Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Xông giết

Lúc đó, Long Hiên Viên là minh chủ võ lâm của giới võ đạo Long Quốc.

Được gọi là thiên hạ đệ nhất võ đạo!

Hơn trăm năm không ai có thể sánh bằng.

Bây giờ, có lẽ đã ba trăm tuổi rồi!

Võ giã ba trăm tuổi, mẹ kiếp, phải có cảnh giới gì chứ!



Cùng lúc đó.

Trong một văn phòng ở Long Đô.

Một người đàn ông nhận được một cuộc gọi đến, một người núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc mặt như anh ta, lại sượt một cái đứng bật dậy.

“Cái gì?”

“Tiểu sư đệ đã đến cấm địa nhà họ Long?”

“Thư ký Tiền, chẳng phải tôi bảo anh giấu cậu ta sao? Anh làm việc kiểu gì vậy?”, người đàn ông tức đến suýt hét lên.

Thư ký Tiền ở phía bên kia điện thoại sợ đến run bần bật: “Tôi… tôi cũng không biết”.

“Vừa nãy bên phía núi Phong có người báo cảnh sát, còn có người ghi hình lại”.

“Người đàn ông trong video chính là Long soái, cậu ấy giết vào cấm địa nhà họ Long, còn làm sao đến được đó, vẫn chưa điều tra rõ”.

“Còn điều tra cái đầu anh!”

Giọng của người đàn ông nặng nề: “Cấm địa nhà họ Long, lão già đó… vẫn còn sống đấy”.

“Nếu lão ta ra tay…”

“Thư ký Tiền, anh lập tức mang long tỷ đến đó, nhất định không được để Long Hiên Viên làm tiểu sư đệ của tôi bị thương!”



Trong cấm địa nhà họ Long.

Diệp Bắc Minh giết thẳng tới, tiếng kêu thảm vang khắp cả sơn cốc.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu này đều tê dại da đầu.

Toàn thân run lên!

Toàn thân Diệp Bắc Minh tắm trong máu, giết ra con đường máu.

Cuối cùng đứng trước một khu sân viện cổ xưa.

Phập!

Chém ra một kiếm, mảnh vụn bắn tung tóe.

Một trăm mấy chục người thuộc chi chính nhà họ Long trong sân viện đều căng thẳng nhìn qua.

Võ giả bên ngoài đã bị Diệp Bắc Minh giết hết, chỉ còn lại hơn một trăm người trong viện.

Bọn họ nằm mơ cũng không dám tin, nhà họ Long lại có ngày hôm nay!

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn đến đám người họ nhà Long, ánh mắt dừng ở vị trí chính giữa trong đám đông.

Một ông lão chống cây trượng đầu rồng.

“Cửu Thiên Tuế?”

Và một người đàn ông mặc khoác áo choàng màu đen, đeo mặt mạ màu đỏ máu dữ tợn: “Vả cả ông, điện chủ Huyết Hồn?”

Điện chủ Huyết Hồn cứ vậy nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt lạnh lùng: “Mày không nên đến nơi này, nếu mày không xông vào cấm địa nhà họ Long, có lẽ còn có thể tung tăng mấy ngày”.

“Hôm nay mày đến đây, chắc chắn là tự mày tìm cái chết!”

Diệp Bắc Minh cười: “Cái đồ giấu đầu hở đuôi, cũng dám nói khoác mà không biết ngượng?”

Anh trực tiếp ra tay, trong chớp mắt xuất hiện trước người điện chủ Huyết Hồn, giơ tay tóm về phía bả vai của ông ta.

“Suýt!”

Điện chủ Huyết Hồn hít khí lạnh.

Tộc độ nhanh quá!

Ông ta muốn phản kháng, nhưng không kịp, cơn đau truyền đến.

Bả vai lập tức tê liệt!

Phập!

Một tiếng giòn tan vang lên, điện chủ Huyết Hồn kêu thảm một tiếng, bả vai trực tiếp nổ tung.

Máu thịt lẫn lộn!

Cơ bắp nổ tung, lộ ra xương trắng.

Vị cường giả đứng thứ hai trăm trên bảng xếp hạng ngầm này lại bò dưới đất giống như chó chết.

“Điện chủ!”

“Giết!

Trong bóng tối có ba mươi mấy người xông ra, toàn thân mang theo huyết khí.

Đều là cao thủ hàng đầu của điện Huyết Hồn.

Nhưng trước mặt Diệp Bắc Minh, thì chẳng đáng nhắc đến.

Kiếm Đoạn Long trong tay quét ngang một lượt, đám quân tinh nhuệ của điện Huyết Hồn xông lên lập tức bỏ mạng!

Hóa thành sương máu.

“A…”

Đám đàn bà con gái nhà họ Long thấy cảnh này, sợ đến rút lui về phía sau đàn ông.

Phần lớn đàn ông nhà họ Long nôn ọe không ngừng.

Bọn họ ở vị trí cao đã lâu, đâu từng nhìn thấy cảnh tượng tanh máu thế này?

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay điện chủ Huyết Hồn: “Có biết tại sao tôi không giết luôn ông không?”

Ông ta vô cùng thê thảm lăn mười mấy vòng dưới đất, da cũng xước xát rách nứt.

Da thịt bị nứt dính bùn đất, đau đến xuyên tim.

“Diệp Bắc Minh!”

Điện chủ Huyết Hồn gầm lên một tiếng.

Hôm nay điện Huyết Hồn coi như xong rồi!

Ông ta lấy ra một nắm đan dược cực phẩm trong túi, nuốt hết một hơi.

Lốp ba lốp bốp vang lên.

Ở vị trí bả vai và lồng ngực của điện chủ Huyết Hồn lại mọc ra mấy đoạn xương, xuyên da thịt!

Một luồng khí tức cuồng bạo truyền đến.

Điện chủ Huyết Hồn giống như hóa thành một con thú hoang, xông về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt buồn cười: “Thiêu cháy tinh huyết của mình thì có thể đánh được tôi sao?”

Bốp!

Khoảnh khắc điện chủ Huyết Hồn xông lên, Diệp Bắc Minh giơ tay đập đến.

Thương long kình bùng phát.

Lại thêm sức mạnh của bản thân anh, cho dù điện chủ Huyết Hồn uống đan dược, cũng không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Ông ta phun ra máu tươi, đau đớn dữ dội khiến đầu óc ông ta vô cùng tỉnh táo.

Cách cách cách!

Diệp Bắc Minh nhìn điện chủ Huyết Hồn như con chó chết, chậm rãi di đến, cúi nhìn ông ta: “Chỉ vậy thôi hả?”

“Chẳng phải ông rất hống hách sao?”

“Dùng các loại thủ đoạn giết tôi!”

“Hai mươi ba năm trước còn ra tay với mẹ tôi?”

“Ừm?”

Giơ chân, dậm thật mạnh xuống!

Nhanh gọn dứt khoát!

Rắc một tiếng giòn tan vang lên.

Điện chủ Huyết Hồn phát ra tiếng kêu la như mổ lợn: “A…”

Ông ta đau đến gần như ngất đi, trong con mắt đầy tia máu tanh đỏ: “Giết tao đi… mày giết tao đi!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Muốn chết đâu có đơn giản như vậy”.

Phập! Phập! Phập!

Diệp Bắc Minh lại tiếp tục dẫm ba bước.

Hai tay, một chân của điện chủ Huyết Hồn teo lại.

Trở thành một người lợn!

“Mày… cho dù tao có chết…”, trong ánh mắt điện chủ Huyết Hồn chỉ có oán độc: “Làm ma, cũng sẽ không tha cho mày!”

Ông ta há miệng, định cắn lưỡi tự vẫn.

“Muốn chết, cũng được”.

“Nhưng, không dễ dàng như vậy!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tàn nhẫn.

Vung lướt ngang kiếm Đoạn Long!

Phụt!

Cái cằm của điện chủ Huyết Hồn bị cắt mất.

Chỉ còn lại nửa cái cằm và cái lưỡi còn ở trong miệng.

Ông ta phát ra tiếng kêu la ghê rợn!
Chương 360: Lão tổ

Tuyệt vọng phát hiện ngay cả cắn lưỡi tự vẫn cũng là một việc xa xỉ.

“A… a…a!”

Khả năng nói ra lời cũng biến mất, chỉ có thể phát ra tiếng kêu la.

Diệp Bắc Minh giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm mấy cây kim châm sáng quắc: “Cứ từ từ hưởng thụ đi, có lẽ sẽ được giày vò một lúc đấy”.

Phụt phụt phụt!

Cây kim châm cắm vào trong cơ thể của điện chủ Huyết Hồn.

“A!”

Cơ thể tàn tạ của ông ta điên cuồng run lên, cái đầu đập xuống đất.

Đau đớn khủng khiếp đó đúng là còn đày đọa hành hạ hơn cả chém hết chân tay.

Lúc này.

Điện chủ Huyết Hồn chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, sống không được, chết không xong!

Cả đời điện chủ Huyết Hồn giết người vô số!

Bây giờ ông ta muốn chết cũng là một điều xa xỉ.

“Suýt! Suýt…”

Những người khác nhà họ Long nhìn thấy cảnh này, sợ đến sắp nổ cả tim, gan như muốn nứt ra.

Hơn một trăm đôi mắt đều sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Giết người chẳng qua đầu dập xuống đất là xong, nhưng điện chủ Huyết Hồn bị hành hạ đến mức không thành hình người, phải chịu giày vò khủng khiếp!

Chết trong sợ hãi và đau đớn tột cùng.

Thanh niên này đúng là ma quỷ!

Soạt!

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Đám người nhà họ Long sượt sượt sượt lùi lại, tất cả tê dại da đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh không nhìn đến những người khác, bước ra một bước.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh xuất hiện ở phía trước Cửu Thiên Tuế, trực tiếp bóp cổ của ông ta.

Hai chân của Cửu Thiên Tuế lơ lửng trên mặt đất, không có chút năng lực phản kháng nào.

“Lão gia!”

“Diệp Bắc Minh, cậu tha cho lão gia nhà họ Long tôi đi!”

“Cửu Thiên Tuế!”

Đám người nhà họ Long sợ đến muốn nổ con mắt.

Ông ta là Cửu Thiên Tuế đó!

Diệp Bắc Minh làm sao dám chứ?

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Ồn ào”.

Tiện tay vung một đường kiếm, những người có cương vị cao nhà họ Long lên tiếng vừa nãy lập tức chết hàng loạt.

Hơn một trăm người chỉ còn lại năm sáu mươi người.

Toàn bộ đám người còn lại bị chém thành hai mảnh, dọa cho toàn bộ những người khác nhà họ Long sợ đến nín thở, không dám nói một chữ.

Toàn hiện trường im lặng như cái chết!

Bỗng nhiên.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Thư ký Tiền xuất hiện với vẻ sợ hãi, còn dẫn theo một đám người phía sau.

Anh ta nhìn thấy cảnh này trong sân viện, suýt nữa sợ đến thộn người.

Những người có cương vị cao nhà họ Long đã chết nhiều như vậy!

Còn Cửu Thiên Tuế cũng bị Long soái tóm cổ.

Có thể sẽ chết bất cứ lúc nào!

Thư ký Tiền cất giọng hơi run rẩy: “Long soái… đừng… đừng kích động…”

“Rời khỏi đây với tôi trước rồi nói”.

“Đây là nhà họ Long, là gia tộc người canh giữ đó!”

Gia tộc người canh giữ là thế nào chứ?

Thế lực hàng đầu nhất Long Quốc!

Nói cách khác, gia tộc người canh giữ còn trên cả Long Quốc.

Nếu Diệp Bắc Minh giết Cửu Thiên Tuế thật, cho dù là Long chủ cũng không bảo vệ được anh.

Diệp Bắc Minh không nhìn đến thư ký Tiền, ánh mắt như tử thần nhìn Cửu Thiên Tuế: “Mẹ tôi là ai, tại sao bị ông truy giết?”

“Ông truy giết mẹ của tôi có mục đích gì?”

Diệp Bắc Minh biết.

Cửu Thiên Tuế truy sát mẹ mình, chắc chắn không chỉ vì đan dược.

Chắc chắn còn có nguyên nhân khác!

Ánh mắt già nua của Cửu Thiên Tuế băng lạnh, ông ta cười điên cuồng: “Khà khà khà… Diệp Bắc Minh, ngay cả tao mà mày cũng dám động?”

“Mày biết tao có thân phận gì không?”

“Mày biết địa vị của tao không?”

“Mày biết nhà họ Long có vai trò thế nào với Long Quốc không?”

“Mày giết vào nhà họ Long, có biết sẽ có hậu quả thế nào…”

Diệp Bắc Minh giơ tay, tóm một cánh tay của Cửu Thiên Tuế.

Roạt!

Âm thanh máu thịt bị giật xé vang lên.

Mọi người kinh hãi phát hiện, một cánh tay của Cửu Thiên Tuế bị giật đứt.

Máu tươi đầm đìa, máu thịt bắn tung tóe!

Vô cùng bạo lực!

“A!”

Cửu Thiên Tuế phát ra tiếng lêu gào xé tim xé phổi: “Diệp Bắc Minh, sao mày dám?”

“Sao mày…”

Roạt!

Diệp Bắc Minh giơ tay lần nữa.

Một cái chân của Cửu Thiên Tuế bị giật xé đứt, trực tiếp bay khỏi thân thể.

“Suýt!”

Thư ký Tiền hít khí lạnh, hoàn toàn ngẩn người: “Long soái… cậu…”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: Bây giờ, có thể nói chưa?”

Bỗng nhiên.

Trong không trung vang lên một giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Cậu nhóc, giết người nhà họ Long tôi ở cấm địa nhà họ Long”.

“Sau này, cửu tộc nhà cậu cũng sẽ không có một ai sống sót đâu”.

Nghe thấy giọng nói này.

Tất cả người nhà họ Long đều cứng đờ người.

Trong đôi mắt phát ra ánh kích động: “Lão tổ Hiên Viên?”

“Ông ta chưa chết!”

“Lão tổ Hiên Viên, là ông phải không?”

Tất cả mọi người đều kích động.

Cửu Thiên Tuế điên cuồng, đứt hơi khản tiếng kêu lớn: “Lão tổ Hiên Viên cứu tôi, giết Diệp Bắc Minh! Mau giết Diệp Bắc Minh đi!”

Thư ký Tiền giật da mặt: “Long Hiên Viên! Ông thực sự vẫn còn sống!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, võ thánh, một võ thánh đỉnh phong!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua tận cuối của sân viện.

Nhìn chằm chằm một cánh cửa đá trên vách đá.

Ầm ầm ầm!

Liền sau đó.

Cánh cửa đá được mở ra, một màn đen xì.

Trái tim của mọi người đều thấp thỏm hồi hộp, dán mắt vào cánh cửa đá đó.

Dường như trong bóng tối của cửa đó có dã thú khủng bố vậy.

Cách cách cách!

Tiếng bước chân vang lên, một ông lão tóc dài như cỏ khô đầy đầu từ trong cánh cửa đá đi ra, giống như con thú hoang ra khỏi lồng.

Đồng tử của thư ký Tiền co lại: “Long Hiên Viên, đúng là ông rồi?”

“Lão tổ!”

Những người còn sống nhà họ Long thụp một tiếng tất cả quỳ xuống, òa khóc đau thương.

“Lão tổ, mau ra tay giết Diệp Bắc Minh đi!”
Chương 361: Võ thánh đỉnh phong?

“Người này giết vào cấm địa nhà họ Long chúng ta, đúng là ma quỷ, lão tổ, xin ngài ra tay, giết kẻ này đi!”

“Giết! Giết! Lão tổ, giết Diệp Bắc Minh…”

Rất nhiều người đang gào lên.

Bố mẹ hoặc con vợ con của họ đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh.

Chỉ có hận thù ngút trời với Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt của Long Hiên Viên lạnh như băng, giọng nói già nua vang lên: “Diệp Bắc Minh?”

“Cái tên của cậu, sau khi tôi bế quan, một tháng nay”.

“Tổng cộng đã nghe nói mười ba lần rồi!”

“Không ngờ cậu to gan như vậy, dám giết vào cấm địa nhà họ Long thật!”

Long Hiên Viên lắc đầu, giọng điệu lạnh lùng.

Ông ta giống như hoàng đế, ra lệnh cho Diệp Bắc Minh: “Không muốn để tôi ra tay, thì cậu tự vẫn đi!”

Đó chính là sự tự tin của võ thánh đỉnh phong!

Là sự tự tin của nhà họ Long!

Càng là sự tự tin của gia tộc người canh giữ Long Quốc!

Muốn một người chết, một câu là đủ.

Thư ký Tiền kinh hãi: “Long Hiên Viên, không thể động vào cậu ta!”

Anh ta trực tiếp lấy long tỷ ra: “Long chủ đã nói, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!”

Long Hiên Viên nhìn thấy long tỷ, liền cau mày.

Cho dù ông ta là người canh giữ của Long Quốc, cảnh giới võ thánh đỉnh phong cũng không dám hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Long chủ.

Cân nhắc thiệt hơn!

Long Hiên Viên lạnh lùng gật đầu: “Tôi có thể nể mặt Long chủ, cũng là lần cuối cùng”.

“Tôi có thể giữ lại cái mạng cho cậu ta!”

“Cảm ơn tiền bối!”

Thư ký Tiền thở nhẹ nhõm.

Liền sau đó.

“Nhưng!”

Long Hiên Viên tiếp tục nói: “Tôi có ba điều kiện”.

Thư ký Tiền ngẩn người, ánh mắt nghiêm trọng: “Ông nói đi”.

Giọng của Long Hiên Viên xuyên qua không khí: “Thứ nhất, thanh kiếm của cậu ta”.

“Tôi muốn có nó”.

“Thứ hai, Quỷ Môn Thập Tam Châm trong tay cậu ta”.

“Tôi cũng muốn có nó”.

“Thứ ba, bảo cậu ta tự cắt đứt kinh mạch, tự phế đan điền, chém một cánh tay, một chân”.

“Sau đó, vĩnh viễn cút ra khỏi cấm địa nhà họ Long!”

Ba điều kiện.

Điều kiện nào cũng quá đáng!

Điều kiện nào cũng không thể chấp nhận!

Thư ký Tiền mở to con mắt: “Việc này… làm sao mà được?”

Long Hiên Viên cười dữ tợn một tiếng: “Không được ư?”

“Cậu đi theo Long chủ nhiều năm, chẳng lẽ không biết trước mặt cường giả tuyệt đối, từ chối có nghĩa là chết sao?”

Một luồng sát ý băng lạnh ập đến.

“Ông…”

Thư ký Tiền sững người, cơ thể không ngừng run lên.

Long tỷ cũng không thể uy hiếp được ông ta!

Long Hiên Viên quá mạnh!

Soạt!

Đôi mắt của Long Hiên Viên sầm xuống: “Cậu nhóc, còn cậu thì sao?”

“Chết, hay là đồng ý với ba điều kiện của tôi”.

Hống hách!

Ngạo mạn!

Bá đạo!

Im lặng như cái chết.

Đến mười giây trôi qua.

Giọng của Diệp Bắc Minh mới vang lên: “Sức kiên nhẫn của tôi có hạn, ông còn không nói?”

Nhưng.

Câu này không phải nói với Long Hiên Viên, mà nói với Cửu Thiên Tuế.

Long Hiên Viên lộ vẻ mắt sát khí, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tôi đang nói với cậu, cậu không nghe thấy hả?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ Long Hiên Viên, lạnh lùng nhìn Cửu Thiên Tuế: “Tôi đang nói với ông đấy, ông không nghe thấy hả?”

Lời nói giống y như nhau!

Long Hiên Viên nói với Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nói với Cửu Thiên Tuế!

Cửu Thiên Tuế ngẩn người.

Tên nhóc này điên rồi sao?

Thư ký Tiền cũng sợ giật mình.

Cửu Thiên Tuế phản ứng lại, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”

“Lão tổ của nhà họ Long tao cũng ra rồi, mày còn hống hách ở đây cái gì?”

Sát ý trong ánh mắt Long Hiên Viên càng lúc càng âm lạnh: “Diệp Bắc Minh, mày…”

“Lão già, câm miệng cho tôi!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp quát một tiếng, chằng thèm quay đầu nhìn ông ta: “Ông còn nói thêm một chữ, tôi giết luôn cả ông!”

“Cậu nói cái gì?”

Long Hiên Viên giật khóe mắt, ông ta cố gắng kiềm chế cơn lửa giận trong lòng: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Bốp!

Diệp Bắc Minh buông tay, ném Cửu Thiên Tuế sang một bên.

Quay đầu.

Giống như một con thú hoang khát máu, nhìn Long Hiên Viên bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi đã nói, ông còn nói thêm một chữ, tôi giết luôn cả ông!”

“Mẹ kiếp, ông không nghe lời hả?”

Anh gầm lên trong lòng một tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!”

“Bất luận rút của tôi bao nhiêu nội lực, chỉ cần giết được tên ngu ngốc này!”

“Một đòn giết chết!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Như cậu mong muốn!”

Diệp Bắc Minh bỗng bùng lên, cơ thể giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hai tay nắm chặt kiếm Đoạn Long!

Trong tích tắc, chém ra một đường kiếm!

“Đồ ngốc tự cho mình hay lắm, chết đi cho tôi!”

Bạo ngược!

Điên cuồng!

Hung hãn!

Long Hiên Viên giật mí mắt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên.

Một đường kiếm khí ngút trời được chém ra từ kiếm Đoạn Long giống như một dải tinh hà rơi xuống!

Long Hiên Viên cảm nhận được sức mạnh hủy diệt!

Đồng tử của ông ta co mạnh lại: “Sức mạnh này… mày có thể phát ra sức mạnh như này?”

“Làm sao có thể!”

“Đáng chết!”

Liền sau đó.

Tất cả người nhà họ Long đều không dám tin!

Long Hiên Viên lại qua người định bỏ chạy không hề do dự.

Tốc độ của ông ta có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng kiếm của Diệp Bắc Minh!

Trong nháy mắt, kiếm khí khóa chặt Long Hiên Viên.

Long Hiên Viên tuyệt vọng, bị ánh kiếm bao trùm, sủa ầm ĩ như con chó mất chủ: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp… mày… mẹ kiếp, rốt cuộc mày là quái vật gì!”

Diệp Bắc Minh bị kiếm khí che phủ.

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Một kiếm, giết chết võ thánh đỉnh phong!
Chương 362: Người canh giữ Long Quốc

Cái này vẫn chưa xong, sau khi kiếm khí tràn ngập Long Hiên Viên, xâm nhập vào trong vác đá phía sau lưng ông ta.

Vách đá chấn động giống như xảy ra động đất, bị kiếm khí cứng rắng chém xuống một đường rãnh khủng khiếp sâu mười mấy mét!

Một kiếm này của Diệp Bắc Minh gần như bổ vách đá sơn cốc.

Tất cả đều quay về yên tĩnh!

Long Hiên Viên không thấy, bị một kiếm xóa bỏ.

Đừng nói là thi thể, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.

Đầu thư ký Tiền vù vù, trống rỗng.

Long Hiên Viên... chết?

Bị Long Soái… giết?

“A!!!”

Đám người nhà họ Long hoảng sợ hét lớn, mặt mày kinh hoàng, con ngươi như sắp trừng ra ngoài.

Ai nấy đều vô cũng hoảng sợ, bị dọa xụi lơ trên đất.

“Cái… cái này… lão tổ… sao có thể…”

Cửu Thiên Tuế cũng sợ choáng váng.

Trên quần xuất hiện mảng nước đọng lớn.

Điện chủ Huyết Hồn đang bị Quỷ Môn Thập Tam Châm giày vò nhìn thấy cảnh này, sau khi sợ hãi kêu thảm thiết mấy tiếng, con ngươi lồi ra, ngừng kêu.

Ông ta bị hù chết rồi!

...

Cùng lúc đó.

Trong một mật thất tối tăm nào đó ở Long Quốc.

Một ngọn đèn trong chín ngọn đèn hồn đăng đột nhiên tắt đi.

Một lão giả trong mật thất mở mắt, nhìn về phía ngọn đèn hồn đăng đã mất kia.

Sâu trong con ngươi già nua đều là vẻ không tin nổi: “Long Hiên Viên chết? Làm sao có thể!”

“Người đâu, mau đi điều tra xem cấm địa nhà họ Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

...

Mấy giây sau, bên tai đám người truyền đến giọng nói lạnh băng: “Nói ra tất cả, tôi cho ông sảng khoái!”

Cửu Thiên Tuế ngẩng đầu lên nhìn.

Diệp Bắc Minh đi tới.

Từ trên cao nhìn xuống.

Giống như thần chết!

Toàn thân Cửu Thiên Tuế run rẩy.

Đưa một tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”

Phốc!

Một kiếm của Diệp Bắc Minh chém rơi cánh tay của Cửu Thiên Tuế: “Bảo ông nói, không bảo ông chìa tay…”

Cửu Thiên Tuế, trợn trừng mắt, gần như sắp bị dọa chết.

Phốc phốc phốc!

Diệp Bắc Minh bắn ra mấy cây kim bạc, đâm vào cơ thể Cửu Thiên Tuế: “Tôi không bảo ông chết, ông dám chết?”

Quá mức ngông cuồng!

Ngay cả chết cũng không phải do bản thân mình khống chế!

Da đầu mọi người tê dại!

Toàn thân nổi da gà.

Rất nhiều người trực tiếp bị dọa sợ bật khóc, Diệp Bắc Minh cho người ta cảm giác quá đáng sợ!

“A!!! Ma quỷ, mày là ma quỷ…”

Cửu Thiên Tuế sợ phát điên, xoay người dùng bắp đùi cuối cùng chà trên mặt đất.

Giống như một con sâu, uốn éo bò ra phía xa.

Diệp Bắc Minh đi tới, một cước giẫm vào đầu Cửu Thiên Tuế.

Một mùi vị tử vong truyền tới.

“Tôi nói, tôi nói!”

Phòng tuyến trong lòng Cửu Thiên Tuế hoàn toàn sụp đổ.

Nếu như cho ông ta một cơ hội, kiếp này ông ta cũng không muốn trêu chọc Diệp Bắc Minh thêm nữa, thậm chí ngay cả tên anh cũng không muốn nghe.

Ma quỷ!

Cậu thanh niên này chính là ma quỷ!

“Hai mươi ba năm trước từ Côn Luân Khư truyền ra một truyền thuyết, có một người phụ nữ mang thai đánh cắp một món chí bảo của Côn Luân Khư”.

“Hình như… hình như là một loại tháp”.

Tháp?

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động đậy.

Chẳng lẽ là tháp Càn Khôn Trấn Ngục?

Bất kỳ gia tộc nào chỉ cần có được tòa tháp kia, có thể trong nháy mắt bước vào gia tộc võ đạo hàng đầu”.

“Mấy người canh giữ gia tộc chúng tôi cũng ra tay, những võ giả khác đi theo tham dự, chúng tôi lo lắng võ giả phổ thông biết được bí mật này”.

“Cho nên đã nói cướp đoạt đan dược trên người mẹ cậu, thật ra… mục tiêu của chúng tôi chính là tòa tháp kia!”

Cửu Thiên Tuế rất yếu ớt.

Phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Một chữ cũng không dám giấu diếm.

“Thực lực của người phụ nữ rất khủng khiếp, mấy người canh giữ chúng tôi cũng nhau liên thủ, cuối cùng khiến bà ta trọng thương”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý tăng vọt: “Có những ai ra tay?”

Cửu Thiên Tuế trả lời: “Long Quốc, tất cả người canh giữ…”

Ầm!

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý ngút trời, giống như sóng thần phun trào.

Những người canh giữ của Long Quốc!

Vì ham muốn cá nhân mà ra tay với một người phụ nữ mang thai?

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười đến chảy nước mắt: “Thư ký Tiền, ông nhìn thấy chưa?”

Thư ký Tiền cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Những người canh giữ nên bảo vệ hàng triệu phụ nữ và trẻ em, sao có thể ra tay với một phụ nữ có thai?

Anh có thể cảm nhận được được sự tức giận của Diệp Bắc Minh!

Toàn thân Cửu Thiên Tuế run rẩy: “Sau khi mẹ cậu bị thương, chúng tôi đã ban bố lệnh truy nã ở Long Quốc”.

“Người phụ nữ này rất thông minh, trực tiếp chạy trốn dưới mắt chúng tôi, tiến vào Long Đô”.

Giọng Cửu Thiên Tuế tiếp tục truyền tới: “Sau này chúng tôi mới biết, nhà họ Diệp Long Đô không biết điều, giữ mẹ cậu lại”.

“Còn cho bà ta thành thân giả với Diệp Minh Viễn, sau này sinh ra cậu”.

“Nhà họ Diệp cũng vì vậy mà bị trừng phạt!”

“Nếu không phải là vì nhà họ Diệp cũng đã có người canh giữ, không thì e rằng… đã bị diệt…”

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.

Nhà họ Diệp Long Đô đã giúp mẹ?

Anh có chút bất ngờ.

Khó trách miếng ngọc bội chứa tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại ở trong tay Diệp Lăng Tiêu!

Đều đã nói ra hết.

Là mẹ giữ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở lại nhà họ Diệp!

Nếu đã như vậy, sau đó mẹ đi đâu?

“Sau đó thì sao?”

Cửu Thiên Tuế tiếp tục nói: “Sau đó… chúng tôi đuổi giết người phụ nữ này trên toàn thế giới, tiến hành đánh một trận cuối cùng ở Vantis”.

“Trận chiến ấy chúng tôi vẫn thất bại, người phụ nữ này… đáng sợ… quá đáng sợ…”

Con ngươi Cửu Thiên Tuế co rút lại.

Giống như đang nhớ lại một chuyện vô cùng kinh khủng!

“Cuối cùng, bà ta biến mất, chúng tôi cũng không biết bà ta đi đâu…”

Con ngươi Diệp Bắc Minh ngày càng lạnh băng: “Còn nữa không? Tốt nhất ông nói hết một lần đi”.

Cửu Thiên Tuế run rẩy: “Năm năm trước, chúng tôi đã biết được sự tồn tại của cậu”.

“Chúng tôi muốn đánh cược một lần, có lẽ lợi dụng được cậu sẽ dụ được mẹ cậu đi ra”.

“Vì vậy, tôi và Ngụy Công liên thủ, bày kế giết nhà bố mẹ nuôi cậu”.
Chương 363: Các người ở học viện Thiên Thần?

“Lại cho người đuổi giết cậu, nhưng… không lập tức giết chết cậu…”

“Chỉ là để dụ mẹ cậu xuất hiện, ai ngờ… cậu lại bị một cường giả thần bí cứu đi, năm năm sau mang theo thực lực võ đạo nghịch thiên quay về…”

Cường giả thần bí đó chính là Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu.

“Chuyện về sau, cậu đều biết rồi, nhiều như vậy”.

Cửu Thiên Tuế hối hận.

Sớm biết có ngày hôm nay, năm năm trước đã nhổ cỏ tận gốc rồi.

Không cho Diệp Bắc Minh bất kỳ cơ hội!

Đáng tiếc, hối hận cũng đã muộn.

Diệp Bắc Minh vô tình mở miệng: “Lão già, ông đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?”

Cửu Thiên Tuế có dự cảm xấu: “Cậu muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Đuổi giết mẹ tôi, toàn tộc không chừa một mống!”

Giơ tay lên, một kiếm chém ra!

Ầm!

Tầng lớp cấp cao còn lại nhà họ Long bị kiếm Đoạn Long quẹt qua, tất cả đều bị chém thành hai khúc.

“Ông cũng lên đường đi!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu, giơ chân, hung hăng đạp xuống.

Ầm!

Đầu Cửu Thiên Tuế nổ ầm ầm.

“Ọe…”

Đám người thư ký Tiền dẫn tới đều điên cuồng nôn mửa.

Thư ký Tiền cũng bị thủ đoạn mạnh mẽ của Diệp Bắc Minh làm cho kinh động.

Người canh giữ gia tộc nhà họ Long cứ như vậy bị tiêu diệt?

Giống như nằm mơ vậy!

Làm xong tất cả những thứ này.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh lóe lên nụ cười nhạt: “Tất cả người canh giữ của Long Quốc, thú vị, quá thú vị”.

“Trong nửa ngày, những người đó đều là vật tế thần, được các người đùa giỡn trong tay”.

Thư ký Tiền sợ hết hồn.

Run rẩy nói: “Long Soái, tất cả người canh giữ cũng ra tay rồi”.

“Chẳng lẽ cậu muốn giết sạch những người canh giữ Long Quốc sao?.

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Người canh giữ Long Quốc thì sao?”

“Cho dù là Thiên Vương lão tử!”

“Chỉ cần ra tay với mẹ tôi, tất cả đều giết không tha!”

Lời vừa dứt.

Bốp bốp bốp bốp!

Một tràng vỗ tay truyền tới: “Xuất sắc, thật là xuất sắc!”

“Em họ của tôi, không ngờ cuộc đời cậu lại xuất sắc như vậy”.

“Vì để báo thù cho mẹ, những gì trải qua thật sự khiến người ta cảm động!”

“Tôi cũng muốn bật khóc đây này”.

Một người đàn ông mặc đồ tím đi tới.

Diệp Phi Phàm!

Còn bốn lão giả học viện Thiên Thần.

Khí tức của bọn họ yếu hơn Long Hiên Viên một chút.

Nhưng cũng có thực lực Võ Thánh trung kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kẻ địch tới ông cũng không cảm nhận được, có chút không đáng tin cậy nhé”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu chẳng chút phúc hậu gì cả”.

“Vừa rồi một kích giết chết Long Hiên Viên đã dùng đến 90% nội lực của cậu”.

“Năng lượng không đủ, cảm giác biến mất, cho nên không nhận ra được”.

Giây tiếp theo.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nghiêm trọng: “Nhóc con, bây giờ chỉ còn lại 10% nội lực, dù có mượn sức mạnh của tôi bộc phát cũng không thể nào giết bốn Võ Thánh trung kỳ bọn họ đâu”.

Diệp Bắc Minh nhìn mấy người trước mắt.

Không có chút ý tứ sợ hãi.

Anh từ cách nói chuyện của người đàn ông áo tím suy đoán: “Anh là người nhà họ Diệp Côn Luân Khư?”

Diệp Phi Phàm cười lớn: “Ha ha ha ha, em họ tốt của tôi, xem ra con phế vật Diệp Ngưng Huyên đã tìm đến cậu”.

“Tôi tự giới thiệu, tôi tên Diệp Phi Phàm”.

“Người đứng đầu nhà họ Diệp Côn Luân Khư”.

Diệp Bắc Minh có chút hứng thú nhìn hắn: “Anh tìm tôi có chuyện?”

Một câu nói hời hợt.

Diệp Phi Phàm ngây người.

Hắn rất không thích thái độ thờ ơ này của Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu không biết tình hình của mình sao?”

“Tình hình gì?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Diệp Côn Luân Khư đã ở dưới sự khống chế của tôi”.

“Ông ngoại kia của cậu bây giờ cũng đang thoi thóp, chỉ còn lại một hơi…”

“Chờ chút!”

Diệp Bắc Minh lập tức cắt đứt Diệp Phi Phàm: “Tôi không muốn nghe các người nói về nhà họ Diệp Côn Luân Khư chó má gì đó, người trong miệng anh cũng không phải ông ngoại tôi”.

“Chuyện nhà họ Diệp Côn Luân Khư không liên quan đến tôi”.

“Tôi cũng không có chút hứng thú nào!”

Lời này vừa nói ra.

Diệp Phi Phàm ngơ ngác.

Hắn đã ảo tưởng qua các loại phản ứng của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh sẽ phẫn nộ!

Sẽ kinh ngạc!

Sẽ tức giận!

Duy chỉ không nghĩ ra Diệp Bắc Minh lại nói ra được những lời này.

Nhóc con này là sao vậy?

Không theo kế hoạch!

Diệp Bắc Minh xua tay.

Làm dáng vẻ đuổi ruồi: “Nhân lúc tôi không có hứng thú với mấy người, cút đi”.

“Mày!”

Diệp Phi Phàm nghẹn giọng.

Không lời nào chống đỡ.

Bốn lão giả sau lưng Diệp Bắc Minh, trong mắt lộ ra sát ý.

“Nói nhảm với hắn làm gì, lập tức bắt lại!”

Một lão giả mặt ngựa cười lạnh: “Chém đứt một tay, một chân, xem hắn mạnh miệng thế nào!”

“Cẩn thận, vừa rồi hình như tên nhóc này đã lợi dụng bí pháp gì đó”.

Một lão giả khác nhắc nhở: “Trong nháy mắt có thể bộc phát ra nội lực, giết một người canh giữ của giới thế tục chỉ vài giây”.

Lão giả mặt ngựa khinh thường: “Chắc hẳn là đốt cháy máu tươi, cưỡng ép bộc phát ra một kích trí mạng!”

“Lối đánh tự hủy hoại này học viện Thiên Thần chúng ta không một ngàn loại thì cũng có tám trăm”.

“Tôi cũng không tin, tên nhóc này còn có thể đánh thêm một kích như vậy!”

Lão giả mặt ngựa cười gằn.

Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘học viên Thiên Thần’, trên người trong nháy mắt bộc phát ra sát khí kinh khủng: “Các người ở học viện Thiên Thần?”

“Vậy thì sao?”

Lão giả mặt ngựa lập tức ra tay.

Soạt!

Một móng vuốt khô khốc chụp về phía yết hầu Diệp Bắc Minh.

“Đúng thì phải chết!”

Một tiếng quát.

Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía móng vuốt lão giả.
Chương 364: Mày dám ra tay với Long Đế?

Lão giả mặt ngựa cảm giác được nguy hiểm, thu hồi móng vuốt, tăng thêm tốc độ.

Hóa thành một đường tàn ảnh, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Một quyền đánh về phía ngực anh!

Vèo!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn, lại né tránh được một kích này, khiến công kích của lão giả mặt ngực rơi vào khoảng không.

Lão giả mặt ngựa sững sờ.

Không để trong lòng, con kiến hôi thôi mà.

Dù thân pháp có chút lợi hại, cũng không đáng nhắc tới.

Ầm!

Lão giả mặt ngựa giẫm một cái, lại một lần nữa xông đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Móng vuốt khô khốc chụp vào tim Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, chỉ có loại thực lực này sao?”

“Hình như mày không được ổn lắm nhỉ, tao còn tưởng rằng mày mạnh thế nào chứ”.

“Vậy sao?”

Diệp Bắc Minh đột nhiên cười quỷ dị.

Toàn thân bộc phát ra sát khí khủng khiếp!

Anh vận hành Long Đế Quyết.

Máu tươi của đám người nhà họ Long trong sân tập chung về phía anh.

Từ sau khi Diệp Bắc Minh học Long Đế Quyết, mỗi lần nhìn thấy máu tươi đều có suy nghĩ muốn hấp thụ!

Suy nghĩ này trước kia được anh áp chế vững vàng!

Lần này.

Anh không áp chế nữa!

Máu tươi của đám người nhà họ Long tràn vào trong cơ thể, hóa thành một nhóm năng lượng tàn bạo.

Tiếp đó bộc phát ra, vào trong kiếm Đoạn Long!

Ngao ồ!

Tiếng rồng ngâm bùng nổ, kiếm Đoạn Long đột nhiên như được sống lại.

Một kiếm chém về phía cánh tay lão giả mặt ngựa!

Huyết quang ngất trời!

Giống như là một con huyết long chém ra!

Xoẹt!

Nổ tung!

Máu tươi đầm đìa!

Xương thịt xen lẫn máu tươi bắn tung tóe, rơi trên mặt lão giả mặt ngựa.

“A!!!”

Lão giả mặt ngựa kêu thảm một tiếng, tròng mắt đỏ bừng, bộc phát ra quang mang khát máu, gào thét: “Nhóc con, mày dám phế một tay của ông đây?”

“Con mẹ nó mày quả thật đáng chết!!!”

“Chết cho tao!!!”

Lão giả mặt ngựa bị tức giận làm lu mờ đầu óc, vốn không cân nhắc đến vấn đề sức chiến đấu của Diệp Bắc Minh.

Cánh tay còn lại của ông ta đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nắm quả đấm của lão giả mặt ngựa, dùng sức bóp một cái!

Thương Long Kình và Long Đế Quyết!

Sức mạnh tăng gấp mười lần.

Bùm!!!

Quả đấm của lão giả mặt ngựa lập tức nổ tung.

Phát ra tiếng kêu gào đau đớn: “A!”

Trên người Diệp Bắc Minh xuất hiện hình ảnh huyết long.

Giơ tay lên, một quyền đánh vào tim lão giả mặt ngựa!

Lộp cộp!

Tim lão giả mặt ngựa xuất hiện một lỗ thủng, bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh thủng cơ thể.

“Rít!!!”

Diệp Phi Phàm nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: “Cái này… sao có thể!”

“Diệp Bắc Minh, cậu sao có thể có được loại thực lực này?”

“A!! Tôi biết rồi, món đồ kia nhất định có trên người cậu đúng không?”

Soạt!

Giây tiếp theo.

Ánh mắt ba lão giả còn lại của học viện Thiên Thần nóng như lửa, giống như sói đói nhìn thấy người đẹp.

Trong con ngươi già nua, tinh mang lóe lên, tràn đầy tia máu tham lam.

“Đừng giết!”

“Chém tứ chi hắn, để lại miệng cho hắn nói chuyện!”

Người này rất mạnh.

Nhưng đồ trên người của người này khiến bọn họ quên mất cái chết của lão giả mặt ngựa.

Hơn nữa, ba Võ Thánh trung kỳ đồng loạt ra tay, nhóc con này còn có cơ hội?

“Các người đều phải chết!!!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hình ảnh huyết long trên ngươi đang gầm thét.

Máu tươi trên người lão giả mặt ngựa lập tức bay ra ngoài, tràn vào trong hình ảnh huyết long.

Thi thể hóa thành xác khô!

Cảnh tượng quỷ dị này khiế ba Võ Thánh trung kỳ sắp ra tay cũng ngơ ngác.

Lúc này, Diệp Bắc Minh trước mắt dường như không phải một người, mà là một con dã thú nổi điên lại tàn nhẫn!

Vèo!

Ba người ngây ra trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh ra tay.

Đi tới trước mặt một lão giả trong số đó, dùng sức chém kiếm Đoạn Long xuống.

Lão giả Võ Thánh trung kỳ này giơ tay lên ngăn cản, nhưng không ngăn được một kích của kiếm Đoạn Long, trong nháy mắt hóa thành sương máu!

Con ngươi Diệp Bắc Minh rung động, trở nên hỗn loạn vài phần.

Mảng sương máu xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, được anh hấp thu.

Hai lão giả khác hít một hơi khí lạnh, mặt đầy khiếp sợ: “Đây là công pháp gì?”

Hai người đều có chút sợ hãi!

Đây chính là võ giả Võ Thánh trung kỳ, vậy mà bị một kiếm chém.

Thật không tưởng tượng nổi!

“Quan tâm đến công pháp làm gì, chết cho tôi!!!”, lão giả thân hình cao lớn quát lớn một tiếng, giống như một con tê giác xông đến trước mặt Diệp Bắc Minh.

Một quyền đánh vào tim anh!

Bùm!!!

Không khí bốn phía cũng nổ tung.

Một quyền này mạnh mẽ, không hề giữ lại chút nào đánh vào tim Diệp Bắc Minh!

Nhưng.

Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Đường long ảnh huyết sắc bộc phát trên người Diệp Bắc Minh bao phủ anh trong đó.

Chặn lại toàn bộ uy quyền của một quyền này!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, con ngươi hóa thành màu đỏ, trong con ngươi đều là sát ý lạnh băng.

Nhìn chằm chằm lão giả cao lớn: “Con kiến hôi, mày dám ra tay với Long Đế?”

“Bổn đế ban cho mày cái chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK