Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 953: Lựa chọn khó khăn

"Con đã trưởng thành rồi, không còn cần chúng ta nữa!"

Vua tàn sát cười: "Lúc con có nguy hiểm, các sư phụ vẫn có thể chạy đến!"

Long Huyết Chiến Thần vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: "Đi!"

Quả quyết quay người rời đi.

Những sư phụ khác cũng rời đi, chỉ có một mình người đỡ đầu mở miệng: "Đồ nhi, con cũng nên rời khỏi Ma Uyên!"

"Trong vòng năm năm tới, e rằng Ma Uyên sẽ không lại mở ra".

Nói xong, người đỡ đầu dùng một kiếm xé mở vết nứt không gian!

Những nhân loại tu võ khác xung quanh đồng loạt biến sắc: "Trong vòng năm năm tới Ma Uyên sẽ không mở ra nữa?"

"Sao chúng ta có thể kiên trì năm năm trong Ma Uyên chứ..."

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào khe hở không gian kia.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi chua xót: "Sư phụ..."

Người đỡ đầu lắc đầu: "Được rồi, đâu phải sinh ly tử biệt".

"Mau cút đi cho ông!"

"Lần sau ta gặp lại con, nhớ biến ra thêm mấy đồ tôn nữa!"

Bóng dáng ông ấy nhanh chóng biến mất.

...

...

Diệp Bắc Minh suy ngẫm, xông vào trong vết nứt không gian.

Những người tu võ còn lại thấy thế thì sôi nổi lao ra theo!

Vù!

Trong nháy mắt, một luồng sát ý kinh khủng bao phủ mấy ngàn người tu võ!

"Anh Diệp..."

"Anh muốn làm gì?"

Ai ai cũng kinh hoàng biến sắc.

Người phát ra sát ý kinh khủng kia chính là Diệp Bắc Minh!

...

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Các người đều thấy được chuyện xảy ra ở Ma Uyên, tôi không hy vọng chuyện này sẽ truyền ra ngoài".

"Cho nên, chỉ cần là người đi ra từ trong Ma Uyên, nhất định phải dùng sơ tâm võ đạo thề!"

"Tuyệt đối sẽ không truyền việc này ra!"

Một lão già cười lạnh: "Diệp Bắc Minh, cậu có tư cách gì mà bảo chúng tôi dùng sơ tâm võ đạo để thề?"

"Vừa rồi, nếu không phải có mười vị sư phụ của cậu, cậu cho rằng mình vẫn có tư cách nói chuyện như vậy với chúng tôi sao?"

Cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ, khó trách mạnh miệng như vậy!

Diệp Bắc Minh lười giải thích, trực tiếp chém xuống một kiếm!

Lão già cảnh giới Chí Tôn này gầm lên: "Tốt lắm thằng kia..."

Chưa kịp nói dứt lời, kiếm Đoạn Long đã nghiền ép xuống!

Chém lão già cảnh giới Chí Tôn này thành bãi sương máu ngay tại chỗ!

Giết Chí Tôn như giết chó!

"Giờ còn ai có ý kiến không?"

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên!

"Dạ không..."

"Anh Diệp, tôi dùng sơ tâm võ đạo thề, tuyệt đối không kể chuyện xảy ra bên trong Ma Uyên cho người ngoài!"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng thề..."

Mấy ngàn người tu võ đều lắc đầu.

Chí Tôn còn bị một kiếm giết chết, còn ai dám không nghe người này nói?

Thấy tất cả mọi người dùng sơ tâm võ đạo thề xong, Diệp Bắc Minh trực tiếp rời đi!

Một lão già mặc áo bào màu vàng kim nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.

Chính là anh trai của Tôn Vô Cực!

Tôn Tam Thiên!

Một người đàn ông trung niên bên cạnh chấn động nói: "Nhị gia, nơi Lục gia ngã xuống có sót lại hơi thở của người này!"

"Hóa ra là kẻ này giết chết Lục gia!"

Đôi mắt Tôn Tam Thiên gần như nhỏ máu.

Ông ta chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại giết em trai ruột của mình: "Đi, về nhà báo cho gia chủ chuyện xảy ra trong Ma Uyên!"

Người đàn ông trung niên khiếp sợ: "Nhị gia, chúng ta vừa mới dùng sơ tâm võ đạo thề là sẽ không truyền chuyện trong Ma Uyên ra bên ngoài!"

Tôn Tam Thiên cười lạnh: "Đừng quên, trên người tên này có sừng rồng, gân rồng!"

"Còn có lông Chu Tước, gan Bạch Hổ, nội đan Huyền Vũ".

"Cả thanh kiếm trong tay anh ta nữa, có thứ nào không phải là vô giá?"

Ông ta vỗ vai người đàn ông trung niên: "Tôi không nói, sơ tâm võ đạo sẽ không bị tổn thương".

"Ông không nói thay tôi được sao?"

...

Sau khi rời khỏi Ma Uyên.

Diệp Bắc Minh quyết định đến Y Thánh Cung trước, đón Nam Cung Uyển đã rồi nói.

Đi thẳng tới bên ngoài Y Thánh Cung!

Người nơi này đông nghìn nghịt, đâu đâu cũng là người tu võ đến cầu thầy chữa bệnh, xin thuốc.

Đám người xếp hàng từ cửa sơn môn Y Thánh Cung đến chân núi.

Diệp Bắc Minh vòng qua đám người xếp hàng, đi vào trước cửa Y Thánh Cung: "Tôi tên Diệp Bắc Minh, là..."

"Tôi mặc kệ anh là ai!"

Một đệ tử không nhịn được, cắt ngang lời Diệp Bắc Minh: "Xin thuốc, tìm thầy, cầu đan đều xếp hàng cho tôi đi!"

Xem ra bị hiểu lầm.

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Tôi là bạn của Tần Mộc Dao, tìm cô ta có chút việc!"

Đệ tử canh cửa trợn trắng mắt: "Người trẻ tuổi, anh biết sư tỷ Tần Mộc Dao là ai không?"

"Người ta là đệ tử thân truyền của lão tổ Tuyệt Trần, anh không nhìn xem mình lớn lên thế nào à!"

"Nếu anh muốn theo đuổi chị ấy thì phải dùng thêm chút đầu óc!"

"Đừng nghĩ những biện pháp đường ngang ngõ tắt này, biết chưa?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tôi không có hứng thú với Tần Mộc Dao".
Chương 954: Khiêu khích và khiêu chiến

Diệp Bắc Minh vừa dứt lời, vô số ánh mắt lập tức nhìn qua.

"Thằng này là ai vậy?"

"Cậu ta không có hứng thú với Tần Mộc Dao?"

"Tôi thấy chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí, muốn trà trộn vào Y Thánh Cung thôi!"

"Cậu ta từng gặp được Tần Mộc Dao chưa, Tần Mộc Dao mà xuất hiện trước mặt thì nói không chừng cậu ta sẽ chảy nước dãi đấy!", rất nhiều người tu võ buồn cười lắc đầu.

Động tĩnh bên này đưa tới sự chú ý của một đám đệ tử Y Thánh Cung đi ngang qua.

Mười thanh niên nam nữ đi tới.

Một người trong đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đệ tử trông cửa vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: "Hoàng sư huynh, tên này muốn vào Y Thánh Cung, còn nói mình là bạn của Tần sư tỷ!"

"Ồ?"

Hoàng Kinh Vân liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu biết Mộc Dao sư muội?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng, tôi đến Y Thánh Cung để dẫn một người đi!"

"Đồng thời, tôi nợ Tần Mộc Dao một ân tình, thuận tiện trả lại cô ấy".

Bên cạnh, mấy đệ tử Y Thánh Cung không nhịn được mở miệng trào phúng.

"Người trẻ tuổi, muốn vào Y Thánh Cung thì thành thật đi xếp hàng đi!"

"Tần sư tỷ là ai? Cậu có tư cách gì mà nợ ân tình của chị ấy?"

"Bố mẹ cậu, không đúng, ông nội cậu cũng chưa chắc có tư cách thấy chị ấy một lần!"

"Thói đời ngày nay sao ấy, ba hoa chích chòe cũng không chuẩn bị bản nháp sao?"

Hoàng Kinh Vân lắc đầu.

Anh ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là người của gia tộc lớn hoặc tông môn lớn nào!

Hiện tại xem ra, hóa ra là một đồ ăn hại!

Đã là đồ ăn hại!

Thì chẳng cần phải cho mặt mũi: "Cậu kia, muốn vào Y Thánh Cung thì xếp hàng đi thôi!"

"Xếp chừng ba, năm năm, may mắn thì có khi sẽ đến lượt cậu!"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Ngoài xếp hàng ra, chẳng lẽ không còn cách nào khác để vào Y Thánh Cung sao?"

"Đương nhiên là có!"

...

Hoàng Kinh Vân cười đầy nghiền ngẫm: "Có ba cách để tiến vào Y Thánh Cung!"

"Thứ nhất, xếp hàng, xếp hàng là có thể vào được".

"Thứ hai, cậu có bái thiếp của người đứng đầu một tông".

"Mà nhất định phải là tông môn lớn có trên một triệu người!"

"Thứ ba, khiêu chiến tuyệt học của Y Thánh Cung!"

"Bất kể là y thuật, đan dược, các chứng bệnh khó, kinh mạch võ đạo!"

"Chủng loại gì cũng có thể!"

Anh ta thích thú cười: "Cậu kia, cậu muốn cùng cách thứ nhất?"

"Hay là cách thứ hai?"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: "Vậy dùng cách thứ ba đơn giản nhất đi!"

Hoàng Kinh Vân sững sờ: "Cái gì?"

Những người khác cũng ngây dại.

Tên này nói cái gì?

Cách thứ ba đơn giản nhất?

Bọn họ không nghe lầm chứ!

Không chờ bọn họ phản ứng lại.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bước lên trước, hét lớn về phía Y Thánh Cung: "Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, đến đây khiêu chiến!"

Ầm ầm!

Tiếng nói như sóng thần truyền vào Y Thánh Cung.

"Gì cơ?"

Vô số người đồng loạt ngẩng đầu.

"Khiêu chiến Y Thánh Cung?"

"Đù! Ai to gan thế, anh ta điên rồi à?"

Vô số ánh mắt nhìn qua.

Ngay cả đám người tu võ xếp hàng dưới núi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cổng Y Thánh Cung.

Trong mắt ngập tràn chấn động!

Từ khi Y Thánh Cung thành lập đến giờ, người dám đến khiêu chiến không vượt quá trăm người!

Hơn nữa.

Gần như bị diệt toàn bộ!

Chỉ có một hai người đánh ngang tay, cuối cùng còn gia nhập Y Thánh Cung!

Một trăm ngàn năm trở lại đây, số người khiêu chiến Y Thánh Cung bằng không!

Hôm nay.

Lại có người dám khiêu chiến Y Thánh Cung? Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi chưa dứt sữa?

"Ai mà to gan như vậy? Dám đến khiêu chiến Y Thánh Cung?"

Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.

Hai lão già đi ra khỏi cổng Y Thánh Cung, đứng ở tầng thứ 99 của bậc thang nhìn xuống phía dưới: "Ai muốn khiêu chiến Y Thánh Cung?"

"Tôi".

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ.

"Cậu?"

Đôi mắt hai lão già trầm xuống, rơi vào trên người Diệp Bắc Minh.

Trong nháy mắt, khuôn mặt già nua đen kịt!

Ánh mắt tức giận của lão già áo đen rơi xuống người Hoàng Kinh Vân: "Hoàng Kinh Vân, cậu muốn bị đuổi ra khỏi tông môn ư?"

"Thân là đệ tử Y Thánh Cung, thế mà cho phép chuyện này xảy ra?"

"Càn quấy! Quá càn quấy!"

Một lão già mặc cung trang khác cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống: "Người trẻ tuổi này không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao?"

"Hai vị trưởng lão, tôi..."

Hoàng Kinh Vân sắp sợ phát khóc!

Trong lòng anh ta hối hận muốn chết!

Sớm biết thế, anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?

Diệp Bắc Minh lại bình tĩnh lên tiếng: "Hai vị trưởng lão, không liên quan gì đến anh ta!"

"Do tự tôi muốn khiêu chiến!"

Xung quanh lặng ngắt như tờ!

Ai ai cũng ngây người!

"Tên này quả thực bị điên rồi, trưởng lão Y Thánh Cung đã xuất hiện mà anh ta còn dám nói xằng nói bậy!", trong lòng mọi người thầm nghĩ.

Lão già áo đen nhịn xuống cơn tức: "Người trẻ tuổi, cậu biết mình đang nói cái gì không?"

"Bố mẹ cậu là ai?"
Chương 955: Cậu là Đan Đế?

"Đến từ gia tộc nào?"

"Cậu có biết mình làm càn như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với gia tộc của mình hay không?"

Lão già mặc cung trang hừ lạnh nói tiếp: "Người trẻ tuổi, điều kiện cơ bản nhất để khiêu chiến Y Thánh Cung chính là!"

"Cậu phải biết luyện chế đan dược Thánh phẩm có năm đạo đan văn trở lên!"

"Với tuổi tác của cậu, tên các loại dược liệu đã biết hết chưa?"

"Đan dược Thánh phẩm? Ông đang nhắc đến cái này sao?"

Diệp Bắc Minh cười nhạt.

Anh tiện tay hái mười mấy loại dược liệu từ trong dược điền ngoài cửa Y Thánh Cung!

Lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!

Bùng cháy, luyện hóa dược liệu trước mặt mọi người!

Vù!

Trong chớp mắt, dược hương ập vào mặt.

Trong ngọn lửa, một viên đan dược có sáu đạo đan văn ngay lập tức thành hình!

Sáu đạo đan văn, Thánh phẩm!

"Này, sao có thể!"

Xung quanh dậy sóng, vang lên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc.

Có người tu võ như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!

Hoàng Kinh Vân bị dọa, ngã ngồi dưới đất: "Mẹ ơi, đây là quái vật gì vậy!"

Hai vị trưởng lão nghẹn họng nhìn trân trối: "Thành đan trong khoảnh khắc! Cậu là Đan Đế?"

...

....

Con ngươi lão già áo đen ngưng trọng: "Thành đan trong khoảnh khắc không chỉ là Đan Đế!"

Lão già mặc cung trang gật đầu: "Hơn nữa còn là Đan Đế trên lục phẩm!"

Đám người xôn xao!

Chẳng ai ngờ được, Diệp Bắc Minh lại là một Đan Đế!

"Một người Đan Đế trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn còn chưa đến ba trăm tuổi đâu!"

"Tuổi tác này mà đã có thể thành đan trong khoảnh khắc, tiền đồ vô lượng!"

"Rốt cuộc tên này là ai?"

"Vừa rồi, hình như cậu ta có nói mình tên là gì mà Diệp Bắc Minh...", có người lẩm bẩm một câu.

...

Bỗng nhiên.

"Chờ chút đã, Diệp Bắc Minh... Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh?"

Một người tu võ chợt phản ứng lại, hít sâu một hơi: "Trời ạ!"

"Chẳng lẽ là Diệp Bắc Minh kia?"

"Chờ một chút! Tôi cũng nhớ ra rồi..."

"Diệp Bắc Minh giết xuyên ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ, giết chóc trước mặt bao người còn yên bình rút lui tại đại điện Vô Tướng thần cung?"

"Hóa ra là anh ta!"

Vô số ánh mắt chấn động đồng loạt rơi trên người Diệp Bắc Minh!

Lão già mặc cung trang nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Diệp Bắc Minh, mặc kệ cậu đã từng có chiến tích gì!"

"Nơi này là Y Thánh Cung, không phải chỗ cậu có thể diễu võ giương oai!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn gặp Tần Mộc Dao một lát!"

Lão già áo đen quát lớn: "Cậu đủ rồi, lấy cớ này quá thấp kém!"

"Nếu cậu muốn khiêu chiến uy nghiêm của Y Thánh Cung, hôm nay lão phu sẽ thành toàn cậu!"

"Cậu tưởng rằng chỉ có mình cậu biết thành đan trong khoảnh khắc sao?"

Dứt lời, lão già áo đen chợt giậm chân.

Một dòng khí cuồn cuộn dâng lên, mấy chục loại dược liệu bay ra ngoài!

Vù!

Lão già áo đen duỗi tay, phóng thích chân hỏa trong cơ thể.

Trong nháy mắt ngọn lửa hóa thành hơn mười con rắn lửa, chuyển động xung quanh dược liệu!

Chỉ chớp mắt, dược hương xông vào mũi!

Một viên đan dược Thánh phẩm có sáu đạo đan văn luyện chế thành công!

"Lại là thành đan trong khoảnh khắc!"

Mọi người kinh ngạc trừng to mắt.

Lão già áo đen dùng một tay bắt lấy đan dược, ngẩng cao cằm: "Diệp Bắc Minh, cậu hãy nhớ kỹ!"

"Thành đan trong khoảnh khắc chỉ là năng lực cơ sở nhất của Đan Đế lục phẩm".

"Lão phu thân là Đan Đế bát phẩm, cậu muốn khiêu chiến Y Thánh Cung còn non..."

Chưa kịp nói xong.

Diệp Bắc Minh chợt cười: "Ai bảo ông tôi chỉ là Đan Đế lục phẩm?"

Anh vung bàn tay lên, một con hỏa long xông vào dược điền của Y Thánh Cung.

Hỏa long vẫy đuôi, mấy trăm gốc dược liệu bay lên.

Luyện hóa ngay tại chỗ!

Chỉ trong khoảnh khắc, mười viên đan dược thành hình.

Thánh phẩm, sáu đạo đan văn!

"Đù má!"

Hô hấp ai nấy cũng gần như ngừng lại, sắc mặt ửng đỏ!

Trái tim thiếu chút nữa nhảy ra cổ họng.

"Một lần mà luyện thành mười viên đan dược Thánh phẩm có sáu đạo đan văn?"

"Mẹ nó, đây là quái vật gì thế!"

"Đù! Cậu ta muốn lên trời hả?"

Dù là người không hiểu đan dược cũng biết điều này có ý nghĩa gì!

Tuyệt đối nghiền áp lão già áo đen!

Lão già mặc cung trang đỏ mắt: "Làm sao có thể!"

"Đan Đế cửu phẩm, cậu là Đan Đế cửu phẩm!"

Vẻ ngạo mạn trên mặt lão già áo đen đọng lại, suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài!

Trong nháy mắt, khuôn mặt lão ta xám như tro tàn: "Tôi thua..."

Bên ngoài Y Thánh Cung hoàn toàn tĩnh lặng!

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ có thể để tôi gặp Tần Mộc Dao một lần rồi đi?"

Trong bầu không khí yên lặng.

Một giọng nói già nua vang lên: "Con nít con nôi, buồn cười buồn cười!"

"Cậu sẽ không tưởng rằng kẻ hèn Đan Đế cửu phẩm là có thể đến quấy đục Y Thánh Cung chứ?"

Một lão già mặc quần áo đơn giản.

Nhưng có ánh mắt sắc bén bước ra khỏi cổng lớn Y Thánh Cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK