâng lên trong lòng, cô ta nhào vào lồng ngực Diệp Bắc Minh.
Bắt đầu gào khóc.
“Hu hu hu, sao anh lại tới đây?”
“Diệp Bắc Minh!”
Khoảnh khắc Mục Hàn nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì tóc gáy dựng thẳng lên, tim như muốn nổ tung!
Đôi mắt co rụt lại, tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Anh ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Chạy!
Đó là mẹ nó kẻ từng xông vào ngục giam Trấn Hồn!
Mục Hàn biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Má! Má! Má! Thằng khốn này bị phế rồi cơ mà?”
“Tại sao nó lại xuất hiện ở nhà họ Tô? Rốt cuộc là sao thế này!”
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này.
Gào!
Tiếng rồng ngâm đã vang lên.
Huyết quang chợt lóe.
Ầm!
Mục Hàn như con chó chết quỳ rạp xuống đất, gân mạch đã đứt đoạn, có thể nói là biến thành kẻ tàn phế!
Bà Nguyên thấy vậy thì chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh: “Thằng con hoang, mày điên rồi hả?”
“Đó là người nhà họ Mục, mày có biết người nhà họ Mục…”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Quá ồn ào!”
Một cái tát đánh tới, Huyết Long bay ra, bà Nguyên cũng hóa thành một đám mây máu!
Mắt Tô Hỏa như nứt ra, ánh mắt đầy tơ máu rống giận: “Mẹ! Không!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám giết mẹ tao? Mày phải đền mạng!”
Diệp Bắc Minh lười biếng liếc Tô Hỏa một cái, trơ tay tát một cái!
Phụt!
Tô Hỏa lập tức chết ngay tại chỗ.
Cơ thể Mục Hàn run lên.
Giây sau đó, một đôi giày đã giẫm lên đầu anh ta.
Giọng nói như âm thanh của thần chết vang lên: “Có thích không?”
Chương 918: Kết cục của Mục Hàn
Chỉ hai chữ ngắn ngủn đã khiến Mục Hàn như rớt xuống vực thẳm.
Anh ta thầm kinh hãi: "Một tên rác rưởi ở hạ giới mà lại có sức mạnh giết chết mình sao?"
Mục Hàn vô cùng phẫn nộ, cơ thể cũng run rẩy vì cơn tức: “Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao!”
Diệp Bắc Minh cười bảo: “Nói gà nói vịt!”
Rồi anh nhấc chân giẫm mạnh xuống.
Tiếng răng rắc vang lên, một chân Mục Hàn bị giẫm nát.
“Á...”
Mục Hàn đau thấu tận xương gan hét lên: “Cậu Diệp, thích! Thích!”
“Thích quá đi mất!”
“Ui!”
Người nhà họ Tô biến sắc, đây chính là Mục Hàn ư.
Anh ta bị hành hạ như vậy sao? Bọn họ như đang nằm mơ vậy.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nghiền ngẫm nói: “Chẳng phải mày thích tra tấn người khác lắm sao? Cảm giác mình bị tra tấn thấy thế nào?”
“Mày!”
Mục Hàn trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, suýt nữa tức chết: “Sao mày dám làm vậy với tao!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu đáp: “Sao anh không học được bài học nào thế?”
Rồi anh lại giẫm chân xuống, một chân khác của Mục Hàn bị nổ thành đống máu.
“Á...”
Cổ họng Mục Hàn như bị xé rách, anh ta điên cuồng dập đầu cầu xin anh tha thứ: “Dạ thưa cậu Diệp, tôi bị tra tấn rất đau đớn!”
“Thật lòng xin lỗi cậu Diệp ạ, tôi biết mình sai rồi”.
Rầm rầm rầm rầm!
Anh ta cuồng loạn nện đầu xuống đất.
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, chân nhấc lên giẫm lên đầu Mục Hàn.
Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong Mục Hàn: “Cậu Diệp, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì!”
“Nam Cung Uyển đang ở Vô Tướng thần cung, thánh tử Lý Vân Phi biết trên người cô ấy có dị hỏa nên chuẩn bị đến ngày tu luyện thành thần công sẽ móc dị hỏa trong cơ thể Nam Cung Uyển ra...”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tôi cho anh nói à?”
Ánh mắt anh chăm chú rồi thi triển thuật sưu hồn.
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ trong đầu Mục Hàn đã chảy vào đầu Diệp Bắc Minh.
"Con đĩ Nam Cung Uyển này thật đáng chết!”
"Nếu không thì sao hôm nay ông đây có thể thành ra nông nỗi này chứ?"
"Chỉ cần đồ khốn nạn Lý Vân Phi kia móc dị hỏa trong cơ thể con đĩ đó ra, mình không tra tấn đĩ đó đến sống dở chết dở thì thật đáng tiếc!"
"Người nhà họ Tô đứng đây hôm nay chứng kiến cảnh ông đây dập đầu trước tên rác rưởi kia cũng phải chết hết!"
"Còn cái đồ rác rưởi đến từ hạ giới bẩn thỉu Diệp Bắc Minh kia nữa, chỉ cần hôm nay mình có thể còn sống rời khỏi đây thì phải diệt cả họ nhà cậu ta!"
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chó má!"
Tiếng lòng căm hận tức tối mà Mục Hàn thầm giấu trong lòng.
Tiếc rằng tất cả đều đã bị Diệp Bắc Minh biết.
Mục Hàn khiếp hãi: “Không không không, cậu Diệp... không phải, tôi không có ý đó”.
Diệp Bắc Minh đưa tay lên chém một kiếm.
Phụt!
Đầu Mục Hàn lăn lóc xuống đất.
Đại sảnh nhà họ Tô lặng ngắt như tờ.
Một nỗi kinh hoàng nhấc lên trong lòng người nhà họ Tô.
Tô Chính Dương hoảng sở, rõ ràng Diệp Bắc Minh đã bị tàn phế rồi mà.
Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi nhà họ Tô, ông ta đã đặc biệt đi tìm thần y hỏi riêng.
Gân mạch bị đứt đoạn, chân nguyên khô cạn.
Cho dù người của Y Thánh Cung ra tay thì cũng chắc tàn phế rồi.
Nhưng vào lúc này, chẳng những Diệp Bắc Minh đã trở lại mà còn mang theo thực lực khủng khiếp của bản thân nữa.
“Cậu Diệp, thành thật xin lỗi...”
Dẫu Diệp Bắc Minh giết bà Nguyên và Tô Hỏa thì Tô Chính Dương cũng không dám nổi giận.
“Là do trước kia tôi làm sai, tôi không nên đuổi mẹ con cậu Diệp ra khỏi nhà họ Diệp!”
“Nếu cậu Diệp muốn trách phạt nhà họ Tô thì cứ giết một mình Tô Chính Dương tôi là được, tôi sẽ không có lời oán hận nào đâu!”
Diệp Bắc Minh bình thản nói: “Tôi không trách ông”.
Tô Chính Dương bất ngờ: “Hả?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Nếu tôi là ông, tôi cũng sẽ làm thế”.
“Chỉ vì một kẻ gần chết, không đời nào hại cả gia tộc được”.
Tô Chính Dương càng thêm kinh ngạc: “Vậy cậu Diệp đến nhà họ Tô không phải để báo thù ư?”
Diệp Bắc Minh cười bảo: “Tôi là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy ư?”
“Nói sau đi, thù của tôi, tôi đã báo rồi”.
Tô Tính Dương gật đầu lia lịa nói: “Cậu Diệp, tôi hiểu rồi ạ”.
“Bà Nguyên và Tô Hỏa chết là do gieo gió gặt bão, lão phu sẽ không truy cứu cái chết của bọn họ nữa”.
Mà ông ta cũng không dám truy cứu.
Diệp Bắc Minh từ từ bước tới chỗ Tô Lê: “Cô bị thương rồi, cần được chữa trị”.
Rồi anh ra tay xử lý miệng vết thương trên người Tô Lê.
Tô Chính Dương thấy thế bảo: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Đi ra ngoài hết cho tôi!”
Người nhà họ Tô không dám nán lại bèn lao đầu ra khỏi đại sảnh.
Sau khi Tô Chính Dương bước ra khỏi đại sảnh thì cũng tiện tay đóng cửa lớn lại.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn Tô Lê và Diệp Bắc Minh.
Chương 919: Tới tặng đầu người
Tô Lê nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Diệp Bắc Minh chợt hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Tô Lê lắc đầu đáp: “Anh Diệp, ngoài người mẹ đã qua đời từ lâu của tôi thì chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy”.
“Khi ở nhà họ Tô, tôi là người ai gặp cũng xa lánh”.
“Đến cả bố tôi, giữa tôi và nhà họ Tô cũng sẽ không chút do dự lựa chọn nhà họ Tô”.
Diệp Bắc Minh thở dài bảo: “Đừng động đậy, thuốc này cần nhanh chóng bôi lên miệng vết thương”.
“Nếu không sẽ để lại sẹo”.
“Vâng”.
Tô Lê lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi Diệp Bắc Minh bôi thuốc mỡ xong.
Tô Lê đã thiếp đi.
Diệp Bắc Minh lấy ra một bộ quần áo đắp lên người Tô Lê.
Anh nhìn vào cái đầu chết không nhắm mắt của Mục Hàn sau đó đưa tay cất nó vào, rồi bước ra khỏi đại sảnh.
...
Ngoài Vô Tướng thần cung, đoàn người nối dài không dứt.
Trong đại điện đông đảo khách khứa như mây, vô cùng náo nhiệt.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây sẽ nhận ra ngay hai cô gái sinh đẹp mỹ miều lẫn trong đám khách khứa.
Một người đeo khăn che mặt ngồi hàng mười ghế trên cùng.
Một người khác đứng sau lưng cô gái che mặt kia nhìn đông nhìn tây rồi tán dương nói: “Cô chủ, Vô Tướng thần cung này trông có vẻ nhộn nhịp hơn Y Thánh Cung của chúng ta nhiều”.
Cô gái đeo khăn che mặt vẫn yên lặng.
Cô gái ấy còn không thèm nâng mi mắt lên nhìn: “Ninh Nhi, hôm nay là ngày Lý Vân Phi tu luyện thành công ba môn pháp tướng, chúng ta đại diện Y Thánh Tông đến đây dự lễ”.
“Ở đây có nhiều khách quý, em nên khiêm tốn chút đi, đừng làm Y Thánh Cung mất mặt”.
Mạc Ninh Nhu hừ nói: “Cô chủ, vất vả lắm chúng ta mới ra ngoài một chuyến, hay đi tham quan chút đi”.
“Còn cái tên Lý Vân Phi kia năm nay mới hai trăm năm mươi tuổi mà đã tới cảnh giới Thần Đế sơ kỳ rồi”.
“Hắn ta đã vượt một trăm kỷ lục lịch sử đại lục Thượng Cổ rồi, thật muốn biết hắn ta là kiểu người gì”.
Mạc Ninh Nhi bày ra dáng vẻ mê trai của mình.
Cô gái đeo khăn che mặt vẫn không nói gì.
Ngay sau đó.
Mạc Ninh Nhi nhướng mày, thấy một cái lồng sắt đặt giữa đại điện.
Một cô gái xinh đẹp diễm lệ không hề thua kém cô chủ của Mạc Ninh Nhi, sắc mặt hơi tái đang bị giam giữ trong đó.
Đó chính là Nam Cung Uyển.
Mạc Ninh Nhi nhìn Nam Cung Uyển nói: “Nghe nói cô ấy là kẻ phản bội của Vô Tướng thần cung, trong cơ thể có dị hỏa!”
“Vô Tướng thần cung chuẩn bị hiến tế dị hỏa trong cơ thể cô ấy cho Lý Vân Phi, cô chủ à, cô ấy sẽ chết ư?”
“Không liên quan tới tôi”, cô gái đeo khăn che mặt lạnh nhạt lắc đầu.
Ngoài y thuật ra.
Thì không có gì có thể làm cô chủ động lòng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt cô gái trở nên đăm chiêu: “Đến rồi!”
Ở cửa đại điện ồn ào, một giọng nói chói tai vang lên: “Cung chủ tới, thánh tử tới!”
Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn vào cửa đại điện.
Một người đàn ông thong dong sải bước đi tới, Lý Vân Phi nối gót theo sau.
Theo sau là một đám trưởng lão của Vô Tướng thần cung.
“Ồ, hắn ta chính là Lý Vân Phi ư? Đẹp trai quá đi!”
Ánh mắt Mạc Ninh Nhi rực sáng.
Người chen chúc nhau chạy tới, phía sau nối phía trước kêu to, sợ rằng mình chậm chân hơn người khác.
“Huyền Vũ tông tặng một khối thiên thạch ngoài hành tinh!”
Mọi người kinh ngạc: “Thiên thạch ngoài hành tinh sao? Thật là vật hiếm!”
Giọng nói thứ hai vang lên.
“Nhà họ Trịnh thượng cổ tặng mười gốc Huyết Sâm ba mươi nghìn năm!”
Mọi người bất ngờ: “Huyết Sâm ba mươi nghìn năm sao? Tận mười gốc!”
“Vãi chưởng, một gốc thôi đã không gì đong đếm rồi vậy mà một lần tặng tận mười cây sao?”
Giọng nói thứ ba vang lên.
“Lôi Âm tự tặng một viên phật cốt xá lợi tử!”
Mọi người hít sâu: “Ôi! Phật cốt xá lợi tử đó! Truyền thuyết đồn rằng đeo nó có thể giúp người tu võ không có tâm ma!”
“Bảo bối cỡ này mà cũng tặng hả?”
Giọng nói thứ tư vang lên.
“Nhà họ Lăng thượng cổ tặng một trăm viên đan dược đế phẩm có chín đường đan văn!”
Mọi người ghen tị đỏ mắt: “Một trăm viên đan dược đế phẩm! Mà còn có chín đường đan văn nữa hả?”
“Ôi mẹ ơi!”
Vô số khách khứa tim đập loạn nhịp, vô cùng kinh ngạc.
“Nhà họ Giang thượng cổ tặng một bộ chiến giáp cấp đế!”
“Nhà họ Hoa thượng cổ...”
Đủ loại quà tặng nối liền không dứt.
Mỗi một món lễ vật đều đủ khiến người khác đỏ mắt.
Nếu đặt nó ở thế giới bên ngoài đủ nhấc lên một hồi phong ba bão táp.
Ánh mắt mọi người ở đây rực lửa.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng ác liệt truyền tới: “Thanh Huyền tông, Diệp Bắc Minh, tới đây tặng một cái đầu người!”
“Đầu người?”
Người trong đại điện chết đứng.
Cả đại điện im lặng như đất chết.
Trong đầu bọn họ không hẹn cùng nảy ra một câu hỏi: "Thằng nào to gan vậy?"
Mạc Ninh Nhi kinh ngạc nói: “Cô chủ, ai dám nói bậy nói bạ thế?”
Ngay sau đó.
Một bóng đen lao vào, tông sầm vào giữa đại điện, phát ra một tiếng va chạm rõ to.
Mọi người tập trung nhìn qua, đó đúng là một cái đầu người thật.