“Bị thiếu soái uy hiếp thần phục, sau này nhà họ Lý sẽ là nô bộc của cậu”.
“Chủ động thần phục, sau này thiếu soái muốn khởi dậy, nhà họ Lý sẽ là chư hầu, không phải là nô bộc”.
Nô bộc và chư hầu.
Tuy chỉ khác biệt hai chữ.
Trên thực tế lại khác xa nhau!
Ông ta là người thông minh.
Có thể nhìn rõ bản chất của sự việc.
Diệp Bắc Minh cúi nhìn Lý Dưỡng Hối, thản nhiên hỏi: “Nhà họ Lý là gia tộc đứng đầu ở Hương Đảo, đã từng là nhà giàu nhất Long Quốc, tại sao lại chọn thần phục tôi?”
Lý Dưỡng Hối trả lời: “Bởi vì cậu là con trai của người phụ nữ đó”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây cũng tính là lý do sao?”
“Đây là lý do lớn nhất!”
Lý Dưỡng Hối tỏ vẻ nghiêm túc.
…
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh và Lý Dưỡng Hối đi ra khỏi viện.
Ba anh em nhà họ Lý đang ở bên ngoài làm ầm ĩ.
Đầy mùi thuốc súng.
“Lý Gia Hinh, cháu có ý đồ gì hả?”
“Bây giờ ông cụ đang bị bệnh, cháu chặn nơi này không cho các chú vào gặp ông sao?”
“Tránh ra! Còn không tránh ra, đừng trách các chú thô lỗ!”
Lý Gia Hinh đang lý luận với ba người.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau khi ba người nhìn thấy Lý Dưỡng Hối đi ra, vẻ mặt đều biến sắc.
“Bố!”
“Bố… bố khỏi bệnh rồi?”
Cơ thể Lý Chí Nhân cứng đờ.
Vẻ mặt Lý Tái Hiền quái dị.
Đồng tử của Lý Sùng Sơn co lại.
Biểu hiện của ba người đã bị Lý Dưỡng Hối nhìn thấy hết.
Lý Dưỡng Hối nhìn ba người con trai, cười như không cười: “Ha ha, chúng mày chỉ mong tao chết đi phải không?”
“Bố, đâu có chuyện đó”.
“Bố không sao, đúng là quá tốt rồi!”
“Bố, con đi gọi bác sĩ và luật sư ngay…”
Ba người con trai không hẹn mà cùng lên tiếng nói.
“Gọi luật sư?”
Ánh mắt Lý Dưỡng Hối trầm xuống: “Tao thấy chúng mày lo rằng chỉ là tinh thần tao hưng phấn trước khi chết thôi phải không? Nghĩ tao sắp chết phải không!”
Ông ta quát một tiếng!
“Người đâu, lập tức đuổi Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn ra khỏi nhà họ Lý!”
“Cái gì?”
“Bố…”
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn thộn mặt.
Thế này là sao?”
Lý Gia Hinh cũng kinh ngạc.
Một đám người làm xông lên đuổi ba người ra khỏi cửa.
Bất luận họ cầu xin thế nào, Lý Dưỡng Hối chỉ nhắm mắt, không nhìn đến một cái.
Diệp Bắc Minh cười thầm.
Lão già này rất có đầu óc.
Bây giờ nhà họ Lý ngồi cùng thuyền với anh.
Nếu khởi dậy, nhà họ Lý vẫn có thể phát triển tiếp, ngồi vững vị trí đứng đầu Hương Đảo.
Nếu nhà họ Lý không còn.
Thì còn có ba người con trai bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng tính là kéo dài huyết mạch.
…
Nửa tiếng sau.
Trong một tòa biệt thự ở Hương Đảo.
Kimura Suke đập bàn: “Đáng chết, lại bị Diệp Bắc Minh phá hỏng rồi!”
Lý Tái Hiền, ông hai nhà họ Lý tức đến xanh mặt: “Không biết lão già phát điên gì, lại đuổi ba chúng tôi ra khỏi nhà họ Lý”.
“Nếu không phải tôi còn có chút tài sản, thì mẹ kiếp, bây giờ phải ngủ ngoài đường rồi!”
“Hay cho tên Diệp Bắc Minh, Lý Tái Hiền tao không xong với mày đâu!”
Diệp Bắc Minh cũng tức sắp phát điên.
Vốn dĩ mọi việc sẽ phát triển theo suy nghĩ của ông ta.
Thêm cả tập đoàn Nhuyễn Ngân của đảo quốc Đông Doanh hỗ trợ.
Cuối cùng chắc chắn sẽ là ông ta quản lý nhà họ Lý.
Bây giờ tất cả bị phá hỏng rồi!
Tút tút tút!
Đúng lúc này, điện thoại của Kimura Suke đổ chuông.
Ông ta nghe điện, sắc mặt thảy đổi.
Bỗng đứng bật dậy: “Anh nói cái gì?”
“Diệp Bắc Minh… Diệp Bắc Minh là con trai của người phụ nữ đó?”
“Anh chắc chắn không? Được! Được! Tôi biết rồi!”
…
Mười giờ tối.
Tổng bộ tập đoàn Tuyết Minh thành phố Giang Nam.
Một đám người đột nhiên xuất hiện dưới lầu tòa nhà tập đoàn Tuyết Minh.
Xông vào không hề kiêng sợ!
“Các người làm gì thế hả, người không phận sự cấm vào trong!”
Đám bảo vệ thấy vậy, sắc mặt sầm xuống, lên trước ngăn cản.
Những nhân viên bảo vệ này là cao thủ do Vạn Lăng Phong sắp xếp.
Ba mươi mấy người đều là võ giả cấp địa trở lên.
Đủ để canh gác cửa lớn.
Phập!
Nhưng những bảo vệ võ giả cấp địa này vừa xông lên, đã bị một luồng sóng khí đánh bay.
Thậm chí còn không lại gần được trong vòng ba mét.
Sau khi bọn họ xông vào tòa nhà tập đoàn Tuyết Minh, liền đi vào thang máy.
Trực tiếp lên văn phòng của Hạ Nhược Tuyết.
Phập!
Đẩy mở cửa.
Hạ Nhược Tuyết đang ngồi trước bàn làm việc, tăng ca xử lý công việc của công ty.
Cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vào phòng thì phải gõ cửa!”
Giọng của một người phụ nữ vang lên: “Mẹ đến gặp con, cũng phải gõ cửa sao?”
Long Quốc.
Trong tòa núi sâu cổ xưa.
Phùng Hòa Bình như phát điên, từ Hương Đảo chạy một mạch về nơi này.
“Người đến là ai?”
Lính canh gác cửa núi của điện Huyết Hồn nhìn thấy Phùng Hòa Bình, lớn tiếng quát.
Phùng Hòa Bình cất giọng run run: “Tôi là Phùng Hòa Bình, là huyết sứ xếp thứ chín mươi bảy của điện Huyết Hồn!”
“Đây là lệnh bài của tôi!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, tôi muốn gặp điện chủ!”
Phùng Hòa Bình ném ra lệnh bài thân phận điện Huyết Hồn của mình.
Người canh gác cũng nhận ra Phùng Hòa Bình, còn chưa kịp kiểm tra kỹ.
Phùng Hòa Bình đã xông vào!
Chạy thẳng đến đại điện của điện Huyết Hồn.
Vừa chạy vừa gào thét: “Điện chủ, điện chủ… xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Huyết ảnh chết rồi!”
“Huyết ngưng chết rồi!”
“Huyết thiên cũng chết rồi!”
“Ba đại huyết sứ của điện Huyết Hồn chúng ta đều chết rồi!”
“Năm võ vương đỉnh phong, chỉ có một mình tôi sống sót… Điện chủ!”, Phùng Hòa Bình bị đả kích cực lớn, trạng thái tinh thần hoảng loạn.
Khi Diệp Bắc Minh đi cứu Lý Gia Hinh, đã tha cho Phùng Hòa Bình.
Để ông ta đi báo tin cho điện Huyết Hồn.
Phùng Hòa Bình trực tiếp xông về tổng bộ của điện Huyết Hồn.
Dường như bị dọa sợ muốn chết.
Trong đầu của ông ta không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng Diệp Bắc Minh đánh chết ba huyết sứ bằng một quyền!
Ba huyết sứ đó có cảnh giới võ hoàng đấy!
Cứ vậy mà bị Diệp Bắc Minh dùng một quyền đánh chết?
Não của Phùng Hòa Bình cũng sắp ngưng hoạt động rồi.
“Cái gì?”
Chương 210:
“Bị thiếu soái uy hiếp thần phục, sau này nhà họ Lý sẽ là nô bộc của cậu”.
“Chủ động thần phục, sau này thiếu soái muốn khởi dậy, nhà họ Lý sẽ là chư hầu, không phải là nô bộc”.
Nô bộc và chư hầu.
Tuy chỉ khác biệt hai chữ.
Trên thực tế lại khác xa nhau!
Ông ta là người thông minh.
Có thể nhìn rõ bản chất của sự việc.
Diệp Bắc Minh cúi nhìn Lý Dưỡng Hối, thản nhiên hỏi: “Nhà họ Lý là gia tộc đứng đầu ở Hương Đảo, đã từng là nhà giàu nhất Long Quốc, tại sao lại chọn thần phục tôi?”
Lý Dưỡng Hối trả lời: “Bởi vì cậu là con trai của người phụ nữ đó”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây cũng tính là lý do sao?”
“Đây là lý do lớn nhất!”
Lý Dưỡng Hối tỏ vẻ nghiêm túc.
…
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh và Lý Dưỡng Hối đi ra khỏi viện.
Ba anh em nhà họ Lý đang ở bên ngoài làm ầm ĩ.
Đầy mùi thuốc súng.
“Lý Gia Hinh, cháu có ý đồ gì hả?”
“Bây giờ ông cụ đang bị bệnh, cháu chặn nơi này không cho các chú vào gặp ông sao?”
“Tránh ra! Còn không tránh ra, đừng trách các chú thô lỗ!”
Lý Gia Hinh đang lý luận với ba người.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau khi ba người nhìn thấy Lý Dưỡng Hối đi ra, vẻ mặt đều biến sắc.
“Bố!”
“Bố… bố khỏi bệnh rồi?”
Cơ thể Lý Chí Nhân cứng đờ.
Vẻ mặt Lý Tái Hiền quái dị.
Đồng tử của Lý Sùng Sơn co lại.
Biểu hiện của ba người đã bị Lý Dưỡng Hối nhìn thấy hết.
Lý Dưỡng Hối nhìn ba người con trai, cười như không cười: “Ha ha, chúng mày chỉ mong tao chết đi phải không?”
“Bố, đâu có chuyện đó”.
“Bố không sao, đúng là quá tốt rồi!”
“Bố, con đi gọi bác sĩ và luật sư ngay…”
Ba người con trai không hẹn mà cùng lên tiếng nói.
“Gọi luật sư?”
Ánh mắt Lý Dưỡng Hối trầm xuống: “Tao thấy chúng mày lo rằng chỉ là tinh thần tao hưng phấn trước khi chết thôi phải không? Nghĩ tao sắp chết phải không!”
Ông ta quát một tiếng!
“Người đâu, lập tức đuổi Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn ra khỏi nhà họ Lý!”
“Cái gì?”
“Bố…”
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn thộn mặt.
Thế này là sao?”
Lý Gia Hinh cũng kinh ngạc.
Một đám người làm xông lên đuổi ba người ra khỏi cửa.
Bất luận họ cầu xin thế nào, Lý Dưỡng Hối chỉ nhắm mắt, không nhìn đến một cái.
Diệp Bắc Minh cười thầm.
Lão già này rất có đầu óc.
Bây giờ nhà họ Lý ngồi cùng thuyền với anh.
Nếu khởi dậy, nhà họ Lý vẫn có thể phát triển tiếp, ngồi vững vị trí đứng đầu Hương Đảo.
Nếu nhà họ Lý không còn.
Thì còn có ba người con trai bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng tính là kéo dài huyết mạch.
…
Nửa tiếng sau.
Trong một tòa biệt thự ở Hương Đảo.
Kimura Suke đập bàn: “Đáng chết, lại bị Diệp Bắc Minh phá hỏng rồi!”
Lý Tái Hiền, ông hai nhà họ Lý tức đến xanh mặt: “Không biết lão già phát điên gì, lại đuổi ba chúng tôi ra khỏi nhà họ Lý”.
“Nếu không phải tôi còn có chút tài sản, thì mẹ kiếp, bây giờ phải ngủ ngoài đường rồi!”
“Hay cho tên Diệp Bắc Minh, Lý Tái Hiền tao không xong với mày đâu!”
Diệp Bắc Minh cũng tức sắp phát điên.
Vốn dĩ mọi việc sẽ phát triển theo suy nghĩ của ông ta.
Thêm cả tập đoàn Nhuyễn Ngân của đảo quốc Đông Doanh hỗ trợ.
Cuối cùng chắc chắn sẽ là ông ta quản lý nhà họ Lý.
Bây giờ tất cả bị phá hỏng rồi!
Tút tút tút!
Đúng lúc này, điện thoại của Kimura Suke đổ chuông.
Ông ta nghe điện, sắc mặt thảy đổi.
Bỗng đứng bật dậy: “Anh nói cái gì?”
“Diệp Bắc Minh… Diệp Bắc Minh là con trai của người phụ nữ đó?”
“Anh chắc chắn không? Được! Được! Tôi biết rồi!”
…
Mười giờ tối.
Tổng bộ tập đoàn Tuyết Minh thành phố Giang Nam.
Một đám người đột nhiên xuất hiện dưới lầu tòa nhà tập đoàn Tuyết Minh.
Xông vào không hề kiêng sợ!
“Các người làm gì thế hả, người không phận sự cấm vào trong!”
Đám bảo vệ thấy vậy, sắc mặt sầm xuống, lên trước ngăn cản.
Những nhân viên bảo vệ này là cao thủ do Vạn Lăng Phong sắp xếp.
Ba mươi mấy người đều là võ giả cấp địa trở lên.
Đủ để canh gác cửa lớn.
Phập!
Nhưng những bảo vệ võ giả cấp địa này vừa xông lên, đã bị một luồng sóng khí đánh bay.
Thậm chí còn không lại gần được trong vòng ba mét.
Sau khi bọn họ xông vào tòa nhà tập đoàn Tuyết Minh, liền đi vào thang máy.
Trực tiếp lên văn phòng của Hạ Nhược Tuyết.
Phập!
Đẩy mở cửa.
Hạ Nhược Tuyết đang ngồi trước bàn làm việc, tăng ca xử lý công việc của công ty.
Cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vào phòng thì phải gõ cửa!”
Giọng của một người phụ nữ vang lên: “Mẹ đến gặp con, cũng phải gõ cửa sao?”
Long Quốc.
Trong tòa núi sâu cổ xưa.
Phùng Hòa Bình như phát điên, từ Hương Đảo chạy một mạch về nơi này.
“Người đến là ai?”
Lính canh gác cửa núi của điện Huyết Hồn nhìn thấy Phùng Hòa Bình, lớn tiếng quát.
Phùng Hòa Bình cất giọng run run: “Tôi là Phùng Hòa Bình, là huyết sứ xếp thứ chín mươi bảy của điện Huyết Hồn!”
“Đây là lệnh bài của tôi!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, tôi muốn gặp điện chủ!”
Phùng Hòa Bình ném ra lệnh bài thân phận điện Huyết Hồn của mình.
Người canh gác cũng nhận ra Phùng Hòa Bình, còn chưa kịp kiểm tra kỹ.
Phùng Hòa Bình đã xông vào!
Chạy thẳng đến đại điện của điện Huyết Hồn.
Vừa chạy vừa gào thét: “Điện chủ, điện chủ… xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Huyết ảnh chết rồi!”
“Huyết ngưng chết rồi!”
“Huyết thiên cũng chết rồi!”
“Ba đại huyết sứ của điện Huyết Hồn chúng ta đều chết rồi!”
“Năm võ vương đỉnh phong, chỉ có một mình tôi sống sót… Điện chủ!”, Phùng Hòa Bình bị đả kích cực lớn, trạng thái tinh thần hoảng loạn.
Khi Diệp Bắc Minh đi cứu Lý Gia Hinh, đã tha cho Phùng Hòa Bình.
Để ông ta đi báo tin cho điện Huyết Hồn.
Phùng Hòa Bình trực tiếp xông về tổng bộ của điện Huyết Hồn.
Dường như bị dọa sợ muốn chết.
Trong đầu của ông ta không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng Diệp Bắc Minh đánh chết ba huyết sứ bằng một quyền!
Ba huyết sứ đó có cảnh giới võ hoàng đấy!
Cứ vậy mà bị Diệp Bắc Minh dùng một quyền đánh chết?
Não của Phùng Hòa Bình cũng sắp ngưng hoạt động rồi.
“Cái gì?”
Chương 211: Nhà họ Hạ Cổ Võ
Diệp Bắc Minh để Vương Trường Sinh canh giữ nhà họ Lý, ngộ nhỡ người nhà họ Tiêu Cổ Võ, Vương Trường Sinh cũng có thể ngăn cản.
Lâm Thương Hải tiếp tục ở lại Cảng Đảo, tìm tin tức của mẹ anh.
Xem trước kia lúc bà rời Cảng Đảo có để lại đầu mối khác hay không.
...
Mười giờ sáng.
Diệp Bắc Minh trở lại Giang Nam, xuất hiện trước tòa cao ốc tập đoàn Tuyết Minh.
Trong phòng làm việc của Hạ Nhược Tuyết.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, mặt trầm như nước.
Trong phòng làm việc đều như bình thường, không có bất cứ dấu hiệu phản kháng.
Nói cách khác, lúc Hạ Nhược Tuyết bị mang đi không hề có chút xung đột nào.
Chỉ có hai trường hợp.
Thứ nhất, Hạ Nhược Tuyết biết thực lực hai bên khác xa nhau, phản ứng cũng không có tác dụng.
Thứ hai, Hạ Nhược Tuyết biết đối phương, hai người quen nhau, không cần phải phản kháng.
Vạn Lăng Phong cúi đầu: “Thuộc hạ đáng chết, không bảo vệ tốt cô Hạ”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không có trách tội: “Chuyện này không trách ông, ông cũng không ngờ sẽ có người đến tập đoàn Tuyết Minh, ra tay với Nhược Tuyết”.
“Rốt cuộc là ai chứ? Lá gan lớn như vậy!”
Trong mắt Vạn Lăng Phong tỏa ra lửa giận.
Diệp Bắc Minh suy tư một chút: “Gọi Tôn Thiến đến”.
Mười phút sau.
Tôn Thiến mắt lim dim buồn ngủ, xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Tối qua cô ta ở cả đêm trong phòng thí nghiệm công ty.
Chuyện lớn Hạ Nhược Tuyết bị người ta bắt đi này, cô ta cũng vừa mới biết.
“Cái gì?”
“Nhược Tuyết bị người ta bắt đi?”
Tôn Thiến có chút ngơ ngác.
Vạn Lăng Phong đưa camera đường đi cho cô ta xem.
Sau khi xem xong, Tôn Thiến cũng lộ ra dáng vẻ lo lắng quá nhiều.
Diệp Bắc Minh nhạy bén nhận ra gì đó không đúng: “Cô biết tình hình ra sao?”
Con ngươi Tôn Thiến hốt hoảng, lắc đầu nói: “Đâu có, tôi có thể biết gì chứ?”
“Tối hôm qua, cả đêm tôi ở phòng thí nghiệm, nghiên cứu phương thuốc cho Nhược Tuyết”.
“Tôi cũng vừa mới biết Nhược Tuyết bị người ta bắt”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không thể nào, chắc chắn cô biết nội tình!”
Soạt!
Một bước tiến lên, túm cổ tay Tôn Thiến.
“A!”
Tôn Thiến kêu lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, anh làm tôi đau đấy”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Nói!”
Lần trước Hạ Nhược Tuyết xảy ra chuyện, Tôn Thiến liền gọi điện thông báo cho Diệp Bắc Minh đầu tiên.
Hôm nay, nhìn thấy video Hạ Nhược Tuyết bị người ta bắt đi, Tôn Thiến lại thờ ơ?
Rất không hợp với lẽ thường.
Cơ thể mềm mại của Tôn Thiến run lên, cảm nhận được luồng sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Bắc Minh.
Cô ta chỉ là một cô gái bình thường, phòng tuyến trong lòng nháy mắt tan rã.
“Tôi nói”.
“Diệp Bắc Minh, Nhược Tuyết làm như vậy cũng vì tốt cho anh”.
“Hơn nữa, Nhược Tuyết đã nói qua với tôi, sớm muộn cũng có một ngày như vậy, nếu cậu ấy bị người ta mang đi, bảo tôi không cần gấp gáp, cũng không cần lo lắng”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tại sao?”
Tôn Thiến giải thích: “Bởi vì người phụ nữ kia là mẹ Nhược Tuyết!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Vạn Lăng Phong cũng ngây người?
Tình huống gì vậy?
Mẹ Hạ Nhược Tuyết?
Đầu óc Diệp Bắc Minh chuyển động thật nhanh.
Buông tay Tôn Thiến ra.
Từ biểu hiện của Hạ Nhược Tuyết trong camera xem ra, chuyện này thật sự có khả năng.
Người phụ nữ kia có lẽ chính là mẹ Hạ Nhược Tuyết!
Diệp Bắc Minh u ám: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người phụ nữ đó là mẹ Nhược Tuyết, tôi có quen mẹ Nhược Tuyết mà”.
“Hồi học cấp ba, tôi còn đi đến nhà cô ấy ăn cơm, gặp bố mẹ cô ấy”.
Tôn Thiến lắc đầu: “Cái này trong thời gian rất ngắn tôi cũng không giải thích rõ ràng được”.
“Về sau nếu anh gặp được Nhược Tuyết, để cậu ấy đích thân nói với anh”.
“Tôi chỉ biết người phụ nữ này mới là mẹ ruột của Nhược Tuyết!”
“Hơn nữa Nhược Tuyết quay về cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào đâu”.
“Anh không cần lo lắng!”
Diệp Bắc Minh rất không hài lòng với giải thích này.
Anh cho rằng Tôn Thiến chắc chắn còn có chuyện gì gạt mình: “Cô còn biết gì nữa?”
“Không có”
“Không có?”
“Đúng vậy”.
Mặt Tôn Thiến tỏ vẻ ngây thơ.
“Hừm!”
Diệp Bắc Minh hừ lạnh, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Mặt đẹp của Tôn Thiến trong nháy mắt trắng bệch.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tôn Thiến, cô có biết không, giấu diếm tin tức như vậy sẽ khiến Nhược Tuyết rơi vào nguy hiểm?”
“Nếu cô là bạn của cô ấy thì phải thật lòng nói cho tôi biết, chứ không phải giấu diếm”.
“Cô cho rằng cô đang giúp Nhược Tuyết hả, trên thực tế là đang hại cô ấy đó!”
Tôn Thiến ngẩn ngơ.
Cúi đầu, cắn môi.
Cô ta do dự mấy giây,
Ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.
“Tôi thật sự không hiểu nổi hai người!”
“Nhược Tuyết nói, không nói cho anh là vì muốn bảo vệ anh!”
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Bảo vệ tôi?”
Tôn Thiến không giấu nổi: “Đúng vậy, vì bảo vệ anh”.
“Nhược Tuyết nói cho tôi biết, gia tộc của cậu ấy là nhà họ Hạ Cổ Võ gì đó!”
Soạt!
Trong phòng làm việc yên tĩnh.
“Nhà họ Hạ Cổ Võ?”
Vạn Lăng Phong ngây người, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Diệp Bắc Minh cũng không ngờ đến chuyện này.
Tôn Thiến tiếp tục nói: “Nhược Tuyết bảo là từ nhỏ cậu ấy bị gia tộc bắt đính hôn, đối phương cũng là một gia tộc rất mạnh”.
“Nhược Tuyết bất mãn, cho nên mới chạy đến đây”.
“Bây giờ sắp đến ngày cưới, người nhà bảo cậu ấy quay về”.
“Gia tộc Cổ Võ kia của cậu ấy rất mạnh, nếu không quay về, anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thứ tôi biết chỉ đến vậy”.
Tôn Thiến nói một hơi.
Diệp Bắc Minh im lặng.
Nếu là gia tộc Cổ Võ, vậy thì tất cả những thứ này đều dễ hiểu.
Hạ Nhược Tuyết lo lắng cho Diệp Bắc Minh, vậy nên mới theo mẹ cô ấy về nhà họ Hạ Cổ Võ.
Cho dù là vì bị uy hiếp hay vì bảo vệ Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cũng không thể nào chấp nhận Hạ Nhược Tuyết gả cho người khác!
Nếu hai người không có dây dưa rễ má, anh cũng không thành vấn đề.
Nhưng con mẹ nó hai người đã ngủ với nhau rồi.
Mặc dù không xảy ra chuyện gì!
Nhưng trong lòng Diệp Bắc Minh, Hạ Nhược Tuyết quan trọng giống như các sư tỷ.
Diệp Bắc Minh mở miệng: “Vạn Lăng Phong, chuẩn bị xong máy bay chưa? Đi, đi tỉnh Xuyên Thục!”
Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Chủ nhân, cậu muốn xông vào gia tộc Cổ Võ?”
...
Ầm!