Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611: Không gì là không có khả năng cả

Hạng lão híp mắt lại, lại lập tức mở to ra.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh giống một con rắn độc: “Tên nhóc kia, cậu bảo lão phu ở lại?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ông là người của Huyết Vân Tông đúng không?”

“Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh cũng là người của Huyết Vân Tông!”

Hạng lão có chút bất ngờ: “Sao cậu biết lão phu là người của Huyết Vân Tông?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Điều này ông không cần phải biết, nếu Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh là người của Huyết Vân Tông!”

“Như vậy nhất định ông phải có biện pháp có thể xác định được vị trí của bọn họ đi?”

“Nói đi!”

Anh nói bằng giọng điệu ra lệnh.

Hạng lão trực tiếp bị chọc tức, bật cười: “Ha ha ha, nhóc con, cậu ăn to nói lớn với một người cao hơn cậu mấy cảnh giới như vậy sao?”

“Cậu lấy dũng khí đâu ra vậy?”

“Và sao cậu dám làm như thế chứ?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không nói ư?”

Hai mắt già nua của Hạng lão trầm xuống: “Lão phu không nói, cậu có thể làm như thế nào?”

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Ồ”.

Chỉ trong phút chốc!

Một tia sét lóe lên, lôi ảnh cực kỳ mạnh!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ qua đi.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay nghiền ép đến!

“Đậu má!”

Hạng lão phẫn nộ rít gào một tiếng, tức giận đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo : “Chỉ là một tên Võ Đế, lại dám làm càn ở trước mặt lão phu như vậy ư?”

“Chết đi cho lão phu!”

Chu Lạc Ly biến sắc: “Ra tay, bảo vệ tiểu sư đệ!”

“Vâng!”

Hai bà lão sau lưng Chu Lạc Ly ra tay, trong nháy mắt đã lao ra.

Mộ Thiên Thiên ngây ra.

Diệp Bắc Minh cũng to gan quá đi, lại dám chủ động ra tay với cấp Thánh?

“Tất cả đều cút ngay cho tôi!”

Hạng lão quát lớn một tiếng.

Một cơn gió lớn huyết sắc điên cuồng dao động xung quanh cơ thể ông ta!

Hai bà lão dừng ở hai bên trái phải Diệp Bắc Minh: “Diệp công tử, đừng làm xằng bậy!”

“Người này có thực lực khủng bố, ngài không phải đối thủ của ông ta đâu!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Yên tâm, giết ông ta dễ như chơi!”

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống!

Hạng lão nhìn thấy một màn này thì híp hai mắt lại: “Tên nhóc kia, cậu sẽ phải trả giá lớn vì sự ngông cuồng của mình!”

Ông ta căn bản không coi kiếm Đoạn Long ra gì.

Trực tiếp nâng tay lao lên!

Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng, lặng lẽ phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”

Nếu Hạng lão ra tay từ khoảng cách xa, lấy tốc độ của cấp Thánh trung kỳ!

Diệp Bắc Minh chưa chắc đã có thể chạm vào ông ta được!

Anh cố ý chọc giận Hạng lão, chính là vì để ông ta cứng đối cứng với kiếm Đoạn Long!

Hạng lão còn chưa nghe thấy rõ hai chữ đó là gì!

Ầm!

Trong nháy mắt bàn tay của ông ta tiếp xúc với kiếm Đoạn Long đã trực tiếp hóa thành một đống máu!

Ông ta kêu thảm thiết một tiếng: “A! Tay của tôi!”

Kiếm Đoạn Long tiếp tục hạ xuống!

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Hạng lão bay ra ngoài giống một con chó chết, tạo thành một cái khe thật sâu trên mặt đất!

Phụt!

Ông ta phun ra một ngụm máu đen!

Hai bà lão hoàn toàn ngây người, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Hai người đã nhìn thấy gì?

Một người trẻ tuổi cảnh giới Võ Đế, một kiếm đánh bại một vị trưởng lão của Huyết Vân Tông?

Mộ Thiên Thiên càng thêm rung động bội phục hơn: “Rốt cuộc anh ấy là cảnh giới gì?”

Chu Lạc Ly cũng vô cùng kinh ngạc: “Hả? Tiểu sư đệ cậu ấy...”

Vèo!

Ánh mắt của Bát vương gia khựng lại.

Ngoài khiếp sợ ra, ông ta còn nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!

“Thanh kiếm này... ? A!”

Đồng tử ông ta co rút lại một chút.

Không chút do dự rời khỏi phủ thái sư!

“Cậu... Khí tức của cậu rõ ràng mới là cảnh giới Võ Đế, điều này sao có thể...”

Cơ thể già nua của Hạng lão không ngừng run rẩy, một tay ôm ngực đứng lên.

Trên vai ông ta xuất hiện một miệng vết thương khủng bố!

Da thịt rách toác!

Máu tươi đầm đìa!

Toàn bộ gân mạch khắp người đều bị cắt đứt!

Đan điền còn bị một kiếm này của Diệp Bắc Minh làm cho vỡ tung!

Ông ta nhớ lại một màn vừa rồi, hai chữ mà Diệp Bắc Minh phun ra hình như là: ngu xuẩn?

Diệp Bắc Minh nhìn Hạng lão bằng ánh mắt lạnh như băng: “Không gì là không có khả năng cả!”

Bịch bịch bịch!

Anh tiêu sái bước ra từng bước một, giống một vị thần chết giáng lâm!

Hạng lão sợ tới mức kêu to: “Tôi nói, Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đúng là sư điệt của tôi!”

“Huyết Vân Tông có một loại bí pháp có thể biết được vị trí của bọn họ!”

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Hạng lão, không nói gì.

Hạng lão vội vàng mở miệng: “Muốn tìm được vị trí của bọn họ thì cần sử dụng một loại huyết chú!”

“Nhưng bây giờ gân mạch cả người tôi đã đứt đoạn, toàn bộ chân nguyên trống rỗng, không có biện pháp thi triển”.

“Việc này khó lắm sao?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.

Chín ngân châm hạ xuống.

Trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể Hạng lão!

Trong phút chốc.

Không ngờ Hạng lão lại có thể đứng lên!

Gân mạch vốn dĩ đã bị gãy hết lại được nối liền.

Ngay cả vết rách trên đan điền cũng khôi phục.

“Cái gì?”

Hai bà lão mà Chu Lạc Ly dẫn đến ngây người.

“Sao có thể như thế được?”

Mộ Thiên Thiên ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.

Rốt cuộc đây là y thuật nghịch thiên gì?

Chu Lạc Ly bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Xem ra tiểu sư đệ đã hoàn toàn học được Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi!”

“Trong số các sư tỷ muội, chỉ có mỗi cậu ấy là có thiên phú tốt nhất, học được đầy đủ Quỷ Môn Thập Tam Châm đi?”
Chương 612: Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương

Vẻ mặt Hạng lão không thể tưởng tượng được: “Chuyện này... Ngài làm như thế nào vậy?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nói hơi nhiều lời vô nghĩa rồi đấy!”

Hạng lão không dám chậm trễ.

Ông ta cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.

Sau đó vẽ mấy kỹ hiệu quỷ dị trên mặt đất!

Ầm!

Ký hiệu sáng lên.

Nhưng một giây vừa trôi qua.

Ký hiệu đã lập tức tắt ngóm!

Hạng lão thay đổi sắc mặt: “Sao có thể!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Hạng lão nuốt một ngụm nước miếng: “Đại nhân, ký hiệu tắt, hai người này... đã chết...”

“Ông nói cái gì?”

Diệp Bắc Minh biến sắc.

Một sát ý kinh khủng bao phủ Hạng lão: “Ông có biết nếu lừa tôi sẽ có kết cục như thế nào không?”

Hạng lão sợ tới mức run rẩy như một con chim cút, cả người đầm đìa mồ hôi: “Đại nhân, làm sao tôi dám lừa ngài chứ!”

“Tôi dùng trái tim võ đạo để thề đây là sự thật, hai người này thật sự đã chết!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối đen!

Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đã chết?

Vậy chẳng phải là Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết lành ít dữ nhiều ư?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh như truyền đến từ địa ngục: “Vậy còn cần ông làm gì nữa? Ông hãy chôn cùng với bọn họ đi!”

Hạng lão kêu to: “Đại nhân, khoan đã! Cầu xin ngài hãy bình tĩnh!”

“Tôi vẫn còn một bí pháp nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng trước khi hai người đó chết!”

Diệp Bắc Minh quát lạnh: “Vậy ông còn chờ cái gì?”

“Vâng!”

Hạng lão nhanh chóng ra tay, lại phun ra một ngụm máu lần nữa!

Ký hiệu do máu tươi tạo ra lóe sáng.

Bốc cháy thành một ánh lửa!

Trong ánh lửa hiện lên một hình ảnh.

Khắp nơi xung quanh đều là đại thụ che trời!

Một cảnh tượng rừng cây nguyên thủy xuất hiện ở trong hình ảnh.

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Nơi này là rừng rậm ma thú?”

Ngay sau đó.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở bên trong hình ảnh.

Cô ta bóp chặt lấy cổ Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh, đưa Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi!

“Người này...”

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia.

Vẻ mặt anh không thể tưởng tượng được: “Sao lại là cô ta?”

...

Sau khi Bát vương gia rời đi đã trở lại vương phủ.

Tiến vào chỗ sâu trong một mật thất.

Ấn vào nút mở ngăn tủ bí mật.

Ầm ầm ầm!

Những tiếng cơ quan mở ra truyền đến.

Một ngăn tủ kim loại màu đen xuất hiện, ông ta vô cùng cẩn thận mở ngăn tủ ra.

Một bức hoạ cuộn tròn cổ xưa ố vàng xuất hiện ở trước mắt.

Ông ta mở bức hoạ ra!

Một người đàn ông trẻ tuổi chân đạp huyết long, cầm kiếm mà đứng!

Nhưng gương mặt của người đàn ông đó lại đã sớm mơ hồ không rõ.

Thanh kiếm trong tay người đó lại vô cùng kỳ quái, toàn thân đen thui, còn có một con thần long màu đen xoay quanh!

“Quả nhiên là giống nhau như đúc!”

Cả người Bát vương gia rung động: “Thanh kiếm trong tay tên nhóc kia, còn cả loại khí thế mình ta vô địch kia nữa!”

“Quả thực là không khác người trong bức tranh này một chút nào!”

Hô hấp của Bát vương gia trở nên dồn dập.

Mật thất rơi vào trong sự tĩnh mịch!

Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của ông ta.

Không biết qua bao lâu.

Bát vương gia mới đảo mắt, dừng ở một hàng chữ ở góc bức tranh này: “Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!”

“Năm đó chính là bởi vì sáu chữ này mà nhà họ Diệp...”

Bát vương gia tạm dừng lại.

Cả người ông ta không tự chủ được mà run rẩy!

“A!”

Cả người ông ta đều nổi da gà: “Đoạn Long Quy? Ám Dạ Vương?”

“Đoạn Long Quy! Ám Dạ Vương!”

“Chẳng lẽ không phải nói về Ám Dạ Vương năm đó, mà là... bây giờ?”

Hình ảnh huyết sắc biến mất.

“Sao lại là cô ta?”

Nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh.

Chu Lạc Ly khó hiểu hỏi: “Tiểu sư đệ, em quen người phụ nữ ra tay trong hình ảnh đó sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô ta tên là Tôn Thiến, là một hồng nhan tri kỷ của em”.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi!

Chu Nhược Dư cùng Hạ Nhược Tuyết được Tôn Thiến cứu.

Chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.

Chu Lạc Ly che miệng cười trộm: “Ha ha ha, tiểu sư đệ đúng là nhiều hồng nhan tri kỷ thật!”

“Mới một năm không gặp mà đã có ba người rồi”.

Chu Lạc Ly lại liếc Mộ Thiên Thiên một cái: “Nói không chừng còn nhiều hơn”.

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên đột nhiên dao động.

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tứ sư tỷ, chị đừng giễu cợt em”.

“Em và cô ta không có quan hệ gì cả”.

Trong lòng Mộ Thiên Thiên cảm thấy vô cùng mất mác!

Cô ta là một người kiêu căng, sau khi biết bệ hạ tứ hôn cho cô ta và Diệp Bắc Minh, cô ta đã phản đối!

Thậm chí là kháng cự!

Cô ta đến Côn Lôn Hư chính là để từ hôn.

Nhưng không ngờ Diệp Bắc Minh chẳng những có thiên phú võ đạo kinh người, mà y thuật anh thể hiện ra vừa rồi cũng làm cho cô ta rung động!

Nếu sớm biết rằng Diệp Bắc Minh y võ song toàn, cho dù cô ta không lập tức đồng ý.

Cũng sẽ không lập tức từ chối!

Bỗng nhiên.

Giọng nói của Hạng lão truyền đến: “Đại nhân, tôi đã nói cho ngài biết tất cả những gì mình biết rồi”.

“Cầu xin ngài hãy tha mạng cho tôi!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tôi cho ông hai lựa chọn!”

“Thứ nhất, thần phục tôi, ký kết khế ước chủ tớ”.

“Thứ hai là chết!”

Hạng lão nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt hiện ra lửa giận!

Đột nhiên!

Tắt!

Ông ta quỳ xuống dập đầu rõ ràng lưu loát: “Thuộc hạ Hạng Vô Nhai lựa chọn thần phục!”

“Ký kết khế ước chủ tớ đi”.

“Vâng!”

Hạng Vô Nhai phun ra một ngụm máu, ký kết khế ước chủ tớ với Diệp Bắc Minh.

Mộ Thiên Thiên có chút phát choáng váng!

Hạng Vô Nhai đã sắp vượt qua cảnh giới Hợp Nhất, là người tu võ cảnh giới Thánh!

Một người khủng bố như vậy, nếu gia nhập hoàng triều Đại Chu cũng có thể tùy tiện giữ chức quan lớn ở biên giới!

Nhưng bây giờ.

Không ngờ lại quỳ gối thần phục dưới chân Diệp Bắc Minh?

Giờ phút này.
Chương 613: Tôi tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương

Ánh mắt Mộ Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi!

Cô ta có một chút hối hận: “Nếu lúc trước mình đến Côn Lôn Hư, thái độ đối với anh ấy tốt một chút, có phải bây giờ quan hệ của chúng ta đã khác hẳn không?”

Chu Lạc Ly mỉm cười: “Tiểu sư đệ, xử lý nhà họ Chu như thế nào đây?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bắt đầu từ lúc ông ta muốn tiêu diệt nhà họ Diệp của em, đã không còn cần thiết để tồn tại nữa rồi!”

“Càng đừng nói nhà họ Chu còn có liên quan đến việc nhà họ Diệp bị giết năm đó!”

“Không chỉ là nhà họ Chu, em đã đồng ý với mẹ của em rồi!”

“Năm đó những người từng tham gia hãm hại, đuổi giết nhà họ Diệp, em sẽ tìm bọn họ để tính sổ!”

Chu Lạc Ly nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Được, chuyện ở đây cứ giao cho chị đi”.

“Ừm”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Chu Lạc Ly quay đầu lại, ra lệnh một tiếng: “Truyền lệnh xuống, diệt chín tộc nhà họ Chu!”

Mộ Thiên Thiên ngây người, há to cái miệng nhỏ nhắn ra!

“Cái gì?”

Mấy tướng quân cũng vô cùng khiếp sợ: “Trưởng công chúa, người... người nói cái gì?”

Chu Lạc Ly lạnh lùng nhìn qua: “Như thế nào? Mấy người còn có ý kiến gì sao?”

Một tướng quân trong đó nuốt nước bọt: “Công chúa, có phải nên bẩm báo chuyện này với bệ hạ không?”

Vẻ mặt Chu Lạc Ly vô cùng kiêu ngạo: “Phụ hoàng ốm đau trên giường, bản cung phụng lệnh giám quốc!”

“Mệnh lệnh của bản cung giờ phút này chính là hoàng lệnh!”

Cô ấy phất tay áo rời đi!

“Rõ!”

Mấy người nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly và Diệp Bắc Minh rời đi, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ!

Hậu nhân của Ám Dạ Vương trở về, nhà họ Chu là những người đầu tiên bị giết!

Đại Chu hoàng triều sắp thay đổi rồi!

...

Tin tức được truyền ra rất nhanh.

“Hậu nhân của Ám Dạ Vương đã trở lại?”

“Chu thái sư đã chết, trưởng công chúa hạ lệnh diệt chín tộc nhà họ Chu?”

“Có trò hay để xem rồi, tôi thấy rất nhiều gia tộc đang đứng ngồi không yên đi!”

Long Đô Đại Chu hoàn toàn chấn động.

...

Thành bắc, trước cửa một căn nhà đổ nát.

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tứ sư tỷ dẫn em tới nơi này làm gì?”

Chu Lạc Ly giải thích: “Tiểu sư đệ, nơi này là phủ đệ của Ám Dạ Vương năm đó!”

“Sau khi nhà họ Diệp bị diệt, nơi này đã hoàn toàn hoang vắng”.

“Chỉ còn lại mười mấy lão bộc, trước kia chị vẫn luôn ở Côn Lôn Hư tập võ!”

“Một năm gần đây mới trở về, đã cho người âm thầm chăm sóc bọn họ”.

Diệp Bắc Minh nhìn cánh cửa lớn loang lổ: “Cám ơn chị, tứ sư tỷ”.

Chu Lạc Ly lắc đầu: “Giữa chúng ta còn cần phải cảm ơn sao?”

Rầm rầm rầm!

Diệp Bắc Minh tiến lên gõ vào cánh cửa đổ nát.

Một lát sau, bên trong truyền đến những tiếng bước chân.

“Ai vậy?”

Một ông lão tóc hoa râm mở ra một cái khe, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!

Có thể nhìn thấy được cả người ông lão lập tức run rẩy!

Ngay sau đó.

Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng, mở cánh cửa lớn ra!

Quỳ trên mặt đất rầm một tiếng!

“Diệp Chính Đức, tham kiến Ám Dạ Vương!”

“Hu hu hu!”

Ông lão gào khóc, ánh mắt đỏ bừng.

Không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất: “Ám Dạ Vương, cuối cùng ngài đã trở lại, thuộc hạ đã sắp chết rồi, không ngờ lại có thể nằm mơ được như vậy?”

“Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngài ở trong mơ!”

Rầm rầm rầm!

Ông ấy điên cuồng dập đầu!

Trên trán bắt đầu sứt sát, đầm đìa máu tươi!

Ông ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Động tĩnh lớn này đã thu hút một đám người già thiếu tay thiếu chân!

Bọn họ đều xanh xao vàng vọt!

Có người què chân!

Có người chống gậy!

Mái tóc thưa thớt, hàm răng cũng chẳng còn lại mấy.

Đều không ngoại lệ, vào giây phút mọi người nhìn thấy Diệp Bắc Minh!

Bụp!

Bọn họ đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu: “Ám Dạ Vương!”

“Thật sự là Ám Dạ Vương!”

“Hu hu hu, đại nạn của anh em chúng ta đã tới rồi sao?”

“Cũng được, chúng ta có thể đi theo Ám Dạ Vương xuống địa phủ rồi!”

Những tiếng gào khóc giống như là một cây búa đánh lên trên trái tim của Diệp Bắc Minh!

Anh bị những tiếng khóc đó thu hút, sững sờ tại chỗ!

Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là những lão binh có rất nhiều kinh nghiệm sa trường!

Bọn họ đã nhận sai mình là Ám Dạ Vương !

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mọi người thật sự nhận sai rồi, tôi không phải Ám Dạ Vương”.

Anh trầm mặc một lát.

Giống như đã đưa ra quyết định nào đó, phun ra một câu: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương!”

“Cái gì?”

Mọi người ngẩng đầu.

Trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, bất ngờ, nghi hoặc!

Không thể tưởng tượng được!

“Nằm mơ sao?”

“Giả đấy, nhất định là giả, nhà họ Diệp bị giết, Ám Dạ Vương đã không còn đời sau”.

“Đây nhất định là nằm mơ!”

Mấy ông lão lắc đầu, đều nhận định đây là đang nằm mơ.

Giọng nói của Chu Lạc Ly truyền đến: “Chú Đức, mọi người không nằm mơ đâu, tất cả những điều này đều là sự thật!”

Đám người Diệp Chính Đức kinh ngạc nhìn qua: “Là trưởng công chúa!”

“Chẳng lẽ đây là sự thật?”

Chu Lạc Ly mỉm cười: “Chú Đức, đương nhiên là thật rồi”.

“Tiểu sư đệ, mọi người cứ ôn chuyện trước đi”.

“Chị về cung xử lý một vài chuyện đã, buổi tối lại đến tìm em sau!”

Ông lão tên là Diệp Chính Đức đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới: “Giống! Giống! Thật sự là quá giống!”

“Ngài...”

Ông ấy kích động đến mức cả người run rẩy: “Ngài thật sự là hậu nhân của Ám Dạ Vương sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai, tôi tên là Diệp Bắc Minh, đến từ Côn Lôn Hư!”

Đám người Diệp Chính Đức không còn nghi ngờ nữa.

Bọn họ cung kính mời Diệp Bắc Minh vào nhà.

Mặc dù căn nhà đã đổ nát, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Bọn họ còn lấy một cái ghế ra mời Diệp Bắc Minh ngồi xuống.

Hạng Vô Nhai đi theo phía sau.

Nhìn thấy mười mấy lão binh trước mắt cho dù thiếu tay thiếu chân, nhưng vẫn đứng xếp hàng nghiêm chỉnh ở trước mắt.

Diệp Bắc Minh có chút thổn thức: “Mọi người chịu khổ rồi!”

“Nếu tôi đã trở về, mọi người sẽ không còn như vậy nữa”.

Đột nhiên.
Chương 614: Không cần tra xét thêm

Hạng Vô Nhai lạnh giọng quát: "Ai, cút ra đây!"

Một bóng đen xông từ ngoài cửa vào với tốc độ cực nhanh!

Hạng Vô Nhai nhướng mày: "Hừ, dám xông vào nơi này? Đáng chết!"

Ông ta hóa thành bóng mờ, chộp về phía đó!

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Dừng tay!"

"Rõ!"

Hạng Vô Nhai nhanh chóng thu tay lại, bóng người kia sợ hãi, ra một thân mồ hôi lạnh.

Người kia nhanh chóng bước tới, quỳ một chân xuống đất: "Vạn Lăng Phong tham kiến chủ nhân!"

"Chủ nhân?"

Hạng Vô Nhai sững sờ.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lên tiếng: "Lăng Phong, sao ông biết tôi ở chỗ này?"

Vạn Lăng Phong ngẩng đầu, khẽ liếc Hạng Vô Nhai: "Này..."

...

Người này có hơi thở cực kỳ kinh khủng, như hổ dữ!

Vừa rồi, trong nháy mắt đó, ông ta cảm nhận được mình suýt bị giết chết!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh giới thiệu: "Đừng sợ, hắn ta là Hạng Vô Nhai, Thánh Cảnh trung kỳ".

"Đã nhận tôi làm chủ, người một nhà".

"Cái gì?"

Vạn Lăng Phong bất ngờ hít hà: "Trời ạ! Thánh Cảnh trung kỳ?"

"Chủ nhân, ngài thật đúng là vô địch!"

"Vừa đến Đại Chu liền hủy diệt nhà họ Chu, còn thu một cấp dưới Thánh Cảnh".

"E rằng sau này đám tiểu đội Sát Thần chúng tôi không còn nơi dừng chân mất!"

Giọng điệu nhuốm mùi chua chát!

Diệp Bắc Minh cười mắng: "Ông còn ghen nữa đúng không?"

"Yên tâm đi, về sau mỗi người của tiểu đội Sát Thần đều sẽ có sức mạnh như vậy!"

Vạn Lăng Phong kích động gật đầu: "Cảm ơn Thiếu chủ!"

Hạng Vô Nhai âm thầm nhướng mày: "Mặc dù tên này có chút thực lực, nhưng nói như vậy cũng quá tự đại!"

"Người tu võ cấp bậc Thánh Cảnh không phải cứ muốn đào tạo là đào tạo ngay được!"

"Còn đào tạo ra một cái tiểu đội? Một tiểu đội tối thiểu cũng có mười mấy người đi?"

"Nói đùa cái gì vậy!"

Hạng Vô Nhai có phần khinh thường.

Ông ta là bị bắt thần phục, không phải chủ động thần phục!

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh quét ánh mắt lạnh như băng qua: "Sao hả, hình như ông có ý kiến với tôi?"

Ầm!

Chỉ một ý nghĩ!

Hạng Vô Nhai trực tiếp quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa: "Chủ nhân, thuộc hạ không dám!"

Diệp Bắc Minh không nhìn Hạng Vô Nhai.

Anh quay sang Vạn Lăng Phong: "Tin tức mà ông đi tra thế nào rồi?"

Vạn Lăng Phong đưa một danh sách lên: "Thiếu chủ, gia tộc trên danh sách này đều đã từng ra tay với nhà họ Diệp!"

"Còn có tham dự vào việc hủy diệt nhà họ Diệp không thì tạm thời không biết".

"Thuộc hạ còn cần cẩn thận đi tra xét!"

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua danh sách: "Không cần tra xét cẩn thận nữa!"

"Thiếu chủ? Ý của ngài là?"

Vạn Lăng Phong nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Chỉ cần từng ra tay đối phó nhà họ Diệp, đều khó thoát kết cục bị tiêu diệt!"

"Những chi tiết khác đã không cần thiết biết".

Anh phất phất tay: "Ông đi đi!"

"Rõ!"

Vạn Lăng Phong đứng dậy rời đi, biến mất trong tầm mắt anh.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động: "Hạng Vô Nhai, ông đi địa bàn Côn Luân một chuyến, tiếp nhận người nhà họ Diệp!"

Áp lực trên người Hạng Vô Nhai lúc này mới biết mất: "Rõ!"

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: "Nhắc nhở ông một câu, lại dám có bất kỳ suy nghĩ bất kính nào!"

"Ông sẽ chết rất khó coi".

Một cỗ sát ý lạnh như băng đánh úp lại!

Giờ phút này.

Hạng Vô Nhai cảm thấy như thể mình đang đối mặt với Tử thần!

Nếu ông ta dám có loại suy nghĩ như vừa rồi thì sẽ thật sự chết!

Người đàn ông trước mặt khiến ông ta cảm nhận được áp lực mà khi đối mặt với tông chủ Huyết Vân Tông cũng không có!

Hạng Vô Nhai hoảng sợ dập đầu: "Chủ nhân, thuộc hạ không dám nữa!"

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: "Đi đi".

"Rõ!"

Hạng Vô Nhai như được đại xá!

Chật vật rời đi!

Đám Diệp Chính Đức lôi ra một cái rương: "Vương thượng, đây đều là vật của riêng Ám Dạ Vương, hiện tại giao lại cho ngài!"

"Ồ?"

Diệp Bắc Minh có vài phần tò mò.

Anh mở ra xem.

Hai mảnh Hổ Phù.

Một cái lệnh bài màu đen được khắc hai chữ "Ám Dạ".

Còn có một sổ sách ố vàng!

Còn cả mấy chục tấm giấy tờ nhà đất!

Diệp Chính Đức thở dài: "Năm đó, Ám Dạ Vương đã dùng Hổ Phù này dẫn đầu đội quân triệu người!"

"Lệnh bài màu đen này càng là tượng trưng thân phận!"

"Chỉ tiếc, hết thảy đã mất rồi".

Diệp Bắc Minh nhìn một đống giấy tờ đất đai.

Anh kỳ quái: "Các ông có những giấy tờ đất này, sao cuộc sống còn thê thảm như thế?"

Diệp Chính Đức cười khổ: "Vương thượng, sau khi nhà họ Diệp hủy diệt, của cải sớm đã bị người khác chiếm..."

"Có giấy tờ đất cũng vô dụng!"

Diệp Bắc Minh cười rất có thâm ý: "Mọi người đi theo tôi!"

"Vương thượng, đi đâu vậy?"

Đám Diệp Chính Đức nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh quơ quơ giấy tờ đất trong tay: "Nói cho bọn họ, Ám Dạ Vương đã trở lại!"

...

Vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp.

Một bóng người xinh đẹp bỗng xuất hiện.

Mộ Thiên Thiên hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, tôi xin lỗi anh!"

Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Xin lỗi? Vì sao chứ?"

Mộ Thiên Thiên thành khẩn: "Tôi thừa nhận trước đó tôi đã xem thường anh, tôi muốn xin lỗi vì tầm mắt thiển cận của tôi!"

"Tôi sai rồi, tôi không nên nhìn anh như thế, giờ tôi rất hối hận!"

Diệp Bắc Minh càng cảm thấy ngoài ý muốn!

Anh còn tưởng rằng Mộ Thiên Thiên là loại phụ nữ mắt cao hơn đầu.

Thế mà cô ta lại tới nói xin lỗi?

Diệp Bắc Minh bật cười: "Có việc cần nhờ tôi?"

Mộ Thiên Thiên gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Bắc Minh suy tư: "Nói nghe xem nào".

Mộ Thiên Thiên không chần chừ, cô ta nghiêm nghị nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi đã chứng kiến y thuật của anh, vị trưởng lão của Huyết Vân Tông kia bị anh phế bỏ, còn có thể khôi phục lại!"

"Tôi muốn xin anh đi cứu một người, gân mạch và đan điền của anh ta đã bị phế đi mấy chục năm!"

...

Diệp Bắc Minh cười: "Tại sao tôi phải giúp cô?"

Mộ Thiên Thiên cắn cắn môi đỏ, như làm ra quyết định nào đó: "Chỉ cần anh bằng lòng giúp tôi, tôi đáp ứng bất luận yêu cầu gì của anh!"

"Tôi biết anh chướng mắt tôi, tôi có thể làm người hầu của anh!"
Chương 615: Đến Thiên Quân Lâu

"Thậm chí, chỉ cần anh đồng ý ra tay một lần, dù bảo tôi quỳ xuống cầu anh cũng được!"

Diệp Bắc Minh khẽ cười: "Được, vậy cô quỳ xuống cầu xin tôi đi!"

Mộ Thiên Thiên không hề do dự, cong đầu gối.

Chỉ chút nữa là quỳ xuống!

Diệp Bắc Minh chợt duỗi tay kéo.

Một sức mạnh vô hình ngăn cản đầu gối Mộ Thiên Thiên, cô ta dùng hết mọi cách cũng không thể quỳ xuống được nữa!

"Anh?"

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Tôi không quá quen thuộc với Long Đô của Đại Chu, tôi muốn đi Thiên Quân Lâu, cô đi trước dẫn đường!"

...

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh và Mộ Thiên Thiên cùng đứng trước một kiến trúc xa hoa.

Đi theo phía sau chính là mấy người Diệp Chính Đức!

Mộ Thiên Thiên chỉ về đằng trước: "Nơi này chính là Thiên Quân Lâu, khách sạn lớn nhất Long Đô".

"Đây là tài sản của thái tử gia, các quan to hiển quý đều thích tới đây phung phí!"

"Nơi này chẳng những nhận thầu tiệc rượu, tổ chức buổi đấu giá, còn có đủ loại vui chơi giải trí".

"Hơn nữa còn có..."

Cô ta ngừng lại.

Diệp Bắc Minh kỳ quặc: "Còn có cái gì?"

Gương mặt xinh đẹp của Mộ Thiên Thiên nóng lên: "Còn có các loại mỹ nữ tuyệt sắc, cung người giải trí!"

"Chờ đã!"

Cô ta sửng sốt, trừng lớn đôi mắt đẹp: "Anh tới nơi này không phải là vì gái đẹp chứ?"

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.

Ầm!

Một tiếng động rung trời vang lên, cửa lớn Thiên Quân Lâu ầm ầm nổ tung.

Người qua đường bốn phía nhìn thấy hành động điên cuồng của Diệp Bắc Minh thì đều đồng loạt hít sâu một hơi!

Mộ Thiên Thiên cũng ngây người: "Anh... Anh làm gì đấy?"

"Anh điên rồi sao?"

"Chủ nhân nơi này Thái tử Đại Chu, anh làm như vậy thật sự không sợ..."

...

Mấy người Diệp Chính Đức trợn mắt há hốc mồm: "Vương thượng, ngài đây là?"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lên tiếng: "Đương nhiên là lấy lại vật thuộc về nhà họ Diệp!"

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bước hẳn vào bên trong Thiên Quân Lâu: "Bảo Thái tử cút ra đây, Ám Dạ Vương trở lại!"

Đù má mẹ ơi!

Dù Mộ Thiên Thiên là con gái cũng suýt chút nữa không nhịn được mà chửi bậy!

Một kiếm đánh nát cửa lớn Thiên Quân Lâu, còn bảo Thái tử cút ra đây?

Đù má!

Đám lính già Diệp Chính Đức kích động, nhiệt huyết sôi trào!

Điên cuồng!

Quá mẹ nó điên cuồng!

Dù là Ám Dạ quân vương chân chính sống lại cũng không thể điên cuồng đến vậy đi!

...

Cùng lúc đó.

Trong Thiên Quân Lâu, căn phòng xa hoa nào đó.

Bát Vương gia đẩy cửa vào: "Đời sau của Ám Dạ Vương trở lại, người kia tên là Diệp Bắc Minh!"

Trên chiếc giường mềm mại trong phòng, một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên đùi của một người phụ nữ quyến rũ.

Đôi bàn tay ngọc thon dài chậm rãi ấn huyệt thái dương của người đàn ông.

Người đàn ông trẻ tuổi nhắm mắt hưởng thụ: "Bát thúc, chú gấp cái gì?"

Bát Vương gia nhíu mày: "Thái tử, đã lúc nào rồi, cháu còn nằm đây hưởng thụ?"

Người này chính là Thái tử của hoàng triều Đại Chu, Chu Huyền!

Chu Huyền lắc đầu không quan tâm: "Một tên Diệp Bắc Minh mà thôi, sợ cái gì?"

"Chẳng phải chỉ là diệt nhà họ Chu thôi sao?"

"Kẻ hèn một tên Chu thái sư cũng đáng giá nhắc đến sao?"

Bát Vương gia trầm mặt: "Hừ, cháu thật sự không sợ sao?"

"Cậu ta dẫn theo thanh kiếm kia trở lại!"

Chu Huyền vẫn nhắm mắt như cũ: "Thanh kiếm kia gì cơ?"

Bát Vương gia nhả ra sáu chữ: "Đoạn Long về, Ám Dạ Vương!"

"Chú nói cái gì?"

Chu Huyền bật dậy khỏi đùi cô gái kia, con ngươi điên cuồng co rụt lại: "Bát thúc, chú lặp lại lần nữa!"

Như thể gặp phải quỷ!

Bát Vương gia lặp lại lần nữa, giọng điệu lạnh như băng: "Đoạn Long về, Ám Dạ Vương!"

Chu Huyền trầm mặc.

Khóe mắt không ngừng co rúm lại!

Không biết bao lâu sau, Chu Huyền mới lạnh lẽo nói tiếp: "Chẳng lẽ tiên đoán sắp thành sự thật?"

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Một tiếng vang rung trời truyền đến!

Một giây sau.

Một giọng nói lạnh như băng truyền khắp toàn bộ Thiên Quân Lâu: "Bảo Thái tử cút ra đây, Ám Dạ Vương trở lại!"

Gian phòng chỗ Chu Huyền và Bát Vương gia trở nên yên tĩnh!

...

...

Chu Huyền phản ứng lại.

Thân là Thái tử, dù có tu dưỡng hơn nữa cũng không khỏi tuôn ra một chữ: "Mẹ!"

Mặt mũi Bát Vương gia tràn ngập ngơ ngác, lẩm bẩm: "Tên này dám đến Thiên Quân Lâu gây chuyện?"

Chu Huyền tức giận, sắc mặt xanh mét: "Thật là hoàn toàn không để ta vào trong mắt!"

"Đi, bản Thái tử ngược lại muốn xem thử, tên Diệp Bắc Minh là cái thá gì!"

"Ngay! Cả! Ám! Dạ! Quân! Vương! Sống! Lại! Cũng! Không! Dám! Làm! Bậy! Như! Thế!"

...

Từng từ từng chữ.

Chu Huyền gần như rít ra câu nói này từ trong kẽ răng.

Bên trong, Thiên Quân Lâu sôi trào.

Tất cả khách hàng đều lao ra ngoài, tĩnh lặng như tờ!

Ai nấy cũng khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh đi từ ngoài vào!

Thông qua đá truyền âm, tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài.

"Cái gì? Diệp Bắc Minh giết vào Thiên Quân Lâu?"

"Ai là Diệp Bắc Minh?"

"Diệp Bắc Minh chính là đời sau của Ám Dạ quân vương, Ám Dạ Vương thế hệ này!"

"Mau đi xem đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!"

Long Đô chấn động, đủ loại nhân vật tai to mặt lớn chạy về phía Thiên Quân Lâu.

Mộ Thiên Thiên sợ hãi xông vào Thiên Quân Lâu, lồng ngực kịch liệt phập phồng: "Diệp Bắc Minh, anh đừng hồ đồ!"

"Đi, mau đi cùng tôi!"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp lại: "Tại sao tôi phải đi?"

Mộ Thiên Thiên lo lắng, dậm chân: "Anh! Sao anh lại... Trời ạ!"

"Anh biết mình đang làm gì không?"

"Hiện tại đi theo tôi còn kịp, nơi này chính là tài sản của Thái tử!"

"Anh biết hành vi như vừa rồi của anh có ý nghĩa như thế nào không?"

"Đây là hành động khiêu khích Thái tử Đại Chu, là tội chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK