Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1306: Huyết Trì

Đông Phương Xá Nguyệt kêu thảm, đôi mắt chi chít tơ máu: “Cậu Diệp, xin cậu hãy giúp tôi...”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô làm sao thế?”

Đông Phương Xá Nguyệt hơi hoảng sợ: “Đây không phải là máu Thần Ma bình thường!”

“Tôi không cách nào hấp thu nó, chúng sẽ khiến cơ thể tôi nổ tung...”

Diệp Bắc Minh không biết nói gì hơn: “Cô chớ nóng nảy, tôi phải làm thế nào để giúp cô đây?”

Gương mặt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng.

Cái tai cũng đỏ hồng nóng bừng.

Môi cũng đỏ như nhỏ máu: “Giao hợp với tôi...”

“Chuyển một phần lực lượng sang cơ thể cậu!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Anh còn chưa kịp đáp lời thì Sở Sở đã lên tiếng phản đối: “Hả? Không được!”

Phụt!

“Cái... cái gì?”

Diệp Bắc Minh suýt nữa hộc máu.

“Không được, không được, tôi phản đối!”

Sở Sở lắc đầu lia lịa.

Mắt Đông Phương Xá Nguyệt ửng đỏ: “Đây là chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô phản đối!”

Khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, cơ thể nhỏ xinh vặn vẹo.

“Tóm lại là không được!”

“Anh Diệp, anh đừng...”

Nói xong, cô ấy cầu xin nhìn Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn vào Đông Phương Xá Nguyệt đang ở giữa Huyết Trì: “Cô coi tôi là gì? Là công cụ giải độc à?”

Đông Phương Xá Nguyệt vừa định mở miệng nói chuyện thì màn sương máu quanh người lại càng thêm nồng nặc.

Huyết Trì sôi trào.

Rầm rầm!

Huyết Trì không quá lớn, nhưng mặt hồ trong đó lại cuồn cuộn như sóng thần.

Chúng bao phủ Đông Phương Xá Nguyệt, nháy mắt đã không thấy cô ta đâu.

“Nguy rồi!”

Diệp Bắc Minh biến sắc, nhảy vào trong Huyết Trì.

Sở Sở hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận đó!”

Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mũi, Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi khó chịu, máu nóng trong người cuồn cuộn.

Con mắt Thần Ma hiện lên giữa mi tâm anh, với anh mà nói Huyết Trì sáng rực chẳng khác nào ban ngày.

Dưới Huyết Trì có một luồng lực lượng thần bí kéo Đông Phương Xá Nguyệt xuống khiến cô ấy chìm nhanh xuống đáy hồ.

Diệp Bắc Minh đuổi theo không chút do dự.

Sở Sở căng thẳng nhìn vào Huyết Trì đang sục sôi.

Bỗng nhiên.

“Bên kia có động tĩnh, qua đó xem thử!”

Rầm rầm rầm!

Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một đoàn người có hơn mười thành viên xuất hiện quanh Huyết Trì.

Ngay khi thấy Huyết Trì đang sục sôi, trên mặt bọn họ thoáng hiện lên sự sợ hãi.

“Mỗi lần Huyết Trì sôi trào đều ăn thịt người!”

“Lại có kẻ xui xẻo nào đó bị hút vào trong à?”

“Ơ, có cô gái kìa?”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Hơn mười cặp mắt nhìn sang Sở Sở.

Mắt bọn họ đỏ ngầu nhìn cô ấy như nhìn thấy báu vật.

Người đàn ông mặc áo xám nuốt nước miếng nói: “Đúng là phụ nữ kia, tụi bây có thấy làn da trắng nõn nà kia không!”

“Nõn nà đến mức có thể bóp ra nước đấy!”

“Mấy anh em ơi thật có phúc, để tôi lên trước!”

Nói xong, người nọ xông lại chỗ Sở Sở như sói đói.

Ông già bên cạnh tung cước, người đàn ông kia rơi xuống Huyết Trì, hét thảm hai tiếng rồi biến mất tăm.

Những người còn lại đều hoảng sợ.

Ông già kia hừ nói: “Với cô gái như thế, dù để hưởng thì cũng để thiếu chủ hưởng!”

“Nào đến lượt lũ ngu xuẩn dơ bẩn chúng bay nhúng chàm chứ?”

“Ai còn dám có suy nghĩ bậy bạ, động vào cô gái đó...”

Xong ông già kia chỉ vào Huyết Trì: “Tên đó chính là kết cục!”

Những người còn lại sợ run, lui về sau vài bước.

Bọn họ không dám có những suy nghĩ bậy bạ với Sở Sở nữa.

Ông già kia mỉm cười: “Cô gái, một mình cô ở đây rất nguy hiểm, Huyết Trì đó ngày nào cũng ăn thịt người hết!”

“Theo tôi trở về, chỉ cần hầu hạ thiếu chủ Huyết Tộc chúng ta là được!”

“Tôi sẽ đảm bảo cô sống vô tư cả đời này!”

Sở Sở lạnh lùng cười bảo: “Không muốn chết thì cút hết cho tôi!”

Cô ấy liếc mắt là nhận ra những người này đều ở quanh quẩn cảnh giới Siêu Phàm.

Cô ấy là cảnh giới Tạo Hóa, sao có thể sợ bọn họ được chứ?

Ông già kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên nghe lời tôi đi!”

“Cút!”

Sở Sở gầm lên, không chút khách khí tung chưởng.

Ông già kia không lùi mà tiếp tục tiến tới, di chuyển ảo diệu về phía Sở Sở.

Một chưởng kia đánh vào người ông già kia.

Nhưng một chưởng kia lại không có sức tổn nào.

“Không thể nào!”

Sở Sở lùi về sau vài bước, không dám tin nhìn bàn tay của mình.

Ông già kia cười đầy hàm ý: “Cô gái, có lẽ cô còn chưa biết!”

“Trong Thiên Uyên có một luồng lực lượng bí ẩn!”

“Bất kỳ kẻ nào từ thế giới bên ngoài vào đây, trừ phi dùng đan dược của chúng tôi nếu không thì sẽ không có cách nào sử dụng thực lực võ đạo của mình được!”

Nghe vậy, Sở Sở biết mình giờ chỉ như một con dê đang đợi giết thịt.

Gương mặt tái nhợt.

...

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã lặn xuống đáy Huyết Trì.

Một đóa hoa sen đỏ rực có đường kính hơn mười mét đang nở rộ.

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt, bị nhốt ở nhụy hoa.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lặn xuống.

Vút!
Chương 1307: Dưới đáy Huyết Trì

Một cái xúc tua từ rễ hoa sen đậm mùi máu tươi lao ra tấn công vào yết hầu của Diệp Bắc Minh.

Vút!

Kiếm Không Tên xuất hiện, chặt đứt xúc tua kia.

Sau đó, trong hoa sen vọng ra một giọng nói đầy kích động: “Dòng dõi Ma tộc sao? Khí tức này dường như còn hợp với bổn tọa hơn ả đàn bà này!”

“Tới đúng lúc lắm, làm chất dinh dưỡng cho bổn tọa đi!”

Dứt lời, hơn mười cái xúc tua từ rễ hoa sen lao tới.

Diệp Bắc Minh chém kiếm khí tới tấp, ngăn cản đống xúc tua xông tới, chảy ra bãi máu đen.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Chuyện gì thế này?”

Anh kinh ngạc phát hiện ra cơ thể mình đã bị mất khống chế.

Anh thậm chí còn không cầm nổi kiếm Không Tên, nó rơi ra khỏi tay chìm xuống đáy.

Cho dù anh thúc dục chân nguyên trong đan điền thế nào chăng nữa thì kết quả vẫn rất đáng buồn, chẳng có chút phản ứng nào cả.

“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bãi máu đen loãng đó có độc, cậu trúng chiêu rồi!”

Trong lúc đó, dưới đáy hoa sen lại có hơn mười cái xúc tua duỗi ra.

Diệp Bắc Minh bị bao vây như kén tằm rồi bị kéo vào bên trong hoa sen.

Nụ hoa khép lại.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cùng lúc đó, bên tai anh truyền tới tiếng động theo tiết tấu.

“Âm thanh gì thế?”

Đầu Diệp Bắc Minh lóe lên một ý tưởng.

Sau đó.

Tất cả xúc tua giải tán, một trái tim màu đỏ chậm rãi bay tới chỗ anh.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Trái tim gì thế? Lẽ nào là tàn khuyết của Thần Ma?”

Từ trái tim màu đỏ kia vọng ra một giọng nói: “Có chút hiểu biết đấy, cảm ơn trời cao đưa tới đây một cơ thể hoàn mỹ!”

“Chỉ cần bổn tọa cắn nuốt cậu thì có thể rời khỏi đây!”

“Những tên thần dối trá đó, run rẩy đi!”

Một cái xúc tua màu đen lao tới, dễ dàng cắt ngang qua ngực của Diệp Bắc Minh.

Lộ ra một trái tim đang đập.

Trái tim màu đỏ đó lao ra, lao tới nuốt chửng trái tim của Diệp Bắc Minh.

Ngay khi nó sắp chạm vào trái tim của Diệp Bắc Minh, nó bỗng đau đớn hét lên: “Không thể nào... cậu là ai?”

Ầm!

Một cái tháp nhỏ nhắn hùng vĩ hiện ra trước trái tim Diệp Bắc Minh.

Ngay khi hai người va vào nhau.

“Không!”

Trái tim màu đỏ kia nổ tung.

Màn sương máu màu đen bùng nổ, Huyết Trì vốn tĩnh lặng bỗng cuồn cuộn.

Một cột sáng đỏ thẫm phóng vút lên trời cao, chiếu sáng cả một vùng trời.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Một tòa thành được xây dựng bằng khoáng thạch đen tuyền lơ lửng trên không, vô số người tu võ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.

“Là hướng khu vực cấm ư?”

“Xuất hiện hiện tượng lạ như vậy, lẽ nào là có bảo vật xuất thế?”

“Đi, đi xem thử!”

Vô số người tu võ lũ lượt kéo tới Huyết Trì.

...

Cùng lúc đó, dưới đáy Huyết Trì.

Đông Phương Xá Nguyệt tỉnh lại, ma khí đen thẫm vờn quanh cô ta.

Một người nào đó đứng đối diện cô ta, trên ngực người nọ còn có một miệng vết thương to tướng.

Ma khí đen thẫm tuôn trào như sóng thần.

“Diệp Bắc Minh?”

Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ: “Cậu làm sao thế?”

Lúc này, trên mặt và cổ Diệp Bắc Minh chi chít ma văn, con mắt Thần Ma mở to giữa mi tâm.

Nó trông như một cái hố sâu đen ngòm, nuốt chửng hết mọi thứ.

“Nuốt chửng, nuốt chửng hết tất cả!”

Giọng Diệp Bắc Minh trầm khàn.

Anh nâng tay lên, một luồng lực lượng không thể chống lại ập tới.

Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt bay về phía Diệp Bắc Minh, hai tay khóa chặt cô ta.

“Không được...”

“Khà khà khà! Chẳng phải trong lòng cô luôn mong đợi việc này sao? Tôi sẽ thỏa mãn cô!”

Cách Huyết Trì khoảng trăm dặm.

Một đám người tu võ mặc áo choàng đỏ thẫm chạy tới.

Một lão già nhanh chóng đi tới, quỳ một chân trước một người thanh niên: “Thiếu chủ!”

Người thanh niên kia ngước đầu lên nhìn chằm vào cột sáng đỏ rực đang phóng lên trời cao kia: “Ở khu vực cấm đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lão già kia vội vã giải thích: “Thuộc hạ không biết, khi thuộc hạ chạy tới Huyết Trì thì bên bờ chỉ có cô gái này thôi ạ!”

“Dọc đường đi, thuộc hạ đã nghiêm hình bức cung, biết được cô gái này tới từ thế giới bên ngoài!”

Rồi lão già kia chỉ vào Sở Sở: “Hai tên đồng bọn của cô ấy đã rơi vào Huyết Trì rồi ạ!”

“Thiếu chủ, tôi xin dâng cô gái này cho người hưởng thụ ạ!”

Lúc này, người thanh niên đó mới để ý Sở Sở trong đám đông.

Cô ấy không quá cao, khoảng một mét năm.

Nhưng vóc dáng lại vô cùng nóng bỏng.

Khuôn mặt bụ bẫm giống như một đứa bé.

Trong mắt người thanh niên thoáng hiện lên sự vui vẻ: “Làm tốt lắm, trở về nhận mười bình dịch Huyết Hồn!”

“Đưa cô ấy vào phòng tôi đi, những người còn lại theo tôi!”

“Cảm ơn thiếu chủ!”

Lão già kia phấn kích gật đầu tới tấp.

"Mười bình dịch Huyết Hồn đó! Công pháp của lão phu lại có thể tiến bộ thêm một tầng rồi!"

Khi bọn họ sắp di chuyển.

“Ha ha!”
Chương 1308: Đàn ma thú

Một tràng cười yêu kiều vang lên: “Huyết Thiên, Huyết Tộc các người đúng là chó không bỏ được tật ăn phân mà!”

“Khu vực cấm vừa xao động tý xíu thì đã ngửi mùi chạy tới rồi à?”

Ánh mắt người thanh niên trầm xuống nhìn sang một hướng.

Một cô gái mặc áo trắng đang từ tốn bước tới.

Theo sau có hơn mười người.

Huyết Thiên cười khẩy đáp trả không chút nể nang: “Chẳng phải nhà họ Bạch các cô cũng đến đây à?”

“Nếu Huyết Tộc chúng tôi ăn phân vậy thì chẳng phải bọn cô đến phân còn chả có mà gặm à?”

Nụ cười của cô gái áo trắng cứng lại, trong đôi mắt long lanh thoáng hiện sát ý: “Huyết Thiên, anh chán sống rồi à?”

“Lần trước anh nổi lòng háo sắc, giết chết hầu gái của tôi!”

“Tôi còn chưa tìm anh báo thù đâu đấy!”

Huyết Thiên không hề sợ hãi: “Thật ra là tôi muốn thịt cô lắm, tôi rất muốn nếm thử để biết hương vị của cô chủ lớn nhà họ Bạch như thế nào!”

“Tiếc rằng thuộc hạ của tôi đã nhận nhầm người”.

“Nói cách khác, khà khà...”

“Chán sống!”

Cô gái áo trắng mặt mày xanh mét: “Giết!”

Hơn mười người tu võ đằng sau thẳng tay tấn công.

Huyết Tộc và nhà họ Bạch là một trong mười mấy thế lực trong Thiên Uyên, là kẻ thù không đội trời chung.

Tình hình hai bên rất căng thẳng.

Ầm ầm ầm!

Bỗng nhiên, từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng động đinh tai nhức óc, mặt đất cũng xảy ra rung chấn.

“Tiếng gì thế?”

“Động đất à?”

Người của Huyết Tộc và nhà họ Bạch hoảng sợ, lưng tựa lưng vào nhau đề phòng nhìn quanh.

Sau đó.

Có người sợ hãi chỉ vào một hướng: “Đó là cái gì?”

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

“Ối!”

Bọn họ hoảng hốt.

Bọn họ nhìn thấy ba con thú toát lên khí tức đầy đáng sợ chạy lại chỗ mình.

Sau lưng chúng còn có hàng chục nghìn ma thú.

Cô gái áo trắng lộ sự hoảng hốt: “Sao lại thế!”

Đôi mắt Huyết Thiên đỏ ngầu như sắp khóc tới nơi: “Vãi đạn... mình xui xẻo vậy à?”

Sau đó.

Hơn mười con ma thú có khí tức khủng bố xuất hiện từ ba hướng khác, sau lưng chúng đều có hàng chục nghìn con ma thú.

“Đối phó với chúng ta mà cần đội hình khủng vậy à?”

Người của Huyết Tộc và nhà họ Bạch sợ hãi đứng chết lặng như trời trồng.

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ ấy là.

Những con ma thú đó chạy lướt qua bọn họ như không hề phát hiện có người ở đó.

Khói bụi cuồn cuộn khắp trời.

Đợi cho khói bụi dần tan, mọi người nghẹn họng chết trân đứng nhìn.

“Chuyện gì thế này?”

Huyết Thiên nuốt một ngụm nước mắt.

Cô gái áo trắng hoàn hồn: “Không phải nhắm vào chúng ta à?”

...

Ở gần Huyết Trì.

Hơn mười con Thú Vương siêu đẳng kia kính cẩn quỳ trên mặt đất.

Chúng dập đầu ba lần, đi tới chỗ Huyết Trì.

Đằng sau, hơn trăm nghìn con ma thú mắt đỏ rực.

Không một con ma thú nào dám náo động, chúng lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Chúng lặng im quan sát.

Gầm gừ!

Hơn mười con Thú Vương nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng trong Huyết Trì thì lại càng dập đầu điên cuồng hơn.

Dưới đáy Huyết Trì dày đặc ma khí, hai bóng người quay cuồng.

Không biết đã qua bao lâu.

Tiếng rồng ngâm dần ngừng vang vọng.

Cả Huyết Trì cạn khô, tất cả máu tươi biến mất.

Huyết Trì biến thành một cái hố sâu vài cây số.

Dưới đáy Huyết Trì.

Đông Phương Xá Nguyệt loạng choạng đi ra giữa đám ma khí, gương mặt ửng đỏ: “Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!”

“Diệp Bắc Minh, cậu nhớ kỹ cho bản đế, mối thù hôm nay...”

“Bản đế, bản đế... nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!”

Cô ta vừa mới đi vài bước.

Rầm!

Hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

“Diệp Bắc Minh chết tiệt, thật đáng ghét!”

“Tuy rằng cậu ta đã hóa giải kiếm khí của Vạn Trường Sinh, nhưng mà... đến cả sức mạnh của mình cậu ta cũng đã hấp thụ sạch sẽ!”

“Nếu muốn khôi phục thì sợ rằng phải cần thêm chút thời gian nữa!”

“Cái công pháp luân hồi chết tiệt này, mỗi lần cơ thể bị thương đều sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, khiến cho hết lần này đến lần khác...”

Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Nhưng mà... chuyện này không phải không có lợi với mình!”

“Không ngờ rằng cậu ta lại hấp thụ trái tim của Thần Ma!”

Nghĩ đến đây, Đông Phương Xá Nguyệt thoáng nhìn vào chỗ ma khí dày đặc kia.

Rồi cô ta quay đầu bước đi.

Ngay khi vừa ra khỏi Huyết Trì, Đông Phương Xá Nguyện không nhịn được mà phát run: “Đây... nhiều ma thú vậy ư?”

Ngay khi hàng trăm nghìn con ma thú kia nhìn thấy Đông Phương Xá Nguyệt chúng đều gào lên.

Sau đó.

Gầm gừ!

Hơn mười con Thú Vương kia quay đầu gầm thét ra lệnh cho tất cả ma thú ngậm miệng lại.

Hơn mười con Thú Vương nhìn chằm chằm vào Đông Phương Xá Nguyệt, đồng thời quay đầu gầm nhẹ: “Trên cơ thể của cô ta có hơi thở của Vương!” (thú ngữ)

Sau đó.

Một cảnh tượng khiến Đông Phương Xá Nguyệt khắc ghi cả đời xuất hiện.

Hơn trăm nghìn con ma thú tránh sang bên nhường đường cho Đông Phương Xá Nguyệt đi qua.

...

“Tiểu Tháp!”

Diệp Bắc Minh bỗng mở to mắt: “Mau ra tay!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: “Nhóc à, xong chuyện hết rồi!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Chẳng phải tôi đang ở đáy Huyết Trì à? Đây là đâu?”

“Nơi này chính là đáy Huyết Trì, tất cả máu tươi đều bị cậu làm bốc hơi cả rồi!”

“Cái gì?”
Chương 1309: Thu nhận ma thú

Diệp Bắc Minh giật mình: “Vậy trái tim gớm ghiếc kia đâu rồi?”

“Tôi nhớ là mình suýt nữa bị nó nuốt chửng!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẩy: “Bản tháp ở ngay trong tim của cậu, chỉ dựa vào nó mà cũng muốn nuốt chửng cậu à?”

“Bản tháp chỉ ra tay nhẹ xíu thôi, nó đã nổ tung rồi!”

Diệp Bắc Minh thầm kinh ngạc: “Ông nuốt chửng nó rồi à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Đúng thế, vừa khôi phục một phần một trăm sức mạnh!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiểu Tháp, chúc mừng ông!”

“À phải rồi, Đông Phương Xá Nguyệt đâu rồi? Lẽ nào cô ta bị tôi nuốt chửng rồi à?”

Tháp Càn Khôn Trấn nGục đáp: “Cô ta không sao hết, tự rời khỏi đây rồi”.

“Nhóc à, cậu vẫn lên bờ trước đi, có bất ngờ đấy!”

“Bất ngờ à?”, Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh phi người lên, trở lại lối vào Huyết Trì.

Gầm gừ!

Ngay khi anh vừa xuất hiện, hàng trăm nghìn con ma thú đồng loạt gào thét.

Làn khí khủng khiếp ập vào mặt anh.

Còn không đợi Diệp Bắc Minh hiểu rõ tình hình, hàng trăm nghìn con ma thú quỳ xuống: “Kính chào chủ nhân!” (thú ngữ)

Vãi chưởng.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại, ngoài sững sờ, vẫn là sững sờ.

“Chúng nó nhận tôi làm chủ sao?”

Hàng trăm nghìn con ma thú đồng loạt quỳ xuống.

Chúng đều nhận mình làm chủ sao?

Vãi thật!

Chuyện nghịch thiên gì thế!

Từ đã!

Diệp Bắc Minh chợt hoàn hồn: “Hình như tôi nghe hiểu thú ngữ thì phải? Tiểu Tháp, có chuyện gì thế!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nuốt chửng trái tim Thần Ma, cộng thêm huyết mạch Ma Hoàng trong cơ thể!”

“Nghe hiểu thú ngữ âu cũng không lạ!”

“Trước đừng nghĩ nhiều, nhóc à, đây là cơ duyên cực lớn của cậu đấy!”

“Mau thu đám ma thú đó vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đi, sau này chúng sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của cậu đấy!”

Nghe vậy, Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng.

“Tiểu Tháp, ông có chắc không?”

“Thu hàng trăm nghìn con ma thú vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Côn Luân Hư Thượng Cổ là núi thần, bây giờ trong đó lại có long mạch!”

“Nếu những ma thú đó tiến vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ thì chắc chắn càng thích hợp hơn nơi đây!”

Diệp Bắc Minh không còn do dự nữa.

Anh bước lên, đi đến chỗ mười con Thú Vương kia: “Chúng mày có bằng lòng tiến vào thế giới không gian của tôi không?”

Gầm gừ!

Hàng trăm nghìn con ma thú gầm thét: “Bọn tôi nguyện lòng ạ!” (thú ngữ)

“Được, trước đó, chúng mày hãy ký khế ước nô lệ với tao nhé!”

Diệp Bắc Minh cắt ngang qua lòng bàn tay.

Rồi rải hơn mười giọt máu lơ lửng giữa không trung.

Hơn mười con Thú Vương thấy thế đều tiến lên.

Chúng mặc cho tinh huyết chui vào mi tâm, tạo thành một dấu ấn đỏ thẫm.

Diệp Bắc Minh không hề do dự thu tất cả ma thú vào trong thế giới không gian.

“Sở Sở đâu rồi?”

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới phát hiện Sở Sở biến mất.

“Chúng mày có gặp một cô gái loài người không?”

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh.

Dáng vẻ của Sở Sở xuất hiện trong đầu hơn mười Thú Vương.

Hắc Hùng Vương đáp lời: “Chủ nhân, khi bọn tôi chạy tới Huyết Trì thì có gặp cô gái này dọc đường”.

“Lúc ấy, cô ấy bị người Huyết Tộc khống chế, lúc đó chúng tôi lo cho an nguy của chủ nhân nên chạy thẳng đến chỗ Huyết Trì!”

“Chuyện sau đó thế nào, chúng tôi không rõ nữa”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh xuống: “Huyết Tộc?”

Giao Long Vương xen vào: “Huyết Tộc là một thế lực rất lớn ở Thiên Uyên, cường giả cảnh giới Chúa Tể đã có hơn mười người rồi!”

“Đại bản doanh của bọn họ ở thành Huyết Linh, thường xuyên giết người trong tộc của tôi huyết tế!”

“Tiếc rằng, thành trì của chúng được xây dựng bằng một loại khoáng thạch đặc biệt!”

“Khi bọn tôi tới gần, chúng tôi sẽ trở nên táo bạo, không thể phát huy một phần thực lực!”

Hắc Hùng Vương buồn bực hỏi: “Sao lại cướp lời của tôi?”

Giao Long Vương lạnh nhạt lắc đầu: “Ông đần lắm, tôi sợ ông giải thích không rõ ràng”.

Diệp Bắc Minh híp mắt: “Thành Huyết Linh!”

...

Huyền Giới, trong đại điện đế cung của nhà họ Vạn.

“Càn Nhi, đã qua ba ngày rồi”.

Vạn Trường Sinh hơi thất vọng: “Một Đông Phương Xá Nguyệt bị trọng thương mà cũng không bắt về được, bố có hơi thất vọng về con đấy!”

Vạn Càn quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu: “Bố ơi, con đã tìm kiếm khắp thế giới Tam Thiên rồi!”

“Đông Phương Xá Nguyệt như mất tích vậy!”

Vạn Trường Sinh lắc đầu: “Con có chắc mình đã tìm khắp thế giới Tam Thiên không?”

“Đúng vậy, bố ạ!”

Vạn Càn trả lời không hề do dự.

Vạn Trường Sinh vung tay lên, một hình ảnh hiện lên giữa không trung.

Đó là một vực sâu đen ngòm dưới vách núi.

Nó sâu hun hút không thấy đáy.

“Con đã tìm chỗ này chưa?”

Con ngươi Vạn Càn co rút lại, ấp úng nói: “Bố... con... chỗ này...”

“Hừ! Bố chỉ biết con không dám bước vào đây!”, Vạn Trường Sinh hừ nói.

Gương mặt Vạn Càn đỏ bừng: “Bố, nơi đây có rất nhiều người bước vào nhưng đều có vào mà không có ra”.

“Con lo rằng...”

“Đủ rồi!”

Vạn Trường Sinh cắt ngang lời.

Sắc mặt hắn ta dần lạnh xuống: “Tuyệt Nhi, vào đây!”

Một người thanh niên bước vào đại điện, vừa vào đã quỳ xuống: “Thưa bố!”

Đôi mắt Vạn Càn đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu: “Vạn Tuyệt? Mày chỉ là một đứa con thứ, có tư cách gì bước vào thần điện này!”

“Chán sống rồi hả? Sao còn không mau cút ra ngoài cho tao!”

“To gan!”

Vạn Trường Sinh quát to: “Càn Nhi, nó là em trai của con và cũng là con trai bố!”

“Mấy năm qua bố bế quan, thực lực của Tuyệt Nhi đã tiến bộ rất nhiều!”

“Nó đã có tư cách tiến vào thần điện!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Vạn Càn cảm nhận được một mối đe dọa.

Hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Vạn Tuyệt, sâu trong đáy mắt anh ta thoáng hiện lên tia khiêu khích.
Chương 1310: Sự nguyền rủa của thần linh

"Không được, không thể để Vạn Tuyệt vượt qua mình!"

"Với tính tình của thằng ranh kia, nếu để nó trở thành người thừa kế của bố thì mình sẽ không còn đường sống mất!"

Nghĩ đến đây, Vạn Càn bèn nói: “Bố ơi, con sẽ đến Thiên Uyên ngay, con chắc chắn sẽ đưa Đông Phương Xá Nguyệt về cho bố!”

Vạn Tuyệt mỉm cười: “Bố ơi, con đồng ý đi theo anh trai ạ!”

Vạn Trường Sinh gật đầu hài lòng: “Được!”

Vạn Càn quả quyết từ chối: “Bố ơi, một mình con là đủ rồi!”

“Con nghi ngờ quyết định của bố sao?”, ánh mắt Vạn Trường Sinh lạnh như băng.

“Con nào dám ạ!”

Vạn Càn sợ run người, vội vàng quỳ rạp xuống.

...

“Tiểu Tháp, sao tôi lại không thể sử dụng chân nguyên?”

Diệp Bắc Minh rất nôn chạy nhanh tới thành Huyết Linh.

Sau đó anh kinh ngạc phát hiện, đan điền của mình tĩnh lặng không gợn sóng.

Anh không nào điều động chân nguyên trong cơ thể.

Thực lực của anh như bị phong ấn vậy.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả thật nơi này có vấn đề, trong không gian có một luồng sức mạnh rất kỳ lạ!”

“Chân nguyên của cậu chỉ bị phong ấn tạm thời, không có ảnh hưởng gì tới cơ thể hết”.

“Đi ra ngoài trước đã, có lẽ sẽ có cách giải quyết”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chỉ đành thế thôi!”

Anh tiếp tục đi về hướng thành Huyết Linh.

Vừa mới đi không được bao xa, anh bỗng thấy đằng trước có một đám đông.

Nam nữ già trẻ có hết.

Ngay khi Diệp Bắc xuất hiện, những người này vô cùng căng thẳng: “Cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Qua đường thôi!”

Dứt lời, anh định vượt qua đám người đó.

“Thằng nhóc kia, đứng lại!”

Một người thanh niên bước ra, rút kiếm ra ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Một mình mày xuất hiện ở đây mà còn muốn dễ dàng rời đi à?”

Người nọ liếc mắt là nhận ra thực lực của Diệp Bắc Minh ở cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ.

Còn người nọ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.

Vì vậy, người nọ chẳng sợ hãi gì.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, cho dù chân nguyên của anh bị phong ấn tạm thời.

Anh thẳng thừng ra tay, dựa vào sức mạnh vốn có của cơ thể cũng có thể giết người nọ ngay tức khắc.

Anh cũng có thể thả một con Thú Vương ra diệt sạch những người ở đây.

Bỗng nhiên.

“Lâm Vân, dừng tay!”

Một lão già quát to, nhanh chóng đi tới: “Không biết rõ người nọ là ai thì đừng làm bậy!”

Lâm Vân nhíu mày: “Sư phụ, đây là khu vực cấm đấy, người này bỗng nhiên xuất hiện ở đây”.

“Rồi đúng lúc gặp chúng ta, chắc chắn là nhắm vào chúng ta rồi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú gì với nhóm của anh hết”.

Ông già kia liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi tự giới thiệu: “Lão phu là Thôi Nhân Lôi, là người phụ trách của thương hội nhà họ Thôi”.

“Chúng tôi vốn đi ngang qua rìa khu vực cấm, bỗng nhiên thấy có thú triều xuất hiện”.

“Chúng tôi tới đường cùng đành phải tới đây!”

Dứt lời, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Chẳng biết sao cậu lại tới đất này thế?”

Thấy người kia khách khí như vậy, sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu bớt: “Tôi không phải là người ở đây!”

“Hả? Cậu tới từ thế giới bên ngoài sao?”

Ông lão kia còn chưa nói chuyện thì đôi mắt cô gái đằng sau đã lóe sáng: “Thế giới bên ngoài có vui không? Nó trông như thế nào thế?”

Diệp Bắc Minh nhìn sang cô gái đó.

Đôi mắt cô gái to tròn, làn da trắng nõn.

Trông khoảng mười sáu mười tuổi, ngũ quan tinh xảo rõ ràng.

Đúng là mỹ nhân khó gặp.

Thôi Nhân Lôi bất ngờ hỏi: “Cậu đến từ bên ngoài Thiên Uyên à?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

Nháy mắt tinh thần Thôi Nhân Lôi buông lỏng.

Những người còn lại thấy thế thì thả lỏng, không còn cảnh giác nữa.

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, không biết anh ta đang nghĩ gì.

Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Các người biết tôi đến từ bên ngoài Thiên Uyên mà sao lại không sợ hãi?”

Thôi Nhân Lôi mỉm cười: “Quả thật có rất nhiều người từ bên trên rớt xuống, hầu như cách một khoảng thời gian đều có một vài người xui xẻo”.

“Sau khi bọn họ rớt xuống đây thì không thể sử dụng thực lực võ đạo của mình được nữa!”

“Vậy nên, tất nhiên là chúng tôi không sợ hãi rồi”.

“Tại sao lại thế?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Thôi Nhân Lôi ngạc nhiên.

"Bị người khác biết mình không thể vận dụng thực lực võ đạo của mình mà lại không hề căng thẳng sao, lẽ nào là đồ ngốc?”

Cô gái kia không hề đề phòng nói: “Trừ phi là người sinh ra ở Thiên Uyên, nếu có người từ thế giới bên ngoài rớt xuống Thiên Uyên”.

“Thực lực cả người sẽ trở về số không, trừ phi dùng một loại đan dược có tên là Giáng Trần Đan để khôi phục thực lực!”

“Chúng tôi gọi đây là sự nguyền rủa của thần linh!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sự nguyền rủa của thần linh là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK