Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1896: Anh! Cẩn thận!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh càng lúc càng khó coi.

Nến Minh Chúc nếu tắt, cha mẹ chắc chắn phải chết.

Đúng lúc anh đang nghĩ cách đối phó thì.

Đột nhiên.

“Anh! Cẩn thận!”

Phía sau Hà Tinh Hà vang lên một giọng nói.

“Ừm!”

Quay đầu nhìn lại, Hà Đức Bản vốn dĩ bị người ta ném ở cửa cung điện, đột nhiên hét về phía mình.

Trong khoảnh khắc thất thần.

Xoạt!

Một bóng người vụt qua bên cạnh Hà Tinh Hà, nhanh chóng chộp lấy hai ngọn nến Minh Chúc!

Một giọng nói mềm mại vang lên: “Đưa đây nào!”

“Ai? Muốn chết!”

Hà Tinh Hà lúc này mới phản ứng lại, không ngờ rằng trong góc tối còn có một người khác?

Đây là một cô gái trẻ, vậy mà lại có thể không một tiếng động đến bên cạnh hắn ta ?

Nhưng khi cô gái đưa tay cầm lấy nến Minh Chúc của cha mẹ Diệp Bắc Minh, cũng đã để lộ ra mình.

Một bàn tay đánh ra.

Cô gái lui về sau rất nhanh.

Nhưng vẫn bị uy lực còn sót lại đánh trúng.

Phụt!

Một ngụm máu phun ra trong không trung, nhưng cô ta vẫn nắm chặt hai ngọn nến trong tay, cố gắng duy trì sự cân bằng của cơ thể.

“Cẩn thận!”

Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ động, khí tức khủng bố chấn bay đám người lão Chu.

Anh bước lên một bước, đỡ lấy cô gái đang bị bay ra ngoài.

“Này... của anh...”, cô gái mỉm cười yếu ớt.

“Đồ ngốc. Cô không sợ chết à?”, Diệp Bắc Minh có chút cảm động.

Cô gái lộ ra một nụ cười, máu tươi tràn qua khóe miệng: “Đây... không phải vẫn... vẫn chưa chết sao?”

“Cô...”

Diệp Bắc Minh nhất thời không thốt lên lời, dùng niệm thức đưa nến Minh Chúc thu vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Lại lấy ra mấy viên đan dược đút cho cô gái, dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định vết thương cho cô ta.

Anh kiên định nói: “Cô sẽ không chết, nhưng sẽ có người phải chết!”

Cơ thể Diệp Bắc Minh tản ra một loại sát ý đáng sợ, nhiệt độ trong cung điện đá lập tức giảm đến đóng băng.

“Đi!”

Trong lòng Hà Tinh Hà cảm giác được một loại khí tức của cái chết đang đến gần.

Không chút do dự, hắn lao đến trước Thủy Tổ Ma Đao, rút nó ra rồi nhanh chóng lui về phía cửa lớn của cung điện đá.

“Muốn chạy? Mày nằm mơ đi!”

Diệp Bắc Minh cười khẩy, nhanh như một tia chớp xuất hiện trước mắt Hà Tinh Hà.

Một kiếm chém ra.

Hà Tinh Hà vô thức lấy Thủy Tổ Ma Đao chắn trước người.

“Rắc rắc” một tiếng.

Thủy Tổ Ma Đao vốn dĩ đã có một vết nứt trên thân đao, giờ lại trúng phải một đòn nặng nề, lập tức gãy làm đôi.

“Con mẹ nó!”

Hà Tinh Hà đau lòng không thôi, đây là bảo vật của Thiên Ma Tộc để lại đó!

Vậy mà bị chém đứt!

Không có thời gian đau buồn nữa, bởi vì kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa chém về phía đầu của Hà Tinh Hà.

Đôi mắt hắn ta nheo lại, nhanh chóng lùi về phía sau.

Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước: “Mày không còn cơ hội nữa rồi. Từ giây phút mày ra tay với cha mẹ tao thì số mệnh đã định, mày sẽ phải chết!”

“Thằng chó, tao có chết cũng phải kéo theo cha mẹ mày làm đệm lưng”, Hà Tinh Hà hung ác, hét lên về phía ba người lão Chu: “Giết cha mẹ nó cho tôi!”

“Vâng, thưa công tử”.

Ba lão giả đồng thanh trả lời, từ bỏ mọi cơ hội sống sót, lao về phía cha mẹ Diệp Bắc Minh.

“Chết tiệt!”

Mắt Diệp Bắc Minh như nứt ra.

Anh lập tức từ bỏ việc đuổi theo Hà Tinh Hà, quay người chạy về hướng cha mẹ mình.

Hà Tinh Hà thấy vậy, khóe miệng cười tà mị: “Ha ha ha, thằng chó, đi chết cho tao!”

Nửa còn lại của Thủy Tổ Ma Đao chém mạnh về phía lưng Diệp Bắc Minh.

Nếu như anh ra tay tự vệ, cha mẹ anh sẽ chết thảm trong tay ba người lão Chu.

Hự!

Anh cứ thế mà nhận đấy một đao này, phía sau lưng máu thịt lẫn lộn.

Lộ cả ra xương sống trắng như tuyết, Diệp Bắc Minh loạng choạng bay ra ngoài, anh vậy mà còn mượn lực của Thủy Tổ Ma Đao gia tăng tốc độ của mình.

“Thằng chó này.... điên rồi!”

Hà Tinh Hà nghẹn họng nhìn trân trối.

Một khắc cũng không dám ở lại nữa.

Hắn ta tóm lấy Hà Đức Bản chỉ còn lại nửa thân trên, bay về hướng cửa động thoát ra ngoài.

“Các người, muốn chết!”

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đến trước mặt đám người Lão Chu.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang qua, phụt phụt phụt!

Ba bông hoa máu nổ tung.

“Phụt...”

Diệp Bắc Minh cũng phun ra một ngụm máu tươi, quỳ một chân xuống đất, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục mới khiến mình khỏi ngã xuống.

Phía sau lưng đau rát không thôi.

Nếu không phải anh đã dung hòa với hơn 100 mảnh xương của Chí Tôn, một đòn vừa nãy của Thủy Tổ Ma Đao đủ để thân thể anh nổ tung.

Diệp Bắc Minh lấy ra vài viên đan dược nhét vào miệng, khí tức hồi phục được một chút.

Anh nhanh chóng đến bên cha mẹ, lấy ra thần dược Long Huyết Bồ Đề đã chuẩn bị trước cho hai người uống.

Một khắc sau.

“Minh Nhi!”

Cha mẹ tỉnh lại, vào giây phút nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì vô cùng kích động: “Thật sự là con sao? Chúng ta vẫn còn sống ư?”

Diệp Bắc Minh cười cười gật đầu: “Cha mẹ, là con, Hà Tinh Hà đã trốn thoát, hai người an toàn rồi”.

Hai người nhìn nhau.

Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không thể che giấu.

“Minh Nhi, khí tức của con rõ ràng mới ở cảnh giới Thần Hoàng, vậy mà có thể đánh lại Hà Tinh Hà?”, mí mắt Diệp Thanh Lam giật giật.

Hà Tinh Hà là cảnh giới Thần Quân chu kỳ, hắn ta hơn hẳn con trai mình mấy cảnh giới lớn.

Vậy mà lại không phải là đối thủ của Minh Nhi?

“Mẹ, con trai mẹ kĩ năng song toàn, cho dù là Thần Quân trung kỳ con cũng có thể giết được”, Diệp Bắc Minh kiêu ngạo cười nói.

Dạ Huyền hét lên một tiếng: “Được lắm! Không hổ là con trai ta”.

Trong ánh mắt Diệp Thanh Lam càng thêm sáng ngời.

Trên mặt họ tràn đầy vui mừng cùng kích động, nhưng vẫn có vẻ không tin lắm.

“Đúng rồi, cô gái này là ai?”

Diệp Thanh Lam nhìn cô gái đang hôn mê bên cạnh, trên mặt nở nụ cười hỏi: “Lẽ nào lại là một vị hồng nhan tri kỷ khác của con? Thần Nhi, con đừng đào hoa quá nhé!”

“Nhược Giai, Nhược Tuyết, Tôn Thiến mấy đứa tốt lắm rồi, càng đừng nói đến đám sư tỷ kia của con”.
Chương 1897: Trả lời con

“Đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt, làm đau lòng họ nhé”.

Dạ Huyền cười cười lắc đầu: “Phụ nữ nhiều có gì không tốt chứ? Đến lúc ấy chúng ta sẽ có một đàn cháu để bế rồi!”

“Không giống chúng ta, chỉ có một mình Minh Nhi!”

Diệp Thanh Lam khẽ cau mày.

Vẻ mặt không tốt nhìn về phía Dạ Huyền: “Sao? Có một đứa con trai vẫn chưa đủ à?”

“Trong lòng anh còn muốn bao nhiêu người phụ nữ nữa? Có phải lại đang nhớ đến nữ ma đầu kia không?”

“Em biết ngay mà, hai người đúng là có vấn đề, nếu không người ta đâu có theo đuôi anh lâu như vậy! Nói, trong lòng anh còn có cô ta đúng không?”

Dạ Huyền choáng váng.

“Lam Nhi, em hiểu lầm anh rồi”.

“Anh và nữ ma đầu kia hoàn toàn trong sạch, giữa bọn anh căn bản không có vấn đề gì cả”.

“Bọn anh? Được lắm, anh với cô ta là ‘bọn anh’, vậy Diệp Thanh Lam tôi là người ngoài chứ gì?”, Diệp Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Nhìn cha mẹ mình cãi nhau, Diệp Bắc Minh cố nhịn cười.

Cảm giác này, thật tốt!

Thấy cha mình tỏ vẻ bất lực, muốn giải thích mà không thể giải thích được.

Diệp Bắc Minh lập tức cười nói: “Cha mẹ, sao hai người lại ở đây? Sao ra đi mà không nói lời nào với con?”

Hai người ngừng tranh luận.

Diệp Thanh Lam nheo mắt lại hỏi: “Minh Nhi, còn con, sao con lại ở đây?”

Diệp Bắc Minh giải thích: “Mẹ, con đã đi đến đại lục Hỗn Độn, cũng đã tìm hiểu về chuyện của Hoa Tộc”.

“Con cũng đã tới Phong Ma Cốc một chuyến, gặp được bảy chú bác khác của tộc Thiên Ma!”

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam bị dọa sợ.

Hai người trừng to mắt, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ khó tin.

“Nhanh như vậy con đã tới đại lục Hỗn Độn rồi ư?”

“Vâng ạ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Diệp Thanh Lam nói: “Con đã biết tất cả mọi chuyện của Hoa Tộc?”

Diệp Bắc Minh trả lời chắc chắn: “Con đã đến nơi sâu nhất của Đế Cung ở Thần Quốc Hỗn Độn, thông qua một tế đàn đi vào tổ địa Hoa Tộc!”

“Linh hồn 99 vị sư phụ của con đều đang ở tổ địa Hoa Tộc, mẹ, cuối cùng con đã biết vì sao mình lại có nhiều sư phụ lợi hại đến như vậy rồi”.

“Cha con là 1 trong tám Thiên Ma Thượng Cổ, 99 vị sư phụ lại là chuyển thế của đại năng Thượng Cổ của Hoa Tộc, tất cả những thứ này đều do cha sắp đặt đúng không?”

Vẻ hài lòng hiện lên mặt Dạ Huyền.

Ông vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc ngoan, con xứng đáng có được huyết mạch của Thiên Ma Tộc ta!”

“Con không làm ông đây mất mặt, cũng không phụ đám sư phụ mà ta tìm cho con!”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ.

“Cha, đại sư bá Đoàn Thiên Đức cũng là cha sắp xếp sao?”

“Đoàn Thiên Đức?”

Dạ Huyền sững sờ, có chút kỳ lạ nhìn Diệp Bắc Minh: “Con đã gặp ông ta?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Từng gặp, lần đầu tiên ở trong thần miếu của chiến trường Thái Cổ, ông ấy hủy đi thi thể 99 vị sư phụ của con rồi rời đi”.

“Lần thứ hai ở tổ địa Hoa Tộc, bảy sư tỷ của con lấy thân tế kiếm!”

“Lúc ấy con nhất niệm nhập ma, nghĩ rằng chính mình đã mang đến tai họa cho những người xung quanh, suýt chút nữa đã tự sát!”

Nghe xong lời giải thích của Diệp Bắc Minh.

“A!”

Diệp Thanh Lam hét lên một tiếng, dùng tay che miệng: “Minh Nhi... con...”

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Đoàn Thiên Đức lúc ấy đã kịp thời xuất hiện, ngăn cản con”.

Hai mắt Diệp Thanh Lam đỏ hoe: “Sau này không được làm vậy nữa! Còn dám tái phạm, cha mẹ cũng không thiết sống nữa!”

“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã nghĩ thông rồi!”

Diệp Bắc Minh cười nói.

“Chỉ cần con tìm được thần hồn của các sư tỷ ở Minh Giới, con sẽ có cách tái tạo lại cơ thể và hồi sinh họ”.

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam lại kinh ngạc nhìn nhau.

“Thần Nhi, muốn đem thần hồn của người chết ra khỏi Minh Giới, không đơn giản đâu”, Dạ Huyền ngập ngừng, ông không muốn đả kích Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nắm tay, ánh mắt kiên định nói: “Cha, dù có khó khăn đến đâu”.

“Chỉ cần có một chút cơ hội, cho dù là giết hết Minh Giới con cũng không hối tiếc”.

Dứt lời.

Một cỗ khí thế độc tôn trào ra.

Người trước mặt dường như không phải con trai họ nữa, mà là một vị thần khống chế vạn vật.

Rất lâu, hai người không nói gì.

Ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Sau khi nhìn nhau.

Hai người đã dành cả cuộc đời để chiến đấu vì gia tộc mình, họ đương nhiên cũng hi vọng Diệp Bắc Minh có thể nghịch thiên và kiểm soát mọi thứ.

Nhưng... có thật dễ dàng như vậy không?

“Huyền ca, có cần nói cho Minh Nhi về đài luân hồi ...”, Diệp Thanh Lam truyền âm.

Ánh mắt Dạ Huyền lóe lên, âm thầm lắc đầu: “Đợi đã, bây giờ thương thế của nó không nhẹ, anh sợ Minh Nhi khó có thể chấp nhận mọi chuyện”.

“Chờ Minh Nhi tự mình phát hiện, rồi dần dần chấp nhận cũng không muộn...”

Lúc này.

Âm thanh của Diệp Bắc Minh phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người: “Cha mẹ, trong lòng con hiện tại còn rất nhiều nghi vấn, hi vọng hai người có thể giải thích cho con biết”.

“Thứ nhất, rốt quộc là ai đã tiêu diệt Hoa Tộc? Nguyên nhân hai người biết không?”

“Thứ hai, hai người đến Minh Giới làm gì?”

“Thứ ba, hai người có biết thế giới Bản Nguyên không?”

“Thứ tư, Đoàn Thiên Đức rốt cuộc là ai?”

Bốn câu hỏi.

Mỗi câu hỏi như một chiếc lồng bao phủ lên trái tim Diệp Bắc Minh.

Hôm nay gặp được cha mẹ mình, anh nhất định phải hỏi rõ.

Diệp Thanh Lam không hề giấu diếm nói: “Minh Nhi, thực lực hiện tại của con nếu so sánh với đồng lứa của thế giới Bản Nuyên, cũng ở mức trung đẳng”.

“Đã đến lúc nói cho con biết mọi chuyện. Vấn đề thứ nhất, người tiêu diệt Hoa Tộc chúng ta là ai mẹ không biết, nhưng nguyên nhân chính là vì một bảo vật kinh thiên động địa”.
Chương 1898: Thiên Giới Đảo

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Vật này cực kỳ hùng mạnh, đã từng là thánh vật vô thượng của Hoa Tộc, tổ tiên của Hoa Tổ chúng ta từng là nô bộc cho tòa tháp đó”.

“Tháp này thuộc về Hoa Vương Diệp Quân Lâm, còn về việc ông ta lấy được nó từ đâu thì mẹ cũng không biết”.

“Còn có một thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi kèm với tòa tháp đó, uy lực có thanh kiếm có thể chặt đứt thiên không, cực kỳ lợi hại!”

“Hoa Tộc bị diệt vong chính bởi vì có người ở thế giới Bản Nguyên muốn cướp đi hai báu vật này!”

“Thánh tháp đã mất tích từ lâu, Thánh Kiến có lẽ nằm trong miếng ngọc bội mà mẹ đưa cho con!”

Nghe lời của mẹ nói.

Diệp Bắc Minh ngây người, tổ tiên Hoa Tộc lại là nô bộc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?

Chẳng trách lần đầu tiên chạm trán với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, lão già này đã nhất quyết bắt anh nhận nó làm chủ nhân.

Nếu mẹ anh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận mình làm chủ.

Không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.

Trong khi anh đang suy nghĩ, có nên chia sẻ bí mật này hay không.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tôi nhắc nhở cậu một câu. Tốt nhất cậu không nên cho người khác biết về sự tồn tại của bổn tháp!”

“Mặc dù cha mẹ cậu không phải là người ngoài, nhưng cậu nên nhớ!”

“Thế giới này có thuật sưu hồn, nói một câu không dễ nghe, nếu một ngày nào đó cha mẹ cậu bị người khác dùng thuật sưu hồn, biết được sự tồn tại của bổn tháp!”

“Khi đó cậu sẽ phải đối mặt với chuyện gì, không cần bổn tháp phải nói nữa đúng không?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, truyền âm: “Tôi hiểu rồi!”

Giữ kín bí mật này không chỉ là để bảo vệ tiểu tháp, càng là bảo vệ cha mẹ.

Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói gì.

Diệp Thanh Lam liền nhắc nhở: “Minh Nhi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục con cũng nên ít sử dụng lại, cho dù dùng thì cũng phải chú ý bên cạnh không có người”.

“Hoặc kẻ địch đã nhìn thấy thanh kiếm này đều không được phép sống sót”.

Diệp Thanh Lam, người trước nay vẫn luôn dịu dàng.

Khi nói những lời này, ánh mắt lại ngập tràn sát ý.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Con hiểu ạ”.

Diệp Thanh Lam cũng gật đầu: “Để cha trả lời vấn đề thứ hai cho con đi”.

Sắc mặt Dạ Huyền nghiêm nghị: “Cha và mẹ con đến U Minh Giới là để tìm di tích còn lưu lại của Thiên Ma Tộc”.

“Lúc còn nhỏ cha rất ham chơi, Ma Đế đã đưa ta và chín người nữa ra ngoài thám hiểm!”

“Lúc đó cha còn bế theo em gái mình là Tử Huyền đi cùng, kết quả lại đi nhầm vào một vết nứt không gian!”

“Kết quả chúng ta lại rơi vào thế giới Bản Nguyên, cha và cô đã gây ra rắc rối không nhỏ ở đó, chỉ đành chạy trốn đến khu vực biên giới của thế giới Bản Nguyên!”

“Đúng lúc, ở đó có một đại lục chưa bị phát hiện, chính là đại lục Hỗn Độn sau này!”

“Không chỉ có chúng ta, những bộ tộc khác cũng như vậy, do chạy trốn mà phát hiện ra đại lục Hỗn Độn!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Lai lịch của đại lục Hỗn Độn gần giống như những gì anh suy đoán.

Chỉ là không ngờ cha mình còn có một câu chuyện như vậy.

“Cha, năm nay cha bao nhiêu tuổi?”

Dạ Huyền tức giận nói: “Nhóc con, tuổi tác không đại diện cho điều gì cả, không phải vẫn bị mẹ con nắm thóp hay sao? Bà ấy còn chưa đến 100 tuổi đó!”

“Anh không bằng lòng?”

Diệp Thanh Lam kiêu ngạo liếc nhìn Dạ Huyền.

“Bằng lòng, bằng lòng!”

Dạ Huyền không ngừng gật đầu, nào còn chút khí chất của Bát Đại Thiên Ma Thượng Cổ chứ.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Cha mình cả đời sợ vợ!

Nhưng lại cảm thấy ông ấy vô cùng hạnh phúc vậy.

“Đúng rồi cha, vừa rồi người nói đại lục Hỗn Độn nằm ở khu vực biên giới của thế giới Bản Nguyên? Chuyện này là như thế nào?”, Diệp Bắc Minh đổi hướng câu hỏi.

Dạ Huyền cũng không nói nhảm.

Ngón tay chỉ vào không trung.

Một cuộn tranh từ tử mở ra.

Một bản đồ vũ trụ trăng sao cực lớn xuất hiện trước mắt, hàng nghìn đại lục lơ lửng ở mọi nơi, mỗi đại lục là một điểm sáng.

Càng gần với trung tâm thế giới Bản Nguyên, điểm sáng càng nhiều.

Càng gần vùng biên giới thì càng ít và mờ đi.

“Đây chính là lãnh thổ của thế giới Bản Nguyên, tổng cộng hơn 3 nghìn đại lục”.

“Đại lục Hỗn Độn ở đây, một trong những vị trí khó thấy nhất”, Dạ Huyền chỉ vào một ví trí ở góc rìa, sau đó lại chỉ vào một vị trí phía dưới: “Đây là U Minh Giới!”

Sau đó lại đổi một vị trí gần trung tâm.

“Đây là đại lục Lăng Tiêu của Hà Tinh Hà”.

“Thật ra, con đã đến thế giới Bản Nguyên rồi, chỉ là nơi đó tương đối hẻo lánh nên con không biết mà thôi”.

Sau cùng.

Dạ Huyền chỉ vào vị trí trung tâm, ánh mắt lấp lánh: “Nơi này, chính là cốt lõi của thế giới Bản Nguyên! Nơi mà hàng trăm triệu võ giả khao khát- Thiên Giới Đảo!”

“Thiên Giới Đảo?”

Diệp Bắc Minh hơi híp mắt lại.

“Đúng vậy!”

Dạ Huyền gật đầu, hai má hơi nóng lên: “Thiên Giới Đảo chỉ là một cái tên, thực tế là một đại lục rộng lớn!”

“Cha chỉ muốn nói một điều, cảnh giới Thần Quân mới tư cách lên đảo!”

“Dưới cảnh giới Thần Quân, đến tư cách hít thở không khí của Thiên Giới Đảo cũng không có!”

“Ôi...”

Mắt Diệp Bắc Minh trợn to, trong lòng chấn động vô hạn.

Cảnh giới Thần Quân dường như đã là võ giả hàng đầu của đại lục Hỗn Độn! Lục Thiên Thần cũng chỉ ở cảnh giới ấy, vậy mà đã thành lập được Thần Quốc Hỗn Độn!

Hơn nữa hắn còn nắm giữ năng lượng của phép tắc thiên địa.

Một tồn tại đáng sợ như vậy, thế mà con mẹ nó mới vừa có tư cách lên Thiên Giới Đảo?

Dạ Huyền cười: “Thần Nhi, đừng nản lòng!”

“Cha tin tưởng, trong 100 năm trở lại đây, con có thể lên Thiên Giới Đảo”.

“Đúng rồi, con muốn biết Đoàn Thiên Đức, ông ta chính là người đến từ Thiên Giới Đảo”.

Bốp bốp bốp..

Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay: “Hay quá, câu chuyện rất tuyệt vời!”

Oh!

Một nhà ba người đưa ánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, không biết đã tỉnh từ bao giờ.

“Ờ... các người nhìn tôi làm gì? Nói tiếp đi chứ”, cô gái ngây thơ nói.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô tỉnh từ khi nào?”

Cô gái suy nghĩ, buột miệng nói: “Lúc các người nói về tháp Càn Khôn gì đó thì tôi vừa tỉnh...”

“Đệch mợ!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, có chút sững sờ.

Cô gái có chút căng thẳng: “Anh... không định giết tôi diệt khẩu đấy chứ?”
Chương 1899: Huyết Hồn Đan

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, tâm lý của cô gái này thật mạnh mẽ.

Đã đến lúc này rồi vẫn còn có tâm trạng nói đùa!

"Nếu không phải vừa rồi có cô ra tay thì nến Minh Chúc của cha mẹ tôi đã bị Hà Tinh Hà dập tắt rồi, hậu quả thật không dám tưởng tượng!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu nói.

“Tôi cảm ơn cô còn không kịp sao có thể có ý nghĩ giết người diệt khẩu cơ chứ!”

“Chỉ là tháp Càn Khôn Trấn Ngục có liên quan đến tính mạng của ba người nhà tôi, hy vọng cô không tiết lộ ra ngoài”.

Cô gái nhàn nhạt phun ra một câu: “Ai mà không có bí mật đâu?”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì sững người.

“Anh yên tâm, Đường Lạc Âm tôi tuyệt đối không phải loại người nhiều chuyện đó!”

“Đúng rồi, anh tên là gì?”, Đường Lạc Âm mặt đầy ý cười hỏi.

“Tôi tên là Diệp Bắc Minh, đây là cha của tôi, Dạ Huyền và mẹ là Diệp Thanh Lam!”

Đường Lạc Âm nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Cháu chào bác Dạ, bác Diệp”.

“Chào cô!”

Dạ Huyền cứng ngắc gật đầu.

Diệp Thanh Lam thì bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Lạc Âm rồi từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một chiếc vòng tay và đeo vào cổ tay cô.

“Lần đầu gặp mặt không chuẩn bị được thứ gì tốt, chiếc vòng tay này tặng cho cháu”.

Diệp Bắc Minh phát hiện ra rằng, đây là vòng tay mẹ luôn mang theo bên mình!

Tay nghề vô cùng tinh xảo, là một trong những món đồ mẹ quý trọng!

“Mẹ, sao mẹ lại tặng thứ này cho cô ấy?”, Diệp Bắc Minh không kìm được cau mày hỏi.

Diệp Thanh Lam quăng cho anh một cái trợn trắng mắt: “Cũng không phải đồ vật quý giá gì!”

“Mẹ và Lạc Âm hợp ý, con bé còn là ân nhân cứu mạng của cha mẹ, mẹ tặng cho con bé một món quà kỷ niệm thì đã sao?”

“Không lẽ chuyện này con cũng muốn quản?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, thầm nghĩ: Mẹ đừng lại nhìn trúng người ta, muốn người ta làm con dâu mẹ nữa nhé!

Đương nhiên hai người không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh.

Sau khi Diệp Thanh Lam hỏi han ân cần một hồi, hai người cũng trở nên thân thiết hơn: “Lạc Âm à, một cô gái như cháu lặn lội tới U Minh Giới làm gì vậy?”

Biểu cảm của Đường Lạc Âm thoáng chốc có chút lạc lõng: “Cháu tới tìm cha mẹ…”

“Nghe nói linh hồn của người chết có thể nán lại Minh Giới để chờ đợi những người họ nhớ nhung”.

“Cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, người nhà đều nói rằng họ đều đã qua đời, ha ha… Dù sao cháu cũng sống không được bao lâu nữa, nên muốn trước khi chết có thể gặp mặt cha mẹ ruột của mình một lần!”

Gương mặt Diệp Thanh Lam tràn ngập tình yêu thương của mẹ nhìn Đường Lạc Âm!

Ánh mặt của Dạ Huyền cũng ấm áp hơn không ít!

Nhưng Diệp Bắc Minh nghe vậy liền nhíu mày: “Không đúng, lời này của cô có vấn đề”.

“Minh Nhi!”

Diệp Thanh Lam vội quắc mắt nhìn anh!

Diệp Bắc Minh vẫn ung dung nói: “Tôi có biết sơ qua về y thuật, thứ nhất cô khí huyết dồi dào, không giống một người sẽ chết yểu!”

“Thứ hai sau khi chết thần hồn đều sẽ tới Minh Giới!”

“Nếu cô thực sự đã chết thì hoàn toàn có thể tới gặp cha mẹ mình, tại sao lại phải mạo hiểm tới U Minh Giới làm gì?”

“Minh Nhi!”

Diệp Thanh Lam trách mắng: “Con nói gì vậy, đang yên lành lại nguyền rủa người ta chết sớm!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, vẫn dựa vào lý thuyết để tranh luận: “Mẹ, những điều con nói đều là sự thật!”

“Cô Đường đây tinh lực tràn trề, chắc chắn là một người khỏe mạnh bình thường!”

“Hơn nữa, sau khi chúng ta ngồi cùng một thuyền để vượt qua Hoàng Tuyền cô ấy vẫn luôn theo sau con, vì sự an toàn, con không thể không cân nhắc nhiều hơn!”

Dứt lời, Diệp Bắc Minh chăm chú nhìn Đường Lạc Âm!

Không hề khách sáo!

Anh cảm thấy Đường Lạc Âm này có vấn đề!

Diệp Thanh Lam cũng không lên tiếng mà đánh mắt nhìn sang.

“Anh Diệp, anh nói anh hiểu y thuật, vậy anh bắt mạch cho tôi thử xem”, Đường Lạc Âm mỉm cười, duỗi ra cổ tay mảnh khảnh của mình.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn xuống, con ngươi thoắt cái co rút lại!

"Đây là gì?"

Cả người Diệp Thanh Lam ngơ ngác tại chỗ.

Sắc mặt của Dạ Huyền cũng hơi thay đổi!

Chỉ thấy.

Trên cổ tay Đường Lạc Âm có một đường đỏ như máu dường như in sâu vào da thịt kéo thẳng đến ống tay áo.

Đường Lạc Âm thản nhiên xắn tay áo lên, tia màu đỏ kia trực tiếp lan đến giữa cánh tay của cô!

"Huyết Hồn Đan? Cô đã uống thứ này?”

Gương mặt Diệp Bắc Minh không giấu được nét kinh ngạc!

Đường Lạc Âm mỉm cười gật đầu: "Anh Diệp, y thuật của anh đúng là không tồi!”

“Vậy mà chỉ dựa vào một tia máu liền đoán ra được Huyết Hồn Đan!”

Diệp Thanh Lam hít sâu một hơi, sắc mặt biến đổi khó lường: “Cái tên này thật kỳ quái, thứ này có tác dụng gì?"

Dạ Huyền giải thích: “Lam Nhi, Huyết Hồn Đan là một loại đan dược cực kỳ bá đạo!”

“Vật này chỉ có người cận kề cái chết mới có thể sử dụng, một khi đã uống thì mọi chức năng sinh lý sẽ trở lại trạng thái bình thường và kéo dài trong khoảng một tháng!”

"Sau một tháng, mạng sống sẽ hoàn toàn cạn kiệt, thứ bị đốt cháy chính là máu và hồn phách của người dùng!”

Nói tới đây, Dạ Huyền lại nhìn Đường Lạc Âm một cái thật sâu: “Cô Đường, cô rốt cuộc bị làm sao?”

“Tại sao lại cương quyết uống loại đan dược này? Cô thật sự không để lại đường lui nào cho bản thân sao?”
Chương 1900: Sư phụ của Hà Tinh Hà

Đường Lạc Âm lộ ra nét cười khiến người khác phải đau lòng: “Dù sao thì tôi cũng mắc bệnh nan y, không sao cả!”

Diệp Bắc Minh giơ tay chụp xuống!

Chuẩn xác nắm lấy cổ tay Đường Lạc Âm!

Đường Lạc Âm giật mình nhưng cũng không phản kháng lại!

Diệp Bắc Minh kiểm tra xong tình trạng thể chất của cô thì thân thể khẽ run lên!

Quả nhiên.

Tuy rằng thoạt nhìn Đường Lạc Âm tràn đầy sinh lực nhưng trên thực tế đã là đèn cạn dầu!

Giống như ao cạn nước, cây chết bệnh!

Tuổi thọ còn lại của cô không vượt quá một tháng!

“Hơn nữa tôi bẩm sinh đã thiếu một hồn một phách, nghe nói người như vậy sau khi chết không thể xuống Minh giới!”

“Tôi từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ mình, bèn muốn trước khi chết có thể tới Minh Giới một chuyến, có lẽ có thể tìm thấy linh hồn của họ để gặp mặt một lần”, giọng nói của Đường Lạc Âm vang lên nhẹ bẫng!

Nhưng khi lọt vào tai Diệp Bắc Minh lại giống như một cú đánh thẳng vào đầu!

Anh nhớ lại những gian nan mình gặp phải trên con đường tìm kiếm cha mẹ mình!

Vừa rồi bản thân còn buông ra những lời lẽ như vậy với Đường Lạc Âm khiến thâm tâm anh có chút khó chịu!

Hai mắt Dạ Huyền ửng đỏ.

Diệp Thanh Lam vươn tay lau đi khóe mắt, nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Minh Nhi à, những lời con nói vừa rồi vẫn còn chưa xin lỗi cô Đường đâu!”

Diệp Bắc Minh chân thành mở lời: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi thực không ngờ…”

Đường Lạc Âm tinh nghịch lè lưỡi cười: “Được rồi, tôi không trách anh đâu”.

“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, tôi không hề nghĩ bản thân mình gặp bất hạnh hay gì cả, vả lại, tôi cũng rất hạnh phúc”.

“Nếu trước khi chết có thể gặp mặt cha mẹ một lần thì tốt rồi…”

Thái độ lạc quan của cô khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy rất áy náy!

Trong lòng anh thét gào một tiếng: “Tiểu tháp, tôi thật là đáng chết mà!”

Diệp Thanh Lam nói: “Minh Nhi à, nếu con nhất quyết muốn đến đài luân hồi, vậy thì đưa cô Đường đây theo cùng đi!”

“Nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải đảm bảo an toàn cho cô ấy!”

Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: “Con biết rồi thưa mẹ”.

“Mọi người bị thương cứ trở về Thần Giới trước rồi lại nói, nơi đó trước mắt vẫn an toàn hơn đại lục Hỗn Độn!”

……

Sau khi Hà Tinh Hà lao ra hỏi hang liền dùng tốc độ nhanh nhất mang Hà Đức Bản rời khỏi U Minh Giới.

Mãi đến khi trở về nhà họ Hà, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!

Trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào chẳng hay!

Trái tim cũng đang đập liên hồi, cho đến hiện tại vẫn chưa thả chậm nhịp độ!

“Hộc... hộc... hộc...”

Hà Tinh Hà thở hổn hển từng ngụm, cả cơ thể hắn khẽ run rẩy, thậm chí còn không kịp chữa trị cho Hà Đức Bản, người có phần thân dưới đã biến mất!

"Lần này thật sự quá nguy hiểm! Vậy là thất bại rồi!”

“Tên nhãi đó rốt cuộc có lai lịch gì? Thanh kiếm đó vậy mà còn khủng bố hơn cả Thủy Tổ Ma Đao!”, Hà Tinh Hà rút ra nửa thanh Thủy Tổ Ma Đao nứt vụn còn lại mà đau thấu ruột gan!

Nếu không phải vì thanh kiếm đó.

Thủy Tổ Ma Đao tuyệt đối sẽ không bao giờ bị đánh gãy!

Sức mạnh của một thanh đạo bị chém nửa vời chắc chắn sẽ giảm sút đi rất nhiều!

Nhưng may mắn thay hắn vẫn giành được dòng khí hỗn độn!

Tuy rằng chỉ ước chừng một mét khối, nhưng chỉ cần hắn luyện hóa toàn bộ khối khí hỗn độn này, thật khó để tưởng tượng sẽ có những thay đổi về chất như thế nào!

“Anh, em nhớ kỹ thằng nhãi đó rồi!”

Giọng nói âm u đầy hận thù của Hà Đức Bản vang lên, trong mắt giăng đầy tia máu cùng sát ý: “Hắn dám đối xử với em như vậy, đợi em bình phục xong nhất định phải đi tìm hắn tính sổ!”

“Em muốn hắn, còn có cha mẹ hắn phải chết một cách bi thảm nhất, em còn muốn bọn chúng tiêu tan thần hồn!”

“Vĩnh viễn không thể đầu thai!!!”, trong lòng Hà Tinh Hà cũng dâng lên ngọn lửa giận dữ: “Nếu không phải tại em thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này!”

“Trước khi vết thương bình phục, em phải ở yên trong nhà không được phép ra ngoài!”

“Nếu lần sau còn xảy ra chuyện tương tự, không cần tới thằng nhãi đó mà anh sẽ là người trực tiếp phế bỏ em!”

“Anh, không lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”, Hà Đức Bản cảm thấy rất oan ức.

Hà Tinh Hà cười gằn một tiếng: “Bỏ qua? Anh phải giết chết tên nhãi đó!”

Đột nhiên.

Bùm, bùm, bùm!

Bên ngoài gian phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập: “Cậu chủ, ông chủ nói, nếu cậu trở về thì lập tức tới sảnh tiếp khách một chuyến!”

“Sư phụ của cậu sáng nay vừa tới, còn dẫn theo vài người bạn”.

“Sư phụ tới rồi sao?”

Hà Tinh Hà có chút kích động.

Người sư phụ này của hắn vẫn luôn có hành tung bí ẩn, du hành giữa các thế giới lớn để tìm kiếm di tích truyền thừa cổ xưa!

Cơn gió nào đã đưa ông ấy tới nhà họ Hà vậy?

Còn đưa theo bạn bè?

Nghĩ đến đây, Hà Tinh Hà gấp rút thay bỏ bộ quần áo bê bết máu rồi đi thẳng tới sảnh tiếp khách.

Một người đàn ông trung niên, hai ông già và một cô gái trẻ đang tán gẫu.

Hà Tinh Hà tiến vào một sảnh tiếp khách lộng lẫy như cung điện, ba mươi sáu nữ hầu hai bên đồng loạt cúi chào: “Cậu chủ tới ạ”.

Hà Tinh Hà cũng không liếc mắt nhìn họ một cái mà khụy một gối quỳ xuống trước mặt một người đàn ông mũi khoằm trong số đó: “Đệ tử Hà Tinh Hà chào sư phụ! Cha!”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

“Ha ha ha ha, đồ đệ ngoan, vừa hay chúng ta đang nhắc tới con đó!”

Ông già mũi khoằm cười cười ha hả, giơ lòng bàn tay khô héo lên không trung!

Một lực lượng cách không liền nâng đỡ Hà Tinh Hà đứng dậy!

“Thiên Cơ lão quái, đây chính là đồ đệ mà ta lấy làm tự hào nhất trong số rất nhiều đệ tử! Tên nhóc này tên là Hà Tinh Hà!”, ông lão mũi khoằm ra hiệu: “Tinh Hà à, còn còn ngây người ra đó làm gì?”

"Đây là Thiên Cơ lão nhân, nhưng ta thích gọi ông ta là Thiên Cơ lão quái hơn!"

“Bên cạnh chính là đồ đệ của ông ấy, Lục Linh Nhi!”

Hà Tinh Hà vội vàng chắp tay chào hỏi: “Gặp qua Thiên Cơ tiền bối!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK